Chương 13: Nụ hôn đầu đời
Thanh Vy
07/02/2015
Phải rồi, chỉ còn cách đó thôi.
Hơn 45 phút sau An có mặt ở sân bóng.
An nhìn xung quanh thì thấy trong một góc sân nhỏ, người con trai tên Quân đó đang chơi bóng rổ điên cuồng một mình, những cú ném bóng vào rổ của anh rất chuẩn xác, động tác rất đẹp.
Trái bóng từ rổ rơi xuống, liền chụp lại, anh nhìn trái bóng mà ngẩn cả người, gương mặt anh lúc này vô vàn cảm xúc, rất khó hiểu. Khóe mắt anh đỏ hoe....anh đang khóc sao? Không đâu. Đàn ông như anh mà, phải mạnh mẽ lắm, chắc chắn sẽ không khóc đâu, chắc là vì chơi bóng mệt quá nên gân đỏ nổi hết cả lên đấy thôi.
Nhìn anh, tim cô tự nhiên đau nhói lên, cảm giác cứ đau đau rất khó chịu.
Anh ngồi phịch xuống đất, lăn trái bóng rổ trong tay đi ra chỗ khác, rồi lấy hai tay ôm lấy đầu.
Cô liền bước tới, một tay vịn vai anh, tay kia xoa xoa lưng anh an ủi.
Bỗng... anh đưa tay nắm chặt cổ tay đang đặt trên vai mình, kéo mạnh xuống, làm cả người của cô ngã nhào vào lòng anh. Vài giây sau... cô mới dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em thật ngốc. Biết rõ từ nhà trọ của em tới đây xa và nguy hiểm đến vậy mà lại một mình chạy bộ đến đây sao?”- mắt anh nhìn cô đau xót.
“Nhưng anh gọi tôi đến đây cơ mà”- cô ấm ức thanh minh.
“Em có thể không đến cũng được”- anh cụp mắt xuống nhìn sang chỗ khác.
“Nhưng... nhưng... tôi lo cho anh mà”- lúc này trông gương mặt cô lộ rõ vẻ quan tâm.
Anh ngạc nhiên, âu yếm, nhìn xoáy vào mắt cô không hề chớp mắt như là đang tìm kiếm hình ảnh của mình trong đó vậy.
Anh đưa đôi tay thon dài mà vô cùng rắn rỏi của mình vén mớ tóc dài đang vương trên mặt cô, rồi dịu dàng vuốt nhẹ nhàng gương mặt mịn màng trắng trẻo nhỏ bé kia. Từ trán qua thái dương, xuống đôi gò má đang ửng hồng. Những ngón tay lại di chuyển sang cái mũi cao, thẳng, thanh tú. Tiếp đến lại đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên.
Cô nãy giờ vẫn bất động. Lý trí cô muốn kháng cự nhưng không biết tại sao lại thôi, sức mạnh của trái tim cô bây giờ lớn hơn rất nhiều so với lý trí. Tim cô lại đập mạnh như những lần cô gần anh, nhưng cảm giác thì không hoàn toàn giống nhau. Trong lòng cô có xen lẫn sự chờ đợi, cô muốn chờ đợi những hành động tiếp theo của anh. Mắt cô thuận theo tự nhiên mà hơi khép lại. Sân bóng rổ của trường khá vắng, khiến cả hai đều bị rơi vào khoảng không tĩnh mịch mà vô cùng ngọt ngào.
Và rồi... những ngón tay đó cuối cùng đã chịu dừng lại trên đôi môi be bé màu hồng cam của cô... Anh hơi khom người xuống hướng về phía cô. Khoảng cách này thật gần. Hơi thở hương bạc hà tươi mát của anh pha trộn với hương dâu thơm ngát phả ra từ đôi môi xinh xắn của cô. Cả hai đều hít một hơi thật sâu để lưu lại hương thơm đó thật lâu trong tâm trí của mình.
Hơi thở anh phả vào mặt cô... ấm nóng... Mắt hai người gặp nhau, nhìn thật lâu thật trìu mến... bồi hồi xao xuyến làm sao...
Đôi môi anh như làn gió nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đang khép hờ của cô... Một dòng điện vô hình nào đó chạy dọc theo cột sống làm người cô bất giác run lên. Lúc này, thời gian như đứng lại, chỉ có "làn gió" ấy là di chuyển... thật mềm mại... dễ chịu... ươn ướt ở đầu lưỡi... trong lòng cô lại nhen lên một cảm giác vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc.
Mắt cô he hé nhìn anh xuyên qua mi mắt của mình, một chút phấn hồng vương trên mi mắt cô, rõ ràng là cô không hề trang điểm mà... kì lạ thật... hay là... anh đang đỏ mặt?
Anh vuốt tóc cô trìu mến, rồi hai bàn tay anh, một dán chặt đằng sau gáy, một vịn vào nơi sau đầu của cô. Đột ngột, anh lại kéo cô về mình thật mạnh, nhưng lần này cô không bị ngã nhào mà chỉ mất phương hướng một chút thôi. Anh chớp mắt nhìn cô, hàng lông mi dày của anh khẽ lay động, chạm vào gò má cô.
Anh mỉm cười nhìn cô, môi anh lại ấn vào môi cô, lần này khác hẳn, anh hôn thật sâu... một cách thật mãnh liệt, anh như một con sói đói khát lâu ngày, cứ quấn lấy môi cô mãi. Mắt cô lim dim, lúc này cô như đã chìm vào cơn mê mà cô tạo ra.
Nụ hôn của anh đã gửi một làn sóng nhiệt vào trong huyết quản, rồi hung hăng tiến sâu vào từng bộ phận cơ thể cô. Đáp trả lại làn sóng của anh đó chính là trái tim thơ ngây, trong trắng, khao khát một tình yêu đầu cháy bỏng từ nơi anh.
Không xong rồi, phép thôi miên của anh có lẽ đã hiệu nghiệm, cô chỉ biết nằm trong lòng anh như chú mèo con ngoan ngoãn, hòng mong được hưởng thụ trái tim anh một cách trọn vẹn, bao nhiêu tâm tư tình cảm của cô lúc này dường như chỉ một người mới có thể mã hóa tất cả. Đúng thế! Và người đó... chính là anh- Nguyễn Minh Quân....
Vài cọng tóc thấm mồ hôi của anh chen chân lên trên mặt cô... nhồn nhột... “Hắc... hắc... hắc xì....”- thôi chết, mình làm cho anh ấy mất hứng rồi.
“Xin lỗi... tóc anh...”- cô cúi đầu, vẻ hối lỗi.
Anh nâng gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào cô và nói: “Em không cần nói lời xin lỗi với tôi, tôi sẽ không bao giờ quay lưng lại với em đâu... vì... tôi thích em.”
Ngạc nhiên, cô trố mắt nhìn anh, đôi mắt anh nhìn cô có một chút buồn, một chút bất cần và cả một chút hi vọng nữa, anh hình như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi... có lẽ... tôi cũng thích anh mất rồi”- câu nói nặng nhọc thốt ra từ miệng cô làm cho đôi mắt kia bỗng sáng lên, nụ cười tỏa nắng sáng bừng cả gương mặt tối tăm lúc nãy của anh.
“Bây giờ em rảnh không?”- anh hỏi
“Ờ, thì rảnh”- cô nhanh miệng trả lời
“Vậy... chúng ta yêu nhau cho nó bận em nha”- anh tinh nghịch nhìn cô cười
Cô không nói gì. Chỉ gật đầu nhè nhẹ. Không ngờ tên này cũng có lúc đáng yêu đến thế.
Ngiêng đầu say đắm nhìn cô, anh thì thào: "giá như thời gian dừng lại”.
Im lặng. Sao hôm nay hắn ta sến thế nhỉ?- cô nghĩ thầm. Nhưng mà anh đã làm cô ngây ngất trước sự dễ thương hiếm có này.
“Sau này dù có chuyện gì xảy ra, em cũng hãy tin anh, được không?”- giọng nói của anh run run xúc động.
“Em sẽ tin anh”- cô nắm lấy tay anh trao sự tin tưởng của mình hết cho người này.
“Cảm ơn em”
Một tay anh choàng qua ôm lấy eo cô, một tay đặt lên lưng kéo cô vào lòng mình. Lồng ngực cô ép sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Lúc này, trong không gian yên tĩnh, có thể nghe và cảm thấy được trái tim anh đang nằm kế bên trái tim cô. Nhịp tim cả hai vang lên hòa quyện với nhau, tạo nên một bản giao hưởng đầy tình tứ và vô cùng lãng mạn.
Lúc này, cô mới nghiệm ra được một điều... Trái tim mình chính là ...đồ phản chủ.... nó là của mình nhưng lại đập thật nhanh vì người khác. Thế đấy...!!!
Hơn 45 phút sau An có mặt ở sân bóng.
An nhìn xung quanh thì thấy trong một góc sân nhỏ, người con trai tên Quân đó đang chơi bóng rổ điên cuồng một mình, những cú ném bóng vào rổ của anh rất chuẩn xác, động tác rất đẹp.
Trái bóng từ rổ rơi xuống, liền chụp lại, anh nhìn trái bóng mà ngẩn cả người, gương mặt anh lúc này vô vàn cảm xúc, rất khó hiểu. Khóe mắt anh đỏ hoe....anh đang khóc sao? Không đâu. Đàn ông như anh mà, phải mạnh mẽ lắm, chắc chắn sẽ không khóc đâu, chắc là vì chơi bóng mệt quá nên gân đỏ nổi hết cả lên đấy thôi.
Nhìn anh, tim cô tự nhiên đau nhói lên, cảm giác cứ đau đau rất khó chịu.
Anh ngồi phịch xuống đất, lăn trái bóng rổ trong tay đi ra chỗ khác, rồi lấy hai tay ôm lấy đầu.
Cô liền bước tới, một tay vịn vai anh, tay kia xoa xoa lưng anh an ủi.
Bỗng... anh đưa tay nắm chặt cổ tay đang đặt trên vai mình, kéo mạnh xuống, làm cả người của cô ngã nhào vào lòng anh. Vài giây sau... cô mới dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em thật ngốc. Biết rõ từ nhà trọ của em tới đây xa và nguy hiểm đến vậy mà lại một mình chạy bộ đến đây sao?”- mắt anh nhìn cô đau xót.
“Nhưng anh gọi tôi đến đây cơ mà”- cô ấm ức thanh minh.
“Em có thể không đến cũng được”- anh cụp mắt xuống nhìn sang chỗ khác.
“Nhưng... nhưng... tôi lo cho anh mà”- lúc này trông gương mặt cô lộ rõ vẻ quan tâm.
Anh ngạc nhiên, âu yếm, nhìn xoáy vào mắt cô không hề chớp mắt như là đang tìm kiếm hình ảnh của mình trong đó vậy.
Anh đưa đôi tay thon dài mà vô cùng rắn rỏi của mình vén mớ tóc dài đang vương trên mặt cô, rồi dịu dàng vuốt nhẹ nhàng gương mặt mịn màng trắng trẻo nhỏ bé kia. Từ trán qua thái dương, xuống đôi gò má đang ửng hồng. Những ngón tay lại di chuyển sang cái mũi cao, thẳng, thanh tú. Tiếp đến lại đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên.
Cô nãy giờ vẫn bất động. Lý trí cô muốn kháng cự nhưng không biết tại sao lại thôi, sức mạnh của trái tim cô bây giờ lớn hơn rất nhiều so với lý trí. Tim cô lại đập mạnh như những lần cô gần anh, nhưng cảm giác thì không hoàn toàn giống nhau. Trong lòng cô có xen lẫn sự chờ đợi, cô muốn chờ đợi những hành động tiếp theo của anh. Mắt cô thuận theo tự nhiên mà hơi khép lại. Sân bóng rổ của trường khá vắng, khiến cả hai đều bị rơi vào khoảng không tĩnh mịch mà vô cùng ngọt ngào.
Và rồi... những ngón tay đó cuối cùng đã chịu dừng lại trên đôi môi be bé màu hồng cam của cô... Anh hơi khom người xuống hướng về phía cô. Khoảng cách này thật gần. Hơi thở hương bạc hà tươi mát của anh pha trộn với hương dâu thơm ngát phả ra từ đôi môi xinh xắn của cô. Cả hai đều hít một hơi thật sâu để lưu lại hương thơm đó thật lâu trong tâm trí của mình.
Hơi thở anh phả vào mặt cô... ấm nóng... Mắt hai người gặp nhau, nhìn thật lâu thật trìu mến... bồi hồi xao xuyến làm sao...
Đôi môi anh như làn gió nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đang khép hờ của cô... Một dòng điện vô hình nào đó chạy dọc theo cột sống làm người cô bất giác run lên. Lúc này, thời gian như đứng lại, chỉ có "làn gió" ấy là di chuyển... thật mềm mại... dễ chịu... ươn ướt ở đầu lưỡi... trong lòng cô lại nhen lên một cảm giác vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc.
Mắt cô he hé nhìn anh xuyên qua mi mắt của mình, một chút phấn hồng vương trên mi mắt cô, rõ ràng là cô không hề trang điểm mà... kì lạ thật... hay là... anh đang đỏ mặt?
Anh vuốt tóc cô trìu mến, rồi hai bàn tay anh, một dán chặt đằng sau gáy, một vịn vào nơi sau đầu của cô. Đột ngột, anh lại kéo cô về mình thật mạnh, nhưng lần này cô không bị ngã nhào mà chỉ mất phương hướng một chút thôi. Anh chớp mắt nhìn cô, hàng lông mi dày của anh khẽ lay động, chạm vào gò má cô.
Anh mỉm cười nhìn cô, môi anh lại ấn vào môi cô, lần này khác hẳn, anh hôn thật sâu... một cách thật mãnh liệt, anh như một con sói đói khát lâu ngày, cứ quấn lấy môi cô mãi. Mắt cô lim dim, lúc này cô như đã chìm vào cơn mê mà cô tạo ra.
Nụ hôn của anh đã gửi một làn sóng nhiệt vào trong huyết quản, rồi hung hăng tiến sâu vào từng bộ phận cơ thể cô. Đáp trả lại làn sóng của anh đó chính là trái tim thơ ngây, trong trắng, khao khát một tình yêu đầu cháy bỏng từ nơi anh.
Không xong rồi, phép thôi miên của anh có lẽ đã hiệu nghiệm, cô chỉ biết nằm trong lòng anh như chú mèo con ngoan ngoãn, hòng mong được hưởng thụ trái tim anh một cách trọn vẹn, bao nhiêu tâm tư tình cảm của cô lúc này dường như chỉ một người mới có thể mã hóa tất cả. Đúng thế! Và người đó... chính là anh- Nguyễn Minh Quân....
Vài cọng tóc thấm mồ hôi của anh chen chân lên trên mặt cô... nhồn nhột... “Hắc... hắc... hắc xì....”- thôi chết, mình làm cho anh ấy mất hứng rồi.
“Xin lỗi... tóc anh...”- cô cúi đầu, vẻ hối lỗi.
Anh nâng gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào cô và nói: “Em không cần nói lời xin lỗi với tôi, tôi sẽ không bao giờ quay lưng lại với em đâu... vì... tôi thích em.”
Ngạc nhiên, cô trố mắt nhìn anh, đôi mắt anh nhìn cô có một chút buồn, một chút bất cần và cả một chút hi vọng nữa, anh hình như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tôi... có lẽ... tôi cũng thích anh mất rồi”- câu nói nặng nhọc thốt ra từ miệng cô làm cho đôi mắt kia bỗng sáng lên, nụ cười tỏa nắng sáng bừng cả gương mặt tối tăm lúc nãy của anh.
“Bây giờ em rảnh không?”- anh hỏi
“Ờ, thì rảnh”- cô nhanh miệng trả lời
“Vậy... chúng ta yêu nhau cho nó bận em nha”- anh tinh nghịch nhìn cô cười
Cô không nói gì. Chỉ gật đầu nhè nhẹ. Không ngờ tên này cũng có lúc đáng yêu đến thế.
Ngiêng đầu say đắm nhìn cô, anh thì thào: "giá như thời gian dừng lại”.
Im lặng. Sao hôm nay hắn ta sến thế nhỉ?- cô nghĩ thầm. Nhưng mà anh đã làm cô ngây ngất trước sự dễ thương hiếm có này.
“Sau này dù có chuyện gì xảy ra, em cũng hãy tin anh, được không?”- giọng nói của anh run run xúc động.
“Em sẽ tin anh”- cô nắm lấy tay anh trao sự tin tưởng của mình hết cho người này.
“Cảm ơn em”
Một tay anh choàng qua ôm lấy eo cô, một tay đặt lên lưng kéo cô vào lòng mình. Lồng ngực cô ép sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Lúc này, trong không gian yên tĩnh, có thể nghe và cảm thấy được trái tim anh đang nằm kế bên trái tim cô. Nhịp tim cả hai vang lên hòa quyện với nhau, tạo nên một bản giao hưởng đầy tình tứ và vô cùng lãng mạn.
Lúc này, cô mới nghiệm ra được một điều... Trái tim mình chính là ...đồ phản chủ.... nó là của mình nhưng lại đập thật nhanh vì người khác. Thế đấy...!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.