Chương 84: Bù đắp
Thải Thải Lai Liễu
01/02/2022
Vẻ mặt Lục Cận Ngôn thoáng lưỡng lự.
Hắn nhận ra Dung Trì đang nhớ anh họ hắn, nhưng, nhưng mà khổ nỗi anh hắn không thể đi ra ngoài ngay được....
"Vừa nãy tôi thuận miệng nói thôi, đừng để ý."
Thấy hắn do dự, Dung Trì nhạy cảm nhận ra vừa nãy mình đã hỏi sai.
Sau khi tìm thấy chìa khóa xe, anh ném cho Lục Cận Ngôn, lạnh lùng nói: "Không cần trả chìa khóa, tôi vẫn còn xe khác trên đảo."
Lục Cận Ngôn cũng không khách sáo, hắn nhanh nhẹn bắt lấy chìa khóa xe, đoạn nói lời cảm ơn với anh: "Vậy tôi xin nhận chiếc xe này, đợi khi nào trở về, tôi đưa cậu chiếc khác."
"Không hiếm lạ."
Dung Trì nhạt nhẽo nói, rồi anh xoay người trở về phòng.
Lục Cận Ngôn nhìn bóng lưng của anh, hắn khẽ thở dài.
Không phải hắn không muốn Lục Đinh Diệp sớm trở về. Thật ra, sau mấy năm kể từ ngày tìm được đường sống trong chỗ chết, giờ Mael vừa thận trọng vừa giảo hoạt, để lại cho mình không ít đường lui.
Ngay lúc này hắn có thể dẫn người đi đón Lục Đinh Diệp quay về.
Nhưng kết quả nhận được là gì?
Nếu có phá hủy, thì cũng chỉ là một trong những căn cứ thí nghiệm nhỏ của Mael, những thứ phiền toái khác còn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Cận Ngôn chợt nặng nề.
Không lâu sau.
Xe chạy băng băng trên đường, Dung Niên ngồi ở ghế phụ chơi điện thoại của Lục Cận Ngôn.
"Lục Cận Ngôn, điện thoại của anh có nhiều thông báo ghê."
Từ sau khi Lục Cận Ngôn công bố mình lên chức cha, tất cả những người hay tin đều tới chúc mừng hắn.
Nghe vậy, Lục Cân Ngôn chỉ bâng quơ đáp: "Vậy em cứ trả lời đi, lười không muốn trả lời thì thôi."
Dung Niên nhăn khuôn mặt nhỏ, xấu hổ không dám trả lời, nhưng khi thấy những lời nhận xét là của người thân, cậu vẫn lễ phép đáp lại tất cả.
Bởi vì đối phương là người nhà của Lục Cận Ngôn, Dung Niên còn cố ý vào Wechat của mình để gửi một vài nhãn dãn quý báu cho Lục Cận Ngôn.
Sau đó lại vào Wechat của hắn để lưu lại, đồng thời chân thành gửi cho những người thân đến chào hỏi. . Đam Mỹ Sắc
Nhưng ngay sau khi cậu vừa trả lời xong thì thành viên Lục gia đã lập tức phát hiện.
"Bây giờ, người sử dụng Wechat... không phải Cận Ngôn đúng không?"
"Chắc chắn không phải anh ấy. Vừa nãy trả lời tin nhắn của tôi, một câu cảm ơn hai câu cảm ơn, vừa lễ phép lại khiêm tốn, không giống tác phong của Cận Ngôn."
"Không chỉ lễ phép đâu, còn gửi cho ta một cái nhãn dán...."
Người nói câu cuối cùng là ông nội Lục Cận Ngôn.
Tuy rằng tuổi ông nội đã cao, nhưng ông rất giỏi bắt trend. Khi nhìn thấy Lục Cận Ngôn gửi một bụi hoa cải dầu cùng với ba chữ "Xin cảm ơn" to tướng lóe sắc vàng, ông suýt chút nữa bị chói mù hai mắt.
Đúng lúc Dung Niên nhìn thấy mấy dòng trên, vẻ mặt cậu hoảng hốt, luống cuống đặt điện thoại lên đùi, nghiêng đầu nhìn Lục Cận Ngôn: "Lục Cận Ngôn, bọn họ biết anh không phải là người trả lời rồi."
Lục Cận Ngôn nhớ lại phong cách trả lời tin nhắn của bé con, quả thực khác xa so với hắn.
Hắn bật cười, nói: "Nếu nhận ra rồi thì cứ mặc họ đi."
Vừa dứt lời, điện thoại trên đùi Dung Niên chợt vang lên.
Là mẹ Lục gọi video qua Wechat.
Dung Niên: "...."
Nhìn thấy thông báo 'Mẹ' mời gọi video, Dung Niên sợ run bần bật.
"Lục Cận Ngôn!" Cậu gọi: "Mẹ anh gọi video."
Lục Cận Ngôn híp mắt nhìn thẳng đường, giọng điệu bình tĩnh nói: "Em nhấc máy hộ anh."
Dung Niên túm chặt mép quần, nhỏ giọng nói: "Em sợ."
Lục Cận Ngôn: "........"
Không còn cách nào khác, Lục Cận Ngôn đành duỗi tay qua lấy điện thoại, mở loa ngoài rồi đặt máy lên giá đỡ.
"Mẹ, sao lại gọi điện thoại qua đây?"
Trong video hiện lên hình ảnh mẹ Lục, bà mặc một bộ sườm xám màu chàm, mái tóc búi chéo được cố định bằng một chiếc trâm ngọc màu trắng, trông vừa xinh đẹp vừa sang trọng.
Nhìn thấy Lục Cận Ngôn, bà nhíu mày, không vui nói: "Sao con lại nhấc máy?"
Lục Cận Ngôn bất đắc dĩ: "Mẹ gọi cho con, không phải con nhấc máy thì là ai?"
"Đừng giả ngu với mẹ, vừa nãy con còn chẳng cầm điện thoại trong tay. Nhanh nhanh, để mẹ nhìn con dâu một cái nào."
Lục Cận Ngôn không làm theo, hắn dứt khoát bỏ qua đề tài này: "Đợi bao giờ mẹ về thì gặp, đúng rồi, mẹ với cả ba con đi đến đâu rồi?"
"Hôm nay là chúng ta đến nơi. Đừng lảng sang chuyện khác, để mẹ chào hỏi con dâu trước đã." Mẹ Lục không dễ bị đánh lừa như vậy, vậy nên trả lời câu hỏi của hắn xong, bà vẫn thủy chung muốn gặp con dâu.
Lục Cận Ngôn nhìn Dung Niên ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, rồi lại nhìn bà mẹ khăng khăng đòi thấy người của mình.
Khóe mắt hắn giật giật: "Thôi được rồi, để mẹ nhìn một lát vậy."
Nói xong, hắn duỗi tay dịch điện thoại sang bên cạnh một chút.
Dung Niên: "????"
Chưa kịp chuẩn bị gì đã bị lọt vào trong ống kính, khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ngây ra như phỗng.
Mà mẹ Lục đang đối mặt với Dung Niên cũng sững sờ không kém.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí im ắng như thể bị ngừng lại.
Qua một lúc lâu sau, Dung Niên đành gom hết dũng khí, cậu mở to đôi mắt ướt dầm dề, giọng nói run rẩy, vô thức gọi một tiếng: "Mẹ."
Gọi xong, vẻ mặt mẹ Lục càng trở nên phức tạp.
"Cậu, cậu là?" Bà nghi ngờ hỏi, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ.
Thấy đứa bé trước mắt này đang vô cùng sợ hãi, bà sợ mình chỉ lớn tiếng tiếng chút thôi là có thể dọa người ta phát khóc.
Dung Niên nhìn Lục Cận Ngôn cầu sự giúp đỡ.
Lục Cận Ngôn cầm chặt tay lái, chăm chú lái xe. Cảm nhận được ánh mắt gấp rút của Dung Niên, khóe môi hắn cong cong, bình tĩnh giới thiệu: "Mẹ, em ấy tên Dung Niên, là người của con."
Trong nháy mắt, cả người mẹ Lục như thể bị sét đánh.
Rõ ràng đứa bé này là một cậu trai, mà con trai thì không thể nào sinh em bé được.
Nhưng Lục Cận Ngôn lại bảo mình được làm cha.
Mẹ Lục đúc kết một vài tin tức vào với nhau, bà suýt chút nữa thở không ra hơi.
Con của hắn chỉ là một lời nói dối sao? Không lẽ hắn vẫn luôn lừa gạt hai người họ?
"Dung Niên phải không."
Mẹ Lục nhìn vẻ bề ngoài mềm mại xinh đẹp của Dung Niên, trong lòng thầm nói một câu tội nghiệp.
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Bà hỏi
Dung Niên ngoan ngoãn đáp: "Mười tám ạ."
"Thế cháu ở bên cạnh Lục Cận Ngôn lâu chưa?" Mẹ Lục hỏi tiếp, vì thường xuyên đi ra ngoài thăm thú cho nên bà cũng không kỳ thị đồng tính.
Nếu Lục Cận Ngôn cứ ngoan ngoãn dẫn về một người bạn đời cùng giới thì bà cũng không có ý kiến gì.
Nhưng lúc này, mẹ Lục tới tối nghĩ, con mình đúng là đứa thích tìm đường chết mà. Không lừa con gái sinh em bé thì lại lừa một cậu nhóc yêu đương.
Thấy bà hỏi vậy, trong lòng Dung Niên quýnh lên, cậu vội trả lời: "Lúc ở bên cạnh Lục Cận Ngôn là mới qua sinh nhật của cháu, lúc ấy cháu đã trưởng thành rồi ạ."
Thấy cậu vừa mới sinh nhật cách đây không lâu, mẹ Lục chỉ cảm thấy huyết áp tăng vèo vèo.
"Ừm, dì biết rồi, cháu đã thành niên." Mẹ Lục xoa dịu cậu.
Nghe qua mấy câu mẹ mình vừa hỏi, kết hợp với giọng điệu của bà, Lục Cận Ngôn cũng lờ mờ đoán được mẹ mình đang nghĩ cái gì.
Nhưng hiện tại không phải là lúc thích hợp để giải thích mọi chuyện với bà.
Bởi vì bọn họ đã tới địa điểm cần đến.
"Mẹ, tối mình lại nói chuyện. Bây giờ con với Niên Niên có chuyện phải làm."
Mẹ Lục cũng không muốn dạy dỗ con mình trước mặt Dung Niên, vậy nên bà đành gắng nhịn xuống rồi "Ừ" một tiếng.
Cúp điện thoại, Lục Cận Ngôn cẩn thận đỗ xe, rồi đứng dậy đi mở cửa xe cho Dung Niên.
Dung Niên đã thêm Wechat với Đàm Hạ, vừa xuống xe, cậu lập tức gửi vị trí cho hắn.
Rất nhanh.
Dung Niên đã thấy Đàm Hạ đứng ở dưới trạm dừng.
Có vẻ hắn vội vàng chạy đến đây cho nên chỉ khoác một cái balo không lớn, mái tóc quăn ngang vai được buộc lên, hàng lông mày trên khuôn mặt lạnh lùng không phân biệt giới ấy sít sao nhíu lại.
"Đàm Hạ!"
Dung Niên gọi hắn.
Đang nhíu mày suy nghĩ, Đàm Hạ chợt nghe thấy tiếng gọi, hắn lập tức nhìn sang.
Hắn nhấc bước đi tới, giọng điệu hờ hững khó nắm bắt: "Cảm ơn cậu đã tới đón tôi."
Dung Niên lắc đầu: "Không cần cảm ơn."
"Anh có muốn về đảo với chúng tôi không?" Dung Niên hỏi.
Đàm Hạ khẽ gật đầu, vốn dĩ hắn cũng không muốn đi lên đảo, nhưng đúng là chạy trời không khỏi nắng.
"Dung Niên, anh cậu có biết.... cậu tới đây đón tôi không?" Sau khi lên xe, Đàm Hạ ngồi vào ghế sau, đoạn hỏi.
"Anh ấy biết tôi với Lục Cận Ngôn đi đón người, nhưng không biết đón ai."
Nghe thấy câu trả lời này, Đàm Hạ nhẹ nhàng thở hắt ra.
Không lâu sau.
Dung Niên dẫn Đàm Hạ trở về, còn sắp xếp cho hắn ở phòng Cư Tử Dật.
"Dung Niên, ngài Lục."
Ánh mắt Đàm Hạ liếc qua một vài vật dụng Cư Tử Dật để lại trong phòng, trong lòng thoáng lưỡng lự, nhưng ngay đó, hắn tự buộc mình di dời lực chú ý.
"Tử Dật xảy ra chuyện rồi." Hắn nói.
Dung Niên sững sờ: "Sao anh lại khẳng định......"
"Tôi chắc chắn."
Đàm Hạ trả lời không chút do dự, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm vào hai người: "Lần cuối Tử Dật liên hệ với tôi, cậu ấy nói bệnh tình cha Mặc Mặc tới giai đoạn nguy kịch, cậu ấy phải đưa Mặc Mặc về nhà một chuyến."
"Nhưng theo tin tức tôi điều tra được, trước khi bọn họ trở về thăm bệnh thì cha Mặc Mặc đã chết rồi."
Hắn nhận ra Dung Trì đang nhớ anh họ hắn, nhưng, nhưng mà khổ nỗi anh hắn không thể đi ra ngoài ngay được....
"Vừa nãy tôi thuận miệng nói thôi, đừng để ý."
Thấy hắn do dự, Dung Trì nhạy cảm nhận ra vừa nãy mình đã hỏi sai.
Sau khi tìm thấy chìa khóa xe, anh ném cho Lục Cận Ngôn, lạnh lùng nói: "Không cần trả chìa khóa, tôi vẫn còn xe khác trên đảo."
Lục Cận Ngôn cũng không khách sáo, hắn nhanh nhẹn bắt lấy chìa khóa xe, đoạn nói lời cảm ơn với anh: "Vậy tôi xin nhận chiếc xe này, đợi khi nào trở về, tôi đưa cậu chiếc khác."
"Không hiếm lạ."
Dung Trì nhạt nhẽo nói, rồi anh xoay người trở về phòng.
Lục Cận Ngôn nhìn bóng lưng của anh, hắn khẽ thở dài.
Không phải hắn không muốn Lục Đinh Diệp sớm trở về. Thật ra, sau mấy năm kể từ ngày tìm được đường sống trong chỗ chết, giờ Mael vừa thận trọng vừa giảo hoạt, để lại cho mình không ít đường lui.
Ngay lúc này hắn có thể dẫn người đi đón Lục Đinh Diệp quay về.
Nhưng kết quả nhận được là gì?
Nếu có phá hủy, thì cũng chỉ là một trong những căn cứ thí nghiệm nhỏ của Mael, những thứ phiền toái khác còn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Cận Ngôn chợt nặng nề.
Không lâu sau.
Xe chạy băng băng trên đường, Dung Niên ngồi ở ghế phụ chơi điện thoại của Lục Cận Ngôn.
"Lục Cận Ngôn, điện thoại của anh có nhiều thông báo ghê."
Từ sau khi Lục Cận Ngôn công bố mình lên chức cha, tất cả những người hay tin đều tới chúc mừng hắn.
Nghe vậy, Lục Cân Ngôn chỉ bâng quơ đáp: "Vậy em cứ trả lời đi, lười không muốn trả lời thì thôi."
Dung Niên nhăn khuôn mặt nhỏ, xấu hổ không dám trả lời, nhưng khi thấy những lời nhận xét là của người thân, cậu vẫn lễ phép đáp lại tất cả.
Bởi vì đối phương là người nhà của Lục Cận Ngôn, Dung Niên còn cố ý vào Wechat của mình để gửi một vài nhãn dãn quý báu cho Lục Cận Ngôn.
Sau đó lại vào Wechat của hắn để lưu lại, đồng thời chân thành gửi cho những người thân đến chào hỏi. . Đam Mỹ Sắc
Nhưng ngay sau khi cậu vừa trả lời xong thì thành viên Lục gia đã lập tức phát hiện.
"Bây giờ, người sử dụng Wechat... không phải Cận Ngôn đúng không?"
"Chắc chắn không phải anh ấy. Vừa nãy trả lời tin nhắn của tôi, một câu cảm ơn hai câu cảm ơn, vừa lễ phép lại khiêm tốn, không giống tác phong của Cận Ngôn."
"Không chỉ lễ phép đâu, còn gửi cho ta một cái nhãn dán...."
Người nói câu cuối cùng là ông nội Lục Cận Ngôn.
Tuy rằng tuổi ông nội đã cao, nhưng ông rất giỏi bắt trend. Khi nhìn thấy Lục Cận Ngôn gửi một bụi hoa cải dầu cùng với ba chữ "Xin cảm ơn" to tướng lóe sắc vàng, ông suýt chút nữa bị chói mù hai mắt.
Đúng lúc Dung Niên nhìn thấy mấy dòng trên, vẻ mặt cậu hoảng hốt, luống cuống đặt điện thoại lên đùi, nghiêng đầu nhìn Lục Cận Ngôn: "Lục Cận Ngôn, bọn họ biết anh không phải là người trả lời rồi."
Lục Cận Ngôn nhớ lại phong cách trả lời tin nhắn của bé con, quả thực khác xa so với hắn.
Hắn bật cười, nói: "Nếu nhận ra rồi thì cứ mặc họ đi."
Vừa dứt lời, điện thoại trên đùi Dung Niên chợt vang lên.
Là mẹ Lục gọi video qua Wechat.
Dung Niên: "...."
Nhìn thấy thông báo 'Mẹ' mời gọi video, Dung Niên sợ run bần bật.
"Lục Cận Ngôn!" Cậu gọi: "Mẹ anh gọi video."
Lục Cận Ngôn híp mắt nhìn thẳng đường, giọng điệu bình tĩnh nói: "Em nhấc máy hộ anh."
Dung Niên túm chặt mép quần, nhỏ giọng nói: "Em sợ."
Lục Cận Ngôn: "........"
Không còn cách nào khác, Lục Cận Ngôn đành duỗi tay qua lấy điện thoại, mở loa ngoài rồi đặt máy lên giá đỡ.
"Mẹ, sao lại gọi điện thoại qua đây?"
Trong video hiện lên hình ảnh mẹ Lục, bà mặc một bộ sườm xám màu chàm, mái tóc búi chéo được cố định bằng một chiếc trâm ngọc màu trắng, trông vừa xinh đẹp vừa sang trọng.
Nhìn thấy Lục Cận Ngôn, bà nhíu mày, không vui nói: "Sao con lại nhấc máy?"
Lục Cận Ngôn bất đắc dĩ: "Mẹ gọi cho con, không phải con nhấc máy thì là ai?"
"Đừng giả ngu với mẹ, vừa nãy con còn chẳng cầm điện thoại trong tay. Nhanh nhanh, để mẹ nhìn con dâu một cái nào."
Lục Cận Ngôn không làm theo, hắn dứt khoát bỏ qua đề tài này: "Đợi bao giờ mẹ về thì gặp, đúng rồi, mẹ với cả ba con đi đến đâu rồi?"
"Hôm nay là chúng ta đến nơi. Đừng lảng sang chuyện khác, để mẹ chào hỏi con dâu trước đã." Mẹ Lục không dễ bị đánh lừa như vậy, vậy nên trả lời câu hỏi của hắn xong, bà vẫn thủy chung muốn gặp con dâu.
Lục Cận Ngôn nhìn Dung Niên ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, rồi lại nhìn bà mẹ khăng khăng đòi thấy người của mình.
Khóe mắt hắn giật giật: "Thôi được rồi, để mẹ nhìn một lát vậy."
Nói xong, hắn duỗi tay dịch điện thoại sang bên cạnh một chút.
Dung Niên: "????"
Chưa kịp chuẩn bị gì đã bị lọt vào trong ống kính, khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ngây ra như phỗng.
Mà mẹ Lục đang đối mặt với Dung Niên cũng sững sờ không kém.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí im ắng như thể bị ngừng lại.
Qua một lúc lâu sau, Dung Niên đành gom hết dũng khí, cậu mở to đôi mắt ướt dầm dề, giọng nói run rẩy, vô thức gọi một tiếng: "Mẹ."
Gọi xong, vẻ mặt mẹ Lục càng trở nên phức tạp.
"Cậu, cậu là?" Bà nghi ngờ hỏi, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ.
Thấy đứa bé trước mắt này đang vô cùng sợ hãi, bà sợ mình chỉ lớn tiếng tiếng chút thôi là có thể dọa người ta phát khóc.
Dung Niên nhìn Lục Cận Ngôn cầu sự giúp đỡ.
Lục Cận Ngôn cầm chặt tay lái, chăm chú lái xe. Cảm nhận được ánh mắt gấp rút của Dung Niên, khóe môi hắn cong cong, bình tĩnh giới thiệu: "Mẹ, em ấy tên Dung Niên, là người của con."
Trong nháy mắt, cả người mẹ Lục như thể bị sét đánh.
Rõ ràng đứa bé này là một cậu trai, mà con trai thì không thể nào sinh em bé được.
Nhưng Lục Cận Ngôn lại bảo mình được làm cha.
Mẹ Lục đúc kết một vài tin tức vào với nhau, bà suýt chút nữa thở không ra hơi.
Con của hắn chỉ là một lời nói dối sao? Không lẽ hắn vẫn luôn lừa gạt hai người họ?
"Dung Niên phải không."
Mẹ Lục nhìn vẻ bề ngoài mềm mại xinh đẹp của Dung Niên, trong lòng thầm nói một câu tội nghiệp.
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Bà hỏi
Dung Niên ngoan ngoãn đáp: "Mười tám ạ."
"Thế cháu ở bên cạnh Lục Cận Ngôn lâu chưa?" Mẹ Lục hỏi tiếp, vì thường xuyên đi ra ngoài thăm thú cho nên bà cũng không kỳ thị đồng tính.
Nếu Lục Cận Ngôn cứ ngoan ngoãn dẫn về một người bạn đời cùng giới thì bà cũng không có ý kiến gì.
Nhưng lúc này, mẹ Lục tới tối nghĩ, con mình đúng là đứa thích tìm đường chết mà. Không lừa con gái sinh em bé thì lại lừa một cậu nhóc yêu đương.
Thấy bà hỏi vậy, trong lòng Dung Niên quýnh lên, cậu vội trả lời: "Lúc ở bên cạnh Lục Cận Ngôn là mới qua sinh nhật của cháu, lúc ấy cháu đã trưởng thành rồi ạ."
Thấy cậu vừa mới sinh nhật cách đây không lâu, mẹ Lục chỉ cảm thấy huyết áp tăng vèo vèo.
"Ừm, dì biết rồi, cháu đã thành niên." Mẹ Lục xoa dịu cậu.
Nghe qua mấy câu mẹ mình vừa hỏi, kết hợp với giọng điệu của bà, Lục Cận Ngôn cũng lờ mờ đoán được mẹ mình đang nghĩ cái gì.
Nhưng hiện tại không phải là lúc thích hợp để giải thích mọi chuyện với bà.
Bởi vì bọn họ đã tới địa điểm cần đến.
"Mẹ, tối mình lại nói chuyện. Bây giờ con với Niên Niên có chuyện phải làm."
Mẹ Lục cũng không muốn dạy dỗ con mình trước mặt Dung Niên, vậy nên bà đành gắng nhịn xuống rồi "Ừ" một tiếng.
Cúp điện thoại, Lục Cận Ngôn cẩn thận đỗ xe, rồi đứng dậy đi mở cửa xe cho Dung Niên.
Dung Niên đã thêm Wechat với Đàm Hạ, vừa xuống xe, cậu lập tức gửi vị trí cho hắn.
Rất nhanh.
Dung Niên đã thấy Đàm Hạ đứng ở dưới trạm dừng.
Có vẻ hắn vội vàng chạy đến đây cho nên chỉ khoác một cái balo không lớn, mái tóc quăn ngang vai được buộc lên, hàng lông mày trên khuôn mặt lạnh lùng không phân biệt giới ấy sít sao nhíu lại.
"Đàm Hạ!"
Dung Niên gọi hắn.
Đang nhíu mày suy nghĩ, Đàm Hạ chợt nghe thấy tiếng gọi, hắn lập tức nhìn sang.
Hắn nhấc bước đi tới, giọng điệu hờ hững khó nắm bắt: "Cảm ơn cậu đã tới đón tôi."
Dung Niên lắc đầu: "Không cần cảm ơn."
"Anh có muốn về đảo với chúng tôi không?" Dung Niên hỏi.
Đàm Hạ khẽ gật đầu, vốn dĩ hắn cũng không muốn đi lên đảo, nhưng đúng là chạy trời không khỏi nắng.
"Dung Niên, anh cậu có biết.... cậu tới đây đón tôi không?" Sau khi lên xe, Đàm Hạ ngồi vào ghế sau, đoạn hỏi.
"Anh ấy biết tôi với Lục Cận Ngôn đi đón người, nhưng không biết đón ai."
Nghe thấy câu trả lời này, Đàm Hạ nhẹ nhàng thở hắt ra.
Không lâu sau.
Dung Niên dẫn Đàm Hạ trở về, còn sắp xếp cho hắn ở phòng Cư Tử Dật.
"Dung Niên, ngài Lục."
Ánh mắt Đàm Hạ liếc qua một vài vật dụng Cư Tử Dật để lại trong phòng, trong lòng thoáng lưỡng lự, nhưng ngay đó, hắn tự buộc mình di dời lực chú ý.
"Tử Dật xảy ra chuyện rồi." Hắn nói.
Dung Niên sững sờ: "Sao anh lại khẳng định......"
"Tôi chắc chắn."
Đàm Hạ trả lời không chút do dự, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm vào hai người: "Lần cuối Tử Dật liên hệ với tôi, cậu ấy nói bệnh tình cha Mặc Mặc tới giai đoạn nguy kịch, cậu ấy phải đưa Mặc Mặc về nhà một chuyến."
"Nhưng theo tin tức tôi điều tra được, trước khi bọn họ trở về thăm bệnh thì cha Mặc Mặc đã chết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.