Chương 26
Hoa Dung
29/03/2024
"Ừm, ba bàn bạc với anh, chờ em lên rồi đặt cho cái tên, dù sao cũng là em làm chủ mà."
Nghe thấy thì tôi xúc động quá trời, đầy đủ và ưu tiên cho tôi, hai người đàn ông trong nhà đều tốt và giành cho tôi những điều đẹp nhất. Dù ba chồng không phải là ba ruột, nhưng ông lại đối xử với người con dâu này là tôi rất tốt, không hề có một chút không công bằng.
Xúc động, tôi lau giọt lệ ẩn trên mắt, dụi dụi vài cái. Phúc vòng cánh tay, kéo vai và ôm lấy tôi, xoa xoa bả vai:
"Ngoan, ba luôn muốn em sống tốt. Ông biết em luôn bị anh chị đối xử bất công, quyết định này ba quyết định cho em lâu lắm rồi, đến giờ mới có lí do để tặng cho em. Ráng cùng anh lo cho nó thật xứng đáng với món quà ba tặng nha em."
Tôi dụi đầu vào người anh, môi khẽ nói:
"Em biết rồi, em sẽ thật cố gắng...anh cũng đừng đặt em lên vai quá nặng, vì em mà anh phải xin ba cắt lượng công việc, phải thường xuyên chạy đôn chạy đáo giữa nơi làm việc và nhà, mệt mỏi lại ở nhà trông một đứa con gái vừa vô dụng, vừa không có gì cả..."
Ai mà không muốn giảm giờ làm chứ, mà cái cách này nếu anh làm như thế, người đời sẽ dèm pha anh, xem anh là một người đàn ông chỉ biết xem vợ là trên hết. Tôi muốn anh khoẻ hơn, nhưng có vẻ anh ở nhà với tôi cũng rất mệt, hôm nào anh cũng tranh thủ, công việc tôi nghe anh nói cũng có nhiều lúc dang dở, nhưng rồi lại xua tan đi, xem như không có gì.
Ngày ngày, anh đều nhễ nhại, chạy về với tôi đúng giờ...chỉ vì tôi muốn anh hẹn đúng giờ, tự dưng lại cảm thấy bản thân có lỗi với anh, làm anh càng ngày càng mệt mỏi hơn, sợ tôi buồn, sợ tôi bị bắt nạt rồi lại sợ tôi không chịu ăn uống đầy đủ...
Phúc véo sóng mũi đang cay xè của tôi, nhẹ nhàng:
"Ngốc ạ, không phải là lỗi của em đâu. Anh không mệt gì cả, bên em là anh khỏẻ rồi, lựa chọn của anh, em đừng xem đó là lỗi của mình."
Anh sau đó lại đưa tôi vào bên trong, ở bên trong Phúc nói đã chuẩn bị sẵn vài người làm sẽ phụ giúp tôi hằng ngày, nam có, nữ có, nhưng họ đều là những thanh thiếu niên, tuổi còn rất trẻ, có người còn nhỏ hơn tôi rất nhiều. Ai đi ngang đi ngửa cũng chào tôi một tiếng là "mợ Út", nhìn như họ biết rành về tôi lắm vậy, mà tôi nghĩ chắc cũng là do tôi đang đi cùng Phúc, anh cũng thoải mái nên họ bảo thế.
Tôi có hỏi anh lí do vì sao chỉ chọn người nhỏ tuổi mà không có lấy một người có chút tuổi tác, thì anh chỉ nói vu vơ vài điều có chút ẩn ý. Anh nói họ sau này sẽ có thể giúp tôi những thứ không thể ngờ và đặc biệt là ít mưu mô hơn vài người trưởng thành.
Ở trong thiết kế cũng khá vừa mắt với tôi, nó bao bọc toàn là gỗ, ở giữa thì có một quầy đứng cho người bán thuốc, giống mấy cái chỗ bán thuốc thời xưa ơi là xưa ấy.
Ở sau lưng quầy đứng có một tủ đựng thuốc cao trọc trời, kèm theo là một cái thang nhỏ bốn chân, hai bên cũng là mấy cái tủ đựng đủ loại thuốc, không chứa hết thuốc thì lại đặt mấy cái thùng ở kho.
Có vài người đang sắp xếp thuốc, tôi đi lại bóc một cục rễ lên xem thử. Nó đều là loại thuốc tôi đã yêu cầu Phúc chọn cho tôi, lúc trước anh có hỏi tôi, nếu bán thuốc thì sẽ chọn thuốc gì, tôi nói vu vơ những loại tôi biết đến rành rọt nhất, không nghĩ anh lại nghe mà làm, thật thì anh luôn là người biết lắng nghe mà.
Tối đến, tôi với anh ở lại thành phố này vài ngày, thuận tiện cho anh đi làm luôn. Tôi ở trong căn phòng tại hiệu thuốc, nơi này cũng khá đầy đủ, có phòng ngủ rộng rãi ở phía trong, có cả nhà bếp, cứ như ngôi nhà khác vậy.
Vừa mới gội đầu xong, tôi lại ngồi tại chiếc giường có khăn trải màu trắng, nó cũng êm hơn cả cái giường ở nhà chồng tôi nữa. Vừa đặt mông xuống, nó đã mềm mại mà lún xuống. Thỏ giờ này cũng ngủ rồi, Phúc rất chu đáo, đã tìm mua cho Thỏ một cái ổ để nằm, khi Thỏ thấy thì liền lao vào, đến giờ tối thì ngủ luôn, chẳng thèm để tâm đến tôi nữa.
Tôi lấy khăn lau tóc mình, tóc vừa mới gội dầu gội mà Phúc đã đặc biệt mua cho tôi, giúp tóc chắc khỏe và kích thích mau dài. Không chỉ thấy mềm khi vừa mới gội xong, mà tôi còn thấy nó giúp tóc tôi thơm ngát, cái hương thơm không gắt lại dịu nhẹ như mùi hương của loài hoa ngũ sắc tôi từng thấy ở dưới quê.
Phúc đang nằm ngủ ở sau lưng tôi cũng bị đánh thức, anh ngáp ngắn ngáp dài vài cái:
"Em tắm xong rồi à, thấy đồ anh chuẩn bị hợp với da em không?"
"Dạ, hợp lắm anh. Mà cái mùi hương của chúng còn thơm quá chừng, em ngửi còn thích."
Anh thở nhẹ một cái, cười với tôi. Phúc lại nhích người đến gần tới tôi, anh ôm eo tôi từ đằng sau, cái mặt Phúc thì áp thẳng vào má tôi, hít hà vài cái rồi cảm thán:
"Thơm thật, nó rất giống cái mùi hương trên người em. Lúc nào ngửi, anh cũng muốn cắn luôn em."
Tôi nghe anh, suy nghĩ vài điều, bàn tay lại đặt lên cái má của Phúc, vừa chạm vào đã thấy hai làn da trên lệch nhiệt độ. Tôi vừa tắm nên tay còn lạnh, mặt anh lại có chút nóng nên anh tiện tay, vịn lại bàn tay tôi, giữ ở mặt anh, dụi dụi lại.
"Chồng...em gọi anh thế nhá."
Anh có chút kinh ngạc vì câu gọi "chồng" đầy bất ngờ, anh hạ mắt, môi cong nhẹ:
"Ùm, lần đầu em gọi đấy, gọi như thế anh thấy vui lắm...vợ của anh."
Phúc hôn vào má tôi, cái râu anh cạo vẫn còn chân râu, nó châm vào chi chít dôi chút, nhưng tôi bỏ qua luôn, đó là dấu hiệu trưởng thành của một người đàn ông mà. Tôi thích từng sợi tóc, yêu từng sợi râu của anh, yêu hết mọi thứ về anh, muốn bên cạnh anh mãi.
"Em yêu anh, đã yêu, đã thương...từ ngày anh cứu em khỏi đám biến thái ấy, em đã suy nghĩ về anh, từ khi anh hứa sẽ cưới em, em đã giành trọn niềm tin vào anh, ngày ngày tình cảm lại tăng thêm một chút. Chồng à...em cứ ngỡ anh thật sự không quay lại với em nữa, nhưng chúng ta lại có duyên như thế này.
Nghe thấy thì tôi xúc động quá trời, đầy đủ và ưu tiên cho tôi, hai người đàn ông trong nhà đều tốt và giành cho tôi những điều đẹp nhất. Dù ba chồng không phải là ba ruột, nhưng ông lại đối xử với người con dâu này là tôi rất tốt, không hề có một chút không công bằng.
Xúc động, tôi lau giọt lệ ẩn trên mắt, dụi dụi vài cái. Phúc vòng cánh tay, kéo vai và ôm lấy tôi, xoa xoa bả vai:
"Ngoan, ba luôn muốn em sống tốt. Ông biết em luôn bị anh chị đối xử bất công, quyết định này ba quyết định cho em lâu lắm rồi, đến giờ mới có lí do để tặng cho em. Ráng cùng anh lo cho nó thật xứng đáng với món quà ba tặng nha em."
Tôi dụi đầu vào người anh, môi khẽ nói:
"Em biết rồi, em sẽ thật cố gắng...anh cũng đừng đặt em lên vai quá nặng, vì em mà anh phải xin ba cắt lượng công việc, phải thường xuyên chạy đôn chạy đáo giữa nơi làm việc và nhà, mệt mỏi lại ở nhà trông một đứa con gái vừa vô dụng, vừa không có gì cả..."
Ai mà không muốn giảm giờ làm chứ, mà cái cách này nếu anh làm như thế, người đời sẽ dèm pha anh, xem anh là một người đàn ông chỉ biết xem vợ là trên hết. Tôi muốn anh khoẻ hơn, nhưng có vẻ anh ở nhà với tôi cũng rất mệt, hôm nào anh cũng tranh thủ, công việc tôi nghe anh nói cũng có nhiều lúc dang dở, nhưng rồi lại xua tan đi, xem như không có gì.
Ngày ngày, anh đều nhễ nhại, chạy về với tôi đúng giờ...chỉ vì tôi muốn anh hẹn đúng giờ, tự dưng lại cảm thấy bản thân có lỗi với anh, làm anh càng ngày càng mệt mỏi hơn, sợ tôi buồn, sợ tôi bị bắt nạt rồi lại sợ tôi không chịu ăn uống đầy đủ...
Phúc véo sóng mũi đang cay xè của tôi, nhẹ nhàng:
"Ngốc ạ, không phải là lỗi của em đâu. Anh không mệt gì cả, bên em là anh khỏẻ rồi, lựa chọn của anh, em đừng xem đó là lỗi của mình."
Anh sau đó lại đưa tôi vào bên trong, ở bên trong Phúc nói đã chuẩn bị sẵn vài người làm sẽ phụ giúp tôi hằng ngày, nam có, nữ có, nhưng họ đều là những thanh thiếu niên, tuổi còn rất trẻ, có người còn nhỏ hơn tôi rất nhiều. Ai đi ngang đi ngửa cũng chào tôi một tiếng là "mợ Út", nhìn như họ biết rành về tôi lắm vậy, mà tôi nghĩ chắc cũng là do tôi đang đi cùng Phúc, anh cũng thoải mái nên họ bảo thế.
Tôi có hỏi anh lí do vì sao chỉ chọn người nhỏ tuổi mà không có lấy một người có chút tuổi tác, thì anh chỉ nói vu vơ vài điều có chút ẩn ý. Anh nói họ sau này sẽ có thể giúp tôi những thứ không thể ngờ và đặc biệt là ít mưu mô hơn vài người trưởng thành.
Ở trong thiết kế cũng khá vừa mắt với tôi, nó bao bọc toàn là gỗ, ở giữa thì có một quầy đứng cho người bán thuốc, giống mấy cái chỗ bán thuốc thời xưa ơi là xưa ấy.
Ở sau lưng quầy đứng có một tủ đựng thuốc cao trọc trời, kèm theo là một cái thang nhỏ bốn chân, hai bên cũng là mấy cái tủ đựng đủ loại thuốc, không chứa hết thuốc thì lại đặt mấy cái thùng ở kho.
Có vài người đang sắp xếp thuốc, tôi đi lại bóc một cục rễ lên xem thử. Nó đều là loại thuốc tôi đã yêu cầu Phúc chọn cho tôi, lúc trước anh có hỏi tôi, nếu bán thuốc thì sẽ chọn thuốc gì, tôi nói vu vơ những loại tôi biết đến rành rọt nhất, không nghĩ anh lại nghe mà làm, thật thì anh luôn là người biết lắng nghe mà.
Tối đến, tôi với anh ở lại thành phố này vài ngày, thuận tiện cho anh đi làm luôn. Tôi ở trong căn phòng tại hiệu thuốc, nơi này cũng khá đầy đủ, có phòng ngủ rộng rãi ở phía trong, có cả nhà bếp, cứ như ngôi nhà khác vậy.
Vừa mới gội đầu xong, tôi lại ngồi tại chiếc giường có khăn trải màu trắng, nó cũng êm hơn cả cái giường ở nhà chồng tôi nữa. Vừa đặt mông xuống, nó đã mềm mại mà lún xuống. Thỏ giờ này cũng ngủ rồi, Phúc rất chu đáo, đã tìm mua cho Thỏ một cái ổ để nằm, khi Thỏ thấy thì liền lao vào, đến giờ tối thì ngủ luôn, chẳng thèm để tâm đến tôi nữa.
Tôi lấy khăn lau tóc mình, tóc vừa mới gội dầu gội mà Phúc đã đặc biệt mua cho tôi, giúp tóc chắc khỏe và kích thích mau dài. Không chỉ thấy mềm khi vừa mới gội xong, mà tôi còn thấy nó giúp tóc tôi thơm ngát, cái hương thơm không gắt lại dịu nhẹ như mùi hương của loài hoa ngũ sắc tôi từng thấy ở dưới quê.
Phúc đang nằm ngủ ở sau lưng tôi cũng bị đánh thức, anh ngáp ngắn ngáp dài vài cái:
"Em tắm xong rồi à, thấy đồ anh chuẩn bị hợp với da em không?"
"Dạ, hợp lắm anh. Mà cái mùi hương của chúng còn thơm quá chừng, em ngửi còn thích."
Anh thở nhẹ một cái, cười với tôi. Phúc lại nhích người đến gần tới tôi, anh ôm eo tôi từ đằng sau, cái mặt Phúc thì áp thẳng vào má tôi, hít hà vài cái rồi cảm thán:
"Thơm thật, nó rất giống cái mùi hương trên người em. Lúc nào ngửi, anh cũng muốn cắn luôn em."
Tôi nghe anh, suy nghĩ vài điều, bàn tay lại đặt lên cái má của Phúc, vừa chạm vào đã thấy hai làn da trên lệch nhiệt độ. Tôi vừa tắm nên tay còn lạnh, mặt anh lại có chút nóng nên anh tiện tay, vịn lại bàn tay tôi, giữ ở mặt anh, dụi dụi lại.
"Chồng...em gọi anh thế nhá."
Anh có chút kinh ngạc vì câu gọi "chồng" đầy bất ngờ, anh hạ mắt, môi cong nhẹ:
"Ùm, lần đầu em gọi đấy, gọi như thế anh thấy vui lắm...vợ của anh."
Phúc hôn vào má tôi, cái râu anh cạo vẫn còn chân râu, nó châm vào chi chít dôi chút, nhưng tôi bỏ qua luôn, đó là dấu hiệu trưởng thành của một người đàn ông mà. Tôi thích từng sợi tóc, yêu từng sợi râu của anh, yêu hết mọi thứ về anh, muốn bên cạnh anh mãi.
"Em yêu anh, đã yêu, đã thương...từ ngày anh cứu em khỏi đám biến thái ấy, em đã suy nghĩ về anh, từ khi anh hứa sẽ cưới em, em đã giành trọn niềm tin vào anh, ngày ngày tình cảm lại tăng thêm một chút. Chồng à...em cứ ngỡ anh thật sự không quay lại với em nữa, nhưng chúng ta lại có duyên như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.