Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 90
Chilll
07/09/2024
Bước vào thang máy, Sở Ức Quy nhanh chóng nhấn nút tầng một, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt.
Sở Ức Quy dựa vào tường, trong đầu hiện ra nhiều thông tin hỗn tạp.
Hắn biết Vạn Thu sẽ không vô duyên vô cớ làm gì đó mà không có lý do.
Vạn Thu không phải là người giỏi suy nghĩ, nhưng lại rất nỗ lực tìm kiếm chính mình.
Anh trai hắn không sai.
Anh trai hắn chỉ muốn chuẩn bị một bất ngờ cho hắn mà thôi.
Sở Ức Quy gọi điện và kể lại chuyện này cho Dương Tắc.
Sở Ức Quy thậm chí không nghe thấy Dương Tắc trả lời, chỉ có âm thanh cúp máy lạnh như băng ở đầu bên kia.
Sở Ức Quy nắm chặt điện thoại, bước ra khỏi thang máy.
Anh trai hắn không sai.
Anh trai hắn đang dần trở nên bình thường, nên sẽ có suy nghĩ riêng của mình.
Ngay cả khi không hiểu bất cứ điều gì, anh trai hắn vẫn có thể làm ra hành vi có lợi cho mình.
Cho dù muốn trộm làm gì đó, cũng không phải không thể.
Vạn Thu sẽ có thể trở về nhà an toàn, giống như trước.
Biết mình đang làm gì, cũng có khả năng tự bảo vệ mình, có khả năng né tránh nguy hiểm.
Chỉ là anh trai không hiểu hiện tại bản thân đang ở trong một gia đình như thế nào.
Khi anh trai dần tìm lại chính mình, một ngày nào đó sẽ nhận thấy điều khác lạ trong gia đình mình.
Sở Ức Quy biết, hắn phải tìm thấy Vạn Thu càng sớm càng tốt.
Tìm thấy Vạn Thu sớm hơn bất kỳ ai khác.
Nếu không...
Không nên nói.
Không nên nói cho Dương Tiêu Vũ.
Là hắn sơ suất.
Khoảnh khắc nhìn thấy căn phòng trống rỗng kia, Sở Ức Quy không thể kiềm chế được sai lầm của mình.
Sai lầm của hắn làm rối tung mọi thứ.
Sở Ức Quy bước vào trong mưa.
Những tia nước bắn tung tóe, đem sự thiếu kiên nhẫn phô ra.
Đêm tối mịt mờ, ngay cả ánh sáng cũng bị mưa che khuất, sương mù ngưng tụ thành một khối ánh sáng không thể tản đi.
Sở Ức Quy hòa mình vào màn đêm.
- -
Ban đầu Vạn Thu nghĩ mình có thể mau chóng quay lại ngay sau khi mua đồ.
Vì trời đột nhiên mưa to, Vạn Thu còn nhờ chủ cửa hàng cho cậu mấy túi nilon để bọc kín quà, tránh nước mưa bắn vào.
Nhưng khi rời khỏi cửa hàng, đại não dần dần bình tĩnh lại, cậu mới chú ý tới tình cảnh hiện tại.
Khoảng thời gian này hình như trời thường xuyên mưa, nhưng nơi bọn họ đi du lịch lại không mưa nên Vạn Thu không nhớ rõ.
Trước đây hình như không mưa nhiều như vậy.
Vạn Thu trực tiếp bước vào trong mưa, muốn mau chóng trở về.
Có lẽ vì trời mưa nên những con đường thường tấp nập người qua lại vào thời điểm này lại vô cùng yên ắng.
Bước chân Vạn Thu càng lúc càng chậm.
Phía trước và phía sau đều không có người.
Cơn mưa dường như đã che khuất ánh sáng.
Một số ký ức lẽ ra không nên xuất hiện vào lúc này lại hiện lên.
Dưới đêm mưa với ánh đèn đường mờ ảo, có phải rất dễ có ma không?
Tông màu tối trong phim ma dường như rất giống với màn đêm trước mắt.
Có phải dưới cơn mưa cái gì nhìn cũng không rõ sẽ có con ma đáng sợ nào đó không?
Đêm mưa vốn từng chẳng có ý nghĩa gì, lại vì hiểu rõ sự tồn tại của ma quỷ và linh hồn mà bước chân Vạn Thu ngày một nặng trĩu.
Cảm giác mưa xối xả rất quen thuộc, mọi thứ ở đây thực sự khiến Vạn Thu cảm thấy sợ hãi.
Nếu bây giờ mau chóng trở về, cậu cũng không có biện pháp bước vào cửa.
Vạn Thu chỉ nghĩ làm sao chạy ra ngoài, lại quên nghĩ cách làm sao trở về.
Cảm giác vừa mất mát vừa sợ hãi đan xen, Vạn Thu lùi lại hai bước, tựa lưng vào tường.
Giống như làm vậy sẽ khiến cậu an toàn một chút.
Vạn Thu không biết làm thế nào để giảm bớt nỗi sợ hãi, ôm chặt món quà bằng cả hai tay, không thể cử động được nữa.
Vạn Thu muốn gọi điện, nhưng cậu đã để điện thoại ở nhà.
Vạn Thu nhìn thấy từ xa có một bóng người tiến lại đây nhưng không mang theo ô, trong đầu hiện lên khuôn mặt kh ủng bố của con ma, theo bản năng xoay người về phía không có ai.
Vô cùng sợ hãi.
Sẽ có ma sao?
Tại sao cái gì cũng không thể nhìn rõ?
Khi nào trời mới tạnh mưa?
Liệu có ai phát hiện ra cậu đã lẻn ra ngoài không?
Không...không ai phát hiện ra sẽ tốt hơn nhỉ?
Trong lòng Vạn Thu tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn.
Nghĩ đến con ma đáng sợ, nghĩ đến việc lẻn ra ngoài, nghĩ đến việc liệu mình có bị mắng nếu bị phát hiện hay không, không muốn bị phát hiện, nhưng lại nghĩ về con ma...
Vạn Thu không biết suy nghĩ của mình đã lang thang bao lâu.
Cho đến khi cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói đang gọi tên mình.
Da đầu Vạn Thu lúc này tê dại, giống như có con ma đang gọi tên cậu.
Nhưng khi giọng nói đó càng ngày càng gần, Vạn Thu dường như đã nhận ra chủ nhân của nó.
Làm sao bây giờ?
Bị phát hiện rồi sao?
Nháy mắt này, Vạn Thu thậm chí còn quên sợ ma.
Bọn họ sẽ rất tức giận sao?
Trong đầu Vạn Thu là một mảnh hỗn loạn.
Phải xin lỗi.
Phải xin lỗi mới được.
Vạn Thu quên mất chuyện con ma, lá gan lớn lên, đi ra từ ngõ nhỏ, bả vai co rúm lại.
Vạn Thu ngẩng đầu.
Bóng dáng cao lớn ở đằng xa dường như nhìn thấy cậu, đột nhiên hướng phía cậu màm lao tới.
Khi nhìn thấy người trước mặt, theo bản năng mở miệng: "Anh hai..."
"Vạn Thu, Vạn Thu?"
Đôi bàn tay to và rộng nâng khuôn mặt Vạn Thu lên, buộc Vạn Thu phải ngẩng đầu nhìn đối phương.
Dưới ánh đèn, Vạn Thu nhìn thấy anh hai của mình gần trong gang tấc.
"Vạn Thu, là Vạn Thu."
Sau khi xác nhận đúng là Vạn Thu, giọng nói của Dương Tắc có vẻ an tâm hơn rất nhiều.
Vạn Thu lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Anh hai của cậu đang sợ hãi gì đó.
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt Dương Tắc trông thật dữ tợn.
Vạn Thu mơ hồ phản ứng lại, giọng nói của người gọi mình tràn ngập khẩn trương và sợ hãi.
'Không vui vẻ' mãnh liệt như muốn tràn ra, thậm chí còn hình thành một cơn thịnh nộ đen tối, muốn đem Vạn Thu nhấn chìm.
"Sao đột nhiên em lại muốn chạy ra ngoài?"
Sau khi lo lắng tột độ, Dương Tắc bùng lên cơn tức giận không thể kiềm chế được.
"Em có biết một mình ở bên ngoài nguy hiểm thế nào không? Em có biết bây giờ là mấy giờ không? Em không thấy trời vẫn đang mưa sao?!"
Hai mắt Vạn Thu mở to, cho dù nước mưa rơi vào cũng không lau đi.
"Vạn Thu, Vạn Thu, em không thể tự mình ra ngoài, không thể lại thất lạc, không thể ở trước mặt anh..."
Lời nói của Dương Tắc có phần hỗn loạn.
Cảm xúc dâng trào mãnh liệt gần như đã khống chế toàn bộ Dương Tắc, biến hắn thành một con dã thú chỉ biết rít gào.
Hai tay hắn dùng sức siết chặt lấy bả vai Vạn Thu.
Không cho Vạn Thu thời gian để bào chữa.
Không hỏi nguyên do, không thể suy nghĩ, Dương Tắc bị nỗi sợ hãi chi phối.
Trong làn mưa mù mịt, khuôn mặt trưởng thành kia lại hiện ra phần yếu ớt hơn cả một đứa trẻ.
Thậm chí còn không biết, khi nước nước mưa rơi xuống có hòa lẫn cùng nước mắt hay không.
Vạn Thu vô thức nghĩ, tại sao hôm nay trời lại mưa?
Là để cậu nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Dương Tắc sao?
Anh hai cậu làm sao vậy?
"Anh hai."
Khi Vạn Thu còn đang bối rối, giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên vang lên.
"Buông tay!"
Giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Sở Ức Quy thậm chí còn dùng sức kéo lấy cánh tay Dương Tắc.
"Cút!" Dương Tắc đột nhiên hung hăng xua tay, gần như không tiếc sức đẩy Sở Ức Quy ra.
Tiếng mưa rơi dường như vì hành động này mà trở nên nhỏ đi.
Vạn Thu có thể nghe thấy giọng nói của Dương Tắc càng thêm run rẩy.
Tựa như cố ý để cậu nhận ra sự sợ hãi của Dương Tắc.
"Anh hai." Sở Ức Quy đứng cách đó hai bước, "Anh bình tĩnh một chút, anh trai sẽ sợ hãi."
Nhưng tinh thần Dương Tắc có vẻ không quá thanh tỉnh.
Lần này Sở Ức Quy không đến gần Dương Tắc mà tiếp tục nói gì đó.
"Anh hai, từ lúc em gọi cho anh đến bây giờ còn chưa quá ba phút, trong ba phút anh đã tìm thấy anh trai rồi."
"Từ đây về nhà chỉ mất năm phút, nơi này là đường lớn, sẽ không có ô tô nào đột nhiên lôi anh trai đi, anh ấy cũng sẽ không đi theo người lạ."
"Anh hai, nơi này rất an toàn, anh trai đã chọn một con đường rất an toàn, anh ấy biết rõ mình đang làm gì."
"Anh hai, bình tĩnh một chút."
Sở Ức Quy dường như vẫn bình tĩnh như trước.
Giọng nói nghe qua cũng không có gì khác biệt.
Vạn Thu nhận thấy Dương Tắc mới nãy còn rất cáu kỉnh, mà bây giờ bàn tay đang nắm vai cậu có vẻ đã buông lỏng ra một chút.
Dường như đã nghe lọt.
"Anh, nói chuyện với anh hai đi." Sở Ức Quy đem ánh mắt đặt lên Vạn Thu đang hoàn toàn bối rối, "Nói chuyện với anh hai, gì cũng được."
Vạn Thu lại chuyển sự chú ý sang Dương Tắc.
Hai tay Dương Tắc như kìm sắt, hoàn toàn không thể tránh thoát.
Không vui mãnh liệt cơ hồ muốn bao phủ lấy Vạn Thu.
Đây là cảm giác mà Vạn Thu chưa bao giờ cảm nhận qua...
Giống như...
Khi đối mặt với người giơ tay lên, muốn hướng về phía cậu mà đánh.
"Xin lỗi." Giọng nói Vạn Thu có chút bất an, ngữ khí run rẩy, "Thực xin lỗi, anh hai, em sai rồi."
"Em ra ngoài, vì muốn mua quà, tặng sinh nhật cho em trai."
"Em muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho em trai."
"Em xin lỗi, lẽ ra em nên nói với anh."
Trong giọng nói của Vạn Thu, trong những lời xin lỗi rồi lại xin lỗi, Dương Tắc cuối cùng cũng tìm lại được chính mình.
Vạn Thu ở trước mặt hắn, trên tay cầm một cái hộp lớn.
Dù bàn tay khẩn trương đến mức đã siết chặt thành nắm đấm nhưng vẫn vạn phần quý trọng, không dám dùng sức quá nhiều vào chiếc hộp vuông.
Món quà được bọc kín mít bởi túi nilon, có thể nhận ra Vạn Thu trân trọng nó đến mức nào.
Cậu lẻn ra ngoài với cõi lòng đầy chờ mong.
Cậu kỳ vọng có thể nhận lại được một điều kinh hỉ.
Chỉ là mọi thứ hiện tại đều rối tung lên.
Vạn Thu sẽ không vô duyên vô cớ khóc thút thít.
Thậm chí cậu còn cảm thấy mình không có quyền khóc trước mặt Dương Tắc, người dường như đã gục ngã mất rồi.
Dương Tắc buông tay xuống.
Nhìn người em trai nhỏ bé yếu ớt dường chỉ bằng một nửa mình.
Dương Tắc vẫn luôn nhìn.
Sau khi hỗn loạn tan đi, không hiểu sao, Dương Tắc lúc này chỉ có thể nói được một câu.
Một câu xin lỗi.
- - Xin lỗi.
"Anh hai, quay về trước đi, trời vẫn đang mưa." Sở Ức Quy nói: "Sẽ lạnh."
Dương Tắc không nói gì.
Nhưng không giống như trước, hắn không giận dữ cự tuyệt.
Sở Ức Quy đứng ở một bên, mở điện thoại gọi cho Sở Kiến Thụ.
Bên kia lập tức bắt máy.
"Tìm được rồi, anh trai ở gần nhà." Sở Ức Quy nói thẳng.
Dương Tiêu Vũ gần như lập tức nói: "Các con ở đâu? Mẹ lập tức qua đó, để mẹ gặp Vạn Thu!"
Vạn Thu ôm chiếc hộp trong tay.
Nghe Sở Ức Quy nói chuyện với ba mẹ ở bên kia điện thoại.
Mặc dù đứng chỗ này không nghe rõ lắm nhưng cũng đủ để cậu nhận ra giọng điệu không tốt của ba mẹ ở đầu bên kia điện thoại.
Ánh mắt em trai cậu vẫn luôn dừng lại trên người cậu.
Nhưng cậu vẫn không thể hiểu mình đã làm gì khiến ba mẹ tức giận như vậy.
Sở Ức Quy cúp điện thoại.
Mà Dương Tắc so với ngày thường lại càng trầm mặc hơn.
Sở Ức Quy đến gần Vạn Thu, nhưng ánh mắt lại mang theo cảnh giác với Dương Tắc.
Cũng may Dương Tắc dường như đã mất đi sự hung hãn của mình.
Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu: "Đi thôi, anh trai."
Vạn Thu quay đầu lại nhìn Dương Tắc ở bên cạnh.
Bọn họ đi phía trước, còn Dương Tắc đi phía sau.
Dương Tắc không hề dời ánh mắt đi.
Vạn Thu biết anh hai mình không hề dời mắt kể từ khi nhìn thấy cậu.
Tại sao?
Cậu không biết.
Sở Ức Quy dựa bên người Vạn Thu, ở bên Vạn Thu nhẹ nhàng nói: "Anh, đừng sợ, anh không làm gì sai cả."
"Anh, kiên nhẫn một chút, có thể anh sẽ bối rối về những gì đang xảy ra trước mắt, nhưng xin anh đừng đau lòng."
"Em sẽ giải thích cho anh sau."
Lời an ủi của Sở Ức Quy mang theo hơi thở nhợt nhạt.
Nhưng nó đã xoa dịu nỗi lo âu và bồn chồn của Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, em trai cậu đang mặc quần áo mỏng hơn hẳn những người khác.
Hình như quên mặc áo khoác.
Lớp áo đơn bạc bên trong đã ướt đẫm, hoàn toàn dán chặt vào cơ thể.
Vạn Thu nhìn thấy mái tóc ướt của Sở Ức Quy.
"Hôm nay hình như không phải mưa, là mưa tuyết." Sở Ức Quy cười nhạt, "Đã tháng này rồi còn có mưa tuyết sao?"
Vạn Thu chớp mắt, nhìn Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nói với Vạn Thu: "Anh ở trong mưa tuyết lâu như vậy, đầu có bị đau vì băng không?"
Giọng nói nhẹ nhàng như làn nước ấm, xua tan đi rét lạnh tích tụ trong lòng Vạn Thu.
"Là mưa tuyết." Vạn Thu cũng xoa xoa tóc, "Bị đập hơi đau, không lạnh."
Sở Ức Quy cười.
Tiếng cười mát lạnh.
Nhưng Vạn Thu lại không nhìn thấy vui vẻ của Sở Ức Quy.
Thậm chí không vui vẻ cũng không tồn tại.
Miễn cưỡng, giống như một giọng nói đến từ hư vô.
Bọn họ trở về nhà, Sở Ức Quy bảo Vạn Thu đi tắm nước nóng lần nữa.
Vạn Thu đứng trong phòng tắm, nhìn vào vai mình, trên chỗ Dương Tắc nắm lấy thậm chí còn có một vết đỏ, đến bây giờ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Vạn Thu không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đây cũng là lần đầu tiên Vạn Thu nhìn thấy anh hai như vậy.
Dương Tiêu Vũ đến tìm Vạn Thu.
Giữa đêm khuya, dưới ánh đèn, Dương Tiêu Vũ trông có chút chật vật.
Cậu nghe thấy tiếng đế giày của Dương Tiêu Vũ giẫm lên nền gạch trong nhà.
Cảm nhận được động tác Dương Tiêu Vũ ôm cậu vào trong ngực.
Cùng với tiếng ba cậu nói: "Tiêu Vũ."
Ba gọi tên mẹ.
Như đang cố tình đè nén cái gì xuống.
Dương Tiêu Vũ dùng sức nắm lấy tay Vạn Thu, mạnh đến mức Vạn Thu cảm thấy hơi đau.
Giống như lúc anh hai bắt lấy tay cậu.
"Vạn Thu, hôm nay về nhà với mẹ đi." Dương Tiêu Vũ nói.
Vạn Thu gật đầu.
Cậu có thể nhận ra, hiện tại không ai muốn nhận một cậu trả lời phủ định từ cậu.
- -
Trên đường từ nhà đến nơi ở của Vạn Thu, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ nhận được tin đã tìm thấy Vạn Thu.
Tốc độ nhanh đến mức xe của bọn họ còn chưa vào thành phố.
Sở Kiến Thụ cũng nghe thấy lời của Sở Ức Quy nói, nhưng chiếc xe không dừng lại, vẫn hướng về phía thành phố.
Sau khi nghe tin Vạn Thu được tìm thấy, sự nóng nảy của Dương Tiêu Vũ dường như đã tiêu tán đi một chút.
Lý trí dần dần trở lại, Dương Tiêu Vũ cũng bình tĩnh hơn.
Lúc này Sở Kiến Thụ nói với Dương Tiêu Vũ: "Em ở trước mặt Vạn Thu đừng tạo áp lực quá lớn cho thằng bé, thằng bé mới mười lăm tuổi, muốn một mình làm gì đó là chuyện bình thường."
Dương Tiêu Vũ dựa vào cửa sổ xe, nhìn mưa ngoài cửa đập tí tách vào kính, không trả lời.
"Ức Quy nói với anh, Vạn Thu muốn mua quà cho thằng bé, chuẩn bị một điều bất ngờ, vì không muốn để chúng ta biết mới lẻn ra ngoài, đây là chuyện Vạn Thu chủ động muốn làm, đừng đả kích thằng bé."
Sở Kiến Thụ tương đối bình tĩnh.
Nhưng bản thân Sở Kiến Thụ cũng không biết rốt cuộc mình có thực sự bình tĩnh hay không.
"Thằng bé không cần phải làm gì cả, thằng bé chỉ cần ngoan ngoãn, chuyện gì chúng ta cũng có thể giúp thằng bé giải quyết, đừng nói đến sinh nhật, chuyện gì chúng ta cũng có thể làm cho thằng bé."
Giọng nói của Dương Tiêu Vũ không còn sôi nổi như trước nữa, nhìn qua giống như bị lo lắng rút cạn sức lực.
"Vạn Thu đang dần trở thành người bình thường, chẳng lẽ em muốn mình trở thành vật cản của thằng bé sao?" Lời nói của Sở Kiến Thụ trở nên sắc bén.
"Con cái nhà khác không phải cũng như vậy sao? Rõ ràng những nhà khác có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ ỷ lại vào cha mẹ, vậy tại sao em lại không thể?"
Dương Tiêu Vũ biết trạng thái của mình không ổn.
Nhưng bây giờ đầu óc bà hỗn loạn, đã có chút không lựa lời mà nói.
"Vạn Thu là một đứa trẻ ưu tú, cho nên sẽ học cách tự mình trưởng thành." Sở Kiến Thụ thở dài, "Chúng ta không thể chuyện gì cũng quyết định thay thằng bé được, điều này không tốt cho thằng bé."
"Có cái gì không tốt?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Nếu chính Vạn Thu mong muốn trở thành người như em nói, anh sẽ không có ý kiến gì cả."
Sở gia rất giàu có, Vạn Thu không cần phải tham gia vào công việc kinh doanh phức tạp của gia đình.
Vì vậy, so với Sở Chương và Dương Tắc được kỳ vọng cao thì bản thân Vạn Thu thích hợp làm bạn ở bên cạnh bọn họ hơn.
Cho dù sau này bọn họ qua đời, vẫn còn có các anh em chiếu cố.
Bọn họ cũng có thể tìm được một đối tượng kết hôn đáng tin cậy cho Vạn Thu.
Nhưng tất cả điều này đều phải dựa trên ý nguyện của Vạn Thu.
Đứa trẻ sáng ngời và trong suốt giống như một miếng bọt biển, tham lam hấp thụ mọi tri thức và cảm xúc trên thế giới này.
Ngay cả Vạn Thu cũng chưa từng phát hiện bản thân muốn khám phá thế giới tới mức nào.
Giống như một đứa bé vừa mới mở to mắt, tràn đầy khao khát được khám phá thế giới xa lạ.
Vạn Thu trong mắt Sở Kiến Thụ thật đáng yêu.
Làm một người cha, ông đã tận mắt chứng kiến đứa trẻ này dần dần tiến tới bộ dáng mà bản thân mong muốn.
"Tiêu Vũ, anh hiểu sự lo lắng của em." Sở Kiến Thụ nói, lại nhắc tới người khác, "Em làm như vậy, đối với A Chương và A Tắc đều không công bằng."
Lông mi Dương Tiêu Vũ khẽ run lên.
Mà Sở Kiến Thụ tiếp tục nói: "Cả Ức Quy cũng vậy."
Lần này Dương Tiêu Vũ không phản bác.
Dương Tiêu Vũ nhớ lại lúc nổi giận với Sở Ức Quy và hành động cúp điện thoại không chút do dự của mình.
Sở Ức Quy gọi điện cho Sở Kiến Thụ.
Bà thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bình tĩnh và cố gắng ổn định tình hình của đứa trẻ kia.
Khi bà nỗ lực hết sức dùng chiếc lồ ng sắt quý giá nhất để bảo vệ Vạn Thu, Sở Ức Quy đứng ở một bên nhìn sẽ cảm thấy thế nào,
Có phải vẫn giống như trong trí nhớ bà, vẫn là dáng vẻ bình thản không để ý đến điều gì không?
Sở Ức Quy sẽ không khóc nháo, cũng sẽ không oán hận.
Cho nên bà cũng bất tri bất giác xem nhẹ cảm giác của Sở Ức Quy.
"Em làm sai rồi." Dương Tiêu Vũ xoa trán, ánh mắt trở nên lý trí hơn, "Vừa rồi em quá mất bình tĩnh."
Sở Kiến Thụ lại nói: "Tiêu Vũ, anh hiểu tâm trạng của em, Vạn Thu cũng sẽ hiểu tâm trạng của em."
Mặc dù muốn chăm sóc con cái, nhưng cũng không nên xem nhẹ cảm xúc của Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu sẽ nhìn thấy cảm xúc của Dương Tiêu Vũ đầu tiên.
Sở Ức Quy cũng vậy.
"Tối nay đưa các con về nhà, ngày mai xin nghỉ một ngày, đột nhiên náo động như vậy chỉ sợ các con sẽ mệt."
Sở Kiến Thụ đề nghị.
Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Vạn Thu.
Dương Tiêu Vũ ôm lấy Vạn Thu.
Vạn Thu có lẽ đã tắm xong, sấy khô tóc, sợi tóc mềm mại, khi sờ có cảm giác rất đặc biệt.
Sở Ức Quy cũng vậy.
Nhưng Dương Tắc hình như không có ý định tắm rửa.
Hắn chỉ thay một bộ quần áo khác, là của Sở Ức Quy, quần áo Sở Ức Quy trên người hắn rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, trông không hợp lắm.
Ánh mắt Dương Tắc nhìn về phía Vạn Thu đã khác trước.
Giống như một quả bóng bay trên không trung, lơ lửng trong một chiếc hộp đầy mũi kim, động một chút là sẽ nổ.
Dương Tiêu Vũ hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ Dương Tắc như vậy.
Từ nhỏ Dương Tắc đã bắt chước Sở Kiến Thụ, dựa theo Sở Kiến Thụ để thay đổi cách hành sự của mình, ít nhất nhìn qua có vẻ ổn trọng và tự chủ.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Sự việc lúc này đã khiến trạng thái tinh thần căng chặt đến tận cùng mà Dương Tắc vẫn luôn che giấu bại lộ hoàn toàn.
Còn có...
Vạn Thu.
Vạn Thu hiện đang ở trong một thế giới đen tối, nhìn không rõ mọi thứ xung quanh.
Đứng trên sợi dây thép mỏng, không biết xung quanh mình là gì, có gì.
Cũng không dám cử động dù chỉ một chút, cứng đờ, bối rối, thậm chí lá gan nhìn trộm cũng không có.
Khi cùng ba đứa con trở về, Dương Tiêu Vũ ngồi ở ghế trước.
Từ gương chiếu hậu có thể thấy Dương Tắc vẫn luôn nhìn Vạn Thu.
Ánh mắt Dương Tắc vững vàng, dường như không có phản ứng gì với mọi thứ xung quanh.
Dương Tiêu Vũ hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể: "Bảo bối, hôm nay ra ngoài có mua được thứ muốn mua không?"
"Vâng." Vạn Thu đáp.
"Không sao, mẹ không giận đâu, bảo bối đừng sợ."
Dương Tiêu Vũ lại lần nữa nghe thấy câu trả lời nhợt nhạt của Vạn Thu.
Giống như quay trở lại lần đầu tiên đến Sở gia.
Con ốc sên nhỏ vốn cảm thấy toàn thân thoải mái đã chịu kinh hách, bây giờ đang trốn trong lớp vỏ mỏng manh của mình.
Sở Ức Quy dường như cũng không muốn Dương Tiêu Vũ phải đơn độc diễn tấu, chủ chủ động nói: "Sao anh lại ở đó? Là đang trở về sao?"
Vạn Thu hơi nghiêng đầu, nhìn Sở Ức Quy.
"Không, anh đứng ở đó."
Sở Ức Quy nhướng mày: "Anh đứng ở đó làm gì?"
"Hình như có ma." Vạn Thu nói.
Dương Tiêu Vũ nhướng mày: "Bảo bối, con đang nói gì vậy? Làm sao có thể có ma được?"
"Bởi vì, đen như mực, không nhìn thấy đường."
Bản thân có thể về nhà rất nhanh, bốn phía cũng rõ ràng, nhưng vì trời mưa rất to, lại là buổi tối nên mọi thứ không được rõ ràng lắm.
Vạn Thu vừa mới tiếp xúc với câu chuyện ma quỷ, nếu không cẩn thận rất dễ suy nghĩ lung tung.
Dương Tiêu Vũ cũng biết sau khi Vạn Thu xem phim kinh dị liền bắt đầu trở nên sợ ma, nghĩ đến việc đều do Sở Chương mà ra, không khỏi có chút bực mình.
"Trên thế giới này không có ma, tên nhóc Sở Chương kia..." Dương Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Thu cảm thấy mình khả năng đã làm sai điều gì đó.
Nhưng cả em trai và mẹ đều nói với cậu không sao cả.
Vạn Thu không có cách nào phân biệt.
Chỉ chưa đầy vài chục giây nhìn thấy Dương Tắc, ba mẹ đã bay nhanh tới rồi.
Không vui cơ hồ muốn tràn ngập miệng và mũi của Vạn Thu khiến cậu khó thở.
Vạn Thu cũng biết mọi chuyện không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Nhưng em trai nói với cậu, sẽ cho cậu một lời giải thích.
Cậu cũng đang chờ đợi, chờ đợi thời gian được ở một mình với Sở Ức Quy.
Cậu muốn biết mọi thứ, muốn thoát khỏi tình trạng như thể bị sương mù dày đặc vây quanh này.
Nhưng cậu mơ hồ nhận ra, dường như trong giọng nói của Sở Ức Quy có chút khác biệt so với ngày thường.
Vạn Thu lặng lẽ quan sát.
Trạng thái của Sở Ức Quy có chút kỳ lạ.
Trông có vẻ mệt mỏi hơn bình thường.
Trong mắt Vạn Thu, Sở Ức Quy lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Nhưng bây giờ thì khác.
Lúc này Sở Ức Quy đã khép hờ hai mắt lại.
Do quá muộn sao?
Do mệt mỏi sao?
Tay Vạn Thu nhẹ nhàng chạm vào tay Sở Ức Quy.
Cầm tay Sở Ức Quy.
Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy mở mắt, ở lòng trắng có thể nhìn thấy tơ máu đỏ nhạt.
Vạn Thu rất thích nắm tay Sở Ức Quy, bất luận ở thời điểm nào cũng sẽ nắm lấy nó.
Chỉ là bây giờ có vẻ hơi khác một chút.
Độ ấm có vẻ ngày càng cao.
Vạn Thu nhớ tới nhiệt độ lòng bàn tay Sở Ức Quy, luôn ấm áp và khô ráo.
Nhưng bây giờ độ ấm lại rất cao.
Lúc này Vạn Thu mới ý thức được điều gì, đột nhiên đưa tay sờ sờ trán Sở Ức Quy.
Nóng bừng.
Có lẽ vì đèn trong xe quá mờ nên Vạn Thu không nhìn rõ mặt Sở Ức Quy có đỏ hay không.
Nhưng Vạn Thu rất chắc chắn, Sở Ức Quy bị bệnh rồi.
Dưới cơn mưa tuyết, thân thể Sở Ức Quy trong bộ quần áo mỏng manh và ướt sũng đã bị không khí lạnh ăn mòn.
Hai mắt Sở Ức Quy chăm chú nhìn Vạn Thu, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
"Bị anh trai phát hiện rồi." Sở Ức Quy cuối cùng lộ ra chút nhịp thở không đều, "Em còn tưởng em đã che giấu rất tốt."
"Sao vậy?" Dương Tiêu Vũ cũng chú ý tới tình huống ở ghế sau.
Sở Ức Quy không để Vạn Thu nói chuyện, mà khàn giọng nói: "Con bị cảm lạnh, có lẽ hơi sốt."
Dương Tiêu Vũ sửng sốt, quay đầu lại: "Sao vừa rồi con không nói gì?"
"Chỉ là cảm lạnh thôi, uống thuốc xong ngủ một đêm sẽ khá hơn nhiều." Sở Ức Quy mỉm cười, hiếm khi thả lỏng người dựa vào lưng ghế, "Không sao đâu mẹ, chỉ là sốt nhẹ thôi."
"Hôm nay..." Dương Tiêu Vũ ngồi ở ghế trước, mở miệng nói: "Giọng điệu của mẹ với con không tốt lắm, mẹ xin lỗi."
"Không sao đâu mẹ, con không để trong lòng."
Trên môi Sở Ức Quy nở nụ cười, nhắm mắt lại, thực bình thản.
Vạn Thu lặng lẽ nắm lấy tay Sở Ức Quy, thế nào cũng không buông ra.
Sở Ức Quy quả thực không để lời nói của Dương Tiêu Vũ ở trong lòng.
Dưới tình huống như vậy, mặc kệ Dương Tiêu Vũ nói thế nào, hắn cũng sẽ không để ý.
Nếu lúc đó giấu kín chuyện thì tốt rồi, hắn biết rõ Vạn Thu nhất định sẽ quay lại.
Đây là một lần lén lút ra ngoài có kế hoạch, hắn có thể đoán được suy nghĩ của Vạn Thu, vậy chỉ cần im lặng, giả vờ như cái gì cũng không biết, đợi Vạn Thu quay lại thì tốt rồi.
Sở Ức Quy cảm thấy trận phát sốt này đến rất đúng lúc.
Mặc dù chỉ là sai lầm ngoài ý muốn.
Hiện tại trong Sở gia không có ai thích hợp để truy cứu chuyện Vạn Thu lén lút ra ngoài.
Và bệnh của hắn có thể làm xao lãng sự chú ý của bọn họ một chút.
Cũng có thể giúp Vạn Thu trong thời gian này ổn định lại.
Sở Ức Quy cảm thấy bây giờ mình rất tỉnh táo, mặc dù vì sốt mà đại não có chút co thắt đau đớn.
Hắn có thể suy nghĩ về mọi thứ, giống như điều hắn luôn làm.
Nhưng hắn cũng nhớ rõ ràng, lúc nhìn thấy Vạn Thu không có ở trong phòng, hắn đã nhất thời ngừng suy nghĩ.
Lúc sau hắn hành động như thế nào, hoàn toàn dựa vào bản năng.
Dù chỉ là sơ suất trong thời gian ngắn, nhưng đó vẫn là sai lầm.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao chỉ cần ở trước mặt Vạn Thu, hắn sẽ phạm sai lầm?
Bởi vì hắn vĩnh viễn không thể kiểm soát được mọi suy nghĩ của Vạn Thu sao?
Hắn chỉ hiểu Vạn Thu.
Chứ không thể đoán trước được sao?
Giống như vực thẳm, khiến hắn không thể nhìn vào.
Giống như bầu trời, khiến hắn không thể đo được.
Giống như thứ hắn không có cách nào chạm tới.
Cuối cùng cũng có một ngày, hắn thừa nhận, chỉ có Vạn Thu là người duy nhất có thể hoàn toàn ảnh hưởng đến hắn.
Trở lại Sở gia, Bạch quản gia lập tức mang theo nhiệt kế và hộp y tế, đo nhiệt độ cho Sở Ức Quy, để Sở Ức Quy uống thuốc hạ sốt và thuốc cảm.
Nhiệt độ cơ thể của Sở Ức Quy không cao lắm, nhưng chắc chắn cảm thấy khó chịu hơn bình thường.
Hắn đã tắm rồi, bây giờ chỉ cần quay về nghỉ ngơi.
"Ức Quy, con..." Dương Tiêu Vũ rất lo lắng Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nhìn thoáng qua Vạn Thu đang đứng ở một bên, nói với Dương Tiêu Vũ: "Hôm nay thật sự muộn rồi, bình thường giờ này đã đi ngủ, ba mẹ cũng nên đi ngủ đi."
Dương Tiêu Vũ gật đầu, dường như muốn đi tìm Vạn Thu.
Nhưng Sở Ức Quy có vẻ đã sớm dự đoán được: "Để anh trai ngủ ngon đi mẹ."
Sở Ức Quy ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Sở Kiến Thụ, Sở Kiến Thụ an ủi Dương Tiêu Vũ vài câu, cũng nói Dương Tiêu Vũ đừng tạo áp lực quá lớn cho Vạn Thu.
"Anh hai, ở đây rất an toàn." Sở Ức Quy mỉm cười đứng trước mặt Dương Tắc, "Nghỉ ngơi đi, anh nghỉ ngơi thật tốt, trạng thái tốt thì anh trai mới yên tâm."
Dương Tắc không thể phản bác.
Khi tình trạng của Sở Ức Quy trở nên tồi tệ, lại như cũ lo lắng cho bọn họ.
Nếu bây giờ bọn họ vẫn từ chối Sở Ức Quy và gây rắc rối, ngược lại là những người lớn như bọn họ đang làm phiền một đứa trẻ bị bệnh.
Bọn họ cùng nhau lên tầng, Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu.
Sở Ức Quy đứng ở cửa, thả tay Vạn Thu ra.
"Tối nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, em cũng đi ngủ trước, sau khi nghỉ ngơi thật tốt sẽ có thể nhanh chóng bình phục." Sở Ức Quy xoa xoa tóc của mình, "Bạch quản gia đưa rất nhiều thuốc, em bắt đầu buồn ngủ."
Giọng Sở Ức Quy so với ngày thường càng thêm dịu dàng.
Giọng nói khàn khàn, không phải cố ý, hắn thực sự khó chịu.
"Xin lỗi, em út." Thanh âm Dương Tắc có chút khàn khàn, lại bởi vì một khoảng thời gian không nói chuyện, hắn cúi đầu đối mặt với em trai: "Tối nay nghỉ ngơi thật tốt."
"Được, anh hai." Sở Ức Quy nói.
Thẳng đến khi Sở Ức Quy đóng cửa lại, cũng không nghe thấy Vạn Thu nói chuyện với mình.
Trong mắt Vạn Thu hiển nhiên tràn đầy quan tâm, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói một lời.
Sở Ức Quy dựa vào cửa, không biết tại sao bản thân vẫn luôn cố gắng lắng nghe tiếng động ngoài cửa.
Liệu Dương Tắc có nói gì với Vạn Thu không?
Không có gì cả.
Cái gì hắn cũng không nghe thấy.
Nghĩ tới hành vi của chính mình, Sở Ức Quy cảm thấy thật ấu trĩ.
Sở Ức Quy phát hiện, nếu không có Vạn Thu nhắc nhở, kỳ thật hắn cũng không thực sự hiểu rõ Vạn Thu.
Nằm trên giường, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng lên, Sở Ức Quy ít nhiều cũng có chút choáng váng.
Rất buồn ngủ.
Hắn và những người khác cũng nói, tối nay nên ngủ thật ngon để hồi phục sức khỏe.
Vốn dĩ cho rằng mình sẽ chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc, nhưng không ngờ lại tỉnh dậy lúc nửa đêm vì ho khan.
Sở Ức Quy đã lâu không bị bệnh, lần này cảm lạnh lại ập đến thật dữ dội.
Trong đầu đau nhức, Sở Ức Quy mơ hồ nhận ra có chút nghiêm trọng.
Rõ ràng đều dính mưa, nhưng Dương Tắc và Vạn Thu đều không xuất hiện phản ứng gì.
Khi Sở Ức Quy rót cho mình chút nước còn có chút tự giễu, tuy không thể so được với thể chất của Dương Tắc, nhưng không ngờ Vạn Thu gầy yếu như vậy lại không dễ sinh bệnh.
Sở Ức Quy không muốn ngủ, nằm xuống sẽ khiến đầu óc choáng váng, nước sẽ giúp hắn dễ chịu hơn một chút.
Trên ghế sofa, dưới ánh đèn mờ ảo, Sở Ức Quy suy nghĩ xem mình có nên rèn luyện nhiều hơn không.
Không chỉ tập thể dục buổi sáng, buổi tối cũng có thể ra ngoài rèn luyện.
Chỉ là lần sinh bệnh này không biết có giống như lần Vạn Thu sinh bệnh không.
Không phải do thể chất, mà vì phát hiện ra chuyện khiến thế giới tinh thần của mình bị tác động mới phát sốt.
"Anh trai." Sở Ức Quy lẩm bẩm.
Ngay lập tức hắn liền ho vài tiếng, cảm giác nóng rát ở cổ họng khiến hắn rất khó chịu.
Có lẽ vì bị bệnh nên Sở Ức Quy cảm thấy mình đa cảm hơn bình thường.
Sở Ức Quy đứng dậy, định đi tìm thuốc ho, nhưng khi vừa mở cửa ra lại chợt giật mình.
Bóng dáng gầy gò đứng ở ngoài cửa, dựa vào vách tường cạnh phòng hắn.
Vạn Thu cũng có vẻ rất buồn ngủ, vẫn luôn lặng lẽ cúi đầu.
Bởi vì Sở Ức Quy mở cửa nên cậu đột nhiên mở mắt ra, toàn thân giật mình một cái, ngẩng đầu, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Sở Ức Quy.
Đó là ánh mắt đột nhiên bị kinh hách mới có.
Nháy mắt này, đầu óc Sở Ức Quy cũng có chút trì hoãn.
"Anh..." Sở Ức Quy chậm rãi nói, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hơi thở của Vạn Thu rất gấp, phải mấy lần mới bình tĩnh lại được.
Sở Ức Quy nhận ra Vạn Thu không chỉ vì bị dọa mà sợ hãi, mà còn vì sợ ma.
Mặc dù hành lang được ánh đèn chiếu sáng, nhưng suy cho cùng vẫn là một lối đi rộng rãi, vào đêm vắng vẻ không một bóng người, người anh trai sợ ma của hắn vậy mà lại đứng đợi ở cửa.
Cho nên mới dựa lưng vào cửa.
Cho nên cơ thể mới cuộn tròn.
Lang thang trong buồn ngủ và sợ hãi.
"Anh..." Sở Ức Quy đang muốn nói gì đó, lại bị cắt ngang.
"Suỵt." Vạn Thu đặt ngón trỏ lên môi, nhỏ giọng nói với Sở Ức Quy.
Vạn Thu đứng dậy, một tay kéo bình giữ nhiệt vẫn luôn cẩn thận ôm trong ngực, một tay khác đẩy Sở Ức Quy về phía sau.
Sở Ức Quy đi theo lực đạo của Vạn Thu, nhìn thấy Vạn Thu còn trộm ngó đầu ra bên ngoài, sau đó mới đóng cửa lại.
"Uống chút canh, rồi uống thuốc, phải mau mau khỏi bệnh, nếu không sẽ bị ba mẹ đánh."
Vẻ mặt Sở Ức Quy xen lẫn chút kinh ngạc.
Vạn Thu lấy trong túi ra một đống thuốc.
Cùng với bình giữ nhiệt, chúng bị đẩy đến trước mặt Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nhìn đống thuốc, hỏi: "Em phải uống nhiều như vậy sao?"
Nhưng Vạn Thu lại xấu hổ: "Anh không phân biệt được nên mang hết tới."
Sở Ức Quy lục tìm loại thuốc mình muốn, thuận miệng hỏi: "Anh rất hiếm khi uống thuốc sao?"
"Ừm, trước đây không uống thuốc." Vạn Thu dường như muốn cùng Sở Ức Quy nói chuyện nhiều hơn, "Cứ mặc kệ rồi sẽ khỏi."
Tay Sở Ức Quy hơi khựng lại, hắn biết Vạn Thu đang nói đến điều gì.
Không phải không uống thuốc, mà là không có người cho uống thuốc, cuối cùng chỉ có thể tự mình vượt qua.
"Nếu anh trai bị bệnh, ba mẹ sẽ đánh anh sao?" Sở Ức Quy nhớ lại những gì Vạn Thu vừa nói, hỏi chi tiết.
"Ừm, ba mẹ nói, nếu anh ốm sẽ rất phiền phức, nấu cơm cũng khó khăn hơn, không làm tốt việc nhà, không làm tốt mọi chuyện, bọn họ sẽ không vui, không vui sẽ bị đánh."
Vạn Thu kể về quá khứ một cách trôi chảy.
Đứa trẻ không thể biểu đạt tốt khi mới trở về Sở gia trong trí nhớ của Sở Ức Quy bây giờ đã khác.
Nhưng những chuyện trong quá khứ này sẽ không vì sự hồi phục của Vạn Thu mà biến mất.
Sở Ức Quy có thể cảm nhận được Vạn Thu đang lặng lẽ dán vào hắn, tựa như đang kiểm tra thân nhiệt của hắn.
Thật không may, cơn sốt của hắn không hề thuyên giảm, hiện tại còn rất nóng.
Sở Ức Quy có thể nhìn thấy sự mất mát trong mắt Vạn Thu.
Sở Ức Quy tìm thuốc cho mình, mở bình giữ nhiệt.
Bình giữ nhiệt không phải là nước nóng như hắn nghĩ, mà là canh.
Sở Ức Quy uống một chút, là vị như canh gừng.
Là Vạn Thu làm.
Sở Ức Quy cực kỳ chắc chắn.
Canh gừng hơi lắc lư, Sở Ức Quy nuốt viên thuốc xuống.
Canh gừng ấm áp làm dịu đi cảm giác khó chịu, nhưng dịu đi quá nhanh, như thể không phải nhờ hương vị của nó.
Mà nhờ độ ấm của người ở trước mặt.
Sở Ức Quy luôn biết rõ, hắn là vật thay thế của Vạn Thu.
Sở gia có một lỗ hổng mang tên Vạn Thu.
Cho nên thế thân Sở Ức Quy mới ra đời để lấp đầy lỗ hổng đó.
Mỗi người sinh ra đều có thân phận riêng, nhưng Sở Ức Quy chưa bao giờ cho rằng bản thân mình có khả năng chiếm giữ một vị trí nào đó.
Từ khi sinh ra, hắn đã bị vứt bỏ.
Hắn không có địa vị thuộc về chính mình.
Hắn tới Sở gia khiếm khuyết, mới có thể từ thân phận vật thay thế, nhận được nhiều thứ mà hắn không thể tự có được.
Hắn là cái bóng của Vạn Thu.
Thậm chí sau khi Vạn Thu trở về, lại càng là cái bóng.
Sở Ức Quy cho rằng hắn chính là Vạn Thu, dùng để lấp đầy phần trống của Vạn Thu.
Hắn tồn tại trong Sở gia vì Vạn Thu, nên hắn phải gánh vác một phần nào đó của Vạn Thu.
Hắn và Vạn Thu, không thể tách rời.
Chỉ khi nhìn thấy Vạn Thu, hắn mới thực sự nhận ra suy nghĩ của mình nông cạn đến mức nào.
Hắn tận hưởng mọi thứ lẽ ra thuộc về Vạn Thu, lại không thể dùng bản thân mình để lấp đầy quá khứ của Vạn Thu.
Ở cái tuổi cần được chăm sóc, Vạn Thu lại phải chăm sóc một gia đình vô trách nhiệm, sống một cuộc sống phải lo lắng về sự an toàn.
Mà trong khoảng thời gian đó, hắn lại đang hưởng thụ một cuộc sống mà Vạn Thu thậm chí không thể tưởng tượng được.
"Anh." Giọng nói khàn khàn của Sở Ức Quy dường như trầm hơn bình thường khi vang lên dưới ánh sáng dịu nhẹ, "Anh biết không? Anh có thể đánh em, mắng em, bắt nạt em, em sẽ không phản kháng."
"Tại sao?" Vạn Thu vỗ vỗ sau lưng hắn, "Ba mẹ ở rất xa, anh nhìn trộm giúp em, bọn họ không nghe thấy, sẽ không bị đánh đâu!"
Sự hiểu biết của Vạn Thu còn non nớt, ngây ngô, và thuần khiết.
Cũng không hiểu được suy nghĩ sâu sắc của Sở Ức Quy.
Hắn chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chờ đợi mặt tiêu cực của Vạn Thu, dù là nhục mạ hay đánh đập.
Nhưng từ lúc bắt đầu, hắn liền thấy được đôi mắt kia.
Hoặc là nói...
Đôi mắt kia đã nhìn thấy hắn.
Vô số ngày đêm, vô số thời gian rảnh rỗi, hắn sẽ nhớ về đôi mắt kia.
Sau khi chủ nhân của đôi mắt kia chủ động tiếp cận hắn, hắn luôn có thể nhìn thấy nó.
Đôi mắt kia phản chiếu ảnh ngược của hắn, chỉ một mình ảnh ngược của hắn mà thôi.
Sở Ức Quy cho rằng, hắn chính là Vạn Thu.
Hắn có thể trở thành Vạn Thu.
Hắn cũng sẽ trở thành cái bóng của Vạn Thu, sống bên trong Sở gia.
Nhưng ngay từ đầu, hắn đã bị Vạn Thu xé rách.
Người trong đôi mắt kia không phải là Vạn Thu.
Đó là một người mang tên Sở Ức Quy.
Giống như một chiếc gương vậy.
Chiếc gương sáng không tì vết, đơn giản nhưng lại đẹp động lòng người, khiến ai cũng phải kinh ngạc cảm thán trước nó.
Chỉ là, khi thực sự đứng trước gương, lại nhìn thấy chính mình.
Thấy được sự chật vật, ngu xuẩn, thấy được sự chân thật của chính mình.
Vạn Thu vĩnh viễn sẽ không biết, đôi mắt ấy có ý nghĩa như thế nào đối với một người tên Sở Ức Quy.
Giống như Sở Ức Quy bây giờ, hắn cũng không phân biệt được.
Hắn muốn trở thành Vạn Thu.
Muốn hòa quyện với Vạn Thu, không thể tách rời.
Nhưng Vạn Thu đã vùng vẫy khỏi vũng bùn, dưới sự uy hiếp của cái chết gần như lan tràn tới ngực, một lần nữa quay trở lại mặt đất.
Phủi bỏ dơ bẩn trên người, rồi nói với hắn.
Cái này gọi là yếu đuối.
"Anh trai."
Tay Sở Ức Quy vòng qua vai Vạn Thu, ôm Vạn Thu vào lồ ng ngực.
Lòng bàn tay nóng bỏng áp lên má Vạn Thu.
Đôi môi khô khốc áp lên tóc Vạn Thu.
Ở một nơi mà Vạn Thu không nhìn thấy, Sở Ức Quy không thể che giấu nổi sự yếu đuối của mình.
Giống như một bông hoa trong băng giá, cành khô bị cái nóng thiêu đốt, rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
"Bây giờ em nên làm gì?"
- ----------------------------------
Thương Rùa, trẻ em hiểu chuyện thường không có kẹo ăn. =((
Sở Ức Quy dựa vào tường, trong đầu hiện ra nhiều thông tin hỗn tạp.
Hắn biết Vạn Thu sẽ không vô duyên vô cớ làm gì đó mà không có lý do.
Vạn Thu không phải là người giỏi suy nghĩ, nhưng lại rất nỗ lực tìm kiếm chính mình.
Anh trai hắn không sai.
Anh trai hắn chỉ muốn chuẩn bị một bất ngờ cho hắn mà thôi.
Sở Ức Quy gọi điện và kể lại chuyện này cho Dương Tắc.
Sở Ức Quy thậm chí không nghe thấy Dương Tắc trả lời, chỉ có âm thanh cúp máy lạnh như băng ở đầu bên kia.
Sở Ức Quy nắm chặt điện thoại, bước ra khỏi thang máy.
Anh trai hắn không sai.
Anh trai hắn đang dần trở nên bình thường, nên sẽ có suy nghĩ riêng của mình.
Ngay cả khi không hiểu bất cứ điều gì, anh trai hắn vẫn có thể làm ra hành vi có lợi cho mình.
Cho dù muốn trộm làm gì đó, cũng không phải không thể.
Vạn Thu sẽ có thể trở về nhà an toàn, giống như trước.
Biết mình đang làm gì, cũng có khả năng tự bảo vệ mình, có khả năng né tránh nguy hiểm.
Chỉ là anh trai không hiểu hiện tại bản thân đang ở trong một gia đình như thế nào.
Khi anh trai dần tìm lại chính mình, một ngày nào đó sẽ nhận thấy điều khác lạ trong gia đình mình.
Sở Ức Quy biết, hắn phải tìm thấy Vạn Thu càng sớm càng tốt.
Tìm thấy Vạn Thu sớm hơn bất kỳ ai khác.
Nếu không...
Không nên nói.
Không nên nói cho Dương Tiêu Vũ.
Là hắn sơ suất.
Khoảnh khắc nhìn thấy căn phòng trống rỗng kia, Sở Ức Quy không thể kiềm chế được sai lầm của mình.
Sai lầm của hắn làm rối tung mọi thứ.
Sở Ức Quy bước vào trong mưa.
Những tia nước bắn tung tóe, đem sự thiếu kiên nhẫn phô ra.
Đêm tối mịt mờ, ngay cả ánh sáng cũng bị mưa che khuất, sương mù ngưng tụ thành một khối ánh sáng không thể tản đi.
Sở Ức Quy hòa mình vào màn đêm.
- -
Ban đầu Vạn Thu nghĩ mình có thể mau chóng quay lại ngay sau khi mua đồ.
Vì trời đột nhiên mưa to, Vạn Thu còn nhờ chủ cửa hàng cho cậu mấy túi nilon để bọc kín quà, tránh nước mưa bắn vào.
Nhưng khi rời khỏi cửa hàng, đại não dần dần bình tĩnh lại, cậu mới chú ý tới tình cảnh hiện tại.
Khoảng thời gian này hình như trời thường xuyên mưa, nhưng nơi bọn họ đi du lịch lại không mưa nên Vạn Thu không nhớ rõ.
Trước đây hình như không mưa nhiều như vậy.
Vạn Thu trực tiếp bước vào trong mưa, muốn mau chóng trở về.
Có lẽ vì trời mưa nên những con đường thường tấp nập người qua lại vào thời điểm này lại vô cùng yên ắng.
Bước chân Vạn Thu càng lúc càng chậm.
Phía trước và phía sau đều không có người.
Cơn mưa dường như đã che khuất ánh sáng.
Một số ký ức lẽ ra không nên xuất hiện vào lúc này lại hiện lên.
Dưới đêm mưa với ánh đèn đường mờ ảo, có phải rất dễ có ma không?
Tông màu tối trong phim ma dường như rất giống với màn đêm trước mắt.
Có phải dưới cơn mưa cái gì nhìn cũng không rõ sẽ có con ma đáng sợ nào đó không?
Đêm mưa vốn từng chẳng có ý nghĩa gì, lại vì hiểu rõ sự tồn tại của ma quỷ và linh hồn mà bước chân Vạn Thu ngày một nặng trĩu.
Cảm giác mưa xối xả rất quen thuộc, mọi thứ ở đây thực sự khiến Vạn Thu cảm thấy sợ hãi.
Nếu bây giờ mau chóng trở về, cậu cũng không có biện pháp bước vào cửa.
Vạn Thu chỉ nghĩ làm sao chạy ra ngoài, lại quên nghĩ cách làm sao trở về.
Cảm giác vừa mất mát vừa sợ hãi đan xen, Vạn Thu lùi lại hai bước, tựa lưng vào tường.
Giống như làm vậy sẽ khiến cậu an toàn một chút.
Vạn Thu không biết làm thế nào để giảm bớt nỗi sợ hãi, ôm chặt món quà bằng cả hai tay, không thể cử động được nữa.
Vạn Thu muốn gọi điện, nhưng cậu đã để điện thoại ở nhà.
Vạn Thu nhìn thấy từ xa có một bóng người tiến lại đây nhưng không mang theo ô, trong đầu hiện lên khuôn mặt kh ủng bố của con ma, theo bản năng xoay người về phía không có ai.
Vô cùng sợ hãi.
Sẽ có ma sao?
Tại sao cái gì cũng không thể nhìn rõ?
Khi nào trời mới tạnh mưa?
Liệu có ai phát hiện ra cậu đã lẻn ra ngoài không?
Không...không ai phát hiện ra sẽ tốt hơn nhỉ?
Trong lòng Vạn Thu tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn.
Nghĩ đến con ma đáng sợ, nghĩ đến việc lẻn ra ngoài, nghĩ đến việc liệu mình có bị mắng nếu bị phát hiện hay không, không muốn bị phát hiện, nhưng lại nghĩ về con ma...
Vạn Thu không biết suy nghĩ của mình đã lang thang bao lâu.
Cho đến khi cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói đang gọi tên mình.
Da đầu Vạn Thu lúc này tê dại, giống như có con ma đang gọi tên cậu.
Nhưng khi giọng nói đó càng ngày càng gần, Vạn Thu dường như đã nhận ra chủ nhân của nó.
Làm sao bây giờ?
Bị phát hiện rồi sao?
Nháy mắt này, Vạn Thu thậm chí còn quên sợ ma.
Bọn họ sẽ rất tức giận sao?
Trong đầu Vạn Thu là một mảnh hỗn loạn.
Phải xin lỗi.
Phải xin lỗi mới được.
Vạn Thu quên mất chuyện con ma, lá gan lớn lên, đi ra từ ngõ nhỏ, bả vai co rúm lại.
Vạn Thu ngẩng đầu.
Bóng dáng cao lớn ở đằng xa dường như nhìn thấy cậu, đột nhiên hướng phía cậu màm lao tới.
Khi nhìn thấy người trước mặt, theo bản năng mở miệng: "Anh hai..."
"Vạn Thu, Vạn Thu?"
Đôi bàn tay to và rộng nâng khuôn mặt Vạn Thu lên, buộc Vạn Thu phải ngẩng đầu nhìn đối phương.
Dưới ánh đèn, Vạn Thu nhìn thấy anh hai của mình gần trong gang tấc.
"Vạn Thu, là Vạn Thu."
Sau khi xác nhận đúng là Vạn Thu, giọng nói của Dương Tắc có vẻ an tâm hơn rất nhiều.
Vạn Thu lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Anh hai của cậu đang sợ hãi gì đó.
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt Dương Tắc trông thật dữ tợn.
Vạn Thu mơ hồ phản ứng lại, giọng nói của người gọi mình tràn ngập khẩn trương và sợ hãi.
'Không vui vẻ' mãnh liệt như muốn tràn ra, thậm chí còn hình thành một cơn thịnh nộ đen tối, muốn đem Vạn Thu nhấn chìm.
"Sao đột nhiên em lại muốn chạy ra ngoài?"
Sau khi lo lắng tột độ, Dương Tắc bùng lên cơn tức giận không thể kiềm chế được.
"Em có biết một mình ở bên ngoài nguy hiểm thế nào không? Em có biết bây giờ là mấy giờ không? Em không thấy trời vẫn đang mưa sao?!"
Hai mắt Vạn Thu mở to, cho dù nước mưa rơi vào cũng không lau đi.
"Vạn Thu, Vạn Thu, em không thể tự mình ra ngoài, không thể lại thất lạc, không thể ở trước mặt anh..."
Lời nói của Dương Tắc có phần hỗn loạn.
Cảm xúc dâng trào mãnh liệt gần như đã khống chế toàn bộ Dương Tắc, biến hắn thành một con dã thú chỉ biết rít gào.
Hai tay hắn dùng sức siết chặt lấy bả vai Vạn Thu.
Không cho Vạn Thu thời gian để bào chữa.
Không hỏi nguyên do, không thể suy nghĩ, Dương Tắc bị nỗi sợ hãi chi phối.
Trong làn mưa mù mịt, khuôn mặt trưởng thành kia lại hiện ra phần yếu ớt hơn cả một đứa trẻ.
Thậm chí còn không biết, khi nước nước mưa rơi xuống có hòa lẫn cùng nước mắt hay không.
Vạn Thu vô thức nghĩ, tại sao hôm nay trời lại mưa?
Là để cậu nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Dương Tắc sao?
Anh hai cậu làm sao vậy?
"Anh hai."
Khi Vạn Thu còn đang bối rối, giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên vang lên.
"Buông tay!"
Giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Sở Ức Quy thậm chí còn dùng sức kéo lấy cánh tay Dương Tắc.
"Cút!" Dương Tắc đột nhiên hung hăng xua tay, gần như không tiếc sức đẩy Sở Ức Quy ra.
Tiếng mưa rơi dường như vì hành động này mà trở nên nhỏ đi.
Vạn Thu có thể nghe thấy giọng nói của Dương Tắc càng thêm run rẩy.
Tựa như cố ý để cậu nhận ra sự sợ hãi của Dương Tắc.
"Anh hai." Sở Ức Quy đứng cách đó hai bước, "Anh bình tĩnh một chút, anh trai sẽ sợ hãi."
Nhưng tinh thần Dương Tắc có vẻ không quá thanh tỉnh.
Lần này Sở Ức Quy không đến gần Dương Tắc mà tiếp tục nói gì đó.
"Anh hai, từ lúc em gọi cho anh đến bây giờ còn chưa quá ba phút, trong ba phút anh đã tìm thấy anh trai rồi."
"Từ đây về nhà chỉ mất năm phút, nơi này là đường lớn, sẽ không có ô tô nào đột nhiên lôi anh trai đi, anh ấy cũng sẽ không đi theo người lạ."
"Anh hai, nơi này rất an toàn, anh trai đã chọn một con đường rất an toàn, anh ấy biết rõ mình đang làm gì."
"Anh hai, bình tĩnh một chút."
Sở Ức Quy dường như vẫn bình tĩnh như trước.
Giọng nói nghe qua cũng không có gì khác biệt.
Vạn Thu nhận thấy Dương Tắc mới nãy còn rất cáu kỉnh, mà bây giờ bàn tay đang nắm vai cậu có vẻ đã buông lỏng ra một chút.
Dường như đã nghe lọt.
"Anh, nói chuyện với anh hai đi." Sở Ức Quy đem ánh mắt đặt lên Vạn Thu đang hoàn toàn bối rối, "Nói chuyện với anh hai, gì cũng được."
Vạn Thu lại chuyển sự chú ý sang Dương Tắc.
Hai tay Dương Tắc như kìm sắt, hoàn toàn không thể tránh thoát.
Không vui mãnh liệt cơ hồ muốn bao phủ lấy Vạn Thu.
Đây là cảm giác mà Vạn Thu chưa bao giờ cảm nhận qua...
Giống như...
Khi đối mặt với người giơ tay lên, muốn hướng về phía cậu mà đánh.
"Xin lỗi." Giọng nói Vạn Thu có chút bất an, ngữ khí run rẩy, "Thực xin lỗi, anh hai, em sai rồi."
"Em ra ngoài, vì muốn mua quà, tặng sinh nhật cho em trai."
"Em muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho em trai."
"Em xin lỗi, lẽ ra em nên nói với anh."
Trong giọng nói của Vạn Thu, trong những lời xin lỗi rồi lại xin lỗi, Dương Tắc cuối cùng cũng tìm lại được chính mình.
Vạn Thu ở trước mặt hắn, trên tay cầm một cái hộp lớn.
Dù bàn tay khẩn trương đến mức đã siết chặt thành nắm đấm nhưng vẫn vạn phần quý trọng, không dám dùng sức quá nhiều vào chiếc hộp vuông.
Món quà được bọc kín mít bởi túi nilon, có thể nhận ra Vạn Thu trân trọng nó đến mức nào.
Cậu lẻn ra ngoài với cõi lòng đầy chờ mong.
Cậu kỳ vọng có thể nhận lại được một điều kinh hỉ.
Chỉ là mọi thứ hiện tại đều rối tung lên.
Vạn Thu sẽ không vô duyên vô cớ khóc thút thít.
Thậm chí cậu còn cảm thấy mình không có quyền khóc trước mặt Dương Tắc, người dường như đã gục ngã mất rồi.
Dương Tắc buông tay xuống.
Nhìn người em trai nhỏ bé yếu ớt dường chỉ bằng một nửa mình.
Dương Tắc vẫn luôn nhìn.
Sau khi hỗn loạn tan đi, không hiểu sao, Dương Tắc lúc này chỉ có thể nói được một câu.
Một câu xin lỗi.
- - Xin lỗi.
"Anh hai, quay về trước đi, trời vẫn đang mưa." Sở Ức Quy nói: "Sẽ lạnh."
Dương Tắc không nói gì.
Nhưng không giống như trước, hắn không giận dữ cự tuyệt.
Sở Ức Quy đứng ở một bên, mở điện thoại gọi cho Sở Kiến Thụ.
Bên kia lập tức bắt máy.
"Tìm được rồi, anh trai ở gần nhà." Sở Ức Quy nói thẳng.
Dương Tiêu Vũ gần như lập tức nói: "Các con ở đâu? Mẹ lập tức qua đó, để mẹ gặp Vạn Thu!"
Vạn Thu ôm chiếc hộp trong tay.
Nghe Sở Ức Quy nói chuyện với ba mẹ ở bên kia điện thoại.
Mặc dù đứng chỗ này không nghe rõ lắm nhưng cũng đủ để cậu nhận ra giọng điệu không tốt của ba mẹ ở đầu bên kia điện thoại.
Ánh mắt em trai cậu vẫn luôn dừng lại trên người cậu.
Nhưng cậu vẫn không thể hiểu mình đã làm gì khiến ba mẹ tức giận như vậy.
Sở Ức Quy cúp điện thoại.
Mà Dương Tắc so với ngày thường lại càng trầm mặc hơn.
Sở Ức Quy đến gần Vạn Thu, nhưng ánh mắt lại mang theo cảnh giác với Dương Tắc.
Cũng may Dương Tắc dường như đã mất đi sự hung hãn của mình.
Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu: "Đi thôi, anh trai."
Vạn Thu quay đầu lại nhìn Dương Tắc ở bên cạnh.
Bọn họ đi phía trước, còn Dương Tắc đi phía sau.
Dương Tắc không hề dời ánh mắt đi.
Vạn Thu biết anh hai mình không hề dời mắt kể từ khi nhìn thấy cậu.
Tại sao?
Cậu không biết.
Sở Ức Quy dựa bên người Vạn Thu, ở bên Vạn Thu nhẹ nhàng nói: "Anh, đừng sợ, anh không làm gì sai cả."
"Anh, kiên nhẫn một chút, có thể anh sẽ bối rối về những gì đang xảy ra trước mắt, nhưng xin anh đừng đau lòng."
"Em sẽ giải thích cho anh sau."
Lời an ủi của Sở Ức Quy mang theo hơi thở nhợt nhạt.
Nhưng nó đã xoa dịu nỗi lo âu và bồn chồn của Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, em trai cậu đang mặc quần áo mỏng hơn hẳn những người khác.
Hình như quên mặc áo khoác.
Lớp áo đơn bạc bên trong đã ướt đẫm, hoàn toàn dán chặt vào cơ thể.
Vạn Thu nhìn thấy mái tóc ướt của Sở Ức Quy.
"Hôm nay hình như không phải mưa, là mưa tuyết." Sở Ức Quy cười nhạt, "Đã tháng này rồi còn có mưa tuyết sao?"
Vạn Thu chớp mắt, nhìn Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nói với Vạn Thu: "Anh ở trong mưa tuyết lâu như vậy, đầu có bị đau vì băng không?"
Giọng nói nhẹ nhàng như làn nước ấm, xua tan đi rét lạnh tích tụ trong lòng Vạn Thu.
"Là mưa tuyết." Vạn Thu cũng xoa xoa tóc, "Bị đập hơi đau, không lạnh."
Sở Ức Quy cười.
Tiếng cười mát lạnh.
Nhưng Vạn Thu lại không nhìn thấy vui vẻ của Sở Ức Quy.
Thậm chí không vui vẻ cũng không tồn tại.
Miễn cưỡng, giống như một giọng nói đến từ hư vô.
Bọn họ trở về nhà, Sở Ức Quy bảo Vạn Thu đi tắm nước nóng lần nữa.
Vạn Thu đứng trong phòng tắm, nhìn vào vai mình, trên chỗ Dương Tắc nắm lấy thậm chí còn có một vết đỏ, đến bây giờ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Vạn Thu không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đây cũng là lần đầu tiên Vạn Thu nhìn thấy anh hai như vậy.
Dương Tiêu Vũ đến tìm Vạn Thu.
Giữa đêm khuya, dưới ánh đèn, Dương Tiêu Vũ trông có chút chật vật.
Cậu nghe thấy tiếng đế giày của Dương Tiêu Vũ giẫm lên nền gạch trong nhà.
Cảm nhận được động tác Dương Tiêu Vũ ôm cậu vào trong ngực.
Cùng với tiếng ba cậu nói: "Tiêu Vũ."
Ba gọi tên mẹ.
Như đang cố tình đè nén cái gì xuống.
Dương Tiêu Vũ dùng sức nắm lấy tay Vạn Thu, mạnh đến mức Vạn Thu cảm thấy hơi đau.
Giống như lúc anh hai bắt lấy tay cậu.
"Vạn Thu, hôm nay về nhà với mẹ đi." Dương Tiêu Vũ nói.
Vạn Thu gật đầu.
Cậu có thể nhận ra, hiện tại không ai muốn nhận một cậu trả lời phủ định từ cậu.
- -
Trên đường từ nhà đến nơi ở của Vạn Thu, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ nhận được tin đã tìm thấy Vạn Thu.
Tốc độ nhanh đến mức xe của bọn họ còn chưa vào thành phố.
Sở Kiến Thụ cũng nghe thấy lời của Sở Ức Quy nói, nhưng chiếc xe không dừng lại, vẫn hướng về phía thành phố.
Sau khi nghe tin Vạn Thu được tìm thấy, sự nóng nảy của Dương Tiêu Vũ dường như đã tiêu tán đi một chút.
Lý trí dần dần trở lại, Dương Tiêu Vũ cũng bình tĩnh hơn.
Lúc này Sở Kiến Thụ nói với Dương Tiêu Vũ: "Em ở trước mặt Vạn Thu đừng tạo áp lực quá lớn cho thằng bé, thằng bé mới mười lăm tuổi, muốn một mình làm gì đó là chuyện bình thường."
Dương Tiêu Vũ dựa vào cửa sổ xe, nhìn mưa ngoài cửa đập tí tách vào kính, không trả lời.
"Ức Quy nói với anh, Vạn Thu muốn mua quà cho thằng bé, chuẩn bị một điều bất ngờ, vì không muốn để chúng ta biết mới lẻn ra ngoài, đây là chuyện Vạn Thu chủ động muốn làm, đừng đả kích thằng bé."
Sở Kiến Thụ tương đối bình tĩnh.
Nhưng bản thân Sở Kiến Thụ cũng không biết rốt cuộc mình có thực sự bình tĩnh hay không.
"Thằng bé không cần phải làm gì cả, thằng bé chỉ cần ngoan ngoãn, chuyện gì chúng ta cũng có thể giúp thằng bé giải quyết, đừng nói đến sinh nhật, chuyện gì chúng ta cũng có thể làm cho thằng bé."
Giọng nói của Dương Tiêu Vũ không còn sôi nổi như trước nữa, nhìn qua giống như bị lo lắng rút cạn sức lực.
"Vạn Thu đang dần trở thành người bình thường, chẳng lẽ em muốn mình trở thành vật cản của thằng bé sao?" Lời nói của Sở Kiến Thụ trở nên sắc bén.
"Con cái nhà khác không phải cũng như vậy sao? Rõ ràng những nhà khác có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ ỷ lại vào cha mẹ, vậy tại sao em lại không thể?"
Dương Tiêu Vũ biết trạng thái của mình không ổn.
Nhưng bây giờ đầu óc bà hỗn loạn, đã có chút không lựa lời mà nói.
"Vạn Thu là một đứa trẻ ưu tú, cho nên sẽ học cách tự mình trưởng thành." Sở Kiến Thụ thở dài, "Chúng ta không thể chuyện gì cũng quyết định thay thằng bé được, điều này không tốt cho thằng bé."
"Có cái gì không tốt?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Nếu chính Vạn Thu mong muốn trở thành người như em nói, anh sẽ không có ý kiến gì cả."
Sở gia rất giàu có, Vạn Thu không cần phải tham gia vào công việc kinh doanh phức tạp của gia đình.
Vì vậy, so với Sở Chương và Dương Tắc được kỳ vọng cao thì bản thân Vạn Thu thích hợp làm bạn ở bên cạnh bọn họ hơn.
Cho dù sau này bọn họ qua đời, vẫn còn có các anh em chiếu cố.
Bọn họ cũng có thể tìm được một đối tượng kết hôn đáng tin cậy cho Vạn Thu.
Nhưng tất cả điều này đều phải dựa trên ý nguyện của Vạn Thu.
Đứa trẻ sáng ngời và trong suốt giống như một miếng bọt biển, tham lam hấp thụ mọi tri thức và cảm xúc trên thế giới này.
Ngay cả Vạn Thu cũng chưa từng phát hiện bản thân muốn khám phá thế giới tới mức nào.
Giống như một đứa bé vừa mới mở to mắt, tràn đầy khao khát được khám phá thế giới xa lạ.
Vạn Thu trong mắt Sở Kiến Thụ thật đáng yêu.
Làm một người cha, ông đã tận mắt chứng kiến đứa trẻ này dần dần tiến tới bộ dáng mà bản thân mong muốn.
"Tiêu Vũ, anh hiểu sự lo lắng của em." Sở Kiến Thụ nói, lại nhắc tới người khác, "Em làm như vậy, đối với A Chương và A Tắc đều không công bằng."
Lông mi Dương Tiêu Vũ khẽ run lên.
Mà Sở Kiến Thụ tiếp tục nói: "Cả Ức Quy cũng vậy."
Lần này Dương Tiêu Vũ không phản bác.
Dương Tiêu Vũ nhớ lại lúc nổi giận với Sở Ức Quy và hành động cúp điện thoại không chút do dự của mình.
Sở Ức Quy gọi điện cho Sở Kiến Thụ.
Bà thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bình tĩnh và cố gắng ổn định tình hình của đứa trẻ kia.
Khi bà nỗ lực hết sức dùng chiếc lồ ng sắt quý giá nhất để bảo vệ Vạn Thu, Sở Ức Quy đứng ở một bên nhìn sẽ cảm thấy thế nào,
Có phải vẫn giống như trong trí nhớ bà, vẫn là dáng vẻ bình thản không để ý đến điều gì không?
Sở Ức Quy sẽ không khóc nháo, cũng sẽ không oán hận.
Cho nên bà cũng bất tri bất giác xem nhẹ cảm giác của Sở Ức Quy.
"Em làm sai rồi." Dương Tiêu Vũ xoa trán, ánh mắt trở nên lý trí hơn, "Vừa rồi em quá mất bình tĩnh."
Sở Kiến Thụ lại nói: "Tiêu Vũ, anh hiểu tâm trạng của em, Vạn Thu cũng sẽ hiểu tâm trạng của em."
Mặc dù muốn chăm sóc con cái, nhưng cũng không nên xem nhẹ cảm xúc của Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu sẽ nhìn thấy cảm xúc của Dương Tiêu Vũ đầu tiên.
Sở Ức Quy cũng vậy.
"Tối nay đưa các con về nhà, ngày mai xin nghỉ một ngày, đột nhiên náo động như vậy chỉ sợ các con sẽ mệt."
Sở Kiến Thụ đề nghị.
Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Vạn Thu.
Dương Tiêu Vũ ôm lấy Vạn Thu.
Vạn Thu có lẽ đã tắm xong, sấy khô tóc, sợi tóc mềm mại, khi sờ có cảm giác rất đặc biệt.
Sở Ức Quy cũng vậy.
Nhưng Dương Tắc hình như không có ý định tắm rửa.
Hắn chỉ thay một bộ quần áo khác, là của Sở Ức Quy, quần áo Sở Ức Quy trên người hắn rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, trông không hợp lắm.
Ánh mắt Dương Tắc nhìn về phía Vạn Thu đã khác trước.
Giống như một quả bóng bay trên không trung, lơ lửng trong một chiếc hộp đầy mũi kim, động một chút là sẽ nổ.
Dương Tiêu Vũ hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ Dương Tắc như vậy.
Từ nhỏ Dương Tắc đã bắt chước Sở Kiến Thụ, dựa theo Sở Kiến Thụ để thay đổi cách hành sự của mình, ít nhất nhìn qua có vẻ ổn trọng và tự chủ.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Sự việc lúc này đã khiến trạng thái tinh thần căng chặt đến tận cùng mà Dương Tắc vẫn luôn che giấu bại lộ hoàn toàn.
Còn có...
Vạn Thu.
Vạn Thu hiện đang ở trong một thế giới đen tối, nhìn không rõ mọi thứ xung quanh.
Đứng trên sợi dây thép mỏng, không biết xung quanh mình là gì, có gì.
Cũng không dám cử động dù chỉ một chút, cứng đờ, bối rối, thậm chí lá gan nhìn trộm cũng không có.
Khi cùng ba đứa con trở về, Dương Tiêu Vũ ngồi ở ghế trước.
Từ gương chiếu hậu có thể thấy Dương Tắc vẫn luôn nhìn Vạn Thu.
Ánh mắt Dương Tắc vững vàng, dường như không có phản ứng gì với mọi thứ xung quanh.
Dương Tiêu Vũ hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể: "Bảo bối, hôm nay ra ngoài có mua được thứ muốn mua không?"
"Vâng." Vạn Thu đáp.
"Không sao, mẹ không giận đâu, bảo bối đừng sợ."
Dương Tiêu Vũ lại lần nữa nghe thấy câu trả lời nhợt nhạt của Vạn Thu.
Giống như quay trở lại lần đầu tiên đến Sở gia.
Con ốc sên nhỏ vốn cảm thấy toàn thân thoải mái đã chịu kinh hách, bây giờ đang trốn trong lớp vỏ mỏng manh của mình.
Sở Ức Quy dường như cũng không muốn Dương Tiêu Vũ phải đơn độc diễn tấu, chủ chủ động nói: "Sao anh lại ở đó? Là đang trở về sao?"
Vạn Thu hơi nghiêng đầu, nhìn Sở Ức Quy.
"Không, anh đứng ở đó."
Sở Ức Quy nhướng mày: "Anh đứng ở đó làm gì?"
"Hình như có ma." Vạn Thu nói.
Dương Tiêu Vũ nhướng mày: "Bảo bối, con đang nói gì vậy? Làm sao có thể có ma được?"
"Bởi vì, đen như mực, không nhìn thấy đường."
Bản thân có thể về nhà rất nhanh, bốn phía cũng rõ ràng, nhưng vì trời mưa rất to, lại là buổi tối nên mọi thứ không được rõ ràng lắm.
Vạn Thu vừa mới tiếp xúc với câu chuyện ma quỷ, nếu không cẩn thận rất dễ suy nghĩ lung tung.
Dương Tiêu Vũ cũng biết sau khi Vạn Thu xem phim kinh dị liền bắt đầu trở nên sợ ma, nghĩ đến việc đều do Sở Chương mà ra, không khỏi có chút bực mình.
"Trên thế giới này không có ma, tên nhóc Sở Chương kia..." Dương Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Thu cảm thấy mình khả năng đã làm sai điều gì đó.
Nhưng cả em trai và mẹ đều nói với cậu không sao cả.
Vạn Thu không có cách nào phân biệt.
Chỉ chưa đầy vài chục giây nhìn thấy Dương Tắc, ba mẹ đã bay nhanh tới rồi.
Không vui cơ hồ muốn tràn ngập miệng và mũi của Vạn Thu khiến cậu khó thở.
Vạn Thu cũng biết mọi chuyện không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Nhưng em trai nói với cậu, sẽ cho cậu một lời giải thích.
Cậu cũng đang chờ đợi, chờ đợi thời gian được ở một mình với Sở Ức Quy.
Cậu muốn biết mọi thứ, muốn thoát khỏi tình trạng như thể bị sương mù dày đặc vây quanh này.
Nhưng cậu mơ hồ nhận ra, dường như trong giọng nói của Sở Ức Quy có chút khác biệt so với ngày thường.
Vạn Thu lặng lẽ quan sát.
Trạng thái của Sở Ức Quy có chút kỳ lạ.
Trông có vẻ mệt mỏi hơn bình thường.
Trong mắt Vạn Thu, Sở Ức Quy lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Nhưng bây giờ thì khác.
Lúc này Sở Ức Quy đã khép hờ hai mắt lại.
Do quá muộn sao?
Do mệt mỏi sao?
Tay Vạn Thu nhẹ nhàng chạm vào tay Sở Ức Quy.
Cầm tay Sở Ức Quy.
Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy mở mắt, ở lòng trắng có thể nhìn thấy tơ máu đỏ nhạt.
Vạn Thu rất thích nắm tay Sở Ức Quy, bất luận ở thời điểm nào cũng sẽ nắm lấy nó.
Chỉ là bây giờ có vẻ hơi khác một chút.
Độ ấm có vẻ ngày càng cao.
Vạn Thu nhớ tới nhiệt độ lòng bàn tay Sở Ức Quy, luôn ấm áp và khô ráo.
Nhưng bây giờ độ ấm lại rất cao.
Lúc này Vạn Thu mới ý thức được điều gì, đột nhiên đưa tay sờ sờ trán Sở Ức Quy.
Nóng bừng.
Có lẽ vì đèn trong xe quá mờ nên Vạn Thu không nhìn rõ mặt Sở Ức Quy có đỏ hay không.
Nhưng Vạn Thu rất chắc chắn, Sở Ức Quy bị bệnh rồi.
Dưới cơn mưa tuyết, thân thể Sở Ức Quy trong bộ quần áo mỏng manh và ướt sũng đã bị không khí lạnh ăn mòn.
Hai mắt Sở Ức Quy chăm chú nhìn Vạn Thu, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
"Bị anh trai phát hiện rồi." Sở Ức Quy cuối cùng lộ ra chút nhịp thở không đều, "Em còn tưởng em đã che giấu rất tốt."
"Sao vậy?" Dương Tiêu Vũ cũng chú ý tới tình huống ở ghế sau.
Sở Ức Quy không để Vạn Thu nói chuyện, mà khàn giọng nói: "Con bị cảm lạnh, có lẽ hơi sốt."
Dương Tiêu Vũ sửng sốt, quay đầu lại: "Sao vừa rồi con không nói gì?"
"Chỉ là cảm lạnh thôi, uống thuốc xong ngủ một đêm sẽ khá hơn nhiều." Sở Ức Quy mỉm cười, hiếm khi thả lỏng người dựa vào lưng ghế, "Không sao đâu mẹ, chỉ là sốt nhẹ thôi."
"Hôm nay..." Dương Tiêu Vũ ngồi ở ghế trước, mở miệng nói: "Giọng điệu của mẹ với con không tốt lắm, mẹ xin lỗi."
"Không sao đâu mẹ, con không để trong lòng."
Trên môi Sở Ức Quy nở nụ cười, nhắm mắt lại, thực bình thản.
Vạn Thu lặng lẽ nắm lấy tay Sở Ức Quy, thế nào cũng không buông ra.
Sở Ức Quy quả thực không để lời nói của Dương Tiêu Vũ ở trong lòng.
Dưới tình huống như vậy, mặc kệ Dương Tiêu Vũ nói thế nào, hắn cũng sẽ không để ý.
Nếu lúc đó giấu kín chuyện thì tốt rồi, hắn biết rõ Vạn Thu nhất định sẽ quay lại.
Đây là một lần lén lút ra ngoài có kế hoạch, hắn có thể đoán được suy nghĩ của Vạn Thu, vậy chỉ cần im lặng, giả vờ như cái gì cũng không biết, đợi Vạn Thu quay lại thì tốt rồi.
Sở Ức Quy cảm thấy trận phát sốt này đến rất đúng lúc.
Mặc dù chỉ là sai lầm ngoài ý muốn.
Hiện tại trong Sở gia không có ai thích hợp để truy cứu chuyện Vạn Thu lén lút ra ngoài.
Và bệnh của hắn có thể làm xao lãng sự chú ý của bọn họ một chút.
Cũng có thể giúp Vạn Thu trong thời gian này ổn định lại.
Sở Ức Quy cảm thấy bây giờ mình rất tỉnh táo, mặc dù vì sốt mà đại não có chút co thắt đau đớn.
Hắn có thể suy nghĩ về mọi thứ, giống như điều hắn luôn làm.
Nhưng hắn cũng nhớ rõ ràng, lúc nhìn thấy Vạn Thu không có ở trong phòng, hắn đã nhất thời ngừng suy nghĩ.
Lúc sau hắn hành động như thế nào, hoàn toàn dựa vào bản năng.
Dù chỉ là sơ suất trong thời gian ngắn, nhưng đó vẫn là sai lầm.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao chỉ cần ở trước mặt Vạn Thu, hắn sẽ phạm sai lầm?
Bởi vì hắn vĩnh viễn không thể kiểm soát được mọi suy nghĩ của Vạn Thu sao?
Hắn chỉ hiểu Vạn Thu.
Chứ không thể đoán trước được sao?
Giống như vực thẳm, khiến hắn không thể nhìn vào.
Giống như bầu trời, khiến hắn không thể đo được.
Giống như thứ hắn không có cách nào chạm tới.
Cuối cùng cũng có một ngày, hắn thừa nhận, chỉ có Vạn Thu là người duy nhất có thể hoàn toàn ảnh hưởng đến hắn.
Trở lại Sở gia, Bạch quản gia lập tức mang theo nhiệt kế và hộp y tế, đo nhiệt độ cho Sở Ức Quy, để Sở Ức Quy uống thuốc hạ sốt và thuốc cảm.
Nhiệt độ cơ thể của Sở Ức Quy không cao lắm, nhưng chắc chắn cảm thấy khó chịu hơn bình thường.
Hắn đã tắm rồi, bây giờ chỉ cần quay về nghỉ ngơi.
"Ức Quy, con..." Dương Tiêu Vũ rất lo lắng Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nhìn thoáng qua Vạn Thu đang đứng ở một bên, nói với Dương Tiêu Vũ: "Hôm nay thật sự muộn rồi, bình thường giờ này đã đi ngủ, ba mẹ cũng nên đi ngủ đi."
Dương Tiêu Vũ gật đầu, dường như muốn đi tìm Vạn Thu.
Nhưng Sở Ức Quy có vẻ đã sớm dự đoán được: "Để anh trai ngủ ngon đi mẹ."
Sở Ức Quy ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Sở Kiến Thụ, Sở Kiến Thụ an ủi Dương Tiêu Vũ vài câu, cũng nói Dương Tiêu Vũ đừng tạo áp lực quá lớn cho Vạn Thu.
"Anh hai, ở đây rất an toàn." Sở Ức Quy mỉm cười đứng trước mặt Dương Tắc, "Nghỉ ngơi đi, anh nghỉ ngơi thật tốt, trạng thái tốt thì anh trai mới yên tâm."
Dương Tắc không thể phản bác.
Khi tình trạng của Sở Ức Quy trở nên tồi tệ, lại như cũ lo lắng cho bọn họ.
Nếu bây giờ bọn họ vẫn từ chối Sở Ức Quy và gây rắc rối, ngược lại là những người lớn như bọn họ đang làm phiền một đứa trẻ bị bệnh.
Bọn họ cùng nhau lên tầng, Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu.
Sở Ức Quy đứng ở cửa, thả tay Vạn Thu ra.
"Tối nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, em cũng đi ngủ trước, sau khi nghỉ ngơi thật tốt sẽ có thể nhanh chóng bình phục." Sở Ức Quy xoa xoa tóc của mình, "Bạch quản gia đưa rất nhiều thuốc, em bắt đầu buồn ngủ."
Giọng Sở Ức Quy so với ngày thường càng thêm dịu dàng.
Giọng nói khàn khàn, không phải cố ý, hắn thực sự khó chịu.
"Xin lỗi, em út." Thanh âm Dương Tắc có chút khàn khàn, lại bởi vì một khoảng thời gian không nói chuyện, hắn cúi đầu đối mặt với em trai: "Tối nay nghỉ ngơi thật tốt."
"Được, anh hai." Sở Ức Quy nói.
Thẳng đến khi Sở Ức Quy đóng cửa lại, cũng không nghe thấy Vạn Thu nói chuyện với mình.
Trong mắt Vạn Thu hiển nhiên tràn đầy quan tâm, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói một lời.
Sở Ức Quy dựa vào cửa, không biết tại sao bản thân vẫn luôn cố gắng lắng nghe tiếng động ngoài cửa.
Liệu Dương Tắc có nói gì với Vạn Thu không?
Không có gì cả.
Cái gì hắn cũng không nghe thấy.
Nghĩ tới hành vi của chính mình, Sở Ức Quy cảm thấy thật ấu trĩ.
Sở Ức Quy phát hiện, nếu không có Vạn Thu nhắc nhở, kỳ thật hắn cũng không thực sự hiểu rõ Vạn Thu.
Nằm trên giường, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng lên, Sở Ức Quy ít nhiều cũng có chút choáng váng.
Rất buồn ngủ.
Hắn và những người khác cũng nói, tối nay nên ngủ thật ngon để hồi phục sức khỏe.
Vốn dĩ cho rằng mình sẽ chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc, nhưng không ngờ lại tỉnh dậy lúc nửa đêm vì ho khan.
Sở Ức Quy đã lâu không bị bệnh, lần này cảm lạnh lại ập đến thật dữ dội.
Trong đầu đau nhức, Sở Ức Quy mơ hồ nhận ra có chút nghiêm trọng.
Rõ ràng đều dính mưa, nhưng Dương Tắc và Vạn Thu đều không xuất hiện phản ứng gì.
Khi Sở Ức Quy rót cho mình chút nước còn có chút tự giễu, tuy không thể so được với thể chất của Dương Tắc, nhưng không ngờ Vạn Thu gầy yếu như vậy lại không dễ sinh bệnh.
Sở Ức Quy không muốn ngủ, nằm xuống sẽ khiến đầu óc choáng váng, nước sẽ giúp hắn dễ chịu hơn một chút.
Trên ghế sofa, dưới ánh đèn mờ ảo, Sở Ức Quy suy nghĩ xem mình có nên rèn luyện nhiều hơn không.
Không chỉ tập thể dục buổi sáng, buổi tối cũng có thể ra ngoài rèn luyện.
Chỉ là lần sinh bệnh này không biết có giống như lần Vạn Thu sinh bệnh không.
Không phải do thể chất, mà vì phát hiện ra chuyện khiến thế giới tinh thần của mình bị tác động mới phát sốt.
"Anh trai." Sở Ức Quy lẩm bẩm.
Ngay lập tức hắn liền ho vài tiếng, cảm giác nóng rát ở cổ họng khiến hắn rất khó chịu.
Có lẽ vì bị bệnh nên Sở Ức Quy cảm thấy mình đa cảm hơn bình thường.
Sở Ức Quy đứng dậy, định đi tìm thuốc ho, nhưng khi vừa mở cửa ra lại chợt giật mình.
Bóng dáng gầy gò đứng ở ngoài cửa, dựa vào vách tường cạnh phòng hắn.
Vạn Thu cũng có vẻ rất buồn ngủ, vẫn luôn lặng lẽ cúi đầu.
Bởi vì Sở Ức Quy mở cửa nên cậu đột nhiên mở mắt ra, toàn thân giật mình một cái, ngẩng đầu, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Sở Ức Quy.
Đó là ánh mắt đột nhiên bị kinh hách mới có.
Nháy mắt này, đầu óc Sở Ức Quy cũng có chút trì hoãn.
"Anh..." Sở Ức Quy chậm rãi nói, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hơi thở của Vạn Thu rất gấp, phải mấy lần mới bình tĩnh lại được.
Sở Ức Quy nhận ra Vạn Thu không chỉ vì bị dọa mà sợ hãi, mà còn vì sợ ma.
Mặc dù hành lang được ánh đèn chiếu sáng, nhưng suy cho cùng vẫn là một lối đi rộng rãi, vào đêm vắng vẻ không một bóng người, người anh trai sợ ma của hắn vậy mà lại đứng đợi ở cửa.
Cho nên mới dựa lưng vào cửa.
Cho nên cơ thể mới cuộn tròn.
Lang thang trong buồn ngủ và sợ hãi.
"Anh..." Sở Ức Quy đang muốn nói gì đó, lại bị cắt ngang.
"Suỵt." Vạn Thu đặt ngón trỏ lên môi, nhỏ giọng nói với Sở Ức Quy.
Vạn Thu đứng dậy, một tay kéo bình giữ nhiệt vẫn luôn cẩn thận ôm trong ngực, một tay khác đẩy Sở Ức Quy về phía sau.
Sở Ức Quy đi theo lực đạo của Vạn Thu, nhìn thấy Vạn Thu còn trộm ngó đầu ra bên ngoài, sau đó mới đóng cửa lại.
"Uống chút canh, rồi uống thuốc, phải mau mau khỏi bệnh, nếu không sẽ bị ba mẹ đánh."
Vẻ mặt Sở Ức Quy xen lẫn chút kinh ngạc.
Vạn Thu lấy trong túi ra một đống thuốc.
Cùng với bình giữ nhiệt, chúng bị đẩy đến trước mặt Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy nhìn đống thuốc, hỏi: "Em phải uống nhiều như vậy sao?"
Nhưng Vạn Thu lại xấu hổ: "Anh không phân biệt được nên mang hết tới."
Sở Ức Quy lục tìm loại thuốc mình muốn, thuận miệng hỏi: "Anh rất hiếm khi uống thuốc sao?"
"Ừm, trước đây không uống thuốc." Vạn Thu dường như muốn cùng Sở Ức Quy nói chuyện nhiều hơn, "Cứ mặc kệ rồi sẽ khỏi."
Tay Sở Ức Quy hơi khựng lại, hắn biết Vạn Thu đang nói đến điều gì.
Không phải không uống thuốc, mà là không có người cho uống thuốc, cuối cùng chỉ có thể tự mình vượt qua.
"Nếu anh trai bị bệnh, ba mẹ sẽ đánh anh sao?" Sở Ức Quy nhớ lại những gì Vạn Thu vừa nói, hỏi chi tiết.
"Ừm, ba mẹ nói, nếu anh ốm sẽ rất phiền phức, nấu cơm cũng khó khăn hơn, không làm tốt việc nhà, không làm tốt mọi chuyện, bọn họ sẽ không vui, không vui sẽ bị đánh."
Vạn Thu kể về quá khứ một cách trôi chảy.
Đứa trẻ không thể biểu đạt tốt khi mới trở về Sở gia trong trí nhớ của Sở Ức Quy bây giờ đã khác.
Nhưng những chuyện trong quá khứ này sẽ không vì sự hồi phục của Vạn Thu mà biến mất.
Sở Ức Quy có thể cảm nhận được Vạn Thu đang lặng lẽ dán vào hắn, tựa như đang kiểm tra thân nhiệt của hắn.
Thật không may, cơn sốt của hắn không hề thuyên giảm, hiện tại còn rất nóng.
Sở Ức Quy có thể nhìn thấy sự mất mát trong mắt Vạn Thu.
Sở Ức Quy tìm thuốc cho mình, mở bình giữ nhiệt.
Bình giữ nhiệt không phải là nước nóng như hắn nghĩ, mà là canh.
Sở Ức Quy uống một chút, là vị như canh gừng.
Là Vạn Thu làm.
Sở Ức Quy cực kỳ chắc chắn.
Canh gừng hơi lắc lư, Sở Ức Quy nuốt viên thuốc xuống.
Canh gừng ấm áp làm dịu đi cảm giác khó chịu, nhưng dịu đi quá nhanh, như thể không phải nhờ hương vị của nó.
Mà nhờ độ ấm của người ở trước mặt.
Sở Ức Quy luôn biết rõ, hắn là vật thay thế của Vạn Thu.
Sở gia có một lỗ hổng mang tên Vạn Thu.
Cho nên thế thân Sở Ức Quy mới ra đời để lấp đầy lỗ hổng đó.
Mỗi người sinh ra đều có thân phận riêng, nhưng Sở Ức Quy chưa bao giờ cho rằng bản thân mình có khả năng chiếm giữ một vị trí nào đó.
Từ khi sinh ra, hắn đã bị vứt bỏ.
Hắn không có địa vị thuộc về chính mình.
Hắn tới Sở gia khiếm khuyết, mới có thể từ thân phận vật thay thế, nhận được nhiều thứ mà hắn không thể tự có được.
Hắn là cái bóng của Vạn Thu.
Thậm chí sau khi Vạn Thu trở về, lại càng là cái bóng.
Sở Ức Quy cho rằng hắn chính là Vạn Thu, dùng để lấp đầy phần trống của Vạn Thu.
Hắn tồn tại trong Sở gia vì Vạn Thu, nên hắn phải gánh vác một phần nào đó của Vạn Thu.
Hắn và Vạn Thu, không thể tách rời.
Chỉ khi nhìn thấy Vạn Thu, hắn mới thực sự nhận ra suy nghĩ của mình nông cạn đến mức nào.
Hắn tận hưởng mọi thứ lẽ ra thuộc về Vạn Thu, lại không thể dùng bản thân mình để lấp đầy quá khứ của Vạn Thu.
Ở cái tuổi cần được chăm sóc, Vạn Thu lại phải chăm sóc một gia đình vô trách nhiệm, sống một cuộc sống phải lo lắng về sự an toàn.
Mà trong khoảng thời gian đó, hắn lại đang hưởng thụ một cuộc sống mà Vạn Thu thậm chí không thể tưởng tượng được.
"Anh." Giọng nói khàn khàn của Sở Ức Quy dường như trầm hơn bình thường khi vang lên dưới ánh sáng dịu nhẹ, "Anh biết không? Anh có thể đánh em, mắng em, bắt nạt em, em sẽ không phản kháng."
"Tại sao?" Vạn Thu vỗ vỗ sau lưng hắn, "Ba mẹ ở rất xa, anh nhìn trộm giúp em, bọn họ không nghe thấy, sẽ không bị đánh đâu!"
Sự hiểu biết của Vạn Thu còn non nớt, ngây ngô, và thuần khiết.
Cũng không hiểu được suy nghĩ sâu sắc của Sở Ức Quy.
Hắn chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chờ đợi mặt tiêu cực của Vạn Thu, dù là nhục mạ hay đánh đập.
Nhưng từ lúc bắt đầu, hắn liền thấy được đôi mắt kia.
Hoặc là nói...
Đôi mắt kia đã nhìn thấy hắn.
Vô số ngày đêm, vô số thời gian rảnh rỗi, hắn sẽ nhớ về đôi mắt kia.
Sau khi chủ nhân của đôi mắt kia chủ động tiếp cận hắn, hắn luôn có thể nhìn thấy nó.
Đôi mắt kia phản chiếu ảnh ngược của hắn, chỉ một mình ảnh ngược của hắn mà thôi.
Sở Ức Quy cho rằng, hắn chính là Vạn Thu.
Hắn có thể trở thành Vạn Thu.
Hắn cũng sẽ trở thành cái bóng của Vạn Thu, sống bên trong Sở gia.
Nhưng ngay từ đầu, hắn đã bị Vạn Thu xé rách.
Người trong đôi mắt kia không phải là Vạn Thu.
Đó là một người mang tên Sở Ức Quy.
Giống như một chiếc gương vậy.
Chiếc gương sáng không tì vết, đơn giản nhưng lại đẹp động lòng người, khiến ai cũng phải kinh ngạc cảm thán trước nó.
Chỉ là, khi thực sự đứng trước gương, lại nhìn thấy chính mình.
Thấy được sự chật vật, ngu xuẩn, thấy được sự chân thật của chính mình.
Vạn Thu vĩnh viễn sẽ không biết, đôi mắt ấy có ý nghĩa như thế nào đối với một người tên Sở Ức Quy.
Giống như Sở Ức Quy bây giờ, hắn cũng không phân biệt được.
Hắn muốn trở thành Vạn Thu.
Muốn hòa quyện với Vạn Thu, không thể tách rời.
Nhưng Vạn Thu đã vùng vẫy khỏi vũng bùn, dưới sự uy hiếp của cái chết gần như lan tràn tới ngực, một lần nữa quay trở lại mặt đất.
Phủi bỏ dơ bẩn trên người, rồi nói với hắn.
Cái này gọi là yếu đuối.
"Anh trai."
Tay Sở Ức Quy vòng qua vai Vạn Thu, ôm Vạn Thu vào lồ ng ngực.
Lòng bàn tay nóng bỏng áp lên má Vạn Thu.
Đôi môi khô khốc áp lên tóc Vạn Thu.
Ở một nơi mà Vạn Thu không nhìn thấy, Sở Ức Quy không thể che giấu nổi sự yếu đuối của mình.
Giống như một bông hoa trong băng giá, cành khô bị cái nóng thiêu đốt, rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
"Bây giờ em nên làm gì?"
- ----------------------------------
Thương Rùa, trẻ em hiểu chuyện thường không có kẹo ăn. =((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.