Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương
Chương 38: "Hoa mai"
Nghiêm Tụng Tụng
11/07/2023
Công viên có tới 4 loại tàu lượn siêu tốc khác nhau, đám người Hàn Tiểu
Lâm chọn loại có mức độ kích thích cao nhất ngồi một lần, chơi mệt rồi
thì đến khu ăn uống gần đó ăn cơm.
Mới ăn được hai miếng, Tần Sơn không nhịn được mà mở điện thoại lên xem phát sóng trực tiếp hoạt động Hán thêu. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, thầm nghĩ biết đâu dù chị Tử Chương bị bệnh nhưng vẫn cố gắng đến hội trường thì sao?
Sự thật chứng minh, Trình Tử Chương còn chưa vĩ đại đến vậy.
Nằm trong bệnh viện ăn no ngủ tốt nghỉ ngơi, việc gì cô nàng phải mất công chạy đến chịu khổ, nơi đó đã có mẹ cô lo, còn xảy ra chuyện gì được.
Tần Sơn cố gắng mở to đôi mắt không được lớn lắm của mình, nhìn chằm chằm màn hình cẩn thận tuần tra một phen, cuối cùng thở hài: "Aizz, quả nhiên thật sự không tới...."
"Cậu làm gì đấy?" Hàn Tiểu Lâm đang gặm đùi gà ngó qua: "Hửm, lại xem phát sóng trực tiếp à? Đã nói đàn chị bị viêm ruột thừa không đi được đâu, cậu đây là chưa thấy sông Hoàng Hà thì không cam lòng (*) mà."
(*) raw 不见黄河心不死, câu đúng phải là 不到黄河心不死, nghĩa là chưa đến Hoàng Hà thì chưa chịu chết tâm, ẩn dụ cho việc ngoan cố không bỏ cuộc cho đến khi đi đến đường cùng, bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết thời nhà Minh.
Tần Sơn tiếc nuối: "Không có gì thú vị cả, tắt."
"Ấy từ từ," Hàn Tiểu Lâm bỗng ngăn lại: "Chiếu to lên đi, ăn cơm mà không có TV thì ăn không ngon, để cho có tí âm thanh đi."
Lý Ngộ phụ họa theo: "Đúng vậy, cũng đã mở lên rồi, tiện thể tiếp thu kiến thức nghệ thuật."
Tần Sơn thấy hai người đều nói vậy bèn gật đầu: "Được rồi."
Cậu ta lấy một cái giá đỡ điện thoại từ trong balo đặt lên bàn, hai người kia liền kéo ghế ngồi xích lại gần, vừa xem phát sóng trực tiếp vừa ăn cơm.
Hoạt động cũng chỉ vừa mới chính thức bắt đầu, đang chiếu đến đoạn cô Trình Vân Tú giới thiệu từng vị khách mời và tác phẩm của bọn họ, khí chất trang nhã, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng.
Ba cậu con trai ngồi trước màn hình đều không tự chủ được mà cười ngu ngốc.
"Cô Trình và đàn chị thật sự giống nhau, cứ như đúc ra cùng một khuôn vậy, khí chất cũng thật tốt..."
"Có thể không giống sao, người ta là mẹ con đấy!"
"Đừng nói linh tinh nữa, mấy tác phẩm tinh xảo này thật đẹp ha, màu sắc rực rỡ, con chim kia là phượng hoàng hay uyên ương nhỉ?"
"Chắc là phượng hoàng, uyên ương không phải đều là một đôi sao?"
Toàn bộ đại sảnh nơi diễn ra hoạt động được trang trí theo hướng cổ kính, Trình Vân Tú mang mọi người thưởng thức rất nhiều tác phẩm. Tất cả đều là những bức thêu cực kỳ nổi danh trong vài thập kỷ gần đây, trong đó có cả những tác phẩm được mượn từ các viện bảo tàng hoặc trong bộ sưu tập tư nhân của những nhà sưu tầm.
Ba người vốn chỉ định tùy tiện nghe một chút, lại dần dần bị hấp dẫn cuốn theo, đũa cũng không động.
Mãi đến khi tiết mục triển lãm tác phẩm của các nghệ nhân có tiếng hạ màn, đến phiên các học trò trình bày tác phẩm của mình, Tần Sơn mới lại cúi đầu và vội mấy miếng cơm.
Hàn Tiểu Lâm ngậm xương gà nhìn chằm chằm màn hình, miệng lúng búng nói: "Nhóm tiền bối xong rồi, có phải bây giờ sẽ đến xem cái mà Kỷ Nguyễn làm?"
Tần Sơn lập tức ngẩng đầu: "Vậy hả?"
Lý Ngộ cũng thò qua tới: "Bức nào?"
Hình ảnh trước mắt vẫn là một cô gái trẻ tuổi lạ mặt ở triển lãm, sư phụ của cô đứng bên cạnh vui mừng tươi cười.
Hàn Tiểu Lâm không hiểu nghệ thuật, các bức thêu trong mắt hắn chỉ thấy đẹp, nhưng lại không biết so với tác phẩm của những đại sư có gì khác nhau.
Tần Sơn kích động: "A, tớ thấy cô Trình ở phía sau, nhất định sắp đến bức thêu của Kỷ Nguyễn và đàn chị rồi! Không được thấy gương mặt xinh đẹp của đàn chị, nhìn vật nhớ người một chút cũng được!"
Hàn Tiểu Lâm: "......"
Lý Ngộ: "......"
Bọn họ không thể nào hiểu được tình yêu của fan cuồng này.
Hình ảnh vừa chuyển, một người thanh niên cao gầy nhận microphone từ tay cô gái kia, tự giới thiệu mình là học trò của cô Trình Vân Tú.
Tần Sơn nhíu mày: "Ai đây? Cô Trình còn có học trò khác à?"
Lý Ngộ gật đầu: "Cậu chỉ chăm chăm mỗi đàn chị thì biết cái gì, anh ta đúng là học trò của cô Trình, tên là Lâm Thanh."
Tần Sơn kinh ngạc: "Cậu làm sao mà biết được?"
"Anh ta cũng học khoa mỹ thuật, bọn tớ thường gặp anh ta trong lớp môn chung, nhưng lớn hơn hai khóa nên cũng không thân."
Lý Ngộ bỗng nhớ ra: "Đúng rồi, kỷ niệm ngày thành lập trường hồi đầu năm, anh ta cũng thêu một bức cảnh mùa đông, chỉ có điều hôm đó mọi người đều ở hành lang xem tranh mà mấy người Tiểu Nguyễn vẽ, không được bao nhiêu người chú ý."
"Hừm..." Tần Sơn nhíu mày nghĩ: "Vậy xem ra trình độ cũng chỉ có vậy thôi."
Hàn Tiểu Lâm cười rộ lên, huých tay cậu ta: "Chúng ta là người ngoài nghề thì đừng nói bậy, cẩn thận bị đánh cũng không oan."
"—— Tác phẩm này có tên là 《 Một góc tiểu viện 》(*), lấy cảm hứng từ vườn lê phía sau quảng trường bắc của Bắc Đại...." Lâm Thanh bắt đầu nhẹ giọng giới thiệu, dáng vẻ thoạt nhìn văn nhã ôn tồn.
(*) 小院 (tiểu viện): khoảnh sân nhỏ trong một khu nhà ở thời xưa.
" Tôi và chị Tử Chương đã tốn gần một tháng cùng nhau hoàn thành bức thêu này, tường gạch bên hồ dùng chỉ lụa màu đen pha với chỉ màu bạc để có thể tạo được hiệu ứng sương mù sau mưa, hơi nước bốc lên từ mặt hồ khiến khung cảnh càng trở nên lãng mạn..."
Ba người tập trung tinh thần lắng nghe, Lâm Thanh lưu loát nói một đoạn dài, nhưng mãi đến khi anh ta kết thúc bài thuyết trình, bốn phía vang lên tiếng tay cũng không nghe thấy Lâm Thanh nhắc đến tên Kỷ Nguyễn.
Hàn Tiểu Lâm nhíu mày.
Tần Sơn mê mang: "Anh ta nói cái gì vậy? Cái này không phải là Kỷ Nguyễn và đàn chị cùng nhau làm sao, cho dù giúp ít hay nhiều thì cũng nên nhắc đến một tiếng chứ, bằng không người khác còn tưởng rằng anh ta làm hết cơ đấy..."
"Đúng vậy..." Lý Ngộ bĩu môi: "Vừa rồi anh ta một hai chỉ rõ chỗ nào là đàn chị làm, nói như vậy không phải ý là phần còn lại đều là anh ta làm hết sao? Như thế chẳng khác nào chiếm công của Kỷ Nguyễn, trong giới bọn họ kiêng kỵ nhất chính là việc như vậy."
Hàn Tiểu Lâm phun xương gà ra, ôm cánh tay: "Ở đâu cũng là điều cấm kỵ thôi, đây còn không phải là ăn cắp trắng trợn à?"
Lý Ngộ lắc đầu: "Sở dĩ bọn họ cực kỳ kiêng kỵ, bởi vì làm Hán thêu thực sự không kiếm được bao nhiêu tiền, mà người ta cũng không phải làm vì tiền. Đầu tư thời gian tâm huyết theo đuổi công việc cực khổ này chính là vì để nó có thể được kế thừa và truyền lại đến đời sau, thanh danh chính là tất cả và là thứ tạo nên chỗ đứng. Nên là ai làm cái gì, mũi kim đường thêu của người nào cũng đều phải phân chia rạch ròi."
Lý Ngộ nhỏ giọng nói: "Tớ từng nghe nói, cũng không biết có phải thật không, từng có người tham gia thi đấu đã gian lận, ngay sau đó liền lập tức bị xóa tên, vĩnh viễn không được xuất hiện trong giới này nữa."
Tần Sơn khiếp sợ: "Thật à? Vậy mà anh ta còn dám làm loại chuyện này? Hơn nữa thủ pháp thêu của mỗi người hẳn là không giống nhau, tựa như chữ viết vậy, cô Trình dạy anh ta nhiều năm chẳng lẽ lại không nhìn ra, cái này không phải rất dễ bị phát hiện sao?"
"Chính là như vậy." Lý Ngộ có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, nhìn về phía Hàn Tiểu Lâm: "Hay là bọn họ còn làm một bức khác? Có lẽ cái này thật sự chỉ có anh ta và đàn chị làm?"
Hàn Tiểu Lâm xoa cằm nhớ lại, nói: "Không, không thể nào... Bọn họ lần này chỉ nộp lên có một tác phẩm, tớ nhớ rõ Kỷ Nguyễn đã nói như vậy."
Lý Ngộ xoa gáy: "Vậy thật kỳ lạ, cơ mà hôm nay cũng chỉ là một hoạt động nhỏ, không phải thi đấu, cho dù bị phát hiện có lẽ cũng sẽ không đến mức bị gạch tên đâu nhỉ?"
"Nhưng vậy mới khó hiểu, cũng không phải thi đấu hay có khen thưởng gì, không đáng để anh ta mạo hiểm như vậy, trăm hại mà không có lợi." Tần Sơn cau mày, không thể hiểu nổi.
Hàn Tiểu Lâm ghé sát màn hình cẩn thận nhìn, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Đúng là Kỷ Nguyễn, cái này tớ chắc chắn là Kỷ Nguyễn làm.... Các cậu nhìn chỗ này này ——"
Máy quay đang quay cận cảnh để đặc tả bức thêu, Hàn Tiểu Lâm nhanh tay chụp màn hình lại phóng to lên, chỉ vào di động nói: "Ngoài cùng bên phải, mấy cái cây đó đều là cây mai, là mai đỏ!"
Tần Sơn nhìn, có thể thấy rõ ràng những bông hoa màu đỏ rực rỡ: "Đúng là vậy, thì làm sao?"
Hàn Tiểu Lâm mở lại kênh phát sóng trực tiếp, nói: "Lúc Kỷ Nguyễn nói chuyện phiếm với tớ có nhắc đến, ban đầu vốn định thêu cây lê, nhưng cậu ấy không cẩn thận bị kim đâm chảy máu dính lên vải, vì vậy chỉ đành đổi thành hoa mai đỏ."
"Lúc đó cậu ấy còn nói bởi vì giọt máu đó mà suýt chút nữa hủy luôn cả tác phẩm, tớ nhớ rất rõ!"
Tại hội trường có người giơ tay muốn đặt câu hỏi, ba người cũng chú ý theo.
Người giơ tay là một cô gái rất đáng yêu, thấy Lâm Thanh nhìn mình liền vui vẻ đến mặt đều đỏ bừng.
"Xin chào anh Lâm Thanh, em là sinh viên năm nhất khoa tài chính, em cực kỳ thích tác phẩm của các anh..." Nữ sinh có chút khẩn trương, bối rối sửa sang lại mái tóc.
Lâm Thanh mỉm cười ấm áp: "Cảm ơn, đàn em không cần căng thẳng, từ từ nói —— Có thể làm phiền nhân viên công tác lấy giúp em ấy cốc nước được không?"
Tần Sơn lập tức trợn mắt: "Cũng rất biết diễn nha."
Cô gái được Lâm Thanh săn sóc mà mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Cảm...Cảm ơn đàn anh... Em chỉ là muốn nói, tuy rằng em không có hiểu biết gì về Hán thêu, nhưng dù là lấy thẩm mỹ của người bình thường cũng sẽ rất thích tác phẩm của các anh... Đặc biệt là những cây mai đỏ ở góc ngoài cùng, em rất thích!"
Lâm Thanh khựng lại trong giây lát, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng biến mất, nửa nói đùa: "Ừm, chỉ thích hoa mai, những cái khác không thích sao?"
Nữ sinh tựa hồ không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi lại như vậy, sửng sốt một giây, rồi sau đó lập tức xua tay: "Không không không, đều thích, đều đẹp! Chỉ là đối với cá nhân em thì thích nhất là hoa mai, nó thực sự vô cùng xinh đẹp không phải sao? Sống động giống hệt như thật vậy, là anh thêu phải không ạ?"
Ý cười trên mặt Lâm Thanh rõ ràng phai nhạt đi chút, anh ta cúi đầu khẽ mím môi, lại ngẩng đầu lên mỉm cười với nữ sinh, không nói là phải hay không.
Nhưng theo ý hiểu của cô gái hành động này chính là ngầm thừa nhận, che miệng cười càng thêm hưng phấn: "Anh giỏi quá, đàn anh!—— Đúng rồi, em có một thắc mắc nhỏ, có thể hỏi anh không?"
Lâm Thanh đưa tay ra hiệu mời: "Xin lắng nghe."
"Vừa rồi không phải anh nói cảm hứng đến từ vườn lê của chính trường chúng ta sao?" Nữ sinh ngượng ngùng cười: "Nhưng vì sao trong vườn lê lại thêu hoa mai ạ? Thật sự xin lỗi nếu như câu hỏi của em hơi ngốc..."
Nụ cười Lâm Thanh nháy mắt cứng đờ.
—— Rõ ràng nguyên bản là cây lê.
Ý tưởng ban đầu của tác phẩm là muốn thêu cây lê, lúc phác thảo cũng là vẽ hoa lê!
Bởi vì bị Kỷ Nguyễn cản trở, đến hôm nay Lâm Thanh mới được nhìn thấy bức thêu hoàn chỉnh, thế nhưng anh lại chủ quan không xem kỹ.
Anh ta cắn môi dưới liếc mắt nhìn hoa mai, những ngón tay siết chặt microphone đến trắng bệch.
Tần Sơn vỗ tay lên bàn: "Hỏi rất hay! Không hổ là đàn em cùng khoa của anh trai, một đao liền đâm thẳng tim! Để xem anh ta còn viện cớ thế nào!"
Hàn Tiểu Lâm cũng cười: "Lấy cảm hứng từ vườn lê lại đi thêu hoa mai ha ha ah, thật cmn là một nhân tài."
Lâm Thanh im lặng thật lâu không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn cây mai, phía dưới khán đài bắt đầu xì xào khe khẽ.
Nữ sinh nghe thấy một vài lời không hay, cau mày vội vàng kêu lên: "Đàn anh..."
Lâm Thanh lấy lại tinh thần, nhìn cô gái nhỏ một cái, lại quét mắt một vòng khán giả, thấy được đủ loại thần sắc ánh mắt khác nhau, bàn tay nắm dần thả lỏng, nhẹ nhàng tươi cười:
"Đàn em chắc là sinh viên năm nhất phải không?"
"Hả?... Dạ, đúng vậy, sao thế?" Đề tài bỗng nhiên đột ngột xoay chuyển, cô gái ngây ngốc đáp.
Lâm Thanh cười mà không nói tiếp, đánh giá người ngồi dưới hồi lâu mới vui vẻ thoải mái nói: "Xem ra ở đây cũng có rất nhiều tân sinh viên giống em gái này, được rồi, vậy tôi liền giải thích một chút."
Tần Sơn gấp đến độ không được: "Gì đây? Anh ta còn muốn giải thích cái gì?"
Lâm Thanh lại còn không nhanh không chậm mà dừng lại uống một ngụm nước: "Trước kia trong vườn lê cũng có hoa mai, chính là ở chỗ sâu nhất có hai cây, lúc các em sinh viên năm nhất nhập học thì chúng nó đã bị di dời đến vườn mai rồi, vì thế nên mọi người không biết cũng phải."
"—— Chúng tôi vốn dĩ cũng là định thêu cây lê, nhưng có lẽ vì hoài niệm nên không cẩn thận thêu nhầm, đành đâm lao thì phải theo lao mà đổi thành hoa mai. Mọi người nếu không tin thì có thể hỏi các anh chị khóa trên, họ nhất định biết."
Vừa dứt lời, dưới đài lập tức nổ ra thảo luận.
"Là như thế này sao, thật sự có hả?"
"Đúng là có, mấy năm trước đúng là bên trong vườn lê có mấy cây mai, anh ấy nói là sự thật."
"Dù sao người ta cũng là người làm nghệ thuật, không đến mức vì chuyện này mà nói dối..."
Lâm Thanh đứng yên lặng lẽ nhìn hướng gió xoay chuyển, gục đầu xuống, che dấu khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô gái kia lập tức nhẹ nhàng thở ra, kích động nói: "Cảm ơn đàn anh đã giải thích, em biết nhất định là có nguyên do mà!"
Cô gái nói xong thì ngồi lại xuống, trên mặt hiện rõ sự kiêu ngạo khi tin tưởng không lầm người.
"Trời má...." Lý Ngộ kinh ngạc: "Vậy mà đúng như thế thật?"
Hàn Tiểu Lâm cau mày ôm cánh tay: "Được thôi, coi thường thằng khốn này rồi, tố chất tâm lí thật không tồi nha."
Tần Sơn gấp gáp: "Không được, tớ phải đến đó, sao có thể để anh ta đắc ý như vậy được!? Cô Trình thất thần làm gì thế, đại sư như bà cũng không nhìn ra sao? Mau chạy tới bắt tên trộm này đi!"
Đang nói chuyện thì một giọng nói vui vẻ cắt ngang: "—— Mọi người đang xem cái gì thế, sao ai cũng tức giận?"
Ba người ngẩng đầu, quả nhiên là Kỷ Nguyễn, cậu và Cố tổng đi hẹn hò đã trở lại, trong tay ôm một bó hoa mỉm cười đi tới.
Hàn Tiểu Lâm nhìn thoáng qua liền nhịn không được mà đỡ trán.
Có đôi khi Kỷ Nguyễn thật sự rất trẻ con, thích những thứ lông xù, thích hoa, thích cười, quả cầu bông màu tím mà Cố Tu Nghĩa lựa cho cậu vẫn còn trên đầu lắc lư.
Cầm một bó hoa lớn, gương mặt đỏ bừng, hai mắt lấp lánh, nhìn thật ngốc nghếch.
Không biết hai người đã đi đâu làm gì, dù sao thấy mặt mày Cố tổng cảnh xuân phơi phới, trên áo khoác đen còn dính một ít sợi lông màu tím rơi từ áo của Kỷ Nguyễn, xem ra ít nhất cũng phải lăn qua lăn lại hai lần, tình hình chiến đấu có vẻ rất kịch liệt.
"Cuối cùng tổ tông cậu cũng quay lại." Bộ dáng Tần Sơn vội vàng gấp gáp: "Còn cười cái gì? Cậu không biết mình đã bị cướp sao!?"
"Cái gì cơ?" Kỷ Nguyễn vừa mới đi ăn về, còn chưa mở di động lên xem.
Mọi người không nói hai lời liền nhường đường, để hai người ngồi chính giữa xem.
Kỷ Nguyễn cẩn thận đặt hoa sang một bên, ngồi xuống bàn, phát hiện bọn họ đang xem phát sóng trực tiếp ở hoạt động Hán thêu, một đám ai nấy cũng tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
Hàn Tiểu Lâm chỉ vào màn hình: "Cái người tên Lâm Thanh này chắc cậu biết? Cây mai kia cũng là cậu thêu phải không?"
Kỷ Nguyễn gật đầu: "Ừm ừm."
Hàn Tiểu Lâm thấy hoang đường mà bật cười: "Đây đúng là trắng trợn ăn cướp, vậy mà anh ta dám nói là tự mình thêu!"
Kỷ Nguyễn "A" một tiếng: "Vậy sao......"
"Không chỉ thế đâu," Tần Sơn nói: "Vừa rồi có người hỏi sao trong vườn lê lại có hoa mai, thế mà anh ta còn lấy lí do lừa gạt che mắt mọi người, giờ ai ai cũng khen ngợi! Thật tức chết mà!"
Lý Ngộ nhíu mày: "Thật ra tớ cảm thấy kì lạ nhất là cô Trình, vì sao một câu bà cũng không nói, mỗi người một phong cách thêu khác nhau, hẳn là có thể nhìn ra chứ?"
Kỷ Nguyễn nhìn về phía Lý Ngộ, cười nói: "Ừ, cậu nói đúng."
Tần Sơn nôn nóng mà vỗ đùi: "Rốt cuộc là muốn làm gì thế?"
Sáu con mắt đều nhìn chằm chằm Kỷ Nguyễn, Kỷ Nguyễn lại không nói.
Mọi người lại nhìn về phía Cố Tu Nghĩa, mặt Cố tổng vô cảm.
Chẳng qua từ trước đến giờ hắn luôn như vậy, cho dù trong lòng suy nghĩ cái gì thì ngoài mặt vẫn tĩnh lặng như nước, mọi người cũng chẳng trông cậy có thể nhìn ra được gì, lại đem sự chú ý chuyển tới trên người Kỷ Nguyễn.
Nhưng Kỷ Nguyễn chỉ chống cằm nhìn màn hình, tựa hồ đối với sự việc trước mắt không hề cảm thấy tức giận, thậm chí cả một chút kinh ngạc cũng không có, độ cong của khóe môi vẫn như lúc mới đến.
Dưới ánh đèn ấm áp của quán ăn, ánh mắt Kỷ Nguyễn dịu dàng trong veo, cứ như trước mắt cậu không phải là khuôn mặt giả dối đáng ghét của Lâm Thanh. (*)
(*) sau đoạn này còn một câu 而是什么治愈系慢综, nhưng mình không hiểu và không biết dịch thế nào.
Hàn Tiểu Lâm mất kiên nhẫn, hỏi Kỷ Nguyễn: "Cậu rốt cuộc nghĩ cái gì thế, không thấy tức giận sao?"
Kỷ Nguyễn quay đầu, ánh mặt dịu dàng lạ thường: "Chờ chút nữa xem thế nào."
Lúc ở bệnh viện cậu cố tình không nói cho Lâm Thanh biết mình đã giúp Trình Tử Chương thêu một phần, chính là vì bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ không biết chừng sẽ xuất hiện tình huống như này, bây giờ chờ được rồi, cậu đương nhiên không kinh ngạc.
Nhân vật chính đã nói như vậy, mọi người sốt ruột cũng vô dụng, đành nhịn xuống cơn tức cùng Kỷ Nguyễn xem tiếp.
Trên màn hình, Lâm Thanh kết thúc phần giới thiệu tác phẩm, đang định đưa microphone cho người tiếp theo thì Trình Vân Tú bỗng nhiên lên tiếng: "Chờ một chút."
Lâm Thanh quay đầu lại.
Trình Vân Tú cười cười: "Cô cũng có một vấn đề muốn hỏi, có thể chứ?"
Tần Sơn đột nhiên siết chặt nắm tay: "Cô Trình cuối cùng cũng ra tay sao?"
Mọi người đều thấy Lâm Thanh rõ ràng sửng sốt một giây, sau đó liền mỉm cười: "Tất nhiên rồi, cô giáo, mời nói."
Tuy rằng Trình Vân Tú có khí chất dịu dàng mềm mỏng, nhưng mỗi một động tác đều thể hiện sự quyền lực vô hình, đúng là phong thái của một nhân vật lớn.
Điểm này Trình Tử Chương rất giống mẹ, Kỷ Nguyễn bất giác cười cười, cảm thấy hai người rất giống với mẹ và chị gái của mình, trên người luôn có cảm giác cổ kính, đây là thứ mà Lâm Thanh có cố gắng thế nào cũng không thể học được.
Có lẽ bởi vì uy áp của người làm thầy, Lâm Thanh không hề có dáng vẻ thành thạo như vừa rồi, khiêm tốn cúi đầu đứng bên cạnh Trình Vân Tú.
Ngón tay Trình Vân Tú dừng trên một đóa hoa mai, nói với Lâm Thanh: "Mấy đóa hoa này vì sao màu sắc lại đậm hơn những đóa khác?"
Nụ cười trên mặt Kỷ Nguyễn càng thêm rõ ràng.
Mọi người vẫn chưa hiểu lắm, nhưng thấy vẻ mặt Kỷ Nguyễn như vậy liền biết cô Trình đã hỏi đúng trọng điểm, sôi nổi lên tinh thần.
"Oxy hoá à?" Cố Tu Nghĩa ôm cánh tay từ từ nói.
Vị tổng tài giả làm người câm rốt cuộc nói ra câu đầu tiên.
Lý Ngộ hoàn toàn lấy tư duy trong mỹ thuật để nghĩ: "Không phải dùng sắc độ đậm nhạt để tạo ra hiệu ứng ánh sáng sao?"
Tần Sơn học khối tự nhiên, cùng một mạch não với Cố Tu Nghĩa: "Chính là máu sau khi bị oxy hóa sẽ trở nên tối màu, kia chính là máu hiếm trân quý của Kỷ Nguyễn nhà chúng ta!"
Lý Ngộ vẫn cố gắng lí giải: "Cho dù thế, nhưng cậu mở to mắt ra mà nhìn, máu của Tiểu Nguyễn quý giá như thế chỉ có một giọt, mà hoa thì có tới vài bông, rõ ràng là muốn tạo hiệu ứng anh sáng!"
"Không phải, Lý Ngộ, cậu không thể nói như vậy, để tớ giảng cho cậu kiến thức khoa học, cậu xem nè ——"
"Được rồi, được rồi." Kỷ Nguyễn cười giảng hòa: "Có cái gì đâu mà phải tranh luận, hai người ai cũng đúng hết."
Kỷ Nguyễn ôm mặt, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, chỉ màn hình: "Không vội, chúng ta xem xem Lâm Thanh nói thế nào."
Nhưng Lâm Thanh nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào.
Hắn đứng im không nhúc nhích, Tần Sơn còn tưởng kết nối mạng có vấn đề, load lại mấy lần.
Cho đến khi thấy những người dưới đài vẫn hoạt động bình thường mới hoàn toàn tin tưởng anh ta đây là bị hỏi đến nghẹn họng.
Hàn Tiểu Lâm tặc lưỡi: "Không phải chứ... Kiến thức đơn giản như vậy người học dốt như tớ còn biết, anh ta nghĩ cái gì mà lâu vậy?"
Tần Sơn gật đầu: "Chắc là bị dọa cho ngốc luôn rồi."
Ngốc hay không thì Kỷ Nguyễn không biết, những cậu thấy rõ ràng tố chất tâm lí của Lâm Thanh không hề tốt.
Giống như Hàn Tiểu Lâm nói, kiến thức đơn giản như vậy Lâm Thanh không thể nào không biết, nhưng ở trên đài, trước mặt bao người, mà hơn hết là trước mặt người thầy vô cùng nghiêm khắc, anh ta chột dạ không thể tiếp tục lại bịa chuyện.
Chân tay luống cuống, đầu óc cũng đình trệ.
Thời gian từng phút trôi qua, người bên dưới đã bắt đầu không kiên nhẫn, tiếng xì xào nghị luận dần biến thành nghi ngờ.
Đến khi Lâm Thanh căng thẳng đến sắp không thở nổi, Trình Vân Tú thản nhiên nói:
"Cô đoán là bởi vì trong lúc thêu không cẩn thận kim đâm phải ngón tay, máu rơi xuống vải, nhưng theo thời gian màu đỏ của máu sẽ biến thành màu tối ——"
Bà chỉ một bên cành cây: "Cho nên chữa cháy bằng cách thêu thêm mấy đóa hoa màu sắc đậm giống vậy, bên cạnh lại thêm một nhánh cây chắn trước mặt, nhìn qua giống như hiệu ứng sáng tối của ánh sáng."
"Chỉ là tại sao lại chỉ có một cành cây mà không phải một cái cây..." Trình Vân Tú giống như cảm thấy thú vị, bỗng nhiên cười ha hả: "Có lẽ là vì không có đủ thời gian? Tuy có hơi lắt léo, nhưng để lại một khoảng trống như vậy cũng khá hay."
Thế mà đều đoán trúng, hai mắt Kỷ Nguyễn sáng rực lên, cô Trình không chỉ đoán được bởi vì cậu không có đủ thời gian mà ngay cả chút lười biếng của cậu cũng nhìn ra.
Cậu thậm chí còn có suy nghĩ nghi ngờ có phải là Trình Tử Chương đã nói cho bà không, nhưng nghĩ đến Tử Chương vừa mới làm phẫu thuật, cô Trình lại chỉ kịp tới nhìn cô một lần liền biết không có khả năng.
Lúc tỉnh lại sau gây mê, não và đầu lưỡi tạm thời chưa thể hoạt động lại, loại trạng thái này Kỷ Nguyễn quá hiểu, Trình Tử Chương khi đó không thể nào nói rõ ràng tình hình thực tế cho mẹ mình được.
Trên đài, Trình Vân Tú thay Lâm Thanh giải thích xong, bỗng nhiên thuận miệng hỏi một câu:
"Tôi nói đúng không?"
Nhưng bà lại không hề nhìn Lâm Thanh, tầm mắt lướt qua vai anh ta, nhìn thẳng vào máy quay phía sau.
Người quay phim lập tức hiểu ý, quay cận mặt bà.
Kỷ Nguyễn đang chăm chú xem, vì thế cái nhìn đột ngột này tựa như đang đối mắt với cậu, khiến trong lòng cậu rung động không ngừng, giống như một viên đá rơi xuống mặt nước, bọt nước văng lên, sau đó hoàn toàn chìm xuống, chỉ để lại những gợn sóng lan xa.
Kỷ Nguyễn bỗng nhiên có một loại vui sướng tràn trề đắc ý, nụ cười trên mặt càng tươi rói, hứng khởi uống một ngụm trà sữa.
Lâm Thanh đã hoàn toàn luống cuống, căn bản không chú ý đến vẻ mặt của Trình Vân Tú, nghe bà hỏi vậy liền vội vàng gật đầu liên tục: "Đúng đúng! Cô giáo nói đúng!"
Lúc này ánh mắt Trình Vân Tú dừng trên trên mặt Lâm Thanh, mỉm cười nói: "Tác phẩm của em, mà tại sao lúc được hỏi lại không nói được, còn cần cô phải hỗ trợ?"
Ánh mắt bà vẫn ôn hòa, nhưng đã không còn sự ấm áp, ý nghĩ ẩn sau là gì đã quá rõ ràng, Lâm Thanh có ngốc cũng hiểu được.
Cả người anh ta cứng đờ, hô hấp khó khăn, mồ hôi lạnh toát túa ra.
Cạch ——
Microphone trong tay Lâm Thanh rơi xuống đất, âm thanh bén nhọn chói tai vang lên, toàn bộ người dưới đài che tai oán giận.
Giờ phút này trong lòng Lâm Thanh đã hiểu rõ, cô Trình không đứng trước mặt mọi người vạch trần anh ta đã là sự nhân nhượng cuối cùng.
"Trời má, thật ngầu mà!" Tần Sơn vỗ đùi đứng lên: "Nhìn xem tên khốn kia sợ tới mức nào kìa!"
Cố Tu Nghĩa đưa một tờ khăn giấy cho Kỷ Nguyễn để cậu lau sữa dính trên môi, dịu dàng nói: "Cho nên cô Trình kia nhìn ra được hoa mai không phải là Lâm Thanh hay Trình Tử Chương làm, mà xuất phát từ một người khác?"
Kỷ Nguyễn cầm khăn giấy lau miệng, mỉm cười: "Ừm, tôi cũng nghĩ vậy."
Lý Ngộ cau mày: "Nhưng tớ còn có chỗ chưa hiểu, các cậu thêu thùa đều có phong cách riêng của mình, sao Lâm Thanh lại không nhìn ra, còn dám nhận là của mình chứ?"
Kỷ Nguyễn cười nhạt: "Có lẽ vì một bộ phận vừa giống lại không giống thủ pháp của đàn chị."
"...... Là sao?"
Kỷ Nguyễn lại uống một hớp trà sữa, chậm rãi nói: "Vốn dĩ tớ chỉ là hỗ trợ, để tác phẩm không bị rối nên cố ý bắt chước cách thêu của đàn chị, nhưng thời gian gấp gáp không thể học giống được, cho nên phần thêu của tớ nếu nhất quyết nói là của Lâm Thanh thì cũng có thể thuyết phục được."
Cậu nhìn Lý Ngộ: "Lâm Thanh và chị Tử Chương vốn là học từ một thầy, vì thế phong cách thêu cũng tương tự, anh ta căn bản không nghĩ tới còn có người thứ ba, nghĩ rằng nếu bị nghi ngờ thì cũng chỉ là cãi cọ giữa anh ta và đàn chị, nói không chừng cô Trình còn vì chị Tử Chương là con gái ruột, sợ bị người khác cho rằng đối xử bất công ngược lại sẽ tin tưởng anh ta."
"Má nó.... đúng là đê tiện!"
Kỷ Nguyễn cười, chớp chớp mắt: "Đây cũng chỉ là suy đoán cá nhân thôi."
Trên môi cậu lại dính sữa, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm.
Cố Tu Nghĩa thấy ánh mắt ba tên con trai vô thức chuyển qua nhìn miệng Kỷ Nguyễn.
"......"
Hắn ngồi bất động trên ghế từ đầu đến cuối, lần đầu tiên lưng rời ghế, vươn người rút tờ giấy ăn, chuẩn xác che trước miệng Kỷ Nguyễn.
"—— Hả?" Kỷ Nguyễn giật mình ngước mắt nhìn.
Vẻ mặt Cố Tu Nghĩa vẫn như thường, ấn nhẹ lên môi Kỷ Nguyễn: "Lại dính rồi, lau di."
"A ~~~!" Mọi người tuyệt vọng che mắt.
Trước mặt mọi người bị lau miệng, lỗ tai Kỷ Nguyễn đỏ bừng, nhất thời không biết làm gì.
Mãi đến khi tiếng chuông di động vang lên, cậu mới luống cuống đẩy Cố Tu Nghĩa ra.
—— Là Trình Tử Chương gọi tới.
Kỷ Nguyễn đợi trong chốc lát, dưới ánh mắt tò mò của mọi người nghe điện thoại:
"Alo, đàn chị?"
Mới ăn được hai miếng, Tần Sơn không nhịn được mà mở điện thoại lên xem phát sóng trực tiếp hoạt động Hán thêu. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, thầm nghĩ biết đâu dù chị Tử Chương bị bệnh nhưng vẫn cố gắng đến hội trường thì sao?
Sự thật chứng minh, Trình Tử Chương còn chưa vĩ đại đến vậy.
Nằm trong bệnh viện ăn no ngủ tốt nghỉ ngơi, việc gì cô nàng phải mất công chạy đến chịu khổ, nơi đó đã có mẹ cô lo, còn xảy ra chuyện gì được.
Tần Sơn cố gắng mở to đôi mắt không được lớn lắm của mình, nhìn chằm chằm màn hình cẩn thận tuần tra một phen, cuối cùng thở hài: "Aizz, quả nhiên thật sự không tới...."
"Cậu làm gì đấy?" Hàn Tiểu Lâm đang gặm đùi gà ngó qua: "Hửm, lại xem phát sóng trực tiếp à? Đã nói đàn chị bị viêm ruột thừa không đi được đâu, cậu đây là chưa thấy sông Hoàng Hà thì không cam lòng (*) mà."
(*) raw 不见黄河心不死, câu đúng phải là 不到黄河心不死, nghĩa là chưa đến Hoàng Hà thì chưa chịu chết tâm, ẩn dụ cho việc ngoan cố không bỏ cuộc cho đến khi đi đến đường cùng, bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết thời nhà Minh.
Tần Sơn tiếc nuối: "Không có gì thú vị cả, tắt."
"Ấy từ từ," Hàn Tiểu Lâm bỗng ngăn lại: "Chiếu to lên đi, ăn cơm mà không có TV thì ăn không ngon, để cho có tí âm thanh đi."
Lý Ngộ phụ họa theo: "Đúng vậy, cũng đã mở lên rồi, tiện thể tiếp thu kiến thức nghệ thuật."
Tần Sơn thấy hai người đều nói vậy bèn gật đầu: "Được rồi."
Cậu ta lấy một cái giá đỡ điện thoại từ trong balo đặt lên bàn, hai người kia liền kéo ghế ngồi xích lại gần, vừa xem phát sóng trực tiếp vừa ăn cơm.
Hoạt động cũng chỉ vừa mới chính thức bắt đầu, đang chiếu đến đoạn cô Trình Vân Tú giới thiệu từng vị khách mời và tác phẩm của bọn họ, khí chất trang nhã, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng.
Ba cậu con trai ngồi trước màn hình đều không tự chủ được mà cười ngu ngốc.
"Cô Trình và đàn chị thật sự giống nhau, cứ như đúc ra cùng một khuôn vậy, khí chất cũng thật tốt..."
"Có thể không giống sao, người ta là mẹ con đấy!"
"Đừng nói linh tinh nữa, mấy tác phẩm tinh xảo này thật đẹp ha, màu sắc rực rỡ, con chim kia là phượng hoàng hay uyên ương nhỉ?"
"Chắc là phượng hoàng, uyên ương không phải đều là một đôi sao?"
Toàn bộ đại sảnh nơi diễn ra hoạt động được trang trí theo hướng cổ kính, Trình Vân Tú mang mọi người thưởng thức rất nhiều tác phẩm. Tất cả đều là những bức thêu cực kỳ nổi danh trong vài thập kỷ gần đây, trong đó có cả những tác phẩm được mượn từ các viện bảo tàng hoặc trong bộ sưu tập tư nhân của những nhà sưu tầm.
Ba người vốn chỉ định tùy tiện nghe một chút, lại dần dần bị hấp dẫn cuốn theo, đũa cũng không động.
Mãi đến khi tiết mục triển lãm tác phẩm của các nghệ nhân có tiếng hạ màn, đến phiên các học trò trình bày tác phẩm của mình, Tần Sơn mới lại cúi đầu và vội mấy miếng cơm.
Hàn Tiểu Lâm ngậm xương gà nhìn chằm chằm màn hình, miệng lúng búng nói: "Nhóm tiền bối xong rồi, có phải bây giờ sẽ đến xem cái mà Kỷ Nguyễn làm?"
Tần Sơn lập tức ngẩng đầu: "Vậy hả?"
Lý Ngộ cũng thò qua tới: "Bức nào?"
Hình ảnh trước mắt vẫn là một cô gái trẻ tuổi lạ mặt ở triển lãm, sư phụ của cô đứng bên cạnh vui mừng tươi cười.
Hàn Tiểu Lâm không hiểu nghệ thuật, các bức thêu trong mắt hắn chỉ thấy đẹp, nhưng lại không biết so với tác phẩm của những đại sư có gì khác nhau.
Tần Sơn kích động: "A, tớ thấy cô Trình ở phía sau, nhất định sắp đến bức thêu của Kỷ Nguyễn và đàn chị rồi! Không được thấy gương mặt xinh đẹp của đàn chị, nhìn vật nhớ người một chút cũng được!"
Hàn Tiểu Lâm: "......"
Lý Ngộ: "......"
Bọn họ không thể nào hiểu được tình yêu của fan cuồng này.
Hình ảnh vừa chuyển, một người thanh niên cao gầy nhận microphone từ tay cô gái kia, tự giới thiệu mình là học trò của cô Trình Vân Tú.
Tần Sơn nhíu mày: "Ai đây? Cô Trình còn có học trò khác à?"
Lý Ngộ gật đầu: "Cậu chỉ chăm chăm mỗi đàn chị thì biết cái gì, anh ta đúng là học trò của cô Trình, tên là Lâm Thanh."
Tần Sơn kinh ngạc: "Cậu làm sao mà biết được?"
"Anh ta cũng học khoa mỹ thuật, bọn tớ thường gặp anh ta trong lớp môn chung, nhưng lớn hơn hai khóa nên cũng không thân."
Lý Ngộ bỗng nhớ ra: "Đúng rồi, kỷ niệm ngày thành lập trường hồi đầu năm, anh ta cũng thêu một bức cảnh mùa đông, chỉ có điều hôm đó mọi người đều ở hành lang xem tranh mà mấy người Tiểu Nguyễn vẽ, không được bao nhiêu người chú ý."
"Hừm..." Tần Sơn nhíu mày nghĩ: "Vậy xem ra trình độ cũng chỉ có vậy thôi."
Hàn Tiểu Lâm cười rộ lên, huých tay cậu ta: "Chúng ta là người ngoài nghề thì đừng nói bậy, cẩn thận bị đánh cũng không oan."
"—— Tác phẩm này có tên là 《 Một góc tiểu viện 》(*), lấy cảm hứng từ vườn lê phía sau quảng trường bắc của Bắc Đại...." Lâm Thanh bắt đầu nhẹ giọng giới thiệu, dáng vẻ thoạt nhìn văn nhã ôn tồn.
(*) 小院 (tiểu viện): khoảnh sân nhỏ trong một khu nhà ở thời xưa.
" Tôi và chị Tử Chương đã tốn gần một tháng cùng nhau hoàn thành bức thêu này, tường gạch bên hồ dùng chỉ lụa màu đen pha với chỉ màu bạc để có thể tạo được hiệu ứng sương mù sau mưa, hơi nước bốc lên từ mặt hồ khiến khung cảnh càng trở nên lãng mạn..."
Ba người tập trung tinh thần lắng nghe, Lâm Thanh lưu loát nói một đoạn dài, nhưng mãi đến khi anh ta kết thúc bài thuyết trình, bốn phía vang lên tiếng tay cũng không nghe thấy Lâm Thanh nhắc đến tên Kỷ Nguyễn.
Hàn Tiểu Lâm nhíu mày.
Tần Sơn mê mang: "Anh ta nói cái gì vậy? Cái này không phải là Kỷ Nguyễn và đàn chị cùng nhau làm sao, cho dù giúp ít hay nhiều thì cũng nên nhắc đến một tiếng chứ, bằng không người khác còn tưởng rằng anh ta làm hết cơ đấy..."
"Đúng vậy..." Lý Ngộ bĩu môi: "Vừa rồi anh ta một hai chỉ rõ chỗ nào là đàn chị làm, nói như vậy không phải ý là phần còn lại đều là anh ta làm hết sao? Như thế chẳng khác nào chiếm công của Kỷ Nguyễn, trong giới bọn họ kiêng kỵ nhất chính là việc như vậy."
Hàn Tiểu Lâm phun xương gà ra, ôm cánh tay: "Ở đâu cũng là điều cấm kỵ thôi, đây còn không phải là ăn cắp trắng trợn à?"
Lý Ngộ lắc đầu: "Sở dĩ bọn họ cực kỳ kiêng kỵ, bởi vì làm Hán thêu thực sự không kiếm được bao nhiêu tiền, mà người ta cũng không phải làm vì tiền. Đầu tư thời gian tâm huyết theo đuổi công việc cực khổ này chính là vì để nó có thể được kế thừa và truyền lại đến đời sau, thanh danh chính là tất cả và là thứ tạo nên chỗ đứng. Nên là ai làm cái gì, mũi kim đường thêu của người nào cũng đều phải phân chia rạch ròi."
Lý Ngộ nhỏ giọng nói: "Tớ từng nghe nói, cũng không biết có phải thật không, từng có người tham gia thi đấu đã gian lận, ngay sau đó liền lập tức bị xóa tên, vĩnh viễn không được xuất hiện trong giới này nữa."
Tần Sơn khiếp sợ: "Thật à? Vậy mà anh ta còn dám làm loại chuyện này? Hơn nữa thủ pháp thêu của mỗi người hẳn là không giống nhau, tựa như chữ viết vậy, cô Trình dạy anh ta nhiều năm chẳng lẽ lại không nhìn ra, cái này không phải rất dễ bị phát hiện sao?"
"Chính là như vậy." Lý Ngộ có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, nhìn về phía Hàn Tiểu Lâm: "Hay là bọn họ còn làm một bức khác? Có lẽ cái này thật sự chỉ có anh ta và đàn chị làm?"
Hàn Tiểu Lâm xoa cằm nhớ lại, nói: "Không, không thể nào... Bọn họ lần này chỉ nộp lên có một tác phẩm, tớ nhớ rõ Kỷ Nguyễn đã nói như vậy."
Lý Ngộ xoa gáy: "Vậy thật kỳ lạ, cơ mà hôm nay cũng chỉ là một hoạt động nhỏ, không phải thi đấu, cho dù bị phát hiện có lẽ cũng sẽ không đến mức bị gạch tên đâu nhỉ?"
"Nhưng vậy mới khó hiểu, cũng không phải thi đấu hay có khen thưởng gì, không đáng để anh ta mạo hiểm như vậy, trăm hại mà không có lợi." Tần Sơn cau mày, không thể hiểu nổi.
Hàn Tiểu Lâm ghé sát màn hình cẩn thận nhìn, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Đúng là Kỷ Nguyễn, cái này tớ chắc chắn là Kỷ Nguyễn làm.... Các cậu nhìn chỗ này này ——"
Máy quay đang quay cận cảnh để đặc tả bức thêu, Hàn Tiểu Lâm nhanh tay chụp màn hình lại phóng to lên, chỉ vào di động nói: "Ngoài cùng bên phải, mấy cái cây đó đều là cây mai, là mai đỏ!"
Tần Sơn nhìn, có thể thấy rõ ràng những bông hoa màu đỏ rực rỡ: "Đúng là vậy, thì làm sao?"
Hàn Tiểu Lâm mở lại kênh phát sóng trực tiếp, nói: "Lúc Kỷ Nguyễn nói chuyện phiếm với tớ có nhắc đến, ban đầu vốn định thêu cây lê, nhưng cậu ấy không cẩn thận bị kim đâm chảy máu dính lên vải, vì vậy chỉ đành đổi thành hoa mai đỏ."
"Lúc đó cậu ấy còn nói bởi vì giọt máu đó mà suýt chút nữa hủy luôn cả tác phẩm, tớ nhớ rất rõ!"
Tại hội trường có người giơ tay muốn đặt câu hỏi, ba người cũng chú ý theo.
Người giơ tay là một cô gái rất đáng yêu, thấy Lâm Thanh nhìn mình liền vui vẻ đến mặt đều đỏ bừng.
"Xin chào anh Lâm Thanh, em là sinh viên năm nhất khoa tài chính, em cực kỳ thích tác phẩm của các anh..." Nữ sinh có chút khẩn trương, bối rối sửa sang lại mái tóc.
Lâm Thanh mỉm cười ấm áp: "Cảm ơn, đàn em không cần căng thẳng, từ từ nói —— Có thể làm phiền nhân viên công tác lấy giúp em ấy cốc nước được không?"
Tần Sơn lập tức trợn mắt: "Cũng rất biết diễn nha."
Cô gái được Lâm Thanh săn sóc mà mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Cảm...Cảm ơn đàn anh... Em chỉ là muốn nói, tuy rằng em không có hiểu biết gì về Hán thêu, nhưng dù là lấy thẩm mỹ của người bình thường cũng sẽ rất thích tác phẩm của các anh... Đặc biệt là những cây mai đỏ ở góc ngoài cùng, em rất thích!"
Lâm Thanh khựng lại trong giây lát, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng biến mất, nửa nói đùa: "Ừm, chỉ thích hoa mai, những cái khác không thích sao?"
Nữ sinh tựa hồ không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi lại như vậy, sửng sốt một giây, rồi sau đó lập tức xua tay: "Không không không, đều thích, đều đẹp! Chỉ là đối với cá nhân em thì thích nhất là hoa mai, nó thực sự vô cùng xinh đẹp không phải sao? Sống động giống hệt như thật vậy, là anh thêu phải không ạ?"
Ý cười trên mặt Lâm Thanh rõ ràng phai nhạt đi chút, anh ta cúi đầu khẽ mím môi, lại ngẩng đầu lên mỉm cười với nữ sinh, không nói là phải hay không.
Nhưng theo ý hiểu của cô gái hành động này chính là ngầm thừa nhận, che miệng cười càng thêm hưng phấn: "Anh giỏi quá, đàn anh!—— Đúng rồi, em có một thắc mắc nhỏ, có thể hỏi anh không?"
Lâm Thanh đưa tay ra hiệu mời: "Xin lắng nghe."
"Vừa rồi không phải anh nói cảm hứng đến từ vườn lê của chính trường chúng ta sao?" Nữ sinh ngượng ngùng cười: "Nhưng vì sao trong vườn lê lại thêu hoa mai ạ? Thật sự xin lỗi nếu như câu hỏi của em hơi ngốc..."
Nụ cười Lâm Thanh nháy mắt cứng đờ.
—— Rõ ràng nguyên bản là cây lê.
Ý tưởng ban đầu của tác phẩm là muốn thêu cây lê, lúc phác thảo cũng là vẽ hoa lê!
Bởi vì bị Kỷ Nguyễn cản trở, đến hôm nay Lâm Thanh mới được nhìn thấy bức thêu hoàn chỉnh, thế nhưng anh lại chủ quan không xem kỹ.
Anh ta cắn môi dưới liếc mắt nhìn hoa mai, những ngón tay siết chặt microphone đến trắng bệch.
Tần Sơn vỗ tay lên bàn: "Hỏi rất hay! Không hổ là đàn em cùng khoa của anh trai, một đao liền đâm thẳng tim! Để xem anh ta còn viện cớ thế nào!"
Hàn Tiểu Lâm cũng cười: "Lấy cảm hứng từ vườn lê lại đi thêu hoa mai ha ha ah, thật cmn là một nhân tài."
Lâm Thanh im lặng thật lâu không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn cây mai, phía dưới khán đài bắt đầu xì xào khe khẽ.
Nữ sinh nghe thấy một vài lời không hay, cau mày vội vàng kêu lên: "Đàn anh..."
Lâm Thanh lấy lại tinh thần, nhìn cô gái nhỏ một cái, lại quét mắt một vòng khán giả, thấy được đủ loại thần sắc ánh mắt khác nhau, bàn tay nắm dần thả lỏng, nhẹ nhàng tươi cười:
"Đàn em chắc là sinh viên năm nhất phải không?"
"Hả?... Dạ, đúng vậy, sao thế?" Đề tài bỗng nhiên đột ngột xoay chuyển, cô gái ngây ngốc đáp.
Lâm Thanh cười mà không nói tiếp, đánh giá người ngồi dưới hồi lâu mới vui vẻ thoải mái nói: "Xem ra ở đây cũng có rất nhiều tân sinh viên giống em gái này, được rồi, vậy tôi liền giải thích một chút."
Tần Sơn gấp đến độ không được: "Gì đây? Anh ta còn muốn giải thích cái gì?"
Lâm Thanh lại còn không nhanh không chậm mà dừng lại uống một ngụm nước: "Trước kia trong vườn lê cũng có hoa mai, chính là ở chỗ sâu nhất có hai cây, lúc các em sinh viên năm nhất nhập học thì chúng nó đã bị di dời đến vườn mai rồi, vì thế nên mọi người không biết cũng phải."
"—— Chúng tôi vốn dĩ cũng là định thêu cây lê, nhưng có lẽ vì hoài niệm nên không cẩn thận thêu nhầm, đành đâm lao thì phải theo lao mà đổi thành hoa mai. Mọi người nếu không tin thì có thể hỏi các anh chị khóa trên, họ nhất định biết."
Vừa dứt lời, dưới đài lập tức nổ ra thảo luận.
"Là như thế này sao, thật sự có hả?"
"Đúng là có, mấy năm trước đúng là bên trong vườn lê có mấy cây mai, anh ấy nói là sự thật."
"Dù sao người ta cũng là người làm nghệ thuật, không đến mức vì chuyện này mà nói dối..."
Lâm Thanh đứng yên lặng lẽ nhìn hướng gió xoay chuyển, gục đầu xuống, che dấu khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô gái kia lập tức nhẹ nhàng thở ra, kích động nói: "Cảm ơn đàn anh đã giải thích, em biết nhất định là có nguyên do mà!"
Cô gái nói xong thì ngồi lại xuống, trên mặt hiện rõ sự kiêu ngạo khi tin tưởng không lầm người.
"Trời má...." Lý Ngộ kinh ngạc: "Vậy mà đúng như thế thật?"
Hàn Tiểu Lâm cau mày ôm cánh tay: "Được thôi, coi thường thằng khốn này rồi, tố chất tâm lí thật không tồi nha."
Tần Sơn gấp gáp: "Không được, tớ phải đến đó, sao có thể để anh ta đắc ý như vậy được!? Cô Trình thất thần làm gì thế, đại sư như bà cũng không nhìn ra sao? Mau chạy tới bắt tên trộm này đi!"
Đang nói chuyện thì một giọng nói vui vẻ cắt ngang: "—— Mọi người đang xem cái gì thế, sao ai cũng tức giận?"
Ba người ngẩng đầu, quả nhiên là Kỷ Nguyễn, cậu và Cố tổng đi hẹn hò đã trở lại, trong tay ôm một bó hoa mỉm cười đi tới.
Hàn Tiểu Lâm nhìn thoáng qua liền nhịn không được mà đỡ trán.
Có đôi khi Kỷ Nguyễn thật sự rất trẻ con, thích những thứ lông xù, thích hoa, thích cười, quả cầu bông màu tím mà Cố Tu Nghĩa lựa cho cậu vẫn còn trên đầu lắc lư.
Cầm một bó hoa lớn, gương mặt đỏ bừng, hai mắt lấp lánh, nhìn thật ngốc nghếch.
Không biết hai người đã đi đâu làm gì, dù sao thấy mặt mày Cố tổng cảnh xuân phơi phới, trên áo khoác đen còn dính một ít sợi lông màu tím rơi từ áo của Kỷ Nguyễn, xem ra ít nhất cũng phải lăn qua lăn lại hai lần, tình hình chiến đấu có vẻ rất kịch liệt.
"Cuối cùng tổ tông cậu cũng quay lại." Bộ dáng Tần Sơn vội vàng gấp gáp: "Còn cười cái gì? Cậu không biết mình đã bị cướp sao!?"
"Cái gì cơ?" Kỷ Nguyễn vừa mới đi ăn về, còn chưa mở di động lên xem.
Mọi người không nói hai lời liền nhường đường, để hai người ngồi chính giữa xem.
Kỷ Nguyễn cẩn thận đặt hoa sang một bên, ngồi xuống bàn, phát hiện bọn họ đang xem phát sóng trực tiếp ở hoạt động Hán thêu, một đám ai nấy cũng tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
Hàn Tiểu Lâm chỉ vào màn hình: "Cái người tên Lâm Thanh này chắc cậu biết? Cây mai kia cũng là cậu thêu phải không?"
Kỷ Nguyễn gật đầu: "Ừm ừm."
Hàn Tiểu Lâm thấy hoang đường mà bật cười: "Đây đúng là trắng trợn ăn cướp, vậy mà anh ta dám nói là tự mình thêu!"
Kỷ Nguyễn "A" một tiếng: "Vậy sao......"
"Không chỉ thế đâu," Tần Sơn nói: "Vừa rồi có người hỏi sao trong vườn lê lại có hoa mai, thế mà anh ta còn lấy lí do lừa gạt che mắt mọi người, giờ ai ai cũng khen ngợi! Thật tức chết mà!"
Lý Ngộ nhíu mày: "Thật ra tớ cảm thấy kì lạ nhất là cô Trình, vì sao một câu bà cũng không nói, mỗi người một phong cách thêu khác nhau, hẳn là có thể nhìn ra chứ?"
Kỷ Nguyễn nhìn về phía Lý Ngộ, cười nói: "Ừ, cậu nói đúng."
Tần Sơn nôn nóng mà vỗ đùi: "Rốt cuộc là muốn làm gì thế?"
Sáu con mắt đều nhìn chằm chằm Kỷ Nguyễn, Kỷ Nguyễn lại không nói.
Mọi người lại nhìn về phía Cố Tu Nghĩa, mặt Cố tổng vô cảm.
Chẳng qua từ trước đến giờ hắn luôn như vậy, cho dù trong lòng suy nghĩ cái gì thì ngoài mặt vẫn tĩnh lặng như nước, mọi người cũng chẳng trông cậy có thể nhìn ra được gì, lại đem sự chú ý chuyển tới trên người Kỷ Nguyễn.
Nhưng Kỷ Nguyễn chỉ chống cằm nhìn màn hình, tựa hồ đối với sự việc trước mắt không hề cảm thấy tức giận, thậm chí cả một chút kinh ngạc cũng không có, độ cong của khóe môi vẫn như lúc mới đến.
Dưới ánh đèn ấm áp của quán ăn, ánh mắt Kỷ Nguyễn dịu dàng trong veo, cứ như trước mắt cậu không phải là khuôn mặt giả dối đáng ghét của Lâm Thanh. (*)
(*) sau đoạn này còn một câu 而是什么治愈系慢综, nhưng mình không hiểu và không biết dịch thế nào.
Hàn Tiểu Lâm mất kiên nhẫn, hỏi Kỷ Nguyễn: "Cậu rốt cuộc nghĩ cái gì thế, không thấy tức giận sao?"
Kỷ Nguyễn quay đầu, ánh mặt dịu dàng lạ thường: "Chờ chút nữa xem thế nào."
Lúc ở bệnh viện cậu cố tình không nói cho Lâm Thanh biết mình đã giúp Trình Tử Chương thêu một phần, chính là vì bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ không biết chừng sẽ xuất hiện tình huống như này, bây giờ chờ được rồi, cậu đương nhiên không kinh ngạc.
Nhân vật chính đã nói như vậy, mọi người sốt ruột cũng vô dụng, đành nhịn xuống cơn tức cùng Kỷ Nguyễn xem tiếp.
Trên màn hình, Lâm Thanh kết thúc phần giới thiệu tác phẩm, đang định đưa microphone cho người tiếp theo thì Trình Vân Tú bỗng nhiên lên tiếng: "Chờ một chút."
Lâm Thanh quay đầu lại.
Trình Vân Tú cười cười: "Cô cũng có một vấn đề muốn hỏi, có thể chứ?"
Tần Sơn đột nhiên siết chặt nắm tay: "Cô Trình cuối cùng cũng ra tay sao?"
Mọi người đều thấy Lâm Thanh rõ ràng sửng sốt một giây, sau đó liền mỉm cười: "Tất nhiên rồi, cô giáo, mời nói."
Tuy rằng Trình Vân Tú có khí chất dịu dàng mềm mỏng, nhưng mỗi một động tác đều thể hiện sự quyền lực vô hình, đúng là phong thái của một nhân vật lớn.
Điểm này Trình Tử Chương rất giống mẹ, Kỷ Nguyễn bất giác cười cười, cảm thấy hai người rất giống với mẹ và chị gái của mình, trên người luôn có cảm giác cổ kính, đây là thứ mà Lâm Thanh có cố gắng thế nào cũng không thể học được.
Có lẽ bởi vì uy áp của người làm thầy, Lâm Thanh không hề có dáng vẻ thành thạo như vừa rồi, khiêm tốn cúi đầu đứng bên cạnh Trình Vân Tú.
Ngón tay Trình Vân Tú dừng trên một đóa hoa mai, nói với Lâm Thanh: "Mấy đóa hoa này vì sao màu sắc lại đậm hơn những đóa khác?"
Nụ cười trên mặt Kỷ Nguyễn càng thêm rõ ràng.
Mọi người vẫn chưa hiểu lắm, nhưng thấy vẻ mặt Kỷ Nguyễn như vậy liền biết cô Trình đã hỏi đúng trọng điểm, sôi nổi lên tinh thần.
"Oxy hoá à?" Cố Tu Nghĩa ôm cánh tay từ từ nói.
Vị tổng tài giả làm người câm rốt cuộc nói ra câu đầu tiên.
Lý Ngộ hoàn toàn lấy tư duy trong mỹ thuật để nghĩ: "Không phải dùng sắc độ đậm nhạt để tạo ra hiệu ứng ánh sáng sao?"
Tần Sơn học khối tự nhiên, cùng một mạch não với Cố Tu Nghĩa: "Chính là máu sau khi bị oxy hóa sẽ trở nên tối màu, kia chính là máu hiếm trân quý của Kỷ Nguyễn nhà chúng ta!"
Lý Ngộ vẫn cố gắng lí giải: "Cho dù thế, nhưng cậu mở to mắt ra mà nhìn, máu của Tiểu Nguyễn quý giá như thế chỉ có một giọt, mà hoa thì có tới vài bông, rõ ràng là muốn tạo hiệu ứng anh sáng!"
"Không phải, Lý Ngộ, cậu không thể nói như vậy, để tớ giảng cho cậu kiến thức khoa học, cậu xem nè ——"
"Được rồi, được rồi." Kỷ Nguyễn cười giảng hòa: "Có cái gì đâu mà phải tranh luận, hai người ai cũng đúng hết."
Kỷ Nguyễn ôm mặt, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, chỉ màn hình: "Không vội, chúng ta xem xem Lâm Thanh nói thế nào."
Nhưng Lâm Thanh nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào.
Hắn đứng im không nhúc nhích, Tần Sơn còn tưởng kết nối mạng có vấn đề, load lại mấy lần.
Cho đến khi thấy những người dưới đài vẫn hoạt động bình thường mới hoàn toàn tin tưởng anh ta đây là bị hỏi đến nghẹn họng.
Hàn Tiểu Lâm tặc lưỡi: "Không phải chứ... Kiến thức đơn giản như vậy người học dốt như tớ còn biết, anh ta nghĩ cái gì mà lâu vậy?"
Tần Sơn gật đầu: "Chắc là bị dọa cho ngốc luôn rồi."
Ngốc hay không thì Kỷ Nguyễn không biết, những cậu thấy rõ ràng tố chất tâm lí của Lâm Thanh không hề tốt.
Giống như Hàn Tiểu Lâm nói, kiến thức đơn giản như vậy Lâm Thanh không thể nào không biết, nhưng ở trên đài, trước mặt bao người, mà hơn hết là trước mặt người thầy vô cùng nghiêm khắc, anh ta chột dạ không thể tiếp tục lại bịa chuyện.
Chân tay luống cuống, đầu óc cũng đình trệ.
Thời gian từng phút trôi qua, người bên dưới đã bắt đầu không kiên nhẫn, tiếng xì xào nghị luận dần biến thành nghi ngờ.
Đến khi Lâm Thanh căng thẳng đến sắp không thở nổi, Trình Vân Tú thản nhiên nói:
"Cô đoán là bởi vì trong lúc thêu không cẩn thận kim đâm phải ngón tay, máu rơi xuống vải, nhưng theo thời gian màu đỏ của máu sẽ biến thành màu tối ——"
Bà chỉ một bên cành cây: "Cho nên chữa cháy bằng cách thêu thêm mấy đóa hoa màu sắc đậm giống vậy, bên cạnh lại thêm một nhánh cây chắn trước mặt, nhìn qua giống như hiệu ứng sáng tối của ánh sáng."
"Chỉ là tại sao lại chỉ có một cành cây mà không phải một cái cây..." Trình Vân Tú giống như cảm thấy thú vị, bỗng nhiên cười ha hả: "Có lẽ là vì không có đủ thời gian? Tuy có hơi lắt léo, nhưng để lại một khoảng trống như vậy cũng khá hay."
Thế mà đều đoán trúng, hai mắt Kỷ Nguyễn sáng rực lên, cô Trình không chỉ đoán được bởi vì cậu không có đủ thời gian mà ngay cả chút lười biếng của cậu cũng nhìn ra.
Cậu thậm chí còn có suy nghĩ nghi ngờ có phải là Trình Tử Chương đã nói cho bà không, nhưng nghĩ đến Tử Chương vừa mới làm phẫu thuật, cô Trình lại chỉ kịp tới nhìn cô một lần liền biết không có khả năng.
Lúc tỉnh lại sau gây mê, não và đầu lưỡi tạm thời chưa thể hoạt động lại, loại trạng thái này Kỷ Nguyễn quá hiểu, Trình Tử Chương khi đó không thể nào nói rõ ràng tình hình thực tế cho mẹ mình được.
Trên đài, Trình Vân Tú thay Lâm Thanh giải thích xong, bỗng nhiên thuận miệng hỏi một câu:
"Tôi nói đúng không?"
Nhưng bà lại không hề nhìn Lâm Thanh, tầm mắt lướt qua vai anh ta, nhìn thẳng vào máy quay phía sau.
Người quay phim lập tức hiểu ý, quay cận mặt bà.
Kỷ Nguyễn đang chăm chú xem, vì thế cái nhìn đột ngột này tựa như đang đối mắt với cậu, khiến trong lòng cậu rung động không ngừng, giống như một viên đá rơi xuống mặt nước, bọt nước văng lên, sau đó hoàn toàn chìm xuống, chỉ để lại những gợn sóng lan xa.
Kỷ Nguyễn bỗng nhiên có một loại vui sướng tràn trề đắc ý, nụ cười trên mặt càng tươi rói, hứng khởi uống một ngụm trà sữa.
Lâm Thanh đã hoàn toàn luống cuống, căn bản không chú ý đến vẻ mặt của Trình Vân Tú, nghe bà hỏi vậy liền vội vàng gật đầu liên tục: "Đúng đúng! Cô giáo nói đúng!"
Lúc này ánh mắt Trình Vân Tú dừng trên trên mặt Lâm Thanh, mỉm cười nói: "Tác phẩm của em, mà tại sao lúc được hỏi lại không nói được, còn cần cô phải hỗ trợ?"
Ánh mắt bà vẫn ôn hòa, nhưng đã không còn sự ấm áp, ý nghĩ ẩn sau là gì đã quá rõ ràng, Lâm Thanh có ngốc cũng hiểu được.
Cả người anh ta cứng đờ, hô hấp khó khăn, mồ hôi lạnh toát túa ra.
Cạch ——
Microphone trong tay Lâm Thanh rơi xuống đất, âm thanh bén nhọn chói tai vang lên, toàn bộ người dưới đài che tai oán giận.
Giờ phút này trong lòng Lâm Thanh đã hiểu rõ, cô Trình không đứng trước mặt mọi người vạch trần anh ta đã là sự nhân nhượng cuối cùng.
"Trời má, thật ngầu mà!" Tần Sơn vỗ đùi đứng lên: "Nhìn xem tên khốn kia sợ tới mức nào kìa!"
Cố Tu Nghĩa đưa một tờ khăn giấy cho Kỷ Nguyễn để cậu lau sữa dính trên môi, dịu dàng nói: "Cho nên cô Trình kia nhìn ra được hoa mai không phải là Lâm Thanh hay Trình Tử Chương làm, mà xuất phát từ một người khác?"
Kỷ Nguyễn cầm khăn giấy lau miệng, mỉm cười: "Ừm, tôi cũng nghĩ vậy."
Lý Ngộ cau mày: "Nhưng tớ còn có chỗ chưa hiểu, các cậu thêu thùa đều có phong cách riêng của mình, sao Lâm Thanh lại không nhìn ra, còn dám nhận là của mình chứ?"
Kỷ Nguyễn cười nhạt: "Có lẽ vì một bộ phận vừa giống lại không giống thủ pháp của đàn chị."
"...... Là sao?"
Kỷ Nguyễn lại uống một hớp trà sữa, chậm rãi nói: "Vốn dĩ tớ chỉ là hỗ trợ, để tác phẩm không bị rối nên cố ý bắt chước cách thêu của đàn chị, nhưng thời gian gấp gáp không thể học giống được, cho nên phần thêu của tớ nếu nhất quyết nói là của Lâm Thanh thì cũng có thể thuyết phục được."
Cậu nhìn Lý Ngộ: "Lâm Thanh và chị Tử Chương vốn là học từ một thầy, vì thế phong cách thêu cũng tương tự, anh ta căn bản không nghĩ tới còn có người thứ ba, nghĩ rằng nếu bị nghi ngờ thì cũng chỉ là cãi cọ giữa anh ta và đàn chị, nói không chừng cô Trình còn vì chị Tử Chương là con gái ruột, sợ bị người khác cho rằng đối xử bất công ngược lại sẽ tin tưởng anh ta."
"Má nó.... đúng là đê tiện!"
Kỷ Nguyễn cười, chớp chớp mắt: "Đây cũng chỉ là suy đoán cá nhân thôi."
Trên môi cậu lại dính sữa, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm.
Cố Tu Nghĩa thấy ánh mắt ba tên con trai vô thức chuyển qua nhìn miệng Kỷ Nguyễn.
"......"
Hắn ngồi bất động trên ghế từ đầu đến cuối, lần đầu tiên lưng rời ghế, vươn người rút tờ giấy ăn, chuẩn xác che trước miệng Kỷ Nguyễn.
"—— Hả?" Kỷ Nguyễn giật mình ngước mắt nhìn.
Vẻ mặt Cố Tu Nghĩa vẫn như thường, ấn nhẹ lên môi Kỷ Nguyễn: "Lại dính rồi, lau di."
"A ~~~!" Mọi người tuyệt vọng che mắt.
Trước mặt mọi người bị lau miệng, lỗ tai Kỷ Nguyễn đỏ bừng, nhất thời không biết làm gì.
Mãi đến khi tiếng chuông di động vang lên, cậu mới luống cuống đẩy Cố Tu Nghĩa ra.
—— Là Trình Tử Chương gọi tới.
Kỷ Nguyễn đợi trong chốc lát, dưới ánh mắt tò mò của mọi người nghe điện thoại:
"Alo, đàn chị?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.