Chương 5: Khắc rất sâu.
Vân Yên
14/06/2017
Editor: Sát Tỷ Tỷ
"Ngươi xem ngươi dạy nữ nhi sao lại ác độc như thế, đâu như một tiểu thư khuê các hả?" Bùi Ngang nhìn Triệu Kim Vân giận dữ hét lên.
"Lão gia, nhất định không phải như thế, Nguyệt Nhi là dạng gì người còn không biết sao?" Triệu Kim Vân lại nhào tới ôm lấy chân Bùi Ngang khóc lóc, "Lão gia, người nhìn Nguyệt Nhi lớn lên, Nguyệt Nhi ôn nhu, thiện lương, làm sao lại làm ra cái chuyện như vậy được!"
Bùi Ngang nghe những lời này, cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Bùi Vận Nhi và Tần Tình, vẻ mặt tan nát cõi lòng, không khỏi quẫn bách cùng áy náy.
Lúc trước hắn cưới nàng vào cửa thề sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, tuyệt không làm cho nàng chịu ủy khuất, còn bảo đảm nàng vừa vào cửa sẽ đuổi hết đám thê thiếp trong nhà. Nhưng. . . nàng vừa tiến vào Bùi phủ ba năm, hắn không những không giải tán thê thiếp trong phủ, còn cách nửa năm nạp một vị thiếp, nghĩ nàng nhất định đối với mình tâm đã cạn, mới trả thù hắn như vậy.
Bùi Ngang nghĩ so với Tần Tình khác nhau một trời một vực, không nói năm đó nàng bị hắn bắt gian tại trận, sự tình thật giả chưa phân, lấy hắn trong ba năm, mặc dù Bùi Ngang không thực hiện hứa hẹn, nhưng đối với nàng toàn tâm toàn ý, hơn nữa vô cùng tốt . Vả lại nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng nhịn tức giận một chút sẽ trôi qua, tuyệt đối không trả thù tâm ý của hắn.
Hai người tâm sự nặng nề, Bùi Vận sốt ruột, mẫu thân nàng một thân đầy máu đều muốn chảy khô, còn loại cha cặn bã là người mù sao? Khẽ cắn răng, Bùi Vận đứng dậy chạy đến trước mặt đại phu, dùng sức cầm lấy tay ông ta hướng Tần Tình bên cạnh cầu xin.
"Đại phu, van xin ông, hãy cứu mẫu thân của ta. . ."
Tiếu đại phu nhìn Bùi Vận tuy còn nhỏ chưa phát triển đã có một nhan sắc tuyệt mĩ, nhìn qua cũng biết sau khi lớn lên là một đại mĩ nhân tuyệt sắc nhường nào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, không khỏi mềm lòng, nhưng chủ nhà còn chưa nói lời nói, ông nào dám tự ý xem vết thương cho Tần Tình.
Tiếu đại phu quay đầu lại nhìn Bùi Ngang, chờ hắn ra lệnh. Bùi Ngang do dự một chút, thấy Tần Tình mất quá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu, làm cho hắn một loại cảm giác, tâm của hắn một mãng đau xót, vội vàng hướng Tiếu đại phu gật nhẹ đầu.
Mà Triệu Kim Vân thấy Bùi Ngang gật đầu, thân thể thoáng cái liền xụi lơ trên mặt đất.
"Người đâu, đem đại tiểu thư cùng phu nhân về, đại tiểu thư cấm túc một tháng." Bùi Ngang nhìn Triệu Kim Vân như thế, trong lòng cũng có chút không dễ chịu, tuy nói hắn không thương Triệu Kim Vân, cưới nàng cũng chỉ là bởi vì gia tộc ép cưới, nhưng những năm qua nàng ta vì Bùi phủ làm tất cả hắn đều biết, tâm địa hắn cũng không phải ác độc, máu lạnh, nhưng lần này Bùi Nguyệt Nhi thật sự làm quá.
Bùi Vận đem hết vẻ mặt cùng động tác của Bùi Ngang vào trong mắt, lôi kéo đôi tay đang buông lỏng của Tần Tình, đôi mắt đăm chiêu không nói lời nào. Tần Tình cho rằng nữ nhi mình bị kinh hãi, duỗi tay bị thương sờ sờ đầu Bùi Vận. Bùi Vận ngẩng đầu lên nhìn Tần Tình cười, khuôn mặt vương nước mắt trông rất đáng thương.
"Vị này. . . Phu nhân?" Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tình, Tiếu đại phu có chút quẫn bách, ấp úng nửa ngày cũng không dám hỏi tên nàng là gì. Cuối cùng gọi một tiếng phu nhân, còn cố ý nhìn thoáng qua mặt Bùi Ngang, bắt gặp Bùi Ngang cũng không phản ứng gì, lúc này mới buông lỏng tâm trạng, "Xin đưa người vào trong phòng, ở ngoài này đối với miệng vết thương không tốt."
Tần Tình suy yếu gật nhẹ đầu, Bùi Vận chật vật giúp đỡ thật lâu mới đứng lên được, xoay người đang muốn đi vào trong nhà, lại cảm thấy trời đất đang xoay tròn, thân thể mềm nhũn.
"Tình Nhi. . ."
Ngay cả Bùi Vận cũng không phát hiện, Bùi Ngang đã vọt lên, ôm lấy eo nàng, sắc mặt rất sốt ruột, điều này khiến Bùi Vận hiểu ra một ít đạo lí.
Bùi Ngang đem Tần Tình hôn mê bế vào, đi vào trong nhà, chợt hai bước chân của hắn cứng lại, ở trước mặt hắn là ba gian phòng cỏ tranh, đừng nói hắn căn bản không có không biết ở đâu là phòng ngủ, từ nhỏ ăn sung mặc sướng nên ngay cả một nơi như vậy cũng rất ít gặp qua. Nhíu mày, ở Hầu phủ có một nơi như thế này hắn cũng không biết?
Áo bị kéo kéo, hắn cúi đầu, bộ dạng tuấn tú nhìn Bùi Vận đi phía trước, chỉ chỉ, ý bảo hắn phòng ngủ chính là trước mặt, không quá mấy bước cỏ tranh. Tần Tình vẫn hôn mê như cũ, nhíu lông mày lại, hắn bất chấp, ôm Tần Tình chạy vào bên trong.
Không ngờ, phòng ngủ nơi này so với nhà vệ sinh Bùi phủ cũng không bằng, đem Tần Tình thả trên mền cỏ tranh gấp đôi làm thành một cái "Giường" đơn, hắn đứng thẳng, cũng không cố trì hoãn việc đại phu xem vết thương cho Tần Tình. Nhìn xung quanh trong phòng, hai đống cỏ tranh gấp đôi làm chiếu, thậm chí có một đống còn không có ga giường, xuyên qua xà ngang cột trúc treo hai bộ quần áo bình thường của hai mẹ con, trong góc là hai đôi giày cũ rách một lớn một nhỏ, ngoài ra ở đây không có cái gì khác, mà ngay cả căn nhà này, trời mưa xuống sợ cũng không chống nổi .
Mũi chua xót cùng tâm hồn rung động từng đợt... đánh thẳng vào tâm Bùi Ngang, làm cho đầu hắn có chút choáng váng mắt hoa, không khỏi nghĩ những năm qua cuộc sống hai mẹ con như thế nào?
Hắn quả thực không thể tin được, cũng không dám nghĩ tới, nơi lụi tàn này lại là hậu viện của Bùi phủ. Ngay cả khu dân nghèo cũng không lụi bại như vậy. . .
Xem vết thương của Tần Tình, Tiếu đại phu cũng rất rung động, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, ông lắc đầu, chuyện nhà của người ta cũng không phải là bọn họ có thể tùy tiện xoi mói .
Bùi Vận đã nhìn ra, kỳ thật cái này tên cha cặn bã rất yêu mẫu thân nàng , nhưng năm đó Tần Tình bị người hãm hại, cho hắn đội nón xanh, chuyện này trong lòng hắn còn như một cây gai, cho dù yêu mẫu thân nàng, sợ rằng chính hắn cũng khó hạ được quyết tâm của mình! Triệu thị thủ đoạn thật lợi hại, không nói mười năm trước ba người mới mười mấy tuổi, lòng bà ta đã độc ác như thế, bây giờ Bùi Nguyệt Nhi còn nhỏ cũng không kém, nàng ta hại nàng chịu thiệt, tổn hại, nhiêu đó cũng đủ để nhìn ra hai mẹ con kia rất thủ đoạn, ác độc cỡ nào.
Nhưng những thứ này chưa phải là lí do Bùi Ngang bỏ hai mẹ con nàng, yêu một người sẽ phải tin tưởng vô điều kiện, dù biết rõ ràng đây là hủ tục của xã hội phong kiến, nam nhân tam thê tứ thiếp nên rất ít gia đình yên ổn , một nữ nhân ở gia đình như vậy thực khổ, có thể Bùi Ngang lựa chọn tin tưởng lời nói của người khác cùng cảnh tượng giả tạo được bày ra, không tin mẫu thân nàng bị oan.
Trải qua hai đời, nàng đã nhìn thấu tình yêu trong cuộc sống, có thể, cả đời này nàng nghĩ sẽ không yêu bất cứ kẻ nào, cũng không muốn kết hôn.
Kí ức đời trước, khắc rất sâu. . .
"Ngươi xem ngươi dạy nữ nhi sao lại ác độc như thế, đâu như một tiểu thư khuê các hả?" Bùi Ngang nhìn Triệu Kim Vân giận dữ hét lên.
"Lão gia, nhất định không phải như thế, Nguyệt Nhi là dạng gì người còn không biết sao?" Triệu Kim Vân lại nhào tới ôm lấy chân Bùi Ngang khóc lóc, "Lão gia, người nhìn Nguyệt Nhi lớn lên, Nguyệt Nhi ôn nhu, thiện lương, làm sao lại làm ra cái chuyện như vậy được!"
Bùi Ngang nghe những lời này, cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Bùi Vận Nhi và Tần Tình, vẻ mặt tan nát cõi lòng, không khỏi quẫn bách cùng áy náy.
Lúc trước hắn cưới nàng vào cửa thề sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, tuyệt không làm cho nàng chịu ủy khuất, còn bảo đảm nàng vừa vào cửa sẽ đuổi hết đám thê thiếp trong nhà. Nhưng. . . nàng vừa tiến vào Bùi phủ ba năm, hắn không những không giải tán thê thiếp trong phủ, còn cách nửa năm nạp một vị thiếp, nghĩ nàng nhất định đối với mình tâm đã cạn, mới trả thù hắn như vậy.
Bùi Ngang nghĩ so với Tần Tình khác nhau một trời một vực, không nói năm đó nàng bị hắn bắt gian tại trận, sự tình thật giả chưa phân, lấy hắn trong ba năm, mặc dù Bùi Ngang không thực hiện hứa hẹn, nhưng đối với nàng toàn tâm toàn ý, hơn nữa vô cùng tốt . Vả lại nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nàng nhịn tức giận một chút sẽ trôi qua, tuyệt đối không trả thù tâm ý của hắn.
Hai người tâm sự nặng nề, Bùi Vận sốt ruột, mẫu thân nàng một thân đầy máu đều muốn chảy khô, còn loại cha cặn bã là người mù sao? Khẽ cắn răng, Bùi Vận đứng dậy chạy đến trước mặt đại phu, dùng sức cầm lấy tay ông ta hướng Tần Tình bên cạnh cầu xin.
"Đại phu, van xin ông, hãy cứu mẫu thân của ta. . ."
Tiếu đại phu nhìn Bùi Vận tuy còn nhỏ chưa phát triển đã có một nhan sắc tuyệt mĩ, nhìn qua cũng biết sau khi lớn lên là một đại mĩ nhân tuyệt sắc nhường nào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, không khỏi mềm lòng, nhưng chủ nhà còn chưa nói lời nói, ông nào dám tự ý xem vết thương cho Tần Tình.
Tiếu đại phu quay đầu lại nhìn Bùi Ngang, chờ hắn ra lệnh. Bùi Ngang do dự một chút, thấy Tần Tình mất quá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu, làm cho hắn một loại cảm giác, tâm của hắn một mãng đau xót, vội vàng hướng Tiếu đại phu gật nhẹ đầu.
Mà Triệu Kim Vân thấy Bùi Ngang gật đầu, thân thể thoáng cái liền xụi lơ trên mặt đất.
"Người đâu, đem đại tiểu thư cùng phu nhân về, đại tiểu thư cấm túc một tháng." Bùi Ngang nhìn Triệu Kim Vân như thế, trong lòng cũng có chút không dễ chịu, tuy nói hắn không thương Triệu Kim Vân, cưới nàng cũng chỉ là bởi vì gia tộc ép cưới, nhưng những năm qua nàng ta vì Bùi phủ làm tất cả hắn đều biết, tâm địa hắn cũng không phải ác độc, máu lạnh, nhưng lần này Bùi Nguyệt Nhi thật sự làm quá.
Bùi Vận đem hết vẻ mặt cùng động tác của Bùi Ngang vào trong mắt, lôi kéo đôi tay đang buông lỏng của Tần Tình, đôi mắt đăm chiêu không nói lời nào. Tần Tình cho rằng nữ nhi mình bị kinh hãi, duỗi tay bị thương sờ sờ đầu Bùi Vận. Bùi Vận ngẩng đầu lên nhìn Tần Tình cười, khuôn mặt vương nước mắt trông rất đáng thương.
"Vị này. . . Phu nhân?" Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tình, Tiếu đại phu có chút quẫn bách, ấp úng nửa ngày cũng không dám hỏi tên nàng là gì. Cuối cùng gọi một tiếng phu nhân, còn cố ý nhìn thoáng qua mặt Bùi Ngang, bắt gặp Bùi Ngang cũng không phản ứng gì, lúc này mới buông lỏng tâm trạng, "Xin đưa người vào trong phòng, ở ngoài này đối với miệng vết thương không tốt."
Tần Tình suy yếu gật nhẹ đầu, Bùi Vận chật vật giúp đỡ thật lâu mới đứng lên được, xoay người đang muốn đi vào trong nhà, lại cảm thấy trời đất đang xoay tròn, thân thể mềm nhũn.
"Tình Nhi. . ."
Ngay cả Bùi Vận cũng không phát hiện, Bùi Ngang đã vọt lên, ôm lấy eo nàng, sắc mặt rất sốt ruột, điều này khiến Bùi Vận hiểu ra một ít đạo lí.
Bùi Ngang đem Tần Tình hôn mê bế vào, đi vào trong nhà, chợt hai bước chân của hắn cứng lại, ở trước mặt hắn là ba gian phòng cỏ tranh, đừng nói hắn căn bản không có không biết ở đâu là phòng ngủ, từ nhỏ ăn sung mặc sướng nên ngay cả một nơi như vậy cũng rất ít gặp qua. Nhíu mày, ở Hầu phủ có một nơi như thế này hắn cũng không biết?
Áo bị kéo kéo, hắn cúi đầu, bộ dạng tuấn tú nhìn Bùi Vận đi phía trước, chỉ chỉ, ý bảo hắn phòng ngủ chính là trước mặt, không quá mấy bước cỏ tranh. Tần Tình vẫn hôn mê như cũ, nhíu lông mày lại, hắn bất chấp, ôm Tần Tình chạy vào bên trong.
Không ngờ, phòng ngủ nơi này so với nhà vệ sinh Bùi phủ cũng không bằng, đem Tần Tình thả trên mền cỏ tranh gấp đôi làm thành một cái "Giường" đơn, hắn đứng thẳng, cũng không cố trì hoãn việc đại phu xem vết thương cho Tần Tình. Nhìn xung quanh trong phòng, hai đống cỏ tranh gấp đôi làm chiếu, thậm chí có một đống còn không có ga giường, xuyên qua xà ngang cột trúc treo hai bộ quần áo bình thường của hai mẹ con, trong góc là hai đôi giày cũ rách một lớn một nhỏ, ngoài ra ở đây không có cái gì khác, mà ngay cả căn nhà này, trời mưa xuống sợ cũng không chống nổi .
Mũi chua xót cùng tâm hồn rung động từng đợt... đánh thẳng vào tâm Bùi Ngang, làm cho đầu hắn có chút choáng váng mắt hoa, không khỏi nghĩ những năm qua cuộc sống hai mẹ con như thế nào?
Hắn quả thực không thể tin được, cũng không dám nghĩ tới, nơi lụi tàn này lại là hậu viện của Bùi phủ. Ngay cả khu dân nghèo cũng không lụi bại như vậy. . .
Xem vết thương của Tần Tình, Tiếu đại phu cũng rất rung động, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, ông lắc đầu, chuyện nhà của người ta cũng không phải là bọn họ có thể tùy tiện xoi mói .
Bùi Vận đã nhìn ra, kỳ thật cái này tên cha cặn bã rất yêu mẫu thân nàng , nhưng năm đó Tần Tình bị người hãm hại, cho hắn đội nón xanh, chuyện này trong lòng hắn còn như một cây gai, cho dù yêu mẫu thân nàng, sợ rằng chính hắn cũng khó hạ được quyết tâm của mình! Triệu thị thủ đoạn thật lợi hại, không nói mười năm trước ba người mới mười mấy tuổi, lòng bà ta đã độc ác như thế, bây giờ Bùi Nguyệt Nhi còn nhỏ cũng không kém, nàng ta hại nàng chịu thiệt, tổn hại, nhiêu đó cũng đủ để nhìn ra hai mẹ con kia rất thủ đoạn, ác độc cỡ nào.
Nhưng những thứ này chưa phải là lí do Bùi Ngang bỏ hai mẹ con nàng, yêu một người sẽ phải tin tưởng vô điều kiện, dù biết rõ ràng đây là hủ tục của xã hội phong kiến, nam nhân tam thê tứ thiếp nên rất ít gia đình yên ổn , một nữ nhân ở gia đình như vậy thực khổ, có thể Bùi Ngang lựa chọn tin tưởng lời nói của người khác cùng cảnh tượng giả tạo được bày ra, không tin mẫu thân nàng bị oan.
Trải qua hai đời, nàng đã nhìn thấu tình yêu trong cuộc sống, có thể, cả đời này nàng nghĩ sẽ không yêu bất cứ kẻ nào, cũng không muốn kết hôn.
Kí ức đời trước, khắc rất sâu. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.