Chương 36
shanyng0
16/05/2013
Phong thấy thế thì toát mồ hôi hột, cậu chàng đi lên cạnh Uyên nói nhỏ
-Này! Cậu định làm gì vậy? Sao lại chọn chị ấy?-Phong nhớ rằng chưa có nhìn thấy nó giơ tay nha
-Ai cũng thế thôi mà. Cậu đừng lo. Chị ấy ko bị thương đc đâu
“Ai lo cho chị ấy, mình là lo cậu bị thương đó”-Phong muốn nói nhưng lại ngại ko dám nói. Cậu lại tự an ủi mình “Dù gì thì Uyên cũng là ngôi sao võ thuật, chắc cũng ko bị thương nặng lắm. Chị cũng ko thích đả thương ng khác mà”
Nó tiến lên rồi đưa chiếc áo cho Phong. Phong nhận lấy chiếc áo đồng thời dùng ánh mắt lo lắng nhìn chị mình. Nó cười rồi kiễng chân nói nhỏ vào tai Phong “Chị ko để cô bé bị thương đâu. Yên tâm” Nói rồi nó cười cười cầm lấy thanh kiếm trên tay Phong tiến lên chào hỏi với cô bé mà ko thèm để ý tới Phong đang đỏ bừng mặt nhìn mình.
-Chị. Đừng có tự biên tự diễn suy nghĩ lung tung như vậy-Phong nói nhỏ rồi quay đi
-NGỐC! ĐỪNG HUỶ DUNG CÔ BÉ NHA
Đám bạn nó đồng thanh hét lớn lên từ phía dưới nó liếc mắt hừ lạnh nhìn đám bạn 1 cách khinh thường.
-Chào chị, em là Lam Uyên, lần này mong chị giúp đỡ-Uyên cười chào hỏi nó nhưng nó chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết vì nó còn đang cố nhơ xem cô bé tên Lam Uyên này là ai mà sao nó lại thấy quen như vậy? “Khoan đã, Lam Uyên? Ôi trời”
-Ngôi sao võ thuật Hà Lam Uyên?-Nó hét lớn nhìn cô bé đáng yêu ở trc mặt.
Mọi ng cũng sửng sốt. Nhìn cô bé đáng yêu như thế, dễ thương như thế ai có thể nghĩ tới đó lại chính là ngôi sao võ thuật Hà Lam Uyên chứ? Đám bạn nó thì mặt cười càng rạng rỡ. Hằng ko biết lấy từ đâu ra 1 cái loa quát lớn
“Ngốc! Đừng làm mất mặt Thành Thuỵ nha”
Hiệu trưởng thấy cô học trò ‘cưng’ xuất hiện thì cũng cười vui vẻ. Ông cầm cái micro lên cười hiền
“Lam Uyên! Cứ mạnh tay với cô bé đó đi. Đừng nhường. Cô bé đó cũng là thứ dữ đó”
-Hiệu trưởng. Nào có ai như Ngài kêu ng đánh học sinh của mình như vậy ko?-Nó oán hận nhìn Hiệu trưởng
Hiệu trưởng cùng đám bạn nó cười to, Quân ngồi ngay cạnh Hiệu trưởng cũng mỉm cười vì vẻ mặt siêu đáng yêu của nó, Phong nhìn chị mình mà lắc đầu cười khổ “Chị đúng là 1 quả bom nổ chậm mà”. Những ng khác nhìn họ nói vậy thì chẳng hiểu gì cả.
-Cô bé! Em ko mặc đồ bảo hộ sao?-nó ngạc nhiên khi thấy Uyên vẫn đứng đó mà ko chịu mặc đồ bảo hộ mà chỉ mặc 1 bộ võ phục bình thường, còn nó thì lại mặc quần jeans áo sơ mi, chẳng hợp 1 chút nào.
-Em thấy chị ko mặc nên...-Uyên cúi đầu xấu hổ nhìn nó
“Ôi! Đáng yêu chưa kìa?”-Nó tự nói với mình rồi lại cười lấy đồ bảo hộ mặc cho Uyên
-Em mặc vào đi. Chị cũng học võ đc 10 năm rồi nên em cứ yên tâm. Chị ko bị thương đâu
Uyên nhìn nó trân trối, có thứ gì đó trong mắt cô bé loé lên nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt. Cô ngoan ngoãn đứng đó để nó mặc đồ bảo hộ cho mình. Xong đâu đấy, 2 ng tay cầm kiếm đứng nhìn đối thủ. Nó vẫn cứ cười hiền lành. Kiếm ko phải môn nó yêu thích nhưng nó cũng là 1 cao thủ nên nó ko chú ý lắm, thẳng thua đều ko quan trọng. Trận đấu vừa bắt đầu, Uyên đã lao tới. Những đc kiếm lưu loát, uyển chuyển thiên biến vạn hoá, khiến nó nhìn cũng có chút choáng váng. Cách dùng kiếm của Uyên là sự kết hợp giữa kiếm thuật của ninja ở Nhật cùng với kiếm đạo ở Phương Tây. Thế nên những chiêu thức ko theo 1 bài bản nào. “Cô bé này thật thông minh”-Nó cảm thán nhìn Uyên. Những chiêu thức của Uyên khiến nó phải liên tục lùi lại nhưng ko hề bị chiếm thế thượng phong. 2 ng vẫn đang ở trạng thái ngang bằng. Khi nó đến gần mép sân khấu thì Uyên dừng tay hỏi nó
-Sao chị ko đánh trả mà chỉ chống đỡ vậy?
-À! Nói thật thì chị ko hứng thú với kiếm thuật lắm-Nó gãi gãi đầu nói như chuyện đùa
Đám bạn nó, Phong cùng Quân đều sắc mặt đại chuyển biến. Ai mà ngờ đc nó ko giỏi dùng kiếm chứ? Trong khi mọi ng còn đang lo lắng cho nó thì Hiệu trưởng lại cười càng vừa lòng “Hải Anh! Ta thật khâm phục cháu, 1 câu nói khiến đối phương có thắng cũng ko vinh quang. Còn nếu cháu thắng thì lại là 1 kỉ lục. Cháu có ngốc thật ko vậy?”.
-HẢI ANH! CHỊ LÀM ƠN ĐI! TRỜI CŨNG GẦN TRƯA RỒI ĐÓ!
1 tiếng hét lạ khiến nó quay ngoắt lại. Hoá ra Satel, Dark cùng với ‘vợ chồng’ Dương đều tới đông đủ. Cũng ko biết làm sao mà họ biết nó đang ở đây nữa. Nó cười khổ vẻ bất đắc dĩ
-Uyên! Chúng ta đánh lại nhé. Lần này chị sẽ cố gắng đánh trả. Em cũng tuyệt đối ko đc nương tay nhé
Uyên gật đầu rồi lùi lại, giơ kiếm lên tiếp tục đánh lên. Thế kiếm nhanh như xẹt điện lao thẳng nhằm hướng ngực nó mà đánh tới, nó nghiêng ng, dùng kiếm đặt trc ngực đỡ đg kiếm lia qua chỗ mình. Tiếng 2 thanh kiếm va chạm đến toé lửa như đang trình diễn 1 thước phim cổ trang giữa những cao thủ vậy. Sau khi tránh đc thế kiếm, nó xoay ng 1 vòng về phía Uyên, kiếm vẫn đặt trc ngực nhưng khi đg quay chấm dứt thì mũi kiếm của Uyên cũng đâm thẳng vào chính giữa thanh kiếm cũng nó. Nó tái mặt ngửa ng ra phía sau, Uyên theo đà quán tính lao về phía trc, nó lăn sang 1 bên, đứng dậy, chưa kịp hiểu rõ tình thế thì 1 đg kiếm nhằm thẳng đầu nó đánh tới, nó giơ kiếm đỡ thế kiếm nhưng giữa đường, kiếm lại đổi hướng. Nó cũng vội vàng dùng cán kiếm đỡ mũi kiếm. Đỡ xong thuận tay xoay kiếm 1 vòng để nó mũi kiếm bị đẩy ra. Xong xuôi nó phản xông. Dùng ngón tay lướt nhẹ trên thân kiếm. Khi ngón tay tới mũi kiếm thì kiếm của nó đã trở nên cùn hơn rất nhiều, thay vào đó lại trở thành 1 thanh nhuyễn kiếm. Kiếm mềm như 1 dải lụa, quấn lấy kiếm của Uyên, nhưng rồi lại buống ra, đánh vào cánh tay cô bé. Cánh tay áo cô bé rách ra làm hiên lên 1 lằn dài đỏ ửng. Nó vội vàng dừng kiếm
-Chị xin lỗi. Chị đã khiến kiếm cùn đi rất nhiều nhưng ko ngờ vẫn xé đc rách áo ra.
Uyên ko nói ko rằng tiếp tục đánh tới. Nó ko ngờ cô bé lại làm thế nên có điều đỡ ko kịp, phải dùng kiếm đỡ trực diện rồi ném thanh kiếm lên dùng ‘khinh công’ (Nói khinh công cho oai thui chứ nó có biết cái đấy đâu. Đc mỗi cái chạy nhanh) chuồn về phía sau Uyên. Uyên quay lại. Đg kiếm nhằm thẳng tim nó đánh lại. Nó giật mình. Phía sau nó đã là cột đèn rồi. Nó giơ tay đang định dùng tay ko đoạt kiếm của Uyên thì nhìn thấy phía trên đầu, thanh kiếm của nó đã cắt đứt sợi dây buộc đèn với giá đèn. 1 loạt đèn bắt đầu rơi xuống. Và phía dưới đám đèn đó, hiển nhiên lại là Lam Uyên đang lao tới chỗ nó như hổ đói rình mồi. Nó đổi lại chưởng pháp, dùng 1tay đón thân kiếm của Uyên rồi bẻ gẫy thanh kiếm. Phi mũi kiếm gắn lại đống dây rợ loằng ngoằng đó lại với giá đèn. Nhưng còn 1 phần phía gần chỗ nó và Uyên nhất thì lại ko thể gắn lên đc. Chùm đèn rơi xuống, nó kéo thân kiếm còn lại của Uyên về phía mình. Uyên nhìn 2 tay nó đầy máu mà vẫn cứ cố nắm lấy thân kiếm của mình thì cố sức giãy giụa khiến vết thương trên tay nó toác ra thành nhiều chỗ, hình như còn có cả thịt rơi ra nữa nhưng nó ko còn để ý tới những chuyện đó. Nó kéo Uyên ra khỏi chỗ đó. Nó ôm Uyên vào lòng quay vài vòng rồi đứng vững ở phía bên kia sân khấu. Vừa đúng lúc cả 2 dừng lại thì “Rầm, rầm, crắc...” Hàng loạt những âm thanh của sự đổ vỡ lan ra. Nó và Uyên còn chưa kịp làm gì thì hàng loạt tiếng “clap...clap...” vang lên khiến nó giật mình nhìn lại. Phong nhanh chóng cầm hộp cứu thương lên băng bó cho nó.
-Oái. Đau!-Hành động của Phong khiến nó giật mình
-Chị cũng còn biết đau sao? Chị là đồ ngốc à? Sao lại có thể hành động ko suy nghĩ như vậy hả?
-Nhưng nếu ko làm vậy thì cô bé sẽ bị thương. Phong muốn cô bé bị thương lắm à?-Nó cười ‘vô tội’ nhìn Phong
-Nhưng...-Phong đỏ mặt-Nhưng dù sao chị cũng ko nên làm vậy. Chị nhìn tay chị xem? Nó còn là tay nữa ko vậy?
Nó thấy Phong như vậy thì cũng chỉ cười chứ ko nói gì. Sau khi băng bó xong, cả 1 bàn tay phải của nó đều bị băng thành màu trắng hết. Nó nhìn cái tay của mình mà thương xót cho số phận hẩm hiu.
“Thưa quý vị và các bạn. Mọi ng cảm thấy, đội nào xứng đáng đoạt giải nhất trong cuộc thi ngày hôm nay”-MC tiếp tục nhiệm vụ của mình sau khi nhân viên kĩ thuật đã làm lại sân khấu như chưa hề có chuyện gì xảy ra
“Khối 9”-Mọi ng cùng đồng thanh
“Khối mấy ạ?”-MC vẫn cố gặn hỏi
“KHỐI 9”-Mọi ng hét to hơn.
Nam MC thỏa mãn cười nói. Sau khi công bố số điểm. Đội Phong đạt 130/150 điểm. Đoạt giải nhất. Khi nam MC đang định mời Hiệu trưởng lên sân khấu trao giải thưởng thì nữ MC bước ra chặn họng nam MC
“Thưa quý vị và các bạn. Để đoạt đc giải nhất trong cuộc thi ngày hôm nay, ko chỉ khối 9 mà tất cả các khối khác đều đã cố gắng rất nhiều. Tuy nhiên, sự cố kĩ thuật vừa rồi của khối 9 khiến cho 1 số ng ko đc hài lòng cho lắm. Vì vậy, ban giám khảo đề nghị thực hiện 1 màn đấu võ nho nhỏ. Phía giám khảo sẽ đưa ra ng thách đấu. Các thành viên của khối 9 sẽ phải đánh bại ng này. Nếu khối 9 ko thể đánh bại ng này thì đồng nghĩa với việc họ đã thua cuộc. Và lúc đó, chính các vị đang có mặt tại đây sẽ có cơ hội đạt đc phần thưởng như đã nói lúc đầu. Chỉ cần các vị có thể thắng đc ng thách đấu của phía giám khảo đưa ra. Các vị đồng ý ko ạ?”
-Này! Cậu định làm gì vậy? Sao lại chọn chị ấy?-Phong nhớ rằng chưa có nhìn thấy nó giơ tay nha
-Ai cũng thế thôi mà. Cậu đừng lo. Chị ấy ko bị thương đc đâu
“Ai lo cho chị ấy, mình là lo cậu bị thương đó”-Phong muốn nói nhưng lại ngại ko dám nói. Cậu lại tự an ủi mình “Dù gì thì Uyên cũng là ngôi sao võ thuật, chắc cũng ko bị thương nặng lắm. Chị cũng ko thích đả thương ng khác mà”
Nó tiến lên rồi đưa chiếc áo cho Phong. Phong nhận lấy chiếc áo đồng thời dùng ánh mắt lo lắng nhìn chị mình. Nó cười rồi kiễng chân nói nhỏ vào tai Phong “Chị ko để cô bé bị thương đâu. Yên tâm” Nói rồi nó cười cười cầm lấy thanh kiếm trên tay Phong tiến lên chào hỏi với cô bé mà ko thèm để ý tới Phong đang đỏ bừng mặt nhìn mình.
-Chị. Đừng có tự biên tự diễn suy nghĩ lung tung như vậy-Phong nói nhỏ rồi quay đi
-NGỐC! ĐỪNG HUỶ DUNG CÔ BÉ NHA
Đám bạn nó đồng thanh hét lớn lên từ phía dưới nó liếc mắt hừ lạnh nhìn đám bạn 1 cách khinh thường.
-Chào chị, em là Lam Uyên, lần này mong chị giúp đỡ-Uyên cười chào hỏi nó nhưng nó chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết vì nó còn đang cố nhơ xem cô bé tên Lam Uyên này là ai mà sao nó lại thấy quen như vậy? “Khoan đã, Lam Uyên? Ôi trời”
-Ngôi sao võ thuật Hà Lam Uyên?-Nó hét lớn nhìn cô bé đáng yêu ở trc mặt.
Mọi ng cũng sửng sốt. Nhìn cô bé đáng yêu như thế, dễ thương như thế ai có thể nghĩ tới đó lại chính là ngôi sao võ thuật Hà Lam Uyên chứ? Đám bạn nó thì mặt cười càng rạng rỡ. Hằng ko biết lấy từ đâu ra 1 cái loa quát lớn
“Ngốc! Đừng làm mất mặt Thành Thuỵ nha”
Hiệu trưởng thấy cô học trò ‘cưng’ xuất hiện thì cũng cười vui vẻ. Ông cầm cái micro lên cười hiền
“Lam Uyên! Cứ mạnh tay với cô bé đó đi. Đừng nhường. Cô bé đó cũng là thứ dữ đó”
-Hiệu trưởng. Nào có ai như Ngài kêu ng đánh học sinh của mình như vậy ko?-Nó oán hận nhìn Hiệu trưởng
Hiệu trưởng cùng đám bạn nó cười to, Quân ngồi ngay cạnh Hiệu trưởng cũng mỉm cười vì vẻ mặt siêu đáng yêu của nó, Phong nhìn chị mình mà lắc đầu cười khổ “Chị đúng là 1 quả bom nổ chậm mà”. Những ng khác nhìn họ nói vậy thì chẳng hiểu gì cả.
-Cô bé! Em ko mặc đồ bảo hộ sao?-nó ngạc nhiên khi thấy Uyên vẫn đứng đó mà ko chịu mặc đồ bảo hộ mà chỉ mặc 1 bộ võ phục bình thường, còn nó thì lại mặc quần jeans áo sơ mi, chẳng hợp 1 chút nào.
-Em thấy chị ko mặc nên...-Uyên cúi đầu xấu hổ nhìn nó
“Ôi! Đáng yêu chưa kìa?”-Nó tự nói với mình rồi lại cười lấy đồ bảo hộ mặc cho Uyên
-Em mặc vào đi. Chị cũng học võ đc 10 năm rồi nên em cứ yên tâm. Chị ko bị thương đâu
Uyên nhìn nó trân trối, có thứ gì đó trong mắt cô bé loé lên nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt. Cô ngoan ngoãn đứng đó để nó mặc đồ bảo hộ cho mình. Xong đâu đấy, 2 ng tay cầm kiếm đứng nhìn đối thủ. Nó vẫn cứ cười hiền lành. Kiếm ko phải môn nó yêu thích nhưng nó cũng là 1 cao thủ nên nó ko chú ý lắm, thẳng thua đều ko quan trọng. Trận đấu vừa bắt đầu, Uyên đã lao tới. Những đc kiếm lưu loát, uyển chuyển thiên biến vạn hoá, khiến nó nhìn cũng có chút choáng váng. Cách dùng kiếm của Uyên là sự kết hợp giữa kiếm thuật của ninja ở Nhật cùng với kiếm đạo ở Phương Tây. Thế nên những chiêu thức ko theo 1 bài bản nào. “Cô bé này thật thông minh”-Nó cảm thán nhìn Uyên. Những chiêu thức của Uyên khiến nó phải liên tục lùi lại nhưng ko hề bị chiếm thế thượng phong. 2 ng vẫn đang ở trạng thái ngang bằng. Khi nó đến gần mép sân khấu thì Uyên dừng tay hỏi nó
-Sao chị ko đánh trả mà chỉ chống đỡ vậy?
-À! Nói thật thì chị ko hứng thú với kiếm thuật lắm-Nó gãi gãi đầu nói như chuyện đùa
Đám bạn nó, Phong cùng Quân đều sắc mặt đại chuyển biến. Ai mà ngờ đc nó ko giỏi dùng kiếm chứ? Trong khi mọi ng còn đang lo lắng cho nó thì Hiệu trưởng lại cười càng vừa lòng “Hải Anh! Ta thật khâm phục cháu, 1 câu nói khiến đối phương có thắng cũng ko vinh quang. Còn nếu cháu thắng thì lại là 1 kỉ lục. Cháu có ngốc thật ko vậy?”.
-HẢI ANH! CHỊ LÀM ƠN ĐI! TRỜI CŨNG GẦN TRƯA RỒI ĐÓ!
1 tiếng hét lạ khiến nó quay ngoắt lại. Hoá ra Satel, Dark cùng với ‘vợ chồng’ Dương đều tới đông đủ. Cũng ko biết làm sao mà họ biết nó đang ở đây nữa. Nó cười khổ vẻ bất đắc dĩ
-Uyên! Chúng ta đánh lại nhé. Lần này chị sẽ cố gắng đánh trả. Em cũng tuyệt đối ko đc nương tay nhé
Uyên gật đầu rồi lùi lại, giơ kiếm lên tiếp tục đánh lên. Thế kiếm nhanh như xẹt điện lao thẳng nhằm hướng ngực nó mà đánh tới, nó nghiêng ng, dùng kiếm đặt trc ngực đỡ đg kiếm lia qua chỗ mình. Tiếng 2 thanh kiếm va chạm đến toé lửa như đang trình diễn 1 thước phim cổ trang giữa những cao thủ vậy. Sau khi tránh đc thế kiếm, nó xoay ng 1 vòng về phía Uyên, kiếm vẫn đặt trc ngực nhưng khi đg quay chấm dứt thì mũi kiếm của Uyên cũng đâm thẳng vào chính giữa thanh kiếm cũng nó. Nó tái mặt ngửa ng ra phía sau, Uyên theo đà quán tính lao về phía trc, nó lăn sang 1 bên, đứng dậy, chưa kịp hiểu rõ tình thế thì 1 đg kiếm nhằm thẳng đầu nó đánh tới, nó giơ kiếm đỡ thế kiếm nhưng giữa đường, kiếm lại đổi hướng. Nó cũng vội vàng dùng cán kiếm đỡ mũi kiếm. Đỡ xong thuận tay xoay kiếm 1 vòng để nó mũi kiếm bị đẩy ra. Xong xuôi nó phản xông. Dùng ngón tay lướt nhẹ trên thân kiếm. Khi ngón tay tới mũi kiếm thì kiếm của nó đã trở nên cùn hơn rất nhiều, thay vào đó lại trở thành 1 thanh nhuyễn kiếm. Kiếm mềm như 1 dải lụa, quấn lấy kiếm của Uyên, nhưng rồi lại buống ra, đánh vào cánh tay cô bé. Cánh tay áo cô bé rách ra làm hiên lên 1 lằn dài đỏ ửng. Nó vội vàng dừng kiếm
-Chị xin lỗi. Chị đã khiến kiếm cùn đi rất nhiều nhưng ko ngờ vẫn xé đc rách áo ra.
Uyên ko nói ko rằng tiếp tục đánh tới. Nó ko ngờ cô bé lại làm thế nên có điều đỡ ko kịp, phải dùng kiếm đỡ trực diện rồi ném thanh kiếm lên dùng ‘khinh công’ (Nói khinh công cho oai thui chứ nó có biết cái đấy đâu. Đc mỗi cái chạy nhanh) chuồn về phía sau Uyên. Uyên quay lại. Đg kiếm nhằm thẳng tim nó đánh lại. Nó giật mình. Phía sau nó đã là cột đèn rồi. Nó giơ tay đang định dùng tay ko đoạt kiếm của Uyên thì nhìn thấy phía trên đầu, thanh kiếm của nó đã cắt đứt sợi dây buộc đèn với giá đèn. 1 loạt đèn bắt đầu rơi xuống. Và phía dưới đám đèn đó, hiển nhiên lại là Lam Uyên đang lao tới chỗ nó như hổ đói rình mồi. Nó đổi lại chưởng pháp, dùng 1tay đón thân kiếm của Uyên rồi bẻ gẫy thanh kiếm. Phi mũi kiếm gắn lại đống dây rợ loằng ngoằng đó lại với giá đèn. Nhưng còn 1 phần phía gần chỗ nó và Uyên nhất thì lại ko thể gắn lên đc. Chùm đèn rơi xuống, nó kéo thân kiếm còn lại của Uyên về phía mình. Uyên nhìn 2 tay nó đầy máu mà vẫn cứ cố nắm lấy thân kiếm của mình thì cố sức giãy giụa khiến vết thương trên tay nó toác ra thành nhiều chỗ, hình như còn có cả thịt rơi ra nữa nhưng nó ko còn để ý tới những chuyện đó. Nó kéo Uyên ra khỏi chỗ đó. Nó ôm Uyên vào lòng quay vài vòng rồi đứng vững ở phía bên kia sân khấu. Vừa đúng lúc cả 2 dừng lại thì “Rầm, rầm, crắc...” Hàng loạt những âm thanh của sự đổ vỡ lan ra. Nó và Uyên còn chưa kịp làm gì thì hàng loạt tiếng “clap...clap...” vang lên khiến nó giật mình nhìn lại. Phong nhanh chóng cầm hộp cứu thương lên băng bó cho nó.
-Oái. Đau!-Hành động của Phong khiến nó giật mình
-Chị cũng còn biết đau sao? Chị là đồ ngốc à? Sao lại có thể hành động ko suy nghĩ như vậy hả?
-Nhưng nếu ko làm vậy thì cô bé sẽ bị thương. Phong muốn cô bé bị thương lắm à?-Nó cười ‘vô tội’ nhìn Phong
-Nhưng...-Phong đỏ mặt-Nhưng dù sao chị cũng ko nên làm vậy. Chị nhìn tay chị xem? Nó còn là tay nữa ko vậy?
Nó thấy Phong như vậy thì cũng chỉ cười chứ ko nói gì. Sau khi băng bó xong, cả 1 bàn tay phải của nó đều bị băng thành màu trắng hết. Nó nhìn cái tay của mình mà thương xót cho số phận hẩm hiu.
“Thưa quý vị và các bạn. Mọi ng cảm thấy, đội nào xứng đáng đoạt giải nhất trong cuộc thi ngày hôm nay”-MC tiếp tục nhiệm vụ của mình sau khi nhân viên kĩ thuật đã làm lại sân khấu như chưa hề có chuyện gì xảy ra
“Khối 9”-Mọi ng cùng đồng thanh
“Khối mấy ạ?”-MC vẫn cố gặn hỏi
“KHỐI 9”-Mọi ng hét to hơn.
Nam MC thỏa mãn cười nói. Sau khi công bố số điểm. Đội Phong đạt 130/150 điểm. Đoạt giải nhất. Khi nam MC đang định mời Hiệu trưởng lên sân khấu trao giải thưởng thì nữ MC bước ra chặn họng nam MC
“Thưa quý vị và các bạn. Để đoạt đc giải nhất trong cuộc thi ngày hôm nay, ko chỉ khối 9 mà tất cả các khối khác đều đã cố gắng rất nhiều. Tuy nhiên, sự cố kĩ thuật vừa rồi của khối 9 khiến cho 1 số ng ko đc hài lòng cho lắm. Vì vậy, ban giám khảo đề nghị thực hiện 1 màn đấu võ nho nhỏ. Phía giám khảo sẽ đưa ra ng thách đấu. Các thành viên của khối 9 sẽ phải đánh bại ng này. Nếu khối 9 ko thể đánh bại ng này thì đồng nghĩa với việc họ đã thua cuộc. Và lúc đó, chính các vị đang có mặt tại đây sẽ có cơ hội đạt đc phần thưởng như đã nói lúc đầu. Chỉ cần các vị có thể thắng đc ng thách đấu của phía giám khảo đưa ra. Các vị đồng ý ko ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.