Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều
Chương 16: Máy bay
Lý Ôn Tửu
17/07/2024
Edit: Ry
Túc Lê ngồi bệt xuống đất cũng không thấy đau, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt cậu một mực lần theo đường màu trắng xẹt qua tầng mây, cuối cùng biến mất ở đằng xa. Cảm giác rung động trong thần hồn đã lắng xuống, ảnh kiếm cũng không còn dao động, như thể những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Mẹ Túc ra tay gấp mới không khiến đứa nhỏ ngã đau, ba Túc chạy tới đỡ Túc Lê dậy, thấy thằng bé cứ nhìn chằm chằm lên trời thì nhìn theo, quả nhiên thấy một đường hơi nước màu trắng ngưng tụ trong tầng mây, thế là cười hỏi: “Bé bé đang nhìn phi cơ à?”
Túc Lê sửng sốt, chỉ về phía máy bay đã biến mất: “Phì kê*?”
*Em bé nghe nhầm =))))))))))) Phi cơ aka máy bay là 飞机, đọc là fēijī. Phì kê hay gà béo là 肥鸡 đọc là féi jī.
- -
Trên máy bay.
“Giám đốc Trần, đây là tài liệu ngài muốn ạ.” Thư ký cẩn thận đưa tệp tài liệu cho người đàn ông trong khoang hành khách.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám trắng, khuôn mặt tuấn tú như đao khắc, ngồi đó thôi cũng toát lên thần thái nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Lúc này sự chú ý của y lại không nằm ở biểu đồ phức tạp trên máy tính bảng, mà đang nhìn một cái chuôi kiếm kì lạ trong lòng bàn tay.
Nó tỏa ánh đỏ leo lắt, giống như nhận được chỉ dẫn nào đó, cố gắng bay ra khỏi tay người đàn ông.
Nhưng tay y nắm chắc vô cùng, khiến nó bị giam cầm không thể nhúc nhích.
Thư ký để ý thấy boss nhà mình nghiêm nghị cau mày, một giây sau hỏi: “Bên dưới là thành phố nào?”
Thành phố? Thư ký lập tức thả thần thức ra, mấy giây sau mới đáp: “Dạ thưa, chúng ta vừa bay qua thành phố S ạ.”
Thành phố S? Trụ sở của Cục Quản Yêu?
Người đàn ông được gọi là giám đốc Trần nhìn ra cửa sổ, mắt hơi sáng lên, xuyên qua tầng mây nhìn thấy dãy núi bên dưới, bỗng hỏi: “Gần đây thành phố S có chuyện gì lạ không?”
Thư ký lại im lặng một lúc mới nói: “Mấy ngày trước Cục Quản Yêu có đăng thông báo, hình như là do con Phong Yêu ở núi Tức Linh độ kiếp dẫn tới náo loạn, còn đặt ra quy định yêu tộc muốn độ kiếp phải đăng kí thời gian trước.”
“Núi Tức Linh?” Giám đốc Trần nhìn chuôi kiếm đã ngừng sáng: “Sao nghe quen vậy.”
Thư ký đáp: “Núi Tức Linh là nơi ở của rất nhiều yêu tộc, vợ chồng nhà họ Túc cũng đang ẩn cư tại đó.”
Mỗi đại yêu trong yêu tộc phải nói là thanh danh hiển hách, thông tin về đại yêu như vợ chồng nhà học Túc không phải cái gì bí mật ở Yêu giới.
Giám đốc Trần cau mày, suy tư nhìn chuôi kiếm. Y đã bay qua núi Tức Linh rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu chuôi kiếm có phản ứng lạ. Nghĩ đến đây, y không khỏi dấy lên nghi ngờ, sai thư kí: “Kết thúc chuyến công tác xong đưa thiệp tới nhà họ Túc cho tôi, tôi có việc cần phải lên núi Tức Linh.”
- -
Buổi chiều ba Túc còn phải đi dạy, mẹ Túc bèn bế con sang công viên nhỏ gần trường chơi cho đã rồi mới về. Về đến nhà Túc Minh đã ngủ, Phong Yêu đang trò chuyện với trợ lý Tiểu Lâm.
Thấy Túc Lê về, Phong Yêu lập tức nhìn sang, thấy bé con không làm sao mới thả lỏng.
Tiểu Lâm bảo: “Chị Đường, tạp chí ALT gọi tới muốn hẹn thời gian quay chụp.”
Chị Đường mới bắt đầu đóng phim trở lại, công việc nhận trong hai năm vừa qua rất thưa thớt, hoạt động ngắn ngày cũng từ chối không đi. Không ngờ mới từ đoàn làm phim ra, tạp chí ALT đã chủ động mời phỏng vấn.
Mẹ Túc nghe vậy bảo: “Sắp tới không có thời gian, chị ở lại thành phố S luôn.”
Túc Lê thấy mẹ và Tiểu Lâm đang nói chuyện công việc, nhân lúc cả hai không chú ý kéo Phong Yêu đi ra góc khác, nhỏ giọng hỏi chuyện mảnh vỡ.
“Ta tìm thấy ở sâu trong núi Tức Linh. Sau khi tìm được thì bí cảnh phong ấn mảnh vỡ cũng sụp đổ.” Phong Yêu tóm tắt sơ lược tình huống khi đó, nói xong không khỏi ngập ngừng: “Cũng gần ngàn năm rồi, giờ muốn tìm di tích của bí cảnh sẽ rất khó.”
Túc Lê thoáng im lặng: “Vậy trước đó lúc mảnh vỡ còn trong tay anh, nó đã bao giờ có phản ứng lạ chưa?”
“Có.” Phong Yêu cẩn thận nghĩ lại: “Mỗi lần khi ta chuẩn bị độ kiếp, thần lực trong mảnh vỡ sẽ dao động, nhưng chỉ có lần này là dao động rất rõ.”
Thế nên y mới lần theo dao động đó tìm tới nhà họ Túc, gặp được Túc Lê.
Phượng Hoàng thần lực quả thực có thể giúp tăng tu vi, Phong Yêu nhiều lần bị mảnh vỡ dẫn dắt độ kiếp sớm cũng không khó đoán. Nhưng những thứ này đều khác với dao động hôm nay. Phong Yêu là bị mảnh vỡ chỉ dẫn, nhưng lúc đó cậu không hề dùng thần lực, mảnh vỡ lại bị thứ sức mạnh khác hấp dẫn.
Túc Lê hơi cau mày, thật kì lạ.
“Có chuyện này ta không biết có nên nói không.” Phong Yêu do dự: “Cái này chỉ là ta đoán thôi.”
Túc Lê nhìn y: “Anh nói đi.”
“Hầu hết thời gian mảnh vỡ giống như một vật chết, có khi mấy chục năm cũng không có phản ứng một lần. Nhưng lần đó, sau khi tiếp xúc với nhóc, nó dường như sống lại.” Phong Yêu ngẫm nghĩ. Đây cũng là lí do chính làm y cảm thấy Túc Lê là một sự tồn tại đặc biệt, phản ứng của mảnh vỡ giống như là được thứ bí ẩn sâu xa nào đó kích thích: “Nếu như theo lời nhóc nói nó là một phần của thanh kiếm, vậy có phải là do nhóc đã tình cờ kích hoạt cấm chế của nó nên mới khiến nó có phản ứng lạ như vậy không? Tiếc là nó vỡ mất rồi, nếu không thì chúng ta có thể thử kích thích lại lần nữa, có thể sẽ phát hiện thêm gì đó.”
Trước kia y còn định đợi vết thương lành rồi thử thăm dò mảnh vỡ, có khi sẽ tra ra được chuyện liên quan tới cơ duyên của mình. Nhưng giờ mảnh vỡ đã tan tành, chuyện này cũng dừng ở đây. Y không biết tại sao Túc Lê lại đột nhiên nhắc tới nó, nhưng phản ứng của mảnh vỡ mấy ngày trước rõ ràng có quan hệ với đứa nhỏ này.
Cấm chế...
Nghĩ đến cảnh tượng kì lạ và mơ hồ trong mộng, Túc Lê đăm chiêu: “Đợi thêm mấy ngày nữa, ta có việc cần anh giúp đỡ.”
“Việc gì?” Phong Yêu hỏi.
Túc Lê: “Mấy ngày nữa rồi nói.”
Túc Dư Đường và Tiểu Lâm nói được một nửa, quay sang kiểm tra Túc Lê lại thấy bé con không biết từ lúc nào đã núp sau ghế sô pha, mà bảo mẫu mới - Phong Yêu, đang co ro cơ thể cao lớn, ngồi xổm bên cạnh đứa nhỏ.
Một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau giống như đang chơi trò gì đó, cũng giống thì thầm kể chuyện.
Tiểu Lâm thấy thế bảo: “Xem ra Lê Lê rất thích anh Phong.”
Túc Dư Đường cũng sực nhớ: “Tiểu Lâm, đống đồ chơi hôm trước chị bảo em mua đã giao tới chưa?”
“Giao rồi, em để hết trong kho ấy.” Tiểu Lâm nói xong còn hỏi: “Chị Đường, chuyện công việc tính sao đây. Bên kia gọi mấy lần rồi, thành ý rất đầy đủ. Dù sao ALT cũng là tạp chí hàng đầu trong nước, từ chối hoài không tốt đâu.”
Túc Dư Đường thản nhiên bảo: “Không sao, em cứ nói lại với họ, chủ biên là người quen của chị, không sợ đâu.”
- -
Túc Lê và Phong Yêu thì thầm được một lúc thì thấy mẹ Túc xách một túi đồ đi tới, bày đầy ra trước mặt cậu. Trước đó chồng bảo Túc Lê bắt đầu có hứng thú với đồ chơi, Túc Dư Đường lập tức mua một đống mang về, mỗi thứ đều đã được xử lý cẩn thận, mới toanh bày trước mặt Túc Lê.
Mẹ Túc thấy bé con nhìn đồ chơi trên tay mình, bèn dịu dàng giải thích: “Cái này là xe nhỏ, cái này là người máy... Còn đây là, phi cơ bé bé thích này!”
Đồ vật với đủ mọi gam màu hiện ra trước mắt Túc Lê, mẹ Túc nhét cái hộp vuông vuông trông giống điều khiển từ xa vào bàn tay nhỏ, sau đó cầm tay chỉ cậu cách chơi. Túc Lê nhìn thấy cái que bé xíu trên hộp gạt sang trái sang phải, xe nhỏ trước mặt lập tức chạy thẳng vào gầm ghế sô pha, sau đó lại lùi về.
Túc Lê: “...!!”
Cậu không khỏi quan sát cái cần kia, chỉ dùng một thứ bé như vậy đã có thể làm đồ vật di chuyển, trông rất giống pháp thuật mà nhân tộc dùng để điều khiển con rối thời kì đó. Nhưng tu sĩ muốn làm vậy cần linh lực để duy trì, còn phải tập trung khống chế, mẹ cậu lại là người bình thường, không cần linh lực đã có thể dễ như trở bàn tay điều khiển đồ vật hoạt động.
Quá thần kỳ!
Túc Lê đam mê với việc rèn binh khí, lúc ở Phượng Hoàng Thần sơn, binh khí trong kho lên tới hàng ngàn hàng vạn món. Nên giờ thấy những đồ chơi này, cậu khó tránh khỏi ngứa ngáy trong lòng, thậm chí còn muốn nghiên cứu cấu tạo của chúng, sau đó thử chế tạo lại.
Đầu tiên phải biết quy tắc hoạt động của đồ chơi này. Đội quân con rối dùng linh lực để vận hành, nhưng nếu nhân tộc bình thường có thể sử dụng thì tất nhiên cốt lõi của nó phải là thứ khác.
Túc Lê suy tư, vậy dùng Trận Tụ Linh cải tiến có được không nhỉ...
Cậu quan sát người máy đặt ngay trước mặt mình, hay là thử xem?
Mẹ Túc ngồi chơi với con một hồi, thấy Túc Lê chỉ chú tâm vào đồ chơi trên thảm thì thầm nhảy cẫng trong lòng.
Không gì hạnh phúc hơn là con mình thích đồ mình chuẩn bị!
Buổi tối ba Túc về thấy hai anh em Túc Lê Túc Minh đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, xung quanh hai bé chất đống đồ, không cần đoán cũng biết là vợ chuẩn bị. Túc Minh thích đồ chơi thì ai cũng biết rồi, mỗi lần đi công tác bà xã sẽ luôn mang một đống về, toàn bị nhóc con này phá. Điều khiến ba Túc bất ngờ là Túc Lê thế mà cũng đang chơi.
Bé con ngồi trên thảm ôm đồ chơi nhìn trái nhìn phải, chán cái này lại đổi cái khác.
Lúc ăn, ba Túc đề nghị với vợ: “Lần sau về em mua cho con mấy món đồ chơi hỗ trợ phát triển trí thông minh ấy. Nghe nói trẻ con nhân tộc thời kì vỡ lòng đều chơi mấy thứ này.”
Túc Úc vừa xới cơm vừa bảo: “Ba mẹ cứ chiều tụi nó nhiều vào, bé tí chỉ biết chơi thì sau này hỏng hết.”
Nói xong còn hùng hồn chỉ đạo: “Nghe con đi, mua sách tranh cho tụi nó. Bạn cùng lớp con bảo em trai nó từ bé đến lớn toàn xem sách tranh, còn học được cả tiếng Anh luôn. Tiếc là hồi bé con không được xem sách tranh tiếng Anh, con nghĩ là giờ con dốt tiếng Anh như thế là do lúc bé ba mẹ không mua cho con đọc đấy.”
Ba Túc cằn nhằn: “Thằng ranh này, đống truyện cổ tích ba mua cho con chẳng lẽ không có tranh à?”
Túc Úc lắc đầu thở dài như thật: “Cái đó không có phụ đề tiếng Anh. Sách tranh của bọn trẻ con bây giờ còn dạy cả áp pủ ơ* kìa.”
Hai vợ chồng nghe thằng con phát âm tiếng Anh như đấm vào tai: “...”
*Gốc là từ tiếng Anh apple, nhưng phiên âm tiếng Trung của từ này là 阿普尔 ā pǔěr nên tui chuyển thành vậy vì thanh niên này phát âm phế =)))))))))))))
______________________
Chuyên mục có thể bạn đã biết, nhà Auduongydinh4869 trên wattpad edit trùng bộ Bé Phượng Hoàng với nhà mình đã ngang nhiên ăn cắp bản edit của nhà mình về và tự nhận là bạn ấy edit =)))))))))) còn mặt dày mang đi PR trong group Đam Mỹ Mới Hoàn 2.0. Ngay khi bị phốt trên group, bạn ấy đã lẳng lặng xóa bài, xóa truyện, out group và BLOCK mình trên wattpad =))))))))))))))) Đùa chứ tôi chưa block bạn thì thôi bạn đã block tôi rồi vội thế =))))))))) Chưa kể những bộ truyện khác bạn ấy tự nhận là edit cũng dính nghi vấn ăn cắp từ bên truyenhd (ăn cắp đội lốt anh hùng à? =)))))))) Có bộ thì bị tố cáo là edit chen =)))))))))) Ai muốn biết chi tiết thì link sẽ được gắn trong cmt ~
Gửi bạn Auduongydinh4869 hay bạn Ánh, bạn block mình rồi còn gì nữa đâu, nhưng mà nếu bén mảng vô đây ăn cắp nữa thì nhớ là thói trộm cắp mặt dày trơ tráo thì muôn đời nát thôi =)))))))) Vậy nhé ~~
Túc Lê ngồi bệt xuống đất cũng không thấy đau, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt cậu một mực lần theo đường màu trắng xẹt qua tầng mây, cuối cùng biến mất ở đằng xa. Cảm giác rung động trong thần hồn đã lắng xuống, ảnh kiếm cũng không còn dao động, như thể những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Mẹ Túc ra tay gấp mới không khiến đứa nhỏ ngã đau, ba Túc chạy tới đỡ Túc Lê dậy, thấy thằng bé cứ nhìn chằm chằm lên trời thì nhìn theo, quả nhiên thấy một đường hơi nước màu trắng ngưng tụ trong tầng mây, thế là cười hỏi: “Bé bé đang nhìn phi cơ à?”
Túc Lê sửng sốt, chỉ về phía máy bay đã biến mất: “Phì kê*?”
*Em bé nghe nhầm =))))))))))) Phi cơ aka máy bay là 飞机, đọc là fēijī. Phì kê hay gà béo là 肥鸡 đọc là féi jī.
- -
Trên máy bay.
“Giám đốc Trần, đây là tài liệu ngài muốn ạ.” Thư ký cẩn thận đưa tệp tài liệu cho người đàn ông trong khoang hành khách.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám trắng, khuôn mặt tuấn tú như đao khắc, ngồi đó thôi cũng toát lên thần thái nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Lúc này sự chú ý của y lại không nằm ở biểu đồ phức tạp trên máy tính bảng, mà đang nhìn một cái chuôi kiếm kì lạ trong lòng bàn tay.
Nó tỏa ánh đỏ leo lắt, giống như nhận được chỉ dẫn nào đó, cố gắng bay ra khỏi tay người đàn ông.
Nhưng tay y nắm chắc vô cùng, khiến nó bị giam cầm không thể nhúc nhích.
Thư ký để ý thấy boss nhà mình nghiêm nghị cau mày, một giây sau hỏi: “Bên dưới là thành phố nào?”
Thành phố? Thư ký lập tức thả thần thức ra, mấy giây sau mới đáp: “Dạ thưa, chúng ta vừa bay qua thành phố S ạ.”
Thành phố S? Trụ sở của Cục Quản Yêu?
Người đàn ông được gọi là giám đốc Trần nhìn ra cửa sổ, mắt hơi sáng lên, xuyên qua tầng mây nhìn thấy dãy núi bên dưới, bỗng hỏi: “Gần đây thành phố S có chuyện gì lạ không?”
Thư ký lại im lặng một lúc mới nói: “Mấy ngày trước Cục Quản Yêu có đăng thông báo, hình như là do con Phong Yêu ở núi Tức Linh độ kiếp dẫn tới náo loạn, còn đặt ra quy định yêu tộc muốn độ kiếp phải đăng kí thời gian trước.”
“Núi Tức Linh?” Giám đốc Trần nhìn chuôi kiếm đã ngừng sáng: “Sao nghe quen vậy.”
Thư ký đáp: “Núi Tức Linh là nơi ở của rất nhiều yêu tộc, vợ chồng nhà họ Túc cũng đang ẩn cư tại đó.”
Mỗi đại yêu trong yêu tộc phải nói là thanh danh hiển hách, thông tin về đại yêu như vợ chồng nhà học Túc không phải cái gì bí mật ở Yêu giới.
Giám đốc Trần cau mày, suy tư nhìn chuôi kiếm. Y đã bay qua núi Tức Linh rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu chuôi kiếm có phản ứng lạ. Nghĩ đến đây, y không khỏi dấy lên nghi ngờ, sai thư kí: “Kết thúc chuyến công tác xong đưa thiệp tới nhà họ Túc cho tôi, tôi có việc cần phải lên núi Tức Linh.”
- -
Buổi chiều ba Túc còn phải đi dạy, mẹ Túc bèn bế con sang công viên nhỏ gần trường chơi cho đã rồi mới về. Về đến nhà Túc Minh đã ngủ, Phong Yêu đang trò chuyện với trợ lý Tiểu Lâm.
Thấy Túc Lê về, Phong Yêu lập tức nhìn sang, thấy bé con không làm sao mới thả lỏng.
Tiểu Lâm bảo: “Chị Đường, tạp chí ALT gọi tới muốn hẹn thời gian quay chụp.”
Chị Đường mới bắt đầu đóng phim trở lại, công việc nhận trong hai năm vừa qua rất thưa thớt, hoạt động ngắn ngày cũng từ chối không đi. Không ngờ mới từ đoàn làm phim ra, tạp chí ALT đã chủ động mời phỏng vấn.
Mẹ Túc nghe vậy bảo: “Sắp tới không có thời gian, chị ở lại thành phố S luôn.”
Túc Lê thấy mẹ và Tiểu Lâm đang nói chuyện công việc, nhân lúc cả hai không chú ý kéo Phong Yêu đi ra góc khác, nhỏ giọng hỏi chuyện mảnh vỡ.
“Ta tìm thấy ở sâu trong núi Tức Linh. Sau khi tìm được thì bí cảnh phong ấn mảnh vỡ cũng sụp đổ.” Phong Yêu tóm tắt sơ lược tình huống khi đó, nói xong không khỏi ngập ngừng: “Cũng gần ngàn năm rồi, giờ muốn tìm di tích của bí cảnh sẽ rất khó.”
Túc Lê thoáng im lặng: “Vậy trước đó lúc mảnh vỡ còn trong tay anh, nó đã bao giờ có phản ứng lạ chưa?”
“Có.” Phong Yêu cẩn thận nghĩ lại: “Mỗi lần khi ta chuẩn bị độ kiếp, thần lực trong mảnh vỡ sẽ dao động, nhưng chỉ có lần này là dao động rất rõ.”
Thế nên y mới lần theo dao động đó tìm tới nhà họ Túc, gặp được Túc Lê.
Phượng Hoàng thần lực quả thực có thể giúp tăng tu vi, Phong Yêu nhiều lần bị mảnh vỡ dẫn dắt độ kiếp sớm cũng không khó đoán. Nhưng những thứ này đều khác với dao động hôm nay. Phong Yêu là bị mảnh vỡ chỉ dẫn, nhưng lúc đó cậu không hề dùng thần lực, mảnh vỡ lại bị thứ sức mạnh khác hấp dẫn.
Túc Lê hơi cau mày, thật kì lạ.
“Có chuyện này ta không biết có nên nói không.” Phong Yêu do dự: “Cái này chỉ là ta đoán thôi.”
Túc Lê nhìn y: “Anh nói đi.”
“Hầu hết thời gian mảnh vỡ giống như một vật chết, có khi mấy chục năm cũng không có phản ứng một lần. Nhưng lần đó, sau khi tiếp xúc với nhóc, nó dường như sống lại.” Phong Yêu ngẫm nghĩ. Đây cũng là lí do chính làm y cảm thấy Túc Lê là một sự tồn tại đặc biệt, phản ứng của mảnh vỡ giống như là được thứ bí ẩn sâu xa nào đó kích thích: “Nếu như theo lời nhóc nói nó là một phần của thanh kiếm, vậy có phải là do nhóc đã tình cờ kích hoạt cấm chế của nó nên mới khiến nó có phản ứng lạ như vậy không? Tiếc là nó vỡ mất rồi, nếu không thì chúng ta có thể thử kích thích lại lần nữa, có thể sẽ phát hiện thêm gì đó.”
Trước kia y còn định đợi vết thương lành rồi thử thăm dò mảnh vỡ, có khi sẽ tra ra được chuyện liên quan tới cơ duyên của mình. Nhưng giờ mảnh vỡ đã tan tành, chuyện này cũng dừng ở đây. Y không biết tại sao Túc Lê lại đột nhiên nhắc tới nó, nhưng phản ứng của mảnh vỡ mấy ngày trước rõ ràng có quan hệ với đứa nhỏ này.
Cấm chế...
Nghĩ đến cảnh tượng kì lạ và mơ hồ trong mộng, Túc Lê đăm chiêu: “Đợi thêm mấy ngày nữa, ta có việc cần anh giúp đỡ.”
“Việc gì?” Phong Yêu hỏi.
Túc Lê: “Mấy ngày nữa rồi nói.”
Túc Dư Đường và Tiểu Lâm nói được một nửa, quay sang kiểm tra Túc Lê lại thấy bé con không biết từ lúc nào đã núp sau ghế sô pha, mà bảo mẫu mới - Phong Yêu, đang co ro cơ thể cao lớn, ngồi xổm bên cạnh đứa nhỏ.
Một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau giống như đang chơi trò gì đó, cũng giống thì thầm kể chuyện.
Tiểu Lâm thấy thế bảo: “Xem ra Lê Lê rất thích anh Phong.”
Túc Dư Đường cũng sực nhớ: “Tiểu Lâm, đống đồ chơi hôm trước chị bảo em mua đã giao tới chưa?”
“Giao rồi, em để hết trong kho ấy.” Tiểu Lâm nói xong còn hỏi: “Chị Đường, chuyện công việc tính sao đây. Bên kia gọi mấy lần rồi, thành ý rất đầy đủ. Dù sao ALT cũng là tạp chí hàng đầu trong nước, từ chối hoài không tốt đâu.”
Túc Dư Đường thản nhiên bảo: “Không sao, em cứ nói lại với họ, chủ biên là người quen của chị, không sợ đâu.”
- -
Túc Lê và Phong Yêu thì thầm được một lúc thì thấy mẹ Túc xách một túi đồ đi tới, bày đầy ra trước mặt cậu. Trước đó chồng bảo Túc Lê bắt đầu có hứng thú với đồ chơi, Túc Dư Đường lập tức mua một đống mang về, mỗi thứ đều đã được xử lý cẩn thận, mới toanh bày trước mặt Túc Lê.
Mẹ Túc thấy bé con nhìn đồ chơi trên tay mình, bèn dịu dàng giải thích: “Cái này là xe nhỏ, cái này là người máy... Còn đây là, phi cơ bé bé thích này!”
Đồ vật với đủ mọi gam màu hiện ra trước mắt Túc Lê, mẹ Túc nhét cái hộp vuông vuông trông giống điều khiển từ xa vào bàn tay nhỏ, sau đó cầm tay chỉ cậu cách chơi. Túc Lê nhìn thấy cái que bé xíu trên hộp gạt sang trái sang phải, xe nhỏ trước mặt lập tức chạy thẳng vào gầm ghế sô pha, sau đó lại lùi về.
Túc Lê: “...!!”
Cậu không khỏi quan sát cái cần kia, chỉ dùng một thứ bé như vậy đã có thể làm đồ vật di chuyển, trông rất giống pháp thuật mà nhân tộc dùng để điều khiển con rối thời kì đó. Nhưng tu sĩ muốn làm vậy cần linh lực để duy trì, còn phải tập trung khống chế, mẹ cậu lại là người bình thường, không cần linh lực đã có thể dễ như trở bàn tay điều khiển đồ vật hoạt động.
Quá thần kỳ!
Túc Lê đam mê với việc rèn binh khí, lúc ở Phượng Hoàng Thần sơn, binh khí trong kho lên tới hàng ngàn hàng vạn món. Nên giờ thấy những đồ chơi này, cậu khó tránh khỏi ngứa ngáy trong lòng, thậm chí còn muốn nghiên cứu cấu tạo của chúng, sau đó thử chế tạo lại.
Đầu tiên phải biết quy tắc hoạt động của đồ chơi này. Đội quân con rối dùng linh lực để vận hành, nhưng nếu nhân tộc bình thường có thể sử dụng thì tất nhiên cốt lõi của nó phải là thứ khác.
Túc Lê suy tư, vậy dùng Trận Tụ Linh cải tiến có được không nhỉ...
Cậu quan sát người máy đặt ngay trước mặt mình, hay là thử xem?
Mẹ Túc ngồi chơi với con một hồi, thấy Túc Lê chỉ chú tâm vào đồ chơi trên thảm thì thầm nhảy cẫng trong lòng.
Không gì hạnh phúc hơn là con mình thích đồ mình chuẩn bị!
Buổi tối ba Túc về thấy hai anh em Túc Lê Túc Minh đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, xung quanh hai bé chất đống đồ, không cần đoán cũng biết là vợ chuẩn bị. Túc Minh thích đồ chơi thì ai cũng biết rồi, mỗi lần đi công tác bà xã sẽ luôn mang một đống về, toàn bị nhóc con này phá. Điều khiến ba Túc bất ngờ là Túc Lê thế mà cũng đang chơi.
Bé con ngồi trên thảm ôm đồ chơi nhìn trái nhìn phải, chán cái này lại đổi cái khác.
Lúc ăn, ba Túc đề nghị với vợ: “Lần sau về em mua cho con mấy món đồ chơi hỗ trợ phát triển trí thông minh ấy. Nghe nói trẻ con nhân tộc thời kì vỡ lòng đều chơi mấy thứ này.”
Túc Úc vừa xới cơm vừa bảo: “Ba mẹ cứ chiều tụi nó nhiều vào, bé tí chỉ biết chơi thì sau này hỏng hết.”
Nói xong còn hùng hồn chỉ đạo: “Nghe con đi, mua sách tranh cho tụi nó. Bạn cùng lớp con bảo em trai nó từ bé đến lớn toàn xem sách tranh, còn học được cả tiếng Anh luôn. Tiếc là hồi bé con không được xem sách tranh tiếng Anh, con nghĩ là giờ con dốt tiếng Anh như thế là do lúc bé ba mẹ không mua cho con đọc đấy.”
Ba Túc cằn nhằn: “Thằng ranh này, đống truyện cổ tích ba mua cho con chẳng lẽ không có tranh à?”
Túc Úc lắc đầu thở dài như thật: “Cái đó không có phụ đề tiếng Anh. Sách tranh của bọn trẻ con bây giờ còn dạy cả áp pủ ơ* kìa.”
Hai vợ chồng nghe thằng con phát âm tiếng Anh như đấm vào tai: “...”
*Gốc là từ tiếng Anh apple, nhưng phiên âm tiếng Trung của từ này là 阿普尔 ā pǔěr nên tui chuyển thành vậy vì thanh niên này phát âm phế =)))))))))))))
______________________
Chuyên mục có thể bạn đã biết, nhà Auduongydinh4869 trên wattpad edit trùng bộ Bé Phượng Hoàng với nhà mình đã ngang nhiên ăn cắp bản edit của nhà mình về và tự nhận là bạn ấy edit =)))))))))) còn mặt dày mang đi PR trong group Đam Mỹ Mới Hoàn 2.0. Ngay khi bị phốt trên group, bạn ấy đã lẳng lặng xóa bài, xóa truyện, out group và BLOCK mình trên wattpad =))))))))))))))) Đùa chứ tôi chưa block bạn thì thôi bạn đã block tôi rồi vội thế =))))))))) Chưa kể những bộ truyện khác bạn ấy tự nhận là edit cũng dính nghi vấn ăn cắp từ bên truyenhd (ăn cắp đội lốt anh hùng à? =)))))))) Có bộ thì bị tố cáo là edit chen =)))))))))) Ai muốn biết chi tiết thì link sẽ được gắn trong cmt ~
Gửi bạn Auduongydinh4869 hay bạn Ánh, bạn block mình rồi còn gì nữa đâu, nhưng mà nếu bén mảng vô đây ăn cắp nữa thì nhớ là thói trộm cắp mặt dày trơ tráo thì muôn đời nát thôi =)))))))) Vậy nhé ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.