Chương 9: Chương 9
Đông trùng
19/10/2016
CHƯƠNG 9
Bé thỏ nhỏ ở trong giỏ hoa thấy nơi nơi lá cây xanh mướt đã sớm không kiềm chế được, đôi chân ngắn ngủn bám ở thành giỏ chằm chằm nhìn.
-Lá cây thật ngon, lá cây thật nhiều.
Bé thỏ nhỏ liếc mắt nhìn lá cây xanh mướt, lại liếc mắt nhìn Khiếu không ngừng kêu.
-Không được kêu, những thứ kia không thể ăn, chúng có linh tính, ngươi kêu nữa sẽ hù đến bọn chúng.
-Nhưng là đói bụng lắm a .
-Người lớn một chút, không cần tỏ vẻ không có tiền đồ như vậy.
Khiếu đang dạy dỗ bé thỏ nhỏ, Bách Thảo tiên quân đi ra, cho mấy cây rau nhỏ, một củ cà rốt lớn. Khiếu nói cám ơn, cáo từ mới đi, Bách Thảo tiên quân đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn mới vừa rồi tựa hồ muốn nhắc nhở Hổ Thần Quân, sinh vật phàm trần ăn đồ ăn, sau đó sẽ muốn vào mao xí.
Bất quá Hổ thần nếu biết sinh vật phàm trần muốn ăn đồ ăn, cái đó đáng lý nên biết. Đừng nói không biết.
Bách Thảo tiên xoay người trở về Bách Thảo vườn.
Khiếu mang theo bé thỏ nhỏ trở về thần điện, đem rau cỏ cùng củ cà rốt thả vào trong giỏ hoa, nhìn bé thỏ nhỏ cẩn thận ăn đồ ăn.
– Ngươi làm gì ăn một cách thận trọng như vậy?
Khiếu đến gần bé thỏ nhỏ hỏi, bé thỏ nhỏ tựa hồ không có chút phòng bị nào sợ hết hồn, hướng giỏ hoa bên trong rụt vào.
-Ngươi đây là thói quen gì? Lá gan cũng quá nhỏ đi ?
Bé thỏ nhỏ rất nhanh ngẩng đầu nhìn Khiếu một chút, đột nhiên rạng rỡ cười.
-Ta quên mất, đây không phải là ở nhà, trước kia ở nhà ta cướp thức ăn không lại ca ca tỷ tỷ, có lúc món ăn vừa đưa tới trước mặt, ta mới ăn vài miếng liền bị bọn họ đá ra ta chỉ có thể đi theo phía sau bọn họ nhặt một ít đồ bọn họ không muốn ăn, cho nên ta dưỡng thành thói quen thời điểm ăn cái gì phải cẩn thận một khi có người tới gần liền né tránh, tránh cho bị đá.
-Bé con đáng thương, từ từ ăn đi, nơi này không có ai đoạt với ngươi, những thứ này đều là của ngươi.
Bé thỏ nhỏ không có đến gần thức ăn mà là ngửa đầu nhìn Khiếu.
-Hổ ca ca có muốn ăn hay không, đây là món rau ngon nhất mà ta từng được ăn.
Bé thỏ nhỏ ở trong giỏ hoa thấy nơi nơi lá cây xanh mướt đã sớm không kiềm chế được, đôi chân ngắn ngủn bám ở thành giỏ chằm chằm nhìn.
-Lá cây thật ngon, lá cây thật nhiều.
Bé thỏ nhỏ liếc mắt nhìn lá cây xanh mướt, lại liếc mắt nhìn Khiếu không ngừng kêu.
-Không được kêu, những thứ kia không thể ăn, chúng có linh tính, ngươi kêu nữa sẽ hù đến bọn chúng.
-Nhưng là đói bụng lắm a .
-Người lớn một chút, không cần tỏ vẻ không có tiền đồ như vậy.
Khiếu đang dạy dỗ bé thỏ nhỏ, Bách Thảo tiên quân đi ra, cho mấy cây rau nhỏ, một củ cà rốt lớn. Khiếu nói cám ơn, cáo từ mới đi, Bách Thảo tiên quân đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn mới vừa rồi tựa hồ muốn nhắc nhở Hổ Thần Quân, sinh vật phàm trần ăn đồ ăn, sau đó sẽ muốn vào mao xí.
Bất quá Hổ thần nếu biết sinh vật phàm trần muốn ăn đồ ăn, cái đó đáng lý nên biết. Đừng nói không biết.
Bách Thảo tiên xoay người trở về Bách Thảo vườn.
Khiếu mang theo bé thỏ nhỏ trở về thần điện, đem rau cỏ cùng củ cà rốt thả vào trong giỏ hoa, nhìn bé thỏ nhỏ cẩn thận ăn đồ ăn.
– Ngươi làm gì ăn một cách thận trọng như vậy?
Khiếu đến gần bé thỏ nhỏ hỏi, bé thỏ nhỏ tựa hồ không có chút phòng bị nào sợ hết hồn, hướng giỏ hoa bên trong rụt vào.
-Ngươi đây là thói quen gì? Lá gan cũng quá nhỏ đi ?
Bé thỏ nhỏ rất nhanh ngẩng đầu nhìn Khiếu một chút, đột nhiên rạng rỡ cười.
-Ta quên mất, đây không phải là ở nhà, trước kia ở nhà ta cướp thức ăn không lại ca ca tỷ tỷ, có lúc món ăn vừa đưa tới trước mặt, ta mới ăn vài miếng liền bị bọn họ đá ra ta chỉ có thể đi theo phía sau bọn họ nhặt một ít đồ bọn họ không muốn ăn, cho nên ta dưỡng thành thói quen thời điểm ăn cái gì phải cẩn thận một khi có người tới gần liền né tránh, tránh cho bị đá.
-Bé con đáng thương, từ từ ăn đi, nơi này không có ai đoạt với ngươi, những thứ này đều là của ngươi.
Bé thỏ nhỏ không có đến gần thức ăn mà là ngửa đầu nhìn Khiếu.
-Hổ ca ca có muốn ăn hay không, đây là món rau ngon nhất mà ta từng được ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.