Chương 1: Chương 1
Đông trùng
19/10/2016
CHƯƠNG 1
Năm nay không phải là năm con hổ cho nên hổ Thần Quân Khiếu trong mười hai con giáp rất nhàn nhã tìm địa phương hoa thơm chim hót lười biếng ngủ.
Nơi này là Nhân Gian Giới phía nam Việt Quốc phụ cận có một thôn trang nhỏ cảnh quan rất mộc mạc thuần phác, hoa thơm chim hót nước chảy róc rách, mặt đất ẩm ướt.
Không khí ở đây thật mát lạnh thoải mái.
Khó có được mùa hè như thế, sau giờ ngọ, Khiếu xoay người một cái, thật thoải mái a.
Đột nhiên trước mắt nhảy ra một cục bông màu trắng mượt như nhung, Khiếu nháy mắt mấy cái, cho là mình hoa mắt, nhắm mắt ngủ tiếp. Đột nhiên hắn phát hiện cục bông màu trắng ở trên đầu hắn hình như phát ra âm thanh.
Người nào gan to như vậy, dám ở trên đầu lão hổ làm loạn?
Khiếu mở mắt ra, thấy một bé thỏ nhỏ lông xù trắng trắng tròn tròn mềm mượt như nhung.
-Ngươi là ai a?
Bé thỏ nhỏ hỏi.
-Ngươi chưa từng thấy qua ta?
Bé thỏ nhỏ lắc đầu một cái.
-Không có, mùi cũng không quen thuộc, ngươi là cái gì?
-Ta là lão hổ, ta khuyên ngươi lần sau xa xa thấy kẻ nào có dáng dấp giống ta ngươi liền nhanh nhanh chạy đi.
-Tại sao?
Bé thỏ nhỏ ghé đầu lại gần hỏi, hai con ngươi đen lay láy nhỏ nhắn không hiểu nhìn Khiếu.
-Bởi vì lão hổ sẽ ăn ngươi a.
-Nhưng là ngươi chưa ăn tới ta a?
Khiếu trợn trắng mắt, bé thỏ nhỏ này nói thế nào mới hiểu đây.
Khiếu ngẩng đầu há mồm cho bé thỏ nhìn.
-Nhìn thấy răng nanh của ta không, nó có thể rất dễ dàng cắn rơi đầu của ngươi.
-Thấy, răng nanh thật là lớn a, ta cũng có.
Bé thỏ nhỏ vui vẻ đem hàm răng thỏ của mình ra cho Khiếu nhìn.
-Kính nhờ răng của ngươi có lớn hơn nữa, cũng là để ăn cỏ, chúng ta là lão hổ ăn thịt, hơn nữa chuyên ăn loại tiểu động vật như ngươi.
Bé thỏ nhỏ lắc đầu nhìn Khiếu.
-Nhưng là ngươi chưa ăn tới ta a, ngươi là muốn làm ta sợ có đúng hay không?
-Ngươi cho rằng ta rỗi rãnh hù dọa ngươi chơi sao?
Khiếu đứng lên, không thể lãng phí giấc ngủ trưa, xem ra hắn phải thay đổi địa phương ngủ.
Năm nay không phải là năm con hổ cho nên hổ Thần Quân Khiếu trong mười hai con giáp rất nhàn nhã tìm địa phương hoa thơm chim hót lười biếng ngủ.
Nơi này là Nhân Gian Giới phía nam Việt Quốc phụ cận có một thôn trang nhỏ cảnh quan rất mộc mạc thuần phác, hoa thơm chim hót nước chảy róc rách, mặt đất ẩm ướt.
Không khí ở đây thật mát lạnh thoải mái.
Khó có được mùa hè như thế, sau giờ ngọ, Khiếu xoay người một cái, thật thoải mái a.
Đột nhiên trước mắt nhảy ra một cục bông màu trắng mượt như nhung, Khiếu nháy mắt mấy cái, cho là mình hoa mắt, nhắm mắt ngủ tiếp. Đột nhiên hắn phát hiện cục bông màu trắng ở trên đầu hắn hình như phát ra âm thanh.
Người nào gan to như vậy, dám ở trên đầu lão hổ làm loạn?
Khiếu mở mắt ra, thấy một bé thỏ nhỏ lông xù trắng trắng tròn tròn mềm mượt như nhung.
-Ngươi là ai a?
Bé thỏ nhỏ hỏi.
-Ngươi chưa từng thấy qua ta?
Bé thỏ nhỏ lắc đầu một cái.
-Không có, mùi cũng không quen thuộc, ngươi là cái gì?
-Ta là lão hổ, ta khuyên ngươi lần sau xa xa thấy kẻ nào có dáng dấp giống ta ngươi liền nhanh nhanh chạy đi.
-Tại sao?
Bé thỏ nhỏ ghé đầu lại gần hỏi, hai con ngươi đen lay láy nhỏ nhắn không hiểu nhìn Khiếu.
-Bởi vì lão hổ sẽ ăn ngươi a.
-Nhưng là ngươi chưa ăn tới ta a?
Khiếu trợn trắng mắt, bé thỏ nhỏ này nói thế nào mới hiểu đây.
Khiếu ngẩng đầu há mồm cho bé thỏ nhìn.
-Nhìn thấy răng nanh của ta không, nó có thể rất dễ dàng cắn rơi đầu của ngươi.
-Thấy, răng nanh thật là lớn a, ta cũng có.
Bé thỏ nhỏ vui vẻ đem hàm răng thỏ của mình ra cho Khiếu nhìn.
-Kính nhờ răng của ngươi có lớn hơn nữa, cũng là để ăn cỏ, chúng ta là lão hổ ăn thịt, hơn nữa chuyên ăn loại tiểu động vật như ngươi.
Bé thỏ nhỏ lắc đầu nhìn Khiếu.
-Nhưng là ngươi chưa ăn tới ta a, ngươi là muốn làm ta sợ có đúng hay không?
-Ngươi cho rằng ta rỗi rãnh hù dọa ngươi chơi sao?
Khiếu đứng lên, không thể lãng phí giấc ngủ trưa, xem ra hắn phải thay đổi địa phương ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.