Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 92: Phiên ngoại 1: Mười năm
Trung Hoa Thuyết Thư Nhân
13/03/2024
Edit: Tịch Vu/ Beta: Raph
---
Cầm bút lên không biết bắt đầu viết từ đâu, vừa nghĩ đến đây, chợt hoảng hốt nhận ra đã qua mười năm.
Năm đầu tiên sau khi ngươi đi, hành quân ban đêm nhưng không có ai hùng hùng hổ hổ ném áo choàng lên đầu ta, rất tốt.
Năm thứ hai sau khi ngươi đi, một chén rượu quế thơm ở Thượng Kinh xua tan vị Thiêu Đao Tử chốn Tây Bắc, cũng không có ai chế giễu ta không uống được rượu, rất tốt.
Năm thứ ba sau khi ngươi đi, ngoài điện không có con bò sữa to đùng nặng nề nào, cũng không có ai ép ta ngày ngày phải uống cạn ba bát sữa bò, rất tốt.
Năm thứ tư sau khi ngươi đi, ban đêm ta không bao giờ còn phải theo bản năng tấn công người bên cạnh, rất tốt.
Năm thứ năm sau khi ngươi đi, ta đã dần dần quên mất dáng vẻ nổi giận đùng đùng khi mắng ta của ngươi, rất tốt.
Năm thứ sáu sau khi ngươi đi, ta đã dần dần quên mất ánh mắt châm chọc của ngươi khi quở trách ta, rất tốt.
Năm thứ bảy sau khi ngươi đi, ta đã dần dần quên mất cú đấm đá như sấm sét của ngươi khi đánh nhau với ta, rất tốt.
Năm thứ tám sau khi ngươi đi, ta đã dần dần quên mất sự cứng đầu của ngươi khi nắm tay ta không chịu buông ra, rất tốt.
Năm thứ chín sau khi ngươi đi, vết sẹo trên trán ta bị Nhị ca sai người tìm thầy hỏi thuốc xóa tan hoàn toàn, rất tốt.
Năm thứ mười sau khi ngươi đi, ta nghĩ ta rốt cuộc có thể quên sạch mọi thứ về ngươi, rất tốt.
Từ biệt mười năm, người cùng trời kẻ cuối đất.
Quân chôn thây nơi suối vàng bùn tiêu xương cốt, ta gửi thân mình chốn nhân gian tuyết trắng đầu.*
Không biết nơi cửu tuyền ấy ai ở cùng nhau, ai ngủ một mình, ai thức cô độc.
Ba thước tuyết nơi quan ngoại mơ về mười năm ấy.
Đã qua, đã quên.
Giấy gấp đèn hoa sen in nét mực chưa khô, lúc la lúc lắc rơi vào trong hồ.
Đầu ngón tay vẽ gợn mặt nước, tiễn đi tâm tư mỗi năm một lần.
Đằng sau vang lên tiếng vải vóc sột soạt, một cái bóng chợt xuất hiện, đầu vai Diệp Đinh hơi nặng, áo lông mỏng khoác vai.
"Vu Nhược, nổi gió rồi, quay về đi."
Ngụy Uyên nắm tay Diệp Đinh, nâng hắn đứng dậy từ dưới đất.
Diệp Đinh đứng lên, kéo chặt áo khoác lông trên vai, dựa sát lại gần Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên thản nhiên ôm chặt Diệp Đinh, cánh tay vòng qua eo hắn, lòng bàn tay đặt lên phần bụng lộ ra của hắn:
"Vu Nhược, ngươi có muốn ra ngoài dạo chơi chút không?"
Diệp Đinh ngẩn người:
"Nhị ca?"
Ngụy Uyên ôm chặt Diệp Đinh hơn một chút:
"Nếu ngươi không thích ở trong cung, Nhị ca dẫn ngươi ra ngoài giải sầu, thai này của ngươi đã qua mấy tháng đầu, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sao. Nha Nhi cũng đã trưởng thành, có thể tự mình gánh vác một phương, triều chính giao cho nó ta cũng không lo lắng chút nào. Ngươi nghĩ sao?"
Diệp Đinh ngẫm nghĩ, nhẹ nhõm nói:
"Nhị ca nói phải."
"Vu Nhược muốn đi đâu?"
Ngụy Uyên đỡ Diệp Đinh chậm rãi đi vào trong tẩm điện.
"Ở cùng với Nhị ca thì đi đâu cũng được."
"Gió mạnh mấy ngàn dặm thổi qua Ngọc Môn quan."
Giọng nói của Ngụy Uyên vững như chuông, mang theo tình cảm chứa chan:
"Vu Nhược, chúng ta quay lại Tây Bắc xem thế nào."
Nơi ấy là khởi nguồn của tất cả.
Diệp Đinh gật đầu, ánh mắt tựa trăng non mang ánh sao lấp lánh.
"Được, khi nào đi?"
"Đêm nay."
Đông cung.
Ngụy Hành vừa phê tấu chương xong chợt thấy ngứa mũi, hắt xì một cái.
Cung nhân vội vàng phủ thêm áo choàng cho Thái tử điện hạ:
"Điện hạ bị cảm lạnh ạ? Lát nữa có cần đắp thêm chăn không ạ?"
Ngụy Hành xua tay, trầm giọng nói:
"Không sao."
Thực ra cậu đang cảm giác có điềm chẳng lành.
.
.
.
Hết Phiên ngoại 1
[*Quân chôn thây nơi suối vàng bùn tiêu xương cốt, ta gửi thân mình chốn nhân gian tuyết trắng đầu: Câu thơ trong bài thơ "Mộng thấy Vi Chi" (夢微之) của nhà thơ Bạch Cư Dị. Bài thơ là nỗi niềm nhung nhớ của Bạch Cư Dị sau khi mơ thấy người bạn tri kỉ đã mất từ lâu của mình.]
---
Cầm bút lên không biết bắt đầu viết từ đâu, vừa nghĩ đến đây, chợt hoảng hốt nhận ra đã qua mười năm.
Năm đầu tiên sau khi ngươi đi, hành quân ban đêm nhưng không có ai hùng hùng hổ hổ ném áo choàng lên đầu ta, rất tốt.
Năm thứ hai sau khi ngươi đi, một chén rượu quế thơm ở Thượng Kinh xua tan vị Thiêu Đao Tử chốn Tây Bắc, cũng không có ai chế giễu ta không uống được rượu, rất tốt.
Năm thứ ba sau khi ngươi đi, ngoài điện không có con bò sữa to đùng nặng nề nào, cũng không có ai ép ta ngày ngày phải uống cạn ba bát sữa bò, rất tốt.
Năm thứ tư sau khi ngươi đi, ban đêm ta không bao giờ còn phải theo bản năng tấn công người bên cạnh, rất tốt.
Năm thứ năm sau khi ngươi đi, ta đã dần dần quên mất dáng vẻ nổi giận đùng đùng khi mắng ta của ngươi, rất tốt.
Năm thứ sáu sau khi ngươi đi, ta đã dần dần quên mất ánh mắt châm chọc của ngươi khi quở trách ta, rất tốt.
Năm thứ bảy sau khi ngươi đi, ta đã dần dần quên mất cú đấm đá như sấm sét của ngươi khi đánh nhau với ta, rất tốt.
Năm thứ tám sau khi ngươi đi, ta đã dần dần quên mất sự cứng đầu của ngươi khi nắm tay ta không chịu buông ra, rất tốt.
Năm thứ chín sau khi ngươi đi, vết sẹo trên trán ta bị Nhị ca sai người tìm thầy hỏi thuốc xóa tan hoàn toàn, rất tốt.
Năm thứ mười sau khi ngươi đi, ta nghĩ ta rốt cuộc có thể quên sạch mọi thứ về ngươi, rất tốt.
Từ biệt mười năm, người cùng trời kẻ cuối đất.
Quân chôn thây nơi suối vàng bùn tiêu xương cốt, ta gửi thân mình chốn nhân gian tuyết trắng đầu.*
Không biết nơi cửu tuyền ấy ai ở cùng nhau, ai ngủ một mình, ai thức cô độc.
Ba thước tuyết nơi quan ngoại mơ về mười năm ấy.
Đã qua, đã quên.
Giấy gấp đèn hoa sen in nét mực chưa khô, lúc la lúc lắc rơi vào trong hồ.
Đầu ngón tay vẽ gợn mặt nước, tiễn đi tâm tư mỗi năm một lần.
Đằng sau vang lên tiếng vải vóc sột soạt, một cái bóng chợt xuất hiện, đầu vai Diệp Đinh hơi nặng, áo lông mỏng khoác vai.
"Vu Nhược, nổi gió rồi, quay về đi."
Ngụy Uyên nắm tay Diệp Đinh, nâng hắn đứng dậy từ dưới đất.
Diệp Đinh đứng lên, kéo chặt áo khoác lông trên vai, dựa sát lại gần Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên thản nhiên ôm chặt Diệp Đinh, cánh tay vòng qua eo hắn, lòng bàn tay đặt lên phần bụng lộ ra của hắn:
"Vu Nhược, ngươi có muốn ra ngoài dạo chơi chút không?"
Diệp Đinh ngẩn người:
"Nhị ca?"
Ngụy Uyên ôm chặt Diệp Đinh hơn một chút:
"Nếu ngươi không thích ở trong cung, Nhị ca dẫn ngươi ra ngoài giải sầu, thai này của ngươi đã qua mấy tháng đầu, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sao. Nha Nhi cũng đã trưởng thành, có thể tự mình gánh vác một phương, triều chính giao cho nó ta cũng không lo lắng chút nào. Ngươi nghĩ sao?"
Diệp Đinh ngẫm nghĩ, nhẹ nhõm nói:
"Nhị ca nói phải."
"Vu Nhược muốn đi đâu?"
Ngụy Uyên đỡ Diệp Đinh chậm rãi đi vào trong tẩm điện.
"Ở cùng với Nhị ca thì đi đâu cũng được."
"Gió mạnh mấy ngàn dặm thổi qua Ngọc Môn quan."
Giọng nói của Ngụy Uyên vững như chuông, mang theo tình cảm chứa chan:
"Vu Nhược, chúng ta quay lại Tây Bắc xem thế nào."
Nơi ấy là khởi nguồn của tất cả.
Diệp Đinh gật đầu, ánh mắt tựa trăng non mang ánh sao lấp lánh.
"Được, khi nào đi?"
"Đêm nay."
Đông cung.
Ngụy Hành vừa phê tấu chương xong chợt thấy ngứa mũi, hắt xì một cái.
Cung nhân vội vàng phủ thêm áo choàng cho Thái tử điện hạ:
"Điện hạ bị cảm lạnh ạ? Lát nữa có cần đắp thêm chăn không ạ?"
Ngụy Hành xua tay, trầm giọng nói:
"Không sao."
Thực ra cậu đang cảm giác có điềm chẳng lành.
.
.
.
Hết Phiên ngoại 1
[*Quân chôn thây nơi suối vàng bùn tiêu xương cốt, ta gửi thân mình chốn nhân gian tuyết trắng đầu: Câu thơ trong bài thơ "Mộng thấy Vi Chi" (夢微之) của nhà thơ Bạch Cư Dị. Bài thơ là nỗi niềm nhung nhớ của Bạch Cư Dị sau khi mơ thấy người bạn tri kỉ đã mất từ lâu của mình.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.