Bệ Hạ , Hoàng Hậu Của Người Lại Bỏ Trốn
Chương 1:
Mèo nhỏ
24/06/2021
Thiên hạ thường nói rằng : được làm Hoàng hậu một bậc mẫu nghi thiên hạ thì sẽ sống sung sướng , được hưởng vinh hoa phú quý . Nhưng nàng không nghĩ như vậy , năm nàng mười tám tuổi , do sự sắp đặt của Hoàng Thái Hậu và cha mình là Tể tướng đương triều , nàng buộc phải gả cho Hoàng Thượng và một bước lên ngôi vị Hoàng Hậu . Tưởng được sống sung sướng như thiên hạ thường nói , ai ngờ đâu , nàng lại bị hắn sỉ nhục , ghét bỏ .
Vào đêm tân hôn , hắn bỏ mặc nàng đang ngồi mòn mỏi chờ hắn để thực hiện nốt nghi thức cuối cùng mà đi chơi cùng các phi tần hắn sủng ái . Nhưng nàng không giận hắn , nưả đêm hắn say rượu từ chỗ các phi tần trở về , nàng vẫn lau người cho hắn mà không kìm được rơi nước mắt . Cuộc sống Hoàng hậu của nàng cứ dần dần trôi qua như vậy cho đến khi hắn phế truất ngôi vị Hoàng hậu của nàng và tống nàng vào Lãnh cung cùng với một nha hoàn thân cận là Tiểu Na .
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếng chim đã hót và mặt trời đã lên cao nhưng hôm nay nàng cảm thấy rất mệt lên muốn ngủ thêm một tí nữa . Vậy mà ngoài sân không biết có tiếng gì mà ầm ĩ hết cả lên , khiến nàng không tài nào ngủ được mà gọi nhỏ :
- Tiểu Na , có chuyện gì mà ầm ĩ vậy .
Tiểu Na nghe thấy tiếng nàng gọi liền vội vã chạy vào nói :
- Tiểu chủ , Lâm mỹ nữ , Kiều mĩ nữ , Hoa mĩ nữ , Ngọc phi đang làm loạn ngoài kia nói muốn gặp người .
- Được rồi , bảo bọn họ ta sẽ ra ngay . - nàng nói mà như không muốn nói , từ ngày ở Lãnh cung đến giờ nào là từ Quý phi cho tới các phi tần nhỏ đều đến đây sỉ nhục nàng . Nàng dường như đã rất quen với việc ấy .
Bước xuống dường với tâm trạng mệt mỏi , nàng cố gắng thay quần áo rồi đi ra ngoài . Ánh nắng chói vào khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn nhưng tiếng nói của Hoa mĩ nhân đã làm nàng cảm thấy khó chịu :
- Phụng Bảo Nhi , ngươi có coi bon ta ra thể thống gì không mà dám để bọ ta ngồi chờ lâu như vẫy .
- Thật xin lỗi các vị Mĩ nhân , hôm nay ta có chút mệt nên đã để các vị chờ lâu . - Nàng cố nói với giọng nhẹ nhàng kìm nén sự tức giận .
Nhưng kìm thì chỉ kìm được đến lúc nàng ngẩng mặt dậy .
- Trời đất quỷ thần , các ngươi định phá hoại nơi ở của ta hả . Các ngươi tưởng các người là Mĩ nhân thì bắt nạt được ta à - sự tức giận cộng thêm sự mệt mỏi đã khiến nàng hết nhịn được .
Ba vị Mĩ nhân kia nhìn nhau mà không nghĩ nàng dám lớn tiếng với bọn họ như vậy . Nhưng sự khinh thường của nàng đã khiến cho bọn họ tức giận :
- Ngươi dám lớn tiếng với bọn ta , mà bọn ta phá hoại đấy đã sao , ngươi làm gì được bọn ta - Ngọc phi hét lớn .
Dồn hết bực tức trong lòng , Phụng Bảo Nhi liền rút con dao nhỏ trong người ra và chạy đuổi bọn họ . Bốn vị kia vừa chạy vừa kêu toáng :
- Ngươi dám , ngươi dám .
Khi trong đây , náo loạn vậy thì có một tiếng nói lớn từ ngoiaf truyền đến :
- Hoàng thượng giá đáo .
Các vị phi tần kia vừa nghe thấy tiếng Hoàng thượng thì chạy vỗi ra , khóc lóc :
- Bệ hạ , cứu thần thiếp với , Phùng Bảo Nhi cầm giao muốn giết thần thiếp .
Bốn vị phi tần ai cũng kể khổ , nhưng Hoàng thượng bỗng đi qua họ tới chỗ Bảo Nhi nói :
- Các nàng đã làm gì để cho Bảo Nhi phải cầm giao ra tự vệ thế này ?
- Dạ chúng thần thiếp chỉ đến đây chơi vậy thôi mà Phùng Bảo Nhi liền cầm dao ra đuổi .
Vương Thành liền đưa mắt về phía ghế đá và nheo mắt nói :
- Đây là chỗ của Bảo Nhi hay của các nàng ?
- Dạ , của Bảo Nhi ạ.
- Vậy tại sao các nàng lại bầy bừa ra thế kia , ta phạt tất cả về đóng cửa suy nghĩ một tháng .
Nói xong liền quay sang cầm lấy con dao trên tay Phùng Bảo Nhi và vứt xuống đất :
- Lần sau đừng làm việc dại dột như vậy nữa .
- Dạ vâng ạ - Phùng Bảo Nhi đáp nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được sự ngạc nhiên .
Hắn ta quay đầu rồi nói với Kim công công cái gì đó rồi quay lại bảo nàng :
- Bây giờ ta sẽ phong nàng làm Phụng mĩ nhân , vẫy là từ giờ nàng đã ngang hàng với Lâm mĩ nhân , Hao mĩ nhân , .... nên họ sẽ không dám bắt nạt nàng nữa . - Nói được đôi chút hắn liền đưa tay vuốt tóc nàng rồi nói tiếp :
- Tí nữa thánh chỉ sẽ tới chỗ nàng , còn bây giờ thì nàng đi nghỉ ngơi đi .
Nói rồi hắn cùng Kim công công quay người rời đi , khi hắn rời đi nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên mà trong đầu còn đầy câu hỏi :
- Hôm nay tên Vương Thành kia bị làm sao vậy nhỉ ?
Vào đêm tân hôn , hắn bỏ mặc nàng đang ngồi mòn mỏi chờ hắn để thực hiện nốt nghi thức cuối cùng mà đi chơi cùng các phi tần hắn sủng ái . Nhưng nàng không giận hắn , nưả đêm hắn say rượu từ chỗ các phi tần trở về , nàng vẫn lau người cho hắn mà không kìm được rơi nước mắt . Cuộc sống Hoàng hậu của nàng cứ dần dần trôi qua như vậy cho đến khi hắn phế truất ngôi vị Hoàng hậu của nàng và tống nàng vào Lãnh cung cùng với một nha hoàn thân cận là Tiểu Na .
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếng chim đã hót và mặt trời đã lên cao nhưng hôm nay nàng cảm thấy rất mệt lên muốn ngủ thêm một tí nữa . Vậy mà ngoài sân không biết có tiếng gì mà ầm ĩ hết cả lên , khiến nàng không tài nào ngủ được mà gọi nhỏ :
- Tiểu Na , có chuyện gì mà ầm ĩ vậy .
Tiểu Na nghe thấy tiếng nàng gọi liền vội vã chạy vào nói :
- Tiểu chủ , Lâm mỹ nữ , Kiều mĩ nữ , Hoa mĩ nữ , Ngọc phi đang làm loạn ngoài kia nói muốn gặp người .
- Được rồi , bảo bọn họ ta sẽ ra ngay . - nàng nói mà như không muốn nói , từ ngày ở Lãnh cung đến giờ nào là từ Quý phi cho tới các phi tần nhỏ đều đến đây sỉ nhục nàng . Nàng dường như đã rất quen với việc ấy .
Bước xuống dường với tâm trạng mệt mỏi , nàng cố gắng thay quần áo rồi đi ra ngoài . Ánh nắng chói vào khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn nhưng tiếng nói của Hoa mĩ nhân đã làm nàng cảm thấy khó chịu :
- Phụng Bảo Nhi , ngươi có coi bon ta ra thể thống gì không mà dám để bọ ta ngồi chờ lâu như vẫy .
- Thật xin lỗi các vị Mĩ nhân , hôm nay ta có chút mệt nên đã để các vị chờ lâu . - Nàng cố nói với giọng nhẹ nhàng kìm nén sự tức giận .
Nhưng kìm thì chỉ kìm được đến lúc nàng ngẩng mặt dậy .
- Trời đất quỷ thần , các ngươi định phá hoại nơi ở của ta hả . Các ngươi tưởng các người là Mĩ nhân thì bắt nạt được ta à - sự tức giận cộng thêm sự mệt mỏi đã khiến nàng hết nhịn được .
Ba vị Mĩ nhân kia nhìn nhau mà không nghĩ nàng dám lớn tiếng với bọn họ như vậy . Nhưng sự khinh thường của nàng đã khiến cho bọn họ tức giận :
- Ngươi dám lớn tiếng với bọn ta , mà bọn ta phá hoại đấy đã sao , ngươi làm gì được bọn ta - Ngọc phi hét lớn .
Dồn hết bực tức trong lòng , Phụng Bảo Nhi liền rút con dao nhỏ trong người ra và chạy đuổi bọn họ . Bốn vị kia vừa chạy vừa kêu toáng :
- Ngươi dám , ngươi dám .
Khi trong đây , náo loạn vậy thì có một tiếng nói lớn từ ngoiaf truyền đến :
- Hoàng thượng giá đáo .
Các vị phi tần kia vừa nghe thấy tiếng Hoàng thượng thì chạy vỗi ra , khóc lóc :
- Bệ hạ , cứu thần thiếp với , Phùng Bảo Nhi cầm giao muốn giết thần thiếp .
Bốn vị phi tần ai cũng kể khổ , nhưng Hoàng thượng bỗng đi qua họ tới chỗ Bảo Nhi nói :
- Các nàng đã làm gì để cho Bảo Nhi phải cầm giao ra tự vệ thế này ?
- Dạ chúng thần thiếp chỉ đến đây chơi vậy thôi mà Phùng Bảo Nhi liền cầm dao ra đuổi .
Vương Thành liền đưa mắt về phía ghế đá và nheo mắt nói :
- Đây là chỗ của Bảo Nhi hay của các nàng ?
- Dạ , của Bảo Nhi ạ.
- Vậy tại sao các nàng lại bầy bừa ra thế kia , ta phạt tất cả về đóng cửa suy nghĩ một tháng .
Nói xong liền quay sang cầm lấy con dao trên tay Phùng Bảo Nhi và vứt xuống đất :
- Lần sau đừng làm việc dại dột như vậy nữa .
- Dạ vâng ạ - Phùng Bảo Nhi đáp nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được sự ngạc nhiên .
Hắn ta quay đầu rồi nói với Kim công công cái gì đó rồi quay lại bảo nàng :
- Bây giờ ta sẽ phong nàng làm Phụng mĩ nhân , vẫy là từ giờ nàng đã ngang hàng với Lâm mĩ nhân , Hao mĩ nhân , .... nên họ sẽ không dám bắt nạt nàng nữa . - Nói được đôi chút hắn liền đưa tay vuốt tóc nàng rồi nói tiếp :
- Tí nữa thánh chỉ sẽ tới chỗ nàng , còn bây giờ thì nàng đi nghỉ ngơi đi .
Nói rồi hắn cùng Kim công công quay người rời đi , khi hắn rời đi nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên mà trong đầu còn đầy câu hỏi :
- Hôm nay tên Vương Thành kia bị làm sao vậy nhỉ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.