Chương 69: Đuôi cá của anh hai
Thải Thải Lai Liễu
01/12/2021
Dung Trì ở trong biển với tâm trạng sợ hãi, Dung Niên trốn đằng sau tảng đá cũng khẩn trương không kém.
Thế nhưng Lục Cận Ngôn – em họ ruột thịt của Lục Đinh Diệp lại mang tư thế vô cùng thả lỏng, giống như người bị chết đuối trong biển không phải anh họ hắn.
"Lục Đinh Diệp! Anh tỉnh mau!"
Vớt nửa người đối phương lên trên mặt biển, Dung Trì nhìn hai mắt nhắm chặt của y, anh cảm thấy trong lòng khủng hoảng, giống như có cánh cổng được mở ra, mãnh liệt ùa đến như thể muốn nhấn chìm anh.
Anh ôm chặt người lại, không để cho y tiếp tục chìm xuống, mặc dù gọi rất nhiều nhưng người trong lồng ngực vẫn không hề đáp lại.
Tim Dung Trì như bị ai đó bóp chặt.
Anh vung đuôi cá, đưa y lên bờ cát.
"Lục Đinh Diệp, anh mở mắt ngay cho tôi! Có nghe thấy không?!" Dung Trì đỡ y nằm xuống, còn mình thì chống tay lên người y, tiếp tục gọi.
Cứ như vậy qua một lát.
Hốc mắt Dung Trì đỏ lên, cả cơ thể lẫn linh hồn đều run rẩy, anh đã bơi rất nhanh rồi, tại sao Lục Đinh Diệp vẫn không mở mắt.
Hô hấp nhân tạo.
Ấn lồng ngực.
Dung Trì sợ tới mức hai tay run rẩy, vật lộn một trận nhưng người nằm trên mặt đất vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Thậm chí, lúc Dung Trì dò hô hấp của y, anh phát hiện không còn hơi thở nữa.
"Không thể nào."
Dung Trì rụt tay lại, cả người ngây ra như phỗng, bởi vậy nên anh hoàn toàn quên mất còn phải nghe nhịp tim Lục Đinh Diệp.
Xét cho cùng, hô hấp có thể ngụy trang, nhưng tiếng tim đập lại không có cách nào làm được.
Mới chỉ dò hô hấp, Dung Trì cho rằng Lục Đinh Diệp đã nghẻo, sắc mặt anh trắng bệch lại.
Anh không dám tin mà nhìn người nằm trên mặt đất.
Đầu tóc đối phương ướt sũng, nhưng thật ra sắc mặt không khác bình thường cho lắm, yên tĩnh như đang ngủ.
"Chết rồi....."
Dung Trì nhận ra sự thật này, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, chỉ rơi trên mặt Lục Đinh Diệp.
Nước mắt của anh rơi dữ dội, nhưng một tiếng khóc cũng không có.
Cách đó không xa.
Dung Niên thấy anh hai rơi nước mắt, viền mắt cậu lập tức đỏ theo.
"Lục Cận Ngôn, anh hai khóc."
Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ, bất lực nói: "Anh hai rất hiếu thắng, mấy năm nay em chỉ thấy anh ấy khóc hai lần."
Lần đầu tiên là lúc mang Dung Niên bị mất tích mấy năm cả người toàn vết thương trở về. Anh ôm em trai yêu quý đang thoi thóp của mình, bất lực khóc.
Lần thứ hai là sau khi Dung Niên được đưa về nhà sau một khoảng thời gian tiến hành trị liệu.
Thế nhưng, bọn họ từ từ phát hiện tính cách Dung Niên sẽ không bao giờ được trở lại như thời thơ ấu nữa, đặc biệt là chứng sợ xã hội ngày càng nặng, khi nhìn thấy người xa lạ, phản ứng bài xích của cậu nghiêm trọng tới mức trực tiếp lên cơn sốc.
Lần đó, Dung Trì nhìn bé con luôn luôn hoạt bát ngoan ngoãn, giờ ngay cửa cũng không dám ra, anh không nhịn được mà rơi nước mắt.
Hiện tại——-
Là lần thứ ba.
Anh hai cậu rơi nước mắt vì Lục Đinh Diệp.
Dung Niên đau lòng khóc huhu theo: "Em muốn qua đó với anh hai."
Cậu muốn ôm anh hai một cái.
Lục Cận Ngôn liếc mắt đánh giá người nằm trên bờ cát, vẫn là ôm bé con trong lồng ngực chặt hơn vài phần.
"Không cần qua, anh hai em lập tức sẽ không sao."
Hắn nói rất chuẩn.
Dưới nước mắt của Dung Trì, người vốn dĩ không còn hơi thở bỗng nhiên chậm rãi mở mắt.
"Đừng khóc."
Giọng nói quen thuộc kia khiến Dung Trì ngỡ rằng mình sinh ra ảo giác.
"Tôi không muốn thấy em khóc như vậy."
Lục Đinh Diệp giả vờ nửa ngày trực tiếp chống người ngồi dậy, y ấn Dung Trì vào trong lồng ngực, đặt cằm lên tóc anh: "Tôi chỉ cho phép em khóc trên giường vì tôi."
Nói xong, thấy Dung Trì chả có động tĩnh gì, Lục Cận Ngôn nhướng mày, cúi đầu đối diện với anh: "Sao thế? Ngốc luôn rồi à?"
Nếu y không nhảy xuống biển thì cái nón xanh đang treo lơ lửng kia sẽ rơi lên đầu y mất.
Dung Trì vốn đang khóc hết nước nước mắt: "......"
Lúc bị Lục Đinh Diệp nâng cằm, khóe mắt anh vẫn còn ửng hồng, sau khi nhìn nhau một lúc lâu, đôi mắt thất thần kia cuối cùng cũng có tiêu cự.
"Lục Đinh Diệp."
Sau khi lấy lại tinh thần, anh nhắm mắt nhẹ nhàng gọi.
Lục Đinh Diệp đang vuốt ve khóe mi của anh, nghe vậy bèn "Ừ" một tiếng.
"Ừ" xong, cả người y bị ném sang một bên.
"Bụp----"
Âm thanh nắm đấm chạm vào da thịt vang lên khá dữ dội.
Tiếng Dung Trì cáu giận còn to hơn so với tiếng đấm người: "Con mẹ nó anh dám giả chết với tôi?!"
"Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ hội!!!"
Cuộc bạo lực từ một phía diễn ra kịch liệt trên bờ cát.
Lục Cận Ngôn dứt khoát che kín đối mắt vừa khóc lóc thảm thiết của bé con: "Quá máu me, không phù hợp với trẻ em."
Dung Niên: "..."
Dung Niên khịt khịt mũi, nghe âm thanh anh hai ẩu đả với Lục Đinh Diệp, cậu vươn cánh tay ôm chặt lấy Lục Cận Ngôn.
"Anh hai đánh người ta thật đau, Lục Cận Ngôn, em sẽ không để cho anh hai đánh anh đâu."
Lục Cận Ngôn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, đấy mắt ngập tràn ấm áp: "Được, cảm ơn Niên Niên bảo vệ anh."
Bên này hai người nùng tình mật ý, còn bên kia, Lục Đinh Diệp thực sự bị đánh một cách dã man.
Trên mặt y đủ loại màu, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy thứ kia.
"Bảo bối hết tức chưa?" y giơ tay xoa xoa khóe miệng rỉ máu.
Sắc mặt Dung Trì vẫn đen như cũ: "Chưa."
"Ồ, vậy lát nữa em tiếp tục nha." Lục Đinh Diệp nhắc nhở anh: "Bây giờ chúng ta có việc khác phải làm."
"Tôi với anh chả có gì phải làm hết."
Dung Trì còn chưa lật chuyện giả chết ra ngay tại đây đâu.
Lục Đinh Diệp khẽ cười, cơ thể đột nhiên duỗi về phía trước, đôi bàn tay to
nắm lấy cái đuôi của Dung Trì: "Chẳng lẽ, em vẫn chưa phát hiện cái đuôi
của em vẫn luôn để lộ sao?"
Dung Trì giận choáng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Anh muốn cất cái đuôi đang bị Lục Đinh Diệp túm chặt đi, nhưng không hiểu vì sao, dù anh đã dùng hết sức nhưng vẫn chẳng thể thu hồi được.
Nếu, nếu anh hỏi Dung Niên từ trước thì có lẽ anh sẽ biết đáp án.
Trong khoảng thời gian nhân ngư đang động dục, nếu bị tác động về mặt cảm xúc quá lớn thì sẽ không có cách nào biến cái đuôi trở về được, trừ phi có bạn đời an ủi.
Lục Đinh Diệp nắm chặt cái đuôi cá màu bạc (ở trong mắt y) đẹp đến nổi bật, ngoại trừ sự cảm thán hiện lên trong mắt thì không có bất gì cảm xúc tiêu cực nào khác.
Thậm chí, ngay cả kinh ngạc cũng không có.
Y là một kẻ điên từ sâu trong xương cốt, khi nhìn thấy cái đuôi này, y đã nghĩ đến việc tương lai có thể chơi nhiều hơn một chút.
Chẳng hạn như để anh biến ra đuôi ra, vì mình mà mở ra.
"Nhắm mắt lại ngay!"
Giọng Dung Trì run rẩy, âm điệu nghe có vẻ nghiêm khắc, nhưng thật ra là giả.
Anh mạnh mẽ vung đuôi cá sang một bên, xoay người định bơi về biển.
Âm thanh của Lục Đinh Diệp lại vang lên.
"Dung Trì, nếu em dám chạy, hôm nay tôi lại nhảy xuống biển một lần nữa."
Cơ thể Dung Trì đột nhiên cứng đờ, anh đưa lưng về phía Lục Đinh Diệp, hai bàn tay nắm chặt, cố tỏ ra vẻ bĩnh tĩnh: "Nhảy thì cứ nhảy đi, anh nghĩ mình có thể lấy cái này ra uy hiếp tôi sao?"
Vừa dứt lời, thế mà Lục Đinh Diệp thực sự bò về phía biển.
Dung Trì: "???"
Dung Trì nhìn vẻ mặt của y, lập tức nhận ra lời vừa rồi không phải uy hiếp mà là trần thuật một sự thật.
Nếu anh dám chạy thì y dám nhảy xuống biển.
Đúng là một tên chó điên không hơn không kém, không thể nói lý được.
"Được rồi, tôi không chạy."
Anh dùng đầu ngón tay bóp vào lòng bàn tay, mượn đau đớn để ổn định cảm xúc.
Một lần nữa trở lại bên người Lục Đinh Diệp, cả người Dung Trì cố gắng bình tĩnh.
"Tôi không thu cái đuôi về được, chờ bao giờ thu được thì chúng ta rời đi."
Lục Đinh Diệp nhìn anh di chuyển về phía này, đáy mắt xẹt qua một tia thâm ý.
Hai người ngồi một lúc.
Dung Trì không thể nhịn được nữa: "Anh có thể đừng sờ cái đuôi của tôi nữa được không?"
Lục Đinh Diệp đến mí mắt cũng không thèm nâng: "Không."
Nhân ngư đang động dục thực sự không thể bị người ta chạm vào đuôi như vậy.
Ban đầu Dung Trì còn nhẫn nhịn, nhưng nhịn rồi lại nhìn, anh không có cách nào nhịn được nữa.
Trên mặt biển, Ấn Yên vừa rồi còn ở đây giờ biến mất không thấy tăm hơi, không biết cô đi từ lúc nào.
Có lẽ là thấy có con người, cho nên không muốn ở lại rước thêm phiền phức.
"Lục Cận Ngôn, anh họ anh nghịch đuôi anh hai em." Đằng sau hòn đá, Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ, không vui nói.
Anh hai cậu đỏ hết cả mặt rồi mà Lục Đinh Diệp vẫn cứ bắt nạt anh hai!
Lục Cận Ngôn cũng đang nhìn động tĩnh phía bên đó, xem ra nếu tiếp tục ở lại thì có khả năng nhìn thấy hình ảnh hạn chế, vì vậy hắn trực tiếp bế bổng bé con lên.
"Ngoan, chúng ta không nhìn nữa."
Lục Cận Ngôn hôn lên khuôn mặt mềm mại của bé con: "Có lẽ anh hai em còn định đánh người, không còn để xem hết, mình trở về ngủ thôi."
Dung Niên không đồng ý.
"Không về, em không buồn ngủ, em vẫn muốn nhìn anh hai." Cậu kháng nghị nói, dù sao quay về phòng cùng Lục Cận Ngôn cũng chỉ làm cơ thể cậu nổi lên phản ứng.
Còn chằng bằng ở chỗ này chém gió, xem lát nữa anh hai có cần hỗ trợ hay không.
Bởi vì trông Lục Đinh Diệp khá nặng.
Có khả năng anh hai không cõng nổi y!
Thế nhưng Lục Cận Ngôn – em họ ruột thịt của Lục Đinh Diệp lại mang tư thế vô cùng thả lỏng, giống như người bị chết đuối trong biển không phải anh họ hắn.
"Lục Đinh Diệp! Anh tỉnh mau!"
Vớt nửa người đối phương lên trên mặt biển, Dung Trì nhìn hai mắt nhắm chặt của y, anh cảm thấy trong lòng khủng hoảng, giống như có cánh cổng được mở ra, mãnh liệt ùa đến như thể muốn nhấn chìm anh.
Anh ôm chặt người lại, không để cho y tiếp tục chìm xuống, mặc dù gọi rất nhiều nhưng người trong lồng ngực vẫn không hề đáp lại.
Tim Dung Trì như bị ai đó bóp chặt.
Anh vung đuôi cá, đưa y lên bờ cát.
"Lục Đinh Diệp, anh mở mắt ngay cho tôi! Có nghe thấy không?!" Dung Trì đỡ y nằm xuống, còn mình thì chống tay lên người y, tiếp tục gọi.
Cứ như vậy qua một lát.
Hốc mắt Dung Trì đỏ lên, cả cơ thể lẫn linh hồn đều run rẩy, anh đã bơi rất nhanh rồi, tại sao Lục Đinh Diệp vẫn không mở mắt.
Hô hấp nhân tạo.
Ấn lồng ngực.
Dung Trì sợ tới mức hai tay run rẩy, vật lộn một trận nhưng người nằm trên mặt đất vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Thậm chí, lúc Dung Trì dò hô hấp của y, anh phát hiện không còn hơi thở nữa.
"Không thể nào."
Dung Trì rụt tay lại, cả người ngây ra như phỗng, bởi vậy nên anh hoàn toàn quên mất còn phải nghe nhịp tim Lục Đinh Diệp.
Xét cho cùng, hô hấp có thể ngụy trang, nhưng tiếng tim đập lại không có cách nào làm được.
Mới chỉ dò hô hấp, Dung Trì cho rằng Lục Đinh Diệp đã nghẻo, sắc mặt anh trắng bệch lại.
Anh không dám tin mà nhìn người nằm trên mặt đất.
Đầu tóc đối phương ướt sũng, nhưng thật ra sắc mặt không khác bình thường cho lắm, yên tĩnh như đang ngủ.
"Chết rồi....."
Dung Trì nhận ra sự thật này, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, chỉ rơi trên mặt Lục Đinh Diệp.
Nước mắt của anh rơi dữ dội, nhưng một tiếng khóc cũng không có.
Cách đó không xa.
Dung Niên thấy anh hai rơi nước mắt, viền mắt cậu lập tức đỏ theo.
"Lục Cận Ngôn, anh hai khóc."
Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ, bất lực nói: "Anh hai rất hiếu thắng, mấy năm nay em chỉ thấy anh ấy khóc hai lần."
Lần đầu tiên là lúc mang Dung Niên bị mất tích mấy năm cả người toàn vết thương trở về. Anh ôm em trai yêu quý đang thoi thóp của mình, bất lực khóc.
Lần thứ hai là sau khi Dung Niên được đưa về nhà sau một khoảng thời gian tiến hành trị liệu.
Thế nhưng, bọn họ từ từ phát hiện tính cách Dung Niên sẽ không bao giờ được trở lại như thời thơ ấu nữa, đặc biệt là chứng sợ xã hội ngày càng nặng, khi nhìn thấy người xa lạ, phản ứng bài xích của cậu nghiêm trọng tới mức trực tiếp lên cơn sốc.
Lần đó, Dung Trì nhìn bé con luôn luôn hoạt bát ngoan ngoãn, giờ ngay cửa cũng không dám ra, anh không nhịn được mà rơi nước mắt.
Hiện tại——-
Là lần thứ ba.
Anh hai cậu rơi nước mắt vì Lục Đinh Diệp.
Dung Niên đau lòng khóc huhu theo: "Em muốn qua đó với anh hai."
Cậu muốn ôm anh hai một cái.
Lục Cận Ngôn liếc mắt đánh giá người nằm trên bờ cát, vẫn là ôm bé con trong lồng ngực chặt hơn vài phần.
"Không cần qua, anh hai em lập tức sẽ không sao."
Hắn nói rất chuẩn.
Dưới nước mắt của Dung Trì, người vốn dĩ không còn hơi thở bỗng nhiên chậm rãi mở mắt.
"Đừng khóc."
Giọng nói quen thuộc kia khiến Dung Trì ngỡ rằng mình sinh ra ảo giác.
"Tôi không muốn thấy em khóc như vậy."
Lục Đinh Diệp giả vờ nửa ngày trực tiếp chống người ngồi dậy, y ấn Dung Trì vào trong lồng ngực, đặt cằm lên tóc anh: "Tôi chỉ cho phép em khóc trên giường vì tôi."
Nói xong, thấy Dung Trì chả có động tĩnh gì, Lục Cận Ngôn nhướng mày, cúi đầu đối diện với anh: "Sao thế? Ngốc luôn rồi à?"
Nếu y không nhảy xuống biển thì cái nón xanh đang treo lơ lửng kia sẽ rơi lên đầu y mất.
Dung Trì vốn đang khóc hết nước nước mắt: "......"
Lúc bị Lục Đinh Diệp nâng cằm, khóe mắt anh vẫn còn ửng hồng, sau khi nhìn nhau một lúc lâu, đôi mắt thất thần kia cuối cùng cũng có tiêu cự.
"Lục Đinh Diệp."
Sau khi lấy lại tinh thần, anh nhắm mắt nhẹ nhàng gọi.
Lục Đinh Diệp đang vuốt ve khóe mi của anh, nghe vậy bèn "Ừ" một tiếng.
"Ừ" xong, cả người y bị ném sang một bên.
"Bụp----"
Âm thanh nắm đấm chạm vào da thịt vang lên khá dữ dội.
Tiếng Dung Trì cáu giận còn to hơn so với tiếng đấm người: "Con mẹ nó anh dám giả chết với tôi?!"
"Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ hội!!!"
Cuộc bạo lực từ một phía diễn ra kịch liệt trên bờ cát.
Lục Cận Ngôn dứt khoát che kín đối mắt vừa khóc lóc thảm thiết của bé con: "Quá máu me, không phù hợp với trẻ em."
Dung Niên: "..."
Dung Niên khịt khịt mũi, nghe âm thanh anh hai ẩu đả với Lục Đinh Diệp, cậu vươn cánh tay ôm chặt lấy Lục Cận Ngôn.
"Anh hai đánh người ta thật đau, Lục Cận Ngôn, em sẽ không để cho anh hai đánh anh đâu."
Lục Cận Ngôn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, đấy mắt ngập tràn ấm áp: "Được, cảm ơn Niên Niên bảo vệ anh."
Bên này hai người nùng tình mật ý, còn bên kia, Lục Đinh Diệp thực sự bị đánh một cách dã man.
Trên mặt y đủ loại màu, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy thứ kia.
"Bảo bối hết tức chưa?" y giơ tay xoa xoa khóe miệng rỉ máu.
Sắc mặt Dung Trì vẫn đen như cũ: "Chưa."
"Ồ, vậy lát nữa em tiếp tục nha." Lục Đinh Diệp nhắc nhở anh: "Bây giờ chúng ta có việc khác phải làm."
"Tôi với anh chả có gì phải làm hết."
Dung Trì còn chưa lật chuyện giả chết ra ngay tại đây đâu.
Lục Đinh Diệp khẽ cười, cơ thể đột nhiên duỗi về phía trước, đôi bàn tay to
nắm lấy cái đuôi của Dung Trì: "Chẳng lẽ, em vẫn chưa phát hiện cái đuôi
của em vẫn luôn để lộ sao?"
Dung Trì giận choáng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Anh muốn cất cái đuôi đang bị Lục Đinh Diệp túm chặt đi, nhưng không hiểu vì sao, dù anh đã dùng hết sức nhưng vẫn chẳng thể thu hồi được.
Nếu, nếu anh hỏi Dung Niên từ trước thì có lẽ anh sẽ biết đáp án.
Trong khoảng thời gian nhân ngư đang động dục, nếu bị tác động về mặt cảm xúc quá lớn thì sẽ không có cách nào biến cái đuôi trở về được, trừ phi có bạn đời an ủi.
Lục Đinh Diệp nắm chặt cái đuôi cá màu bạc (ở trong mắt y) đẹp đến nổi bật, ngoại trừ sự cảm thán hiện lên trong mắt thì không có bất gì cảm xúc tiêu cực nào khác.
Thậm chí, ngay cả kinh ngạc cũng không có.
Y là một kẻ điên từ sâu trong xương cốt, khi nhìn thấy cái đuôi này, y đã nghĩ đến việc tương lai có thể chơi nhiều hơn một chút.
Chẳng hạn như để anh biến ra đuôi ra, vì mình mà mở ra.
"Nhắm mắt lại ngay!"
Giọng Dung Trì run rẩy, âm điệu nghe có vẻ nghiêm khắc, nhưng thật ra là giả.
Anh mạnh mẽ vung đuôi cá sang một bên, xoay người định bơi về biển.
Âm thanh của Lục Đinh Diệp lại vang lên.
"Dung Trì, nếu em dám chạy, hôm nay tôi lại nhảy xuống biển một lần nữa."
Cơ thể Dung Trì đột nhiên cứng đờ, anh đưa lưng về phía Lục Đinh Diệp, hai bàn tay nắm chặt, cố tỏ ra vẻ bĩnh tĩnh: "Nhảy thì cứ nhảy đi, anh nghĩ mình có thể lấy cái này ra uy hiếp tôi sao?"
Vừa dứt lời, thế mà Lục Đinh Diệp thực sự bò về phía biển.
Dung Trì: "???"
Dung Trì nhìn vẻ mặt của y, lập tức nhận ra lời vừa rồi không phải uy hiếp mà là trần thuật một sự thật.
Nếu anh dám chạy thì y dám nhảy xuống biển.
Đúng là một tên chó điên không hơn không kém, không thể nói lý được.
"Được rồi, tôi không chạy."
Anh dùng đầu ngón tay bóp vào lòng bàn tay, mượn đau đớn để ổn định cảm xúc.
Một lần nữa trở lại bên người Lục Đinh Diệp, cả người Dung Trì cố gắng bình tĩnh.
"Tôi không thu cái đuôi về được, chờ bao giờ thu được thì chúng ta rời đi."
Lục Đinh Diệp nhìn anh di chuyển về phía này, đáy mắt xẹt qua một tia thâm ý.
Hai người ngồi một lúc.
Dung Trì không thể nhịn được nữa: "Anh có thể đừng sờ cái đuôi của tôi nữa được không?"
Lục Đinh Diệp đến mí mắt cũng không thèm nâng: "Không."
Nhân ngư đang động dục thực sự không thể bị người ta chạm vào đuôi như vậy.
Ban đầu Dung Trì còn nhẫn nhịn, nhưng nhịn rồi lại nhìn, anh không có cách nào nhịn được nữa.
Trên mặt biển, Ấn Yên vừa rồi còn ở đây giờ biến mất không thấy tăm hơi, không biết cô đi từ lúc nào.
Có lẽ là thấy có con người, cho nên không muốn ở lại rước thêm phiền phức.
"Lục Cận Ngôn, anh họ anh nghịch đuôi anh hai em." Đằng sau hòn đá, Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ, không vui nói.
Anh hai cậu đỏ hết cả mặt rồi mà Lục Đinh Diệp vẫn cứ bắt nạt anh hai!
Lục Cận Ngôn cũng đang nhìn động tĩnh phía bên đó, xem ra nếu tiếp tục ở lại thì có khả năng nhìn thấy hình ảnh hạn chế, vì vậy hắn trực tiếp bế bổng bé con lên.
"Ngoan, chúng ta không nhìn nữa."
Lục Cận Ngôn hôn lên khuôn mặt mềm mại của bé con: "Có lẽ anh hai em còn định đánh người, không còn để xem hết, mình trở về ngủ thôi."
Dung Niên không đồng ý.
"Không về, em không buồn ngủ, em vẫn muốn nhìn anh hai." Cậu kháng nghị nói, dù sao quay về phòng cùng Lục Cận Ngôn cũng chỉ làm cơ thể cậu nổi lên phản ứng.
Còn chằng bằng ở chỗ này chém gió, xem lát nữa anh hai có cần hỗ trợ hay không.
Bởi vì trông Lục Đinh Diệp khá nặng.
Có khả năng anh hai không cõng nổi y!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.