Chương 23: Tần Tình tổn thương
Vân Yên
01/11/2017
“Mẫu thân”
“Tình nhi. . .”
Bùi Vận Bùi Ngang đầu tiên quay đầu kêu lên, Bùi Vận nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Bùi Ngang hướng Tần Tình chạy tới, nửa quỳ ở bên giường nắm cánh tay mẫu thân mình lo lắng, Bùi Ngang ở phía sau từng bước đi tới, hắn không kịpngạc nhiên hay nghi hoặc Bùi Vận tốc độ linh hoạt chạy, ánh mắt hắn chỉ đặt trên cánh taycủa Tần Tình.
Đó là một đôi tay thế nào, Bùi Ngang rất khó tưởng tượng, cho dù người khác nhìn đến cũng khó lấy làm tin, nếunhìn thấy Tần Tình lộ ra khuôn mặt kia, nhất định người ta sẽ tán thưởng bằng mấy từ “chim sa cạ lặn, hoa nhường nguyệt thẹn”. Tựa hồ vẫn giống mười năm trước, năm tháng vẫn chưa để lại trên mặt dấu vết gì, chính là tay nàng, lại như lão bà sáu mươi tuổi bình thường, che kín nếp nhăn cùng cái kén, còn không theo quy củ da dẻ nứt nẻ qua miệng vết thương.
Bùi Ngang trái tim đã không đau nữa , nhưng hắn biết, gần nửa thánghắn thấy trên người Tần Tình đã trải qua nhiềuthống khổ như vậy, tim cửa hắn đã muốn đau đến chết lặng - cảm giác , càng nhiều đối với nàng càng áy náy cùng tự trách, giờ khắc này, hắn rốt cục tỉnh ngộ, trong lời nói của Bùi Vận quả thực rất hợp lí, hắn căn bản không có tư cách yêu nàng.
Nếu yêu nàng, hắn làm sao nào để bỏ qua chuyện nàng chịu cực khổ mười năm, cũng chính mười năm nàymổ cái liếc mắt hắn cũng chưa từng nhìn qua hai mẹ con nàng.
Hắn rất ích kỷ, vì chính mình thống khổ mà nhốt nàng mười năm,hắn yêu rất bá đạo, cho dù nàng thực xin lỗi hắn cũng chẳng sợ mà nhốt nàng,cũng không nguyện thả nàng đi. . .
Bây giờ, hắn hiện tại đã tỉnh ngộ , cũng sẽ không thả nàng đi. Nàng bây giờ ra ngoài, sẽ biết đi về đâu? Tần gia đã xuống dốc, phụ thân cùng các ca ca nàng hiện giờ sống chết không rõ, nàng không dựa vào hắn có thể dựa vào ai? Hắn quyết định không thể cho nàng rời đi dù chỉ một bước. . .
"Mẫu thân, mẫu thân?" Bùi Vận nhìn thấy Tần Tình nhíu chặt mày, khuôn mặt tuyệt mỹ đang thống khổ không chịu nổi, gấp đến độ nàng sắp khóc.
Tần Tình nghẹn ngào, vẻ mặt thống khổ đột nhiên dịu đi một chút, hàng lông mi nhẹ run rẩy, Đan Phượng xinh đẹp chậm rãi mở ra, cùng lúc đó, hai hàng lệ bỗng dưng chảy ra, ngã vào phát trong rừng.
"Mẫu thân. . ." Bùi Vận sửng sốt, vội vàng kéo tay áo lau nước mắt cho mẹ mình.
"Ta mơ thấy. . ." Tần Tình chậm rãi nhìn về phía Bùi Vận, ánh mắt lại chuyển qua trên người Bùi Ngang, trong ánh mắt chỉ có sựđau thương làm cho Bùi Ngang trong lòng tràn ngập tội lỗi, "Cha ta đã chết. . . Đại ca của ta cũng không có cánh tay, con trai độc nhất của Nhị ca chết oan chết uổng, Tam ca bịbệnh từ nay về sau nằm trên giường không dậy nổi. . . Nhà của ta gặp đại nạn này, chàng vì cái gì không nói cho ta biết? Chàng thật sự hận tađến như vậy sao?"
"Ta. . ." Bùi Ngang thân mình đứng không nổi, phải cốthốt ra lời nói nghẹn ngào ở giữa yết hầu, nên nói như thế nàođây? Nói hắn chưa từng hận qua nàng? Chính hắn hiểu rõ đã từng oán hận, nhưng hắn vẫn còn yêu nàng. . .
"Cầu xin chàng, cầu chàng thả ta đi đi, ca ca ta bọn họ nhất định vẫn còn sống, cầu xinchàng cho ta rời khỏi đẫ, ta muốn đi tìm bọn họ." Tần Tình tưởng tượng lại giấc mộng vừa trãi qua, trong mộng phụ thân, các ca ca nhìn nàngđầy oán hận, ánh mắt đó làm nàng đau đến tận tâm can.
"Không, ta sẽ không thảnàng đi. . ."
"Vì cái gì chàng phải đối với tanhư vậy, ta căn bản không có thất trinh, nam nhân kia ta cũng không biết là ai, ta bị oan uổng, chàng vì cái gì không chịu tin tưởng ta?"
Bùi Ngang không nói đều bịlời nói của Tần Tình hoàn toànbẻgảy, nghe nàng tâm tê phế liệt chất vấn, đau lòng khó nhịn, cái này so với việc hắn nhìn thấy nàng chịu vất vã khổ cực còn muốn thống khổ hơn.
"Mẫu thân, các cậu, bọn họ không có việc gì, nhất định không có việc gì đâu, chúng ta rời đi, Tần gia gia bịhủy tán gia bại sản, án oan ai tới điều tra rõ? Thùtìm ai để báo đây? Rời khỏiBùi phủ, chúng ta phải làm như thế nào, ngoài đại môn của Bùi phủ chúng ta đã định trước không có mệnh rồi, mẫu thân, quân tử báo thù mười năm không muộn. Con nghĩ các cậu nhất định sẽ bảo toàn tính mạng thật tốt, chờ người giải oan khuất, mẫu thân, chẳng lẽ người nghĩ ông ngoại chết không nhắm mắt sao? Người ngẫm lại, Tần gia lịch lớn cùng người khác không cừu không oán, gia tộc lớn như thế nào không phải nói sụp đổ là sụp đổđược?" Bùi Vận thấy được Tần Tình cực kỳ bi thương, thề phải rời khỏi Bùi gia đi tìm Tần gia , nàng vội vàng ôm lấy Tần Tình, ở bên tai nhẹ giọng nói.
Tần Tình tâm tình đang kích động đột nhiên bình phục lại, nàng quay đầu nhìn Bùi Vận, giống như không cam lòng, giống như nghi hoặc, lại giống như phẫn hận.
Đúng vậy, Tần gia luôn luôn đối người ngoài hiền lành, cha nàng trong phạm vi vài trăm dặm thậm chí mấy ngàn nổi danh làngười lương thiện, hàng năm đều phát cháo từ thiện cho dân khổ, làm sao lại vô duyên vô cớ được mời đi dự họp để rồi gánh tai họa bất ngờ? Nhất định có người hãm hại. . .
Trong đầu Tần Tình nháy mắt chợt lóe lên, nàng cả kinh, lộ vẻmặt thống khổ, hung hăng cắn môi dướiđến máu đến.
Bùi Vận nhìn thấy Tần Tình khóe miệng cắn đến bật máu, đau lòng thay mẫu thân lau đi, "Mẫu thân yên tâm, phụ thân bây giờ đã tỉnh ngộ, tin tưởng phụ thân không chịu cho mẫu thânđi là chuyện tốt, người chẳng lẽ còn không nhìn ra tâm ý của phụ thân sao?"
Bùi Ngang nghe xong Bùi Vận nói đoạn này, vội vàng gật đầu, nhìn Tần Tình với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Tần Tình ngẩng đầu xem Bùi Ngang, ánh mắt nóng rực kia làm cho nàng lòng chua xót, cuối cùng chỉ có gật gật đầu.
Bùi Ngang trong lòng vui vẻ, cảm kích vui mừng nhìn thoáng qua Bùi Vận, Bùi Vận kiêu ngạo hất cằm, quay lại cười thầm.
Vì thâm thùđại hận của kiếp trướ, nàng cũng không thể rời khỏiBùi phủ, Triệu Kim Vân Bùi Nguyệt Nhi sống một ngày, trong lòng nàng một ngày sống cũng không yên.
“Tình nhi. . .”
Bùi Vận Bùi Ngang đầu tiên quay đầu kêu lên, Bùi Vận nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Bùi Ngang hướng Tần Tình chạy tới, nửa quỳ ở bên giường nắm cánh tay mẫu thân mình lo lắng, Bùi Ngang ở phía sau từng bước đi tới, hắn không kịpngạc nhiên hay nghi hoặc Bùi Vận tốc độ linh hoạt chạy, ánh mắt hắn chỉ đặt trên cánh taycủa Tần Tình.
Đó là một đôi tay thế nào, Bùi Ngang rất khó tưởng tượng, cho dù người khác nhìn đến cũng khó lấy làm tin, nếunhìn thấy Tần Tình lộ ra khuôn mặt kia, nhất định người ta sẽ tán thưởng bằng mấy từ “chim sa cạ lặn, hoa nhường nguyệt thẹn”. Tựa hồ vẫn giống mười năm trước, năm tháng vẫn chưa để lại trên mặt dấu vết gì, chính là tay nàng, lại như lão bà sáu mươi tuổi bình thường, che kín nếp nhăn cùng cái kén, còn không theo quy củ da dẻ nứt nẻ qua miệng vết thương.
Bùi Ngang trái tim đã không đau nữa , nhưng hắn biết, gần nửa thánghắn thấy trên người Tần Tình đã trải qua nhiềuthống khổ như vậy, tim cửa hắn đã muốn đau đến chết lặng - cảm giác , càng nhiều đối với nàng càng áy náy cùng tự trách, giờ khắc này, hắn rốt cục tỉnh ngộ, trong lời nói của Bùi Vận quả thực rất hợp lí, hắn căn bản không có tư cách yêu nàng.
Nếu yêu nàng, hắn làm sao nào để bỏ qua chuyện nàng chịu cực khổ mười năm, cũng chính mười năm nàymổ cái liếc mắt hắn cũng chưa từng nhìn qua hai mẹ con nàng.
Hắn rất ích kỷ, vì chính mình thống khổ mà nhốt nàng mười năm,hắn yêu rất bá đạo, cho dù nàng thực xin lỗi hắn cũng chẳng sợ mà nhốt nàng,cũng không nguyện thả nàng đi. . .
Bây giờ, hắn hiện tại đã tỉnh ngộ , cũng sẽ không thả nàng đi. Nàng bây giờ ra ngoài, sẽ biết đi về đâu? Tần gia đã xuống dốc, phụ thân cùng các ca ca nàng hiện giờ sống chết không rõ, nàng không dựa vào hắn có thể dựa vào ai? Hắn quyết định không thể cho nàng rời đi dù chỉ một bước. . .
"Mẫu thân, mẫu thân?" Bùi Vận nhìn thấy Tần Tình nhíu chặt mày, khuôn mặt tuyệt mỹ đang thống khổ không chịu nổi, gấp đến độ nàng sắp khóc.
Tần Tình nghẹn ngào, vẻ mặt thống khổ đột nhiên dịu đi một chút, hàng lông mi nhẹ run rẩy, Đan Phượng xinh đẹp chậm rãi mở ra, cùng lúc đó, hai hàng lệ bỗng dưng chảy ra, ngã vào phát trong rừng.
"Mẫu thân. . ." Bùi Vận sửng sốt, vội vàng kéo tay áo lau nước mắt cho mẹ mình.
"Ta mơ thấy. . ." Tần Tình chậm rãi nhìn về phía Bùi Vận, ánh mắt lại chuyển qua trên người Bùi Ngang, trong ánh mắt chỉ có sựđau thương làm cho Bùi Ngang trong lòng tràn ngập tội lỗi, "Cha ta đã chết. . . Đại ca của ta cũng không có cánh tay, con trai độc nhất của Nhị ca chết oan chết uổng, Tam ca bịbệnh từ nay về sau nằm trên giường không dậy nổi. . . Nhà của ta gặp đại nạn này, chàng vì cái gì không nói cho ta biết? Chàng thật sự hận tađến như vậy sao?"
"Ta. . ." Bùi Ngang thân mình đứng không nổi, phải cốthốt ra lời nói nghẹn ngào ở giữa yết hầu, nên nói như thế nàođây? Nói hắn chưa từng hận qua nàng? Chính hắn hiểu rõ đã từng oán hận, nhưng hắn vẫn còn yêu nàng. . .
"Cầu xin chàng, cầu chàng thả ta đi đi, ca ca ta bọn họ nhất định vẫn còn sống, cầu xinchàng cho ta rời khỏi đẫ, ta muốn đi tìm bọn họ." Tần Tình tưởng tượng lại giấc mộng vừa trãi qua, trong mộng phụ thân, các ca ca nhìn nàngđầy oán hận, ánh mắt đó làm nàng đau đến tận tâm can.
"Không, ta sẽ không thảnàng đi. . ."
"Vì cái gì chàng phải đối với tanhư vậy, ta căn bản không có thất trinh, nam nhân kia ta cũng không biết là ai, ta bị oan uổng, chàng vì cái gì không chịu tin tưởng ta?"
Bùi Ngang không nói đều bịlời nói của Tần Tình hoàn toànbẻgảy, nghe nàng tâm tê phế liệt chất vấn, đau lòng khó nhịn, cái này so với việc hắn nhìn thấy nàng chịu vất vã khổ cực còn muốn thống khổ hơn.
"Mẫu thân, các cậu, bọn họ không có việc gì, nhất định không có việc gì đâu, chúng ta rời đi, Tần gia gia bịhủy tán gia bại sản, án oan ai tới điều tra rõ? Thùtìm ai để báo đây? Rời khỏiBùi phủ, chúng ta phải làm như thế nào, ngoài đại môn của Bùi phủ chúng ta đã định trước không có mệnh rồi, mẫu thân, quân tử báo thù mười năm không muộn. Con nghĩ các cậu nhất định sẽ bảo toàn tính mạng thật tốt, chờ người giải oan khuất, mẫu thân, chẳng lẽ người nghĩ ông ngoại chết không nhắm mắt sao? Người ngẫm lại, Tần gia lịch lớn cùng người khác không cừu không oán, gia tộc lớn như thế nào không phải nói sụp đổ là sụp đổđược?" Bùi Vận thấy được Tần Tình cực kỳ bi thương, thề phải rời khỏi Bùi gia đi tìm Tần gia , nàng vội vàng ôm lấy Tần Tình, ở bên tai nhẹ giọng nói.
Tần Tình tâm tình đang kích động đột nhiên bình phục lại, nàng quay đầu nhìn Bùi Vận, giống như không cam lòng, giống như nghi hoặc, lại giống như phẫn hận.
Đúng vậy, Tần gia luôn luôn đối người ngoài hiền lành, cha nàng trong phạm vi vài trăm dặm thậm chí mấy ngàn nổi danh làngười lương thiện, hàng năm đều phát cháo từ thiện cho dân khổ, làm sao lại vô duyên vô cớ được mời đi dự họp để rồi gánh tai họa bất ngờ? Nhất định có người hãm hại. . .
Trong đầu Tần Tình nháy mắt chợt lóe lên, nàng cả kinh, lộ vẻmặt thống khổ, hung hăng cắn môi dướiđến máu đến.
Bùi Vận nhìn thấy Tần Tình khóe miệng cắn đến bật máu, đau lòng thay mẫu thân lau đi, "Mẫu thân yên tâm, phụ thân bây giờ đã tỉnh ngộ, tin tưởng phụ thân không chịu cho mẫu thânđi là chuyện tốt, người chẳng lẽ còn không nhìn ra tâm ý của phụ thân sao?"
Bùi Ngang nghe xong Bùi Vận nói đoạn này, vội vàng gật đầu, nhìn Tần Tình với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Tần Tình ngẩng đầu xem Bùi Ngang, ánh mắt nóng rực kia làm cho nàng lòng chua xót, cuối cùng chỉ có gật gật đầu.
Bùi Ngang trong lòng vui vẻ, cảm kích vui mừng nhìn thoáng qua Bùi Vận, Bùi Vận kiêu ngạo hất cằm, quay lại cười thầm.
Vì thâm thùđại hận của kiếp trướ, nàng cũng không thể rời khỏiBùi phủ, Triệu Kim Vân Bùi Nguyệt Nhi sống một ngày, trong lòng nàng một ngày sống cũng không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.