Chương 25
Lưu Kỳ Âm
18/11/2021
Thời gian trôi rất nhanh mới đó đã chín giờ Doãn Kì đi nấu bữa tối còn Hiệu Tích ngồi chờ ngoài sô pha, lúc đầu hắn định là sau khi nói chuyện ở quán trà sữa rồi sẽ dẫn Hiệu Tích đi ăn, vậy mà hắn lại bị Hiệu Tích lừa một cú nên đến bây giờ cả hai vẫn chưa ăn gì.
Điện thoại của Doãn Kì rung liên hồi, Hiệu Tích mở máy, nhóm lớp sao đông đủ quá vậy?
Yên Yên: Mai mọi người có đến không?
Tu Kiệt: Nhớ đến xem chúng tôi giành giải quán quân.
Thy Lữ: Nhớ chiến thắng!
Dao Dao: Đấu với Nhất Trung tuyệt đối không nương tay.
Quang Khởi: Đúng! Đúng!
Khúc Nam: Không ưa đám người đó thì chúng ta mạnh tay lên, dám bắt nạt bé ngoan.
Doãn Kì: Mấy cậu phải thắng đám người đó nha!
Nhóm lớp im lặng chừng năm giây sau lại có tin nhắn.
Khúc Nam: Anh Kì?
Doãn Kì: Không phải, tớ là Hiệu Tích.
Nhóm lớp nói chuyện rôm rả trở lại, ban đầu bọn họ còn tưởng là Doãn Kì nên còn lúng túng không biết trả lời như thế nào, nhưng mà lát sau lại có câu trả lời là Hiệu Tích cả đám thở phào.
Khúc Nam: Cậu làm gì ở nhà anh Kì vậy bé ngoan?
Hiệu Tích lúc này mới nhớ, mọi người chưa biết là cậu với Doãn Kì dọn qua ở chung, còn đang bối rối không biết trả lời như thế nào thì Doãn Kì đi từ trong bếp ra chỗ cậu.
“Làm gì vậy?”
Hiệu Tích mặt ửng đỏ đưa di động cho Doãn Kì đọc tin nhắn, hắn đọc xong thì cầm di động gõ phím trả lời thay cậu.
Doãn Kì: Hiệu Tích ở nhà tôi.
Lần này nhóm lớp im lặng thật sự, đợi thêm năm giây sau vẫn chưa có tin nhắn trả lời, nhưng mà Khúc Nam thì khủng bố bên nhóm "Quyết tâm học hành và đậu đại học!!!" của bọn họ.
Khúc Nam: Bé ngoan ở nhà anh Kì! Bé ngoan ở nhà anh Kì!
Lý Phát Minh: ...
Doãn Kì: Bớt ồn ào, mai nói.
Nhắn xong Doãn Kì tắt điện thoại vứt lên sô pha kéo Hiệu Tích vào bếp ăn tối.
Ăn tối xong cả hai lên phòng ngủ Hiệu Tích đi thay đồ ngủ còn Doãn Kì trên giường đọc sách, nếu không phải lúc trước ngày nào Hiệu Tích cũng bắt hắn đọc từ sách giáo khoa đến tài liệu ôn tập, cả thơ cổ cũng bắt hắn đọc để bồi bổ cho môn Ngữ văn của thầy Vãn thì chắc bây giờ hắn cũng không có thói quen đọc sách này.
Hiệu Tích vừa bước ra đã thấy Doãn Kì vỗ vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh ý bảo cậu đến đó, Hiệu Tích chầm chậm lên giường ngồi ngoan ngay vị trí hắn vỗ lúc nãy.
“Nghe lời quá vậy?” Doãn Kì vứt sách lên đầu giường đưa tay nhéo nhéo má cậu.
Hiệu Tích cũng để yên cho hắn nhéo, “Lúc, lúc nào cũng nghe lời mà.”
Cái này hắn công nhận, đúng là lúc nào Hiệu Tích cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Doãn Kì xích lại gần tai cậu: “Không sợ bị tôi chiếm tiện nghi à?” còn cắn nhẹ một cái.
Vành tai và má của Hiệu Tích lặng lẽ đỏ lên, “Không sợ...”
Thật ra thì từ lúc quen biết nhau đến giờ, hắn tự nhận thấy được bản thân đã chiếm tiện nghi của Hiệu Tích nhiều như thế nào, số lần chiếm tiện nghi còn nhiều hơn ngón tay của hắn và Hiệu Tích cộng lại!
“Mai tôi lại thi trận cuối cùng rồi, nhớ cổ vũ tôi đó.”
“Tất nhiên rồi.” Hiệu Tích gật đầu chắc chắn.
“Nếu cậu gặp đám người bên đó nhớ tránh xa bọn họ ra, có gì thì gọi tôi.” Doãn Kì yêu chiều nói, hắn sợ Hiệu Tích gặp đám người kia thì kí ức đen tối của cậu lại xuất hiện.
Hiệu Tích ngoan ngoãn gật đầu, “Tớ biết mà, tớ cũng không muốn gặp bọn họ đâu!”
Cậu nói cho Doãn Kì yên tâm vậy thôi nhưng thật ra Hiệu Tích rất sợ phải đối mặt với người của trường Nhất Trung, nhất là những người ở lớp chọn.
“Ngoan lắm, giờ đi ngủ sớm, sáng mai đến sớm với mọi người.” Doãn Kì kéo cậu nằm xuống, Hiệu Tích cũng không phản đối ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Doãn Kì với tay tắt đèn ngủ rồi hôn lên tóc cậu một cái: “Bé ngoan của tôi ngủ ngon.”
“Cậu ngủ ngon.” Nói rồi Hiệu Tích rút mặt sâu vào lòng hắn.
Vậy là cả hai đã chính thức hẹn hò, trở thành một cặp.
Sáu giờ sáng, Doãn Kì dậy sớm chuẩn bị đồ cho hắn và Hiệu Tích lúc Hiệu Tích dậy thì Doãn Kì còn ở bếp hứng nước ấm vào bình cho cậu mang theo, Hiệu Tích bước vào phòng tắm mơ màng thấy bàn chải của cậu được lấy kem đánh răng sẵn rồi, không cần nói cũng biết là ai làm.
Mới sáng sớm Hiệu Tích đã cảm thấy rất ngọt ngào.
Doãn Kì hứng nước xong thì đặt cái bình ở phòng khách rồi hắn lên lầu, lúc Hiệu Tích còn đang đánh răng thì hắn lại bất ngờ luồn hai tay vào ôm eo cậu từ phía sau.
“Còn định một chút nữa mới gọi cậu.” Doãn Kì trông có vẻ lười biếng, tì cằm lên vai cậu.
Hiệu Tích súc miệng rồi rửa mặt, nhìn hắn qua gương rồi trả lời: “Tối qua cậu nói đi sớm gặp mọi người mà.”
Doãn Kì hôn một cái lên má cậu, “Buổi sáng tốt lành.”
Lúc đi ra mặt Hiệu Tích đỏ hơn cà chua còn mặt Doãn Kì thì lại rất thỏa mãn, cả hai rời nhà đến trường lúc qua đường Doãn Kì còn nắm tay cậu nhẹ nhàng kéo qua, cảm giác hơi ấm của Doãn Kì bao bọc hết bàn tay cậu, rất ấm áp.
Khi xuống tới căn tin thì đã thấy cũng gần phân nửa lớp đã có mặt, trận đấu này cũng xem như là trận đấu lớn rồi.
“Anh Kì, bé ngoan, vào đây đi tôi chừa chỗ cho hai người nè.” Khúc Nam vẫy vẫy tay với hai người họ.
Doãn Kì kéo tay cậu vào chỗ ngồi, từ lúc nắm tay dắt qua đường đến khi vào trường, Doãn Kì chưa hề buông.
Doãn Kì đi lấy bữa sáng cho cả hai, Hiệu Tích ở lại bị Khúc Nam tra hỏi làm cho chóng mặt.
“Bé ngoan, khai mau! Đêm qua tại sao cậu ở nhà anh Kì?”
“T-Tớ...”
Yên Yên nhìn cậu, “Thuyết âm mưu!”
Lợi Mỹ An đánh nhẹ cô một cái: “Thuyết âm mưu cái gì? Rõ như ban ngày rồi nha.”
Thy Lữ góp mặt vào, “Mấy cậu cũng nghĩ giống như tớ sao ~”
Ba cô nàng nhìn nhau gật đầu cười, cả đám con trai không hiểu gì.
Quay lại cuộc tra hỏi, Khúc Nam vẫn không chịu bỏ cuộc: “Nói, đêm qua cậu ở đó làm gì?”
Doãn Kì đặt bữa sáng xuống bàn, ung dung nói: “Hiệu Tích sống chung với tôi.”
Cả lớp há mồm ba cô nàng kia cảnh cười tươi thêm nữa, Khúc Nam định hỏi thêm liền bị Lý Phát Minh nhét ớt vào miệng, cả đám lúc này mới chuyển sự chú ý sang Khúc Nam, nhìn cậu ta chật vật vì cay mà bọn họ cười suýt sặc cơm.
Ăn xong thì bọn họ ra sân bóng, tập dạo đầu một chút, tập dẫn bóng, chuyền bóng rồi ném bóng và kết thúc bằng một màn đập tay đầy ăn ý.
Điện thoại của Doãn Kì rung liên hồi, Hiệu Tích mở máy, nhóm lớp sao đông đủ quá vậy?
Yên Yên: Mai mọi người có đến không?
Tu Kiệt: Nhớ đến xem chúng tôi giành giải quán quân.
Thy Lữ: Nhớ chiến thắng!
Dao Dao: Đấu với Nhất Trung tuyệt đối không nương tay.
Quang Khởi: Đúng! Đúng!
Khúc Nam: Không ưa đám người đó thì chúng ta mạnh tay lên, dám bắt nạt bé ngoan.
Doãn Kì: Mấy cậu phải thắng đám người đó nha!
Nhóm lớp im lặng chừng năm giây sau lại có tin nhắn.
Khúc Nam: Anh Kì?
Doãn Kì: Không phải, tớ là Hiệu Tích.
Nhóm lớp nói chuyện rôm rả trở lại, ban đầu bọn họ còn tưởng là Doãn Kì nên còn lúng túng không biết trả lời như thế nào, nhưng mà lát sau lại có câu trả lời là Hiệu Tích cả đám thở phào.
Khúc Nam: Cậu làm gì ở nhà anh Kì vậy bé ngoan?
Hiệu Tích lúc này mới nhớ, mọi người chưa biết là cậu với Doãn Kì dọn qua ở chung, còn đang bối rối không biết trả lời như thế nào thì Doãn Kì đi từ trong bếp ra chỗ cậu.
“Làm gì vậy?”
Hiệu Tích mặt ửng đỏ đưa di động cho Doãn Kì đọc tin nhắn, hắn đọc xong thì cầm di động gõ phím trả lời thay cậu.
Doãn Kì: Hiệu Tích ở nhà tôi.
Lần này nhóm lớp im lặng thật sự, đợi thêm năm giây sau vẫn chưa có tin nhắn trả lời, nhưng mà Khúc Nam thì khủng bố bên nhóm "Quyết tâm học hành và đậu đại học!!!" của bọn họ.
Khúc Nam: Bé ngoan ở nhà anh Kì! Bé ngoan ở nhà anh Kì!
Lý Phát Minh: ...
Doãn Kì: Bớt ồn ào, mai nói.
Nhắn xong Doãn Kì tắt điện thoại vứt lên sô pha kéo Hiệu Tích vào bếp ăn tối.
Ăn tối xong cả hai lên phòng ngủ Hiệu Tích đi thay đồ ngủ còn Doãn Kì trên giường đọc sách, nếu không phải lúc trước ngày nào Hiệu Tích cũng bắt hắn đọc từ sách giáo khoa đến tài liệu ôn tập, cả thơ cổ cũng bắt hắn đọc để bồi bổ cho môn Ngữ văn của thầy Vãn thì chắc bây giờ hắn cũng không có thói quen đọc sách này.
Hiệu Tích vừa bước ra đã thấy Doãn Kì vỗ vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh ý bảo cậu đến đó, Hiệu Tích chầm chậm lên giường ngồi ngoan ngay vị trí hắn vỗ lúc nãy.
“Nghe lời quá vậy?” Doãn Kì vứt sách lên đầu giường đưa tay nhéo nhéo má cậu.
Hiệu Tích cũng để yên cho hắn nhéo, “Lúc, lúc nào cũng nghe lời mà.”
Cái này hắn công nhận, đúng là lúc nào Hiệu Tích cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Doãn Kì xích lại gần tai cậu: “Không sợ bị tôi chiếm tiện nghi à?” còn cắn nhẹ một cái.
Vành tai và má của Hiệu Tích lặng lẽ đỏ lên, “Không sợ...”
Thật ra thì từ lúc quen biết nhau đến giờ, hắn tự nhận thấy được bản thân đã chiếm tiện nghi của Hiệu Tích nhiều như thế nào, số lần chiếm tiện nghi còn nhiều hơn ngón tay của hắn và Hiệu Tích cộng lại!
“Mai tôi lại thi trận cuối cùng rồi, nhớ cổ vũ tôi đó.”
“Tất nhiên rồi.” Hiệu Tích gật đầu chắc chắn.
“Nếu cậu gặp đám người bên đó nhớ tránh xa bọn họ ra, có gì thì gọi tôi.” Doãn Kì yêu chiều nói, hắn sợ Hiệu Tích gặp đám người kia thì kí ức đen tối của cậu lại xuất hiện.
Hiệu Tích ngoan ngoãn gật đầu, “Tớ biết mà, tớ cũng không muốn gặp bọn họ đâu!”
Cậu nói cho Doãn Kì yên tâm vậy thôi nhưng thật ra Hiệu Tích rất sợ phải đối mặt với người của trường Nhất Trung, nhất là những người ở lớp chọn.
“Ngoan lắm, giờ đi ngủ sớm, sáng mai đến sớm với mọi người.” Doãn Kì kéo cậu nằm xuống, Hiệu Tích cũng không phản đối ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Doãn Kì với tay tắt đèn ngủ rồi hôn lên tóc cậu một cái: “Bé ngoan của tôi ngủ ngon.”
“Cậu ngủ ngon.” Nói rồi Hiệu Tích rút mặt sâu vào lòng hắn.
Vậy là cả hai đã chính thức hẹn hò, trở thành một cặp.
Sáu giờ sáng, Doãn Kì dậy sớm chuẩn bị đồ cho hắn và Hiệu Tích lúc Hiệu Tích dậy thì Doãn Kì còn ở bếp hứng nước ấm vào bình cho cậu mang theo, Hiệu Tích bước vào phòng tắm mơ màng thấy bàn chải của cậu được lấy kem đánh răng sẵn rồi, không cần nói cũng biết là ai làm.
Mới sáng sớm Hiệu Tích đã cảm thấy rất ngọt ngào.
Doãn Kì hứng nước xong thì đặt cái bình ở phòng khách rồi hắn lên lầu, lúc Hiệu Tích còn đang đánh răng thì hắn lại bất ngờ luồn hai tay vào ôm eo cậu từ phía sau.
“Còn định một chút nữa mới gọi cậu.” Doãn Kì trông có vẻ lười biếng, tì cằm lên vai cậu.
Hiệu Tích súc miệng rồi rửa mặt, nhìn hắn qua gương rồi trả lời: “Tối qua cậu nói đi sớm gặp mọi người mà.”
Doãn Kì hôn một cái lên má cậu, “Buổi sáng tốt lành.”
Lúc đi ra mặt Hiệu Tích đỏ hơn cà chua còn mặt Doãn Kì thì lại rất thỏa mãn, cả hai rời nhà đến trường lúc qua đường Doãn Kì còn nắm tay cậu nhẹ nhàng kéo qua, cảm giác hơi ấm của Doãn Kì bao bọc hết bàn tay cậu, rất ấm áp.
Khi xuống tới căn tin thì đã thấy cũng gần phân nửa lớp đã có mặt, trận đấu này cũng xem như là trận đấu lớn rồi.
“Anh Kì, bé ngoan, vào đây đi tôi chừa chỗ cho hai người nè.” Khúc Nam vẫy vẫy tay với hai người họ.
Doãn Kì kéo tay cậu vào chỗ ngồi, từ lúc nắm tay dắt qua đường đến khi vào trường, Doãn Kì chưa hề buông.
Doãn Kì đi lấy bữa sáng cho cả hai, Hiệu Tích ở lại bị Khúc Nam tra hỏi làm cho chóng mặt.
“Bé ngoan, khai mau! Đêm qua tại sao cậu ở nhà anh Kì?”
“T-Tớ...”
Yên Yên nhìn cậu, “Thuyết âm mưu!”
Lợi Mỹ An đánh nhẹ cô một cái: “Thuyết âm mưu cái gì? Rõ như ban ngày rồi nha.”
Thy Lữ góp mặt vào, “Mấy cậu cũng nghĩ giống như tớ sao ~”
Ba cô nàng nhìn nhau gật đầu cười, cả đám con trai không hiểu gì.
Quay lại cuộc tra hỏi, Khúc Nam vẫn không chịu bỏ cuộc: “Nói, đêm qua cậu ở đó làm gì?”
Doãn Kì đặt bữa sáng xuống bàn, ung dung nói: “Hiệu Tích sống chung với tôi.”
Cả lớp há mồm ba cô nàng kia cảnh cười tươi thêm nữa, Khúc Nam định hỏi thêm liền bị Lý Phát Minh nhét ớt vào miệng, cả đám lúc này mới chuyển sự chú ý sang Khúc Nam, nhìn cậu ta chật vật vì cay mà bọn họ cười suýt sặc cơm.
Ăn xong thì bọn họ ra sân bóng, tập dạo đầu một chút, tập dẫn bóng, chuyền bóng rồi ném bóng và kết thúc bằng một màn đập tay đầy ăn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.