Chương 18
Lưu Kỳ Âm
18/11/2021
Doãn Kì đặt Hiệu Tích ngồi trên bồn rửa tay tiếp đó hắn xả khăn lau mặt cho Hiệu Tích chừng mười giây sau Hiệu Tích mới phản ứng, cảm giác của cậu bây giờ là vừa vui vừa buồn ngủ.
“Tỉnh chưa?” Doãn Kì hỏi cậu.
Hiệu Tích dụi mắt, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Tỉnh rồi...”
Doãn Kì thở phào nhẹ nhõm, “Không cho cậu uống nữa, nhóc con.” còn gõ lên trán cậu một cái.
Hiệu Tích dẩu môi không đồng ý, “Mọi người đều uống, nếu tớ không uống thì rất có lỗi đó.”
Doãn Kì nhìn cậu, cậu nhìn hắn, cả hai nhìn nhau gần mấy giây.
Lúc ngày Hiệu Tích mới nhận ra hình như cả hai quá thân mật rồi... Cậu thì ngồi trên bồn rửa tay, Doãn Kì đứng giữa hai chân cậu lại còn cái khoảng cách rất gần.
Hắn vốn chỉ muốn mang Hiệu Tích vào đây để làm cậu tỉnh táo một chút, vậy mà hắn không ngờ người không tỉnh táo lại là hắn.
“Chúng ta... Có phải nên trở lại với họ không?” Hiệu Tích nhích lùi phía sau một chút.
Doãn Kì bế cậu xuống khỏi bồn rửa tay, “Ừ đi thôi, nếu chút nữa mũi chai quay trúng cậu, tôi sẽ uống thay.”
Hiệu Tích gật đầu rồi cả cùng hai quay lại bàn ăn, cả lớp nhìn bọn họ không biết làm gì trong đó mà lâu thế? Lúc trở lại còn thấy má Hiệu Tích đỏ hơn.
“Quay lại rồi, chúng ta chơi tiếp đi.” Khúc Nam giục bọn họ.
Lợi Mỹ An xoay chai, mấy lượt sau đều là mọi người bị uống, Hiệu Tích không uống mà Doãn Kì uống thay, mới hơn chín giờ Doãn Kì đã say Hiệu Tích không nhớ rốt cuộc là Doãn Kì uống cho cậu bao nhiêu lon.
“Có người say rồi, trò chơi kết thúc.” Lớp trưởng Yên Yên đứng dậy.
Cả đám còn muốn chơi tiếp, muốn quậy phá hết hôm nay.
Hiệu Tích nói với mọi người là cậu và Doãn Kì về trước, mọi người gọi xe giúp cậu, Hiệu Tích đỡ Doãn Kì lên xe, trở về nhà hắn, Khúc Nam nhìn chiếc xe xa xa hỏi Lý Phát Minh bên cạnh.
“Minh Minh, tôi nhớ là anh Kì tửu lượng cao lắm mà?” Khúc Nam quay lại hỏi.
Lý Phát Minh cười nhẹ lắc đầu, “Tôi cũng có biết gì đâu.”
Xe đến nhà, Hiệu Tích trả tiền xe dìu Doãn Kì vào nhà để hắn tạm ở sô pha.
“Doãn Kì, cậu đợi tớ một chút nha.” Nói rồi đứng dậy chạy đi vào bếp.
Nhìn bóng lưng gầy nhỏ chạy đi Doãn Kì mới từ từ ngồi dậy vì thực chất hắn đâu có say, say chỉ là cái cớ để hắn ôm Hiệu Tích thôi, da của Hiệu Tích trắng thịt lại còn mềm mềm nên ôm vào rất thích.
Đối với Doãn Kì mà nói hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân lại chăm sóc cho một đứa con trai, nhưng mà với Hiệu Tích, Doãn Kì cảm thấy hắn cần chăm sóc tốt hơn nữa cho Hiệu Tích, hắn mặc kệ dù cậu là nam hay nữ.
Hiệu Tích không cãi lời hắn, luôn lắng nghe hắn, là một cậu bé ngoan, không sợ hãi hắn. Kiểu người như vậy xác suất hắn gặp là trên đời có thể là rất ít hoặc là không có khả năng.
Cho nên, hắn muốn bản thân làm rõ vài chuyện.
Khi Hiệu Tích quay lại Doãn Kì giả bộ say nằm xuống sô pha, Hiệu Tích đỡ hắn dậy để hắn dựa vào người cậu.
“Kì, cậu uống thử đi.” Hiệu Tích đưa cái ly đến gần hắn.
Doãn Kì ừ một tiếng trong miệng đưa tay cầm lấy ly, uống một ngụm.
Đậu má! Chua quá!
Doãn Kì nhăn mặt phun ra đầy sàn nhà.
“Cậu cho tôi uống thứ gì vậy?” Doãn Kì nhăn mặt đến khó coi.
Hiệu Tích ngây thơ đáp: “Nước chanh không đường.”
Doãn Kì nhất thời muốn giết nhân! Nhưng mà nhân này hắn lại không nỡ.
Hiệu Tích vào bếp không biết nên làm thứ gì để cho Doãn Kì tỉnh, cậu thấy trên phim làm nước chanh nên cậu học theo làm nước chanh không đường cho Doãn Kì.
“A! Kì, cậu tỉnh táo hơn rồi nè.” Hiệu Tích cười với hắn, không ngờ nước chanh có hiệu quả nha!
Doãn Kì không nỡ mắng Hiệu Tích chỉ có thể ôm tức trong lòng kéo tay Hiệu Tích về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, người dậy sớm lại là Doãn Kì vì Hiệu Tích nói muốn ăn mỳ sốt bò của tiệm gần trường nên hắn dậy sớm đi mua, Doãn Kì cảm thấy bản thân hắn thật sự thay đổi rồi, vì một người tên Hiệu Tích mà hắn dậy sớm, vì Hiệu Tích hắn chăm học hơn, vì Hiệu Tích mà hắn còn lưu manh hơn nữa, nếu Hiệu Tích thấy hắn chơi điện thoại trong giờ học liền nhăn mặt kêu hắn cất đi, Doãn Kì tắt điện thoại trực tiếp đưa cho Hiệu Tích.
Hiệu Tích đúng là trị được hắn rồi.
Lúc Doãn Kì trở về Hiệu Tích chưa dậy vì đêm qua cậu đã nằm suy nghĩ tới khuya về chuyện của cậu và Doãn Kì, về hành động cách cư xử của Doãn Kì đối với cậu.
Doãn Kì với người khác luôn lạnh lùng, mở miệng chưa tròn ba chữ.
Doãn Kì với cậu rất gần gũi, mở miệng có thể tâm sự cùng cậu cả một buổi trời.
Doãn Kì với người khác có cục súc khó chịu thì Doãn Kì với cậu nhẹ nhàng dịu dàng.
Rốt cuộc, quan hệ giữa cậu và Doãn Kì là gì, cậu cũng không biết rõ...
“Tỉnh chưa?” Doãn Kì hỏi cậu.
Hiệu Tích dụi mắt, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Tỉnh rồi...”
Doãn Kì thở phào nhẹ nhõm, “Không cho cậu uống nữa, nhóc con.” còn gõ lên trán cậu một cái.
Hiệu Tích dẩu môi không đồng ý, “Mọi người đều uống, nếu tớ không uống thì rất có lỗi đó.”
Doãn Kì nhìn cậu, cậu nhìn hắn, cả hai nhìn nhau gần mấy giây.
Lúc ngày Hiệu Tích mới nhận ra hình như cả hai quá thân mật rồi... Cậu thì ngồi trên bồn rửa tay, Doãn Kì đứng giữa hai chân cậu lại còn cái khoảng cách rất gần.
Hắn vốn chỉ muốn mang Hiệu Tích vào đây để làm cậu tỉnh táo một chút, vậy mà hắn không ngờ người không tỉnh táo lại là hắn.
“Chúng ta... Có phải nên trở lại với họ không?” Hiệu Tích nhích lùi phía sau một chút.
Doãn Kì bế cậu xuống khỏi bồn rửa tay, “Ừ đi thôi, nếu chút nữa mũi chai quay trúng cậu, tôi sẽ uống thay.”
Hiệu Tích gật đầu rồi cả cùng hai quay lại bàn ăn, cả lớp nhìn bọn họ không biết làm gì trong đó mà lâu thế? Lúc trở lại còn thấy má Hiệu Tích đỏ hơn.
“Quay lại rồi, chúng ta chơi tiếp đi.” Khúc Nam giục bọn họ.
Lợi Mỹ An xoay chai, mấy lượt sau đều là mọi người bị uống, Hiệu Tích không uống mà Doãn Kì uống thay, mới hơn chín giờ Doãn Kì đã say Hiệu Tích không nhớ rốt cuộc là Doãn Kì uống cho cậu bao nhiêu lon.
“Có người say rồi, trò chơi kết thúc.” Lớp trưởng Yên Yên đứng dậy.
Cả đám còn muốn chơi tiếp, muốn quậy phá hết hôm nay.
Hiệu Tích nói với mọi người là cậu và Doãn Kì về trước, mọi người gọi xe giúp cậu, Hiệu Tích đỡ Doãn Kì lên xe, trở về nhà hắn, Khúc Nam nhìn chiếc xe xa xa hỏi Lý Phát Minh bên cạnh.
“Minh Minh, tôi nhớ là anh Kì tửu lượng cao lắm mà?” Khúc Nam quay lại hỏi.
Lý Phát Minh cười nhẹ lắc đầu, “Tôi cũng có biết gì đâu.”
Xe đến nhà, Hiệu Tích trả tiền xe dìu Doãn Kì vào nhà để hắn tạm ở sô pha.
“Doãn Kì, cậu đợi tớ một chút nha.” Nói rồi đứng dậy chạy đi vào bếp.
Nhìn bóng lưng gầy nhỏ chạy đi Doãn Kì mới từ từ ngồi dậy vì thực chất hắn đâu có say, say chỉ là cái cớ để hắn ôm Hiệu Tích thôi, da của Hiệu Tích trắng thịt lại còn mềm mềm nên ôm vào rất thích.
Đối với Doãn Kì mà nói hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân lại chăm sóc cho một đứa con trai, nhưng mà với Hiệu Tích, Doãn Kì cảm thấy hắn cần chăm sóc tốt hơn nữa cho Hiệu Tích, hắn mặc kệ dù cậu là nam hay nữ.
Hiệu Tích không cãi lời hắn, luôn lắng nghe hắn, là một cậu bé ngoan, không sợ hãi hắn. Kiểu người như vậy xác suất hắn gặp là trên đời có thể là rất ít hoặc là không có khả năng.
Cho nên, hắn muốn bản thân làm rõ vài chuyện.
Khi Hiệu Tích quay lại Doãn Kì giả bộ say nằm xuống sô pha, Hiệu Tích đỡ hắn dậy để hắn dựa vào người cậu.
“Kì, cậu uống thử đi.” Hiệu Tích đưa cái ly đến gần hắn.
Doãn Kì ừ một tiếng trong miệng đưa tay cầm lấy ly, uống một ngụm.
Đậu má! Chua quá!
Doãn Kì nhăn mặt phun ra đầy sàn nhà.
“Cậu cho tôi uống thứ gì vậy?” Doãn Kì nhăn mặt đến khó coi.
Hiệu Tích ngây thơ đáp: “Nước chanh không đường.”
Doãn Kì nhất thời muốn giết nhân! Nhưng mà nhân này hắn lại không nỡ.
Hiệu Tích vào bếp không biết nên làm thứ gì để cho Doãn Kì tỉnh, cậu thấy trên phim làm nước chanh nên cậu học theo làm nước chanh không đường cho Doãn Kì.
“A! Kì, cậu tỉnh táo hơn rồi nè.” Hiệu Tích cười với hắn, không ngờ nước chanh có hiệu quả nha!
Doãn Kì không nỡ mắng Hiệu Tích chỉ có thể ôm tức trong lòng kéo tay Hiệu Tích về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, người dậy sớm lại là Doãn Kì vì Hiệu Tích nói muốn ăn mỳ sốt bò của tiệm gần trường nên hắn dậy sớm đi mua, Doãn Kì cảm thấy bản thân hắn thật sự thay đổi rồi, vì một người tên Hiệu Tích mà hắn dậy sớm, vì Hiệu Tích hắn chăm học hơn, vì Hiệu Tích mà hắn còn lưu manh hơn nữa, nếu Hiệu Tích thấy hắn chơi điện thoại trong giờ học liền nhăn mặt kêu hắn cất đi, Doãn Kì tắt điện thoại trực tiếp đưa cho Hiệu Tích.
Hiệu Tích đúng là trị được hắn rồi.
Lúc Doãn Kì trở về Hiệu Tích chưa dậy vì đêm qua cậu đã nằm suy nghĩ tới khuya về chuyện của cậu và Doãn Kì, về hành động cách cư xử của Doãn Kì đối với cậu.
Doãn Kì với người khác luôn lạnh lùng, mở miệng chưa tròn ba chữ.
Doãn Kì với cậu rất gần gũi, mở miệng có thể tâm sự cùng cậu cả một buổi trời.
Doãn Kì với người khác có cục súc khó chịu thì Doãn Kì với cậu nhẹ nhàng dịu dàng.
Rốt cuộc, quan hệ giữa cậu và Doãn Kì là gì, cậu cũng không biết rõ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.