Chương 78: Sự trừng phạt của Hoàng đế
Tửu Tiểu Thất
07/10/2019
Sự bao che của Kỷ Hành đối với Điền Thất chính là điển hình của bao che
khuyết điểm. Điền Thất là người của hắn, phạm cái sai gì cũng nên do hắn tới trừng phạt, người khác khoa tay múa chân với Điền Thất, hắn liền
không cao hứng; hơn nữa còn mắng được khó nghe như vậy, hắn càng thêm
không cao hứng; lại giả bộ thanh cao, nói được đường hoàng, kỳ thật
chính là lấy việc công làm việc tư muốn bài trừ dị kỷ, thế là hắn cực độ không cao hứng.
Bất quá hắn cũng không bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc — trừ ở trước mặt Điền Thất luôn không tự giác biến thành một tên ngốc khả ái ra, lúc khác hắn cũng xem như là một đế vương tỉnh táo cơ trí lại tâm ngoan thủ lạt. Nói không rõ ràng giữa hai người này đâu một người mới là chân thật hắn.
Kỷ Hành biết, nếu như bị đám ngôn quan mắng mấy câu liền xắn tay áo lên đánh nhau thì, một là sẽ tổn hại đến khí độ “minh quân” của hắn, hai là, cũng sẽ càng khiến cho tình cảnh của Điền Thất càng thêm nguy hiểm. Sự tranh đấu giữa thượng vị giả, luôn dễ dàng chuyển dời thương tổn đến trên người hạ vị giả. Thân phận của Điền Thất là hoạn quan, ở mặt ngoài không chỗ nào dựa vào, nếu như hắn không quan tâm mà trương dương cao điệu đi bảo vệ nàng, thì trái lại dễ dàng khiến nàng nhận lấy công kích và chỉ trích. Cho nên hắn không chút do dự cõng lên nồi đen, còn đem chiến tuyến báo thù kéo thật là dài, như vậy liền không có ai chú ý đến Điền Thất.
Đương nhiên, bao che không phải là không truy cứu. Chuyện Điền Thất tự mình chạy đi Đại Lý Tự, bản thân liền rất khả nghi. Kỷ Hành không quá tin tưởng giải thích của Điền Thất, bởi vì hắn biết Điền Thất là người có chừng mực, không dễ dàng phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Hắn cảm thấy Điền Thất nhất định là có chuyện giấu hắn.
Vì việc này, hắn đem quan viên của Đại Lý Tự kêu đến hỏi một chút, được đến đáp án cùng Điền Thất nói giống nhau.
Như vậy cũng không thể chứng minh cái gì, Điền Thất hoàn toàn có thể mua chuộc đám quan viên kia. Tiểu biến thái của hắn thông minh như vậy, tự nhiên sẽ không lưu lại lỗ hổng rõ ràng.
Hồi đáp của Tô Khánh Hải không khiến cho Kỷ Hành tiêu trừ nghi ngờ, ngược lại càng thêm hoài nghi. Bây giờ hắn đối với Điền Thất đúng là vừa yêu vừa hận, yêu là yêu nàng thông minh cơ trí lại rất thú vị, hận là hận nàng vì sao cứ đem bí mật giấu ở trong lòng, không nguyện ý thẳng thắn trước bất kỳ ai, dù cho là hắn. Tiểu biến thái này càng là thần bí, thì Kỷ Hành càng là muốn tìm tòi đến tột cùng. Hắn cảm thấy, đã Điền Thất không chịu nói, vậy không như chính hắn tự mình điều tra. Ừm, loại chuyện Điền Thất là nữ nhân này, cũng không phải là do chính hắn chậm rãi phát hiện sao… Kỳ thật cái quá trình tìm tòi nghiên cứu này vẫn là rất có ý tứ…
Bất quá, tiểu biến thái đã làm sai chuyện, thì tóm lại là phải phạt phạt mới được, nên để cho nàng nhiều nhiều ra chút tâm tư.
Thế là, ngày này tại Điện Dưỡng Tâm, Kỷ Hành híp mắt hỏi Điền Thất, “Biết chính mình sai ở nơi nào sao?”
Điền Thất cúi đầu, mặt mũi trầm trọng mà gật gật đầu. Lần này nàng quả thật là có điểm quên hết tất cả, nghĩ được quá đơn giản, cho rằng người khác lấy không được chứng cớ của việc giả truyền thánh chỉ, thì sẽ không tìm nàng phiền toái. Sau sự tình lại diễn biến đến một bầy ngôn quan vây bức Hoàng thượng xử lý nàng, nàng mới giật mình hiểu ra thủ đoạn gian độc của Tôn Tòng Thụy. Nàng có thánh chỉ hay không thật ra chỉ là chuyện rất thứ yếu, mấu chốt là lấy thân phận địa vị của một Hoàng đế, vì bảo toàn thanh danh của chính mình, rất dễ dàng liền tuy tay mà đem con tôm nhỏ là nàng làm pháo hôi. Liền tính là hắn thật sự hạ thánh chỉ, hắn cũng có thể không thừa nhận, càng huống nàng căn bản là tự ý chạy đi Đại Lý Tự. Nghĩ đến đây Điền Thất mới thấy sợ run.
Cho nên Hoàng thượng có thể vì nàng làm được đến nước này, nàng không cảm động là giả.
“Sai là phải phạt,” Kỷ Hành cười nhìn nàng, “Nàng nói, trẫm nên phạt nàng thế nào?”
“Hay là,” Điền Thất cắn chặt răng, “Ngài đánh ta đi!”
“Cũng được.” Kỷ Hành khẽ gật đầu.
Điền Thất buồn rười rượi, đánh thật sao. Dù sao lần này nàng thực sự làm sai, chịu đánh một trận cũng không tính ủy khuất. Nghĩ đến đây, Điền Thất liền khẳng khái lên, chuẩn bị nghênh đón một trận béo đập.
Hoàng thượng không có kêu người tới kéo nàng đi xuống, hắn đi đến trước mặt Điền Thất, vén tay áo lên, cười tít mắt xem nàng. Thiên tử vô cùng cao quý lúc này cười ra mấy phần tiện khí, “Trẫm muốn tự mình hành hình, ừm, làm phiền nàng đem quần cởi một chút.”
Điền Thất khẩn trương nắm lưng quần, không hiểu nhìn hắn. Bị đánh và lột quần giống như không có cái liên hệ tất nhiên nào nha…
“Không muốn bị đánh?” Kỷ Hành nhíu mày cười nhìn nàng, “Vậy cũng chỉ có thể phạt bổng hai năm.”
Phạt bổng… Hai năm… Ngài còn thực là nói được ra khỏi miệng…
Điền Thất cúi đầu liếc trắng mắt, “Ta vẫn là bị đánh đi.”
Kỷ Hành thúc giục nàng, “Cởi.”
Điền Thất đành phải vén áo choàng lên, cởi hai tầng dây lưng bên trong ra, quần và quần lót không có trói buộc, tự mình rớt xuống, nàng đỏ mặt, cuống quít đem áo choàng để xuống, che đậy hai cái đùi trần trùng trục.
Kỷ Hành chỉ huy nàng đi đến trước cái giá đồ cổ bằng gỗ hương nam (gỗ lim). Điền Thất bị bức một tay đỡ cái giá đồ cổ, một tay hướng phía sau tự mình vén áo choàng lên. Địa vị của Điền công công ở ngự tiền bây giờ không tầm thường, có tư cách cùng Thịnh An Hoài giống nhau mặc công phục màu đỏ sậm, nguyên liệu cũng là tơ lụa. Cái màu vải này che ở trên cái mông trắng như tuyết, giống như là khối máu đông, nổi bật lên hai cánh mông như bạch ngọc mài thành của nàng.
“Nâng lên một chút, nhếch lên trên.” Kỷ Hành nói, ấn ấn eo nàng, hắn không tự giác nuốt nước miếng một chút.
Điền Thất chỉ phải nghe theo, hai cái đùi căng thẳng tắp, cái mông nhô lên càng cao. Tư thế này khiến nàng cảm thấy xấu hổ không thôi, nàng đành phải nhắm mắt lại, chờ mông bị tập kích. Nghĩ tới chút nữa liền đau, Điền Thất khóc không ra nước mắt.
Cặp mông trước mắt rất xinh đẹp, là kiểu hắn thích. Trắng mượt mà như tuyết còn vểnh cao, giống như là quả đào mật vô cùng ngon miệng. Kỷ Hành nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên quả đào mật kia.
“A!!!” Điền Thất há mồm kêu thảm thiết, kêu thảm xong mới phát hiện, hình như chút xíu đều không đau?
Kỷ Hành lại bị tiếng kêu thảm của nàng làm giật mình, hắn xem xem bàn tay của chính mình, cẩn thận hỏi Điền Thất, “Đau sao?”
Điền Thất lắc lắc đầu, “Không đau…”
Không đau mà nàng còn kêu lớn tiếng như vậy… Đầu Kỷ Hành đầy hắc tuyến, “Nàng chính là con nhóc biến thái.” Hắn cảm thấy Điền Thất đại khái là thích bị chà đạp, bất quá hắn cũng không ngoan được tâm để mà tổn thương nàng, chỉ là tăng thêm sức mà vỗ hai cái.
“Ah,” Điền Thất có chút chật vật, “Đau…”
Biến thái chính là khó hầu hạ, Kỷ Hành hừ một tiếng. Hắn cũng không đánh nàng, chỉ dùng tay che ở trên mông của nàng mà nhẹ nhàng xoa nắn, một cái tay không đã ghiền, liền dùng hai bàn tay cùng nhau xoa.
Điền Thất bị xoa ngâm khẽ ra tiếng, eo lung tung nhúc nhích, cặp mông theo đó lắc nhẹ, không biết là thoát đi, vẫn là nghênh hợp.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng trượt ra, hướng nơi nào đó ở phía dưới câu một cái, tiếp, bên tai của Điền Thất truyền tới tiếng nói ra vẻ kinh ngạc của Kỷ Hành, “Sao ướt thế này?”
“Ta không…” Điền Thất xấu hổ chịu không nỗi, trong thanh âm mơ hồ mang theo khóc nghẹn.
Kỷ Hành đưa ngón tay đến trước mặt nàng, “Nàng xem.”
“…” Chết cũng sẽ không xem. Nàng khép kín đôi mắt, không biết hắn còn sẽ giở trò gì. Chờ một hồi, phát hiện bàn tay trên mông dời đi, nàng cho rằng khổ hình này cuối cùng kết thúc, thế là hỏi thăm kêu hắn, “Hoàng thượng?”
“Kêu tên của ta.” Hắn hướng dẫn từng bước. Trong không khí truyền tới một trận tiếng vải ma sát lay động.
Điền Thất không dám kêu.
“Kêu tên của ta, ngoan.” Hắn lại lặp lại một lần, trong thanh âm ôn nhuận mang theo nhàn nhạt khàn khàn, giống như là đường cát chưa hòa tan trong sữa bò.
Trong lòng Điền Thất nóng lên, buột miệng kêu, “A Hành.”
Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy giữa hai đùi chen vào một thứ thô cứng cực nóng, một đường tới cùng, giống như là trực tiếp đỉnh ở trên ngực nàng, nàng không chịu nổi kêu ra tiếng, phản ứng kịp thời lại vội vàng dùng tay bịt miệng.
Kỷ Hành thở hổn hển, còn đang dùng ngôn ngữ kích thích nàng, “Hưng phấn vậy sao? Thì ra nàng thích mặc quần áo mà làm.” Giọng nói giống như là một cốc trà cực nóng, lại mơ hồ ngậm nụ cười thản nhiên.
Điền Thất sắp bị thẹn chết. Nàng bịt kín miệng, chỉ có trong mũi phát ra tiếng a a ừ ừ, một tay của nàng buông áo choàng ra, chuyển thành dìu đỡ giá đồ cổ. Tuy rằng vừa thẹn vừa sợ, nhưng mà eo lại không tự giác đè thấp, cặp mông thì hướng về sau nhô lên càng cao, cùng hắn dán được càng gần.
Kỷ Hành lật áo choàng của nàng lên, làm cho cặp mông xinh đẹp của nàng bại lộ ở trước mắt hắn. Tay còn lại thì sờ eo của nàng, gắng sức khống chế lực đạo, nhẹ nhàng nằng nặng, cạn cạn sâu sâu, đem Điền Thất lăn qua lăn lại giống như như là lá khô bay trong gió, cô thuyền chìm trong sóng, lắc lắc bay bay, không kềm chế được. Cảm thụ được thân thể vưu vật dưới thân càng lúc càng chặt sít, Kỷ Hành biết nàng sắp sửa đạt tới điều tuyệt diệu tối cao, thế là hắn tăng thêm tốc độ. Điền Thất bị hắn va chạm mà hồn phi phách tán, đầu không tự giác nghiêng sang một bên, cái nón trên đầu nàng đụng phải một cái bình đấu thải(*) mẫu đơn triền cành, cái bình nhỏ này bị chạm lệch vị trí, chậm rãi hướng một bên mà trượt. Điền Thất đang đến lúc khẩn yếu, căn bản không phát giác, lúc này dù cho Kỷ Hành thấy được thì cũng vô tâm mà để ý.
(*) Đấu thải: là một loại đồ sứ lấy màu sắc rực rỡ tươi đẹp làm điểm nhấn, bắt nguồn từ triều Minh. Cái bình nó thế này:click
Xoảng! Trong phòng truyền tới tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn vang.
“!!!”
“!!!”
Điền Thất nhanh bị dọa chết.
Kỷ Hành nhanh bị kẹp chết.
Lúc này, có người ở ngoài cửa hô một tiếng, “Hoàng thượng?!” Hắn mới vừa nghe được tiếng kêu thảm thiết của Điền công công, còn cho rằng Hoàng thượng đang trừng phạt hắn ta, nhưng bây giờ không giống lắm, bên trong có đồ vật bị đánh nát, vẫn là phải hỏi Thánh thượng xem phải chăng có chuyện gì.
Điền Thất càng thêm sợ hãi, bịt kín miệng không dám lên tiếng, nước mắt vốn vì tình sự mà dâng, lúc này tràn mi mà ra. Toàn thân nàng cứng ngắc, phía dưới càng vắt càng chặt, Kỷ Hành bị giày vò đến mức hốt hoảng có một loại cảm giác nguy cơ rằng tiểu huynh đệ tức khắc muốn bỏ hắn đi xa. Hắn thở hổn hển, nhẹ nhàng xoa xoa mông của Điền Thất, ôn nhu an ủi nàng, “Không có gì đâu, ngoan, buông lỏng…” Nói xong, laiị xoay đầu, gồng cần cổ hướng phía ngoài cửa hét lên, “Cút!!!”
Bên ngoài lập tức cút.
Điền Thất bị hoảng sợ, thân thể càng thêm mẫn cảm, Kỷ Hành lưu luyến không rời, nên lăn nàng qua lăn nàng lại đến lúc nàng sắp hết ca trực mới chịu bỏ qua. Hắn cẩn thận thanh lý đi hỗn độn trên người cả hai, rồi đem quần áo của hai người mặc xong. Quần của Điền Thất dính vào một vài giọt chất lỏng, tuy hắn lau sạch sẽ nhưng vẫn lưu lại vết nước đọng. Bất quá dùng áo choàng che đi, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Tuy Điền Thất đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng trái tim của nàng còn nhảy loạn bùm bùm, trên mặt vẫn còn nước mắt. Hiện tại hai chân của nàng nhũn ra, vô lực tựa vào cái giá đồ cổ, bên chân chính là cái chai đã vỡ vụn khi nãy. Hôm nay thật sự là quá điên cuồng, từ lúc cái bình bị bể bắt đầu, nàng liền khóc suốt, ngay từ đầu là sợ hãi, sau liền…
Kỷ Hành đem khăn dùng xong rồi, nên hắn nâng tay áo lau nước mắt cho Điền Thất, vừa lau vừa cười. Hắn động tình xong thì khóe mắt cũng bay lên mờ mờ sóng đỏ, giống như là dính lên những cánh hoa nhỏ vụn. Giúp Điền Thất lau mặt xong, hắn kéo nàng vào trong lòng mà ôm. Hắn không nhẫn tâm lại đùa nàng, thế là chỉ thấp giọng nói những lời an ủi, đã ôn nhu lại dễ gần, giống như là tên y quan cầm thú vừa rồi là một người hoàn toàn khác.
Điền Thất tùy hắn ôm, khuyên nhủ hắn, “Lần sau chúng ta đừng như vậy được không?”
“Ừ, được.” Kỷ Hành nói rồi gật gật đầu thật mạnh. Lần sau chúng ta có thể thử kiểu khác, hắn nghĩ thầm.
Bất quá hắn cũng không bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc — trừ ở trước mặt Điền Thất luôn không tự giác biến thành một tên ngốc khả ái ra, lúc khác hắn cũng xem như là một đế vương tỉnh táo cơ trí lại tâm ngoan thủ lạt. Nói không rõ ràng giữa hai người này đâu một người mới là chân thật hắn.
Kỷ Hành biết, nếu như bị đám ngôn quan mắng mấy câu liền xắn tay áo lên đánh nhau thì, một là sẽ tổn hại đến khí độ “minh quân” của hắn, hai là, cũng sẽ càng khiến cho tình cảnh của Điền Thất càng thêm nguy hiểm. Sự tranh đấu giữa thượng vị giả, luôn dễ dàng chuyển dời thương tổn đến trên người hạ vị giả. Thân phận của Điền Thất là hoạn quan, ở mặt ngoài không chỗ nào dựa vào, nếu như hắn không quan tâm mà trương dương cao điệu đi bảo vệ nàng, thì trái lại dễ dàng khiến nàng nhận lấy công kích và chỉ trích. Cho nên hắn không chút do dự cõng lên nồi đen, còn đem chiến tuyến báo thù kéo thật là dài, như vậy liền không có ai chú ý đến Điền Thất.
Đương nhiên, bao che không phải là không truy cứu. Chuyện Điền Thất tự mình chạy đi Đại Lý Tự, bản thân liền rất khả nghi. Kỷ Hành không quá tin tưởng giải thích của Điền Thất, bởi vì hắn biết Điền Thất là người có chừng mực, không dễ dàng phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Hắn cảm thấy Điền Thất nhất định là có chuyện giấu hắn.
Vì việc này, hắn đem quan viên của Đại Lý Tự kêu đến hỏi một chút, được đến đáp án cùng Điền Thất nói giống nhau.
Như vậy cũng không thể chứng minh cái gì, Điền Thất hoàn toàn có thể mua chuộc đám quan viên kia. Tiểu biến thái của hắn thông minh như vậy, tự nhiên sẽ không lưu lại lỗ hổng rõ ràng.
Hồi đáp của Tô Khánh Hải không khiến cho Kỷ Hành tiêu trừ nghi ngờ, ngược lại càng thêm hoài nghi. Bây giờ hắn đối với Điền Thất đúng là vừa yêu vừa hận, yêu là yêu nàng thông minh cơ trí lại rất thú vị, hận là hận nàng vì sao cứ đem bí mật giấu ở trong lòng, không nguyện ý thẳng thắn trước bất kỳ ai, dù cho là hắn. Tiểu biến thái này càng là thần bí, thì Kỷ Hành càng là muốn tìm tòi đến tột cùng. Hắn cảm thấy, đã Điền Thất không chịu nói, vậy không như chính hắn tự mình điều tra. Ừm, loại chuyện Điền Thất là nữ nhân này, cũng không phải là do chính hắn chậm rãi phát hiện sao… Kỳ thật cái quá trình tìm tòi nghiên cứu này vẫn là rất có ý tứ…
Bất quá, tiểu biến thái đã làm sai chuyện, thì tóm lại là phải phạt phạt mới được, nên để cho nàng nhiều nhiều ra chút tâm tư.
Thế là, ngày này tại Điện Dưỡng Tâm, Kỷ Hành híp mắt hỏi Điền Thất, “Biết chính mình sai ở nơi nào sao?”
Điền Thất cúi đầu, mặt mũi trầm trọng mà gật gật đầu. Lần này nàng quả thật là có điểm quên hết tất cả, nghĩ được quá đơn giản, cho rằng người khác lấy không được chứng cớ của việc giả truyền thánh chỉ, thì sẽ không tìm nàng phiền toái. Sau sự tình lại diễn biến đến một bầy ngôn quan vây bức Hoàng thượng xử lý nàng, nàng mới giật mình hiểu ra thủ đoạn gian độc của Tôn Tòng Thụy. Nàng có thánh chỉ hay không thật ra chỉ là chuyện rất thứ yếu, mấu chốt là lấy thân phận địa vị của một Hoàng đế, vì bảo toàn thanh danh của chính mình, rất dễ dàng liền tuy tay mà đem con tôm nhỏ là nàng làm pháo hôi. Liền tính là hắn thật sự hạ thánh chỉ, hắn cũng có thể không thừa nhận, càng huống nàng căn bản là tự ý chạy đi Đại Lý Tự. Nghĩ đến đây Điền Thất mới thấy sợ run.
Cho nên Hoàng thượng có thể vì nàng làm được đến nước này, nàng không cảm động là giả.
“Sai là phải phạt,” Kỷ Hành cười nhìn nàng, “Nàng nói, trẫm nên phạt nàng thế nào?”
“Hay là,” Điền Thất cắn chặt răng, “Ngài đánh ta đi!”
“Cũng được.” Kỷ Hành khẽ gật đầu.
Điền Thất buồn rười rượi, đánh thật sao. Dù sao lần này nàng thực sự làm sai, chịu đánh một trận cũng không tính ủy khuất. Nghĩ đến đây, Điền Thất liền khẳng khái lên, chuẩn bị nghênh đón một trận béo đập.
Hoàng thượng không có kêu người tới kéo nàng đi xuống, hắn đi đến trước mặt Điền Thất, vén tay áo lên, cười tít mắt xem nàng. Thiên tử vô cùng cao quý lúc này cười ra mấy phần tiện khí, “Trẫm muốn tự mình hành hình, ừm, làm phiền nàng đem quần cởi một chút.”
Điền Thất khẩn trương nắm lưng quần, không hiểu nhìn hắn. Bị đánh và lột quần giống như không có cái liên hệ tất nhiên nào nha…
“Không muốn bị đánh?” Kỷ Hành nhíu mày cười nhìn nàng, “Vậy cũng chỉ có thể phạt bổng hai năm.”
Phạt bổng… Hai năm… Ngài còn thực là nói được ra khỏi miệng…
Điền Thất cúi đầu liếc trắng mắt, “Ta vẫn là bị đánh đi.”
Kỷ Hành thúc giục nàng, “Cởi.”
Điền Thất đành phải vén áo choàng lên, cởi hai tầng dây lưng bên trong ra, quần và quần lót không có trói buộc, tự mình rớt xuống, nàng đỏ mặt, cuống quít đem áo choàng để xuống, che đậy hai cái đùi trần trùng trục.
Kỷ Hành chỉ huy nàng đi đến trước cái giá đồ cổ bằng gỗ hương nam (gỗ lim). Điền Thất bị bức một tay đỡ cái giá đồ cổ, một tay hướng phía sau tự mình vén áo choàng lên. Địa vị của Điền công công ở ngự tiền bây giờ không tầm thường, có tư cách cùng Thịnh An Hoài giống nhau mặc công phục màu đỏ sậm, nguyên liệu cũng là tơ lụa. Cái màu vải này che ở trên cái mông trắng như tuyết, giống như là khối máu đông, nổi bật lên hai cánh mông như bạch ngọc mài thành của nàng.
“Nâng lên một chút, nhếch lên trên.” Kỷ Hành nói, ấn ấn eo nàng, hắn không tự giác nuốt nước miếng một chút.
Điền Thất chỉ phải nghe theo, hai cái đùi căng thẳng tắp, cái mông nhô lên càng cao. Tư thế này khiến nàng cảm thấy xấu hổ không thôi, nàng đành phải nhắm mắt lại, chờ mông bị tập kích. Nghĩ tới chút nữa liền đau, Điền Thất khóc không ra nước mắt.
Cặp mông trước mắt rất xinh đẹp, là kiểu hắn thích. Trắng mượt mà như tuyết còn vểnh cao, giống như là quả đào mật vô cùng ngon miệng. Kỷ Hành nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên quả đào mật kia.
“A!!!” Điền Thất há mồm kêu thảm thiết, kêu thảm xong mới phát hiện, hình như chút xíu đều không đau?
Kỷ Hành lại bị tiếng kêu thảm của nàng làm giật mình, hắn xem xem bàn tay của chính mình, cẩn thận hỏi Điền Thất, “Đau sao?”
Điền Thất lắc lắc đầu, “Không đau…”
Không đau mà nàng còn kêu lớn tiếng như vậy… Đầu Kỷ Hành đầy hắc tuyến, “Nàng chính là con nhóc biến thái.” Hắn cảm thấy Điền Thất đại khái là thích bị chà đạp, bất quá hắn cũng không ngoan được tâm để mà tổn thương nàng, chỉ là tăng thêm sức mà vỗ hai cái.
“Ah,” Điền Thất có chút chật vật, “Đau…”
Biến thái chính là khó hầu hạ, Kỷ Hành hừ một tiếng. Hắn cũng không đánh nàng, chỉ dùng tay che ở trên mông của nàng mà nhẹ nhàng xoa nắn, một cái tay không đã ghiền, liền dùng hai bàn tay cùng nhau xoa.
Điền Thất bị xoa ngâm khẽ ra tiếng, eo lung tung nhúc nhích, cặp mông theo đó lắc nhẹ, không biết là thoát đi, vẫn là nghênh hợp.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng trượt ra, hướng nơi nào đó ở phía dưới câu một cái, tiếp, bên tai của Điền Thất truyền tới tiếng nói ra vẻ kinh ngạc của Kỷ Hành, “Sao ướt thế này?”
“Ta không…” Điền Thất xấu hổ chịu không nỗi, trong thanh âm mơ hồ mang theo khóc nghẹn.
Kỷ Hành đưa ngón tay đến trước mặt nàng, “Nàng xem.”
“…” Chết cũng sẽ không xem. Nàng khép kín đôi mắt, không biết hắn còn sẽ giở trò gì. Chờ một hồi, phát hiện bàn tay trên mông dời đi, nàng cho rằng khổ hình này cuối cùng kết thúc, thế là hỏi thăm kêu hắn, “Hoàng thượng?”
“Kêu tên của ta.” Hắn hướng dẫn từng bước. Trong không khí truyền tới một trận tiếng vải ma sát lay động.
Điền Thất không dám kêu.
“Kêu tên của ta, ngoan.” Hắn lại lặp lại một lần, trong thanh âm ôn nhuận mang theo nhàn nhạt khàn khàn, giống như là đường cát chưa hòa tan trong sữa bò.
Trong lòng Điền Thất nóng lên, buột miệng kêu, “A Hành.”
Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy giữa hai đùi chen vào một thứ thô cứng cực nóng, một đường tới cùng, giống như là trực tiếp đỉnh ở trên ngực nàng, nàng không chịu nổi kêu ra tiếng, phản ứng kịp thời lại vội vàng dùng tay bịt miệng.
Kỷ Hành thở hổn hển, còn đang dùng ngôn ngữ kích thích nàng, “Hưng phấn vậy sao? Thì ra nàng thích mặc quần áo mà làm.” Giọng nói giống như là một cốc trà cực nóng, lại mơ hồ ngậm nụ cười thản nhiên.
Điền Thất sắp bị thẹn chết. Nàng bịt kín miệng, chỉ có trong mũi phát ra tiếng a a ừ ừ, một tay của nàng buông áo choàng ra, chuyển thành dìu đỡ giá đồ cổ. Tuy rằng vừa thẹn vừa sợ, nhưng mà eo lại không tự giác đè thấp, cặp mông thì hướng về sau nhô lên càng cao, cùng hắn dán được càng gần.
Kỷ Hành lật áo choàng của nàng lên, làm cho cặp mông xinh đẹp của nàng bại lộ ở trước mắt hắn. Tay còn lại thì sờ eo của nàng, gắng sức khống chế lực đạo, nhẹ nhàng nằng nặng, cạn cạn sâu sâu, đem Điền Thất lăn qua lăn lại giống như như là lá khô bay trong gió, cô thuyền chìm trong sóng, lắc lắc bay bay, không kềm chế được. Cảm thụ được thân thể vưu vật dưới thân càng lúc càng chặt sít, Kỷ Hành biết nàng sắp sửa đạt tới điều tuyệt diệu tối cao, thế là hắn tăng thêm tốc độ. Điền Thất bị hắn va chạm mà hồn phi phách tán, đầu không tự giác nghiêng sang một bên, cái nón trên đầu nàng đụng phải một cái bình đấu thải(*) mẫu đơn triền cành, cái bình nhỏ này bị chạm lệch vị trí, chậm rãi hướng một bên mà trượt. Điền Thất đang đến lúc khẩn yếu, căn bản không phát giác, lúc này dù cho Kỷ Hành thấy được thì cũng vô tâm mà để ý.
(*) Đấu thải: là một loại đồ sứ lấy màu sắc rực rỡ tươi đẹp làm điểm nhấn, bắt nguồn từ triều Minh. Cái bình nó thế này:click
Xoảng! Trong phòng truyền tới tiếng đồ sứ vỡ vụn giòn vang.
“!!!”
“!!!”
Điền Thất nhanh bị dọa chết.
Kỷ Hành nhanh bị kẹp chết.
Lúc này, có người ở ngoài cửa hô một tiếng, “Hoàng thượng?!” Hắn mới vừa nghe được tiếng kêu thảm thiết của Điền công công, còn cho rằng Hoàng thượng đang trừng phạt hắn ta, nhưng bây giờ không giống lắm, bên trong có đồ vật bị đánh nát, vẫn là phải hỏi Thánh thượng xem phải chăng có chuyện gì.
Điền Thất càng thêm sợ hãi, bịt kín miệng không dám lên tiếng, nước mắt vốn vì tình sự mà dâng, lúc này tràn mi mà ra. Toàn thân nàng cứng ngắc, phía dưới càng vắt càng chặt, Kỷ Hành bị giày vò đến mức hốt hoảng có một loại cảm giác nguy cơ rằng tiểu huynh đệ tức khắc muốn bỏ hắn đi xa. Hắn thở hổn hển, nhẹ nhàng xoa xoa mông của Điền Thất, ôn nhu an ủi nàng, “Không có gì đâu, ngoan, buông lỏng…” Nói xong, laiị xoay đầu, gồng cần cổ hướng phía ngoài cửa hét lên, “Cút!!!”
Bên ngoài lập tức cút.
Điền Thất bị hoảng sợ, thân thể càng thêm mẫn cảm, Kỷ Hành lưu luyến không rời, nên lăn nàng qua lăn nàng lại đến lúc nàng sắp hết ca trực mới chịu bỏ qua. Hắn cẩn thận thanh lý đi hỗn độn trên người cả hai, rồi đem quần áo của hai người mặc xong. Quần của Điền Thất dính vào một vài giọt chất lỏng, tuy hắn lau sạch sẽ nhưng vẫn lưu lại vết nước đọng. Bất quá dùng áo choàng che đi, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Tuy Điền Thất đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng trái tim của nàng còn nhảy loạn bùm bùm, trên mặt vẫn còn nước mắt. Hiện tại hai chân của nàng nhũn ra, vô lực tựa vào cái giá đồ cổ, bên chân chính là cái chai đã vỡ vụn khi nãy. Hôm nay thật sự là quá điên cuồng, từ lúc cái bình bị bể bắt đầu, nàng liền khóc suốt, ngay từ đầu là sợ hãi, sau liền…
Kỷ Hành đem khăn dùng xong rồi, nên hắn nâng tay áo lau nước mắt cho Điền Thất, vừa lau vừa cười. Hắn động tình xong thì khóe mắt cũng bay lên mờ mờ sóng đỏ, giống như là dính lên những cánh hoa nhỏ vụn. Giúp Điền Thất lau mặt xong, hắn kéo nàng vào trong lòng mà ôm. Hắn không nhẫn tâm lại đùa nàng, thế là chỉ thấp giọng nói những lời an ủi, đã ôn nhu lại dễ gần, giống như là tên y quan cầm thú vừa rồi là một người hoàn toàn khác.
Điền Thất tùy hắn ôm, khuyên nhủ hắn, “Lần sau chúng ta đừng như vậy được không?”
“Ừ, được.” Kỷ Hành nói rồi gật gật đầu thật mạnh. Lần sau chúng ta có thể thử kiểu khác, hắn nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.