Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều
Chương 39: Chỗ sâu
Lý Ôn Tửu
06/11/2024
Edit: Ry
Cảnh vật chung quanh đã thay đổi lần thứ ba.
Túc Lê ngồi xuống một tảng đá, nhìn phù văn trên trời lại biến đổi, sau đó hoàn cảnh cũng chuyển sang một nơi khác. Con chó vàng nằm cạnh tảng đá, quan sát xung quanh, gầm nhẹ cảnh giác.
"Trận kim linh chỉ là mặt ngoài, bên trong còn có trận pháp khác." Túc Lê thấy nó sợ như vậy thì giải thích: "Hang động ban nãy là một trận điểm, ta đoán trong núi Tức Linh có hơn trăm trận điểm. Trận pháp này là một thể hoàn chỉnh, trận văn của trận kim linh lại không ngừng biến hóa, muốn phá trận thì phải tìm được mắt trận."
Túc Lê không biết trình độ hiện tại của tu sĩ ở thế giới này, nhưng nếu là thời kì Thượng Cổ, kẻ có thể hoàn thành trận pháp lớn cỡ này đã được tính là nhân tài kiệt xuất. Trận pháp lớn, lại vòng vòng đan xen, người bày trận có thể là tu sĩ cấp bậc tông sư cực thiện trận pháp. Thay vì nói là nó mới được bày ra, rất có thể trận pháp này đã tồn tại ở núi Tức Linh từ rất lâu.
Suy luận theo chiều hướng này, rất có thể vị đại năng đó đã để lại một thứ trong trận pháp, khả năng cao là bí cảnh.
Con chó vàng lại ư ử mấy tiếng.
Túc Lê nói: "Đừng lo, bạn bè của mi có chân hỏa ta để lại, muốn trở về cũng dễ thôi."
Cậu nhảy xuống khỏi tảng đá: "Việc gấp bây giờ là phải tìm được bạn của ta."
Mũi tên đỏ trên đất không ngừng xoay vòng, cuối cùng chỉ về một hướng mới. Túc Lê vừa đi hai bước, con chó vàng đột nhiên nằm sấp xuống trước mặt cậu, hiển nhiên không đi được nữa. Cậu không khỏi đứng lại, nhìn cái chân không ngừng run run của nó. Nhóc con này mới mở linh trí, chỉ có chút linh lực trong cơ thể lại dám gắng gượng chống cự uy áp đi theo cậu, rõ ràng là sợ muốn chết lại vẫn nỗ lực đi trước mở đường.
Phượng Hoàng uy áp không thể so với các yêu quái khác, Thú tộc có linh trí mà cứng đối cứng sẽ chỉ tổn thương ngập đầu. Tuy là đoạn đường này Túc Lê đã cố ý kiềm chế, nhưng con chó có vết thương cũ, lại bôn ba hồi lâu trong rừng, nó chịu hết nổi rồi.
Túc Lê đành phải ngồi xổm xuống, xoa đầu nó, nhẹ giọng bảo: "Đừng sợ, để ta xem."
Con chó vàng từ bỏ chống cự, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không ngừng.
Linh lực của Túc Lê đi thẳng vào người nó, cuối cùng đánh dấu vào biển ý thức rồi mới lui lại. Mở rộng biển ý thức cho yêu quái khác là một chuyện rất nguy hiểm, vì chỉ cần sơ sẩy sẽ hủy hoại linh trí. Túc Lê đánh dấu nó, có nghĩa từ nay con đường tu luyện của nó có Phượng Hoàng che chở, sẽ không sợ yêu quái cấp thấp, tất nhiên cũng sẽ không bị uy áp của cậu làm tổn thương.
"Mi có duyên với ta, có dấu ấn này sẽ được Phượng Hoàng che chở." Túc Lê thu tay lại: "Mi sẽ thuận lợi đột phá thành yêu."
Con chó vàng không cảm nhận được áp lực ngập đầu nữa, đau đớn cũng biến mất. Nó ngơ ngác nhìn Túc Lê, thè lưỡi liếm tay cậu lấy lòng. Một lúc sau, con non xoa đầu gối đứng dậy, định tiếp tục vào trong rừng rậm nguy hiểm.
"Gâu ---" Con chó nằm xuống trước mặt Túc Lê.
Túc Lê nghe thế ngạc nhiên: "Không cần, ta tự đi được."
Nó thấy Túc Lê muốn đi tiếp, thế là chặn trước mặt cậu, nằm xuống đất, ra hiệu cho Túc Lê ngồi lên.
Đại yêu mặc dù mạnh, nhưng đi mấy bước chân đã mỏi, cơ thể cũng bé nhỏ.
Túc Lê do dự, thấy con chó không định nhường đường, đành phải ngồi lên.
Con chó còn rất tâm lý nằm bẹp hẳn xuống, đợi bé con ngồi dạng chân trên người rồi mới chầm chậm đứng dậy: "Ư ư."
"Được, ta sẽ chú ý." Túc Lê nhìn hướng mũi tên, nói nhanh: "Chạy phía Tây."
Rừng rậm âm u, con đường tĩnh lặng đằng trước như điềm báo một loại nguy hiểm.
Túc Lê không khỏi nghiêm mặt, quan sát tình trạng của ảnh kiếm Huyền Thính trong biển ý thức. Khi trận kim linh ụp xuống, ảnh kiếm đã có phản ứng kịch liệt, nhưng tiến vào trận pháp rồi, nó lại rất yên tĩnh. Biến hóa này khiến Túc Lê khó hiểu, cậu chủ động gảy ảnh kiếm cũng không thấy nó nhúc nhích, trái ngược với sự hoạt bát thường ngày.
Có vẻ như sâu trong ngọn núi này ẩn chứa bí mật.
Cậu nhớ Kinh Hạc từng nói, trong núi Tức Linh có bí cảnh chứa thông tin liên quan tới cậu.
"Ư ư." Con chó vàng lại kêu, hóa ra đã tới một ngã ba.
Túc Lê hoàn hồn, chỉ đường: "Lần này đi phía Nam."
--
Một tiếng ầm vang trời, chiếc lồng vàng kim vẫn nguyên vẹn, người của Cục Quản Yêu cảm tưởng tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Yêu hình Cửu Vĩ Thiên Miêu lơ lửng trên không trung, móng vuốt bổ vào cái lồng, vết rách vừa xuất hiện đã nhanh chóng khép lại, hoàn toàn không đục được lỗ hổng.
Thấy Túc Thanh Phong định tiếp tục xông lên, mấy vị quản lý cấp cao không khỏi đi tới. Vừa rồi họ đã liên hệ với Kinh Hạc tiên sinh, đối phương nghe Túc Thanh Phong ở đây thì nói chuyện này có thể giao cho hắn xử lý. Trước đó họ không biết, về sau cho người tra mới hay hai vị đại yêu này ngoài yêu lực hùng hậu ra thì còn khá tinh thông trận pháp.
"Túc đại nhân, tôi biết ngài sốt ruột cứu con, nhưng trận pháp này ngài có hóa yêu hình cũng không phá nổi. Hay là chúng ta đợi các đại sư trận pháp khác tới rồi bàn bạc." Một quản lý lên tiếng: "Trong núi Tức Linh chắc chắn có thứ gì đó, lỡ phá trận dẫn tới biến động thì sao?"
"Đây là trận kim linh, phá trận sẽ không ảnh hưởng đến bên trong." Túc Thanh Phong sờ vào cái lồng vàng kim, phù văn chuyển động dưới lòng bàn tay hắn: "Từ xưa đến nay cách phá trận kim linh chỉ có một, hoặc là tìm được mắt trận, hoặc là bạo lực phá trận. Dây dưa không ăn thua gì đâu, chỉ cần phá được một góc là có thể phá cả trận."
Mắt trận chắc chắn không tìm được, rất có thể nó đã bị trận kim linh này bao trùm. Tức là muốn phá trận chỉ còn cách đập vỡ từ bên ngoài.
Túc Dư Đường đứng cạnh: "Mà trận này còn không dễ phá. Có vẻ như nó liên tục được bơm linh lực chống đỡ, chúng ta phá một cái hố ở bên này, không tới một giây nó đã có thể vá lại."
Tổ trưởng tổ đối ngoại hít hà: "Vậy phải làm sao giờ?"
Túc Thanh Phong nói: "Biện pháp đơn giản nhất chính là hủy trận pháp, linh lực muốn vận chuyển cũng cần thời gian, chỉ cần tốc độ phá vượt qua tốc độ chữa trị là được. Nhưng có vấn đề này rất khó giải quyết."
Tổ trưởng nghe vậy sững sờ: "Ngài cứ nói."
"Cái này cũng khá tương tự với thứ cậu lo lắng. Trận pháp lớn như vậy chắc chắn cần một lượng linh lực khổng lồ chống đỡ, rất có thể 88 điểm linh mạch cậu nói ở trong núi Tức Linh là trung tâm của trận pháp." Túc Thanh Phong giải thích: "Tức là, trận pháp này được xây dựng trên linh mạch của núi Tức Linh, cậu phá trận là đang đấu với toàn bộ linh mạch của ngọn núi."
Túc Dư Đường cởi giày cao gót: "Em lên cùng anh."
Tổ trưởng tổ đối ngoại đã hiểu: "Vậy để tôi đi thông báo với mọi người."
Chỉ có mấy vị quản lí là vẫn chưa hiểu: "Hả?"
Túc Úc đang bế Túc Minh, thấy thế phiên dịch: "Ý ba cháu là một người phá không được thì thêm mấy người nữa cùng phá."
Cậu nhóc nhìn ông ba đang nghiêm mặt của mình, bổ sung: "Có thể là sẽ phá hơi lâu đấy, các chú chuẩn bị đi, để tránh cư dân gần đây tưởng là có động đất."
"Đại nhân, đạo sĩ Tam Nguyên Quan tới, họ nói có thể Bạch Dương chân nhân đã vào núi." Nhân viên công tác vội vàng chạy tới. Trước đó họ cũng định mời Bạch Dương chân nhân rời núi tới xem trận pháp, không ngờ tu sĩ của Tam Nguyên Quan lại nói Bạch Dương chân nhân đã ở đây rồi, rất có thể đã lên núi.
Quản lý mừng rỡ: "Có liên lạc được không?"
Nhân viên lại nói: "Họ đã gọi điện thoại nhưng không được."
"Trận pháp ảnh hưởng sóng, tất nhiên không gọi được rồi." Túc Thanh Phong giãn gân giãn cốt, hỏi: "Ông ta có mang phù truyền âm không?"
Nhân viên: "Hẳn là có ạ."
Túc Thanh Phong nghe thế sáng mắt: "Vậy thì tốt quá, có người hiểu trận pháp thì dễ làm hơn."
Quản lý ngớ ra: "Ý ngài là...?"
Túc Úc tiếp tục phiên dịch: "Cái này đơn giản quá mà, ý ba cháu là trong ngoài hợp tác cùng phá."
Cậu nhóc còn bồi thêm: "Biên chế của Cục Quản Yêu dễ thế á? Năng lực phân tích đọc hiểu cơ bản nhất cũng không có?"
--
Trong rừng, Bạch Nhất Niệm nhìn khung cảnh xung quanh chẳng khác nhau là mấy, vứt hòn đá trong tay xuống, từ bỏ việc khắc kí hiệu trên thân cây. Hắn đã ở đây lượn mấy vòng rồi nhưng vẫn dậm chân tại chỗ. Hắn xem như là một người tu luyện gà mờ, không giống với các tu sĩ chính thức, linh lực cũng chỉ cảm nhận được 7-8 phần, gặp chuyện giữ được mạng đã là cực kì may mắn.
Trước đây không lâu, núi Tức Linh có biến động, người của Cục Quản Yêu vội vàng chạy tới, hắn đi theo Bạch Dương chân nhân vào núi, mới đi mấy bước đã bị tách ra, sau đó lạc trong rừng.
"Điện thoại cũng không có tín hiệu, chẳng lẽ mình lạc vào trận pháp rồi?" Hắn không dám ngẩng lên nhìn trời. Trời xanh ban đầu đã phủ kín phù văn, hắn nhìn mấy giây đã choáng, nhìn lâu có cảm giác rất lạ.
Lần thứ chín trở lại vị trí ban đầu, hắn suy sụp ngồi phịch xuống đất, tính ở yên đợi người tới cứu. Không biết qua bao lâu, xung quanh đột nhiên có tiếng động lạ, Bạch Nhất Niệm đứng phắt dậy, cảnh giác quan sát, sau đó thấy một con chó vàng chỉ cao tới đầu gối hắn chui từ bụi cây ra. Trên người nó còn có một đứa bé ăn mặc rất đẹp đang ngồi.
Bạch Nhất Niệm sững sờ, đây là cậu con trai nhà họ Túc: "Túc Lê, sao em lại ở đây?"
Túc Lê thấy người lạ cũng hơi bất ngờ, thấy người này biết mình còn bất ngờ hơn. Mũi tên trên mặt đất vẫn chỉ về một hướng. Trước đó cậu đã để lại kí hiệu trên người Phong Yêu, mà người cậu muốn tìm trong núi Tức Linh cũng chỉ có Phong Yêu. Túc Lê cứ tưởng nó dẫn cậu tới chỗ Phong Yêu, không ngờ là một người xa lạ.
"Tốt quá, chỉ có mình em thôi à? Ba mẹ em đâu rồi?" Bạch Nhất Niệm như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đi tới, nhưng mới tới gần đã bị con chó nhe răng hăm dọa phài lùi về. Hắn chợt nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu: "À đúng rồi em không biết anh. Bạn nhỏ, anh tên là Bạch Nhất Niệm, là đệ tử của Tam Nguyên Quan, em biết Tam Nguyên Quan không? Là đạo quan nổi tiếng ở thành phố Y đó..."
Tam Nguyên Quan? Không biết, chưa từng nghe nói.
Túc Lê quan sát hắn, nếu xét từ bề ngoài thì người này không giống đạo tu gì hết.
Thế là không nhìn nữa, bé con để chó vàng tiếp tục đi theo mũi tên.
Bạch Nhất Niệm sững sờ: "Ấy, đợi chút, trong rừng nguy hiểm lắm. Em còn nhỏ thế đừng đi lung tung, chúng ta ở đây đợi người tới cứu..."
Đường trong rừng hết sức phức tạp, Bạch Nhất Niệm đi mãi đi mãi cũng chỉ đảo quanh một chỗ. Nhưng hắn đuổi theo đứa trẻ, chợt phát hiện hoàn cảnh quanh mình cũng lặng lẽ biến đổi, thế mà hắn đã ra khỏi chỗ kì quái ban nãy. Thanhniên không khỏi ngẩng lên nhìn phù văn, phát hiện hướng đi của phù văn đã trở nên phức tạp hơn.
"Ấy, đợi anh với." Bạch Nhất Niệm mới nhìn có một cái, bé con cưỡi chú chó vàng đã cách hắn một đoạn.
Hắn vội vàng chạy theo. Rõ ràng con chó kia đi rất chậm mà sao chớp mắt đã đi xa vậy rồi.
Cũng không biết đi bao lâu, Bạch Nhất Niệm bắt đầu thấy mỏi, con chó đi đằng trước bỗng đứng lại. Hắn vội vàng chạy lên: "Trong rừng cũng có trận pháp quấy phá, bên ngoài có Cục Quản Yêu rồi, chúng ta ở yên một chỗ đợi người tới cứu có thể sẽ..."
Bạch Nhất Niệm chưa nói hết, xuyên qua bụi cây đằng trước, hắn nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ. Yêu khí nồng nặc bốc lên, vô số yêu linh nổi bồng bềnh giữa không trung, một giây sau lại đã bị phù văn đánh tan, ánh sáng tụ lại chảy vào trong trận pháp: "Chuyện gì đây?"
Túc Lê im lặng, nhìn chùm sáng mãnh liệt đánh tới. Ánh sáng dường như mang theo cả phù văn cường đại, khiến biển ý thức của cậu nhói đau. Ảnh kiếm Huyền Thính yên lặng nãy giờ bỗng nhúc nhích, có vẻ như nó muốn lao tới trung tâm của những phù văn trên không trung kia. Quanh mình đột nhiên tĩnh lặng, dường như qua một hồi đằng đẵng, Túc Lê mới nghe được âm thanh quen thuộc.
"A Ly, lùi lại." Giọng người đàn ông trong đầu bị bao phủ bởi tiếng gió gào thét.
Túc Lê cố nén cơn đau trong biển ý thức, lùi lại. Một giây sau, trước mặt bỗng triển khai một bức tường gió, Phong Yêu tóc dài có cánh đỗ trước mặt cậu, tường gió va chạm với ánh sáng, gió thét gào, ánh sáng chói lòa.
"Lùi lại!"
Phong Yêu quyết định thật nhanh ôm lấy Túc Lê bay về phía sau, cánh chim cuốn lên cơn lốc còn mang theo Bạch Nhất Niệm bị hất ngã và con chó vàng. Mọi người bị đẩy đi mấy chục mét, tới khi rời khỏi phạm vi công kích của ngọn gió mới ngừng.
Túc Lê mất một lúc mới hoàn hồn, nhìn thẳng vào phù văn trên không trung.
Kiếm Huyền Thính chấn động kịch liệt trong biển ý thức lại yên lặng. Túc Lê khẳng định thứ bên trong cái trận lồng trậnnày là đồ vật có liên quan tới cậu.
Phong Yêu nhấc Túc Lê lên. Trên người y có kha khá vết thương, thấy Túc Lê sợ đứng cả tim: "Sao nhóc lại ở đây, Túc đại nhân đâu?"
"Chỉ có mình ta thôi. Ta rơi vào trận pháp, nghĩ đến anh ở trong núi nên muốn tìm anh." Túc Lê nhìn vị trí của cú va chạm ban nãy, lại nhìn vết thương trên người Phong Yêu, hỏi: "Anh có ổn không? Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không sao, đây là ban nãy cứu mấy yêu quái khác không cẩn thận bị gió cắt vào người, chỉ là vết thương ngoài da." Phong Yêu kể hết chuyện xảy ra trong núi: "Tình trạng này đã kéo dài chừng một tiếng rồi. Từ sáng ta đã thấy nơi này có vấn đề, hình như là ở sâu bên trong đã xảy ra chuyện. Ta định báo cho mọi người thì đột nhiên trận pháp xuất hiện. Mà trận này rất kì lạ, yêu và thú tới gần nó đều bị đánh tan, sau đó bị trận pháp hấp thụ. Ta chỉ có thể để yêu quái quanh đây tìm chỗ trốn, đang định đi thì thấy mọi người lạc vào."
Sáng nay núi Tức Linh có biến động, Phong Yêu đi thám thính tình huống, thấy trong núi sâu xuất hiện một trận pháp ma quái. Trận pháp này có thể nuốt Yêu tộc Thú tộc để tăng cường bản than. Khi y muốn chạy ra thì cả dãy Tức Linh đã bị trận kim linh phong tỏa. Phong Yêu không kịp báo cho ai khác, chỉ có thể để yêu quái trong rừng mau chóng đi tị nạn.
Túc Lê và Phong Yêu trao đổi thông tin, Bạch Nhất Niệm đứng nghe chẳng hiểu gì, vất vả tìm được chỗ chen vào thì lập tức bổ sung: "Người của Cục Quản Yêu đã ở bên ngoài, hẳn là sẽ mau chóng vào trong. Chúng ta trước hết tìm chỗ nào đó an toàn trốn đi, chứ lỡ lại gặp tình huống như vừa rồi thì quá nguy hiểm."
Hắn cũng chỉ là một người bình thường có chút năng lực, bên cạnh là một con non Yêu tộc còn chưa dứt sữa, sức chiến đấu mạnh nhất chỉ có người anh em có cánh vừa gặp mặt. Ba người bọn họ không đủ nhét kẽ răng cho cái trận pháp kia, à còn một con chó nữa, lựa chọn duy nhất là trốn.
Túc Lê nghe xong trần thuật của Phong Yêu thì cau mày.
Phong Yêu cẩn thận kiểm tra cho bé con, phát hiện không sứt mẻ gì mới yên tâm: "Hắn nói đúng, giờ chúng ta nên tìm một nơi an toàn, đợi người của Cục Quản Yêu tới. Ngoài nhóc ra còn ai vào đây nữa không?"
"Có một đứa trẻ nữa, nhưng bọn ta bị tách ra." Túc Lê nghĩ đến biểu hiện không bình thường của Ngải Khắc, giống như thằng bé đó biết cái gì, hoặc là bị thứ gì trong rừng hấp dẫn.
Bạch Nhất Niệm giơ tay bổ sung: "Còn có lão tổ tông nhà tôi nữa, ổng cũng vào trong rồi. Từng nghe tới đạo tu Bạch Dương chưa?"
Túc Lê khựng lại, nghiêng đầu hỏi Phong Yêu: "Anh từng nghe chưa?"
Phong Yêu ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chưa."
Từ khi chào đời y vẫn luôn ở trong tộc, lần đi xa nhất là tới núi Tức Linh tìm cơ duyên. Mà những năm qua cũng chỉ ẩn cư trong núi, chuyện của Yêu tộc còn hên xui biết sương sương, nhưng đạo tu Nhân tộc thì đúng là chưa nghe tên ai bao giờ.
Bạch Nhất Niệm sốc, con non Yêu tộc không biết thì thôi, sao anh đẹp trai này cũng không biết thế: "Là Bạch Dương chân nhân đó! Thủy tổ khai sơn của Tam Nguyên Quan, là đại sư trận pháp đương nhiệm của giới đạo tu. Một vé nghe lão tổ tông nhà tôi giảng bài là cầu cũng không được, sao anh lại chưa từng nghe nói chứ?"
Phong Yêu vẫn lắc đầu, nói tiếp: "Bây giờ chúng ta tìm chỗ nào đó an toàn đi. Trận pháp thay đổi liên tục, ta cũng không xác định được phương hướng, nhưng gần đây có một hang động có thể trốn."
"Không, có lẽ không kịp nữa rồi." Túc Lê lùi lại mấy bước, ngửa đầu nhìn phù văn lấp ló sau bóng cây. Từ khi cậu bắt đầu di chuyển, phù văn trên không trung ngày càng đậm đặc, tốc độ biến đổi của trận pháp cũng tăng dần, nếu cứ để kệ thì khi những người khác tới đây sẽ bị nó cắn nuốt sạch.
"Cái gì không kịp?" Bạch Nhất Niệm còn chưa rõ tình hình hiện tại. Đây là lần đầu hắn gặp trận pháp ly kì như vậy, còn biết ăn thịt người. Cái hạng như hắn áng chừng không đủ cho nó nhét kẽ răng nữa. Thấy bé con nhà họ Túc với anh trai kia vẫn đứng im tại chỗ thì nhắc nhở: "Nơi này quá nguy hiểm, hai người muốn nói chuyện thì chuyển sang chỗ khác được không?"
Phong Yêu quan sát xung quanh, sau đó hỏi Túc Lê: "Cần ta hỗ trợ gì không?"
Bạch Nhất Niệm sửng sốt: "?"
Hỗ trợ cái gì?
"Có, chúng ta cần phá trận càng nhanh càng tốt." Túc Lê suy tư, trong đầu hiện lên trận văn đã quan sát cả đường. Trận đồ này ở Thượng Cổ đã được rất nhiều trận pháp tông sư sử dụng, trận này nối trận kia, phá hủy một cái trong đó là có thể khiến mắt xích đứt gãy.
Phong Yêu: "Được."
Bạch Nhất Niệm: "Từ từ? Phá trận? Người anh em anh am hiểu trận pháp hả?"
Phong Yêu nghe vậy đáp: "Ta không hiểu trận pháp."
Sau đó nhìn xuống Túc Lê: "Ta cần làm những gì?"
Túc Lê chỉ huy: "Anh có thể ghi lại phù văn ở ba góc trận kim linh không? Nhưng phải trở về trong một nén nhang, nếu không vị trí hiện tại của chúng ta sẽ bị dịch chuyển tới một nơi khác."
Phong Yêu gật đầu: "Được, không thành vấn đề."
Bạch Nhất Niệm: "Từ từ được không?!"
Nơi xa còn tiếng gió thét gào, Bạch Nhất Niệm nhìn người anh em mới quen vỗ cánh bay đi, chớp mắt đã biến mất, đầu óc trống rỗng. Là sao? Bây giờ họ phải phá trận? Ai phá trận? Trong số bọn họ có người am hiểu trận pháp à?
Hắn đần mặt nhìn xuống đứa bé kia, phát hiện Túc Lê đang ngửa đầu nhìn phù văn trên không trung, một lúc sau quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy suy tư, nghiền ngẫm gì đó.
Túc Lê nghĩ ngợi, đọc lên cái tên hơi khó đọc kia: "Bạch Nhất Niệm?"
"Vâng vâng vâng, bé ơi mình đừng chơi nữa được không." Não Bạch Nhất Niệm đã ngừng hoạt động: "Nghe anh, em gọi cái người kia bay về đi, chúng ta tìm một chỗ lánh nạn nhé?"
Túc Lê nói: "Anh có thể bế ta không?"
Nghe được yêu cầu bập bẹ của bé con, Bạch Nhất Niệm mừng phát khóc: "Được chứ được chứ, để anh bế bé tới chỗ an toàn nhé."
Túc Lê lại lạnh tanh nói: "Cây cao quá, ta không thấy phù văn ở phía Nam."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Là tại cây cao quá, không phải là do bé Lê lùn đâu
Cảnh vật chung quanh đã thay đổi lần thứ ba.
Túc Lê ngồi xuống một tảng đá, nhìn phù văn trên trời lại biến đổi, sau đó hoàn cảnh cũng chuyển sang một nơi khác. Con chó vàng nằm cạnh tảng đá, quan sát xung quanh, gầm nhẹ cảnh giác.
"Trận kim linh chỉ là mặt ngoài, bên trong còn có trận pháp khác." Túc Lê thấy nó sợ như vậy thì giải thích: "Hang động ban nãy là một trận điểm, ta đoán trong núi Tức Linh có hơn trăm trận điểm. Trận pháp này là một thể hoàn chỉnh, trận văn của trận kim linh lại không ngừng biến hóa, muốn phá trận thì phải tìm được mắt trận."
Túc Lê không biết trình độ hiện tại của tu sĩ ở thế giới này, nhưng nếu là thời kì Thượng Cổ, kẻ có thể hoàn thành trận pháp lớn cỡ này đã được tính là nhân tài kiệt xuất. Trận pháp lớn, lại vòng vòng đan xen, người bày trận có thể là tu sĩ cấp bậc tông sư cực thiện trận pháp. Thay vì nói là nó mới được bày ra, rất có thể trận pháp này đã tồn tại ở núi Tức Linh từ rất lâu.
Suy luận theo chiều hướng này, rất có thể vị đại năng đó đã để lại một thứ trong trận pháp, khả năng cao là bí cảnh.
Con chó vàng lại ư ử mấy tiếng.
Túc Lê nói: "Đừng lo, bạn bè của mi có chân hỏa ta để lại, muốn trở về cũng dễ thôi."
Cậu nhảy xuống khỏi tảng đá: "Việc gấp bây giờ là phải tìm được bạn của ta."
Mũi tên đỏ trên đất không ngừng xoay vòng, cuối cùng chỉ về một hướng mới. Túc Lê vừa đi hai bước, con chó vàng đột nhiên nằm sấp xuống trước mặt cậu, hiển nhiên không đi được nữa. Cậu không khỏi đứng lại, nhìn cái chân không ngừng run run của nó. Nhóc con này mới mở linh trí, chỉ có chút linh lực trong cơ thể lại dám gắng gượng chống cự uy áp đi theo cậu, rõ ràng là sợ muốn chết lại vẫn nỗ lực đi trước mở đường.
Phượng Hoàng uy áp không thể so với các yêu quái khác, Thú tộc có linh trí mà cứng đối cứng sẽ chỉ tổn thương ngập đầu. Tuy là đoạn đường này Túc Lê đã cố ý kiềm chế, nhưng con chó có vết thương cũ, lại bôn ba hồi lâu trong rừng, nó chịu hết nổi rồi.
Túc Lê đành phải ngồi xổm xuống, xoa đầu nó, nhẹ giọng bảo: "Đừng sợ, để ta xem."
Con chó vàng từ bỏ chống cự, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không ngừng.
Linh lực của Túc Lê đi thẳng vào người nó, cuối cùng đánh dấu vào biển ý thức rồi mới lui lại. Mở rộng biển ý thức cho yêu quái khác là một chuyện rất nguy hiểm, vì chỉ cần sơ sẩy sẽ hủy hoại linh trí. Túc Lê đánh dấu nó, có nghĩa từ nay con đường tu luyện của nó có Phượng Hoàng che chở, sẽ không sợ yêu quái cấp thấp, tất nhiên cũng sẽ không bị uy áp của cậu làm tổn thương.
"Mi có duyên với ta, có dấu ấn này sẽ được Phượng Hoàng che chở." Túc Lê thu tay lại: "Mi sẽ thuận lợi đột phá thành yêu."
Con chó vàng không cảm nhận được áp lực ngập đầu nữa, đau đớn cũng biến mất. Nó ngơ ngác nhìn Túc Lê, thè lưỡi liếm tay cậu lấy lòng. Một lúc sau, con non xoa đầu gối đứng dậy, định tiếp tục vào trong rừng rậm nguy hiểm.
"Gâu ---" Con chó nằm xuống trước mặt Túc Lê.
Túc Lê nghe thế ngạc nhiên: "Không cần, ta tự đi được."
Nó thấy Túc Lê muốn đi tiếp, thế là chặn trước mặt cậu, nằm xuống đất, ra hiệu cho Túc Lê ngồi lên.
Đại yêu mặc dù mạnh, nhưng đi mấy bước chân đã mỏi, cơ thể cũng bé nhỏ.
Túc Lê do dự, thấy con chó không định nhường đường, đành phải ngồi lên.
Con chó còn rất tâm lý nằm bẹp hẳn xuống, đợi bé con ngồi dạng chân trên người rồi mới chầm chậm đứng dậy: "Ư ư."
"Được, ta sẽ chú ý." Túc Lê nhìn hướng mũi tên, nói nhanh: "Chạy phía Tây."
Rừng rậm âm u, con đường tĩnh lặng đằng trước như điềm báo một loại nguy hiểm.
Túc Lê không khỏi nghiêm mặt, quan sát tình trạng của ảnh kiếm Huyền Thính trong biển ý thức. Khi trận kim linh ụp xuống, ảnh kiếm đã có phản ứng kịch liệt, nhưng tiến vào trận pháp rồi, nó lại rất yên tĩnh. Biến hóa này khiến Túc Lê khó hiểu, cậu chủ động gảy ảnh kiếm cũng không thấy nó nhúc nhích, trái ngược với sự hoạt bát thường ngày.
Có vẻ như sâu trong ngọn núi này ẩn chứa bí mật.
Cậu nhớ Kinh Hạc từng nói, trong núi Tức Linh có bí cảnh chứa thông tin liên quan tới cậu.
"Ư ư." Con chó vàng lại kêu, hóa ra đã tới một ngã ba.
Túc Lê hoàn hồn, chỉ đường: "Lần này đi phía Nam."
--
Một tiếng ầm vang trời, chiếc lồng vàng kim vẫn nguyên vẹn, người của Cục Quản Yêu cảm tưởng tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Yêu hình Cửu Vĩ Thiên Miêu lơ lửng trên không trung, móng vuốt bổ vào cái lồng, vết rách vừa xuất hiện đã nhanh chóng khép lại, hoàn toàn không đục được lỗ hổng.
Thấy Túc Thanh Phong định tiếp tục xông lên, mấy vị quản lý cấp cao không khỏi đi tới. Vừa rồi họ đã liên hệ với Kinh Hạc tiên sinh, đối phương nghe Túc Thanh Phong ở đây thì nói chuyện này có thể giao cho hắn xử lý. Trước đó họ không biết, về sau cho người tra mới hay hai vị đại yêu này ngoài yêu lực hùng hậu ra thì còn khá tinh thông trận pháp.
"Túc đại nhân, tôi biết ngài sốt ruột cứu con, nhưng trận pháp này ngài có hóa yêu hình cũng không phá nổi. Hay là chúng ta đợi các đại sư trận pháp khác tới rồi bàn bạc." Một quản lý lên tiếng: "Trong núi Tức Linh chắc chắn có thứ gì đó, lỡ phá trận dẫn tới biến động thì sao?"
"Đây là trận kim linh, phá trận sẽ không ảnh hưởng đến bên trong." Túc Thanh Phong sờ vào cái lồng vàng kim, phù văn chuyển động dưới lòng bàn tay hắn: "Từ xưa đến nay cách phá trận kim linh chỉ có một, hoặc là tìm được mắt trận, hoặc là bạo lực phá trận. Dây dưa không ăn thua gì đâu, chỉ cần phá được một góc là có thể phá cả trận."
Mắt trận chắc chắn không tìm được, rất có thể nó đã bị trận kim linh này bao trùm. Tức là muốn phá trận chỉ còn cách đập vỡ từ bên ngoài.
Túc Dư Đường đứng cạnh: "Mà trận này còn không dễ phá. Có vẻ như nó liên tục được bơm linh lực chống đỡ, chúng ta phá một cái hố ở bên này, không tới một giây nó đã có thể vá lại."
Tổ trưởng tổ đối ngoại hít hà: "Vậy phải làm sao giờ?"
Túc Thanh Phong nói: "Biện pháp đơn giản nhất chính là hủy trận pháp, linh lực muốn vận chuyển cũng cần thời gian, chỉ cần tốc độ phá vượt qua tốc độ chữa trị là được. Nhưng có vấn đề này rất khó giải quyết."
Tổ trưởng nghe vậy sững sờ: "Ngài cứ nói."
"Cái này cũng khá tương tự với thứ cậu lo lắng. Trận pháp lớn như vậy chắc chắn cần một lượng linh lực khổng lồ chống đỡ, rất có thể 88 điểm linh mạch cậu nói ở trong núi Tức Linh là trung tâm của trận pháp." Túc Thanh Phong giải thích: "Tức là, trận pháp này được xây dựng trên linh mạch của núi Tức Linh, cậu phá trận là đang đấu với toàn bộ linh mạch của ngọn núi."
Túc Dư Đường cởi giày cao gót: "Em lên cùng anh."
Tổ trưởng tổ đối ngoại đã hiểu: "Vậy để tôi đi thông báo với mọi người."
Chỉ có mấy vị quản lí là vẫn chưa hiểu: "Hả?"
Túc Úc đang bế Túc Minh, thấy thế phiên dịch: "Ý ba cháu là một người phá không được thì thêm mấy người nữa cùng phá."
Cậu nhóc nhìn ông ba đang nghiêm mặt của mình, bổ sung: "Có thể là sẽ phá hơi lâu đấy, các chú chuẩn bị đi, để tránh cư dân gần đây tưởng là có động đất."
"Đại nhân, đạo sĩ Tam Nguyên Quan tới, họ nói có thể Bạch Dương chân nhân đã vào núi." Nhân viên công tác vội vàng chạy tới. Trước đó họ cũng định mời Bạch Dương chân nhân rời núi tới xem trận pháp, không ngờ tu sĩ của Tam Nguyên Quan lại nói Bạch Dương chân nhân đã ở đây rồi, rất có thể đã lên núi.
Quản lý mừng rỡ: "Có liên lạc được không?"
Nhân viên lại nói: "Họ đã gọi điện thoại nhưng không được."
"Trận pháp ảnh hưởng sóng, tất nhiên không gọi được rồi." Túc Thanh Phong giãn gân giãn cốt, hỏi: "Ông ta có mang phù truyền âm không?"
Nhân viên: "Hẳn là có ạ."
Túc Thanh Phong nghe thế sáng mắt: "Vậy thì tốt quá, có người hiểu trận pháp thì dễ làm hơn."
Quản lý ngớ ra: "Ý ngài là...?"
Túc Úc tiếp tục phiên dịch: "Cái này đơn giản quá mà, ý ba cháu là trong ngoài hợp tác cùng phá."
Cậu nhóc còn bồi thêm: "Biên chế của Cục Quản Yêu dễ thế á? Năng lực phân tích đọc hiểu cơ bản nhất cũng không có?"
--
Trong rừng, Bạch Nhất Niệm nhìn khung cảnh xung quanh chẳng khác nhau là mấy, vứt hòn đá trong tay xuống, từ bỏ việc khắc kí hiệu trên thân cây. Hắn đã ở đây lượn mấy vòng rồi nhưng vẫn dậm chân tại chỗ. Hắn xem như là một người tu luyện gà mờ, không giống với các tu sĩ chính thức, linh lực cũng chỉ cảm nhận được 7-8 phần, gặp chuyện giữ được mạng đã là cực kì may mắn.
Trước đây không lâu, núi Tức Linh có biến động, người của Cục Quản Yêu vội vàng chạy tới, hắn đi theo Bạch Dương chân nhân vào núi, mới đi mấy bước đã bị tách ra, sau đó lạc trong rừng.
"Điện thoại cũng không có tín hiệu, chẳng lẽ mình lạc vào trận pháp rồi?" Hắn không dám ngẩng lên nhìn trời. Trời xanh ban đầu đã phủ kín phù văn, hắn nhìn mấy giây đã choáng, nhìn lâu có cảm giác rất lạ.
Lần thứ chín trở lại vị trí ban đầu, hắn suy sụp ngồi phịch xuống đất, tính ở yên đợi người tới cứu. Không biết qua bao lâu, xung quanh đột nhiên có tiếng động lạ, Bạch Nhất Niệm đứng phắt dậy, cảnh giác quan sát, sau đó thấy một con chó vàng chỉ cao tới đầu gối hắn chui từ bụi cây ra. Trên người nó còn có một đứa bé ăn mặc rất đẹp đang ngồi.
Bạch Nhất Niệm sững sờ, đây là cậu con trai nhà họ Túc: "Túc Lê, sao em lại ở đây?"
Túc Lê thấy người lạ cũng hơi bất ngờ, thấy người này biết mình còn bất ngờ hơn. Mũi tên trên mặt đất vẫn chỉ về một hướng. Trước đó cậu đã để lại kí hiệu trên người Phong Yêu, mà người cậu muốn tìm trong núi Tức Linh cũng chỉ có Phong Yêu. Túc Lê cứ tưởng nó dẫn cậu tới chỗ Phong Yêu, không ngờ là một người xa lạ.
"Tốt quá, chỉ có mình em thôi à? Ba mẹ em đâu rồi?" Bạch Nhất Niệm như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đi tới, nhưng mới tới gần đã bị con chó nhe răng hăm dọa phài lùi về. Hắn chợt nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu: "À đúng rồi em không biết anh. Bạn nhỏ, anh tên là Bạch Nhất Niệm, là đệ tử của Tam Nguyên Quan, em biết Tam Nguyên Quan không? Là đạo quan nổi tiếng ở thành phố Y đó..."
Tam Nguyên Quan? Không biết, chưa từng nghe nói.
Túc Lê quan sát hắn, nếu xét từ bề ngoài thì người này không giống đạo tu gì hết.
Thế là không nhìn nữa, bé con để chó vàng tiếp tục đi theo mũi tên.
Bạch Nhất Niệm sững sờ: "Ấy, đợi chút, trong rừng nguy hiểm lắm. Em còn nhỏ thế đừng đi lung tung, chúng ta ở đây đợi người tới cứu..."
Đường trong rừng hết sức phức tạp, Bạch Nhất Niệm đi mãi đi mãi cũng chỉ đảo quanh một chỗ. Nhưng hắn đuổi theo đứa trẻ, chợt phát hiện hoàn cảnh quanh mình cũng lặng lẽ biến đổi, thế mà hắn đã ra khỏi chỗ kì quái ban nãy. Thanhniên không khỏi ngẩng lên nhìn phù văn, phát hiện hướng đi của phù văn đã trở nên phức tạp hơn.
"Ấy, đợi anh với." Bạch Nhất Niệm mới nhìn có một cái, bé con cưỡi chú chó vàng đã cách hắn một đoạn.
Hắn vội vàng chạy theo. Rõ ràng con chó kia đi rất chậm mà sao chớp mắt đã đi xa vậy rồi.
Cũng không biết đi bao lâu, Bạch Nhất Niệm bắt đầu thấy mỏi, con chó đi đằng trước bỗng đứng lại. Hắn vội vàng chạy lên: "Trong rừng cũng có trận pháp quấy phá, bên ngoài có Cục Quản Yêu rồi, chúng ta ở yên một chỗ đợi người tới cứu có thể sẽ..."
Bạch Nhất Niệm chưa nói hết, xuyên qua bụi cây đằng trước, hắn nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ. Yêu khí nồng nặc bốc lên, vô số yêu linh nổi bồng bềnh giữa không trung, một giây sau lại đã bị phù văn đánh tan, ánh sáng tụ lại chảy vào trong trận pháp: "Chuyện gì đây?"
Túc Lê im lặng, nhìn chùm sáng mãnh liệt đánh tới. Ánh sáng dường như mang theo cả phù văn cường đại, khiến biển ý thức của cậu nhói đau. Ảnh kiếm Huyền Thính yên lặng nãy giờ bỗng nhúc nhích, có vẻ như nó muốn lao tới trung tâm của những phù văn trên không trung kia. Quanh mình đột nhiên tĩnh lặng, dường như qua một hồi đằng đẵng, Túc Lê mới nghe được âm thanh quen thuộc.
"A Ly, lùi lại." Giọng người đàn ông trong đầu bị bao phủ bởi tiếng gió gào thét.
Túc Lê cố nén cơn đau trong biển ý thức, lùi lại. Một giây sau, trước mặt bỗng triển khai một bức tường gió, Phong Yêu tóc dài có cánh đỗ trước mặt cậu, tường gió va chạm với ánh sáng, gió thét gào, ánh sáng chói lòa.
"Lùi lại!"
Phong Yêu quyết định thật nhanh ôm lấy Túc Lê bay về phía sau, cánh chim cuốn lên cơn lốc còn mang theo Bạch Nhất Niệm bị hất ngã và con chó vàng. Mọi người bị đẩy đi mấy chục mét, tới khi rời khỏi phạm vi công kích của ngọn gió mới ngừng.
Túc Lê mất một lúc mới hoàn hồn, nhìn thẳng vào phù văn trên không trung.
Kiếm Huyền Thính chấn động kịch liệt trong biển ý thức lại yên lặng. Túc Lê khẳng định thứ bên trong cái trận lồng trậnnày là đồ vật có liên quan tới cậu.
Phong Yêu nhấc Túc Lê lên. Trên người y có kha khá vết thương, thấy Túc Lê sợ đứng cả tim: "Sao nhóc lại ở đây, Túc đại nhân đâu?"
"Chỉ có mình ta thôi. Ta rơi vào trận pháp, nghĩ đến anh ở trong núi nên muốn tìm anh." Túc Lê nhìn vị trí của cú va chạm ban nãy, lại nhìn vết thương trên người Phong Yêu, hỏi: "Anh có ổn không? Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không sao, đây là ban nãy cứu mấy yêu quái khác không cẩn thận bị gió cắt vào người, chỉ là vết thương ngoài da." Phong Yêu kể hết chuyện xảy ra trong núi: "Tình trạng này đã kéo dài chừng một tiếng rồi. Từ sáng ta đã thấy nơi này có vấn đề, hình như là ở sâu bên trong đã xảy ra chuyện. Ta định báo cho mọi người thì đột nhiên trận pháp xuất hiện. Mà trận này rất kì lạ, yêu và thú tới gần nó đều bị đánh tan, sau đó bị trận pháp hấp thụ. Ta chỉ có thể để yêu quái quanh đây tìm chỗ trốn, đang định đi thì thấy mọi người lạc vào."
Sáng nay núi Tức Linh có biến động, Phong Yêu đi thám thính tình huống, thấy trong núi sâu xuất hiện một trận pháp ma quái. Trận pháp này có thể nuốt Yêu tộc Thú tộc để tăng cường bản than. Khi y muốn chạy ra thì cả dãy Tức Linh đã bị trận kim linh phong tỏa. Phong Yêu không kịp báo cho ai khác, chỉ có thể để yêu quái trong rừng mau chóng đi tị nạn.
Túc Lê và Phong Yêu trao đổi thông tin, Bạch Nhất Niệm đứng nghe chẳng hiểu gì, vất vả tìm được chỗ chen vào thì lập tức bổ sung: "Người của Cục Quản Yêu đã ở bên ngoài, hẳn là sẽ mau chóng vào trong. Chúng ta trước hết tìm chỗ nào đó an toàn trốn đi, chứ lỡ lại gặp tình huống như vừa rồi thì quá nguy hiểm."
Hắn cũng chỉ là một người bình thường có chút năng lực, bên cạnh là một con non Yêu tộc còn chưa dứt sữa, sức chiến đấu mạnh nhất chỉ có người anh em có cánh vừa gặp mặt. Ba người bọn họ không đủ nhét kẽ răng cho cái trận pháp kia, à còn một con chó nữa, lựa chọn duy nhất là trốn.
Túc Lê nghe xong trần thuật của Phong Yêu thì cau mày.
Phong Yêu cẩn thận kiểm tra cho bé con, phát hiện không sứt mẻ gì mới yên tâm: "Hắn nói đúng, giờ chúng ta nên tìm một nơi an toàn, đợi người của Cục Quản Yêu tới. Ngoài nhóc ra còn ai vào đây nữa không?"
"Có một đứa trẻ nữa, nhưng bọn ta bị tách ra." Túc Lê nghĩ đến biểu hiện không bình thường của Ngải Khắc, giống như thằng bé đó biết cái gì, hoặc là bị thứ gì trong rừng hấp dẫn.
Bạch Nhất Niệm giơ tay bổ sung: "Còn có lão tổ tông nhà tôi nữa, ổng cũng vào trong rồi. Từng nghe tới đạo tu Bạch Dương chưa?"
Túc Lê khựng lại, nghiêng đầu hỏi Phong Yêu: "Anh từng nghe chưa?"
Phong Yêu ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chưa."
Từ khi chào đời y vẫn luôn ở trong tộc, lần đi xa nhất là tới núi Tức Linh tìm cơ duyên. Mà những năm qua cũng chỉ ẩn cư trong núi, chuyện của Yêu tộc còn hên xui biết sương sương, nhưng đạo tu Nhân tộc thì đúng là chưa nghe tên ai bao giờ.
Bạch Nhất Niệm sốc, con non Yêu tộc không biết thì thôi, sao anh đẹp trai này cũng không biết thế: "Là Bạch Dương chân nhân đó! Thủy tổ khai sơn của Tam Nguyên Quan, là đại sư trận pháp đương nhiệm của giới đạo tu. Một vé nghe lão tổ tông nhà tôi giảng bài là cầu cũng không được, sao anh lại chưa từng nghe nói chứ?"
Phong Yêu vẫn lắc đầu, nói tiếp: "Bây giờ chúng ta tìm chỗ nào đó an toàn đi. Trận pháp thay đổi liên tục, ta cũng không xác định được phương hướng, nhưng gần đây có một hang động có thể trốn."
"Không, có lẽ không kịp nữa rồi." Túc Lê lùi lại mấy bước, ngửa đầu nhìn phù văn lấp ló sau bóng cây. Từ khi cậu bắt đầu di chuyển, phù văn trên không trung ngày càng đậm đặc, tốc độ biến đổi của trận pháp cũng tăng dần, nếu cứ để kệ thì khi những người khác tới đây sẽ bị nó cắn nuốt sạch.
"Cái gì không kịp?" Bạch Nhất Niệm còn chưa rõ tình hình hiện tại. Đây là lần đầu hắn gặp trận pháp ly kì như vậy, còn biết ăn thịt người. Cái hạng như hắn áng chừng không đủ cho nó nhét kẽ răng nữa. Thấy bé con nhà họ Túc với anh trai kia vẫn đứng im tại chỗ thì nhắc nhở: "Nơi này quá nguy hiểm, hai người muốn nói chuyện thì chuyển sang chỗ khác được không?"
Phong Yêu quan sát xung quanh, sau đó hỏi Túc Lê: "Cần ta hỗ trợ gì không?"
Bạch Nhất Niệm sửng sốt: "?"
Hỗ trợ cái gì?
"Có, chúng ta cần phá trận càng nhanh càng tốt." Túc Lê suy tư, trong đầu hiện lên trận văn đã quan sát cả đường. Trận đồ này ở Thượng Cổ đã được rất nhiều trận pháp tông sư sử dụng, trận này nối trận kia, phá hủy một cái trong đó là có thể khiến mắt xích đứt gãy.
Phong Yêu: "Được."
Bạch Nhất Niệm: "Từ từ? Phá trận? Người anh em anh am hiểu trận pháp hả?"
Phong Yêu nghe vậy đáp: "Ta không hiểu trận pháp."
Sau đó nhìn xuống Túc Lê: "Ta cần làm những gì?"
Túc Lê chỉ huy: "Anh có thể ghi lại phù văn ở ba góc trận kim linh không? Nhưng phải trở về trong một nén nhang, nếu không vị trí hiện tại của chúng ta sẽ bị dịch chuyển tới một nơi khác."
Phong Yêu gật đầu: "Được, không thành vấn đề."
Bạch Nhất Niệm: "Từ từ được không?!"
Nơi xa còn tiếng gió thét gào, Bạch Nhất Niệm nhìn người anh em mới quen vỗ cánh bay đi, chớp mắt đã biến mất, đầu óc trống rỗng. Là sao? Bây giờ họ phải phá trận? Ai phá trận? Trong số bọn họ có người am hiểu trận pháp à?
Hắn đần mặt nhìn xuống đứa bé kia, phát hiện Túc Lê đang ngửa đầu nhìn phù văn trên không trung, một lúc sau quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy suy tư, nghiền ngẫm gì đó.
Túc Lê nghĩ ngợi, đọc lên cái tên hơi khó đọc kia: "Bạch Nhất Niệm?"
"Vâng vâng vâng, bé ơi mình đừng chơi nữa được không." Não Bạch Nhất Niệm đã ngừng hoạt động: "Nghe anh, em gọi cái người kia bay về đi, chúng ta tìm một chỗ lánh nạn nhé?"
Túc Lê nói: "Anh có thể bế ta không?"
Nghe được yêu cầu bập bẹ của bé con, Bạch Nhất Niệm mừng phát khóc: "Được chứ được chứ, để anh bế bé tới chỗ an toàn nhé."
Túc Lê lại lạnh tanh nói: "Cây cao quá, ta không thấy phù văn ở phía Nam."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Là tại cây cao quá, không phải là do bé Lê lùn đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.