Chương 13
Hoa Dung
20/03/2024
Nghe tôi hỏi, chị Hai lại đứng lên đi một ít, chẳng biết để làm gì, chắc là ra oai.
"Nhà ít phước, biết ai kia có ăn nằm với thằng nào không lại đẻ ra cái đồ vô sinh, báo hại hết chỗ nói. Vậy mà ba vẫn thương đấy em, em nên thấy khổ vì mình cưới trúng củ khoai, có mà không dùng được."
Ôi, bà Hai này nói chuyện tế nhị, nói mà vô duyên hết sức. Chỗ này toàn đàn bà con gái, mà chị ta nói "củ khoai", "yếu sinh lí", "vô sinh" này nọ. Chắc nói không biết ngượng mồm, mấy bà chị chồng kia cũng hơi ngại ngại rồi, ai cũng cười gượng hết trơn, chắc có mình bà má chồng tôi là bình tĩnh nhất.
Dù không biết chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng nghe chị ta nói xấu chồng mình thì sốt ruột thật, ai lại thích người đời đi chế diễu chồng mình, lại còn là chị em trong nhà, ăn nói thế mà được.
Vậy...cái chuyện lúc nãy ba bảo tôi mua thuốc tẩm bổ để dễ có cháu cho ông là ông đang an ủi tôi đấy à. Thật tình, sao lại làm như thế chứ, rõ ràng ông biết con trai mình không thể có con được, vậy mà ông còn giục vợ con mình nhanh chóng có cháu... Bực thật.
"Dạ, anh có yếu sinh lí thì chị cũng đừng có nói thế ạ. Không có con thì cũng có sao đâu, hạnh phúc, đủ ăn đủ uống là được rồi."
"Không không, em nghĩ sai rồi. Không phải không có con thì hưởng gì đâu em, phải xem ai con ruột, ai con hoang nữa cơ. Bộ em nghĩ ba chồng em hồ đồ lắm hả em, có hay không con thì cũng chắc kèo không có cửa với đống gia sản nhà này đâu Út Hà!"
Ủa bộ tôi hỏi rồi mượn chị ta trả lời, chắc cay lâu lắm rồi giờ mới có dịp nói ra. Nói sao, tự dưng tôi thấy lạ quá, rõ ràng cái bà mẹ mang nặng đẻ đau là má chồng, đang ngồi đây mà bà ấy lại im lặng đến lạ, bộ má cũng sợ con hay gì mà để lên mặt thế kia.
Tôi tức sôi cả máu cục, tay gồng mà răng cắn chặt lại với nhau. Chắc tôi tức mà tăng xông quá:
"Dạ thôi, có gì thì nói sau. Em có chút mệt, xin phép mẹ với mấy chị, em lên phòng trước."
"Ừaaa, nhớ nghỉ ngơi cho tốt nha Út Hàaaa!"
Cuối câu chị ta còn kéo dài, thật tức quá trời quá đất, nếu như chị ta không phải chị chồng thì tôi đánh cũng ói ra mật xanh mật vàng.
Lên phòng, tôi đem vài thứ mà trước đó đã mang theo bên mình. Bên trong có con búp bê bằng vải, hình con mèo, trời ơi tôi phải nói là cuồng mèo, cuồn cún, nhưng cún thì lớn nhanh quá nên tôi thích mèo hơn, dễ bế hơn.
Con mèo vải này là ba tôi mua cho đấy, lúc nhỏ tôi rất thích, lớn rồi vẫn thích, ông không mua được mèo và cũng không có khả năng mua. Vì thương tôi nên ba cất tiền, mua cho con mèo vải này, nói mà, cái thời tôi nhỏ còn nghèo hơn thế này nữa, cơm ăn hai bữa thì hiếm lắm mới có, vậy mà ba mua cho tôi, bởi thế tôi mới thương ông nhất.
Vài hôm sau, thì anh cũng méo về nhà đâu. Tôi thì đã quen rồi, không anh tôi cũng không chết được. Hôm nay tôi được ba chồng hậu hĩnh, ông đưa tôi đi lên thành phố. Vì thấy tôi ở nhà lúc nào cũng lủi thủi nên dịp ông lên thành phố thì đưa tôi theo để đi chơi luôn, lúc đầu thì tôi không đồng ý do ngại, mà ông nói quá thì tôi cũng nghe luôn.
Mấy bà chị chồng thì khỏi phải bàn, mấy mụ ghét tôi ra mặt, chắc sợ tôi giành tài sản đây mà. Mà kệ mấy mụ, tôi chả thèm, có ăn là được rồi, tiền nhiều thì tôi tiêu nào xuể, tôi thích tiền tự kiếm rồi mua sắm cho ba tôi hơn.
Ông phải lên phòng làm việc, tôi thì biết thành phố rồi đó, nhưng mà chỗ này không phải chỗ tôi ở trước kia nên lạ lắm. Không biết đi đâu nên theo ông lên trên phòng làm việc luôn, ba chồng tồi làm ở trụ sở lớn trên thành phố, chức cũng cao lắm chứ đùa, ai đi ngang đi ngửa cũng chào, nhìn mà hãnh diện thay.
Đang ngồi trong phòng thì tôi thấy có ai tìm ba chồng tôi, ông là một người có tuổi rồi, chắc bằng ba chồng tôi. Cái bụng ông hơi bia, to chình ình, tóc thì hơi hói một tí thôi. Nghe nói là bạn bè thuở xưa, cái ông bạn của ba chồng thấy tôi mới hỏi:
"Ủa, ai đây? Anh đem đứa con thất lạc nào nữa lên đây vậy?"
"Bậy. Con bé là vợ thằng Út, mới cưới vài tháng trước, nhà chán quá với thấy con bé ngột ngạt nên đưa lên đây chơi vài hôm."
Ba chồng tôi tặc lưỡi rồi trả lời đấy, ông uy nghiêm lắm, nói câu nào rõ ràng câu đó. Ba chồng thương con dâu vậy còn gì bằng, ông chú đó mới bĩu môi rồi gật gật, nhìn tôi thì cười cười, hình như hợp ý.
"Nhìn con bé dịu dàng nè, chẳng như mấy đứa dâu con kia. Tiếc ha, đợt đó tôi không rảnh để đi dự, mà thằng chồng nó đâu sao không đưa đi mà ngồi tróc ngóc vậy?"
Ba chồng tôi nói với ông chú : "Thằng đó ở đâu tôi chả biết, mà đi gọi nó đi, đưa con bé đi, ngồi không cũng nản."
Ông chú thì cũng gật gật, hai tay chấp ra đằng sau, đúng thật thì sao ai quen biết ba tôi cũng hiền hết trơn, nhất là mấy người thân thiết, hay nói chuyện ấy. Chị Ba rồi ông chú này, nhìn ai cũng hiền, chắc là tâm sinh tướng, chọn bè mà chơi, chọn con mà sanh.
_______
Một hồi sau khi ông chú kia đi, thì tôi ngồi đó ngóng, không biết anh làm gì ở đây, chỗ này cũng gọi là gần đồn cảnh sát, cái chỗ ấy nó dính liền luôn. Lúc nãy tôi thấy vài người mặc quân phục đi đi lại lại ấy, nhìn oai ghê gớm, mà tôi cũng thích Phúc mặc đồ đó ấy, nhìn nó đẹp làm sao, lúc trước có thấy thân hình anh, cảm thấy anh đẹp cực kì, đồ kia giống vest, mặc lên là hết nước chấm.
*Cốc cốc
"Vào đi."
Ba chồng tôi nghe tiếng gõ cửa thì nói, bên ngoài đi vào một người...thì là chồng tôi, Phúc. Như tôi mong ước, anh mặc quân phục, oai phong thật, mà trang phục của anh với ba chồng giống nhau, khí chất lại khác nhau, ba chồng thì uy nghiêm, nghiêm túc, anh thì trẻ trung, đẹp đẽ.
Bộ đồ anh ướm lên nó bó lại các cơ của anh, hay là do cơ anh to quá. Phúc nhìn đô khi mặc đồ này lắm, tự dưng tôi thấy chồng mình quá đẹp trai, lại còn lịch lãm, mặt anh không hiểu sao mà căng như dây đàn, nhìn tôi anh hỏi:
"Em lên đây làm gì vậy?"
"Nhà ít phước, biết ai kia có ăn nằm với thằng nào không lại đẻ ra cái đồ vô sinh, báo hại hết chỗ nói. Vậy mà ba vẫn thương đấy em, em nên thấy khổ vì mình cưới trúng củ khoai, có mà không dùng được."
Ôi, bà Hai này nói chuyện tế nhị, nói mà vô duyên hết sức. Chỗ này toàn đàn bà con gái, mà chị ta nói "củ khoai", "yếu sinh lí", "vô sinh" này nọ. Chắc nói không biết ngượng mồm, mấy bà chị chồng kia cũng hơi ngại ngại rồi, ai cũng cười gượng hết trơn, chắc có mình bà má chồng tôi là bình tĩnh nhất.
Dù không biết chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng nghe chị ta nói xấu chồng mình thì sốt ruột thật, ai lại thích người đời đi chế diễu chồng mình, lại còn là chị em trong nhà, ăn nói thế mà được.
Vậy...cái chuyện lúc nãy ba bảo tôi mua thuốc tẩm bổ để dễ có cháu cho ông là ông đang an ủi tôi đấy à. Thật tình, sao lại làm như thế chứ, rõ ràng ông biết con trai mình không thể có con được, vậy mà ông còn giục vợ con mình nhanh chóng có cháu... Bực thật.
"Dạ, anh có yếu sinh lí thì chị cũng đừng có nói thế ạ. Không có con thì cũng có sao đâu, hạnh phúc, đủ ăn đủ uống là được rồi."
"Không không, em nghĩ sai rồi. Không phải không có con thì hưởng gì đâu em, phải xem ai con ruột, ai con hoang nữa cơ. Bộ em nghĩ ba chồng em hồ đồ lắm hả em, có hay không con thì cũng chắc kèo không có cửa với đống gia sản nhà này đâu Út Hà!"
Ủa bộ tôi hỏi rồi mượn chị ta trả lời, chắc cay lâu lắm rồi giờ mới có dịp nói ra. Nói sao, tự dưng tôi thấy lạ quá, rõ ràng cái bà mẹ mang nặng đẻ đau là má chồng, đang ngồi đây mà bà ấy lại im lặng đến lạ, bộ má cũng sợ con hay gì mà để lên mặt thế kia.
Tôi tức sôi cả máu cục, tay gồng mà răng cắn chặt lại với nhau. Chắc tôi tức mà tăng xông quá:
"Dạ thôi, có gì thì nói sau. Em có chút mệt, xin phép mẹ với mấy chị, em lên phòng trước."
"Ừaaa, nhớ nghỉ ngơi cho tốt nha Út Hàaaa!"
Cuối câu chị ta còn kéo dài, thật tức quá trời quá đất, nếu như chị ta không phải chị chồng thì tôi đánh cũng ói ra mật xanh mật vàng.
Lên phòng, tôi đem vài thứ mà trước đó đã mang theo bên mình. Bên trong có con búp bê bằng vải, hình con mèo, trời ơi tôi phải nói là cuồng mèo, cuồn cún, nhưng cún thì lớn nhanh quá nên tôi thích mèo hơn, dễ bế hơn.
Con mèo vải này là ba tôi mua cho đấy, lúc nhỏ tôi rất thích, lớn rồi vẫn thích, ông không mua được mèo và cũng không có khả năng mua. Vì thương tôi nên ba cất tiền, mua cho con mèo vải này, nói mà, cái thời tôi nhỏ còn nghèo hơn thế này nữa, cơm ăn hai bữa thì hiếm lắm mới có, vậy mà ba mua cho tôi, bởi thế tôi mới thương ông nhất.
Vài hôm sau, thì anh cũng méo về nhà đâu. Tôi thì đã quen rồi, không anh tôi cũng không chết được. Hôm nay tôi được ba chồng hậu hĩnh, ông đưa tôi đi lên thành phố. Vì thấy tôi ở nhà lúc nào cũng lủi thủi nên dịp ông lên thành phố thì đưa tôi theo để đi chơi luôn, lúc đầu thì tôi không đồng ý do ngại, mà ông nói quá thì tôi cũng nghe luôn.
Mấy bà chị chồng thì khỏi phải bàn, mấy mụ ghét tôi ra mặt, chắc sợ tôi giành tài sản đây mà. Mà kệ mấy mụ, tôi chả thèm, có ăn là được rồi, tiền nhiều thì tôi tiêu nào xuể, tôi thích tiền tự kiếm rồi mua sắm cho ba tôi hơn.
Ông phải lên phòng làm việc, tôi thì biết thành phố rồi đó, nhưng mà chỗ này không phải chỗ tôi ở trước kia nên lạ lắm. Không biết đi đâu nên theo ông lên trên phòng làm việc luôn, ba chồng tồi làm ở trụ sở lớn trên thành phố, chức cũng cao lắm chứ đùa, ai đi ngang đi ngửa cũng chào, nhìn mà hãnh diện thay.
Đang ngồi trong phòng thì tôi thấy có ai tìm ba chồng tôi, ông là một người có tuổi rồi, chắc bằng ba chồng tôi. Cái bụng ông hơi bia, to chình ình, tóc thì hơi hói một tí thôi. Nghe nói là bạn bè thuở xưa, cái ông bạn của ba chồng thấy tôi mới hỏi:
"Ủa, ai đây? Anh đem đứa con thất lạc nào nữa lên đây vậy?"
"Bậy. Con bé là vợ thằng Út, mới cưới vài tháng trước, nhà chán quá với thấy con bé ngột ngạt nên đưa lên đây chơi vài hôm."
Ba chồng tôi tặc lưỡi rồi trả lời đấy, ông uy nghiêm lắm, nói câu nào rõ ràng câu đó. Ba chồng thương con dâu vậy còn gì bằng, ông chú đó mới bĩu môi rồi gật gật, nhìn tôi thì cười cười, hình như hợp ý.
"Nhìn con bé dịu dàng nè, chẳng như mấy đứa dâu con kia. Tiếc ha, đợt đó tôi không rảnh để đi dự, mà thằng chồng nó đâu sao không đưa đi mà ngồi tróc ngóc vậy?"
Ba chồng tôi nói với ông chú : "Thằng đó ở đâu tôi chả biết, mà đi gọi nó đi, đưa con bé đi, ngồi không cũng nản."
Ông chú thì cũng gật gật, hai tay chấp ra đằng sau, đúng thật thì sao ai quen biết ba tôi cũng hiền hết trơn, nhất là mấy người thân thiết, hay nói chuyện ấy. Chị Ba rồi ông chú này, nhìn ai cũng hiền, chắc là tâm sinh tướng, chọn bè mà chơi, chọn con mà sanh.
_______
Một hồi sau khi ông chú kia đi, thì tôi ngồi đó ngóng, không biết anh làm gì ở đây, chỗ này cũng gọi là gần đồn cảnh sát, cái chỗ ấy nó dính liền luôn. Lúc nãy tôi thấy vài người mặc quân phục đi đi lại lại ấy, nhìn oai ghê gớm, mà tôi cũng thích Phúc mặc đồ đó ấy, nhìn nó đẹp làm sao, lúc trước có thấy thân hình anh, cảm thấy anh đẹp cực kì, đồ kia giống vest, mặc lên là hết nước chấm.
*Cốc cốc
"Vào đi."
Ba chồng tôi nghe tiếng gõ cửa thì nói, bên ngoài đi vào một người...thì là chồng tôi, Phúc. Như tôi mong ước, anh mặc quân phục, oai phong thật, mà trang phục của anh với ba chồng giống nhau, khí chất lại khác nhau, ba chồng thì uy nghiêm, nghiêm túc, anh thì trẻ trung, đẹp đẽ.
Bộ đồ anh ướm lên nó bó lại các cơ của anh, hay là do cơ anh to quá. Phúc nhìn đô khi mặc đồ này lắm, tự dưng tôi thấy chồng mình quá đẹp trai, lại còn lịch lãm, mặt anh không hiểu sao mà căng như dây đàn, nhìn tôi anh hỏi:
"Em lên đây làm gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.