Chương 10: Có thể dùng tài nguyên để lợi dụng
Vân Yên
14/06/2017
"Lão gia. . .lão gia không thể thiên vị như vậy, thiếp biết rõ lão gia yêu
thương muội muội, nhưng là. . . Cây trâm phượng này là Lão phu nhân tặng cho thiếp, sao có thể nói đây không phải là…? Lão gia làm sao có thể
không nhận ra là của thiếp ? Ô ô ô. . . Mẫu thân thiiếp kể mẹ chồng mệnh lệnh xuống dưới đó là vật tượng trưng thân phận gì đó, bảo đây là sự
tượng trưng nữ chủ nhân trong phủ của thiếp, hôm nay lão gia đem trâm
phượng này đưa cho muội muội là muốn bỏ thiếp sao, lão gia…thiếp làm sao có thể sống tiếp, thiếp chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu bị truyền ra ngoài rất có thể lão gia vì ái thiếp mà diệt thê, điều này làm cho
những người ngoài phủ cùng phủ Thừa tướng nói lão gia như thế nào. . ."
Bùi Ngang nhíu mày, nhìn Triệu Kim Vân khóc nước mắt như mưa, bộ dáng đó thực làm cho hắn phiền lòng, trong trí nhớ của hắn ả là một nữ tử không biết đến tức giận là gì, lúc trước mặc dù hắn không muốn cưới ả nhưng
không chịu nổi sự thúc giục trong nhà mà đi cưới ả. Ai ngờ về sau lại
gặp được Tần Tình, hắn nguyện ý dùng cả tính mạng mình đi yêu thương nữ
nhân này. . .
"Ngươi thấy rõ ràng chứ, cái trâm cài này ở phía dưới khảm 1.bọ cánh cam, lúc trước mẫu thân ta vì các ngươi mà cố ý cầu xin thiên kim đến khảm nạm ở phía trên và phân chia ra, ngươi còn cho rằng cái này là của ngươi sao?" Bùi Ngang đem trâm cài lật qua đưa cho Triệu Kim Vân nói.
Triệu Kim Vân sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bùi Ngang, sau đó cúi đầu nhìn về phía trâm cài trong tay hắn, trâm phượng ở phía dưới cổ một tấc đúng là có một viên không lớn không nhỏ 1.bọ cánh cam. Nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn Bùi Ngang lại nhìn Tần Tình một chút, châm chọc cười lạnh một tiếng.
"Nguyên nhân là thiếp ở trong mắt hai người cũng không quan trọng bằngmột tiểu thiếp mà Lão phu nhân cùng lão gia yêu thương. . ." Đúng vậy, nếu không vì sao Lão phu nhân lại tự mình cho Tần Tình cái trâm khảm 1.bọ cánh cam kia, ngay cả nói cũng không nói cho nàng biết? Lão phu nhân chết thì đã chết, thế nhưng tự mình đưa cho tiện nhân này, thật tốt. . . Lúc trước luôn miệng khen ả là con dâu hiền, nói ả thông minh rộng lượng như thế nào, hiền lương thục đức, có thể bắt đầu đảm đương vị trí chủ mẫu Bùi gia.
Cho dù ả hao hết mọi tâm tư muốn đưa Bùi Ngang lên vị trí Hầu gia, lại lấy đồ cưới ra…vì người khác, mặc dù như thế, ả đối với hắn mãi mãi không rời, nhưng là hắn lại. . .
Nhưng vì một nữ nhân mất hết trong trắng mà. . . đối với ả. . .
"Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, mẫu thân đây cũng là vì tốt cho các ngươi, chỉ là cách làm hôm nay của ngươi thật là khiến người khác thất vọng cùng đau khổ, làm đương gia chủ mẫu Bùi phủ, ngươi sao có thể không phân biệt được tốt xấu liền định tội cho người khác? Hơn nữa. . . những lời nói hôm nay của Vận Nhi chờ ta suy ngẫm, ta phạt ngươi cấm túc ba ngày ngươi có thể có oán hận không?" Bùi Ngang nhìn bộ dáng ả cực kỳ bi thương cuối cùng cũng không đành lòng, dẩu sao ả cũng vì hắn mà bỏ ra không ít. . .
"Hôm nay là sai lầm của thiếp, thiếp nguyện ý bị phạt." Đã ở một chỗ với nhau cũng đến mười lăm mười sáu năm, tâm tư của Bùi Ngang sao Triệu Kim Vân lại không biết chứ, hắn đã cho ả bậc thang, nếu ả còn không đi xuống, chắc chắn sẽ làm cho tiện nhân Tần Tình này thực hiện được mục đích.
Bùi Vận nhíu mày, nhìn đôi mắt dần dần sâu lại của Triệu Kim Vân, nàng biết Triệu Kim Vân là một nhân vật khó dây dưa nhất, cho nên nàng đối với phản đổ nàng cũng không trông cậy vào, có thể dùng một hai lần mưu kế là thành công. Vả lại Triệu Kim Vân cùng Bùi Ngang nhiều năm làm vợ chồng như vậy, tự nhiên là so với nàng cùng mẫu thân phải hiểu cha cặn bã nhiều lắm, đây là chỗ Tần Tình cùng nàng không thể mù quáng khinh thường. . .
"Ngươi tự trở về đi, nơi này đã có ta." Bùi Ngang thấy nàng thức thời, cũng không muốn nhìn ả ở trước mắt mình mà lắc lư nữa, vừa đi đến chỗ Tần Tình, vừa bất đắc dĩ khoát tay áo nói.
Triệu Kim Vân mắt nhìn Tần Tình cùng Bùi Vận, đối với Bùi Ngang mà hạ lễ một cái liền đi ra ngoài, đi vào trong viện, ả phẫn nộ cùng oán giận quay đầu nhìn thoáng qua phòng cỏ tranh, ánh mắt đảo quanh đến bình thuốc đang bốc hơi trên chỗ cao kia. Trong tay khăn sít sao siết chặt, bỗng nhiên, khóe miệng ả câu dẫn ra một tia cười lạnh, đối với nha hoàn bên cạnh nháy mắt, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Loảng xoảng. . .
"Ai nha, thật nóng, hu hu hu, phu nhân tha mạng phu nhân tha mạng. . ." nha hoàn Tuấn Tú lúc đi ngang qua bình thuốc không may đem bình thuốc đá phải, vướng chân nàng ta vấp ngã, bất chấp đau xót, nàng ta kinh hoàng sợ hãi đối với Triệu Kim Vân dập đầu van xin.
Nghe thanh âm bên ngoài truyền đến, Bùi Vận nhấc môi một cái, sau đó nhanh chân vừa chạy ra ngoài, nhìn đến bình thuốc đã vỡ thành một đống, nước thuốc cùng dược liệu bị đổ ra ngoài một mảnh, nước mắt nàng thoáng một cái liền rơi xuống, chạy tới ngồi xổm xuống lấy tay phải để đi thu thập lại.
"Vận Nhi, phỏng tay. . ."
Sau đó, liền thấy Bùi Ngang sợ hãi và lập tức chạy tới đem nàng ôm vào trong lòng nói.
"Thuốc của mẫu thân , thuốc của mẫu thân bị đổ, con muốn nhặt lên, còn có thể ăn, nếu không thương thế của mẫu thân sẽ không tốt lên. Hu hu hu. . . Vận Nhi không có tiền mua thuốc cho mẫu thân, không thể lãng phí. . ."
Bùi Ngang nghe nữ nhi mình nói như thế, là để ý thuốc này cùng Tần Tình, trong lòng vừa vui mừng vừa thương tiếc, những dược liệu này cũng không tính là quý giá, tùy tiện tìm một y quán cũng có thể mua được, mà nữ nhi của hắn, đường đường là tiểu thư Bùi phủ lại bởi vì không có tiền mua thuốc, muốn đem nước trên mặt đất cùng dược liệu nhặt lên để uống. . .
"Vận Nhi ngoan ngoãn, đợi tý nữa phụ thân sẽ cho người làm đi mua, những thuốc này đều đã bị bẩn không thể uống được, nghe lời." Bùi Ngang trừng mắt liếc Triệu Kim Vân một cái, trong lòng đối với sự bất mãn của ả lại sâu hơn một chút, quay đầu, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận thương tâm, hắn đau lòng đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng dụ dỗ.
"Ngươi dập đầu với ta thì có ích lợi gì? Đi đến chỗ Tần di nương bồi tội, hy vọng Tần di nương thiện tâm tha ngươi một mạng." Triệu Kim Vân thấy Bùi Ngang đang thương yêu ôm tiểu đại nhân Bùi Vận nhẹ giọng dụ dỗ, trong ánh mắt ả ánh sáng chợt lóe lên, đối với nha hoàn ben người đang dập đầu nói.
"Vâng. . ." Nha hoàn thấp giọng trả lời, bò dậy nhìn thoáng qua Bùi Ngang, đáng thương hướng tới phòng cỏ tranh trong phòng đi đến, chỉ là không đầy một lát sau đã đi ra.
Bùi Vận nhìn tiểu nha hoàn Tuấn Tú nheo mắt lại, nếu như nàng nhớ không lầm đây là nha hoàn hồng y của hồi môn Triệu Kim Vân, đời trước nàng xuyên qua đến không có hai tháng, hồng y liền mang thai, bị Triệu Kim Vân đưa lên làm nha hoàn thông phòng thành di nương thứ hai, chín tháng sau sinh con gái trở thành vợ kế, chỉ là cơ thể nàng ta yếu cho nên mới bị khó sinh mà chết.
Ở mỗi đại gia đình đều có một cái quy củ như vậy, nha hoàn của hồi môn phần lớn đều là thay chủ tử nhà mình thông phòng. A, hồng y này lúc trước làm nha hoàn của hồi môn lúc đó tuổi còn nhỏ quá, cho nên không làm được thông phòng, liền cho một người khác nha hoàn Lục y chiếm tiện nghi để mà thông phòng, Triệu Kim Vân vào cửa một năm thì Lục y liền đã mang thai, sinh ra một thiếu gia, nhưng lại vì là đồ cưới của Triệu Kim Vân. . .
Cái này còn không nói, chỉ là Bùi Vận nghĩ không ra, lúc trước Triệu Kim Vân vào cửa hẳn là cùng cha cặn bã làm chuyện trong đêm tân hôn sao? Lấy dạng trình độ như Triệu Kim Vân, sẽ không cho Lục y sinh hạ con nối dõi Bùi gia mới đúng, vì sao Lục y có thể so với ả còn mang thai trước? Hơn nữa, sau đó trong một tháng ả cũng mang thai. . .
Ả cùng Lục y là cùng một ngày sinh con, Lục y sinh hạ con trai Bùi Lăng Độ bị Triệu Kim Vân ôm đi, vậy hài tử của Triệu Kim Vân đâu? Nghe nói Bùi Lăng Độ bị Triệu Kim Vân ôm đi, bà đỡ của Lục y lại truyền ra hài tử của Lục y bị chết non . . .
Vậy hài tử chết non là của Triệu Kim Vân à?
Bùi Vận nhíu mày, bỗng nhiên cười, xem trong đại trạch này cũng thật không ít chuyện dơ bẩn, kiếp trước thế nào mà nàng lại không phát hiện ra đây? Bất quá không quan hệ, cả đời này, nàng sẽ lợi dụng những thứ này có thể dùng tài nguyên, hung hăng đả kích Triệu Kim Vân một phen. . .
"Ngươi thấy rõ ràng chứ, cái trâm cài này ở phía dưới khảm 1.bọ cánh cam, lúc trước mẫu thân ta vì các ngươi mà cố ý cầu xin thiên kim đến khảm nạm ở phía trên và phân chia ra, ngươi còn cho rằng cái này là của ngươi sao?" Bùi Ngang đem trâm cài lật qua đưa cho Triệu Kim Vân nói.
Triệu Kim Vân sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bùi Ngang, sau đó cúi đầu nhìn về phía trâm cài trong tay hắn, trâm phượng ở phía dưới cổ một tấc đúng là có một viên không lớn không nhỏ 1.bọ cánh cam. Nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn Bùi Ngang lại nhìn Tần Tình một chút, châm chọc cười lạnh một tiếng.
"Nguyên nhân là thiếp ở trong mắt hai người cũng không quan trọng bằngmột tiểu thiếp mà Lão phu nhân cùng lão gia yêu thương. . ." Đúng vậy, nếu không vì sao Lão phu nhân lại tự mình cho Tần Tình cái trâm khảm 1.bọ cánh cam kia, ngay cả nói cũng không nói cho nàng biết? Lão phu nhân chết thì đã chết, thế nhưng tự mình đưa cho tiện nhân này, thật tốt. . . Lúc trước luôn miệng khen ả là con dâu hiền, nói ả thông minh rộng lượng như thế nào, hiền lương thục đức, có thể bắt đầu đảm đương vị trí chủ mẫu Bùi gia.
Cho dù ả hao hết mọi tâm tư muốn đưa Bùi Ngang lên vị trí Hầu gia, lại lấy đồ cưới ra…vì người khác, mặc dù như thế, ả đối với hắn mãi mãi không rời, nhưng là hắn lại. . .
Nhưng vì một nữ nhân mất hết trong trắng mà. . . đối với ả. . .
"Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, mẫu thân đây cũng là vì tốt cho các ngươi, chỉ là cách làm hôm nay của ngươi thật là khiến người khác thất vọng cùng đau khổ, làm đương gia chủ mẫu Bùi phủ, ngươi sao có thể không phân biệt được tốt xấu liền định tội cho người khác? Hơn nữa. . . những lời nói hôm nay của Vận Nhi chờ ta suy ngẫm, ta phạt ngươi cấm túc ba ngày ngươi có thể có oán hận không?" Bùi Ngang nhìn bộ dáng ả cực kỳ bi thương cuối cùng cũng không đành lòng, dẩu sao ả cũng vì hắn mà bỏ ra không ít. . .
"Hôm nay là sai lầm của thiếp, thiếp nguyện ý bị phạt." Đã ở một chỗ với nhau cũng đến mười lăm mười sáu năm, tâm tư của Bùi Ngang sao Triệu Kim Vân lại không biết chứ, hắn đã cho ả bậc thang, nếu ả còn không đi xuống, chắc chắn sẽ làm cho tiện nhân Tần Tình này thực hiện được mục đích.
Bùi Vận nhíu mày, nhìn đôi mắt dần dần sâu lại của Triệu Kim Vân, nàng biết Triệu Kim Vân là một nhân vật khó dây dưa nhất, cho nên nàng đối với phản đổ nàng cũng không trông cậy vào, có thể dùng một hai lần mưu kế là thành công. Vả lại Triệu Kim Vân cùng Bùi Ngang nhiều năm làm vợ chồng như vậy, tự nhiên là so với nàng cùng mẫu thân phải hiểu cha cặn bã nhiều lắm, đây là chỗ Tần Tình cùng nàng không thể mù quáng khinh thường. . .
"Ngươi tự trở về đi, nơi này đã có ta." Bùi Ngang thấy nàng thức thời, cũng không muốn nhìn ả ở trước mắt mình mà lắc lư nữa, vừa đi đến chỗ Tần Tình, vừa bất đắc dĩ khoát tay áo nói.
Triệu Kim Vân mắt nhìn Tần Tình cùng Bùi Vận, đối với Bùi Ngang mà hạ lễ một cái liền đi ra ngoài, đi vào trong viện, ả phẫn nộ cùng oán giận quay đầu nhìn thoáng qua phòng cỏ tranh, ánh mắt đảo quanh đến bình thuốc đang bốc hơi trên chỗ cao kia. Trong tay khăn sít sao siết chặt, bỗng nhiên, khóe miệng ả câu dẫn ra một tia cười lạnh, đối với nha hoàn bên cạnh nháy mắt, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Loảng xoảng. . .
"Ai nha, thật nóng, hu hu hu, phu nhân tha mạng phu nhân tha mạng. . ." nha hoàn Tuấn Tú lúc đi ngang qua bình thuốc không may đem bình thuốc đá phải, vướng chân nàng ta vấp ngã, bất chấp đau xót, nàng ta kinh hoàng sợ hãi đối với Triệu Kim Vân dập đầu van xin.
Nghe thanh âm bên ngoài truyền đến, Bùi Vận nhấc môi một cái, sau đó nhanh chân vừa chạy ra ngoài, nhìn đến bình thuốc đã vỡ thành một đống, nước thuốc cùng dược liệu bị đổ ra ngoài một mảnh, nước mắt nàng thoáng một cái liền rơi xuống, chạy tới ngồi xổm xuống lấy tay phải để đi thu thập lại.
"Vận Nhi, phỏng tay. . ."
Sau đó, liền thấy Bùi Ngang sợ hãi và lập tức chạy tới đem nàng ôm vào trong lòng nói.
"Thuốc của mẫu thân , thuốc của mẫu thân bị đổ, con muốn nhặt lên, còn có thể ăn, nếu không thương thế của mẫu thân sẽ không tốt lên. Hu hu hu. . . Vận Nhi không có tiền mua thuốc cho mẫu thân, không thể lãng phí. . ."
Bùi Ngang nghe nữ nhi mình nói như thế, là để ý thuốc này cùng Tần Tình, trong lòng vừa vui mừng vừa thương tiếc, những dược liệu này cũng không tính là quý giá, tùy tiện tìm một y quán cũng có thể mua được, mà nữ nhi của hắn, đường đường là tiểu thư Bùi phủ lại bởi vì không có tiền mua thuốc, muốn đem nước trên mặt đất cùng dược liệu nhặt lên để uống. . .
"Vận Nhi ngoan ngoãn, đợi tý nữa phụ thân sẽ cho người làm đi mua, những thuốc này đều đã bị bẩn không thể uống được, nghe lời." Bùi Ngang trừng mắt liếc Triệu Kim Vân một cái, trong lòng đối với sự bất mãn của ả lại sâu hơn một chút, quay đầu, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận thương tâm, hắn đau lòng đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng dụ dỗ.
"Ngươi dập đầu với ta thì có ích lợi gì? Đi đến chỗ Tần di nương bồi tội, hy vọng Tần di nương thiện tâm tha ngươi một mạng." Triệu Kim Vân thấy Bùi Ngang đang thương yêu ôm tiểu đại nhân Bùi Vận nhẹ giọng dụ dỗ, trong ánh mắt ả ánh sáng chợt lóe lên, đối với nha hoàn ben người đang dập đầu nói.
"Vâng. . ." Nha hoàn thấp giọng trả lời, bò dậy nhìn thoáng qua Bùi Ngang, đáng thương hướng tới phòng cỏ tranh trong phòng đi đến, chỉ là không đầy một lát sau đã đi ra.
Bùi Vận nhìn tiểu nha hoàn Tuấn Tú nheo mắt lại, nếu như nàng nhớ không lầm đây là nha hoàn hồng y của hồi môn Triệu Kim Vân, đời trước nàng xuyên qua đến không có hai tháng, hồng y liền mang thai, bị Triệu Kim Vân đưa lên làm nha hoàn thông phòng thành di nương thứ hai, chín tháng sau sinh con gái trở thành vợ kế, chỉ là cơ thể nàng ta yếu cho nên mới bị khó sinh mà chết.
Ở mỗi đại gia đình đều có một cái quy củ như vậy, nha hoàn của hồi môn phần lớn đều là thay chủ tử nhà mình thông phòng. A, hồng y này lúc trước làm nha hoàn của hồi môn lúc đó tuổi còn nhỏ quá, cho nên không làm được thông phòng, liền cho một người khác nha hoàn Lục y chiếm tiện nghi để mà thông phòng, Triệu Kim Vân vào cửa một năm thì Lục y liền đã mang thai, sinh ra một thiếu gia, nhưng lại vì là đồ cưới của Triệu Kim Vân. . .
Cái này còn không nói, chỉ là Bùi Vận nghĩ không ra, lúc trước Triệu Kim Vân vào cửa hẳn là cùng cha cặn bã làm chuyện trong đêm tân hôn sao? Lấy dạng trình độ như Triệu Kim Vân, sẽ không cho Lục y sinh hạ con nối dõi Bùi gia mới đúng, vì sao Lục y có thể so với ả còn mang thai trước? Hơn nữa, sau đó trong một tháng ả cũng mang thai. . .
Ả cùng Lục y là cùng một ngày sinh con, Lục y sinh hạ con trai Bùi Lăng Độ bị Triệu Kim Vân ôm đi, vậy hài tử của Triệu Kim Vân đâu? Nghe nói Bùi Lăng Độ bị Triệu Kim Vân ôm đi, bà đỡ của Lục y lại truyền ra hài tử của Lục y bị chết non . . .
Vậy hài tử chết non là của Triệu Kim Vân à?
Bùi Vận nhíu mày, bỗng nhiên cười, xem trong đại trạch này cũng thật không ít chuyện dơ bẩn, kiếp trước thế nào mà nàng lại không phát hiện ra đây? Bất quá không quan hệ, cả đời này, nàng sẽ lợi dụng những thứ này có thể dùng tài nguyên, hung hăng đả kích Triệu Kim Vân một phen. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.