Chương 15
shanyng0
16/05/2013
Anh chàng handsome ngồi bệt dưới đất, ánh mắt mở to. Nó thoáng thấy ánh nhìn này khá quen. “À. Hắn cũng đã
từng nhìn mình như vậy mà”-Nó tự nhủ thầm
-Anh đi đc chứ?
Nó cúi đầu, nói chuyện với anh chàng
-Cô là ai? Sao lại giúp tôi? Cô muốn gì?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh chàng bắt đầu cau mày về sự xuất hiện bất ngờ của 1 nữ hiệp ko rõ lai lịch này.
-Tôi tên Hoàng Hải Anh. Tôi giúp anh vì 1 lí do. Mong anh có thể làm hướng dẫn viên giúp tôi. Tôi ko biết tiếng địa phương
-Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
-Ukm. Chỉ đơn giản vậy thôi! Anh sẽ giúp tôi chứ?
-Darkness. Mọi ng gọi tôi như vậy
Nó ko nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười. Nó lại kết thúc thêm 1 ngày mệt mỏi. Đứng nhìn ánh mặt trời khuất dần, 1 màu đỏ hừng hực như màu máu. Nó băn khoăn ko biết việc làm lần này của mình có phải là đúng đắn hay ko nữa.
..............................
Việt Nam, Trường THPT Thành Thụy.
“Kể từ hôm nay, các em sẽ chính thức đc nghỉ hè. Dù là nghỉ hè nhưng các em cũng ko đc quên nghĩa vụ của mình là phải học tập tử tế. Và vào năm học sau, thầy hi vọng có thể nhìn thấy những thành tích tốt nhất của các em...”
Giọng thầy Hiệu trưởng trầm, ấm áp như giọng 1 ng bố đang dặn dò đứa con nhỏ nhưng cũng uy nghiêm như 1 ng thầy nghiêm khắc. Thầy vừa dứt lời là 1 loạt tiếng vỗ tay hưởng ứng của hs toàn trg. Rồi tiếng cười nói như vỡ chợ. Chỉ loáng cái, sân trg chỉ còn lác đác vài ng của bộ phận trực ban ở lại dọn dẹp đống hỗn độn này. 1 vài nhóm hs chụp ảnh lưu niệm... Và 3 nhỏ bạn của nó đang thơ thẩn trên con đg trải đầy cây xanh 2 bên. Khuôn mặt ai nấy đều buồn thỉu buồn thiu.
-Này. Bà nói nhỏ Ngốc đó mất tăm mất tích đâu vậy?-Nguyệt lên tiếng phá vỡ ko gian yên tĩnh
-Tui cũng ko rõ, nhưng thấy Việt nói nhỏ qua Nhật rùi-Lan đáp gọn lỏn
-Nhật? Chẳng phải là trg kết nghĩa gì gì đó sao?-Hằng thắc mắc
-Ukm. Việt nói ba mẹ nhỏ Ngốc nói thế-Lan gật gù
-Kì quái! Nhỏ đó thi còn nộp bài trắng mà qua Nhật làm gì? Hơn nữa, sao lại ko phải là Dương Quân? Cha đó giỏi tiếng Nhật lắm mà-Nguyệt nêu ra 1 loạt những thắc mắc
-Ko biết. Mà ko biết giờ này nhỏ làm gì nhỉ?
-Chắc sẽ ổn thỏa thôi. Nhỏ đó là như vậy mà.
-Ukm. Hi vọng là như vậy. Haizzzz
Cả 3 cùng ngửa mặt nhìn lên bầu trời mùa hè, trong xanh, cao vời vợi ko 1 gợn mây. Và ở 1 nơi nào đó, nó cũng đang thuận lợi thực hiện những nghĩa vụ của mình. Ngoài những nơi trên, ở bệnh viện Quốc gia, ko chỉ 1 mà có những 2 ng khác cũng đang hướng suy nghĩ về nó. Về 1 con nhỏ mới chuyển vào với cái biệt danh Ngốc. Luôn nổi tiếng với những việc lạ đời. thế nhưng ko biết từ khi nào, ng ta đã ko thể bỏ qua sự tồn tại của nó. Dù ko lớn nhưng cũng đủ ng ta cảm thấy trống vắng.
............................
Đỉnh Everest, 2 ng vừa leo núi, vừa nói chuyện. Họ nói chuyện để chắc chắn đối phương vẫn bình thường và cũng để chắc chắn rằng mình ko cô đơn.
-Hải Anh nè! Tôi có 1 thắc mắc-Darkness gọi nó-Đó là tại sao cô ko biết 1 chút gì tiếng Nepal nhưng lại dám bay qua đây chỉ để tìm kiếm 1 ng ko quen biết vậy?
-Tôi cũng ko rõ lắm. chỉ là luôn có 1 động lực nào đó, thúc đẩy tôi. Và tôi thực hiện
-Anh ta là ng yêu của cô hả? Cái cậu Vĩnh Dương ấy
-Ko phải. Tôi và anh ta thậm chí còn chưa gặp nhau lần nào.
-Vậy thì sao cô phải mạo hiểm như vậy? Ko lẽ cô bị thiểu năng?
-Tôi muốn 1 ng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, phải cầu xin tôi tha thứ! Mà thôi. Chúng ta dừng lại đi. Trời tối rồi
-Đừng nói là cô định cắm trại ngay tại đây nha
-Bingo!
-Này! Chuyện này ko đùa đc đâu
-Yên tâm! Ko chết ng đâu mà lo
-Hả?
Nó ko nói, hay giải thích gì nhiều. Mà chỉ mỉm cười rồi thực hiện những việc mình cần nên làm. Hóa ra, trc khi bay, nó đã đc vị Hiệu trưởng đáng kính trang bị cho 1 bộ đồ bảo hộ rất tốt. Và lúc đó, nó sợ cái tính hay quên của mình bộc phát nên đã yêu cầu 2 bộ. Kể cũng may!
-Hóa ra là có bảo bối-Darkness chỉ nhẹ nhàng cười rồi cũng phụ nó-Thế mà ko nói sớm.
-Nói gì?
-Ko có gì!-Darkness cười cười nhìn nó rồi nhẹ nhàng-1 cô bé đặc biệt. Xem ra, tôi phải xem xét lại cô thôi.
-Này. Anh còn lẩm bẩm gì vậy? Định để 1 mình tôi làm hết à?
1 nụ cười thỏa mãn hiện lên khuôn mặt handsome. Gió tuyết khẽ thổi, lạnh. Nhưng anh chàng lại chẳng hề tỏ ra là lạnh.
-Tôi tới ngay đây...
-Anh đi đc chứ?
Nó cúi đầu, nói chuyện với anh chàng
-Cô là ai? Sao lại giúp tôi? Cô muốn gì?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh chàng bắt đầu cau mày về sự xuất hiện bất ngờ của 1 nữ hiệp ko rõ lai lịch này.
-Tôi tên Hoàng Hải Anh. Tôi giúp anh vì 1 lí do. Mong anh có thể làm hướng dẫn viên giúp tôi. Tôi ko biết tiếng địa phương
-Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
-Ukm. Chỉ đơn giản vậy thôi! Anh sẽ giúp tôi chứ?
-Darkness. Mọi ng gọi tôi như vậy
Nó ko nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười. Nó lại kết thúc thêm 1 ngày mệt mỏi. Đứng nhìn ánh mặt trời khuất dần, 1 màu đỏ hừng hực như màu máu. Nó băn khoăn ko biết việc làm lần này của mình có phải là đúng đắn hay ko nữa.
..............................
Việt Nam, Trường THPT Thành Thụy.
“Kể từ hôm nay, các em sẽ chính thức đc nghỉ hè. Dù là nghỉ hè nhưng các em cũng ko đc quên nghĩa vụ của mình là phải học tập tử tế. Và vào năm học sau, thầy hi vọng có thể nhìn thấy những thành tích tốt nhất của các em...”
Giọng thầy Hiệu trưởng trầm, ấm áp như giọng 1 ng bố đang dặn dò đứa con nhỏ nhưng cũng uy nghiêm như 1 ng thầy nghiêm khắc. Thầy vừa dứt lời là 1 loạt tiếng vỗ tay hưởng ứng của hs toàn trg. Rồi tiếng cười nói như vỡ chợ. Chỉ loáng cái, sân trg chỉ còn lác đác vài ng của bộ phận trực ban ở lại dọn dẹp đống hỗn độn này. 1 vài nhóm hs chụp ảnh lưu niệm... Và 3 nhỏ bạn của nó đang thơ thẩn trên con đg trải đầy cây xanh 2 bên. Khuôn mặt ai nấy đều buồn thỉu buồn thiu.
-Này. Bà nói nhỏ Ngốc đó mất tăm mất tích đâu vậy?-Nguyệt lên tiếng phá vỡ ko gian yên tĩnh
-Tui cũng ko rõ, nhưng thấy Việt nói nhỏ qua Nhật rùi-Lan đáp gọn lỏn
-Nhật? Chẳng phải là trg kết nghĩa gì gì đó sao?-Hằng thắc mắc
-Ukm. Việt nói ba mẹ nhỏ Ngốc nói thế-Lan gật gù
-Kì quái! Nhỏ đó thi còn nộp bài trắng mà qua Nhật làm gì? Hơn nữa, sao lại ko phải là Dương Quân? Cha đó giỏi tiếng Nhật lắm mà-Nguyệt nêu ra 1 loạt những thắc mắc
-Ko biết. Mà ko biết giờ này nhỏ làm gì nhỉ?
-Chắc sẽ ổn thỏa thôi. Nhỏ đó là như vậy mà.
-Ukm. Hi vọng là như vậy. Haizzzz
Cả 3 cùng ngửa mặt nhìn lên bầu trời mùa hè, trong xanh, cao vời vợi ko 1 gợn mây. Và ở 1 nơi nào đó, nó cũng đang thuận lợi thực hiện những nghĩa vụ của mình. Ngoài những nơi trên, ở bệnh viện Quốc gia, ko chỉ 1 mà có những 2 ng khác cũng đang hướng suy nghĩ về nó. Về 1 con nhỏ mới chuyển vào với cái biệt danh Ngốc. Luôn nổi tiếng với những việc lạ đời. thế nhưng ko biết từ khi nào, ng ta đã ko thể bỏ qua sự tồn tại của nó. Dù ko lớn nhưng cũng đủ ng ta cảm thấy trống vắng.
............................
Đỉnh Everest, 2 ng vừa leo núi, vừa nói chuyện. Họ nói chuyện để chắc chắn đối phương vẫn bình thường và cũng để chắc chắn rằng mình ko cô đơn.
-Hải Anh nè! Tôi có 1 thắc mắc-Darkness gọi nó-Đó là tại sao cô ko biết 1 chút gì tiếng Nepal nhưng lại dám bay qua đây chỉ để tìm kiếm 1 ng ko quen biết vậy?
-Tôi cũng ko rõ lắm. chỉ là luôn có 1 động lực nào đó, thúc đẩy tôi. Và tôi thực hiện
-Anh ta là ng yêu của cô hả? Cái cậu Vĩnh Dương ấy
-Ko phải. Tôi và anh ta thậm chí còn chưa gặp nhau lần nào.
-Vậy thì sao cô phải mạo hiểm như vậy? Ko lẽ cô bị thiểu năng?
-Tôi muốn 1 ng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, phải cầu xin tôi tha thứ! Mà thôi. Chúng ta dừng lại đi. Trời tối rồi
-Đừng nói là cô định cắm trại ngay tại đây nha
-Bingo!
-Này! Chuyện này ko đùa đc đâu
-Yên tâm! Ko chết ng đâu mà lo
-Hả?
Nó ko nói, hay giải thích gì nhiều. Mà chỉ mỉm cười rồi thực hiện những việc mình cần nên làm. Hóa ra, trc khi bay, nó đã đc vị Hiệu trưởng đáng kính trang bị cho 1 bộ đồ bảo hộ rất tốt. Và lúc đó, nó sợ cái tính hay quên của mình bộc phát nên đã yêu cầu 2 bộ. Kể cũng may!
-Hóa ra là có bảo bối-Darkness chỉ nhẹ nhàng cười rồi cũng phụ nó-Thế mà ko nói sớm.
-Nói gì?
-Ko có gì!-Darkness cười cười nhìn nó rồi nhẹ nhàng-1 cô bé đặc biệt. Xem ra, tôi phải xem xét lại cô thôi.
-Này. Anh còn lẩm bẩm gì vậy? Định để 1 mình tôi làm hết à?
1 nụ cười thỏa mãn hiện lên khuôn mặt handsome. Gió tuyết khẽ thổi, lạnh. Nhưng anh chàng lại chẳng hề tỏ ra là lạnh.
-Tôi tới ngay đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.