Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 45
Trung Hoa Thuyết Thư Nhân
20/02/2022
...
"Ta không đồng ý!"
Rầm một tiếng chén nhỏ bị ném lên bàn, trong nháy mắt chén trà Thanh Hoa rơi xuống kêu răng rắc một tiếng vỡ vụn thành bốn năm mảnh, nước trà đổ vào tay Diệp Đinh.
Ngụy Uyên nhanh chóng nắm chặt tay Diệp Đinh, nhìn kỹ không thấy bị thương lúc này mới dùng khăn lau sạch, nhân tiện giúp Diệp Đinh thuận hơi, nói: "Vu Nhược, nghe Tử Đàn nói xong đã."
Lông mày Diệp Đinh nhíu chặt, liếc nhìn hai người đối diện.
Hồ Lễ đang uống trà nhài ăn điểm tâm của Ngự thiện phòng, dáng vẻ không phải việc của mình.
Ngụy Dục thì ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt trịnh trọng: "Chính là như vậy, Kham Dư đã có thai, chúng ta muốn thành hôn, muốn đến xin hoành huynh một đạo thánh chỉ."
Diệp Đinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ cái gì chỉ, ngươi đang tính cái gì? Có người nào giải quyết như ngươi? Ngươi, ngươi ức hiếp Hồ Ly, còn mặt mũi đến xin ý chỉ!"
Bây giờ Ngụy Uyên đâu còn tâm tư quan tâm gì đến ý chỉ, lo lắng đề phòng nhìn Diệp Đinh, sợ hắn tức giận rồi ảnh hưởng xấu.
Ngụy Dục bất đắc dĩ nói: "Đinh Nhi..."
"Gọi cái gì!" Diệp Đinh tức giận vỗ bàn.
Ngụy Dục: "...Hoàng tẩu?"
Diệp Đinh bị sặc lập tức yên lặng.
Ngụy Uyên thừa cơ ở bên tai Diệp Đinh dụ dỗ nói: "Đừng tức giận, coi chừng động thai khí, chuyện gì rồi cũng có cách thương lượng đâu cần phải nổi nóng lớn như thế?"
Diệp Đinh hừ lạnh: "Thương lượng cái gì. Đừng tưởng lấy đứa bé để trói chặt Hồ Ly."
Ngụy Dục có chút đau đầu ném ánh mắt cầu giúp đỡ cho hoàng huynh.
Cuối cùng Hồ Lễ cũng ăn xong một khối điểm tâm, chậm rãi phủi mảnh vụn trên đầu ngón tay, nhấp một ngụm trà hoa, buông chén trà xuống chỉ nói một câu: "Vu Nhược, ngươi nói xem đứa trẻ có như thế nào?"
Diệp Đinh:...
Nửa ngày, Diệp Đinh bất lực dựa vào người Ngụy Uyên, chột dạ co người lại: "Nhị ca..."
Ngụy Uyên vừa định vuốt lông an ủi thì bỗng nhiên nghe thấy Ngụy Dục ho khan.
Lời Ngụy Uyên đã đến khóe miệng liền sửa lại: "Kham Dư không có ý kiến, hai người đều là đôi bên tình nguyện cũng coi như là một giai thoại."
Diệp Đinh không nói chuyện.
Ngụy Dục lập tức hiểu ý nói: "Tạ hoàng huynh thành toàn!"
Hồ Lễ cũng nói theo: "Tạ bệ hạ thành toàn!"
Diệp Đinh trầm mặt đứng dậy nói với Ngụy Dục: "Đi theo ta."
Ngụy Dục giật mình: "Đinh Nhi?"
Diệp Đinh lại nói: "Nhị ca cùng Hồ Ly không được đi theo, ta có lời muốn nói với hắn."
Ngụy Dục thấy thân thể nặng nề của Diệp Đinh bước đi không tiện, theo bản năng muốn đỡ lấy, còn chưa kịp động vào tay áo Diệp Đinh liền bị hắn né tránh.
Ngụy Dục nhìn đầu ngón tay trống rỗng trong lòng thầm thở dài.
Nguỵ Uyên và Hồ Lễ thấy hai người đi đến thiên điện, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Thời gian chưa uống hết một chung trà chỉ nghe thấy bên trong một trận rung động đinh tai nhức óc
Nửa miếng điểm tâm trong tay Hồ Lễ rơi xuống, Ngụy Uyên liền nhanh chóng chạy đến thiên điện.
Bàn ghế bên trong thiên điện bị Diệp Đinh đá ngã, gương mặt Ngụy Dục sưng đỏ, một đường tơ máu từ khóe môi chảy ra.
Hai mắt Diệp Đinh đỏ hồng, phất tay áo ném chén trà ở trên bàn hất xuống, tiếng vỡ nát của chén trà rơi xuống vang lanh lảnh.
Ngụy Dục cụp mắt, nén lệ trào ra nói: "Đinh Nhi... Nếu ngươi chưa hết giận lại đánh thêm mấy lần nữa."
Diệp Đinh mạnh mẽ xoay người nắm lấy cổ áo Ngụy Dục: "Mẹ nó, đồ tôn tử nhà ngươi!"
Ngụy Dục không nói, mặc cho Diệp Đinh chửi rủa.
"Ngươi không phải thích ra vẻ đáng thương sao? Ngươi không phải thích khoác lên mình dáng vẻ vô dụng sao?" Lúc này Diệp Đinh chợt cười lạnh: "Được lắm, Thất ca... Thất ca? A, không phải lúc Ngụy Chiêu tại vị ngươi làm rất tốt sao? Hắn là người đa nghi mà một chút phòng bị với ngươi cũng không, ngươi được lắm."
"Đã như vậy, đời này ngươi cứ thế đi." Diệp Đinh chậm rãi buông cổ áo Ngụy Dục ra, lui lại sau hai bước.
Bước chân Hồ Lễ dừng lại, kinh ngạc nhìn Ngụy Dục cùng Diệp Đinh.
Diệp Đinh nhếch nhếch khóe môi, cười lạnh nói: "Đời này cứ như vậy đi, thế nào, Thất ca?"
Đôi mắt Ngụy Dục ảm đạm, lát sau mới ngước mắt cười nói: "Được."
Sắc mặt Diệp Đinh trắng bệch, ngữ khí vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ: "Là chính ngươi đáp ứng, nếu có một ngày ngươi vi phạm lời nói hôm nay, ta không ngại giết thêm một người nhà họ Ngụy." . Ngôn Tình Hay
Hồ Lễ cắn răng, móng tay đều bấm chặt vào lòng bàn tay, cuối cùng không nói gì.
Ngụy Uyên thở dài, vòng tay qua vai Diệp Đinh, trầm giọng nói: "Nhị ca dìu ngươi về nghỉ ngơi."
Vẻ ủ rũ hiện ra giữa chân mày Diệp Đinh, hắn khẽ gật đầu.
Thiên điện hỗn loạn, Ngụy Dục đứng lặng hồi lâu, Hồ Lễ cũng không nói chuyện chỉ trầm mặc đứng cạnh hắn.
Lúc sau, Ngụy Dục mới nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo bị nhăn, vẫn cười dịu dàng như cũ nhìn Hồ Lễ: "Đi thôi."
Lòng bàn tay Hồ Lễ ấm lên, đã được hắn dắt đi.
Cửa cung kéo dài, hai bên đều là cung điện san sát. Hồ Lễ đang đi bỗng nhiên ngoái lại nhìn, lầu son gác tía nguy nga lộng lẫy mà trang nghiêm, có biết bao nhiêu người cả đời mong được bước vào nơi này, từ đây mặc sức tham vọng, mở ra hoành đồ to lớn.
Ngụy Dục thấy y không đi, cũng dừng bước.
Hồ Lễ thu hồi ánh mắt, nhìn người trước mặt rồi lấy trong tay áo ra chiếc khăn nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe môi Ngụy Dục: "Tiếc nuối đi."
Ngụy Dục cười, con ngươi như tuyết đầu mùa, sáng tỏ lại sạch sẽ: "Nếu không gặp được ngươi, đó mới là tiếc nuối lớn nhất."
"Trách ta không?" Hồ Lễ hỏi.
Ngụy Dục cười ra tiếng, nhẹ nhàng vỗ đầu vai Hồ Lễ: "Khó có được lúc ngươi hỏi câu ngốc như vậy."
Hồ Lễ cười khổ: "Ta nghiêm túc."
"Ta cũng nghiêm túc." Ngụy Dục cởi áo choàng trên người xuống khoác lên người Hồ Ly rồi buộc lại: "Đây là quyết định ta cam tâm tình nguyện.
Hồ Lễ nhìn sắc trời: "Nổi gió rồi."
"Ta không đồng ý!"
Rầm một tiếng chén nhỏ bị ném lên bàn, trong nháy mắt chén trà Thanh Hoa rơi xuống kêu răng rắc một tiếng vỡ vụn thành bốn năm mảnh, nước trà đổ vào tay Diệp Đinh.
Ngụy Uyên nhanh chóng nắm chặt tay Diệp Đinh, nhìn kỹ không thấy bị thương lúc này mới dùng khăn lau sạch, nhân tiện giúp Diệp Đinh thuận hơi, nói: "Vu Nhược, nghe Tử Đàn nói xong đã."
Lông mày Diệp Đinh nhíu chặt, liếc nhìn hai người đối diện.
Hồ Lễ đang uống trà nhài ăn điểm tâm của Ngự thiện phòng, dáng vẻ không phải việc của mình.
Ngụy Dục thì ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt trịnh trọng: "Chính là như vậy, Kham Dư đã có thai, chúng ta muốn thành hôn, muốn đến xin hoành huynh một đạo thánh chỉ."
Diệp Đinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ cái gì chỉ, ngươi đang tính cái gì? Có người nào giải quyết như ngươi? Ngươi, ngươi ức hiếp Hồ Ly, còn mặt mũi đến xin ý chỉ!"
Bây giờ Ngụy Uyên đâu còn tâm tư quan tâm gì đến ý chỉ, lo lắng đề phòng nhìn Diệp Đinh, sợ hắn tức giận rồi ảnh hưởng xấu.
Ngụy Dục bất đắc dĩ nói: "Đinh Nhi..."
"Gọi cái gì!" Diệp Đinh tức giận vỗ bàn.
Ngụy Dục: "...Hoàng tẩu?"
Diệp Đinh bị sặc lập tức yên lặng.
Ngụy Uyên thừa cơ ở bên tai Diệp Đinh dụ dỗ nói: "Đừng tức giận, coi chừng động thai khí, chuyện gì rồi cũng có cách thương lượng đâu cần phải nổi nóng lớn như thế?"
Diệp Đinh hừ lạnh: "Thương lượng cái gì. Đừng tưởng lấy đứa bé để trói chặt Hồ Ly."
Ngụy Dục có chút đau đầu ném ánh mắt cầu giúp đỡ cho hoàng huynh.
Cuối cùng Hồ Lễ cũng ăn xong một khối điểm tâm, chậm rãi phủi mảnh vụn trên đầu ngón tay, nhấp một ngụm trà hoa, buông chén trà xuống chỉ nói một câu: "Vu Nhược, ngươi nói xem đứa trẻ có như thế nào?"
Diệp Đinh:...
Nửa ngày, Diệp Đinh bất lực dựa vào người Ngụy Uyên, chột dạ co người lại: "Nhị ca..."
Ngụy Uyên vừa định vuốt lông an ủi thì bỗng nhiên nghe thấy Ngụy Dục ho khan.
Lời Ngụy Uyên đã đến khóe miệng liền sửa lại: "Kham Dư không có ý kiến, hai người đều là đôi bên tình nguyện cũng coi như là một giai thoại."
Diệp Đinh không nói chuyện.
Ngụy Dục lập tức hiểu ý nói: "Tạ hoàng huynh thành toàn!"
Hồ Lễ cũng nói theo: "Tạ bệ hạ thành toàn!"
Diệp Đinh trầm mặt đứng dậy nói với Ngụy Dục: "Đi theo ta."
Ngụy Dục giật mình: "Đinh Nhi?"
Diệp Đinh lại nói: "Nhị ca cùng Hồ Ly không được đi theo, ta có lời muốn nói với hắn."
Ngụy Dục thấy thân thể nặng nề của Diệp Đinh bước đi không tiện, theo bản năng muốn đỡ lấy, còn chưa kịp động vào tay áo Diệp Đinh liền bị hắn né tránh.
Ngụy Dục nhìn đầu ngón tay trống rỗng trong lòng thầm thở dài.
Nguỵ Uyên và Hồ Lễ thấy hai người đi đến thiên điện, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Thời gian chưa uống hết một chung trà chỉ nghe thấy bên trong một trận rung động đinh tai nhức óc
Nửa miếng điểm tâm trong tay Hồ Lễ rơi xuống, Ngụy Uyên liền nhanh chóng chạy đến thiên điện.
Bàn ghế bên trong thiên điện bị Diệp Đinh đá ngã, gương mặt Ngụy Dục sưng đỏ, một đường tơ máu từ khóe môi chảy ra.
Hai mắt Diệp Đinh đỏ hồng, phất tay áo ném chén trà ở trên bàn hất xuống, tiếng vỡ nát của chén trà rơi xuống vang lanh lảnh.
Ngụy Dục cụp mắt, nén lệ trào ra nói: "Đinh Nhi... Nếu ngươi chưa hết giận lại đánh thêm mấy lần nữa."
Diệp Đinh mạnh mẽ xoay người nắm lấy cổ áo Ngụy Dục: "Mẹ nó, đồ tôn tử nhà ngươi!"
Ngụy Dục không nói, mặc cho Diệp Đinh chửi rủa.
"Ngươi không phải thích ra vẻ đáng thương sao? Ngươi không phải thích khoác lên mình dáng vẻ vô dụng sao?" Lúc này Diệp Đinh chợt cười lạnh: "Được lắm, Thất ca... Thất ca? A, không phải lúc Ngụy Chiêu tại vị ngươi làm rất tốt sao? Hắn là người đa nghi mà một chút phòng bị với ngươi cũng không, ngươi được lắm."
"Đã như vậy, đời này ngươi cứ thế đi." Diệp Đinh chậm rãi buông cổ áo Ngụy Dục ra, lui lại sau hai bước.
Bước chân Hồ Lễ dừng lại, kinh ngạc nhìn Ngụy Dục cùng Diệp Đinh.
Diệp Đinh nhếch nhếch khóe môi, cười lạnh nói: "Đời này cứ như vậy đi, thế nào, Thất ca?"
Đôi mắt Ngụy Dục ảm đạm, lát sau mới ngước mắt cười nói: "Được."
Sắc mặt Diệp Đinh trắng bệch, ngữ khí vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ: "Là chính ngươi đáp ứng, nếu có một ngày ngươi vi phạm lời nói hôm nay, ta không ngại giết thêm một người nhà họ Ngụy." . Ngôn Tình Hay
Hồ Lễ cắn răng, móng tay đều bấm chặt vào lòng bàn tay, cuối cùng không nói gì.
Ngụy Uyên thở dài, vòng tay qua vai Diệp Đinh, trầm giọng nói: "Nhị ca dìu ngươi về nghỉ ngơi."
Vẻ ủ rũ hiện ra giữa chân mày Diệp Đinh, hắn khẽ gật đầu.
Thiên điện hỗn loạn, Ngụy Dục đứng lặng hồi lâu, Hồ Lễ cũng không nói chuyện chỉ trầm mặc đứng cạnh hắn.
Lúc sau, Ngụy Dục mới nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo bị nhăn, vẫn cười dịu dàng như cũ nhìn Hồ Lễ: "Đi thôi."
Lòng bàn tay Hồ Lễ ấm lên, đã được hắn dắt đi.
Cửa cung kéo dài, hai bên đều là cung điện san sát. Hồ Lễ đang đi bỗng nhiên ngoái lại nhìn, lầu son gác tía nguy nga lộng lẫy mà trang nghiêm, có biết bao nhiêu người cả đời mong được bước vào nơi này, từ đây mặc sức tham vọng, mở ra hoành đồ to lớn.
Ngụy Dục thấy y không đi, cũng dừng bước.
Hồ Lễ thu hồi ánh mắt, nhìn người trước mặt rồi lấy trong tay áo ra chiếc khăn nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe môi Ngụy Dục: "Tiếc nuối đi."
Ngụy Dục cười, con ngươi như tuyết đầu mùa, sáng tỏ lại sạch sẽ: "Nếu không gặp được ngươi, đó mới là tiếc nuối lớn nhất."
"Trách ta không?" Hồ Lễ hỏi.
Ngụy Dục cười ra tiếng, nhẹ nhàng vỗ đầu vai Hồ Lễ: "Khó có được lúc ngươi hỏi câu ngốc như vậy."
Hồ Lễ cười khổ: "Ta nghiêm túc."
"Ta cũng nghiêm túc." Ngụy Dục cởi áo choàng trên người xuống khoác lên người Hồ Ly rồi buộc lại: "Đây là quyết định ta cam tâm tình nguyện.
Hồ Lễ nhìn sắc trời: "Nổi gió rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.