Chương 3
shanyng0
16/05/2013
“Con về rồi ạ”-Nó đẩy cửa bước vào nhà. Bố mẹ nó đang ngồi xem tivi. Nó chạy lên phòng cất cặp thay quần áo, rửa mặt xong mới xuống dưới nhà rồi
ngồi vào chiếc ghế đơn bên mé bàn. Rót 1 cốc nước và uống (Tất nhiên).
“Hải Anh. Xuống dọn cơm đi con”-Bố nó vừa xem tivi vừa nói với nó
“Ơ. Ko chờ em hả bố?”-Nó ngây thơ nhìn bố mình
“Nó về rồi. Con dọn xong thì gọi em xuống luôn đi”
“Dạ”-Nó chạy tọt vào trong bếp và 3p sau chạy lên nhà, ko thèm gõ cửa, nó xông thẳng vào phòng em nó “Này nhóc. Rửa tay rồi xuống ăn cơm đi”
“Chị.”-Nó đang định bước đi thì em nó gọi lại
“Gì nữa?”-Nó cau có
“Cho Phong xin cái thẻ 20 đi”-Nhóc năn nỉ với nó
“Thẻ 20? Được thôi. Đưa tiền đây. Chị mua cho”-Nó chìa tay ra trước mặt em nó
“Chị”-Em nó kêu nhẹ
“Ko có thì thôi. Chị ko phải cái ngân hàng. Hì hì”-Nó cười rồi đi xuống nhà
“Chị. Mua cho Phong đi mà”-Em nó chạy theo túm lấy tay áo nó rồi lắc lắc
“Chịu thôi”-Nó vẫn bàng quan.- “Trừ khi...”
“Trừ khi làm sao? Chị nói đi”-Em nó nóng ruột
“Trừ khi đợt thi tới này nhóc zing đc số điểm 10 lớn hơn hoặc ít nhất là bằng với kết quả 4 năm trc của chị thì chị có thể sẽ suy nghĩ lại”
“Ok. Tưởng gì. Chuyện nhỏ. Chị nói rồi nhé”-Nói rồi em nó chạy lên nhà
“Này. Ko ăn cơm còn làm gì đấy”
“Em xuống ngay”
Nó cười, lắc đầu đi xuống nhà. Vào phòng bếp, bố mẹ đã ngồi bên cạnh bàn ăn cơm từ lúc nào rồi.
“Hải Anh. Hải Phong đâu?”-Mẹ nó hỏi nó
“Con đây ạ”-Hải Phong vừa chạy vào vừa nhanh tay bốc 1 miếng trứng bỏ vào miệng “Wow. Mẹ là number 1. Mẹ là 1 ét-tê của con”
“Này. Em đã rửa tay chưa mà bốc ăn thế hả?”-Nó đập vào tay Phong
“Phong rửa rồi. Ko tin chị ngửi thử xem. Con có mùi của xà phòng nữa nha”-Nhóc chìa 2 bàn tay nhỏ nhắn ra trc mặt nó
“Vậy thì ăn cơm thôi. Ăn cơm nào”-Bố nó cười cười
“Con mời bố mẹ ăn cơm”-Nó và cậu nhóc đồng thanh
“Chị mời Phong ăn cơm”-Nó cười rồi xoa đầu em nó
“Phong cũng mời chị ăn cơm”-Cậu nhóc cũng học theo cách nó nhưng do thấp hơn nó nên đành thôi
Sau bữa trưa. Em nó đi học, bố mẹ nó đi làm. Chỉ có mình nó ở nhà. Nó khóa hết cửa nhà lại rồi lên phòng học bài. Với cái chỉ số IQ ko cao nhưng cũng chẳng thấp. Chỉ 2h là quá đủ để nó hoàn thành đống bài tập về nhà.
“Chết! Đã 2h55 rồi sao”-Nó cầm chiếc đồng hồ để bàn rồi chạy nhanh làm thủ tục cá nhân rồi vớ vội chiếc cặp đi học
Bằng 1 tốc độ kinh ng, nó có mặt tại trường đúng 3h15. Đang thở dốc thì bọn Hằng, Lan , Nguyệt cùng đi tới
“Wow. Hiếm nha. Nhỏ Ngốc mà cũng thở dốc nè bà con”-Hằng làm bộ la lớn
Nó cố hít thở thật sâu để giữ hơi thở đều đặn rồi mới quắc mắt nhìn Hằng
“Nè. Hằng sợ rằng ng ta ko biết hay sao mà la lớn thế?”
“Keke. Ai biểu bà mới về trg nửa năm đã cuỗm ngay cái vị trí số 1 của trg đẩy tui xuống thứ 11 làm chi?”-Hằng ngây thơ vô (số) tội nhìn nó
“Thôi ko nói nữa. Vào lớp đi. Muộn rồi”
Dứt lời thì ng cũng chẳng còn tăm hơi đâu. Nó lại như 1 vận động viên đường dài, chạy với 1 tốc độ tối đa mà nó có thể chạy đc lúc này, lao thẳng vào lớp.
Cửa lớp 11A1
“Thưa cô, em xin phép vào lớp”-Nó đứng ngay ngắn giữa cửa lớp. Xui xẻo cho nó. Giáo viên môn Hóa hôm nay nghỉ. Giáo viên dạy thay lại nổi tiếng là ‘ác nữ’. Phen này thì nó chết chắc. Đang loay hoay ko biết làm gì thì bọn nhỏ Hằng cũng tới. Kết quả vẫn là phải hứng chịu những ánh nhìn xoi mói của ‘ác nữ’ cùng những lời đàm tiếu của mấy nhỏ trong lớp.
“Thưa cô, chúng em xin vào lớp”-Cả 1 ‘quân đoàn’ xin vào lớp đang đứng trc cửa lớp.
“Dương Quân đấy à. Em cứ vào đi”-Thái độ của ‘ác nữ’ thay đổi chóng mặt. Ai chẳng biết ‘ác nữ’ mê bóng rổ, trong khi đó Dương Quân lại là đội trưởng đội bóng rổ của trg, đã nhiều lần đạt cup vô địch. Bà ta ko quý thì mới là chuyện lạ
Nó cứ đứng nhìn. Dương Quân ko phải ng xa lạ. Cái kẻ ngồi ngay bên cạnh nó, cách nó có 1 cái ô bàn ấy sao nó có thể ko biết đc? 1 kẻ có độ tự kỉ còn nặng hơn cả độ mặn của biển Chết. Và điều quan trọng nhất, hắn và nó hiện đang cùng giữ vị trí số 1 của bảng xếp hạng học tập trong trg. Nó ghét cái vẻ kênh kiệu của hắn. Nhìn mà chỉ muốn đấm cho vỡ cái mặt đấy ra
“Hải Anh. Xuống dọn cơm đi con”-Bố nó vừa xem tivi vừa nói với nó
“Ơ. Ko chờ em hả bố?”-Nó ngây thơ nhìn bố mình
“Nó về rồi. Con dọn xong thì gọi em xuống luôn đi”
“Dạ”-Nó chạy tọt vào trong bếp và 3p sau chạy lên nhà, ko thèm gõ cửa, nó xông thẳng vào phòng em nó “Này nhóc. Rửa tay rồi xuống ăn cơm đi”
“Chị.”-Nó đang định bước đi thì em nó gọi lại
“Gì nữa?”-Nó cau có
“Cho Phong xin cái thẻ 20 đi”-Nhóc năn nỉ với nó
“Thẻ 20? Được thôi. Đưa tiền đây. Chị mua cho”-Nó chìa tay ra trước mặt em nó
“Chị”-Em nó kêu nhẹ
“Ko có thì thôi. Chị ko phải cái ngân hàng. Hì hì”-Nó cười rồi đi xuống nhà
“Chị. Mua cho Phong đi mà”-Em nó chạy theo túm lấy tay áo nó rồi lắc lắc
“Chịu thôi”-Nó vẫn bàng quan.- “Trừ khi...”
“Trừ khi làm sao? Chị nói đi”-Em nó nóng ruột
“Trừ khi đợt thi tới này nhóc zing đc số điểm 10 lớn hơn hoặc ít nhất là bằng với kết quả 4 năm trc của chị thì chị có thể sẽ suy nghĩ lại”
“Ok. Tưởng gì. Chuyện nhỏ. Chị nói rồi nhé”-Nói rồi em nó chạy lên nhà
“Này. Ko ăn cơm còn làm gì đấy”
“Em xuống ngay”
Nó cười, lắc đầu đi xuống nhà. Vào phòng bếp, bố mẹ đã ngồi bên cạnh bàn ăn cơm từ lúc nào rồi.
“Hải Anh. Hải Phong đâu?”-Mẹ nó hỏi nó
“Con đây ạ”-Hải Phong vừa chạy vào vừa nhanh tay bốc 1 miếng trứng bỏ vào miệng “Wow. Mẹ là number 1. Mẹ là 1 ét-tê của con”
“Này. Em đã rửa tay chưa mà bốc ăn thế hả?”-Nó đập vào tay Phong
“Phong rửa rồi. Ko tin chị ngửi thử xem. Con có mùi của xà phòng nữa nha”-Nhóc chìa 2 bàn tay nhỏ nhắn ra trc mặt nó
“Vậy thì ăn cơm thôi. Ăn cơm nào”-Bố nó cười cười
“Con mời bố mẹ ăn cơm”-Nó và cậu nhóc đồng thanh
“Chị mời Phong ăn cơm”-Nó cười rồi xoa đầu em nó
“Phong cũng mời chị ăn cơm”-Cậu nhóc cũng học theo cách nó nhưng do thấp hơn nó nên đành thôi
Sau bữa trưa. Em nó đi học, bố mẹ nó đi làm. Chỉ có mình nó ở nhà. Nó khóa hết cửa nhà lại rồi lên phòng học bài. Với cái chỉ số IQ ko cao nhưng cũng chẳng thấp. Chỉ 2h là quá đủ để nó hoàn thành đống bài tập về nhà.
“Chết! Đã 2h55 rồi sao”-Nó cầm chiếc đồng hồ để bàn rồi chạy nhanh làm thủ tục cá nhân rồi vớ vội chiếc cặp đi học
Bằng 1 tốc độ kinh ng, nó có mặt tại trường đúng 3h15. Đang thở dốc thì bọn Hằng, Lan , Nguyệt cùng đi tới
“Wow. Hiếm nha. Nhỏ Ngốc mà cũng thở dốc nè bà con”-Hằng làm bộ la lớn
Nó cố hít thở thật sâu để giữ hơi thở đều đặn rồi mới quắc mắt nhìn Hằng
“Nè. Hằng sợ rằng ng ta ko biết hay sao mà la lớn thế?”
“Keke. Ai biểu bà mới về trg nửa năm đã cuỗm ngay cái vị trí số 1 của trg đẩy tui xuống thứ 11 làm chi?”-Hằng ngây thơ vô (số) tội nhìn nó
“Thôi ko nói nữa. Vào lớp đi. Muộn rồi”
Dứt lời thì ng cũng chẳng còn tăm hơi đâu. Nó lại như 1 vận động viên đường dài, chạy với 1 tốc độ tối đa mà nó có thể chạy đc lúc này, lao thẳng vào lớp.
Cửa lớp 11A1
“Thưa cô, em xin phép vào lớp”-Nó đứng ngay ngắn giữa cửa lớp. Xui xẻo cho nó. Giáo viên môn Hóa hôm nay nghỉ. Giáo viên dạy thay lại nổi tiếng là ‘ác nữ’. Phen này thì nó chết chắc. Đang loay hoay ko biết làm gì thì bọn nhỏ Hằng cũng tới. Kết quả vẫn là phải hứng chịu những ánh nhìn xoi mói của ‘ác nữ’ cùng những lời đàm tiếu của mấy nhỏ trong lớp.
“Thưa cô, chúng em xin vào lớp”-Cả 1 ‘quân đoàn’ xin vào lớp đang đứng trc cửa lớp.
“Dương Quân đấy à. Em cứ vào đi”-Thái độ của ‘ác nữ’ thay đổi chóng mặt. Ai chẳng biết ‘ác nữ’ mê bóng rổ, trong khi đó Dương Quân lại là đội trưởng đội bóng rổ của trg, đã nhiều lần đạt cup vô địch. Bà ta ko quý thì mới là chuyện lạ
Nó cứ đứng nhìn. Dương Quân ko phải ng xa lạ. Cái kẻ ngồi ngay bên cạnh nó, cách nó có 1 cái ô bàn ấy sao nó có thể ko biết đc? 1 kẻ có độ tự kỉ còn nặng hơn cả độ mặn của biển Chết. Và điều quan trọng nhất, hắn và nó hiện đang cùng giữ vị trí số 1 của bảng xếp hạng học tập trong trg. Nó ghét cái vẻ kênh kiệu của hắn. Nhìn mà chỉ muốn đấm cho vỡ cái mặt đấy ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.