Chương 10: Ngày cuối cùng của chủ nghĩa tự do
Thanh Vy
07/02/2015
“Alô! Cháu là Hoàng An ạ! Dạ bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ không đi giao báo cho chú nữa ạ! Vâng! Tại cháu có việc riêng nên không đi làm nữa ạ! Vâng! Lương tháng này tí nữa cháu sẽ tới lấy! Tạm biệt chú.”
“Cô ơi! Mai cháu sẽ không giao sửa cho cô được nữa nhé! Cháu phải đi học sớm cho nên không làm được nữa ạ. Vâng ạ! Cảm ơn cô. Cháu cúp máy đây ạ! Bai cô!”
“Phù... Không biết họ có trách mình thiếu trách nhiệm không nữa”- Đứng trước cửa tiệm Capuchino cô cảm thấy mình thật tội lỗi. “Bây giờ khó khăn nhất vẫn là cô quản lí khó tính này đây. Không biết cô sẽ chửi rủa mình kiểu gì đây”- mặt cô đau khổ nhăn nhó đủ kiểu. Tất cả cũng tại tên Quân đáng ghét kia mà ra. Híc...
Kingg... koong... tiếng chuông reo lên, cửa tiệm mở ra. Cô nặng nề bước vào từ từ. Vừa đúng 6 giờ rưỡi.
“Này! Lại tới trễ nữa hả? Lần trước hứa với tôi cái gì? Muốn đuổi việc hay sao? Vào thay đồ! Mauuuu!!!”- cô quản lí thúc giục.
Cô uể oải muốn nói ra nhưng sao khó mở lời quá. Thôi kệ. Dù gì hôm nay cũng bữa cuối cô làm mà, phải cố thôi, cuối giờ nói sau cũng được.
Kingg.. koong... “Kính chào quý khách”- cô khom người hai tay đan lại để thẳng ở dưới, cúi đầu xuống lịch sự chào. Rồi đưa tay hướng về chỗ ngồi gần cửa ra vào, làm hành động mời vào, đầu vẫn hơi cúi: “Mời quý khách ngồi vào chỗ trống bên này”. “Ơ! Là anh hả?”- cô ngẩng đầu lên nhìn người khách này, hơi bất ngờ, cô rụt tay lại, đứng thẳng lên, người cứ lúng ta lúng túng không biết phải làm gì. Người này khỏi giới thiệu cũng biết đó là Quân chứ ai- kẻ theo đuôi số một.
“Phục vụ kiểu gì không biết. Cho cô nghỉ việc là vừa.”- Quân lầm bầm.
Cô sựt tỉnh. “À. Mời quý khách ngồi bên này ạ..!”- chữ cuối cô cố tình nói cao lên và kéo dài ra như thể “anh sẽ biết tay tôi” vậy. “Anh muốn uống gì đây quý khách...!”- cầm cuốn sổ order đồ ăn thức uống và cây bút bi sẵn sàng ghi chép.
“Ở đây có bán Capuchino không?”
“Đương nhiên rồi. Quán này tên là Capuchino mà thưa quý khách...!”- cô trả lời một cách chán nản, rồi ghi ghi chép chép.
“À vậy hả? Vậy cho tôi một ly cà phê đen đi”- anh ngửa người ra sau, hai tay khoanh lại, mắt chăm chú nhìn cô.
“Vâng... Ơ??? Hả??? Gì lạ vậy?”- cô gạch lên tờ giấy ban nãy một cái “xoẹt”. Tên này. Đúng là... bó tay với hắn. “Được rồi”- cô ngoảnh mặt đi vào trong, tờ order được cô cho vào miếng kẹp giấy hình con gấu đặt ở bếp.
Vừa mới bước ra chỗ cửa đứng để phục vụ khách thì cô bị “vị khách quý” kia càu nhà càu nhàu tùm lum tùm la. Nào là “Sao mà đồ uống của tôi lâu thế?”, rồi “Ghế gì mà cứng ngắt, ngồi muốn gãy lưng”, còn nữa “Chỗ gì mà nóng thế? Quay quạt sang cho tôi nào”, “Đồng phục gì mà lại mặc quần jeans dài áo sơ mi vậy chứ? Chả hấp dẫn gì cả. Trông lúa quá”, quá đáng hơn nữa là, anh nhìn thẳng vào cô, nói: “Tuyển phục vụ đứng ngoài cửa để tiếp khách gì mà xấu quơ xấu quắc. Đúng là không có mắt. Này. Cô đứng xê ra. Ô uế mắt người nhìn quá. Đuổi khách đi hết rồi kìa”.
“Grrrrrrrrrrrrrrrrrr......”- cô tức tối, nghiến răng nghiến lợi, nhìn anh gầm gừ, trông rất buồn cười.
“Hahahaaaaa”- có lẽ đã đạt được mục đích, nhìn anh rất hả hê, cười toe toét, quay mặt sang phía bên đường.
Nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng và sao trốn đi đâu hết rồi ấy nhỉ?... Mưa... Trời đổ mưa... Dưới ánh sáng màu cam của đèn đường... Từng giọt... từng giọt đang vội vã rời bỏ đám mây kia... chúng cứ vô tư mà rơi xuống... đọng lại trên mặt kính của quán rồi đua nhau chảy dài xuống thành nhiều đường thẳng nghiêng dọc đủ kiểu. Tiết trời tháng 10 hơi se lạnh. Mưa thì có lẽ cũng là chuyện thường thôi.
Nhìn ra bên ngoài cô lại nhớ đến khoảng thời gian đau khổ của mẹ. Cái đêm mà mẹ chấp nhận mất tất cả chỉ để... giữ lại cô cũng là... một đêm mưa. Cô thở dài.
Đưa mắt nhìn qua Quân, thấy anh đang chống cằm nhìn ly cà phê đang bốc khói trầm tư gì đó rất lâu. Đúng là mưa làm cho tâm trạng người ta trở nên ưu tư nặng nề thật.
Cô quan sát anh một lúc thì thấy anh kê miệng sát vào miếng kính, phả hơi vào, lấy tay quẹt quẹt gì lên đó khiến cho cô rất tò mò, viết xong tự nhiên lại bật cười, lộ ra hàm răng trắng và rất đều, bỗng nhiên lại bất giác quay sang nhìn về phía cửa, mắt cô chạm phải mắt anh, cô giật mình đưa mắt đi chỗ khác, còn anh thì vẫn giữ nguyên góc nhìn ấy, nụ cười lại hé mở. “Cô ấy nãy giờ là đang nhìn mình sao?”- anh nói thầm, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng của đứa trẻ được quà.
“À mà cái cô kia. Cô đã xin nghỉ việc hết chưa đấy?”- anh chợt nhớ ra liền hỏi.
“À... Cái này thì... Chưa”- cô cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
“Cái cô này... còn không mau nói đi? Định lừa gạt tôi à? Hay là để tôi nói cho?”- mắt anh ánh lên vẻ gian xảo.
“Tôi mà đi lừa gạt ngươi à? Chỉ là tôi chưa tiện nói thôi. Không cần anh nói. Tí nữa tôi sẽ tự xin nghỉ việc.”- cô đang cao giọng bỗng chợt nhỏ dần.
“Cái gì mà nghỉ việc?”- cô quản lí bước tới chỗ cô, cất tiếng hỏi.
“Dạ. Có những việc cô không hiểu đâu ạ! Làm hết hôm nay cháu sẽ không làm nữa ạ! Mong cô thông cảm”- cô cúi đầu, mấy ngón tay cứ quấn lại với nhau, không dám nhìn lên.
“Cái con bé này! Không lẽ vì cô la mắng cháu tới trễ nên cháu giận cô nên xin nghỉ hay sao?”- cô quản lí hạ giọng.
“Không phải đâu ạ! Cháu... cháu....”- cô ấp a ấp úng, sao mà khó nói quá vậy ta?
“An bây giờ có chỗ làm tốt hơn rất nhiều đó cô ơi. An rất muốn làm tiếp ở quán của cô nhưng mà ở chỗ làm mới không làm thì không được đâu ạ. Nó ảnh hưởng tới thanh danh của An về lâu về dài đấy cô ơi”- giọng nam ngồi ở bàn gần cửa chen ngang.
“Ơ... À... Vâng. Đúng vậy đó cô. Cô thông cảm cho cháu”- An đưa đôi mắt van nài lên nhìn cô quản lí.
“À. Ừ. Cô hiểu rồi. Con nhỏ này. Cô đâu có ăn thịt cháu đâu mà trông cháu có vẻ sợ sệt vậy? Lần sau nhớ ghé quán ủng hộ cô nha hai đứa.”- cô quản lí hết nhìn An lại nhìn Quân, ánh mắt khi nhìn Quân rất lạ, rồi cô quản lí quay sang nói với An: “Anh chàng này không phải hạng thường đâu nha cháu gái. Nhớ giữ cho chắc đấy”- nói xong vỗ vai An, bật cười nhìn Quân một lần nữa xong mới chịu vào, đáp lại Quân cũng nhìn cô quản lí gật đầu chào cô rồi anh nở một nụ cười thật tươi.
Hết ca làm rồi. Cô vào thay đồ rồi lấy tiền lương tháng này. Tổng chào tất cả anh chị em trong quán rồi ra về.
“Tôi tiễn cô về”- Quân nãy giờ ngồi ở đó suốt. Có lẽ đợi cô về chung chăng?
“Nhưng mà... có phiền anh không?”- cô ngập ngừng
“Không lẽ cô muốn chuyện đêm hôm đó xảy ra một lần nữa sao? Cô không sợ hả?”
Bỗng nhiên anh nhắc lại chuyện cũ làm cô rợn người. Dù gì thì làm phiền hắn còn hơn: “Ừ. Được rồi. Cảm ơn anh trước nha”
“Không cần khách sáo. Sau này cô sẽ có dịp được trả ơn tôi thỏa thích mà. Hahahaa.”
Cô đáp trả anh bằng một cái “hứ” lạnh tanh.
Trên xe. Hai người không nói gì cả. Bỗng chợt cô nhớ lại lời nói của cô quản lí.
Cái gì mà “không phải hạng thường”, rồi lại còn “nhớ giữ cho chắc” cơ chứ??? Cô thật không hiểu gì cả. Chắc chỉ có tên Quân nham nhở này mới hiểu mà thôi. Cô quay sang, định hỏi anh nhưng thấy ngại ngại thế nào ấy, nên lại thôi.
Bình thường đi một mình về nhà mất khoảng nửa tiếng, hôm nay được người ta chở về cảm thấy nhanh thật. Đúng là xe xịn có khác. Cô khoái chí cười thầm rồi nhanh chóng tháo dây an toàn bước ra khỏi xe hòng tẩu thoát thật nhanh.
Nhưng mà, đâu có dễ. Cô vừa mở cửa. Anh đã nhanh miệng nhắc nhở cô: “Hợp đồng bắt đầu vào ngày mai. 6 giờ rưỡi. Tôi đợi cô ở đây. Cấm trễ.”
“Tôi biết rồi. Không cần phải nhai đi nhai lại đâu. Anh về đi”- cô chán nản.
Không trả lời cô. Anh phóng xe đi mất tiêu.
Cô không biết làm gì hơn ngoài việc than thân trách phận tại sao số mình lại đen đủi như thế. Rồi lại thầm nhủ hôm nay là ngày cuối cùng của chủ nghĩa tự do. Cô phải la hét quậy tưng cho đã mới được.
Thật tội nghiệp cho câu chuyện hai nữ sinh cùng phòng bị tên nữ tặc tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần cả đêm nay cho đến chết.
“Cô ơi! Mai cháu sẽ không giao sửa cho cô được nữa nhé! Cháu phải đi học sớm cho nên không làm được nữa ạ. Vâng ạ! Cảm ơn cô. Cháu cúp máy đây ạ! Bai cô!”
“Phù... Không biết họ có trách mình thiếu trách nhiệm không nữa”- Đứng trước cửa tiệm Capuchino cô cảm thấy mình thật tội lỗi. “Bây giờ khó khăn nhất vẫn là cô quản lí khó tính này đây. Không biết cô sẽ chửi rủa mình kiểu gì đây”- mặt cô đau khổ nhăn nhó đủ kiểu. Tất cả cũng tại tên Quân đáng ghét kia mà ra. Híc...
Kingg... koong... tiếng chuông reo lên, cửa tiệm mở ra. Cô nặng nề bước vào từ từ. Vừa đúng 6 giờ rưỡi.
“Này! Lại tới trễ nữa hả? Lần trước hứa với tôi cái gì? Muốn đuổi việc hay sao? Vào thay đồ! Mauuuu!!!”- cô quản lí thúc giục.
Cô uể oải muốn nói ra nhưng sao khó mở lời quá. Thôi kệ. Dù gì hôm nay cũng bữa cuối cô làm mà, phải cố thôi, cuối giờ nói sau cũng được.
Kingg.. koong... “Kính chào quý khách”- cô khom người hai tay đan lại để thẳng ở dưới, cúi đầu xuống lịch sự chào. Rồi đưa tay hướng về chỗ ngồi gần cửa ra vào, làm hành động mời vào, đầu vẫn hơi cúi: “Mời quý khách ngồi vào chỗ trống bên này”. “Ơ! Là anh hả?”- cô ngẩng đầu lên nhìn người khách này, hơi bất ngờ, cô rụt tay lại, đứng thẳng lên, người cứ lúng ta lúng túng không biết phải làm gì. Người này khỏi giới thiệu cũng biết đó là Quân chứ ai- kẻ theo đuôi số một.
“Phục vụ kiểu gì không biết. Cho cô nghỉ việc là vừa.”- Quân lầm bầm.
Cô sựt tỉnh. “À. Mời quý khách ngồi bên này ạ..!”- chữ cuối cô cố tình nói cao lên và kéo dài ra như thể “anh sẽ biết tay tôi” vậy. “Anh muốn uống gì đây quý khách...!”- cầm cuốn sổ order đồ ăn thức uống và cây bút bi sẵn sàng ghi chép.
“Ở đây có bán Capuchino không?”
“Đương nhiên rồi. Quán này tên là Capuchino mà thưa quý khách...!”- cô trả lời một cách chán nản, rồi ghi ghi chép chép.
“À vậy hả? Vậy cho tôi một ly cà phê đen đi”- anh ngửa người ra sau, hai tay khoanh lại, mắt chăm chú nhìn cô.
“Vâng... Ơ??? Hả??? Gì lạ vậy?”- cô gạch lên tờ giấy ban nãy một cái “xoẹt”. Tên này. Đúng là... bó tay với hắn. “Được rồi”- cô ngoảnh mặt đi vào trong, tờ order được cô cho vào miếng kẹp giấy hình con gấu đặt ở bếp.
Vừa mới bước ra chỗ cửa đứng để phục vụ khách thì cô bị “vị khách quý” kia càu nhà càu nhàu tùm lum tùm la. Nào là “Sao mà đồ uống của tôi lâu thế?”, rồi “Ghế gì mà cứng ngắt, ngồi muốn gãy lưng”, còn nữa “Chỗ gì mà nóng thế? Quay quạt sang cho tôi nào”, “Đồng phục gì mà lại mặc quần jeans dài áo sơ mi vậy chứ? Chả hấp dẫn gì cả. Trông lúa quá”, quá đáng hơn nữa là, anh nhìn thẳng vào cô, nói: “Tuyển phục vụ đứng ngoài cửa để tiếp khách gì mà xấu quơ xấu quắc. Đúng là không có mắt. Này. Cô đứng xê ra. Ô uế mắt người nhìn quá. Đuổi khách đi hết rồi kìa”.
“Grrrrrrrrrrrrrrrrrr......”- cô tức tối, nghiến răng nghiến lợi, nhìn anh gầm gừ, trông rất buồn cười.
“Hahahaaaaa”- có lẽ đã đạt được mục đích, nhìn anh rất hả hê, cười toe toét, quay mặt sang phía bên đường.
Nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng và sao trốn đi đâu hết rồi ấy nhỉ?... Mưa... Trời đổ mưa... Dưới ánh sáng màu cam của đèn đường... Từng giọt... từng giọt đang vội vã rời bỏ đám mây kia... chúng cứ vô tư mà rơi xuống... đọng lại trên mặt kính của quán rồi đua nhau chảy dài xuống thành nhiều đường thẳng nghiêng dọc đủ kiểu. Tiết trời tháng 10 hơi se lạnh. Mưa thì có lẽ cũng là chuyện thường thôi.
Nhìn ra bên ngoài cô lại nhớ đến khoảng thời gian đau khổ của mẹ. Cái đêm mà mẹ chấp nhận mất tất cả chỉ để... giữ lại cô cũng là... một đêm mưa. Cô thở dài.
Đưa mắt nhìn qua Quân, thấy anh đang chống cằm nhìn ly cà phê đang bốc khói trầm tư gì đó rất lâu. Đúng là mưa làm cho tâm trạng người ta trở nên ưu tư nặng nề thật.
Cô quan sát anh một lúc thì thấy anh kê miệng sát vào miếng kính, phả hơi vào, lấy tay quẹt quẹt gì lên đó khiến cho cô rất tò mò, viết xong tự nhiên lại bật cười, lộ ra hàm răng trắng và rất đều, bỗng nhiên lại bất giác quay sang nhìn về phía cửa, mắt cô chạm phải mắt anh, cô giật mình đưa mắt đi chỗ khác, còn anh thì vẫn giữ nguyên góc nhìn ấy, nụ cười lại hé mở. “Cô ấy nãy giờ là đang nhìn mình sao?”- anh nói thầm, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng của đứa trẻ được quà.
“À mà cái cô kia. Cô đã xin nghỉ việc hết chưa đấy?”- anh chợt nhớ ra liền hỏi.
“À... Cái này thì... Chưa”- cô cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
“Cái cô này... còn không mau nói đi? Định lừa gạt tôi à? Hay là để tôi nói cho?”- mắt anh ánh lên vẻ gian xảo.
“Tôi mà đi lừa gạt ngươi à? Chỉ là tôi chưa tiện nói thôi. Không cần anh nói. Tí nữa tôi sẽ tự xin nghỉ việc.”- cô đang cao giọng bỗng chợt nhỏ dần.
“Cái gì mà nghỉ việc?”- cô quản lí bước tới chỗ cô, cất tiếng hỏi.
“Dạ. Có những việc cô không hiểu đâu ạ! Làm hết hôm nay cháu sẽ không làm nữa ạ! Mong cô thông cảm”- cô cúi đầu, mấy ngón tay cứ quấn lại với nhau, không dám nhìn lên.
“Cái con bé này! Không lẽ vì cô la mắng cháu tới trễ nên cháu giận cô nên xin nghỉ hay sao?”- cô quản lí hạ giọng.
“Không phải đâu ạ! Cháu... cháu....”- cô ấp a ấp úng, sao mà khó nói quá vậy ta?
“An bây giờ có chỗ làm tốt hơn rất nhiều đó cô ơi. An rất muốn làm tiếp ở quán của cô nhưng mà ở chỗ làm mới không làm thì không được đâu ạ. Nó ảnh hưởng tới thanh danh của An về lâu về dài đấy cô ơi”- giọng nam ngồi ở bàn gần cửa chen ngang.
“Ơ... À... Vâng. Đúng vậy đó cô. Cô thông cảm cho cháu”- An đưa đôi mắt van nài lên nhìn cô quản lí.
“À. Ừ. Cô hiểu rồi. Con nhỏ này. Cô đâu có ăn thịt cháu đâu mà trông cháu có vẻ sợ sệt vậy? Lần sau nhớ ghé quán ủng hộ cô nha hai đứa.”- cô quản lí hết nhìn An lại nhìn Quân, ánh mắt khi nhìn Quân rất lạ, rồi cô quản lí quay sang nói với An: “Anh chàng này không phải hạng thường đâu nha cháu gái. Nhớ giữ cho chắc đấy”- nói xong vỗ vai An, bật cười nhìn Quân một lần nữa xong mới chịu vào, đáp lại Quân cũng nhìn cô quản lí gật đầu chào cô rồi anh nở một nụ cười thật tươi.
Hết ca làm rồi. Cô vào thay đồ rồi lấy tiền lương tháng này. Tổng chào tất cả anh chị em trong quán rồi ra về.
“Tôi tiễn cô về”- Quân nãy giờ ngồi ở đó suốt. Có lẽ đợi cô về chung chăng?
“Nhưng mà... có phiền anh không?”- cô ngập ngừng
“Không lẽ cô muốn chuyện đêm hôm đó xảy ra một lần nữa sao? Cô không sợ hả?”
Bỗng nhiên anh nhắc lại chuyện cũ làm cô rợn người. Dù gì thì làm phiền hắn còn hơn: “Ừ. Được rồi. Cảm ơn anh trước nha”
“Không cần khách sáo. Sau này cô sẽ có dịp được trả ơn tôi thỏa thích mà. Hahahaa.”
Cô đáp trả anh bằng một cái “hứ” lạnh tanh.
Trên xe. Hai người không nói gì cả. Bỗng chợt cô nhớ lại lời nói của cô quản lí.
Cái gì mà “không phải hạng thường”, rồi lại còn “nhớ giữ cho chắc” cơ chứ??? Cô thật không hiểu gì cả. Chắc chỉ có tên Quân nham nhở này mới hiểu mà thôi. Cô quay sang, định hỏi anh nhưng thấy ngại ngại thế nào ấy, nên lại thôi.
Bình thường đi một mình về nhà mất khoảng nửa tiếng, hôm nay được người ta chở về cảm thấy nhanh thật. Đúng là xe xịn có khác. Cô khoái chí cười thầm rồi nhanh chóng tháo dây an toàn bước ra khỏi xe hòng tẩu thoát thật nhanh.
Nhưng mà, đâu có dễ. Cô vừa mở cửa. Anh đã nhanh miệng nhắc nhở cô: “Hợp đồng bắt đầu vào ngày mai. 6 giờ rưỡi. Tôi đợi cô ở đây. Cấm trễ.”
“Tôi biết rồi. Không cần phải nhai đi nhai lại đâu. Anh về đi”- cô chán nản.
Không trả lời cô. Anh phóng xe đi mất tiêu.
Cô không biết làm gì hơn ngoài việc than thân trách phận tại sao số mình lại đen đủi như thế. Rồi lại thầm nhủ hôm nay là ngày cuối cùng của chủ nghĩa tự do. Cô phải la hét quậy tưng cho đã mới được.
Thật tội nghiệp cho câu chuyện hai nữ sinh cùng phòng bị tên nữ tặc tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần cả đêm nay cho đến chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.