Bé Thụ Khiếm Thính Quyết Định Buông Xuôi Bỗng Được Yêu Thương
Chương 65: Người làm buôn bán phải thu phí
Nghiêm Tụng Tụng
21/09/2023
Hẹn hò!
Hai vợ chồng lập tức trao đổi ánh mắt.
Bạch Việt dường như không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ khó khăn lắm mới duy trì được:
"Hẹn hò ư.... Vừa rồi Tiểu Nguyễn lại không nói cho tớ, nếu biết sớm cũng sẽ không quấy rầy các cậu."
"Không sao," Cố Tu Nghĩa cười cười: "Nhưng mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, có thể nói cho tôi nghe một chút không?"
Bạch Việt hít sâu một hơi: "Cũng không có gì, không phải tuần sau là sinh nhật của ông nội sao, hàn huyên một vài câu mà thôi."
Đầu óc lão Cao nhanh chóng xoay chuyển, lập tức dựa vào tình hình trước mặt mà nhanh chóng đưa ra quyết định, cố ý nói:
"Đúng vậy! Bọn tôi đều thấy rất hâm mộ, ai mà không muốn tham gia bữa tiệc của nhà họ Cố chứ, nhưng cũng chỉ có nhà họ Bạch đây thân thiết với ngài như vậy mới có thể tham dự, nhân vật hạng xoàng như bọn tôi chỉ có thể được thấy qua tin tức thôi ha ha ha."
Bạch Việt ngạc nhiên, không nghĩ tới họ Cao này sẽ nói như vậy.
Ngoài mặt tâng bốc nịnh hót cả hai người, nhưng thật ra là đang ám chỉ Bạch Việt bắt quàng làm họ.
Bạch Việt không khỏi giận run.
Tầm mắt Cố Tu Nghĩa từ từ chuyển tới người của lão Cao: "Vị này là?"
Lão Cao thấy lời của mình cuối cùng cũng đả động được đến người, liên tục cúi đầu: "Chủ tịch Cố, xin chào! Tôi là Cao Đại Hải, hồi lớp 12 chúng ta học chung lớp! Hắn vỗ vỗ ngực: "Tôi! Cao Đại Hải!"
Cố Tu Nghĩa nhíu mày, dường như không thể tìm kiếm được gì trong trí nhớ.
Lão Cao cũng không xấu hổ, cười ha hả: "Haiya, ngài không nhận ra cũng phải, tôi lúc ấy còn gầy, hai năm chạy đôn chạy đáo làm ăn lại biến thành một cái bụng bia, bộ dáng thay đổi hoàn toàn, nếu ngài tham gia buổi hôm lớp hôm trước, đảm bảo sẽ cùng mọi người cười lớn một trận ha ha ha ha."
Cố Tu Nghĩa lúc này mới làm bộ nhớ ra, gật đầu: "Hóa ra là bạn học cũ. Họp lớp hôm đó lại là ngày hiếm hoi tôi được nghỉ, vì thế muốn ở nhà với Kỷ Nguyễn, thật sự thất lễ rồi."
Kỷ Nguyễn không nhịn cười nhẹ, lại cúi đầu vừa nghe diễn vừa ăn kem.
Trong lòng Lão Cao mắng Bạch Việt càng hăng, vừa rồi không phải nói đi họp sao, kết quả người ta ở nhà chơi với vợ.
Mất công hắn còn nhiệt tình mời Bạch Việt ăn một bữa cơm, muốn nhờ anh ta ở buổi họp lớp hỗ trợ bắc cầu, kết quả căn bản Cố Tu Nghĩa còn không thèm cho anh ta chút mặt mũi nào!
Lão Cao ngoài cười nhưng trong không cười, cật lực bày ra vẻ nịnh hót: "Sao ngài lại nói vậy, ngài là người làm việc lớn, có thời gian đương nhiên sẽ ở nhà cùng vợ, đâu giống như người làm ăn nhỏ như bọn tôi, chính là mệnh phải vất vả, càng không thể so được với dự án Lăng Châu giai đoạn 3 mà gần đây ngài đầu tư, hạng mục lớn như vậy chỉ một chút mảnh vụn thôi cũng đủ để chúng tôi ăn cả đời rồi ha ha ha ha."
Cố Tu Nghĩa nghe liền hiểu ra ý tứ trong lời nói, cười cười nhưng không tiếp, ngược lại nhìn về phía Bạch Việt:
"Những năm trước khi ông nội còn nắm quyền điều hành, hai nhà chúng ta đúng là có chút qua lại."
Hắn cười đầy ẩn ý: "Nhưng tôi nhớ rõ, Cố thị và nhà họ Bạch cũng đã rất lâu rồi không hợp tác nhỉ?"
Bạch Việt trầm mặt, tựa hồ có chút nén giận: "Đúng vậy, nhà tớ mấy năm nay kinh doanh không tính là quá tốt."
Tầm mắt anh ta dừng trên mặt Kỷ Nguyễn, lại vòng về Cố Tu Nghĩa, cắn môi nói: "Cậu không vui sao?... Là bởi vì bị người khác bàn tán về mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên cậu không vui sao?"
Anh ta thấp thỏm mà nhìn Cố Tu Nghĩa.
Thần sắc Cố Tu Nghĩa vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng càng là như vậy, càng khiến lòng người sinh ra cảm giác bất an.
Bạch Việt nắm chặt tay thành quyền, thử thăm dò nói: "Cậu có thể đang hiểu lầm rồi, tớ cũng rất buồn rầu, tớ vẫn luôn nói người khác đừng cứ đoán mò về quan hệ của chúng ta, vốn chúng ta cũng chỉ là bạn bè mà thôi."
Anh nói rồi cúi đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm: "Lại nói.... cậu cũng đã kết hôn rồi."
Bộ dáng muốn nói lại thôi này làm Kỷ Nguyễn không khỏi thấy tấm tắc, kỹ thuật diễn này so với kịch bản phim máu chó chiếu lúc 8 giờ tối còn đặc sắc hơn nữa.
Chỉ tiếc dì Triệu không ở đây, bà ấy nhất định sẽ rất thích xem.
Cố Tu Nghĩa ôm lấy Kỷ Nguyễn, thản nhiên nói: "Đừng, coi như là bạn học bình thường thôi, còn bạn bè thì tôi không nhận nổi."
Hai vợ chồng đứng đối diện khiếp sợ.
Bạch Việt căn bản không thể tưởng được Cố Tu Nghĩa sẽ thẳng thừng nói lời khó nghe như vậy với anh trước mặt người khác, giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng vào người:
".... Tu Nghĩa? Cậu, cậu bây giờ đến làm bạn bè cũng không thể sao?"
Sắc mặt anh ta trắng bệch, bộ dáng nhìn thấy mà thương.
Cố Tu Nghĩa lại làm như không thấy, thở dài: "Nhớ không lầm thì, cậu là bạn của Cố Tu Lễ, tới nhà tôi chơi, đối với tôi mà nói chỉ là một vị khách mà thôi."
Tầm mắt lão Cao nhìn chăm chăm vào Bạch Việt, rõ ràng đã bị vạch trần đến trần trụi.
Bạch Việt cắn chặt răng, anh lại muốn đánh cược một phen, cược rằng Cố Tu Nghĩa sẽ không hạ bệ anh trước mặt mọi người khiến anh mất hết mặt mũi:
"Tớ biết rồi, là do có một vài lời đồn đã làm Kỷ Nguyễn không vui phải không? Nhưng tớ vẫn luôn cố gắng làm sáng tỏ mà, vẫn luôn không để người khác nghĩ nhiều, nhưng miệng mọc trên người người ta tớ cũng không có cách nào quản được, nếu là Kỷ Nguyễn không vui, vậy tớ sẽ xin lỗi cậu ấy——"
"Cậu Bạch!" Cố Tu Nghĩa lạnh giọng đánh gãy.
Nhắc tới Kỷ Nguyễn, hắn chợt nghiêm túc không ít: "Kỷ Nguyễn không cần cậu xin lỗi, cũng xin cậu hãy tự trọng."
"Tự trọng?" Bạch Việt lắc đầu: "Chúng ta quen biết đã 20 năm, tớ vẫn luôn coi cậu là người bạn tốt nhất của mình, bây giờ cậu lại nói tớ tự trọng?"
Ánh mắt Cố Tu Nghĩa lạnh lùng, trong không gian vui tươi nhộn nhịp của khu trung tâm mua sắm, không khí quanh người hắn lại lạnh lẽo đến mức có thể kết thành băng, từ ánh mắt đáp lại có lệ dần dần chuyển thành phiền chán:
"Nếu cậu cứ kiên trì nói như vậy, tôi đây cũng không ngại nói cho cậu——"
"Một người bạn sẽ không tự tiện tiếp cận người yêu tôi khi chưa được tôi cho phép; một người bạn cũng sẽ không lợi dụng lời đồn giả dối kích thích người yêu tôi dù biết rõ trạng thái cơ thể em ấy không tốt; là bạn càng sẽ không dùng lời nói mập mờ dẫn dắt dư luận, ngoài miệng nói không có quan hệ nhưng lại làm ra hành động khiến người khác hiểu lầm."
Hắn xoáy sâu nhìn Bạch Việt: "Nếu cậu cho rằng đây là bạn bè, vậy thật xin lỗi, tôi và cậu có quan điểm bất đồng khó mà kết giao được —— Còn cần tôi nói nữa sao?"
Nói là anh ta sao lại dám ỷ vào lúc nhỏ có chút giao tình mà khắp nơi tung lời đồn làm lung lạc nhân tâm? Cơ nghiệp của nhà họ Bạch đã lung lay sắp đổ ngần ấy năm nhưng vẫn chưa thực sự lụi tàn, ít nhiều cũng là vì có người tin vào lời đồn đó, ngầm cho nhà anh ta mấy phần mặt mũi mà thôi.
Theo từng câu chữ sắc lạnh như lưỡi dao của Cố Tu Nghĩa, khuôn mặt Bạch Việt cũng trắng thêm vài phần.
Phảng phất như có hàng ngàn lưỡi dao sắc bén không ngừng cứa vào da, máu tươi đầm đìa, trên mặt không còn chút màu sắc nào ngoài màu trắng.
Kỷ Nguyễn cũng có chút ngây người.
Thật sự là, bầu không khí bây giờ quá xấu hổ.
Sau đoạn lời nói kia của Cố Tu Nghĩa không ai lên tiếng, rõ ràng xung quanh không ngừng ồn ào tiếng nói cười đi lại, năm người bọn họ đứng cạnh cái máy gắp thú, không khí yên quỷ dị, khiến không ít người tò mò liếc qua.
Hai vợ chồng lão Cao thậm chí phải lùi ra sau hai bước, lấy khăn ra lau mồ hôi. Khí thế của Cố Tu Nghĩa quả thực quá mạnh, cho dù vì phối hợp với vợ mà ăn mặc như một cậu sinh viên cũng khiến người đối diện cảm nhận được áp lực kinh khủng đến mức da đầu tê dại.
Bạch Việt hiển nhiên đã không mặt mũi nói chuyện, cứng đờ mà đứng ở tại chỗ, nhờ lòng tự trọng mà miễn cưỡng chống đỡ chưa ngã quỵ.
Nhưng vì chuyện kinh doanh, lão Cao không thể không cắn răng nhảy vào giữa lúc giằng co căng thẳng này.
Chỉ thấy hắn khúm núm cười, vừa cầm giấy lau mồ hôi vừa nói:
"Đúng vậy! Tôi cũng thấy chán ghét nhất là loại người trước mặt tỏ vẻ khiêm tốn, sau lưng lại không ngừng móc nối quan hệ, người như vậy thật không đáng để kết bạn! Nhưng tính tình thẳng thắn của Chủ tịch Cố quả thực khiến tôi đây vô cùng kính nể, có gì nói đó, chuyện như vậy tôi nào dám làm ha ha!"
Cô gái cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, hơn nữa người yêu của Chủ tịch Cố vừa đẹp lại trẻ tuổi, còn làm nghệ thuật nữa chứ, này ai ai cũng phải hâm mộ đúng không? Ha ha ha ha..."
"Đúng vậy đúng vậy, hôm nay vừa thấy cậu Kỷ liền cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi, nghệ thuật gia cùng thương nhân, giống như trong tiểu thuyết thời dân quốc vậy, là duyên trời tác hợp!"
"Không nói chứ ngài còn bận bịu xử lí việc trong việc ngoài, cuối tuần vẫn dành thời gian ở nhà với cậu Kỷ, quá thực là hiếm có!"
Hai vợ chồng cùng xướng hát ta một lời ngươi một lời, cuối cùng bầu không khí cũng có chút biến chuyển.
Phảng phất như có thể nghe thấy tiếng băng tan ra lặng lẽ hóa thành nước.
Cố Tu Nghĩa cũng thu liễm lại, hơi lộ ra chút ý cười nhìn lão Cao, cảm thán nói:
"Quả nhiên vẫn là người đã lập gia đình mới có thể hiểu được."
Lão Cao nhạy bén mà nhận ra thái độ của Cố Tu Nghĩa thay đổi, càng cổ vũ tinh thần hắn hăng hái lên: "Còn không phải sao! Hay là vậy, tối nay tôi mời khách, chúng ta cùng tâm sự, người chưa kết hôn, họ không hiểu được!
"Ăn cơm thì thôi," Cố Tu Nghĩa lịch sự từ chối: "Dạ dày Kỷ Nguyễn không tốt lắm, tôi mang em ấy về nhà ăn."
Vốn lão Cao cũng không ôm hy vọng gì, lập tức gật đầu: "Aii, cũng đúng, sức khỏe là quan trọng nhất, bạn học cũ thì lúc nào cũng có thể tụ tập gặp nhau!"
Cố Tu Nghĩa cũng không nói nhiều lời vô nghĩa: "Chuyện tham gia đấu thầu, cậu liên hệ với người phụ trách là Tiểu Hoàng đi, cứ theo quy trình mà làm."
Lão Cao sửng sốt, ngay sau đó vui mừng quá đỗi: "Ai! Được được! Cảm ơn Chủ tịch Cố! Cảm ơn ngài!!"
Lão Cao nằm mơ cũng không nghĩ đến có thể đi đường tắt nhanh như vậy.
Mấy ngày nay hắn chạy lên chạy xuống đi theo nịnh bợ Bạch Việt cũng chỉ vì có được lời này của Cố Tu Nghĩa.
Những công ty mới mở như bọn họ muốn hợp tác cùng tập đoàn Cố thị quả thật là điều viển vông, thậm chí tư cách ghi danh đấu thầu cũng không có.
Nhưng có một câu nói này của Cố Tu Nghĩa, ít nhất còn có thể bước một chân vào thế giới rộng lớn kia, cho dù cuối cùng chuyện không thành cũng không sao, có thể thông qua Cố Tu Nghĩa làm quen với người họ Hoàng kia, ít nhất còn có cơ hội tranh thủ một chút phần cặn thừa, Cố Tu Nghĩa không để vào trong mắt, nhưng đối với nhà bọn hắn chính là mối làm ăn không nhỏ!
"Kỷ Nguyễn!" Tiếng quát khẽ khiến lão Cao giật nảy mình, quay đầu lại, chỉ thấy Cố Tu Nghĩa nông nóng bắt lấy tay Kỷ Nguyễn, nào còn bộ dáng ung dung như vừa rồi.
"Không phải anh nói em chỉ có thể ăn hai miếng sao?"
Cố Tu Nghĩa bất đắc dĩ, nhìn hộp kem đã thấy đáy, hắn chỉ hơi không để ý một chút, Kỷ Nguyễn liền lén lút ăn hết phân nửa.
Kỷ Nguyễn cũng có chút khiếp sợ, vừa rồi cậu xem đến nhập tâm, mà hộp kem vốn dĩ đã nhỏ, chưa được hai miếng đã sắp hết sạch.
Cậu chậm rãi nhếch môi, cười gượng hai tiếng: "Xin lỗi mà, em không chú ý..."
"......"
Ăn cũng đã ăn rồi, Cố Tu Nghĩa còn có biện pháp nào?
Hắn chỉ có thể tịch thu phần kem còn lại, bỏ lại một câu "Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa", rồi sau đó ôm lấy Kỷ Nguyễn rời đi.
"Chủ tịch Cố đi thong thả!" Lão Cao ân cần phất tay.
Nhìn thấy bóng dáng hai người đã đi xa, lúc này mới hoàn toàn thở phào.
Hắn xoay người nhìn về phía Bạch Việt, gương mặt tươi cười không còn sót lại chút gì, vẫy vẫy ống tay áo: "Thôi, Tiểu bạch này, hai bọn tôi cũng về trước đây, công ty còn có việc, cậu cứ tùy tiện."
Liền từ cậu Bạch biến thành Tiểu Bạch?
Bạch Việt bị Cố Tu Nghĩa đáp trả một hồi, mặt mũi mất sạch, sao còn có thể chịu được Cao Đại Hải xem thường mình, lập tức chỉ tay vào mũi hắn:
"Cao Đại Hải, đây là thái độ cậu dùng để nói chuyện với tôi? Cậu đã quên lúc trước nịnh bợ tôi thế nào rồi à!?
"Cậu còn muốn thái độ thế nào?" Cao Đại Hải lập tức trở mặt: "Không đòi cậu tiền cơm đã là cho cậu mặt mũi rồi!"
Hắn xoay người, học theo Cố Tu Nghĩa ôm vợ mình rời đi, phun một tiếng:
"Thật mẹ nó đen đủi mà, ăn của ông đây hai bữa cơm, tiêu phí mất 1 vạn tệ, kết quả con mẹ nó là phồng má giả làm người mập, không làm được việc gì, còn chẳng bằng ông đây khen đứa bé họ Kỷ kia thêm mấy câu."
Cô gái cười khẽ: "Em đã nói thế nào, người có thể lôi ra bằng chứng thì đã khác rồi. Việc kinh doanh nhà họ Bạch từ mấy năm trước đã sắp xong đời rồi, nếu cậu ta có chút quan hệ gì với Cố Tu Nghĩa, người ta có thể không giúp sao? Chỉ có đồ ngốc nhà anh, cậu ta nói cái gì cũng tin."
Cao Đại Hải ngây ngô cười: "Kia đương nhiên, vẫn là vợ anh thông minh."
"Anh về đem chuyện hôm nay nói lại với bạn bè cùng trường để đỡ có người lại nhận nhầm, em thấy Chủ tịch Cố đã phiền chán họ Bạch kia cũng không phải ngày một ngày hai đâu, chỉ cần làm hắn vui vẻ, kinh doanh nhà chúng ta mới càng khởi sắc."
"Được, được, tất cả đều nghe em."
Trước nay Bạch Việt chưa từng phải tức giận nhiều như vậy trong cùng một ngày, toàn thân anh ta căng chặt đến cực điểm, nhịn không được mà phát run, trong đầu đều là hình ảnh Cao Đại Hải sỉ nhục mình, còn có biểu tình khi rời đi của Cố Tu Nghĩa.
Quan tâm săn sóc như vậy, sủng nịch nhéo mặt một tên nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh, đè thấp giọng nói nói chuyện, muốn dạy dỗ lại không dám lớn tiếng.
Từ trước đến nay anh ta chưa từng thấy Cố Tu Nghĩa như vậy.
- ------------------
Buổi tối về nhà, không ngoài dự liệu, Kỷ Nguyễn không thể ăn bò bít tết.
Dưới tác dụng của bắp rang bơ và kem lạnh, dạ dày yếu ớt của cậu có chút tạo phản, miễn cưỡng nuốt xuống mấy thìa cháo, lại bị Cố Tu Nghĩa ép uống thuốc, chỉ có thể nằm bẹp trên giường.
Cố Tu Nghĩa tắm rửa xong tay chân nhẹ nhàng chen vào ổ chăn của Kỷ Nguyễn, xoa xoa làm ấm bàn tay rồi duỗi vào trong áo đặt lên bụng cậu, eo bụng thật gầy, nuôi lâu như vậy cũng không lên được hai lạng thịt, bây giờ cái bụng còn lạnh căm căm, sờ lên thấy thật đáng thương.
Cố Tu Nghĩa có hơi đau lòng: "Còn khó chịu không bé cưng?"
Kỷ Nguyễn trở mình vùi vào trong lòng ngực hắn, gương mặt và môi đều trắng, Cố Tu Nghĩa nhìn thấy vừa đau lòng lại tức giận: "Đã nói ăn kem ít thôi, em lại không nghe, giờ đau bụng chỉ có mình em chịu."
Kỷ Nguyễn cũng có chút giận dỗi: "Em cũng nói là em không cố ý mà, còn không phải do lúc ấy vẻ mặt của Bạch Việt thực sự rất xuất sắc sao?"
Nói đến cái này Cố Tu Nghĩa lại muốn cười, đối với Kỷ Nguyễn chỉ thấy bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ này vô tâm không phổi cái gì cũng biến thành vở kịch mà xem, thậm chí cậu cũng là lúc đang hăng say diễn tả lại khung cảnh đặc sắc hôm nay cho dì Triệu nghe, đột nhiên dạ dày bắt đầu đau.
Cơn đau ập đến bất ngờ không kịp phòng bị, khiến cậu lập tức cong người ôm bụng.
Cũng dọa Cố Tu Nghĩa một cú sốc.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa còn sợ lại mà sờ sờ cái bụng Kỷ Nguyễn: "Được được, không trách em, trách anh không để ý đến em."
Kỷ Nguyễn giận dỗi mà cọ cọ trên đầu vai Cố Tu Nghĩa, chuyện này cứ như vậy qua đi.
Chỉ chốc lát sau, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Tu Nghĩa: "Vụ làm ăn kia anh sẽ không thật sự giúp lão Cao chứ?"
Cố Tu Nghĩa đối diện với ánh mắt lo lắng của Kỷ Nguyễn, cười nói: "Đương nhiên sẽ không, tất cả mọi công ty đều phải tuân theo quy trình, trải qua quá trình kiểm duyệt khắt khe, anh sẽ không can thiệp."
Kỷ Nguyễn lúc này mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
Cố Tu Nghĩa xoa nắn cằm cậu: "Sao thế, sợ anh vì sắc đẹp mà đánh mất lý trí (*) à, người khác chỉ cần khen em một câu liền sẽ đáp ứng hắn?"
(*) 色令智昏 /sè lìng zhì hūn/ (sắc lệnh trí hôn): thành ngữ
Gương mặt Kỷ Nguyễn hơi đỏ, ngượng ngùng: "... Không có, em chỉ là lo lắng thôi."
"Yên tâm," Cố Tu Nghĩa ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Anh sẽ nỗ lực đi làm kiếm tiền, dù sao trong nhà còn có bảo bối không có núi vàng núi bạc thì không nuôi nổi, sao có thể vung tiền tiêu xài lãng phí được đúng không?"
Kỷ Nguyễn cười đấm ngực hắn: "Em nào có khó nuôi như thế?"
"Đúng đúng đúng," Cố Tu Nghĩa vội vàng xin khoan dung: "Anh nói sai rồi, bé cưng nhà chúng ta không khó nuôi, là anh sợ thôi."
"Anh sợ cái gì?"
Đôi mắt Kỷ Nguyễn rất sáng, khi cười ánh mắt long lanh giống như có dòng suối nhỏ dưới dáy mắt.
Cố Tu Nghĩa lẳng lặng nhìn cậu, cúi người hôn lên đôi mắt cậu.
"Sợ em sẽ bị bệnh, sợ chăm sóc em không tốt, sợ sẽ không nuôi em lớn được."
Mỗi khi Cố Tu Nghĩa nhắc đến thân thể cậu, liền sẽ không tự giác mà nghiêm túc lên, có đôi khi còn lộ ra dáng vẻ ưu sầu.
Kỷ Nguyễn vùi sâu trong lồng ngực hắn, dùng tư thế an ủi vòng tay ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng nói: "Em sẽ không."
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Kỷ Nguyễn: "Ừm, sẽ không."
Như là đang an ủi Kỷ Nguyễn, cũng như là đang an ủi chính mình.
Hắn lại sờ bụng Kỷ Nguyễn: "Dạ dày còn đau không?"
"Không đau," Kỷ Nguyễn từ trong ngực hắn ló đầu ra, tóc lộn xộn mà cười với hắn: "Nhưng anh lại xoa xoa cho em đi."
Cố Tu Nghĩa vĩnh viễn không có khả năng từ chối Kỷ Nguyễn làm nũng.
"Được." Hắn cười nói.
Kết quả hắn lại bắt đầu hôn xuống.
"Ưm...... Này, anh làm gì thế!" Kỷ Nguyễn dùng chút sức lực đẩy hắn ra, tức giận mà thở dốc: "Bảo anh xoa bụng, không phải bảo anh hôn em."
Bàn tay Cố Tu Nghĩa đặt trên dạ dày Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng xoa, nhưng vẫn không ngừng cúi người hôn cậu, hàm hồ nói:
"Anh là người làm buôn bán, đương nhiên sẽ cần thu phí."
Kỷ Nguyễn dừng lại, nén cười quay đầu đi:
"Bệnh tâm thần."
Hai vợ chồng lập tức trao đổi ánh mắt.
Bạch Việt dường như không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ khó khăn lắm mới duy trì được:
"Hẹn hò ư.... Vừa rồi Tiểu Nguyễn lại không nói cho tớ, nếu biết sớm cũng sẽ không quấy rầy các cậu."
"Không sao," Cố Tu Nghĩa cười cười: "Nhưng mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, có thể nói cho tôi nghe một chút không?"
Bạch Việt hít sâu một hơi: "Cũng không có gì, không phải tuần sau là sinh nhật của ông nội sao, hàn huyên một vài câu mà thôi."
Đầu óc lão Cao nhanh chóng xoay chuyển, lập tức dựa vào tình hình trước mặt mà nhanh chóng đưa ra quyết định, cố ý nói:
"Đúng vậy! Bọn tôi đều thấy rất hâm mộ, ai mà không muốn tham gia bữa tiệc của nhà họ Cố chứ, nhưng cũng chỉ có nhà họ Bạch đây thân thiết với ngài như vậy mới có thể tham dự, nhân vật hạng xoàng như bọn tôi chỉ có thể được thấy qua tin tức thôi ha ha ha."
Bạch Việt ngạc nhiên, không nghĩ tới họ Cao này sẽ nói như vậy.
Ngoài mặt tâng bốc nịnh hót cả hai người, nhưng thật ra là đang ám chỉ Bạch Việt bắt quàng làm họ.
Bạch Việt không khỏi giận run.
Tầm mắt Cố Tu Nghĩa từ từ chuyển tới người của lão Cao: "Vị này là?"
Lão Cao thấy lời của mình cuối cùng cũng đả động được đến người, liên tục cúi đầu: "Chủ tịch Cố, xin chào! Tôi là Cao Đại Hải, hồi lớp 12 chúng ta học chung lớp! Hắn vỗ vỗ ngực: "Tôi! Cao Đại Hải!"
Cố Tu Nghĩa nhíu mày, dường như không thể tìm kiếm được gì trong trí nhớ.
Lão Cao cũng không xấu hổ, cười ha hả: "Haiya, ngài không nhận ra cũng phải, tôi lúc ấy còn gầy, hai năm chạy đôn chạy đáo làm ăn lại biến thành một cái bụng bia, bộ dáng thay đổi hoàn toàn, nếu ngài tham gia buổi hôm lớp hôm trước, đảm bảo sẽ cùng mọi người cười lớn một trận ha ha ha ha."
Cố Tu Nghĩa lúc này mới làm bộ nhớ ra, gật đầu: "Hóa ra là bạn học cũ. Họp lớp hôm đó lại là ngày hiếm hoi tôi được nghỉ, vì thế muốn ở nhà với Kỷ Nguyễn, thật sự thất lễ rồi."
Kỷ Nguyễn không nhịn cười nhẹ, lại cúi đầu vừa nghe diễn vừa ăn kem.
Trong lòng Lão Cao mắng Bạch Việt càng hăng, vừa rồi không phải nói đi họp sao, kết quả người ta ở nhà chơi với vợ.
Mất công hắn còn nhiệt tình mời Bạch Việt ăn một bữa cơm, muốn nhờ anh ta ở buổi họp lớp hỗ trợ bắc cầu, kết quả căn bản Cố Tu Nghĩa còn không thèm cho anh ta chút mặt mũi nào!
Lão Cao ngoài cười nhưng trong không cười, cật lực bày ra vẻ nịnh hót: "Sao ngài lại nói vậy, ngài là người làm việc lớn, có thời gian đương nhiên sẽ ở nhà cùng vợ, đâu giống như người làm ăn nhỏ như bọn tôi, chính là mệnh phải vất vả, càng không thể so được với dự án Lăng Châu giai đoạn 3 mà gần đây ngài đầu tư, hạng mục lớn như vậy chỉ một chút mảnh vụn thôi cũng đủ để chúng tôi ăn cả đời rồi ha ha ha ha."
Cố Tu Nghĩa nghe liền hiểu ra ý tứ trong lời nói, cười cười nhưng không tiếp, ngược lại nhìn về phía Bạch Việt:
"Những năm trước khi ông nội còn nắm quyền điều hành, hai nhà chúng ta đúng là có chút qua lại."
Hắn cười đầy ẩn ý: "Nhưng tôi nhớ rõ, Cố thị và nhà họ Bạch cũng đã rất lâu rồi không hợp tác nhỉ?"
Bạch Việt trầm mặt, tựa hồ có chút nén giận: "Đúng vậy, nhà tớ mấy năm nay kinh doanh không tính là quá tốt."
Tầm mắt anh ta dừng trên mặt Kỷ Nguyễn, lại vòng về Cố Tu Nghĩa, cắn môi nói: "Cậu không vui sao?... Là bởi vì bị người khác bàn tán về mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên cậu không vui sao?"
Anh ta thấp thỏm mà nhìn Cố Tu Nghĩa.
Thần sắc Cố Tu Nghĩa vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng càng là như vậy, càng khiến lòng người sinh ra cảm giác bất an.
Bạch Việt nắm chặt tay thành quyền, thử thăm dò nói: "Cậu có thể đang hiểu lầm rồi, tớ cũng rất buồn rầu, tớ vẫn luôn nói người khác đừng cứ đoán mò về quan hệ của chúng ta, vốn chúng ta cũng chỉ là bạn bè mà thôi."
Anh nói rồi cúi đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm: "Lại nói.... cậu cũng đã kết hôn rồi."
Bộ dáng muốn nói lại thôi này làm Kỷ Nguyễn không khỏi thấy tấm tắc, kỹ thuật diễn này so với kịch bản phim máu chó chiếu lúc 8 giờ tối còn đặc sắc hơn nữa.
Chỉ tiếc dì Triệu không ở đây, bà ấy nhất định sẽ rất thích xem.
Cố Tu Nghĩa ôm lấy Kỷ Nguyễn, thản nhiên nói: "Đừng, coi như là bạn học bình thường thôi, còn bạn bè thì tôi không nhận nổi."
Hai vợ chồng đứng đối diện khiếp sợ.
Bạch Việt căn bản không thể tưởng được Cố Tu Nghĩa sẽ thẳng thừng nói lời khó nghe như vậy với anh trước mặt người khác, giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng vào người:
".... Tu Nghĩa? Cậu, cậu bây giờ đến làm bạn bè cũng không thể sao?"
Sắc mặt anh ta trắng bệch, bộ dáng nhìn thấy mà thương.
Cố Tu Nghĩa lại làm như không thấy, thở dài: "Nhớ không lầm thì, cậu là bạn của Cố Tu Lễ, tới nhà tôi chơi, đối với tôi mà nói chỉ là một vị khách mà thôi."
Tầm mắt lão Cao nhìn chăm chăm vào Bạch Việt, rõ ràng đã bị vạch trần đến trần trụi.
Bạch Việt cắn chặt răng, anh lại muốn đánh cược một phen, cược rằng Cố Tu Nghĩa sẽ không hạ bệ anh trước mặt mọi người khiến anh mất hết mặt mũi:
"Tớ biết rồi, là do có một vài lời đồn đã làm Kỷ Nguyễn không vui phải không? Nhưng tớ vẫn luôn cố gắng làm sáng tỏ mà, vẫn luôn không để người khác nghĩ nhiều, nhưng miệng mọc trên người người ta tớ cũng không có cách nào quản được, nếu là Kỷ Nguyễn không vui, vậy tớ sẽ xin lỗi cậu ấy——"
"Cậu Bạch!" Cố Tu Nghĩa lạnh giọng đánh gãy.
Nhắc tới Kỷ Nguyễn, hắn chợt nghiêm túc không ít: "Kỷ Nguyễn không cần cậu xin lỗi, cũng xin cậu hãy tự trọng."
"Tự trọng?" Bạch Việt lắc đầu: "Chúng ta quen biết đã 20 năm, tớ vẫn luôn coi cậu là người bạn tốt nhất của mình, bây giờ cậu lại nói tớ tự trọng?"
Ánh mắt Cố Tu Nghĩa lạnh lùng, trong không gian vui tươi nhộn nhịp của khu trung tâm mua sắm, không khí quanh người hắn lại lạnh lẽo đến mức có thể kết thành băng, từ ánh mắt đáp lại có lệ dần dần chuyển thành phiền chán:
"Nếu cậu cứ kiên trì nói như vậy, tôi đây cũng không ngại nói cho cậu——"
"Một người bạn sẽ không tự tiện tiếp cận người yêu tôi khi chưa được tôi cho phép; một người bạn cũng sẽ không lợi dụng lời đồn giả dối kích thích người yêu tôi dù biết rõ trạng thái cơ thể em ấy không tốt; là bạn càng sẽ không dùng lời nói mập mờ dẫn dắt dư luận, ngoài miệng nói không có quan hệ nhưng lại làm ra hành động khiến người khác hiểu lầm."
Hắn xoáy sâu nhìn Bạch Việt: "Nếu cậu cho rằng đây là bạn bè, vậy thật xin lỗi, tôi và cậu có quan điểm bất đồng khó mà kết giao được —— Còn cần tôi nói nữa sao?"
Nói là anh ta sao lại dám ỷ vào lúc nhỏ có chút giao tình mà khắp nơi tung lời đồn làm lung lạc nhân tâm? Cơ nghiệp của nhà họ Bạch đã lung lay sắp đổ ngần ấy năm nhưng vẫn chưa thực sự lụi tàn, ít nhiều cũng là vì có người tin vào lời đồn đó, ngầm cho nhà anh ta mấy phần mặt mũi mà thôi.
Theo từng câu chữ sắc lạnh như lưỡi dao của Cố Tu Nghĩa, khuôn mặt Bạch Việt cũng trắng thêm vài phần.
Phảng phất như có hàng ngàn lưỡi dao sắc bén không ngừng cứa vào da, máu tươi đầm đìa, trên mặt không còn chút màu sắc nào ngoài màu trắng.
Kỷ Nguyễn cũng có chút ngây người.
Thật sự là, bầu không khí bây giờ quá xấu hổ.
Sau đoạn lời nói kia của Cố Tu Nghĩa không ai lên tiếng, rõ ràng xung quanh không ngừng ồn ào tiếng nói cười đi lại, năm người bọn họ đứng cạnh cái máy gắp thú, không khí yên quỷ dị, khiến không ít người tò mò liếc qua.
Hai vợ chồng lão Cao thậm chí phải lùi ra sau hai bước, lấy khăn ra lau mồ hôi. Khí thế của Cố Tu Nghĩa quả thực quá mạnh, cho dù vì phối hợp với vợ mà ăn mặc như một cậu sinh viên cũng khiến người đối diện cảm nhận được áp lực kinh khủng đến mức da đầu tê dại.
Bạch Việt hiển nhiên đã không mặt mũi nói chuyện, cứng đờ mà đứng ở tại chỗ, nhờ lòng tự trọng mà miễn cưỡng chống đỡ chưa ngã quỵ.
Nhưng vì chuyện kinh doanh, lão Cao không thể không cắn răng nhảy vào giữa lúc giằng co căng thẳng này.
Chỉ thấy hắn khúm núm cười, vừa cầm giấy lau mồ hôi vừa nói:
"Đúng vậy! Tôi cũng thấy chán ghét nhất là loại người trước mặt tỏ vẻ khiêm tốn, sau lưng lại không ngừng móc nối quan hệ, người như vậy thật không đáng để kết bạn! Nhưng tính tình thẳng thắn của Chủ tịch Cố quả thực khiến tôi đây vô cùng kính nể, có gì nói đó, chuyện như vậy tôi nào dám làm ha ha!"
Cô gái cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đúng đúng, hơn nữa người yêu của Chủ tịch Cố vừa đẹp lại trẻ tuổi, còn làm nghệ thuật nữa chứ, này ai ai cũng phải hâm mộ đúng không? Ha ha ha ha..."
"Đúng vậy đúng vậy, hôm nay vừa thấy cậu Kỷ liền cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi, nghệ thuật gia cùng thương nhân, giống như trong tiểu thuyết thời dân quốc vậy, là duyên trời tác hợp!"
"Không nói chứ ngài còn bận bịu xử lí việc trong việc ngoài, cuối tuần vẫn dành thời gian ở nhà với cậu Kỷ, quá thực là hiếm có!"
Hai vợ chồng cùng xướng hát ta một lời ngươi một lời, cuối cùng bầu không khí cũng có chút biến chuyển.
Phảng phất như có thể nghe thấy tiếng băng tan ra lặng lẽ hóa thành nước.
Cố Tu Nghĩa cũng thu liễm lại, hơi lộ ra chút ý cười nhìn lão Cao, cảm thán nói:
"Quả nhiên vẫn là người đã lập gia đình mới có thể hiểu được."
Lão Cao nhạy bén mà nhận ra thái độ của Cố Tu Nghĩa thay đổi, càng cổ vũ tinh thần hắn hăng hái lên: "Còn không phải sao! Hay là vậy, tối nay tôi mời khách, chúng ta cùng tâm sự, người chưa kết hôn, họ không hiểu được!
"Ăn cơm thì thôi," Cố Tu Nghĩa lịch sự từ chối: "Dạ dày Kỷ Nguyễn không tốt lắm, tôi mang em ấy về nhà ăn."
Vốn lão Cao cũng không ôm hy vọng gì, lập tức gật đầu: "Aii, cũng đúng, sức khỏe là quan trọng nhất, bạn học cũ thì lúc nào cũng có thể tụ tập gặp nhau!"
Cố Tu Nghĩa cũng không nói nhiều lời vô nghĩa: "Chuyện tham gia đấu thầu, cậu liên hệ với người phụ trách là Tiểu Hoàng đi, cứ theo quy trình mà làm."
Lão Cao sửng sốt, ngay sau đó vui mừng quá đỗi: "Ai! Được được! Cảm ơn Chủ tịch Cố! Cảm ơn ngài!!"
Lão Cao nằm mơ cũng không nghĩ đến có thể đi đường tắt nhanh như vậy.
Mấy ngày nay hắn chạy lên chạy xuống đi theo nịnh bợ Bạch Việt cũng chỉ vì có được lời này của Cố Tu Nghĩa.
Những công ty mới mở như bọn họ muốn hợp tác cùng tập đoàn Cố thị quả thật là điều viển vông, thậm chí tư cách ghi danh đấu thầu cũng không có.
Nhưng có một câu nói này của Cố Tu Nghĩa, ít nhất còn có thể bước một chân vào thế giới rộng lớn kia, cho dù cuối cùng chuyện không thành cũng không sao, có thể thông qua Cố Tu Nghĩa làm quen với người họ Hoàng kia, ít nhất còn có cơ hội tranh thủ một chút phần cặn thừa, Cố Tu Nghĩa không để vào trong mắt, nhưng đối với nhà bọn hắn chính là mối làm ăn không nhỏ!
"Kỷ Nguyễn!" Tiếng quát khẽ khiến lão Cao giật nảy mình, quay đầu lại, chỉ thấy Cố Tu Nghĩa nông nóng bắt lấy tay Kỷ Nguyễn, nào còn bộ dáng ung dung như vừa rồi.
"Không phải anh nói em chỉ có thể ăn hai miếng sao?"
Cố Tu Nghĩa bất đắc dĩ, nhìn hộp kem đã thấy đáy, hắn chỉ hơi không để ý một chút, Kỷ Nguyễn liền lén lút ăn hết phân nửa.
Kỷ Nguyễn cũng có chút khiếp sợ, vừa rồi cậu xem đến nhập tâm, mà hộp kem vốn dĩ đã nhỏ, chưa được hai miếng đã sắp hết sạch.
Cậu chậm rãi nhếch môi, cười gượng hai tiếng: "Xin lỗi mà, em không chú ý..."
"......"
Ăn cũng đã ăn rồi, Cố Tu Nghĩa còn có biện pháp nào?
Hắn chỉ có thể tịch thu phần kem còn lại, bỏ lại một câu "Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa", rồi sau đó ôm lấy Kỷ Nguyễn rời đi.
"Chủ tịch Cố đi thong thả!" Lão Cao ân cần phất tay.
Nhìn thấy bóng dáng hai người đã đi xa, lúc này mới hoàn toàn thở phào.
Hắn xoay người nhìn về phía Bạch Việt, gương mặt tươi cười không còn sót lại chút gì, vẫy vẫy ống tay áo: "Thôi, Tiểu bạch này, hai bọn tôi cũng về trước đây, công ty còn có việc, cậu cứ tùy tiện."
Liền từ cậu Bạch biến thành Tiểu Bạch?
Bạch Việt bị Cố Tu Nghĩa đáp trả một hồi, mặt mũi mất sạch, sao còn có thể chịu được Cao Đại Hải xem thường mình, lập tức chỉ tay vào mũi hắn:
"Cao Đại Hải, đây là thái độ cậu dùng để nói chuyện với tôi? Cậu đã quên lúc trước nịnh bợ tôi thế nào rồi à!?
"Cậu còn muốn thái độ thế nào?" Cao Đại Hải lập tức trở mặt: "Không đòi cậu tiền cơm đã là cho cậu mặt mũi rồi!"
Hắn xoay người, học theo Cố Tu Nghĩa ôm vợ mình rời đi, phun một tiếng:
"Thật mẹ nó đen đủi mà, ăn của ông đây hai bữa cơm, tiêu phí mất 1 vạn tệ, kết quả con mẹ nó là phồng má giả làm người mập, không làm được việc gì, còn chẳng bằng ông đây khen đứa bé họ Kỷ kia thêm mấy câu."
Cô gái cười khẽ: "Em đã nói thế nào, người có thể lôi ra bằng chứng thì đã khác rồi. Việc kinh doanh nhà họ Bạch từ mấy năm trước đã sắp xong đời rồi, nếu cậu ta có chút quan hệ gì với Cố Tu Nghĩa, người ta có thể không giúp sao? Chỉ có đồ ngốc nhà anh, cậu ta nói cái gì cũng tin."
Cao Đại Hải ngây ngô cười: "Kia đương nhiên, vẫn là vợ anh thông minh."
"Anh về đem chuyện hôm nay nói lại với bạn bè cùng trường để đỡ có người lại nhận nhầm, em thấy Chủ tịch Cố đã phiền chán họ Bạch kia cũng không phải ngày một ngày hai đâu, chỉ cần làm hắn vui vẻ, kinh doanh nhà chúng ta mới càng khởi sắc."
"Được, được, tất cả đều nghe em."
Trước nay Bạch Việt chưa từng phải tức giận nhiều như vậy trong cùng một ngày, toàn thân anh ta căng chặt đến cực điểm, nhịn không được mà phát run, trong đầu đều là hình ảnh Cao Đại Hải sỉ nhục mình, còn có biểu tình khi rời đi của Cố Tu Nghĩa.
Quan tâm săn sóc như vậy, sủng nịch nhéo mặt một tên nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh, đè thấp giọng nói nói chuyện, muốn dạy dỗ lại không dám lớn tiếng.
Từ trước đến nay anh ta chưa từng thấy Cố Tu Nghĩa như vậy.
- ------------------
Buổi tối về nhà, không ngoài dự liệu, Kỷ Nguyễn không thể ăn bò bít tết.
Dưới tác dụng của bắp rang bơ và kem lạnh, dạ dày yếu ớt của cậu có chút tạo phản, miễn cưỡng nuốt xuống mấy thìa cháo, lại bị Cố Tu Nghĩa ép uống thuốc, chỉ có thể nằm bẹp trên giường.
Cố Tu Nghĩa tắm rửa xong tay chân nhẹ nhàng chen vào ổ chăn của Kỷ Nguyễn, xoa xoa làm ấm bàn tay rồi duỗi vào trong áo đặt lên bụng cậu, eo bụng thật gầy, nuôi lâu như vậy cũng không lên được hai lạng thịt, bây giờ cái bụng còn lạnh căm căm, sờ lên thấy thật đáng thương.
Cố Tu Nghĩa có hơi đau lòng: "Còn khó chịu không bé cưng?"
Kỷ Nguyễn trở mình vùi vào trong lòng ngực hắn, gương mặt và môi đều trắng, Cố Tu Nghĩa nhìn thấy vừa đau lòng lại tức giận: "Đã nói ăn kem ít thôi, em lại không nghe, giờ đau bụng chỉ có mình em chịu."
Kỷ Nguyễn cũng có chút giận dỗi: "Em cũng nói là em không cố ý mà, còn không phải do lúc ấy vẻ mặt của Bạch Việt thực sự rất xuất sắc sao?"
Nói đến cái này Cố Tu Nghĩa lại muốn cười, đối với Kỷ Nguyễn chỉ thấy bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ này vô tâm không phổi cái gì cũng biến thành vở kịch mà xem, thậm chí cậu cũng là lúc đang hăng say diễn tả lại khung cảnh đặc sắc hôm nay cho dì Triệu nghe, đột nhiên dạ dày bắt đầu đau.
Cơn đau ập đến bất ngờ không kịp phòng bị, khiến cậu lập tức cong người ôm bụng.
Cũng dọa Cố Tu Nghĩa một cú sốc.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa còn sợ lại mà sờ sờ cái bụng Kỷ Nguyễn: "Được được, không trách em, trách anh không để ý đến em."
Kỷ Nguyễn giận dỗi mà cọ cọ trên đầu vai Cố Tu Nghĩa, chuyện này cứ như vậy qua đi.
Chỉ chốc lát sau, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Tu Nghĩa: "Vụ làm ăn kia anh sẽ không thật sự giúp lão Cao chứ?"
Cố Tu Nghĩa đối diện với ánh mắt lo lắng của Kỷ Nguyễn, cười nói: "Đương nhiên sẽ không, tất cả mọi công ty đều phải tuân theo quy trình, trải qua quá trình kiểm duyệt khắt khe, anh sẽ không can thiệp."
Kỷ Nguyễn lúc này mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
Cố Tu Nghĩa xoa nắn cằm cậu: "Sao thế, sợ anh vì sắc đẹp mà đánh mất lý trí (*) à, người khác chỉ cần khen em một câu liền sẽ đáp ứng hắn?"
(*) 色令智昏 /sè lìng zhì hūn/ (sắc lệnh trí hôn): thành ngữ
Gương mặt Kỷ Nguyễn hơi đỏ, ngượng ngùng: "... Không có, em chỉ là lo lắng thôi."
"Yên tâm," Cố Tu Nghĩa ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Anh sẽ nỗ lực đi làm kiếm tiền, dù sao trong nhà còn có bảo bối không có núi vàng núi bạc thì không nuôi nổi, sao có thể vung tiền tiêu xài lãng phí được đúng không?"
Kỷ Nguyễn cười đấm ngực hắn: "Em nào có khó nuôi như thế?"
"Đúng đúng đúng," Cố Tu Nghĩa vội vàng xin khoan dung: "Anh nói sai rồi, bé cưng nhà chúng ta không khó nuôi, là anh sợ thôi."
"Anh sợ cái gì?"
Đôi mắt Kỷ Nguyễn rất sáng, khi cười ánh mắt long lanh giống như có dòng suối nhỏ dưới dáy mắt.
Cố Tu Nghĩa lẳng lặng nhìn cậu, cúi người hôn lên đôi mắt cậu.
"Sợ em sẽ bị bệnh, sợ chăm sóc em không tốt, sợ sẽ không nuôi em lớn được."
Mỗi khi Cố Tu Nghĩa nhắc đến thân thể cậu, liền sẽ không tự giác mà nghiêm túc lên, có đôi khi còn lộ ra dáng vẻ ưu sầu.
Kỷ Nguyễn vùi sâu trong lồng ngực hắn, dùng tư thế an ủi vòng tay ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng nói: "Em sẽ không."
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Kỷ Nguyễn: "Ừm, sẽ không."
Như là đang an ủi Kỷ Nguyễn, cũng như là đang an ủi chính mình.
Hắn lại sờ bụng Kỷ Nguyễn: "Dạ dày còn đau không?"
"Không đau," Kỷ Nguyễn từ trong ngực hắn ló đầu ra, tóc lộn xộn mà cười với hắn: "Nhưng anh lại xoa xoa cho em đi."
Cố Tu Nghĩa vĩnh viễn không có khả năng từ chối Kỷ Nguyễn làm nũng.
"Được." Hắn cười nói.
Kết quả hắn lại bắt đầu hôn xuống.
"Ưm...... Này, anh làm gì thế!" Kỷ Nguyễn dùng chút sức lực đẩy hắn ra, tức giận mà thở dốc: "Bảo anh xoa bụng, không phải bảo anh hôn em."
Bàn tay Cố Tu Nghĩa đặt trên dạ dày Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng xoa, nhưng vẫn không ngừng cúi người hôn cậu, hàm hồ nói:
"Anh là người làm buôn bán, đương nhiên sẽ cần thu phí."
Kỷ Nguyễn dừng lại, nén cười quay đầu đi:
"Bệnh tâm thần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.