Chương 14: Chuyện cũ (2 )
Vân Yên
14/06/2017
"Muội muội nhất định đem hết toàn lực trợ giúp tỷ tỷ." Tần Tình vô tình nói.
"Bùi huynh thật sự là diễm phúc sâu, hai Mỹ Nhân mĩ nữ đệ nhất kinh thành đều bị huynh cưới trở về nhà, hưởng hết tề nhân chi phúc nha." Nam tử nọ nhìn Bùi Ngang không khỏi hâm mộ nói.
"Cao huynh quá khen rồi, Bùi mỗ xấu hổ!" Bùi Ngang nhìn thoáng qua Triệu Kim Vân, trong lòng không lịch sự bất đắc dĩ cùng áy náy.
"Phu nhân, nhà bếp nói nguyên liệu nấu ăn còn thiếu, tổng quản cho nô tỳ tới hỏi phu nhân phải làm sao bây giờ?" Một nha hoàn chạy tới gấp gáp tới hỏi.
"Quan trọng trong bữa tiệc như vậy cuộc, sao hôm qua lại không kiểm tra cẩn thận? Làm sao lại thiếu hụt nguyên liệu nấu ăn? Nhà bếp làm việc kiểu gì vậy hả?" Triệu Kim Vân nhíu mày không vui nói.
"Tỷ tỷ chớ vội, ta tý nữa sẽ đi xem một chút, có lẽ có thể giải quyết vấn đề, tỷ tỷ không cần vì thế mà lo lắng." Tần Tình vừa nhìn, nàng cũng không quá thích những trường hợp như thế, tránh được nên tránh, liền cùng Triệu Kim Vân đề nghị.
"Vậy thì thật là tốt, muội muội đi nhanh về nhanh, này chỗ ngồi không thể thiếu muội muội được." Triệu Kim Vân hai mắt sáng ngời, đang suy nghĩ làm sao để làm cho Tần Tình rời khỏi đây, không ngờ Tần Tình chính mình lại gặp phải chuyện này mà đá Tần Tình đi, đỡ phải phiền não nghĩ cách.
Tần Tình gật đầu nhẹ, nhìn đồng liêu đang hàn huyên cùng Bùi Ngang, nên không quấy rầy hắn, tự mình xoay người đi theo nha hoàn. Triệu Kim Vân thấy nàng mảnh mai dáng người như liễu yếu đu đưa theo gió, thật giống như ngồi vân giá sương mù mà đi kiểu khí chất tiên tử hạ phàm, hiếm khi mà nàng ta không có ghen tị cùng phẫn hận, ngược lại nôin tâm phát ra ý cười sung sướng.
Tần Tình, từ nay về sau, ta muốn ngươi trở thành người người phỉ nhổ, trọn đời không thể xoay người, rồi sau đó phu quân vĩnh viễn là của một mình ta, ta còn muốn nhìn một chút, ngươi thế nào cùng ta đấu. . .
Nàng ta quay đầu, trong góc sớm có một tên nam tử đang nhìn chằm chằm Tần Tình đến chảy nước miếng mà cười lạnh, đưa tay ra, không để lại dấu vết nhanh chóng nhét một cái lọ nhỏ vào trong tay áo sau lưng nha hoàn. Nha hoàn kia nhìn thoáng qua Triệu Kim Vân, khẽ gật đầu, trấn định tự nhiên xoay người rời đi, lại không chú ý tới hướng kia đang có người nhìn mình, tướng mạo thanh tú, nhưng vẻ mặt nam tử lại vô cùng bỉ ổi đi tới.
Bùi Ngang cùng đồng liêu hàn huyên sau khi, xoay đầu lại tìm Tần Tình nhưng không thấy, "Kim Vân, Tình nhi đâu
?"
"Nghe nói nhà bếp thiếu nguyên liệu nấu ăn, muội muội đề nghị đến kiểm tra, chắc là không quá thích ứng trường hợp như vậy, tránh quấy rầy."
Biết rõ Tần Tình từ hôm nay trở đi không thể cùng nàng ta đối đầu, Triệu Kim Vân tâm tình vô cùng tốt , ngay cả hiện tại Bùi Ngang hiện tại hỏi thăm nàng ta hướng đi, Triệu Kim Vân cũng không có ghen, cố làm ra vẻ sủng ái cười nói.
Bùi Ngang thấy nàng rộng lượng như thế, trong lòng đối với nàng thương tiếc nhiều hơn một phần, càng nhiều hơn là áy náy. . .
Cả đời này, hắn nhất định phụ nàng. . .
Bùi Ngang muốn đi tìm Tần Tình, có thể quay người lại liền có khách đi lên chào hỏi, hắn suy nghĩ một chút, dù sao cũng là tại từ gia, có nên không xảy ra chuyện gì, lúc này mới lặng lẽ yên tâm ứng phó khách nhân.
Thấy vậy, Triệu Kim Vân ngoéo một cái môi đỏ mọng, nhìn chiếc xe ngựa gỗ lim hoa lệ tứ mã một chiếc hoa lệ tứ mã dừng ở cửa, nàng ta gấp rút nghênh đón.
- - tuyến phân cách lúc này - -
Đi theo nha hoàn đi về hướng phòng bếp Tần Tình, đến nửa đường đột nhiên gặp bà vú đang ôm Bùi Vận Nhi, nhìn nữ nhi hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng đưa tay ôm lấy, không nhịn được hôn vài cái.
"Mẫu thân ~" Bùi Vận Nhi ôm cổ nho nhỏ của nàng, làm nũng vùi mặt vào cổ Tần Tình mè nheo, chọc cho Tần Tình khanh khách cười.
"Đứa bé ngoan, mẫu thân hiện tại có việc bận rộn, bảo bối đi theo bà vú trở về trong phòng chơi được hay không?"
"Không sao, Vận Nhi. . . Vận Nhi muốn đi phía trước, chơi rất vui. . ." Bùi Vận Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Được được được, sẽ cho bà vú dẫn con đi đi, đợi mẫu thân tí nữa tới tìm con nha?" Tần Tình hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận, đem nữ nhi đưa cho bà vú, "Trương tẩu, ngươi ôm Vận Nhi đi phía trước đi, nhìn cho thật kỹ, cũng đừng cho nó gây phiền toái."
"Vâng phu nhân. . ."
"Mẫu thân. . . Mau tới. . ." Bùi Vận Nhi khoát tay áo đỏ nói, bộ dáng cực kì đáng yêu.
"Đi thôi." Nhìn xem bà vú ôm Bùi Vận Nhi đi xa, Tần Tình đối với nha hoàn dẫn đường nói, sau đó một đường đi về phía phòng bếp.
Nhìn xem bên kia thân ảnh tuyệt thế tao nha phiêu phiêu nhược tiên đã đi xa, sau núi giả hậu viện đi ra một nam tử mặc áo hồng, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, hắn mặt như hoa đào, nam sinh tướng nữ, mắt đào hoa nhẹ nhàng nháy mắt, mị hoặc khắp nơi mọc, quạt xếp trong tay vung lên, tóc đen bay theo gió, tất cả nữ tử lúc này, chắc chắn bị hắn mê hoặc té xỉu tại chỗ.
Trên thực tế, chuyện như vậy cũng là thường có. . .
Nhưng không phải, hắn đến đây chính là tránh bị quấy rầy, không ngờ có phát hiện lớn là có một Mỹ Nhân cùng hắn không phân cao thấp. (ST: Nam gì mà so với nữ so sánh sắc đẹp trời? Onz)
Mắt đào hoa vừa bay, nhìn lén lén lút lút đi theo Mỹ Nhân mà đến thư sinh bộ dáng nam tử, hắn ngoéo một cái môi, quạt xếp thu hồi, đã thấy thư sinh kia phịch một tiếng năm đến trên mặt đất.
"Mẹ nó, chuyện gì xảy ra, đau chết lão tử rồi." Trần Huy ôm đầu gối thống khổ thấp giọng mắng, vừa ngẩng đầu, nhìn bên kia thân ảnh màu đỏ hồng biến mất ở hành lang, hắn khí cấp nhổ một ngụm nước bọt, nhưng lại phát hiện chân không đau, tâm tình hoảng loạn hắn nghĩ: "Thật sự là gặp quỷ. . ."
"Phu nhân, ta đưa ngươi trở về tiền viện!" Tổng quản phòng bếp lau mồ hôi đối với Tần Tình nói, dư quang nhìn Tần Tình không có chút nào tức giận hay trách cứ, lúc này hắn này mới tâm tình thở phào nhẹ nhõm. Xem ra đây vị bình thê quá rất khôn khéo, bộ dạng hòa hoãn ôn nhu, không kiêu ngạo, khó trách lão gia yêu thích nàng như thế.
"Quản gia dừng bước, ta nhớ được đường, phòng bếp còn cần phiền ngươi, ngàn vạn không thể tiễn ta." Tần Tình lắc đầu mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
"Vậy... phu nhân đi cẩn thận."
Tân phủ đệ Bùi Ngang diện tích rất lớn, hơn nữa có Tần Tình, hắn cùng Chung quản gia đảm đương thiết kế kết cấu cả khu vườn, Bùi phủ quang cảnh không thể nói hết cỡ nào hoa lệ, nhưng cũng cực kỳ ra vẻ yếu kém. Tần Tình thích hành lang, cho nên Bùi phủ hành lang rất nhiều, hơn nữa trên hành lang hoa, nhánh cây mây mạn quấn quanh, có cây xanh làm phụ gia, cảnh sắc có thể nói là kinh thành nhất tuyệt sắc. Nhưng chỉ có Bùi Ngang cùng Tần Tình biết rõ, kết cấu Bùi phủ không có chỗ nào mà không phải vì Tần Tình mà bố trí.
"Bùi huynh thật sự là diễm phúc sâu, hai Mỹ Nhân mĩ nữ đệ nhất kinh thành đều bị huynh cưới trở về nhà, hưởng hết tề nhân chi phúc nha." Nam tử nọ nhìn Bùi Ngang không khỏi hâm mộ nói.
"Cao huynh quá khen rồi, Bùi mỗ xấu hổ!" Bùi Ngang nhìn thoáng qua Triệu Kim Vân, trong lòng không lịch sự bất đắc dĩ cùng áy náy.
"Phu nhân, nhà bếp nói nguyên liệu nấu ăn còn thiếu, tổng quản cho nô tỳ tới hỏi phu nhân phải làm sao bây giờ?" Một nha hoàn chạy tới gấp gáp tới hỏi.
"Quan trọng trong bữa tiệc như vậy cuộc, sao hôm qua lại không kiểm tra cẩn thận? Làm sao lại thiếu hụt nguyên liệu nấu ăn? Nhà bếp làm việc kiểu gì vậy hả?" Triệu Kim Vân nhíu mày không vui nói.
"Tỷ tỷ chớ vội, ta tý nữa sẽ đi xem một chút, có lẽ có thể giải quyết vấn đề, tỷ tỷ không cần vì thế mà lo lắng." Tần Tình vừa nhìn, nàng cũng không quá thích những trường hợp như thế, tránh được nên tránh, liền cùng Triệu Kim Vân đề nghị.
"Vậy thì thật là tốt, muội muội đi nhanh về nhanh, này chỗ ngồi không thể thiếu muội muội được." Triệu Kim Vân hai mắt sáng ngời, đang suy nghĩ làm sao để làm cho Tần Tình rời khỏi đây, không ngờ Tần Tình chính mình lại gặp phải chuyện này mà đá Tần Tình đi, đỡ phải phiền não nghĩ cách.
Tần Tình gật đầu nhẹ, nhìn đồng liêu đang hàn huyên cùng Bùi Ngang, nên không quấy rầy hắn, tự mình xoay người đi theo nha hoàn. Triệu Kim Vân thấy nàng mảnh mai dáng người như liễu yếu đu đưa theo gió, thật giống như ngồi vân giá sương mù mà đi kiểu khí chất tiên tử hạ phàm, hiếm khi mà nàng ta không có ghen tị cùng phẫn hận, ngược lại nôin tâm phát ra ý cười sung sướng.
Tần Tình, từ nay về sau, ta muốn ngươi trở thành người người phỉ nhổ, trọn đời không thể xoay người, rồi sau đó phu quân vĩnh viễn là của một mình ta, ta còn muốn nhìn một chút, ngươi thế nào cùng ta đấu. . .
Nàng ta quay đầu, trong góc sớm có một tên nam tử đang nhìn chằm chằm Tần Tình đến chảy nước miếng mà cười lạnh, đưa tay ra, không để lại dấu vết nhanh chóng nhét một cái lọ nhỏ vào trong tay áo sau lưng nha hoàn. Nha hoàn kia nhìn thoáng qua Triệu Kim Vân, khẽ gật đầu, trấn định tự nhiên xoay người rời đi, lại không chú ý tới hướng kia đang có người nhìn mình, tướng mạo thanh tú, nhưng vẻ mặt nam tử lại vô cùng bỉ ổi đi tới.
Bùi Ngang cùng đồng liêu hàn huyên sau khi, xoay đầu lại tìm Tần Tình nhưng không thấy, "Kim Vân, Tình nhi đâu
?"
"Nghe nói nhà bếp thiếu nguyên liệu nấu ăn, muội muội đề nghị đến kiểm tra, chắc là không quá thích ứng trường hợp như vậy, tránh quấy rầy."
Biết rõ Tần Tình từ hôm nay trở đi không thể cùng nàng ta đối đầu, Triệu Kim Vân tâm tình vô cùng tốt , ngay cả hiện tại Bùi Ngang hiện tại hỏi thăm nàng ta hướng đi, Triệu Kim Vân cũng không có ghen, cố làm ra vẻ sủng ái cười nói.
Bùi Ngang thấy nàng rộng lượng như thế, trong lòng đối với nàng thương tiếc nhiều hơn một phần, càng nhiều hơn là áy náy. . .
Cả đời này, hắn nhất định phụ nàng. . .
Bùi Ngang muốn đi tìm Tần Tình, có thể quay người lại liền có khách đi lên chào hỏi, hắn suy nghĩ một chút, dù sao cũng là tại từ gia, có nên không xảy ra chuyện gì, lúc này mới lặng lẽ yên tâm ứng phó khách nhân.
Thấy vậy, Triệu Kim Vân ngoéo một cái môi đỏ mọng, nhìn chiếc xe ngựa gỗ lim hoa lệ tứ mã một chiếc hoa lệ tứ mã dừng ở cửa, nàng ta gấp rút nghênh đón.
- - tuyến phân cách lúc này - -
Đi theo nha hoàn đi về hướng phòng bếp Tần Tình, đến nửa đường đột nhiên gặp bà vú đang ôm Bùi Vận Nhi, nhìn nữ nhi hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng đưa tay ôm lấy, không nhịn được hôn vài cái.
"Mẫu thân ~" Bùi Vận Nhi ôm cổ nho nhỏ của nàng, làm nũng vùi mặt vào cổ Tần Tình mè nheo, chọc cho Tần Tình khanh khách cười.
"Đứa bé ngoan, mẫu thân hiện tại có việc bận rộn, bảo bối đi theo bà vú trở về trong phòng chơi được hay không?"
"Không sao, Vận Nhi. . . Vận Nhi muốn đi phía trước, chơi rất vui. . ." Bùi Vận Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Được được được, sẽ cho bà vú dẫn con đi đi, đợi mẫu thân tí nữa tới tìm con nha?" Tần Tình hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận, đem nữ nhi đưa cho bà vú, "Trương tẩu, ngươi ôm Vận Nhi đi phía trước đi, nhìn cho thật kỹ, cũng đừng cho nó gây phiền toái."
"Vâng phu nhân. . ."
"Mẫu thân. . . Mau tới. . ." Bùi Vận Nhi khoát tay áo đỏ nói, bộ dáng cực kì đáng yêu.
"Đi thôi." Nhìn xem bà vú ôm Bùi Vận Nhi đi xa, Tần Tình đối với nha hoàn dẫn đường nói, sau đó một đường đi về phía phòng bếp.
Nhìn xem bên kia thân ảnh tuyệt thế tao nha phiêu phiêu nhược tiên đã đi xa, sau núi giả hậu viện đi ra một nam tử mặc áo hồng, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, hắn mặt như hoa đào, nam sinh tướng nữ, mắt đào hoa nhẹ nhàng nháy mắt, mị hoặc khắp nơi mọc, quạt xếp trong tay vung lên, tóc đen bay theo gió, tất cả nữ tử lúc này, chắc chắn bị hắn mê hoặc té xỉu tại chỗ.
Trên thực tế, chuyện như vậy cũng là thường có. . .
Nhưng không phải, hắn đến đây chính là tránh bị quấy rầy, không ngờ có phát hiện lớn là có một Mỹ Nhân cùng hắn không phân cao thấp. (ST: Nam gì mà so với nữ so sánh sắc đẹp trời? Onz)
Mắt đào hoa vừa bay, nhìn lén lén lút lút đi theo Mỹ Nhân mà đến thư sinh bộ dáng nam tử, hắn ngoéo một cái môi, quạt xếp thu hồi, đã thấy thư sinh kia phịch một tiếng năm đến trên mặt đất.
"Mẹ nó, chuyện gì xảy ra, đau chết lão tử rồi." Trần Huy ôm đầu gối thống khổ thấp giọng mắng, vừa ngẩng đầu, nhìn bên kia thân ảnh màu đỏ hồng biến mất ở hành lang, hắn khí cấp nhổ một ngụm nước bọt, nhưng lại phát hiện chân không đau, tâm tình hoảng loạn hắn nghĩ: "Thật sự là gặp quỷ. . ."
"Phu nhân, ta đưa ngươi trở về tiền viện!" Tổng quản phòng bếp lau mồ hôi đối với Tần Tình nói, dư quang nhìn Tần Tình không có chút nào tức giận hay trách cứ, lúc này hắn này mới tâm tình thở phào nhẹ nhõm. Xem ra đây vị bình thê quá rất khôn khéo, bộ dạng hòa hoãn ôn nhu, không kiêu ngạo, khó trách lão gia yêu thích nàng như thế.
"Quản gia dừng bước, ta nhớ được đường, phòng bếp còn cần phiền ngươi, ngàn vạn không thể tiễn ta." Tần Tình lắc đầu mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.
"Vậy... phu nhân đi cẩn thận."
Tân phủ đệ Bùi Ngang diện tích rất lớn, hơn nữa có Tần Tình, hắn cùng Chung quản gia đảm đương thiết kế kết cấu cả khu vườn, Bùi phủ quang cảnh không thể nói hết cỡ nào hoa lệ, nhưng cũng cực kỳ ra vẻ yếu kém. Tần Tình thích hành lang, cho nên Bùi phủ hành lang rất nhiều, hơn nữa trên hành lang hoa, nhánh cây mây mạn quấn quanh, có cây xanh làm phụ gia, cảnh sắc có thể nói là kinh thành nhất tuyệt sắc. Nhưng chỉ có Bùi Ngang cùng Tần Tình biết rõ, kết cấu Bùi phủ không có chỗ nào mà không phải vì Tần Tình mà bố trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.