Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè
Chương 6
Biệt Cảo Tiếu Liễu
12/05/2023
18.
Không lâu sau, vụ án Úc Tử Kỳ mưu sát Ngự sử đột nhiên có bước ngoặt.
Trong năm rồi, Ngự sử và Thượng thư Bộ Hộ gây nhau một trận tưng bừng trên triều về quyền quản lý kho muối ba châu, ai nấy đều biết họ có hiềm khích.
Ngự sử đã ch.ế.t, kho muối dĩ nhiên là rơi hết vào tay Thượng thư Bộ Hộ.
Hoàng đế cảm thấy rất lạ.
Sau khi điều tra, mới phát hiện vào ngày Ngự sử bị s.át hại, Thượng thư Bộ Hộ đã sai người phá hư xe ngựa của Ngự sử.
Cũng vì thế nên Ngự sử mới mất tích.
Ngay giữa lúc ấy, một người làm trong phủ Thượng thư Bộ Hộ đứng ra tố cáo chủ nhân thuê sá.t thủ gi.ế.t người.
Nô bộc tố cáo chủ nhân là tội chết.
Người làm kia dùng cái chết của mình để chốt hạ vụ án này.
Thượng thư Bộ Hộ dập đầu chảy máu cũng không thể làm hoàng đế mủi lòng.
Ngay hôm sau đã có thánh chỉ bắt giam.
Còn Úc Tử Kỳ...
Hôm ấy hắn ra khỏi Đại Lý Tự, hoàng đế đích thân tới đón.
Hắn khen "bệ hạ thánh minh", dỗ hoàng thượng vui như hội.
Úc Tử Kỳ lại thuận miệng chêm một câu: "Thượng thư Hộ Bộ dám gi.ết mệnh quan triều đình chỉ vì mấy đồng tiền lời, gan to bằng trời, chỉ sợ làm quan mấy chục năm nay cũng chẳng phải sạch sẽ gì."
Câu này của hắn khiến hoàng đế càng thêm lưu tâm.
19.
Còn tôi, rút kinh nghiệm từ lần trước, ở nhà nấu một mâm đồ cứng chờ Úc Tử Kỳ.
Không biết có ăn được không.
Lần này bao cứng, cứng đến độ tôi cũng gặm không ra.
Nhưng Úc Tử Kỳ còn chưa về, đã có khách không mời mà đến phủ.
Người thầm thương hắn, Lâm Sương.
Lâm đại thiểu thư xách một hộp cơm nhìn rất đẹp, thấy mâm cơm tôi làm thì trợn muốn lòi con mắt ra ngoài luôn.
"Cô định cho Úc Tử Kỳ ăn đống này à?"
Nhìn hơi xấu nhưng tôi thấy ăn cũng được mà, đâu đến nỗi nào.
Dù sao thì vẫn ngon hơn đồ sư phụ tôi nấu nhiều.
Thấy tôi không nói gì, cô ta lại càng tức: "Cô không xứng cho anh ấy yêu! Cô nghĩ xem bình thường anh ấy cho cô ăn những gì?"
Tôi nghĩ một chút, đáp: "Thuốc độc."
Lâm Sương: "..."
Tôi: "À không, hình như là kẹo đường mới đúng chứ."
Lâm Sương cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên: "Đầu óc cô kiểu này, sao anh ấy lại nhìn trúng cô được chứ? Tôi đường đường là thiên kim nhà họ Lâm, cầm kỳ thi họa dầu củi gạo muối tiêu hành tỏi ớt không gì không biết, cô thì biết làm gì chứ?"
Tôi: "Gi.ết người có tính không?"
Lâm Sương biến sắc ngay.
Tôi nói tiếp: "Tôi biết gi.ết người, bình thường chỉ cần một đ.ao, đ.ao trắng đ.âm vào, đa.o đỏ rút ra, thường không đau đớn gì."
Lâm Sương sợ đến tái mặt, lảo đảo bỏ chạy, tông trúng Úc Tử Kỳ vừa về tới.
Lâm Sương nước mắt như mưa định nhào vào lòng hắn.
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Úc Tử Kỳ nói thế, đồng thời nghiêng người tránh.
Sau đó đi đến bên tôi, liếc nhìn mâm đồ ăn tôi nấu, búng trán tôi một cái: "Lại phá tanh bành nhà bếp của ta rồi đúng không?"
Lâm Sương: "Úc Tử Kỳ! Anh thật quá đáng! Anh cố ý làm vậy trước mặt em đúng không, anh không thể cho em một cơ hội sao?"
"Cơ hội ấy à?" Úc Tử Kỳ hững hờ nhìn lại, "Được thôi, cô nhờ Lâm các lão xin thánh chỉ, tới chỗ ta học, chỉ cần đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp thì ta sẽ cho cô cơ hội."
"Chính anh nói đấy nhé!"
Lâm Sương hùng hổ vứt lại câu ấy rồi đi mất.
Tôi nghĩ một chút rồi nói: "Em có cần đi học không?"
Úc Tử Kỳ đang ăn, sững sờ hỏi: "Gì cơ?"
"Dù sao... thì em cũng có ý đồ với anh mà."
Úc Tử Kỳ phì cười.
"Không cần đâu."
"Em là ngoại lệ."
Hai tháng sau, tôi nghe nói Lâm Sương bắt đầu kén rể.
Cô ta không trụ nổi một tháng dưới tay Úc Tử Kỳ, chạy trốn nhanh như chớp, còn nói rằng: "Úc Tử Kỳ này vô cùng đáng sợ, may mà không gả cho anh ta."
Nhất thời, các tiểu thư chờ gả ở kinh đô đồng loạt từ bỏ ý đồ với Úc Tử Kỳ.
Nhưng tâm trạng của người trong cuộc thì vui chưa từng thấy.
Tôi có lý do nghi ngờ rằng.
Hắn cố ý.
20.
Cùng lúc đó, trong triều cũng phát sinh chuyện lớn.
Trong quá trình hoàng đế điều tra Thượng thư Bộ Hộ, cũng mở lại vụ án cũ lúc ông ta làm quan chủ khảo kỳ thi năm ấy.
Sau khi biết bài thi trạng nguyên kỳ thi Đình mà mình vừa ý năm đó bị kẻ ác cướp đoạt trắng trợn, hoàng đế nổi giận, hạ lệnh tra lại toàn bộ, không cho phép bỏ qua bất cứ người nào có liên quan.
Xử lý luôn những vụ án gian lận của quan lại lúc bấy giờ.
Nhất thời cả triều khiếp sợ.
Úc Tử Kỳ kể cho tôi nghe thời gian xử quyết mấy người kia xong, bảo tôi: "Nếu em muốn tự tay gi.ết chúng, ta sẽ dẫn em đi."
Tôi lắc đầu: "Lần này bọn chúng phải đền tội cho nhà họ Khương, em không cần nhúng tay nữa."
Hắn gật đầu: "Ta cũng sẽ lựa thời cơ thả tên trong nhà lao ngầm ra, cho dù hắn ch.ết cũng phải gánh t.ội danh cướp thân phận cha em mà chết."
Tôi thấy mỗi lần đọc sách hắn đều thuận tay bưng chén trà để cạnh lên uống.
Thế là có lòng tốt nhắc nhở: "Phải cẩn thận với đồ ăn đồ uống khuất tầm mắt, nhỡ đâu thích khách ngồi trên xà nhà hạ độc thì biết làm sao."
Hắn cười: "Giống em ấy hả?"
"Đừng có mà ăn nói xà lơ, em trốn trên xà nhà hạ độc anh lúc nào chứ."
Tay Úc Tử Kỳ run run.
Trà đổ ướt sách.
"Uầy, ướt rồi kìa."
Tôi vội vàng lấy tay áo lau sách.
Lại thấy Úc Tử Kỳ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt ấy thoáng vẻ bi thương.
Tôi từ từ hiểu được.
Hình như tôi từng trốn trên xà nhà hạ độc người ta thật.
Nhưng mà tôi quên rồi.
Trí nhớ tôi có vấn đề rồi.
Nếu như ví bộ nhớ của một người là sông là hồ, thì bộ nhớ của tôi chỉ bằng vại nước.
Thể tích có hạn, ký ức lưu giữ được cũng có hạn.
Nếu muốn nhét thêm ký ức mới, thì ký ức cũ sẽ bị đẩy ra ngoài.
Ban đầu... thực ra cũng không nghiêm trọng đến mức đó.
Nhưng lâu dần, lượng ký ức tôi có thể lưu giữ càng ngày càng ít.
Cũng may, sơn môn nhà tôi có một loại thảo dược đặt biệt có thể giúp tôi duy trì.
Nhưng mà lần này tôi đi ra ngoài quá lâu.
21.
Hôm ấy quay về sơn môn.
Úc Tử Kỳ đứng trong vọng đình tiễn tôi.
(Vọng đình: cái đình đứng trông theo, coi phim hay thấy mấy cái đình đá ven đường, tiễn người ngàn dặm cũng phải có lúc đôi người đôi ngả, người đi bước đi, người ở đứng trong đình trông theo, nên gọi là vọng đình).
Tôi nói: "Em chưa kịp hỏi anh, trước kia bọn mình... là thế nào nhỉ."
Hắn xoa đầu tôi: "Lần sau gặp lại ta sẽ kể em nghe."
Nhưng mà... lỡ như lần sau gặp lại em quên mất anh thì phải làm sao?
Tôi không hỏi.
Hắn cũng vờ như không biết.
Bọn tôi ngầm hiểu ý, chờ lần sau gặp lại.
Lần này tôi nhận đơn ra ngoài hết hơn nửa năm, lúc quay về trời đã sang xuân.
Các sư huynh đệ khác ra làm nhiệm vụ đã về từ lâu, lúc thấy tôi, họ xôn xao cả lên: "Uầy, Tam sư muội sống sót quay về rồi."
"Lạ ghê nha, em ám sát Úc Tử Kỳ thất bại, tiểu sư đệ cũng thất bại."
"Úc Tử Kỳ khó gi.ết vậy à?"
"Tôi không tin."
"Tôi cũng không tin."
"Lần sau thử xem."
Tôi rút đ.ao chặn trước mặt họ.
"Ai gi.ết anh ấy, em gi.ết người đó."
Anh chị em đồng môn: "..."
22.
Các anh chị em đồng môn tuy mồm thối nhưng cũng không phải thứ xấu xa gì.
Tôi mới về mấy hôm, đã dò la được một chuyện tôi đã quên từ trong miệng các vị sư huynh già đời.
Hóa ra lúc trước bệnh tình của tôi còn chưa nghiêm trọng lắm, vẫn còn nhớ chuyện cũ.
Năm nào tôi cũng sẽ lén lút xuống núi thử gi.ết mấy người đó một lần.
Nhưng ban đầu võ nghệ còn kém, chẳng thể thành công, lần nào cũng bị đánh tơi bời cụp đuôi bỏ chạy trối ch.ết.
Có điều, năm nào cũng bị ám s.át một lần, ít nhiều gì cũng khiến mấy người kia bị ám ảnh.
Cho nên sau này mỗi lần thấy tôi, họ sẽ bật thốt lời thoại như định mệnh kia.
...Là cô?
Chẳng ngờ tôi lại quên mất những thời khắc oanh liệt kia.
Chế.t tiệt thật.
Sau đó nữa, tôi bắt đầu quên dần chuyện cũ.
Quên chuyện trước khi vào sơn môn.
Mười năm chỉ nhớ được năm năm.
Cũng quên Úc Tử Kỳ.
Nhưng mà không sao cả.
Bọn tôi hẹn với nhau rồi, lần sau gặp lại hắn sẽ kể tôi nghe.
Do di chứng sau khi trị liệu bệnh tâm thần, sau đó sư phụ cấm tôi nhận đơn.
Thế là tôi chỉ có thể làm công tác hậu cần.
Sắp xếp chứng từ nhận đơn của mọi người.
Mỗi lần nhận đơn, đều cần người thuê tự tay viết một phiếu đặt hàng, viết xong còn phải đặt cọc điểm chỉ (lăn vân tay).
Bọn tôi giữ lại hết để kết toán sau khi xong việc.
Mấy thứ này rất quan trọng.
Cho nên tôi cẩn thận từng li từng tí kiểm tra từng tờ một.
Sau đó, tôi thấy tên mình trên một tờ phiếu đặt hàng.
Người được thuê: Khương Như.
Là đơn thuê tôi gi.ết Úc Tử Kỳ.
Người thuê không đề tên.
Nhưng tôi nhận ra, đây là nét chữ của Úc Tử Kỳ.
Tôi sửng sốt, tiểu sư đệ ghé lại liếc mắt nhìn, sau đó kinh hãi đến biến sắc: "Đệch! Tam sư tỷ, đơn thuê chị sao trả nhiều tiền vậy?"
Lúc này tôi mới định thần, thấy ghi tiền cọc hai ngàn lượng.
Đại sư tỷ nhà tôi xếp đầu bảng nhưng bình thường nhận đơn cũng chỉ tầm một ngàn chứ nhiêu.
Đây rõ ràng là cho không tôi mà.
Hơn nữa, hắn thuê tôi gi.ết chính hắn, đại khái tôi đã hiểu lý do. Trừ khi tiếp nhận nhiệm vụ, bọn tôi không thể đơn độc rời sơn môn, đây là quy tắc của môn phái.
Úc Tử Kỳ dùng cách của mình, cố gắng đưa tôi tới cạnh hắn.
Tôi đếm số đơn hắn gửi.
Tổng cộng ba tờ.
Vậy là tôi từng đi ám s.át hắn ba lần.
Thế mà không thành công lần nào.
Tôi ngửa đầu nhìn trời, sư phụ nói tôi có thiên phú làm s.át thủ, chắc là để dỗ tôi đi theo ông ấy mà thôi.
23.
Một tháng sau, sư phụ tới tìm tôi, đầy nghiêm nghị nói rằng có cách này không chừng có thể chữa hết di chứng cho tôi.
Nhưng phải trị nửa năm liên tục.
Chữa khỏi thì dễ nói rồi.
Không chừng chỉ ng.u hơn một chút thôi.
Còn chữa không khỏi...
Tôi thầm nghĩ, tôi cũng đã ng.u đến mức này rồi, chẳng lẽ còn có thể ng.u hơn được nữa sao?
Thực sự không thể quyết được, thế là tôi gửi thư cho Úc Tử Kỳ.
Hỏi hắn rằng nếu không thể chữa khỏi, sau này không nhớ tới hắn nữa thì phải làm sao.
Thư trả lời của Úc Tử Kỳ gửi về rất nhanh, trong thư chỉ có một dòng: "Vậy thì ta sẽ giúp quen biết tôi lần nữa, ngàn lần nữa, vạn lần nữa."
24.
Nửa năm sau.
Tôi học ám sát với sư phụ đã được năm năm.
Tôi tự nhủ mình đã thông thạo rồi, thế là xin nhận nhiệm vụ đầu tiên.
Mục tiêu của nhiệm vụ này là đế sư đương triều Úc Tử Kỳ, một kẻ trói gà không chặt, nên tôi cảm thấy nhiệm vụ này quá đơn giản.
Thế là tôi lò dò chạy theo hắn cả ngày.
Nhưng tên này cũng rảnh quá ha?
Buổi sáng đi dạo ở quán điểm tâm ngọt, tôi nhìn mà thèm chảy nước miếng ướt cả áo.
Khà khà, nhưng hắn ng.u dễ sợ, mua điểm tâm xong quên cầm về, đúng hời cho tôi luôn.
Buổi chiều thì đi xem kịch, ối chà chà, gánh hát ở kinh đô đúng là đỉnh chóp luôn.
Tôi xem đến mê mẩn ngẩn ngơ quên trời quên đất.
Buổi tối hắn mua hoa đăng thật đẹp.
Nhưng người này lãng phí vô cùng, mua xong bỏ đó, tôi đi sau vui vẻ nhặt hết.
Lại được món hời.
Cuối cùng tôi cũng chờ được hắn về phòng một mình.
Tôi nín thở đu trên xà nhà, thấy hắn nhấp một ngụm trà rồi cầm chén trong tay, thế là lanh tay lẹ mắt rải thuốc độc xuống.
Nhưng thằng cha này chỉ liếc nhìn chén trà, mãi không chịu uống tiếp, làm tôi sốt ruột muốn ch.ết.
Một lát sau, Úc Tử Kỳ ngẩng đầu.
Vừa khéo nhìn thẳng vào mặt tôi.
Hai người nhìn nhau không nói, bầu không khí hơi mất tự nhiên.
Hắn hỏi: "Rắc gia vị đấy hử?"
Tôi nhìn vào mắt hắn, ngơ ngẩn:
"Có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?"
(Hết chính truyện - còn ngoại truyện)
Không lâu sau, vụ án Úc Tử Kỳ mưu sát Ngự sử đột nhiên có bước ngoặt.
Trong năm rồi, Ngự sử và Thượng thư Bộ Hộ gây nhau một trận tưng bừng trên triều về quyền quản lý kho muối ba châu, ai nấy đều biết họ có hiềm khích.
Ngự sử đã ch.ế.t, kho muối dĩ nhiên là rơi hết vào tay Thượng thư Bộ Hộ.
Hoàng đế cảm thấy rất lạ.
Sau khi điều tra, mới phát hiện vào ngày Ngự sử bị s.át hại, Thượng thư Bộ Hộ đã sai người phá hư xe ngựa của Ngự sử.
Cũng vì thế nên Ngự sử mới mất tích.
Ngay giữa lúc ấy, một người làm trong phủ Thượng thư Bộ Hộ đứng ra tố cáo chủ nhân thuê sá.t thủ gi.ế.t người.
Nô bộc tố cáo chủ nhân là tội chết.
Người làm kia dùng cái chết của mình để chốt hạ vụ án này.
Thượng thư Bộ Hộ dập đầu chảy máu cũng không thể làm hoàng đế mủi lòng.
Ngay hôm sau đã có thánh chỉ bắt giam.
Còn Úc Tử Kỳ...
Hôm ấy hắn ra khỏi Đại Lý Tự, hoàng đế đích thân tới đón.
Hắn khen "bệ hạ thánh minh", dỗ hoàng thượng vui như hội.
Úc Tử Kỳ lại thuận miệng chêm một câu: "Thượng thư Hộ Bộ dám gi.ết mệnh quan triều đình chỉ vì mấy đồng tiền lời, gan to bằng trời, chỉ sợ làm quan mấy chục năm nay cũng chẳng phải sạch sẽ gì."
Câu này của hắn khiến hoàng đế càng thêm lưu tâm.
19.
Còn tôi, rút kinh nghiệm từ lần trước, ở nhà nấu một mâm đồ cứng chờ Úc Tử Kỳ.
Không biết có ăn được không.
Lần này bao cứng, cứng đến độ tôi cũng gặm không ra.
Nhưng Úc Tử Kỳ còn chưa về, đã có khách không mời mà đến phủ.
Người thầm thương hắn, Lâm Sương.
Lâm đại thiểu thư xách một hộp cơm nhìn rất đẹp, thấy mâm cơm tôi làm thì trợn muốn lòi con mắt ra ngoài luôn.
"Cô định cho Úc Tử Kỳ ăn đống này à?"
Nhìn hơi xấu nhưng tôi thấy ăn cũng được mà, đâu đến nỗi nào.
Dù sao thì vẫn ngon hơn đồ sư phụ tôi nấu nhiều.
Thấy tôi không nói gì, cô ta lại càng tức: "Cô không xứng cho anh ấy yêu! Cô nghĩ xem bình thường anh ấy cho cô ăn những gì?"
Tôi nghĩ một chút, đáp: "Thuốc độc."
Lâm Sương: "..."
Tôi: "À không, hình như là kẹo đường mới đúng chứ."
Lâm Sương cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên: "Đầu óc cô kiểu này, sao anh ấy lại nhìn trúng cô được chứ? Tôi đường đường là thiên kim nhà họ Lâm, cầm kỳ thi họa dầu củi gạo muối tiêu hành tỏi ớt không gì không biết, cô thì biết làm gì chứ?"
Tôi: "Gi.ết người có tính không?"
Lâm Sương biến sắc ngay.
Tôi nói tiếp: "Tôi biết gi.ết người, bình thường chỉ cần một đ.ao, đ.ao trắng đ.âm vào, đa.o đỏ rút ra, thường không đau đớn gì."
Lâm Sương sợ đến tái mặt, lảo đảo bỏ chạy, tông trúng Úc Tử Kỳ vừa về tới.
Lâm Sương nước mắt như mưa định nhào vào lòng hắn.
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
Úc Tử Kỳ nói thế, đồng thời nghiêng người tránh.
Sau đó đi đến bên tôi, liếc nhìn mâm đồ ăn tôi nấu, búng trán tôi một cái: "Lại phá tanh bành nhà bếp của ta rồi đúng không?"
Lâm Sương: "Úc Tử Kỳ! Anh thật quá đáng! Anh cố ý làm vậy trước mặt em đúng không, anh không thể cho em một cơ hội sao?"
"Cơ hội ấy à?" Úc Tử Kỳ hững hờ nhìn lại, "Được thôi, cô nhờ Lâm các lão xin thánh chỉ, tới chỗ ta học, chỉ cần đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp thì ta sẽ cho cô cơ hội."
"Chính anh nói đấy nhé!"
Lâm Sương hùng hổ vứt lại câu ấy rồi đi mất.
Tôi nghĩ một chút rồi nói: "Em có cần đi học không?"
Úc Tử Kỳ đang ăn, sững sờ hỏi: "Gì cơ?"
"Dù sao... thì em cũng có ý đồ với anh mà."
Úc Tử Kỳ phì cười.
"Không cần đâu."
"Em là ngoại lệ."
Hai tháng sau, tôi nghe nói Lâm Sương bắt đầu kén rể.
Cô ta không trụ nổi một tháng dưới tay Úc Tử Kỳ, chạy trốn nhanh như chớp, còn nói rằng: "Úc Tử Kỳ này vô cùng đáng sợ, may mà không gả cho anh ta."
Nhất thời, các tiểu thư chờ gả ở kinh đô đồng loạt từ bỏ ý đồ với Úc Tử Kỳ.
Nhưng tâm trạng của người trong cuộc thì vui chưa từng thấy.
Tôi có lý do nghi ngờ rằng.
Hắn cố ý.
20.
Cùng lúc đó, trong triều cũng phát sinh chuyện lớn.
Trong quá trình hoàng đế điều tra Thượng thư Bộ Hộ, cũng mở lại vụ án cũ lúc ông ta làm quan chủ khảo kỳ thi năm ấy.
Sau khi biết bài thi trạng nguyên kỳ thi Đình mà mình vừa ý năm đó bị kẻ ác cướp đoạt trắng trợn, hoàng đế nổi giận, hạ lệnh tra lại toàn bộ, không cho phép bỏ qua bất cứ người nào có liên quan.
Xử lý luôn những vụ án gian lận của quan lại lúc bấy giờ.
Nhất thời cả triều khiếp sợ.
Úc Tử Kỳ kể cho tôi nghe thời gian xử quyết mấy người kia xong, bảo tôi: "Nếu em muốn tự tay gi.ết chúng, ta sẽ dẫn em đi."
Tôi lắc đầu: "Lần này bọn chúng phải đền tội cho nhà họ Khương, em không cần nhúng tay nữa."
Hắn gật đầu: "Ta cũng sẽ lựa thời cơ thả tên trong nhà lao ngầm ra, cho dù hắn ch.ết cũng phải gánh t.ội danh cướp thân phận cha em mà chết."
Tôi thấy mỗi lần đọc sách hắn đều thuận tay bưng chén trà để cạnh lên uống.
Thế là có lòng tốt nhắc nhở: "Phải cẩn thận với đồ ăn đồ uống khuất tầm mắt, nhỡ đâu thích khách ngồi trên xà nhà hạ độc thì biết làm sao."
Hắn cười: "Giống em ấy hả?"
"Đừng có mà ăn nói xà lơ, em trốn trên xà nhà hạ độc anh lúc nào chứ."
Tay Úc Tử Kỳ run run.
Trà đổ ướt sách.
"Uầy, ướt rồi kìa."
Tôi vội vàng lấy tay áo lau sách.
Lại thấy Úc Tử Kỳ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt ấy thoáng vẻ bi thương.
Tôi từ từ hiểu được.
Hình như tôi từng trốn trên xà nhà hạ độc người ta thật.
Nhưng mà tôi quên rồi.
Trí nhớ tôi có vấn đề rồi.
Nếu như ví bộ nhớ của một người là sông là hồ, thì bộ nhớ của tôi chỉ bằng vại nước.
Thể tích có hạn, ký ức lưu giữ được cũng có hạn.
Nếu muốn nhét thêm ký ức mới, thì ký ức cũ sẽ bị đẩy ra ngoài.
Ban đầu... thực ra cũng không nghiêm trọng đến mức đó.
Nhưng lâu dần, lượng ký ức tôi có thể lưu giữ càng ngày càng ít.
Cũng may, sơn môn nhà tôi có một loại thảo dược đặt biệt có thể giúp tôi duy trì.
Nhưng mà lần này tôi đi ra ngoài quá lâu.
21.
Hôm ấy quay về sơn môn.
Úc Tử Kỳ đứng trong vọng đình tiễn tôi.
(Vọng đình: cái đình đứng trông theo, coi phim hay thấy mấy cái đình đá ven đường, tiễn người ngàn dặm cũng phải có lúc đôi người đôi ngả, người đi bước đi, người ở đứng trong đình trông theo, nên gọi là vọng đình).
Tôi nói: "Em chưa kịp hỏi anh, trước kia bọn mình... là thế nào nhỉ."
Hắn xoa đầu tôi: "Lần sau gặp lại ta sẽ kể em nghe."
Nhưng mà... lỡ như lần sau gặp lại em quên mất anh thì phải làm sao?
Tôi không hỏi.
Hắn cũng vờ như không biết.
Bọn tôi ngầm hiểu ý, chờ lần sau gặp lại.
Lần này tôi nhận đơn ra ngoài hết hơn nửa năm, lúc quay về trời đã sang xuân.
Các sư huynh đệ khác ra làm nhiệm vụ đã về từ lâu, lúc thấy tôi, họ xôn xao cả lên: "Uầy, Tam sư muội sống sót quay về rồi."
"Lạ ghê nha, em ám sát Úc Tử Kỳ thất bại, tiểu sư đệ cũng thất bại."
"Úc Tử Kỳ khó gi.ết vậy à?"
"Tôi không tin."
"Tôi cũng không tin."
"Lần sau thử xem."
Tôi rút đ.ao chặn trước mặt họ.
"Ai gi.ết anh ấy, em gi.ết người đó."
Anh chị em đồng môn: "..."
22.
Các anh chị em đồng môn tuy mồm thối nhưng cũng không phải thứ xấu xa gì.
Tôi mới về mấy hôm, đã dò la được một chuyện tôi đã quên từ trong miệng các vị sư huynh già đời.
Hóa ra lúc trước bệnh tình của tôi còn chưa nghiêm trọng lắm, vẫn còn nhớ chuyện cũ.
Năm nào tôi cũng sẽ lén lút xuống núi thử gi.ết mấy người đó một lần.
Nhưng ban đầu võ nghệ còn kém, chẳng thể thành công, lần nào cũng bị đánh tơi bời cụp đuôi bỏ chạy trối ch.ết.
Có điều, năm nào cũng bị ám s.át một lần, ít nhiều gì cũng khiến mấy người kia bị ám ảnh.
Cho nên sau này mỗi lần thấy tôi, họ sẽ bật thốt lời thoại như định mệnh kia.
...Là cô?
Chẳng ngờ tôi lại quên mất những thời khắc oanh liệt kia.
Chế.t tiệt thật.
Sau đó nữa, tôi bắt đầu quên dần chuyện cũ.
Quên chuyện trước khi vào sơn môn.
Mười năm chỉ nhớ được năm năm.
Cũng quên Úc Tử Kỳ.
Nhưng mà không sao cả.
Bọn tôi hẹn với nhau rồi, lần sau gặp lại hắn sẽ kể tôi nghe.
Do di chứng sau khi trị liệu bệnh tâm thần, sau đó sư phụ cấm tôi nhận đơn.
Thế là tôi chỉ có thể làm công tác hậu cần.
Sắp xếp chứng từ nhận đơn của mọi người.
Mỗi lần nhận đơn, đều cần người thuê tự tay viết một phiếu đặt hàng, viết xong còn phải đặt cọc điểm chỉ (lăn vân tay).
Bọn tôi giữ lại hết để kết toán sau khi xong việc.
Mấy thứ này rất quan trọng.
Cho nên tôi cẩn thận từng li từng tí kiểm tra từng tờ một.
Sau đó, tôi thấy tên mình trên một tờ phiếu đặt hàng.
Người được thuê: Khương Như.
Là đơn thuê tôi gi.ết Úc Tử Kỳ.
Người thuê không đề tên.
Nhưng tôi nhận ra, đây là nét chữ của Úc Tử Kỳ.
Tôi sửng sốt, tiểu sư đệ ghé lại liếc mắt nhìn, sau đó kinh hãi đến biến sắc: "Đệch! Tam sư tỷ, đơn thuê chị sao trả nhiều tiền vậy?"
Lúc này tôi mới định thần, thấy ghi tiền cọc hai ngàn lượng.
Đại sư tỷ nhà tôi xếp đầu bảng nhưng bình thường nhận đơn cũng chỉ tầm một ngàn chứ nhiêu.
Đây rõ ràng là cho không tôi mà.
Hơn nữa, hắn thuê tôi gi.ết chính hắn, đại khái tôi đã hiểu lý do. Trừ khi tiếp nhận nhiệm vụ, bọn tôi không thể đơn độc rời sơn môn, đây là quy tắc của môn phái.
Úc Tử Kỳ dùng cách của mình, cố gắng đưa tôi tới cạnh hắn.
Tôi đếm số đơn hắn gửi.
Tổng cộng ba tờ.
Vậy là tôi từng đi ám s.át hắn ba lần.
Thế mà không thành công lần nào.
Tôi ngửa đầu nhìn trời, sư phụ nói tôi có thiên phú làm s.át thủ, chắc là để dỗ tôi đi theo ông ấy mà thôi.
23.
Một tháng sau, sư phụ tới tìm tôi, đầy nghiêm nghị nói rằng có cách này không chừng có thể chữa hết di chứng cho tôi.
Nhưng phải trị nửa năm liên tục.
Chữa khỏi thì dễ nói rồi.
Không chừng chỉ ng.u hơn một chút thôi.
Còn chữa không khỏi...
Tôi thầm nghĩ, tôi cũng đã ng.u đến mức này rồi, chẳng lẽ còn có thể ng.u hơn được nữa sao?
Thực sự không thể quyết được, thế là tôi gửi thư cho Úc Tử Kỳ.
Hỏi hắn rằng nếu không thể chữa khỏi, sau này không nhớ tới hắn nữa thì phải làm sao.
Thư trả lời của Úc Tử Kỳ gửi về rất nhanh, trong thư chỉ có một dòng: "Vậy thì ta sẽ giúp quen biết tôi lần nữa, ngàn lần nữa, vạn lần nữa."
24.
Nửa năm sau.
Tôi học ám sát với sư phụ đã được năm năm.
Tôi tự nhủ mình đã thông thạo rồi, thế là xin nhận nhiệm vụ đầu tiên.
Mục tiêu của nhiệm vụ này là đế sư đương triều Úc Tử Kỳ, một kẻ trói gà không chặt, nên tôi cảm thấy nhiệm vụ này quá đơn giản.
Thế là tôi lò dò chạy theo hắn cả ngày.
Nhưng tên này cũng rảnh quá ha?
Buổi sáng đi dạo ở quán điểm tâm ngọt, tôi nhìn mà thèm chảy nước miếng ướt cả áo.
Khà khà, nhưng hắn ng.u dễ sợ, mua điểm tâm xong quên cầm về, đúng hời cho tôi luôn.
Buổi chiều thì đi xem kịch, ối chà chà, gánh hát ở kinh đô đúng là đỉnh chóp luôn.
Tôi xem đến mê mẩn ngẩn ngơ quên trời quên đất.
Buổi tối hắn mua hoa đăng thật đẹp.
Nhưng người này lãng phí vô cùng, mua xong bỏ đó, tôi đi sau vui vẻ nhặt hết.
Lại được món hời.
Cuối cùng tôi cũng chờ được hắn về phòng một mình.
Tôi nín thở đu trên xà nhà, thấy hắn nhấp một ngụm trà rồi cầm chén trong tay, thế là lanh tay lẹ mắt rải thuốc độc xuống.
Nhưng thằng cha này chỉ liếc nhìn chén trà, mãi không chịu uống tiếp, làm tôi sốt ruột muốn ch.ết.
Một lát sau, Úc Tử Kỳ ngẩng đầu.
Vừa khéo nhìn thẳng vào mặt tôi.
Hai người nhìn nhau không nói, bầu không khí hơi mất tự nhiên.
Hắn hỏi: "Rắc gia vị đấy hử?"
Tôi nhìn vào mắt hắn, ngơ ngẩn:
"Có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?"
(Hết chính truyện - còn ngoại truyện)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.