Chương 3: Mang Ân
Thanh Vy
07/02/2015
Ting...tong... Tiếng đồng hồ của quán reo lên báo hiệu đã 11 giờ tối. Hôm nay cô làm thêm giờ, cũng đã trễ rồi. Thở phào, cô vào trong thay đồ, chào mọi người trong quán rồi đi về. Haiz... Lại một ngày mệt mỏi vất vả nữa trôi qua.
Đường về trọ thường được thắp đèn sáng trưng , vậy mà hôm nay đèn bị hư hay sao ấy nhỉ, tối quá, không thấy gì cả. Cô vội vàng mở đèn pin của điện thoại mình ra soi để nhìn cho rõ và cố rảo bước thật nhanh.
“Nè cô em! Đi đâu mà về tối thế này?”, trước mắt cô khoảng 5, 6 tên mặt mũi bặm trợn, hình xăm đầy mình, trông thật đáng sợ!
Bỗng một tên nắm lấy cổ tay cô và siết chặt, “Hay em cứ đi theo bọn anh để bọn anh bảo vệ cho em nha”, cô vô cùng hoảng sợ.
“Chỉ cần em làm cho bọn anh vui vẻ là được”, tên cầm đầu kéo cô vào lòng, hôn lên khắp mặt.
Cô hô to kêu cứu “Cứu tôi với! Cứu tôi!”.
“Hahahahaha, la to lên, to nữa đi, không có ai cứu em đâu cô em ạ”, nói xong hắn lại hôn tới tấp lên cổ cô, xé phăng chiếc áo sơ mi cô, để lộ bờ vai và phần kín đáo của cô.
Còn bọn đàn em đứng đó cười ha hả xem diễn biến tiếp theo xảy ra. Phải làm sao đây, một mình thì làm sao chống chọi nổi những tên này đây, lẽ nào cuộc đời cô lại thê thảm hơn cả mẹ mình?
Cô la lên trong tuyệt vọng, không lẽ tuổi xuân của cô lại phải chấm dứt cùng với sự nhục nhã ê chề kia, chẳng lẽ lại sinh con ra mà lại không biết mặt mũi cha đứa bé là ai.
“Đừng! Hãy buông tha cho tôi đi”- cô van xin hắn trong hơi thở thều thào đến bất lực. Nhưng dường như những lời đó không ăn thua cho tên cầm thú đang đói đến tột đỉnh này. Cô chỉ biết gào khóc.
“Dừng tay lại bọn khốn kia”- một giọng nói lạnh nhạt vang lên, làm tên đại ca phải dừng hành động bỉ ổi của mình lại, nhưng hắn vẫn không buông tay cô ra mà vẫn túm chặt lấy.
“Thằng nhóc kia, mày là ai? Mày ngon thật, dám phá đám đại ca tao?”- tên đàn em lên tiếng.
“Bọn mày ỷ đông ăn hiếp một người, nhất là đàn bà, con gái, hôm nay tao sẽ cho bọn bây thấy điều ngược lại”- người kia lên tiếng.
“Được, có ngon thì nhào vô”. Người kia điên thật rồi, một mình thì làm sao có thể chống lại bọn đầu gấu chơi bẩn này chứ.
Rầm rầm rầm, ôi trời, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Mắt cô hình như bị hoa thì phải, sao.. sao bọn đàn em mặt mũi bặm trợn, người đô như cỗ xe tăng kia lại ngã rụp trước một người dáng thanh mảnh kia được chứ, đúng là đừng nhìn vào vẻ ngoài mà, nhưng mà... đến bây giờ tên đại ca kia vẫn chưa buông tay cô ra, đã vậy hắn con nắm lấy tóc cô kéo đi đau điếng...
“Làm anh hùng cứu mỹ nhân hả mạy? Đừng hòng”- nói rồi hắn kề dao vào cổ cô, khứa lên một đường mỏng, máu từ đó cũng ứa ra. Đau quá... đau không tả nổi.
Thật nhanh, người kia đá lên cổ tay hắn ta, làm rớt con dao xuống đất, động tác quả thật chuyên nghiệp, có lẽ anh ta là cảnh sát? Sau đó anh đá thêm một cước nện thẳng vào mặt tên kia, tặng thêm mấy đấm nữa làm mặt mũi hắn ta sưng vù.
Thật là hả hê.
Hắn cùng bọn đàn em hoảng sợ bỏ chạy, không quên bỏ lại một câu: “Mày nhớ mặt tao đó, tao sẽ không bỏ qua như vậy đâu”. Trời ạ!
Mọi việc xong xuôi, cô mới chợt nhớ ra hoàn cảnh éo le của mình lúc này, ôi, nhục nhã quá đi.
Cô khóc thút thít mà quên mất sự tồn tại của anh chàng lúc nãy, cô chỉ biết rúc đầu vào đầu gối mà khóc, tư thế của một đứa trẻ nằm trong bụng mẹ. Con người ta khi bị tổn thương sâu sắc thì thường có kiểu ngồi khóc như thế đấy.
Một chiếc áo khoát da nam được khoát lên mình cô, che đậy đi phần da thịt bị lộ ra khi nãy, không cần nhìn cũng biết đó là áo của anh ấy.
Cô nói trong hơi thở yếu ớt: “Cảm ơn anh rất nhiều”.
Anh không nói gì mà chỉ ôm cô vào lòng. Một cái ôm an ủi chăng.
Người anh ta thật ấm áp, cứ như lòng mẹ vậy.
Cô vùi vào lòng anh, òa khóc to lên như đứa trẻ, anh vuốt tóc, xoa lưng cô. Thật kì lạ, động tác vỗ về hệt như mẹ, cô cảm thấy thật thanh thản, yên bình và không còn lo sợ về những mối nguy hiểm bên ngoài nữa.
Anh vẫn ngồi im cho cô mượn lòng anh để khóc, cho đến khi cô khóc hết sức lực rồi ngất đi đến lúc nào không hay, chỉ nhớ mang máng là anh bế cô lên, đi đến một nơi nào đấy lạ lắm.
Một bàn tay ấm áp nào đó rửa vết thương ở cổ và chăm sóc cho cô. Suốt đêm, tay cô được bàn tay đó nắm chặt như là sợ nếu bỏ tay ra cô sẽ lại phải tổn thương.
Thật dễ chịu.
Cô cứ nằm yên không cử động, vì cô muốn tận hưởng cảm giác đó thật lâu, ngày mai ra sao mặc kệ nó.
Và cứ thế, cô ngủ thiếp đi.
Đường về trọ thường được thắp đèn sáng trưng , vậy mà hôm nay đèn bị hư hay sao ấy nhỉ, tối quá, không thấy gì cả. Cô vội vàng mở đèn pin của điện thoại mình ra soi để nhìn cho rõ và cố rảo bước thật nhanh.
“Nè cô em! Đi đâu mà về tối thế này?”, trước mắt cô khoảng 5, 6 tên mặt mũi bặm trợn, hình xăm đầy mình, trông thật đáng sợ!
Bỗng một tên nắm lấy cổ tay cô và siết chặt, “Hay em cứ đi theo bọn anh để bọn anh bảo vệ cho em nha”, cô vô cùng hoảng sợ.
“Chỉ cần em làm cho bọn anh vui vẻ là được”, tên cầm đầu kéo cô vào lòng, hôn lên khắp mặt.
Cô hô to kêu cứu “Cứu tôi với! Cứu tôi!”.
“Hahahahaha, la to lên, to nữa đi, không có ai cứu em đâu cô em ạ”, nói xong hắn lại hôn tới tấp lên cổ cô, xé phăng chiếc áo sơ mi cô, để lộ bờ vai và phần kín đáo của cô.
Còn bọn đàn em đứng đó cười ha hả xem diễn biến tiếp theo xảy ra. Phải làm sao đây, một mình thì làm sao chống chọi nổi những tên này đây, lẽ nào cuộc đời cô lại thê thảm hơn cả mẹ mình?
Cô la lên trong tuyệt vọng, không lẽ tuổi xuân của cô lại phải chấm dứt cùng với sự nhục nhã ê chề kia, chẳng lẽ lại sinh con ra mà lại không biết mặt mũi cha đứa bé là ai.
“Đừng! Hãy buông tha cho tôi đi”- cô van xin hắn trong hơi thở thều thào đến bất lực. Nhưng dường như những lời đó không ăn thua cho tên cầm thú đang đói đến tột đỉnh này. Cô chỉ biết gào khóc.
“Dừng tay lại bọn khốn kia”- một giọng nói lạnh nhạt vang lên, làm tên đại ca phải dừng hành động bỉ ổi của mình lại, nhưng hắn vẫn không buông tay cô ra mà vẫn túm chặt lấy.
“Thằng nhóc kia, mày là ai? Mày ngon thật, dám phá đám đại ca tao?”- tên đàn em lên tiếng.
“Bọn mày ỷ đông ăn hiếp một người, nhất là đàn bà, con gái, hôm nay tao sẽ cho bọn bây thấy điều ngược lại”- người kia lên tiếng.
“Được, có ngon thì nhào vô”. Người kia điên thật rồi, một mình thì làm sao có thể chống lại bọn đầu gấu chơi bẩn này chứ.
Rầm rầm rầm, ôi trời, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Mắt cô hình như bị hoa thì phải, sao.. sao bọn đàn em mặt mũi bặm trợn, người đô như cỗ xe tăng kia lại ngã rụp trước một người dáng thanh mảnh kia được chứ, đúng là đừng nhìn vào vẻ ngoài mà, nhưng mà... đến bây giờ tên đại ca kia vẫn chưa buông tay cô ra, đã vậy hắn con nắm lấy tóc cô kéo đi đau điếng...
“Làm anh hùng cứu mỹ nhân hả mạy? Đừng hòng”- nói rồi hắn kề dao vào cổ cô, khứa lên một đường mỏng, máu từ đó cũng ứa ra. Đau quá... đau không tả nổi.
Thật nhanh, người kia đá lên cổ tay hắn ta, làm rớt con dao xuống đất, động tác quả thật chuyên nghiệp, có lẽ anh ta là cảnh sát? Sau đó anh đá thêm một cước nện thẳng vào mặt tên kia, tặng thêm mấy đấm nữa làm mặt mũi hắn ta sưng vù.
Thật là hả hê.
Hắn cùng bọn đàn em hoảng sợ bỏ chạy, không quên bỏ lại một câu: “Mày nhớ mặt tao đó, tao sẽ không bỏ qua như vậy đâu”. Trời ạ!
Mọi việc xong xuôi, cô mới chợt nhớ ra hoàn cảnh éo le của mình lúc này, ôi, nhục nhã quá đi.
Cô khóc thút thít mà quên mất sự tồn tại của anh chàng lúc nãy, cô chỉ biết rúc đầu vào đầu gối mà khóc, tư thế của một đứa trẻ nằm trong bụng mẹ. Con người ta khi bị tổn thương sâu sắc thì thường có kiểu ngồi khóc như thế đấy.
Một chiếc áo khoát da nam được khoát lên mình cô, che đậy đi phần da thịt bị lộ ra khi nãy, không cần nhìn cũng biết đó là áo của anh ấy.
Cô nói trong hơi thở yếu ớt: “Cảm ơn anh rất nhiều”.
Anh không nói gì mà chỉ ôm cô vào lòng. Một cái ôm an ủi chăng.
Người anh ta thật ấm áp, cứ như lòng mẹ vậy.
Cô vùi vào lòng anh, òa khóc to lên như đứa trẻ, anh vuốt tóc, xoa lưng cô. Thật kì lạ, động tác vỗ về hệt như mẹ, cô cảm thấy thật thanh thản, yên bình và không còn lo sợ về những mối nguy hiểm bên ngoài nữa.
Anh vẫn ngồi im cho cô mượn lòng anh để khóc, cho đến khi cô khóc hết sức lực rồi ngất đi đến lúc nào không hay, chỉ nhớ mang máng là anh bế cô lên, đi đến một nơi nào đấy lạ lắm.
Một bàn tay ấm áp nào đó rửa vết thương ở cổ và chăm sóc cho cô. Suốt đêm, tay cô được bàn tay đó nắm chặt như là sợ nếu bỏ tay ra cô sẽ lại phải tổn thương.
Thật dễ chịu.
Cô cứ nằm yên không cử động, vì cô muốn tận hưởng cảm giác đó thật lâu, ngày mai ra sao mặc kệ nó.
Và cứ thế, cô ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.