Chương 96: Tâm tư cô bạn nhỏ, người nào đó thích nào
Mèo Trắng Mắt Xanh
03/08/2022
Có một ngày, cái lúc mà Hạ Chi mới đến ở nhà anh, lúc ấy cô bé và anh cũng chẳng nói chuyện với nhau nhiều.
Hôm ấy anh Chí Kiên và anh Gia Khiêm đến chơi, mẹ Hà nhờ Hạ Chi mang trái cây lên cho bạn anh. Cô bé bước đến cửa liền nghe được chút chuyện nhỏ.
“Khánh Minh này, mẫu người mà cậu thích là như thế nào vậy? Mẫu bạn gái lý tưởng ấy?”
Đang yên lặng thì một anh trong số đó lên tiếng hỏi. Sau này Hạ Chi mới biết, anh tên Kiên.
Hạ Chi nghe đến thế lập tức rón rén kề sát cửa nghe lén.
“Làm sao? Cậu hỏi vậy để làm gì? Dù gì thì cũng đừng có nông nổi mà đi phẫu thuật chuyển giới đấy, tôi không thích cậu đâu.”
Lời kia, chắc chắn là lời nói gợi đòn của anh rồi.
Tiếp sau đó là tiếng ném đồ đạc, cùng tiếng cười vang dội từ trong phòng truyền ra.
Người kia điê.n cuồng chửi rủa: “Hâm à? Cậu cũng đừng có mà tưởng bở. Tôi có điê.n mới đi thích cậu ấy.”
Tiếng cười vẫn còn vọng ra thêm một lúc nữa. Hạ Chi có hơi thất vọng vì không nghe được câu trả lời, trong khi cô bé còn đang ủ rũ thì...
“Nhưng mà tôi hỏi thật đấy. Cậu mau trả lời đi, có chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng gì?”
“Thì cứ nói đi, lát nữa tôi kể cho.”
Hình như lúc ấy anh đã thật sự suy nghĩ. Mấy giây sau, Hạ Chi nghe anh nói từng chữ từng chữ như bóng ma khiến lòng cô bé như rơi vào vũng bùn không thấy đáy...
“Ờ thì, chắc là mặt trái xoan, tóc ngang lưng, ốm và cao vậy. Mắt một mí, mặt có lún đồng tiền, răng phải đều nữa không có lồi sỉ cái to cái nhỏ. Mặt xương, gò má cao...”
Hạ Chi tự nhìn lại chính mình. Sao mà... mà cái nào cô cũng không có vậy chứ? Sao cái nào cũng đều ngược với cô hết vậy? Thế rồi, Hạ chi buồn rầu nghĩ đủ thứ chuyện. Bởi vậy, bởi vậy cho nên bây giờ anh mới xa cách với cô như vậy hay sao? Mấy lời hứa ngày trước anh cũng quên hết rồi? Có phải bây giờ anh đang rất sợ Hạ Chi sẽ vì cái hôn ước ấy mà cứ quấn lấy anh không? Lúc ấy, trong đầu Hạ Chi đã xuất hiện rất nhiều câu hỏi ngốc nghếch như thế.
“Sao tôi nghe thấy quen quen nhỉ?” Một giọng nói có phần nghi hoặc của ai khác phát ra, đó là Gia Khiêm.
“Còn không?”
“Tạm thời là như thế đi.”
“Ờ, oki.”
Ở ngoài cửa, có cô bạn nhỏ mặt buồn so.
Bên trong phòng.
“Ờ cái gì mà ờ? Mà cậu hỏi vậy để làm gì?”
“À nhỏ em tôi kêu tôi hỏi đấy. Nó có mắt không tròng nên để ý cậu ấy mà.”
“Hửm?” Người còn lại lên tiếng, tiếp sau đó là một tiếng cười giòn giã, “Em cậu đâu đến mức có mắt không tròng đâu Chí Kiên. Em cậu chắc là chỉ bị mù tạm thời thôi haha.”
“Ừ, haha.”
“Hai cậu đi về ngay cho tôi.”
Có người phát cáu, chửi hai thằng bạn ầm lên.
Trong phòng lúc này là tiếng cười nói vang trời.
“Ờ nhưng mà con bé lại hỏi nữa này Khánh Minh.”
“Hỏi gì nữa?” Giọng rõ cộc.
“Con bé bảo cao bao nhiêu thì được?”
“Em cậu cao bao nhiêu?”
“1m65.”
“Thế thì tiếc ghê, tôi chỉ thích bạn gái cao đúng 1m60 thôi. 1m60.5 cũng không được nữa, 1m65 lại càng không.”
Cái mặt nhỏ bên ngoài đang rưng rưng. Lúc ấy Hạ Chi 1m58 rưỡi, cô bé còn thiếu 1 chấm 5 centimet nữa, vậy là vẫn chưa đủ tiêu chuẩn rồi. Hạ Chi lại cúi đầu.
“Nhưng em tôi xinh gái lắm đấy. Cả họ có mỗi con bé ấy là xinh gái nhất, đẹp như hoa hậu luôn, mắt to, mặt lại trắng nữa. Con trai muốn theo đuổi nó xếp hàng dài từ Bắc vào Nam luôn cũng đếm không hết đấy.”
Chí Kiên ra sức quảng cáo em họ.
Vậy mà người nào đó chẳng những không chần chừ mà trực tiếp trả lời: “Vẫn vậy thôi, vẫn không đủ tiêu chuẩn. Thế em cậu bao nhiêu cân.”
“À, nó bảo 48 này.”
“Thế thì lại tiếc quá như vậy cũng béo rồi, tôi không thích con gái quá 42 cân đâu.”
Giọng người nào đó đầy vẻ khó xử.
Tiếp sau đó, có người liền đập bàn cái bẹp.
“WTF? Khánh Minh, cậu định chọn bạn gái hay chọn siêu mẫu quốc tế vậy hả? 48 cân mà còn bảo béo thì tôi cảm thấy cậu xứng đáng được ế đến già.”
Hạ Chi lại gục mặt rồi.
42 cân sao?
Cô bé nhìn xuống, thử đưa tay véo lên bụng mình một cái, thoáng buồn rầu. Hồi nãy cô bé mới ăn 3 chén cơm, do mẹ Hà nấu đồ ăn ngon thôi chứ không phải tại Hạ Chi ăn nhiều đâu, bình thường thì Hạ Chi chỉ ăn có hai chén thôi, nhưng chắc là lại lên 1 cân rồi. Chỉ là, cho dù có chưa ăn cơm đi chăng nữa thì cô bé cũng không thể nào 42 cân được.
Cô bé mím chặt môi, lòng trống rỗng.
Bên trong phòng.
“Có thể trả giá không? Em tôi bảo sẽ cố gắng thử đấy.”
“Không nhé, nếu không đủ tiêu chuẩn thì tôi cũng sẽ không yêu đương đàng hoàng đâu.”
“Là sao?”
Người còn lại bỗng chen ngang, người đó lại chửi đổng: “WTF, thế ý cậu là yêu đương hời hợt và không công khai ấy à?”
Vậy là cái người đang giới thiệu em gái cũng phụ họa theo: “Vậy có nghĩa là để em tôi làm người yêu trong bóng tối. Hay nói đúng hơn... là người tình của cậu á?”
Hai người bạn rất hợp nhau, hùa nhau cắt nghĩa xa vời từ lời nói của Khánh Minh.
“Cái này tôi không có nói, là hai cậu tự biên tự diễn.”
Có người hời hợt phản bác, cũng hời hợt luôn với cách nghĩ của mọi người về mình, mặc cho hai thằng bạn lại tiếp tục đơm đặc thêm, gần như không có ý định giải thích cho ra lẽ.
Ngoài cửa, có cô bé nọ mặt mếu xệch, hai mắt một bọng nước.
“Mà nè, từ nãy đến giờ cậu vẫn đang nhắn tin với em cậu đấy à.”
“Đâu có, từ nãy đến giờ tôi gửi tin nhắn thoại cho nó. Và nó cũng nghe hết mấy lời cậu nói rồi.”
Người còn lại lên tiếng: “Thế em nó bảo gì rồi.”
“Ờ thì... con bé khóc luôn rồi. Nó bảo Khánh Minh là đồ tồi.”
“Ừ, công nhận.”
“Đồ tồi!” Lần này, hai thằng bạn bỗng đồng thanh.
Sau một lúc im lặng, anh đang giới thiệu em gái lại bật thốt lên: “Mà nè, cậu có người mình thích rồi hay sao? Sao có thể nói ra rõ ràng như vậy chứ? Chỉ có thể là xác định được người ấy rồi mới dựa trên người đó mà nói thôi.” Suy luận chuẩn xác trình của Sherlock Holmes.
“Ừ ừ, tôi cũng thấy thế đấy. Đáng ngờ lắm nha.”
Một anh vỗ đùi cái chát: “Mà nè, sao giống nhỏ lớp trưởng lớp mình vậy? Đừng nói là cậu thích Mỹ Ly nhé?”
“Cái gì? Ai cho? Sao cậu dám thích Mỹ Ly? Người còn lại phản ứng mạnh kinh khủng.
Hạ Chi nghe tiếng anh cười: “Thì sao? Mỹ Ly là của riêng cậu hả? Tôi thích cậu ấy thì có làm sao?”
“...”
Và rồi, những lời còn lại Hạ Chi gần như không còn nghe được nữa, đầu óc cô bé toàn là bộn bề. Hôm ấy, bên ngoài phòng cũng có một người đang khóc trong lòng, khóc vì hụt hẫng, khóc vì thất vọng. Vì... anh thất hứa mất rồi.
Lời kia có thể là anh nói đùa, Hạ Chi đã cố gắng nghĩ thế. Chỉ là, lời mà người mình thích từng nói ra cô bé làm sao có thể bỏ ngoài tai được? Bảo ghét anh, bảo không để ý đến anh nhưng trong vô thức Hạ Chi vẫn có những suy nghĩ ngốc nghếch, rằng, nếu như cô bé ăn nhiều thêm một chút, chờ cô bé cao lên được một chút, rồi thì lại ăn ít đi một chút, gầy giống mẫu người anh thích thì anh có thể sẽ thích cô bé thôi.
Còn hai chữ Mỹ Lỹ, cái tên chị ấy cứ thế in sâu trong tâm chí Hạ Chi. Cho đến một ngày, cô bé lần đầu tiên gặp chị.
Giữa sân trường nhộn nhịp, Hạ Chi thấy anh cùng chị đang đi cạnh nhau, nhìn họ, cô bé bất chợt dâng lên một suy nghĩ, hình như, trông họ rất xứng đôi.
Buổi chiều hôm ấy, lúc Hạ Chi đứng dưới cầu thang đợi anh. Cô bé lại nghe được một câu chuyện.
“Này, Khánh Minh cô bé mà cậu đưa đi học là ai thế? Bạn gái hả?”
“Ai cơ?”
“Thôi, cậu dừng có xạo. Tôi thấy rồi nha, xinh gái đến thế cơ mà.”
“Ai, ai nói. Em ấy chỉ là, là em họ của tôi thôi. Vì em ấy lên đây học nên tôi có trách nhiệm phải coi sóc, phiền chế.t đi được đây này.”
“À, thật sao? Vậy mà mấy hôm trước tôi nghe mẹ cậu nói người ta là vợ hứa hôn từ bé gì đó của cậu kia kìa? Mẹ cậu còn dặn tôi trông chừng cậu giúp em ấy đây này.”
“Vậy cơ? Cái hôn ước kỳ quặc từ hồi năm não năm nào ai mà nhớ nổi nữa. Dù gì... cũng chẳng thể thành thật đâu.”
“Vậy sao? Nhưng tôi nghe mẹ cậu bảo rằng người ta vì cậu nên mới lên tận đây đấy.”
“Mẹ tôi chỉ chém gió thôi, anh đây cũng đã chịu đâu.”
“Ồ, ăn nói hùng hồn ghê nhỉ? Mà phải vậy không đó, thế cậu có dám hủy không nào?”
“Ừ thì, ai bảo tôi không... Nhưng mà, tôi nghĩ việc này hình như cũng chẳng liên quan đến cậu mà nhỉ?”
“Thì đúng là không liên quan, mà sao cậu ấp úng vậy? Không dám chứ gì? Haha.”
“Ừ thì, anh đây nói là làm. Tôi sẽ hủy hôn thật đấy.”
“Ừ, ừ, tôi tin mà.”
“...”
Đó là lần đầu Hạ Chi nghe được hai từ đấy.
Hủy hôn? Hóa ra anh cũng chẳng xem trọng chuyện ấy quá nhiều, Hạ Chi thấy mặt mình ươn ướt, có vẻ là ông trời lại mưa rồi sao?
Trong lúc cục răng thỏ đang khóc nhè, cô bé lại vô tình bắt gặp ánh mắt của anh. Có vẻ như anh biết cô bé đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi nên ánh mắt anh cứ nhìn về phía Hạ Chi chăm chú. Là áy náy sao? Vì ánh thất hứa? Vì những suy nghĩ còn chưa kịp nói ra của anh đã bị cô nghe thấy hết cả? Hạ Chi vội vã quay đầu chạy đi, trong giây phút ấy cô bé vẫn nghe được chất giọng nhẹ nhàng của chị từ phía sau lưng.
“Cậu bị ngốc à, đuổi theo đi.”
Không biết là do sức lực ở đâu, Hạ Chi cứ mãi cắm đầu bỏ chạy, nước mắt làm cho cô bé như chẳng thể nhìn rõ đường phía trước, đến khi cô bé suýt tí thì té xuống đất, cả người bỗng dưng rơi vào vòng tay của một người.
“Em có bị làm sao không?” Anh nới lỏng vòng tay và bắt đầu quan sát Hạ Chi, giọng anh đầy ân cần sợ cô bé bị đụng trúng đâu.
Dù bây giờ anh có bảo Hạ Chi đừng khóc, anh có quan tâm nhưng cô bé chỉ thấy hụt hẫng. Bởi vì những thứ ấy là “coi sóc” mà anh nói sao? Đều là, là nghĩa vụ cả?”
“Chuyện lúc nãy, lúc nãy anh...”
“Em... em không sao đâu. Anh, anh đừng lo.” Hạ Chi cố đưa tay lau đi giọt nước mắt bên má, lòng chỉ mong rằng nó ngừng rơi, “Hồi nãy, tự dưng, mắt em bị bụi bám vào. Em chạy đi tìm vòi nước rửa mặt mà không thấy đâu cả.”
“Vậy, vậy sao?”
“Dạ. Anh, anh có biết nó ở đâu không?” Hạ Chi vẫn còn khịt khịt mũi, cố nén chất giọng đã sớm lạt đi của mình, mỉm cười nói.
“Vậy, để anh dẫn em đi.”
Lúc về đến nhà cô bé bỗng dưng không muốn gặp anh nữa.
Đến tận khi cả hai đứa học bài chung mới nói chuyện với nhau mấy lời.
Rồi anh có nhắc về chuyện lúc chiều, rõ ràng anh biết Hạ Chi nghe hết. Cô bé còn nhớ rõ, lúc ấy mình đã nói với anh rằng.
“Thật ra thì, việc em lên đây cũng chẳng phải vì anh đâu. Em nghe ông nói lên thành phố rất vui nên mới muốn lên thử cho biết. Mà cái hôn ước đó em cũng chẳng nhớ, mấy lời em từng nói anh cũng đừng để tâm, em cũng chẳng nhớ đâu.”
Hôm ấy, cô bé thấy hình như anh có thoáng bần thần một lúc lâu không nói. Cả buổi học còn lại, hai đứa cũng chẳng nói chuyện với nhau thêm được mấy câu nữa. Đến lúc sáng, thì hình như tình hình có chút thay đổi, Hạ Chi bơ anh thì thôi đi, anh cũng bơ ngược lại cô bé. Vậy đấy, đến tận mấy ngày sau đó, hai đứa vẫn cứ thế. Và rồi, ngày hôm đó cũng đến, Hạ Chi uncursh, là ngày cô bé lật mặt với anh, chẳng thèm quan tâm anh nữa.
Còn giờ, cô bé đang bị anh giận mất rồi, có khi anh ghét Hạ Chi luôn rồi cũng nên.
Hôm ấy anh Chí Kiên và anh Gia Khiêm đến chơi, mẹ Hà nhờ Hạ Chi mang trái cây lên cho bạn anh. Cô bé bước đến cửa liền nghe được chút chuyện nhỏ.
“Khánh Minh này, mẫu người mà cậu thích là như thế nào vậy? Mẫu bạn gái lý tưởng ấy?”
Đang yên lặng thì một anh trong số đó lên tiếng hỏi. Sau này Hạ Chi mới biết, anh tên Kiên.
Hạ Chi nghe đến thế lập tức rón rén kề sát cửa nghe lén.
“Làm sao? Cậu hỏi vậy để làm gì? Dù gì thì cũng đừng có nông nổi mà đi phẫu thuật chuyển giới đấy, tôi không thích cậu đâu.”
Lời kia, chắc chắn là lời nói gợi đòn của anh rồi.
Tiếp sau đó là tiếng ném đồ đạc, cùng tiếng cười vang dội từ trong phòng truyền ra.
Người kia điê.n cuồng chửi rủa: “Hâm à? Cậu cũng đừng có mà tưởng bở. Tôi có điê.n mới đi thích cậu ấy.”
Tiếng cười vẫn còn vọng ra thêm một lúc nữa. Hạ Chi có hơi thất vọng vì không nghe được câu trả lời, trong khi cô bé còn đang ủ rũ thì...
“Nhưng mà tôi hỏi thật đấy. Cậu mau trả lời đi, có chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng gì?”
“Thì cứ nói đi, lát nữa tôi kể cho.”
Hình như lúc ấy anh đã thật sự suy nghĩ. Mấy giây sau, Hạ Chi nghe anh nói từng chữ từng chữ như bóng ma khiến lòng cô bé như rơi vào vũng bùn không thấy đáy...
“Ờ thì, chắc là mặt trái xoan, tóc ngang lưng, ốm và cao vậy. Mắt một mí, mặt có lún đồng tiền, răng phải đều nữa không có lồi sỉ cái to cái nhỏ. Mặt xương, gò má cao...”
Hạ Chi tự nhìn lại chính mình. Sao mà... mà cái nào cô cũng không có vậy chứ? Sao cái nào cũng đều ngược với cô hết vậy? Thế rồi, Hạ chi buồn rầu nghĩ đủ thứ chuyện. Bởi vậy, bởi vậy cho nên bây giờ anh mới xa cách với cô như vậy hay sao? Mấy lời hứa ngày trước anh cũng quên hết rồi? Có phải bây giờ anh đang rất sợ Hạ Chi sẽ vì cái hôn ước ấy mà cứ quấn lấy anh không? Lúc ấy, trong đầu Hạ Chi đã xuất hiện rất nhiều câu hỏi ngốc nghếch như thế.
“Sao tôi nghe thấy quen quen nhỉ?” Một giọng nói có phần nghi hoặc của ai khác phát ra, đó là Gia Khiêm.
“Còn không?”
“Tạm thời là như thế đi.”
“Ờ, oki.”
Ở ngoài cửa, có cô bạn nhỏ mặt buồn so.
Bên trong phòng.
“Ờ cái gì mà ờ? Mà cậu hỏi vậy để làm gì?”
“À nhỏ em tôi kêu tôi hỏi đấy. Nó có mắt không tròng nên để ý cậu ấy mà.”
“Hửm?” Người còn lại lên tiếng, tiếp sau đó là một tiếng cười giòn giã, “Em cậu đâu đến mức có mắt không tròng đâu Chí Kiên. Em cậu chắc là chỉ bị mù tạm thời thôi haha.”
“Ừ, haha.”
“Hai cậu đi về ngay cho tôi.”
Có người phát cáu, chửi hai thằng bạn ầm lên.
Trong phòng lúc này là tiếng cười nói vang trời.
“Ờ nhưng mà con bé lại hỏi nữa này Khánh Minh.”
“Hỏi gì nữa?” Giọng rõ cộc.
“Con bé bảo cao bao nhiêu thì được?”
“Em cậu cao bao nhiêu?”
“1m65.”
“Thế thì tiếc ghê, tôi chỉ thích bạn gái cao đúng 1m60 thôi. 1m60.5 cũng không được nữa, 1m65 lại càng không.”
Cái mặt nhỏ bên ngoài đang rưng rưng. Lúc ấy Hạ Chi 1m58 rưỡi, cô bé còn thiếu 1 chấm 5 centimet nữa, vậy là vẫn chưa đủ tiêu chuẩn rồi. Hạ Chi lại cúi đầu.
“Nhưng em tôi xinh gái lắm đấy. Cả họ có mỗi con bé ấy là xinh gái nhất, đẹp như hoa hậu luôn, mắt to, mặt lại trắng nữa. Con trai muốn theo đuổi nó xếp hàng dài từ Bắc vào Nam luôn cũng đếm không hết đấy.”
Chí Kiên ra sức quảng cáo em họ.
Vậy mà người nào đó chẳng những không chần chừ mà trực tiếp trả lời: “Vẫn vậy thôi, vẫn không đủ tiêu chuẩn. Thế em cậu bao nhiêu cân.”
“À, nó bảo 48 này.”
“Thế thì lại tiếc quá như vậy cũng béo rồi, tôi không thích con gái quá 42 cân đâu.”
Giọng người nào đó đầy vẻ khó xử.
Tiếp sau đó, có người liền đập bàn cái bẹp.
“WTF? Khánh Minh, cậu định chọn bạn gái hay chọn siêu mẫu quốc tế vậy hả? 48 cân mà còn bảo béo thì tôi cảm thấy cậu xứng đáng được ế đến già.”
Hạ Chi lại gục mặt rồi.
42 cân sao?
Cô bé nhìn xuống, thử đưa tay véo lên bụng mình một cái, thoáng buồn rầu. Hồi nãy cô bé mới ăn 3 chén cơm, do mẹ Hà nấu đồ ăn ngon thôi chứ không phải tại Hạ Chi ăn nhiều đâu, bình thường thì Hạ Chi chỉ ăn có hai chén thôi, nhưng chắc là lại lên 1 cân rồi. Chỉ là, cho dù có chưa ăn cơm đi chăng nữa thì cô bé cũng không thể nào 42 cân được.
Cô bé mím chặt môi, lòng trống rỗng.
Bên trong phòng.
“Có thể trả giá không? Em tôi bảo sẽ cố gắng thử đấy.”
“Không nhé, nếu không đủ tiêu chuẩn thì tôi cũng sẽ không yêu đương đàng hoàng đâu.”
“Là sao?”
Người còn lại bỗng chen ngang, người đó lại chửi đổng: “WTF, thế ý cậu là yêu đương hời hợt và không công khai ấy à?”
Vậy là cái người đang giới thiệu em gái cũng phụ họa theo: “Vậy có nghĩa là để em tôi làm người yêu trong bóng tối. Hay nói đúng hơn... là người tình của cậu á?”
Hai người bạn rất hợp nhau, hùa nhau cắt nghĩa xa vời từ lời nói của Khánh Minh.
“Cái này tôi không có nói, là hai cậu tự biên tự diễn.”
Có người hời hợt phản bác, cũng hời hợt luôn với cách nghĩ của mọi người về mình, mặc cho hai thằng bạn lại tiếp tục đơm đặc thêm, gần như không có ý định giải thích cho ra lẽ.
Ngoài cửa, có cô bé nọ mặt mếu xệch, hai mắt một bọng nước.
“Mà nè, từ nãy đến giờ cậu vẫn đang nhắn tin với em cậu đấy à.”
“Đâu có, từ nãy đến giờ tôi gửi tin nhắn thoại cho nó. Và nó cũng nghe hết mấy lời cậu nói rồi.”
Người còn lại lên tiếng: “Thế em nó bảo gì rồi.”
“Ờ thì... con bé khóc luôn rồi. Nó bảo Khánh Minh là đồ tồi.”
“Ừ, công nhận.”
“Đồ tồi!” Lần này, hai thằng bạn bỗng đồng thanh.
Sau một lúc im lặng, anh đang giới thiệu em gái lại bật thốt lên: “Mà nè, cậu có người mình thích rồi hay sao? Sao có thể nói ra rõ ràng như vậy chứ? Chỉ có thể là xác định được người ấy rồi mới dựa trên người đó mà nói thôi.” Suy luận chuẩn xác trình của Sherlock Holmes.
“Ừ ừ, tôi cũng thấy thế đấy. Đáng ngờ lắm nha.”
Một anh vỗ đùi cái chát: “Mà nè, sao giống nhỏ lớp trưởng lớp mình vậy? Đừng nói là cậu thích Mỹ Ly nhé?”
“Cái gì? Ai cho? Sao cậu dám thích Mỹ Ly? Người còn lại phản ứng mạnh kinh khủng.
Hạ Chi nghe tiếng anh cười: “Thì sao? Mỹ Ly là của riêng cậu hả? Tôi thích cậu ấy thì có làm sao?”
“...”
Và rồi, những lời còn lại Hạ Chi gần như không còn nghe được nữa, đầu óc cô bé toàn là bộn bề. Hôm ấy, bên ngoài phòng cũng có một người đang khóc trong lòng, khóc vì hụt hẫng, khóc vì thất vọng. Vì... anh thất hứa mất rồi.
Lời kia có thể là anh nói đùa, Hạ Chi đã cố gắng nghĩ thế. Chỉ là, lời mà người mình thích từng nói ra cô bé làm sao có thể bỏ ngoài tai được? Bảo ghét anh, bảo không để ý đến anh nhưng trong vô thức Hạ Chi vẫn có những suy nghĩ ngốc nghếch, rằng, nếu như cô bé ăn nhiều thêm một chút, chờ cô bé cao lên được một chút, rồi thì lại ăn ít đi một chút, gầy giống mẫu người anh thích thì anh có thể sẽ thích cô bé thôi.
Còn hai chữ Mỹ Lỹ, cái tên chị ấy cứ thế in sâu trong tâm chí Hạ Chi. Cho đến một ngày, cô bé lần đầu tiên gặp chị.
Giữa sân trường nhộn nhịp, Hạ Chi thấy anh cùng chị đang đi cạnh nhau, nhìn họ, cô bé bất chợt dâng lên một suy nghĩ, hình như, trông họ rất xứng đôi.
Buổi chiều hôm ấy, lúc Hạ Chi đứng dưới cầu thang đợi anh. Cô bé lại nghe được một câu chuyện.
“Này, Khánh Minh cô bé mà cậu đưa đi học là ai thế? Bạn gái hả?”
“Ai cơ?”
“Thôi, cậu dừng có xạo. Tôi thấy rồi nha, xinh gái đến thế cơ mà.”
“Ai, ai nói. Em ấy chỉ là, là em họ của tôi thôi. Vì em ấy lên đây học nên tôi có trách nhiệm phải coi sóc, phiền chế.t đi được đây này.”
“À, thật sao? Vậy mà mấy hôm trước tôi nghe mẹ cậu nói người ta là vợ hứa hôn từ bé gì đó của cậu kia kìa? Mẹ cậu còn dặn tôi trông chừng cậu giúp em ấy đây này.”
“Vậy cơ? Cái hôn ước kỳ quặc từ hồi năm não năm nào ai mà nhớ nổi nữa. Dù gì... cũng chẳng thể thành thật đâu.”
“Vậy sao? Nhưng tôi nghe mẹ cậu bảo rằng người ta vì cậu nên mới lên tận đây đấy.”
“Mẹ tôi chỉ chém gió thôi, anh đây cũng đã chịu đâu.”
“Ồ, ăn nói hùng hồn ghê nhỉ? Mà phải vậy không đó, thế cậu có dám hủy không nào?”
“Ừ thì, ai bảo tôi không... Nhưng mà, tôi nghĩ việc này hình như cũng chẳng liên quan đến cậu mà nhỉ?”
“Thì đúng là không liên quan, mà sao cậu ấp úng vậy? Không dám chứ gì? Haha.”
“Ừ thì, anh đây nói là làm. Tôi sẽ hủy hôn thật đấy.”
“Ừ, ừ, tôi tin mà.”
“...”
Đó là lần đầu Hạ Chi nghe được hai từ đấy.
Hủy hôn? Hóa ra anh cũng chẳng xem trọng chuyện ấy quá nhiều, Hạ Chi thấy mặt mình ươn ướt, có vẻ là ông trời lại mưa rồi sao?
Trong lúc cục răng thỏ đang khóc nhè, cô bé lại vô tình bắt gặp ánh mắt của anh. Có vẻ như anh biết cô bé đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi nên ánh mắt anh cứ nhìn về phía Hạ Chi chăm chú. Là áy náy sao? Vì ánh thất hứa? Vì những suy nghĩ còn chưa kịp nói ra của anh đã bị cô nghe thấy hết cả? Hạ Chi vội vã quay đầu chạy đi, trong giây phút ấy cô bé vẫn nghe được chất giọng nhẹ nhàng của chị từ phía sau lưng.
“Cậu bị ngốc à, đuổi theo đi.”
Không biết là do sức lực ở đâu, Hạ Chi cứ mãi cắm đầu bỏ chạy, nước mắt làm cho cô bé như chẳng thể nhìn rõ đường phía trước, đến khi cô bé suýt tí thì té xuống đất, cả người bỗng dưng rơi vào vòng tay của một người.
“Em có bị làm sao không?” Anh nới lỏng vòng tay và bắt đầu quan sát Hạ Chi, giọng anh đầy ân cần sợ cô bé bị đụng trúng đâu.
Dù bây giờ anh có bảo Hạ Chi đừng khóc, anh có quan tâm nhưng cô bé chỉ thấy hụt hẫng. Bởi vì những thứ ấy là “coi sóc” mà anh nói sao? Đều là, là nghĩa vụ cả?”
“Chuyện lúc nãy, lúc nãy anh...”
“Em... em không sao đâu. Anh, anh đừng lo.” Hạ Chi cố đưa tay lau đi giọt nước mắt bên má, lòng chỉ mong rằng nó ngừng rơi, “Hồi nãy, tự dưng, mắt em bị bụi bám vào. Em chạy đi tìm vòi nước rửa mặt mà không thấy đâu cả.”
“Vậy, vậy sao?”
“Dạ. Anh, anh có biết nó ở đâu không?” Hạ Chi vẫn còn khịt khịt mũi, cố nén chất giọng đã sớm lạt đi của mình, mỉm cười nói.
“Vậy, để anh dẫn em đi.”
Lúc về đến nhà cô bé bỗng dưng không muốn gặp anh nữa.
Đến tận khi cả hai đứa học bài chung mới nói chuyện với nhau mấy lời.
Rồi anh có nhắc về chuyện lúc chiều, rõ ràng anh biết Hạ Chi nghe hết. Cô bé còn nhớ rõ, lúc ấy mình đã nói với anh rằng.
“Thật ra thì, việc em lên đây cũng chẳng phải vì anh đâu. Em nghe ông nói lên thành phố rất vui nên mới muốn lên thử cho biết. Mà cái hôn ước đó em cũng chẳng nhớ, mấy lời em từng nói anh cũng đừng để tâm, em cũng chẳng nhớ đâu.”
Hôm ấy, cô bé thấy hình như anh có thoáng bần thần một lúc lâu không nói. Cả buổi học còn lại, hai đứa cũng chẳng nói chuyện với nhau thêm được mấy câu nữa. Đến lúc sáng, thì hình như tình hình có chút thay đổi, Hạ Chi bơ anh thì thôi đi, anh cũng bơ ngược lại cô bé. Vậy đấy, đến tận mấy ngày sau đó, hai đứa vẫn cứ thế. Và rồi, ngày hôm đó cũng đến, Hạ Chi uncursh, là ngày cô bé lật mặt với anh, chẳng thèm quan tâm anh nữa.
Còn giờ, cô bé đang bị anh giận mất rồi, có khi anh ghét Hạ Chi luôn rồi cũng nên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.