Bé Ngoan Nè, Cho Ôm Chút Nha!

Chương 47: Thi đại học

Lưu Kỳ Âm

15/01/2022





Sau khi kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, thầy Vãn dẫn lớp bọn họ đi ăn lần cuối, sau khi ra về thầy luôn miệng dặn dò cả lớp chuẩn bị dụng cụ học tập để mang theo thi cho cẩn thận, không được thức quá khuya, và tỉ tỉ lời dặn dò đầy kinh nghiệm từ thầy. Cả lớp rất kiên nhẫn nghe thầy nói, dùng ánh mắt bày tỏ sự biết ơn của mình đối với thầy.

“Dù kỳ thi đại học chỉ vỏn vẹn trong vòng hai ngày nhưng các em phải mất tận mười hai năm để chuẩn bị cho nó, cho nên thầy không muốn chỉ vì một sự cố nhỏ nhặt nào mà lại khiến cho các em đánh mất đi cơ hội quý giá nhất của đời học sinh, hứa với thầy hãy cố gắng hết sức mình nhé!”

Thầy trò ôm nhau, đầy hứa hẹn trong lòng, những gì cần nói cũng đã nói, khóc cũng khóc rồi, cười cũng đã cười. Hành trình tiếp theo phải tự mình nỗ lực phấn đấu!

Hiệu Tích về nhà ôn tập, Doãn Kì cũng chuyển về nhà anh chị hai, hôm qua đến nay không biết là lớp bọn họ đã chụp bao nhiêu bức ảnh rồi. Trong nhóm lớp lâu lâu cứ có hơn chục tấm hình từ thành viên trong lớp gửi vào, Doãn Kì tắt thông báo rồi trượt ra ấn gọi video với Hiệu Tích.

“Anh chuẩn bị đầy đủ chưa Kì?”

Doãn Kì ngậm đầu viết, suy nghĩ: “Gần đủ rồi.” rồi hắn nhắc nhở, “Em đừng thức khuya quá, không có anh nằm bên cạnh thì ai gọi em dậy đây?”

Trong màn hình di động, Hiệu Tích cười vô tư với hắn: “Em biết rồi mà, em có mẹ gọi còn có cả đồng hồ báo thức nữa, anh cũng không nên thức khuya quá nha.”

Nói thêm được vài câu thì hắn chủ động tắt để cậu ôn bài, hắn cũng ngồi vào bàn nghiêm túc ôn bài vở.

Sáng hôm sau, khi Doãn Kì mở di động lên thì ở nhóm lớp mọi người đang không ngừng chúc nhau thi tốt, Lý Phát Minh và Khúc Nam ở nhóm riêng cũng nhắn không ngừng.

Hôm nay là Doãn Khải đưa hắn đi thi vì bố mẹ hắn vẫn còn công việc, lúc đỗ xe ngoài cổng trường Doãn Kì hắn đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc – Là xe của Cẩm Mai Chi.

Doãn Khải chủ động chào hỏi bà, Hiệu Tích gặp Doãn Kì thì miệng cười vui vẻ còn định ôm lấy hắn luôn ấy chứ, mà nhớ lại có mẹ mình cả anh Doãn Khải ở đây cậu liền kiềm lại.

“Kì, chúc anh thi tốt nha!” Hiệu Tích như ánh dương nhỏ rực rỡ nhìn hắn.

“Ừm, bé ngoan Hiệu Tích thi tốt nha.” Doãn Kì xoa xoa đầu cậu.

Gần đến giờ thi, Cẩm Mai Chi và Doãn Khải thúc giục hai người họ nhanh vào phòng thi, Doãn Kì và Hiệu Tích cúi chào hai người rồi nhanh chóng chạy theo các bạn học ấy vào phòng thi.





Cẩm Mai Chi và Doãn Khải rất sốt ruột, không ngừng cầu nguyện cho cả hai.

Tiếng chuông vang lên khắp trường, đây chính là cuộc đua cuối cùng mà bọn họ phải trải qua nữa thôi, cố lên!

Bên ngoài cổng trường rất đông phụ huynh đang đứng chờ đợi con của họ, Cẩm Mai Chi và Doãn Khải vì ngày thi đại học đặc biệt ngày mà đã nghỉ làm một ngày, ở đây chờ đợi hai đứa trẻ nhà bọn họ.

Thời gian dần trôi, cũng đã là giờ trưa, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên khắp trường thông báo đã kết thúc ngày thi đầu tiên, cổng trường mở ra rất đông học sinh chạy đến ôm lấy phụ huynh của mình rồi bật khóc vì họ cho rằng mình không làm bài được tốt. Cẩm Mai Chi và Doãn Khải đứng trông hai bóng dáng quen thuộc, cuối cùng Doãn Kì và Hiệu Tích cũng đã ra, Hiệu Tích nhanh chạy đến ôm chầm lấy mẹ mình.

Doãn Khải vỗ vai em trai, giống như muốn nói rằng cố lên nhé, còn Doãn Kì hắn chỉ cười đáp: “Em sẽ không để mọi người thất vọng.”

Chớp mắt một cái đã đến ngày thi cuối, hôm nay còn có cả chị dâu hắn đưa đón, trước khi vào phòng thi Hiệu Tích và Doãn Kì còn quay lại ôm mọi người. Đây chính là ngày thi cuối cùng cũng là ngày thi quyết định, trong mắt ai cũng tràn đầy ngọn lửa quyết tâm thi đỗ.

Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi bọn họ sẽ không thể trở lại khoảng thời gian cấp ba tươi đẹp này nữa rồi.

Tiếng chuông chỉ cần reo lên thôi đủ vang dội cả bên trong lẫn bên ngoài trường học, mọi người ào ạt chạy ra cổng trường trên mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười rạng rỡ như mùa xuân. Hiệu Tích ôm lấy ba mẹ mình, Doãn Kì ôm lấy anh chị của hắn, muốn chúc mừng hai đứa trẻ đã thi xong bọn họ liền đi ăn cùng nhau.

Thời gian sau bọn họ ngày ngày đợi điểm thi, Hiệu Tích quay lại sống chung nhà với Doãn Kì cả hai lại ban về quỹ đạo ban đầu.

“Con đã thi xong rồi, đang chờ điểm số.” Doãn Kì bấm loa ngoài, hắn đang nói chuyện với Lương Nữ Cát.

Lương Nữ Cát bận bịu vô cùng không thể đến đưa đón con trai thi đại học nên cũng rất áy náy, “Con thi xong rồi có muốn món quà gì không? Mẹ sẽ tặng cho con.”

“Sau khi biết điểm thi con sẽ nói cho mẹ, hy vọng mẹ sẽ đồng ý với quyết định này của con.” Doãn Kì kiên định nói.

Thi đại học xong lớp bọn họ rất rảnh rỗi thoải mái, không ngỡ xa nhau còn hay nhắn tin vào nhóm lớp rủ đi chơi mãi. Lý Phát Minh và Khúc Nam cũng hoàn thành tốt kỳ thi nên tâm trạng cực kỳ vui vẻ mang đồ kéo đến nhà hắn ăn uống.

“Trễ thế này còn đến, đã biết điểm đâu mà mừng thế hả?” Doãn Kì nhăn mặt, hắn còn định thân mật với Hiệu Tích một chút.





Khúc Nam tự nhiên cởi giày rồi mang đồ ăn vào bếp, “Hì, thi xong rồi hưởng thụ một chút đi anh Kì ~”

Hiệu Tích chỉ mới ngủ dậy cậu mặt đồ ngủ thỏ bông mang đôi tất hình con thỏ, mơ màng dụi dụi mắt nhìn dễ thương vô cùng.

“Bé ngoan xuống rồi hả? Chà, mặc đồ dễ thương quá ta.”

Hiệu Tích ngồi xuống ghế, Doãn Kì rót cho cậu một ly nước.

Khúc Nam nhìn cậu rồi giả vờ nói, “Haiz, tiếc quá! Phải chi tôi gặp cậu sớm hơn thì chắc bây giờ anh Kì đâu có cửa.”

Ngay khi nói ra câu đó cậu ta liền cảm nhận có hai cặp mắt đang trừng trừng nhìn cậu ta đầy mạnh mẽ.

“Nói gì đó?” Hai giọng nói cùng cất lên một lúc, chắc mọi người cũng biết là những ai rồi nhỉ.

Khúc Nam bị dọa, cười cho qua: “Nói đùa, là nói đùa thôi mà.”

Doãn Kì và Lý Phát Minh dùng ánh mắt nhìn cậu ta như muốn nói: Coi chừng tôi!

Làm cho Khúc Nam sợ như chú rùa nhỏ rút đầu vào mai.

Hiệu Tích còn buồn ngủ lắm nên bây giờ cậu hỏng có quan tâm chuyện đời đâu.

Ấy ấy bé ngoan, sao lại ngủ gục trên bàn ăn rồi?!

Doãn Kì bế Hiệu Tích lên phòng ngủ xong thì xuống ăn uống cùng Khúc Nam và Lý Phát Minh, bọn họ uống bia chúc mừng chưa được bao nhiêu lon Khúc Nam cũng đã say xỉn gục mặt xuống bàn, Doãn Kì sắp xếp phòng cho hai bọn họ. Hắn sau khi dọn dẹp bãi chiến trường ở nhà bếp liền gấp rút chạy lên phòng tìm người yêu.

Ôm Hiệu Tích ngủ trong lòng, Doãn Kì hắn thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Cả đời này một là Mẫn Doãn Kì yêu Trịnh Hiệu Tích, hai là Trịnh Hiệu Tích yêu Mẫn Doãn Kì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Ngoan Nè, Cho Ôm Chút Nha!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook