Chương 21
Lưu Kỳ Âm
18/11/2021
Hết tiết hai Hiệu Tích bị gọi xuống phòng giáo viên, Doãn Kì hỏi cậu có muốn hắn đi chung không Hiệu Tích lắc đầu nói cậu đi một chút rồi lên. Đến phòng giáo viên rồi, thầy Vãn bên trong ra hiệu cho cậu mở cửa bước vào, Hiệu Tích thấy ngoài thầy Vãn còn có một người khác nữa.
“Có người muốn gặp em, tự xưng là ba của em, vậy em cứ nói chuyện với ba mình đi nhé.”
Thầy Vãn đi rồi người kia mới chầm chậm đứng dậy nhìn về phía cậu.
“Ba...”
Người đàn ông kia tiến lại gần cậu dang tay như muốn ôm lấy cậu.
Hiệu Tích cảnh giác nhìn ông ta sau đó lùi hai bước né cái ôm ấy.
Người đàn ông trước mặt này là ba cũ của cậu – Trịnh Hiệu Thành.
“Con sao vậy? Có phải còn giận ba không?” Trịnh Hiệu Thành nắm vai cậu.
Hiệu Tích đã lâu lắm rồi chưa gặp lại ba thành ra cậu không còn cảm giác được người trước mặt đây là ba của cậu nữa.
“Ba xin lỗi, năm đó là ba sai, bây giờ ba rất muốn bù đắp cho mẹ và con.”
Bây giờ một chút tình thương cậu cũng không thể cảm nhận được nói chi đến chuyện bù đắp.
Hiệu Tích lấy lại tâm lý, trả lời ông ta: “Con không giận ba, chuyện cũng đã nhiều năm rồi xin ba đừng nhắc lại nữa.”
Trịnh Hiệu Thành nhìn cậu, “Con nói với mẹ cho ba một cơ hội nữa được không? Ba thật sự cần hai mẹ con, hãy tha thứ cho ba.”
“Thật ra... tha thứ thì rất dễ dàng, nhưng lần nữa tin tưởng không dễ dàng như thế.”
Hiệu Tích biết rõ sự việc năm đó đã để lại một vết thương rất lớn trong lòng của Cẩm Mai Chi, tâm lý bị đả kích một đứa trẻ như cậu cũng đã bị ảnh hưởng xấu theo, thế giới hiện thực tàn khốc hơn cậu nghĩ nhiều.
Thế giới hiện thực, không dịu dàng với cậu.
Cậu rốt cuộc không hiểu bây giờ vốn dĩ mỗi người đều đã có một cuộc sống riêng sao lại phải đặt cả kỳ vọng vào người khác, chỉ là từng cùng nhau đi qua một đoạn đường sao phải để lại hoài niệm kéo dài hơn cả quãng đường đã đi qua chứ.
“Con phải tin ba, lần này ba hứa ba thật sự thay đổi!” Trịnh Hiệu Thành nắm lấy tay cậu.
Hiệu Tích không cần quá nhiều thời gian đã thu tay lại, “Bỏ lỡ là bỏ lỡ, đánh mất là đánh mất. Lời hứa không thực hiện được thì khác nào là lời nói dối đâu!”
Hiệu Tích thật sự rất muốn gục ngã nhưng nghĩ lại đối với thế giới hiện thực tàn khốc này, nếu cậu gục ngã cậu sẽ thua.
Người hiểu chuyện nhất chính là người đau đớn nhất, người tổn thương nhất chính là người nhạy cảm nhất cho nên lần này cậu thật sự đã hiểu ra sau đó tự giải thoát cho bản thân mình, để bản thân không âm thầm chịu đựng nữa.
“Những gì cần nói chúng ta đã nói hết với nhau con hy vọng về sau ba sẽ không đột ngột đến tìm con nữa. Con đã bỏ qua những chuyện ba làm trong quá khứ, và hiện tại con chỉ mong ba hiểu và buông bỏ cho mẹ và con, giữa chúng ta thật sự không còn gì nữa đâu.”
Viền mắt Hiệu Tích đỏ hoe ngay sau đó cậu đã lập tức chạy ra khỏi đó, chạy thẳng về lớp học khiến mọi người rất bất ngờ, Hiệu Tích chỉ mới đi một chút lúc quay lại thì mặt rất đáng thương, ai nhìn cũng thấy tội.
“Kì, hôm nay tớ muốn trốn tiết...” Hiệu Tích thu dọn đồ.
Doãn Kì giật lấy rồi hắn thay cậu thu dọn rồi cất vào hộc bàn, nhanh kéo Hiệu Tích ra khỏi lớp, Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng đi theo.
Không hẹn mà gặp, cả bốn đều đi trốn tiết.
Cả đám không biết đi đâu nên đã kéo nhau đến trung tâm thương mại chơi, Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng chưa hiểu rõ lý do vì sao một bé ngoan như Hiệu Tích lại muốn trốn tiết, nhưng bé ngoan muốn thì họ chiều thôi, huống chi bây giờ tâm trạng bé ngoan không tốt.
Doãn Kì dẫn cậu đến khu trò chơi lúc trước và hắn cùng chơi, có thêm Lý Phát Minh và Khúc Nam, chơi rất vui.
Chơi xong mấy trò chơi, cả bốn xuống quán trà sữa tầng trệt ngồi, Doãn Kì mua cho cậu một ly trà sữa nóng, tâm trạng Hiệu Tích cũng hồi phục. Ba người kia cũng không hỏi về vấn đề ở phòng giáo viên, nếu Hiệu Tích muốn kể họ sẽ sẵn sàng nghe bởi vì họ biết nếu hỏi ra sẽ trực tiếp đánh vào tâm lý của Hiệu Tích rồi khiến cậu ấy trở nên buồn hơn.
“Bình thường trốn tiết mấy cậu cũng đến đây chơi hả?” Hiệu Tích mở đầu cuộc trò chuyện.
Khúc Nam lắc đầu: “Bình thường đi ra tiệm điện tử chơi.”
Hiệu Tích cắn ống hút mặt hơi ngẩn ra, “Tiệm điện tử?”
“Cậu không biết tiệm điện tử à?” Lý Phát Minh hỏi đùa.
Hiệu Tích thành thật gật đầu: “Tớ không biết.”
Cả đám cũng không ngạc nhiên mấy vì bọn họ đã đoán được, trước đó Hiệu Tích chỉ thường đi nhà sách thôi.
Doãn Kì mở điện thoại lên: “Cũng gần mới hết tiết ba, dẫn cậu đến tiệm điện tử chơi, chịu không?”
Hiệu Tích mắt lấp lánh nhìn Doãn Kì gật gật đầu.
Tiệm điện tử mà Khúc Nam nói là một tiệm quen của cả đám, ông chủ vừa nhìn thấy ba người bọn họ liền cười tươi.
“Lâu lắm mới thấy quay lại, mấy đứa tìm được tiệm mới rồi hả?” ông chủ cười trêu chọc.
Khúc Nam lắc đầu cười đáp: “Dạo này bọn cháu hơi chăm học.”
Ông chủ mở máy cho bọn họ, còn để ý Hiệu Tích bên cạnh Doãn Kì, ông ấy nhìn sơ qua một chút rồi chỉ tay hỏi: “Em trai cháu hả?”
Nhìn cái dáng nhỏ nhỏ, bộ đồng phục ngăn ngắn, nhìn ở góc nào cũng nhìn ra được đây là một bé ngoan.
“Đây là bạn cùng bàn của anh Kì đó chú à, học bá nhất khối nhé!” Khúc Nam khoe khoang.
Lý Phát Minh bĩu môi: “Thành tích cũng có phải là của cậu đâu, khoe khoang gớm.”
Khúc Nam đá cậu ta một cái.
Lý Phát Minh đuổi Khúc Nam ra khỏi tiệm điện tử, ông chủ chỉ biết đứng cười tại cái tình trạng này quá khen thuộc rồi.
Doãn Kì dẫn Hiệu Tích vào trong chơi Hiệu Tích lần đầu đến tiệm điện tử chơi nên rất phấn khích, có điều cậu không biết phải chơi cái gì trên máy tính nên tùy tiện tìm bài giảng trực tuyến mà nghe.
Lát sau, Lý Phát Minh và Khúc Nam vào ngồi cạnh rồi cùng mấy anh em trong tiệm điện tử làm trận game, còn Hiệu Tích nghe giảng nên hơi buồn ngủ, cậu chuẩn bị gục mặt xuống bàn thì tay Doãn Kì đỡ lấy.
“Buồn ngủ à? Nằm lên đây.” Doãn Kì đánh game chỉ có một tay, một tay đưa cho cậu làm gối đỡ đầu.
Hiệu Tích tắt máy tính gục xuống trên tay Doãn Kì, Doãn Kì cười nhẹ đưa tay còn lại xoa xoa đầu cậu.
“Ây anh Kì, phía trước! Phía trước!” Khúc Nam hét lên nhắc nhở Doãn Kì.
Tự nhiên thấy nhân vật của hắn đứng yên làm anh em trong đội còn tưởng là máy bị treo ai ngờ khi bọn họ lú đầu ra thì thấy Doãn Kì một tay làm gối đỡ đầu cho Hiệu Tích tay kia nhẹ nhàng xoa xoa đầu
Doãn Kì không quan tâm trận game nữa, hắn đưa tay tắt máy.
Mấy anh em trong đội trợn mắt nhìn nhau.
“Có người muốn gặp em, tự xưng là ba của em, vậy em cứ nói chuyện với ba mình đi nhé.”
Thầy Vãn đi rồi người kia mới chầm chậm đứng dậy nhìn về phía cậu.
“Ba...”
Người đàn ông kia tiến lại gần cậu dang tay như muốn ôm lấy cậu.
Hiệu Tích cảnh giác nhìn ông ta sau đó lùi hai bước né cái ôm ấy.
Người đàn ông trước mặt này là ba cũ của cậu – Trịnh Hiệu Thành.
“Con sao vậy? Có phải còn giận ba không?” Trịnh Hiệu Thành nắm vai cậu.
Hiệu Tích đã lâu lắm rồi chưa gặp lại ba thành ra cậu không còn cảm giác được người trước mặt đây là ba của cậu nữa.
“Ba xin lỗi, năm đó là ba sai, bây giờ ba rất muốn bù đắp cho mẹ và con.”
Bây giờ một chút tình thương cậu cũng không thể cảm nhận được nói chi đến chuyện bù đắp.
Hiệu Tích lấy lại tâm lý, trả lời ông ta: “Con không giận ba, chuyện cũng đã nhiều năm rồi xin ba đừng nhắc lại nữa.”
Trịnh Hiệu Thành nhìn cậu, “Con nói với mẹ cho ba một cơ hội nữa được không? Ba thật sự cần hai mẹ con, hãy tha thứ cho ba.”
“Thật ra... tha thứ thì rất dễ dàng, nhưng lần nữa tin tưởng không dễ dàng như thế.”
Hiệu Tích biết rõ sự việc năm đó đã để lại một vết thương rất lớn trong lòng của Cẩm Mai Chi, tâm lý bị đả kích một đứa trẻ như cậu cũng đã bị ảnh hưởng xấu theo, thế giới hiện thực tàn khốc hơn cậu nghĩ nhiều.
Thế giới hiện thực, không dịu dàng với cậu.
Cậu rốt cuộc không hiểu bây giờ vốn dĩ mỗi người đều đã có một cuộc sống riêng sao lại phải đặt cả kỳ vọng vào người khác, chỉ là từng cùng nhau đi qua một đoạn đường sao phải để lại hoài niệm kéo dài hơn cả quãng đường đã đi qua chứ.
“Con phải tin ba, lần này ba hứa ba thật sự thay đổi!” Trịnh Hiệu Thành nắm lấy tay cậu.
Hiệu Tích không cần quá nhiều thời gian đã thu tay lại, “Bỏ lỡ là bỏ lỡ, đánh mất là đánh mất. Lời hứa không thực hiện được thì khác nào là lời nói dối đâu!”
Hiệu Tích thật sự rất muốn gục ngã nhưng nghĩ lại đối với thế giới hiện thực tàn khốc này, nếu cậu gục ngã cậu sẽ thua.
Người hiểu chuyện nhất chính là người đau đớn nhất, người tổn thương nhất chính là người nhạy cảm nhất cho nên lần này cậu thật sự đã hiểu ra sau đó tự giải thoát cho bản thân mình, để bản thân không âm thầm chịu đựng nữa.
“Những gì cần nói chúng ta đã nói hết với nhau con hy vọng về sau ba sẽ không đột ngột đến tìm con nữa. Con đã bỏ qua những chuyện ba làm trong quá khứ, và hiện tại con chỉ mong ba hiểu và buông bỏ cho mẹ và con, giữa chúng ta thật sự không còn gì nữa đâu.”
Viền mắt Hiệu Tích đỏ hoe ngay sau đó cậu đã lập tức chạy ra khỏi đó, chạy thẳng về lớp học khiến mọi người rất bất ngờ, Hiệu Tích chỉ mới đi một chút lúc quay lại thì mặt rất đáng thương, ai nhìn cũng thấy tội.
“Kì, hôm nay tớ muốn trốn tiết...” Hiệu Tích thu dọn đồ.
Doãn Kì giật lấy rồi hắn thay cậu thu dọn rồi cất vào hộc bàn, nhanh kéo Hiệu Tích ra khỏi lớp, Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng đi theo.
Không hẹn mà gặp, cả bốn đều đi trốn tiết.
Cả đám không biết đi đâu nên đã kéo nhau đến trung tâm thương mại chơi, Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng chưa hiểu rõ lý do vì sao một bé ngoan như Hiệu Tích lại muốn trốn tiết, nhưng bé ngoan muốn thì họ chiều thôi, huống chi bây giờ tâm trạng bé ngoan không tốt.
Doãn Kì dẫn cậu đến khu trò chơi lúc trước và hắn cùng chơi, có thêm Lý Phát Minh và Khúc Nam, chơi rất vui.
Chơi xong mấy trò chơi, cả bốn xuống quán trà sữa tầng trệt ngồi, Doãn Kì mua cho cậu một ly trà sữa nóng, tâm trạng Hiệu Tích cũng hồi phục. Ba người kia cũng không hỏi về vấn đề ở phòng giáo viên, nếu Hiệu Tích muốn kể họ sẽ sẵn sàng nghe bởi vì họ biết nếu hỏi ra sẽ trực tiếp đánh vào tâm lý của Hiệu Tích rồi khiến cậu ấy trở nên buồn hơn.
“Bình thường trốn tiết mấy cậu cũng đến đây chơi hả?” Hiệu Tích mở đầu cuộc trò chuyện.
Khúc Nam lắc đầu: “Bình thường đi ra tiệm điện tử chơi.”
Hiệu Tích cắn ống hút mặt hơi ngẩn ra, “Tiệm điện tử?”
“Cậu không biết tiệm điện tử à?” Lý Phát Minh hỏi đùa.
Hiệu Tích thành thật gật đầu: “Tớ không biết.”
Cả đám cũng không ngạc nhiên mấy vì bọn họ đã đoán được, trước đó Hiệu Tích chỉ thường đi nhà sách thôi.
Doãn Kì mở điện thoại lên: “Cũng gần mới hết tiết ba, dẫn cậu đến tiệm điện tử chơi, chịu không?”
Hiệu Tích mắt lấp lánh nhìn Doãn Kì gật gật đầu.
Tiệm điện tử mà Khúc Nam nói là một tiệm quen của cả đám, ông chủ vừa nhìn thấy ba người bọn họ liền cười tươi.
“Lâu lắm mới thấy quay lại, mấy đứa tìm được tiệm mới rồi hả?” ông chủ cười trêu chọc.
Khúc Nam lắc đầu cười đáp: “Dạo này bọn cháu hơi chăm học.”
Ông chủ mở máy cho bọn họ, còn để ý Hiệu Tích bên cạnh Doãn Kì, ông ấy nhìn sơ qua một chút rồi chỉ tay hỏi: “Em trai cháu hả?”
Nhìn cái dáng nhỏ nhỏ, bộ đồng phục ngăn ngắn, nhìn ở góc nào cũng nhìn ra được đây là một bé ngoan.
“Đây là bạn cùng bàn của anh Kì đó chú à, học bá nhất khối nhé!” Khúc Nam khoe khoang.
Lý Phát Minh bĩu môi: “Thành tích cũng có phải là của cậu đâu, khoe khoang gớm.”
Khúc Nam đá cậu ta một cái.
Lý Phát Minh đuổi Khúc Nam ra khỏi tiệm điện tử, ông chủ chỉ biết đứng cười tại cái tình trạng này quá khen thuộc rồi.
Doãn Kì dẫn Hiệu Tích vào trong chơi Hiệu Tích lần đầu đến tiệm điện tử chơi nên rất phấn khích, có điều cậu không biết phải chơi cái gì trên máy tính nên tùy tiện tìm bài giảng trực tuyến mà nghe.
Lát sau, Lý Phát Minh và Khúc Nam vào ngồi cạnh rồi cùng mấy anh em trong tiệm điện tử làm trận game, còn Hiệu Tích nghe giảng nên hơi buồn ngủ, cậu chuẩn bị gục mặt xuống bàn thì tay Doãn Kì đỡ lấy.
“Buồn ngủ à? Nằm lên đây.” Doãn Kì đánh game chỉ có một tay, một tay đưa cho cậu làm gối đỡ đầu.
Hiệu Tích tắt máy tính gục xuống trên tay Doãn Kì, Doãn Kì cười nhẹ đưa tay còn lại xoa xoa đầu cậu.
“Ây anh Kì, phía trước! Phía trước!” Khúc Nam hét lên nhắc nhở Doãn Kì.
Tự nhiên thấy nhân vật của hắn đứng yên làm anh em trong đội còn tưởng là máy bị treo ai ngờ khi bọn họ lú đầu ra thì thấy Doãn Kì một tay làm gối đỡ đầu cho Hiệu Tích tay kia nhẹ nhàng xoa xoa đầu
Doãn Kì không quan tâm trận game nữa, hắn đưa tay tắt máy.
Mấy anh em trong đội trợn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.