Chương 35
Hoa Dung
29/03/2024
Kéo eo, vai và mặt tôi áp xuống, nằm úp thẳng lên người anh, lớp áo mỏng khi tôi áp tai vào nghe được nhịp tim anh đang đập liên hồi, nhịp điệu rối bời, hởi thở gấp rút nhưng biểu hiện của Phúc lại rất bình tĩnh.
"Tất cả mọi thứ về em, anh đều thích. Anh yêu con người vợ, yêu luôn cách sống, yêu cách quan tâm anh, duy nhất chỉ là em. Anh không có sở thích riêng, sống trong đời chỉ tồn tại vì em, chờ em đến bên anh."
Tôi thở phì phò, nhịp điệu cơ thể nhô lên rồi hạ xuống, đồng nhất với Phúc. Cả những từ ngữ anh nói ra đều khiến người ta say đắm, nhưng tôi không tin, ai lại sống như thế, anh sinh ra với nhiều vệ tinh quay quanh, chắc gì khi nhỏ anh đã biết về sự tồn tại của tôi đâu mà sống vì tôi, chờ tôi đến đồ này nọ.
"Điêu"
Tôi khịa anh một từ, Phúc nghe không lọt tai thì liền dùng mấy ngón tay, nhấn, chọc vào eo tôi một cái, cù léc làm tôi nhột quá chừng. Tôi lăn qua lăn lại cười không ngớt, nhột quá sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người trong nhà nên tôi bịt miệng lại, tay khẽ đánh vào người Phúc vài cái bốp.
Buổi sáng một tuần sau tôi ngủ khá trễ, dậy là đã tới 8 giờ rồi. Xuống nhà ai cũng xỉa răng, chắc là ăn sáng xong rồi. Phúc thì hôm qua ở nhà với tôi nên còn ngủ, chỉ có tôi đi xuống, ngày cuối tuần mà lị, được nghỉ hết, ai cũng có mặt đông đủ.
Tôi lại thấy cái tên Luân, mặt như cái mo, thấy mà ngán. Chào ba với má sương sương, tôi vào bếp tìm bé Thùy, đi một vòng tôi cũng thấy bé nó đang ngồi chồm hồm một cục ở nhà sau, cái chỗ rửa chén bát.
Đi lại tôi chạm tay vào kêu:
"Thùy"
Thùy quay lại nhìn, trời ơi tôi thấy mắt con bé đỏ hoe, tôi ngỡ ngàng liền truy hỏi:
"Chuyện gì, ai ăn hiếp em?"
Con bé bật khóc, ôm tôi khóc thút thít, trời ơi chắc uất ức chuyện gì lắm nè, con bé vừa ức vừa nói:
"Mợ ơi, em đói lắm. Mấy cái người làm cùng được vài ngày thì không có cho em ăn, họ nói ăn là họ đánh em chết."
Ôi con mụ nào ác nhơn thất đức, con nhỏ vừa mới về hôm qua mà đã bị ăn hiếp. Rõ ràng một tuần này vẫn ổn, nhưng sao bây giờ tôi nghe con bé nói ra mà thấy thật không ổn rồi.
Theo chức trách, tôi là mợ của Thùy, Thùy về thì chỉ theo chỉ thị của tôi, ai cũng không có quyền can thiệp vào cái ăn cái mặc của con bé, tôi tức giận trong lòng, không biết ai lại có gan như vậy:
"Ai? Mấy đứa nào?"
"Dạ..em không biết tên, ba bốn người làm ở trong nhà này. Họ ghét em nên không cho em ăn gì từ hôm qua đến giờ rồi."
Ơ cái đậu nành, mấy cái con người làm ở trong nhà, lúc trước bắt nạt mình đây mà. Ôi nó không tha cho cả người làm của tôi, nó còn ức hiếp con bé như này, nhịn đói từ hôm qua giờ chắc rũ xương rồi còn đâu. Hôm qua tôi nào xuống nhà, chỉ ru rú trong phòng nên chả kịp hỏi thăm em. Từ lúc đưa Thùy về tôi chỉ nhờ Phúc xuống chuẩn bị chỗ ngủ chứ nào biết được mới sống vài hôm thì con bé lại bị bỏ đói.
"Đi, mợ đưa em đi đòi công bằng."
Tôi đưa con bé vào trong bếp, đứng truớc mấy con người làm. Mẹ bà, làm người tốt một chút sợ chết hay sao đó, mấy đứa nó nhìn tôi, nhất là cái con hồm trước xô tôi té, nó tên Liên hay gì đó.
Con Liên đánh mắt sang nhìn lấy một cái rồi tỏ vẻ mặc kệ mà làm tiếp công việc. Tôi hít một hơi cho đỡ tức, giọng hơi giận:
"Liên!"
"Sao?"
Con liên nó đáp lại hổn láo, bà mẹ nó, nó còn hổn hơn con Hương - em tôi nữa. Tôi dần trở nên nhỏ giọng, nói chuyện nhẹ nhàng:
"Đồ ăn sáng của mợ với bé Thùy đâu?"
Nó nhoẻn miệng khinh khỉnh, chẹp môi rồi đáp vô tư:
"Hết rồi, nhịn đói một bữa cũng chả chết."
Tôi chưng hửng, trong bếp nào có ai ngoài mấy cái đứa theo phe mấy mụ đàn bà kia, cái mỏ nó hỗn với tôi đã ăn sâu vào máu rồi. Tôi tức đến độ không biết nói gì, mợ nó mà nó còn cho nhịn đói thế kia, nói gì là con bé Thùy. Tôi nhìn Thùy đầy khó chịu, bé Thùy cũng buồn lắm, nấp né vào lưng tôi, sợ bị bọn nó đánh hay gì đó.
Tôi nhắm mắt thở dài một hơi, đây là Phúc nói Thùy không hiền đấy sao?
"Á!"
*Bốp
Tôi nghe một tiếng bốp vang trời, trời ơi là ai đánh người rồi. Tôi quay sang nhìn, đột nhiên sững sờ, bé Thùy đã chạy sang đó từ lúc nào, đang túm tóc con Liên, sức lực Thùy còn mạnh hơn cả tôi nữa, từ từ dụi mặt con Liên vào gần nồi nước sôi đang ở trên bếp. Thùy gằn giọng hỏi nó:
"Ai nhịn đói? Mày về nhà này làm con ở hay làm bà chủ hả? Đến cả mợ mày mà mày còn dám hỗn như thế, định leo lên đầu ai?"
Con Liên nó giật thót, nhanh chóng định hình mà hét lên vang trời, nó quờ quạng, vung tay vung chân. Bé Thùy cũng gọi là cao và nhỉnh hơn con Liên nên chẳng có thấy còn bé đau là bao, nồi nước sôi kề mặt con Liên, mấy mụ bên cạnh cũng phụ con nhỏ kia xô Thùy ra. Con Liên nó hét lớn, chửi vô cùng:
"Con chó này, mày bỏ bà ra không hả? Tao đập chết ba má mày giờ, bỏ ra! Bỏ ra!"
"Tránh ra! Mày giỏi thì mày đập, láo một lời, hỗn một lời với mợ của tao, tao cho mày xuống gặp ông bà mày."
Thùy nó tức, bé nó sung sức đẩy cả hai, ba mụ muốn giúp con Liên, Thùy liên tục dùng tay đánh bốp bốp vào mặt con Liên, mấy mụ kia có can gì được mấy đâu. Tôi phải gọi là trời ơi đất hỡi, không biết trước bé nó lại chuyển cảm xúc nhanh như vậy, tôi chạy lại can ngăn:
"Thôi Thùy, bỏ tay ra đi em, đánh người sẽ đi tù đấy!"
Tôi vừa nói vừa can ra, bé Thùy nghe tôi rồi một hồi cũng buông lỏng, xô mấy con mụ kia ra. Cái con Liên cũng với mấy mụ kia tức đến đỏ cả mặt, hậm hực, xô xô đẩy đẩy. Ai ngờ, sao mà lại xô trúng tôi, làm cho tôi té nhào, ngã vào hướng cái nổi nước đang sôi sùng sục. Ôi mạ ơi, ngã vào nó là tôi hết sống nổi.
"Tất cả mọi thứ về em, anh đều thích. Anh yêu con người vợ, yêu luôn cách sống, yêu cách quan tâm anh, duy nhất chỉ là em. Anh không có sở thích riêng, sống trong đời chỉ tồn tại vì em, chờ em đến bên anh."
Tôi thở phì phò, nhịp điệu cơ thể nhô lên rồi hạ xuống, đồng nhất với Phúc. Cả những từ ngữ anh nói ra đều khiến người ta say đắm, nhưng tôi không tin, ai lại sống như thế, anh sinh ra với nhiều vệ tinh quay quanh, chắc gì khi nhỏ anh đã biết về sự tồn tại của tôi đâu mà sống vì tôi, chờ tôi đến đồ này nọ.
"Điêu"
Tôi khịa anh một từ, Phúc nghe không lọt tai thì liền dùng mấy ngón tay, nhấn, chọc vào eo tôi một cái, cù léc làm tôi nhột quá chừng. Tôi lăn qua lăn lại cười không ngớt, nhột quá sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người trong nhà nên tôi bịt miệng lại, tay khẽ đánh vào người Phúc vài cái bốp.
Buổi sáng một tuần sau tôi ngủ khá trễ, dậy là đã tới 8 giờ rồi. Xuống nhà ai cũng xỉa răng, chắc là ăn sáng xong rồi. Phúc thì hôm qua ở nhà với tôi nên còn ngủ, chỉ có tôi đi xuống, ngày cuối tuần mà lị, được nghỉ hết, ai cũng có mặt đông đủ.
Tôi lại thấy cái tên Luân, mặt như cái mo, thấy mà ngán. Chào ba với má sương sương, tôi vào bếp tìm bé Thùy, đi một vòng tôi cũng thấy bé nó đang ngồi chồm hồm một cục ở nhà sau, cái chỗ rửa chén bát.
Đi lại tôi chạm tay vào kêu:
"Thùy"
Thùy quay lại nhìn, trời ơi tôi thấy mắt con bé đỏ hoe, tôi ngỡ ngàng liền truy hỏi:
"Chuyện gì, ai ăn hiếp em?"
Con bé bật khóc, ôm tôi khóc thút thít, trời ơi chắc uất ức chuyện gì lắm nè, con bé vừa ức vừa nói:
"Mợ ơi, em đói lắm. Mấy cái người làm cùng được vài ngày thì không có cho em ăn, họ nói ăn là họ đánh em chết."
Ôi con mụ nào ác nhơn thất đức, con nhỏ vừa mới về hôm qua mà đã bị ăn hiếp. Rõ ràng một tuần này vẫn ổn, nhưng sao bây giờ tôi nghe con bé nói ra mà thấy thật không ổn rồi.
Theo chức trách, tôi là mợ của Thùy, Thùy về thì chỉ theo chỉ thị của tôi, ai cũng không có quyền can thiệp vào cái ăn cái mặc của con bé, tôi tức giận trong lòng, không biết ai lại có gan như vậy:
"Ai? Mấy đứa nào?"
"Dạ..em không biết tên, ba bốn người làm ở trong nhà này. Họ ghét em nên không cho em ăn gì từ hôm qua đến giờ rồi."
Ơ cái đậu nành, mấy cái con người làm ở trong nhà, lúc trước bắt nạt mình đây mà. Ôi nó không tha cho cả người làm của tôi, nó còn ức hiếp con bé như này, nhịn đói từ hôm qua giờ chắc rũ xương rồi còn đâu. Hôm qua tôi nào xuống nhà, chỉ ru rú trong phòng nên chả kịp hỏi thăm em. Từ lúc đưa Thùy về tôi chỉ nhờ Phúc xuống chuẩn bị chỗ ngủ chứ nào biết được mới sống vài hôm thì con bé lại bị bỏ đói.
"Đi, mợ đưa em đi đòi công bằng."
Tôi đưa con bé vào trong bếp, đứng truớc mấy con người làm. Mẹ bà, làm người tốt một chút sợ chết hay sao đó, mấy đứa nó nhìn tôi, nhất là cái con hồm trước xô tôi té, nó tên Liên hay gì đó.
Con Liên đánh mắt sang nhìn lấy một cái rồi tỏ vẻ mặc kệ mà làm tiếp công việc. Tôi hít một hơi cho đỡ tức, giọng hơi giận:
"Liên!"
"Sao?"
Con liên nó đáp lại hổn láo, bà mẹ nó, nó còn hổn hơn con Hương - em tôi nữa. Tôi dần trở nên nhỏ giọng, nói chuyện nhẹ nhàng:
"Đồ ăn sáng của mợ với bé Thùy đâu?"
Nó nhoẻn miệng khinh khỉnh, chẹp môi rồi đáp vô tư:
"Hết rồi, nhịn đói một bữa cũng chả chết."
Tôi chưng hửng, trong bếp nào có ai ngoài mấy cái đứa theo phe mấy mụ đàn bà kia, cái mỏ nó hỗn với tôi đã ăn sâu vào máu rồi. Tôi tức đến độ không biết nói gì, mợ nó mà nó còn cho nhịn đói thế kia, nói gì là con bé Thùy. Tôi nhìn Thùy đầy khó chịu, bé Thùy cũng buồn lắm, nấp né vào lưng tôi, sợ bị bọn nó đánh hay gì đó.
Tôi nhắm mắt thở dài một hơi, đây là Phúc nói Thùy không hiền đấy sao?
"Á!"
*Bốp
Tôi nghe một tiếng bốp vang trời, trời ơi là ai đánh người rồi. Tôi quay sang nhìn, đột nhiên sững sờ, bé Thùy đã chạy sang đó từ lúc nào, đang túm tóc con Liên, sức lực Thùy còn mạnh hơn cả tôi nữa, từ từ dụi mặt con Liên vào gần nồi nước sôi đang ở trên bếp. Thùy gằn giọng hỏi nó:
"Ai nhịn đói? Mày về nhà này làm con ở hay làm bà chủ hả? Đến cả mợ mày mà mày còn dám hỗn như thế, định leo lên đầu ai?"
Con Liên nó giật thót, nhanh chóng định hình mà hét lên vang trời, nó quờ quạng, vung tay vung chân. Bé Thùy cũng gọi là cao và nhỉnh hơn con Liên nên chẳng có thấy còn bé đau là bao, nồi nước sôi kề mặt con Liên, mấy mụ bên cạnh cũng phụ con nhỏ kia xô Thùy ra. Con Liên nó hét lớn, chửi vô cùng:
"Con chó này, mày bỏ bà ra không hả? Tao đập chết ba má mày giờ, bỏ ra! Bỏ ra!"
"Tránh ra! Mày giỏi thì mày đập, láo một lời, hỗn một lời với mợ của tao, tao cho mày xuống gặp ông bà mày."
Thùy nó tức, bé nó sung sức đẩy cả hai, ba mụ muốn giúp con Liên, Thùy liên tục dùng tay đánh bốp bốp vào mặt con Liên, mấy mụ kia có can gì được mấy đâu. Tôi phải gọi là trời ơi đất hỡi, không biết trước bé nó lại chuyển cảm xúc nhanh như vậy, tôi chạy lại can ngăn:
"Thôi Thùy, bỏ tay ra đi em, đánh người sẽ đi tù đấy!"
Tôi vừa nói vừa can ra, bé Thùy nghe tôi rồi một hồi cũng buông lỏng, xô mấy con mụ kia ra. Cái con Liên cũng với mấy mụ kia tức đến đỏ cả mặt, hậm hực, xô xô đẩy đẩy. Ai ngờ, sao mà lại xô trúng tôi, làm cho tôi té nhào, ngã vào hướng cái nổi nước đang sôi sùng sục. Ôi mạ ơi, ngã vào nó là tôi hết sống nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.