Chương 28
Hoa Dung
29/03/2024
Trước đó tôi biết về hoa ngũ sắc chỉ vì nó đẹp, cũng biết nó trị bệnh ho, nhưng chưa từng thử qua loại thuốc này, ở cái thời bây giờ cũng ít có ai làm ra.
*Bài thuốc chữa trị bệnh ho như ho khan, ho ra máu, ho lao hoặc do thời tiết thay đổi. Bài thuốc trị chứng sổ mũi như nghẹt mũi, viêm xoang. Bài thuốc trị hạ sốt, kháng viêm, giải độc, tiêu sưng,...*
Ở trong tiệm thuốc, Phúc cũng nhập một số lượng hoa ngũ sắc được phơi nắng, để tôi có thể tham khảo mà bán, sẽ thu hút khách nếu như có tiến bộ. Anh cũng trang trí ở xung quanh rất là nhiều hoa đẹp, hoa giấy, hoa cúc và có cả loại hoa lưu ly hiếm có.
Sáng dậy anh đã đi làm rồi, nên tôi ở đây với mấy người làm lạ mặt. Nhìn thì ai cũng dễ gần, chỉ là do tôi không quen và cũng không dám bắt chuyện với ai cả, nhìn ai cũng qua lại qua lại làm công việc sắp xếp thuốc mà tôi ngơ ngác, không biết giúp từ khâu nào cả, đến chỗ nào cũng bị giành mất...
Trưa trời rồi, tôi lại có chút chán. Ở trên này không như dưới quê, nhà chồng tôi. Nếu như ở nhà thì ra vô còn có ba Tư mà nói qua nói lại hai, ba câu, ở trên này toàn người lạ, tôi chỉ biết ngồi đó cho thời gian trôi qua.
"Chán quá...chán quá đi..."
Tôi lặp đi lặp lại câu "chán" để giết thời gian, bổng từ đâu có một con bé chạy đến, nó khoảng mười lăm tuổi, con bé nhỏ nhắn xinh xắn lắm. Bé này đang mới trong tuổi dậy thì nên vẫn còn thấp, bé nó mặc đồ không đẹp mà còn thô sơ nữa, thì tôi cũng không biết bé con này là ai nữa, nói là người làm Phúc đem về thì tôi chưa hề nhìn thấy cô bé từ hôm qua đến nay bao giờ cả. Nó đứng trước mặt, tôi nhìn nó rồi hỏi:
"Em tên gì? Là ai mà chị thấy lạ thế?"
Nó gãi đầu, cười khì khì giống ngại:
"Dạ, em tên Thùy, em được cậu Phúc mướn về để làm người làm riêng cho mợ."
"Người làm riêng? Là em chỉ đi theo chị thôi đấy hả?"
Nó gật đầu lia lịa, tôi thấy khó hiểu quá chừng, nếu như ở đây thì khấu gì người làm mà anh còn mướn riêng... chẳng lẽ Phúc là muốn bé Thùy này về nhà rồi đi theo tôi luôn sao?
Nếu như nói thế thì tôi cũng thấy lạ, vì ở nhà cũng có người làm...à mà đúng rồi, ở nhà mấy con ở không tốt với tôi, nó theo phe mấy mụ kia hết rồi, hèn chi anh mướn bé Thuy về. Giờ này cũng xế chiều rồi mà tôi chưa thấy anh đâu, lúc này lại có tiếng nói của Phúc:
"Em thấy bé Thùy có hài lòng với em không?"
Tôi nhìn Phúc ngơ ngác, anh đi lại đứng đối diện với tôi, tôi liền hỏi:
"Anh mướn bé về làm gì nữa? Ở đây thì nhiều người quá rồi, còn ở nhà em có làm gì đâu, về đó bé Thùy lại bị ăn hiếp thì khổ biết bao."
Anh cười, lấy tay xoa đầu tôi, làm tóc xù lên một nhúm nhỏ:
"Em yên tâm, anh chẳng chọn người dễ bị bắt nạt đâu, nhỏ mà có võ, với lại Thùy là bé con có gia đình quen biết với nhà bên mẹ ruột anh. Em không cần lo đâu, từ nay nhóc này sẽ đi theo em về đến nhà chăm cho em khi không có anh ở nhà."
Bé Thùy bên cạnh cũng cười tươi lắm, chắc cũng gọi là chú cháu thân nhau, mà nhìn bé Thùy hiền chứ không như kiểu giả tạo, từ khâu nói chuyện đến cách đi đứng đều thoải mái, không gò bó hay là có dấu hiệu dạy dỗ khắc khe.
Tôi cũng thấy thích Thùy, bé này nhỏ hơn tôi cũng khá huống hồ gì đối với Phúc, tôi cười rồi gật đầu, nhìn sang:
"Thôi, em đi đâu chơi đi, chỗ này đứng nhìn chị với Phúc nói chuyện hoài thì chán lắm."
Nó nhướng mày, rồi cũng gật gật gọn lẹ:
"Dạ."
Thùy đi rồi, tôi lại ở đằng trước với Phúc. Giờ này nắng chiều cũng hết rồi nên nhà có chút tối, lại có người nhanh tay hơn miệng tôi, bật lên cho sáng nhà sáng cửa.
Phúc ngồi xuống bên cạnh tôi, cái ghế gỗ đơn làm tôi với anh cách xa nhau. Trên người anh lúc nào cũng mặc áo sơ mi trắng, quần yếm giành cho nam, nhìn đẹp lắm mà chỉ có điều tôi thấy hơi cũ, ngày này qua ngày khác anh chỉ dùng có một màu đen đơn sơ, chẳng có kiểu khác.
Hôm trước tôi có lục tủ đồ anh, xem trong tủ đồ có gì thì ngạc nhiên, bên trong anh chỉ vỏn vẹn có hai cái bộ đồ đi làm đã xỉn màu, đồ thường thì không nói, nhưng số lượng cũng kiệm lắm chứ không như mấy cậu chủ nhà giàu mà tôi nghe đến.
"Anh mặc áo khó chịu ở đâu không?"
Phúc nghiêng mặt trầm ngâm, tay đưa lên cằm như đang suy nghĩ, rồi lại phì cười, lấy lòng bàn tay áp vào má tôi mà xoa:
"Um.. .không đâu, anh mặc như thế này cũng được mà. Mà em muốn mua quần áo hay váy gì không, anh hôm nào đưa em đi chọn."
Lúc nào anh cũng chỉ biết lo cho tôi, từ khi tôi và anh thổ lộ, cũng như cái đêm giao lưu với nhau, anh cũng công khai quan tâm tôi nhiều hơn, tỏ ra yêu thương tôi hơn nữa.
Tôi mỉm môi lắc đầu, kêu một cậu nhóc đã nhờ trước đó, đem thứ hộp bên cái bàn kia đến. Đưa trước mặt thì Phúc có tò mò hỏi:
"Đó là thuốc mới à? Đâu, loại nào cho anh xem nữa."
Tôi đưa tay nhận lấy, mở cái nắp hộp ra:
"Đây là quà em mua cho anh, chắc cũng vừa, anh xem đẹp không."
Phúc ngơ ra, anh nhìn tôi như không hiểu. Tôi đưa cái món quà tôi đã chuẩn bị cho anh, để trước mặt. Bên trong là một bộ đồ mới được đóng gói kĩ càng, xếp lại nhìn rất đẹp mắt, có tông màu xám, chiếc áo cũng chỉ là màu trắng nhưng nó mới tinh. Phúc cầm lấy nó, nhìn một lát rồi đặt xuống, đưa mắt ngắm nhìn tôi, ngón tay gõ gõ bên cái hộp đồ:
"Tư em mua à?"
"Vâng, sao thế ạ?"
Tôi trả lời trong ngờ vực, không biết anh hỏi thế là có ẩn ý gì trong đó. Thấy tôi có chút sợ, anh lại thở hắt:
*Bài thuốc chữa trị bệnh ho như ho khan, ho ra máu, ho lao hoặc do thời tiết thay đổi. Bài thuốc trị chứng sổ mũi như nghẹt mũi, viêm xoang. Bài thuốc trị hạ sốt, kháng viêm, giải độc, tiêu sưng,...*
Ở trong tiệm thuốc, Phúc cũng nhập một số lượng hoa ngũ sắc được phơi nắng, để tôi có thể tham khảo mà bán, sẽ thu hút khách nếu như có tiến bộ. Anh cũng trang trí ở xung quanh rất là nhiều hoa đẹp, hoa giấy, hoa cúc và có cả loại hoa lưu ly hiếm có.
Sáng dậy anh đã đi làm rồi, nên tôi ở đây với mấy người làm lạ mặt. Nhìn thì ai cũng dễ gần, chỉ là do tôi không quen và cũng không dám bắt chuyện với ai cả, nhìn ai cũng qua lại qua lại làm công việc sắp xếp thuốc mà tôi ngơ ngác, không biết giúp từ khâu nào cả, đến chỗ nào cũng bị giành mất...
Trưa trời rồi, tôi lại có chút chán. Ở trên này không như dưới quê, nhà chồng tôi. Nếu như ở nhà thì ra vô còn có ba Tư mà nói qua nói lại hai, ba câu, ở trên này toàn người lạ, tôi chỉ biết ngồi đó cho thời gian trôi qua.
"Chán quá...chán quá đi..."
Tôi lặp đi lặp lại câu "chán" để giết thời gian, bổng từ đâu có một con bé chạy đến, nó khoảng mười lăm tuổi, con bé nhỏ nhắn xinh xắn lắm. Bé này đang mới trong tuổi dậy thì nên vẫn còn thấp, bé nó mặc đồ không đẹp mà còn thô sơ nữa, thì tôi cũng không biết bé con này là ai nữa, nói là người làm Phúc đem về thì tôi chưa hề nhìn thấy cô bé từ hôm qua đến nay bao giờ cả. Nó đứng trước mặt, tôi nhìn nó rồi hỏi:
"Em tên gì? Là ai mà chị thấy lạ thế?"
Nó gãi đầu, cười khì khì giống ngại:
"Dạ, em tên Thùy, em được cậu Phúc mướn về để làm người làm riêng cho mợ."
"Người làm riêng? Là em chỉ đi theo chị thôi đấy hả?"
Nó gật đầu lia lịa, tôi thấy khó hiểu quá chừng, nếu như ở đây thì khấu gì người làm mà anh còn mướn riêng... chẳng lẽ Phúc là muốn bé Thùy này về nhà rồi đi theo tôi luôn sao?
Nếu như nói thế thì tôi cũng thấy lạ, vì ở nhà cũng có người làm...à mà đúng rồi, ở nhà mấy con ở không tốt với tôi, nó theo phe mấy mụ kia hết rồi, hèn chi anh mướn bé Thuy về. Giờ này cũng xế chiều rồi mà tôi chưa thấy anh đâu, lúc này lại có tiếng nói của Phúc:
"Em thấy bé Thùy có hài lòng với em không?"
Tôi nhìn Phúc ngơ ngác, anh đi lại đứng đối diện với tôi, tôi liền hỏi:
"Anh mướn bé về làm gì nữa? Ở đây thì nhiều người quá rồi, còn ở nhà em có làm gì đâu, về đó bé Thùy lại bị ăn hiếp thì khổ biết bao."
Anh cười, lấy tay xoa đầu tôi, làm tóc xù lên một nhúm nhỏ:
"Em yên tâm, anh chẳng chọn người dễ bị bắt nạt đâu, nhỏ mà có võ, với lại Thùy là bé con có gia đình quen biết với nhà bên mẹ ruột anh. Em không cần lo đâu, từ nay nhóc này sẽ đi theo em về đến nhà chăm cho em khi không có anh ở nhà."
Bé Thùy bên cạnh cũng cười tươi lắm, chắc cũng gọi là chú cháu thân nhau, mà nhìn bé Thùy hiền chứ không như kiểu giả tạo, từ khâu nói chuyện đến cách đi đứng đều thoải mái, không gò bó hay là có dấu hiệu dạy dỗ khắc khe.
Tôi cũng thấy thích Thùy, bé này nhỏ hơn tôi cũng khá huống hồ gì đối với Phúc, tôi cười rồi gật đầu, nhìn sang:
"Thôi, em đi đâu chơi đi, chỗ này đứng nhìn chị với Phúc nói chuyện hoài thì chán lắm."
Nó nhướng mày, rồi cũng gật gật gọn lẹ:
"Dạ."
Thùy đi rồi, tôi lại ở đằng trước với Phúc. Giờ này nắng chiều cũng hết rồi nên nhà có chút tối, lại có người nhanh tay hơn miệng tôi, bật lên cho sáng nhà sáng cửa.
Phúc ngồi xuống bên cạnh tôi, cái ghế gỗ đơn làm tôi với anh cách xa nhau. Trên người anh lúc nào cũng mặc áo sơ mi trắng, quần yếm giành cho nam, nhìn đẹp lắm mà chỉ có điều tôi thấy hơi cũ, ngày này qua ngày khác anh chỉ dùng có một màu đen đơn sơ, chẳng có kiểu khác.
Hôm trước tôi có lục tủ đồ anh, xem trong tủ đồ có gì thì ngạc nhiên, bên trong anh chỉ vỏn vẹn có hai cái bộ đồ đi làm đã xỉn màu, đồ thường thì không nói, nhưng số lượng cũng kiệm lắm chứ không như mấy cậu chủ nhà giàu mà tôi nghe đến.
"Anh mặc áo khó chịu ở đâu không?"
Phúc nghiêng mặt trầm ngâm, tay đưa lên cằm như đang suy nghĩ, rồi lại phì cười, lấy lòng bàn tay áp vào má tôi mà xoa:
"Um.. .không đâu, anh mặc như thế này cũng được mà. Mà em muốn mua quần áo hay váy gì không, anh hôm nào đưa em đi chọn."
Lúc nào anh cũng chỉ biết lo cho tôi, từ khi tôi và anh thổ lộ, cũng như cái đêm giao lưu với nhau, anh cũng công khai quan tâm tôi nhiều hơn, tỏ ra yêu thương tôi hơn nữa.
Tôi mỉm môi lắc đầu, kêu một cậu nhóc đã nhờ trước đó, đem thứ hộp bên cái bàn kia đến. Đưa trước mặt thì Phúc có tò mò hỏi:
"Đó là thuốc mới à? Đâu, loại nào cho anh xem nữa."
Tôi đưa tay nhận lấy, mở cái nắp hộp ra:
"Đây là quà em mua cho anh, chắc cũng vừa, anh xem đẹp không."
Phúc ngơ ra, anh nhìn tôi như không hiểu. Tôi đưa cái món quà tôi đã chuẩn bị cho anh, để trước mặt. Bên trong là một bộ đồ mới được đóng gói kĩ càng, xếp lại nhìn rất đẹp mắt, có tông màu xám, chiếc áo cũng chỉ là màu trắng nhưng nó mới tinh. Phúc cầm lấy nó, nhìn một lát rồi đặt xuống, đưa mắt ngắm nhìn tôi, ngón tay gõ gõ bên cái hộp đồ:
"Tư em mua à?"
"Vâng, sao thế ạ?"
Tôi trả lời trong ngờ vực, không biết anh hỏi thế là có ẩn ý gì trong đó. Thấy tôi có chút sợ, anh lại thở hắt:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.