Chương 51
Hoa Dung
29/03/2024
Vài hôm trôi qua, tôi cũng sống khá yên bình, hầu như là ở trong phòng nằm, ít khi có chạm mặt với ai. Sau cái việc đó, chị Ba hay ằm thằng cu Hưng vào thăm tôi lắm, nói chuyện về việc hôm đó thôi, chị em cũng nói nhiều hơn, chia sẻ từng chút về việc sanh đẻ.
Hết mấy ngày tết vui vui thì tôi cùng gia đình về nhà, ba chồng với mấy ông anh cũng đi làm thường xuyên, có cái tên Luân là ở nhà, lấy cớ việc chăm sóc vợ mới bầu để ăn bám.
Tôi mấy hôm nay lúc nào cũng khó ngủ, chuyện là Phúc cho tôi tẩm bổ rất nhiều, hai đứa bé trong bụng cũng phát triển rất nhanh, tôi càng ngày càng mập, càng xấu hơn rồi. Nhiều lúc nhìn vào gương mà tôi tự ti chán, đang bầu nên yếu vía, nghĩ đến mấy việc đi mua hàng đều lôi khách cho bà chủ thì vui, còn nếu suy nghĩ linh tinh lại hại cho tâm trạng, lúc nào cũng sáng nắng chiều mưa, trưa trưa thì giông bão. Nằm nghiêng trên giường, Phúc lấy cái gối, nhẹ nhàng đặt cho tôi kẹp vào giữa hai chân. Anh nằm bên cạnh mà tôi xoa xoa cái bụng, hôm nào anh cũng ôm tôi và con ngủ cả, ấm êm cả buổi, mẹ con tôi hạnh phúc quá chừng, đêm nào cũng được anh chăm, đấm lưng, xoa bóp cho tôi đỡ mệt, thương chồng tôi lắm.
Tôi chợt suy nghĩ mãi, bèn hỏi:
"Anh này."
"Hửm?"
"Nếu như em càng mập hơn lúc này, xấu xí thì anh có chê em, rồi chán ghét em không?"
Phúc cười hiền, anh véo mũi tôi:
"Suy nghĩ linh tinh, em có da có thịt như này mới thích, lúc trước ốm quá. Huống hồ gì em đang nuôi cả hai đứa con, không ăn nhiều một chút thì chất đâu mà cho con khoẻ manh?"
"Nhưng mà, em thấy em xấu xí lắm. Khi mà cô Hai Mỹ đến, em cứ nhìn rồi tự ti..."
Đúng vậy, cô Hai Mỹ cũng là một phần khiến tôi tự ti. Sau tết vài hôm thì cô ta có đến thăm má chồng và mấy bà chị chồng, lúc đó tôi với chị Ba không vui ra mặt. Cô Hai Mỹ thấy cái bụng to của tôi thì xụ mặt, khuôn mặt lại len lõi những ý định xấu xa gì đó, gian manh, xảo quyệt.
Cô Hai Mỹ thân hình thì thon gọn, vòng nào ra vòng nấy, chả bù cho tôi, ba vòng như một. Lúc nào sang, má chồng tôi cũng có dịp chê bai thâm hình của tôi, nhưng lại được Phúc nói giúp, có khi đôi bên còn lớn tiếng với nhau, lúc nào kết thúc cũng chả vui.
Quay lại đây, anh nghe tôi nói, nhẹ nhàng thơm một cái vào bên má trái của tôi:
"Tất cả của em cho dù không bằng đi chăng nữa, thì thứ em mang trong mình là điều em có thể mang ra đánh bại được tất cả mọi thứ. Anh tự hào vì em mang trong mình giọt máu của anh, lúc em đẹp nhất là khi em sống đúng với chính mình."
Phúc vuốt ve khuôn mặt, giọng khàn khàn:
"Đừng suy nghĩ về mấy chuyện đó nữa nha em, giữ tốt tâm trạng để có thể giúp con khoẻ mạnh."
Tôi thì thầm thở, ôm anh thật chặt, gậy đầu nhẹ. Có lẽ...điều tôi thấy thứ tôi tự hào nhất chính là được ở bên cạnh Phúc, được lấy anh làm chồng tôi. Bên cạnh anh, vẫn là bình yên nhất...
*Loãng xoảng.
Tiếng thủy tinh vỡ toang, một cốc sữa đã bị rơi rớt, con bé Thùy đã làm vỡ nó. Cốc sữa đó là Phúc dặn chuẩn bị cho tôi, nhưng giờ bé nó lại làm vỡ rồi. Tôi chính mắt thấy con Liên nó va trúng, làm đỗ vỡ, ở gần nên thủy tinh va trúng phải chân tôi.
Phúc giật mình, anh xem xét tôi có sao không, tôi lắc đầu bảo không, may sao nó chỉ là những mảnh nhỏ li ti nên không ảnh hưởng gì đến. Trên bàn ăn ai cũng cau có, thái độ ra ngoài mặt, bà má mới lên giọng:
"Mần ăn gì mà không nên thân, bưng li sữa không mà cũng làm vỡ li."
Tôi nói đỡ giúp bé Thùy:
"Dạ thôi má, con bé chắc sảy tay..."
"Bớt nói giúp đi, người làm chứ có phải con cháu gì đâu mà bênh."
"Nhưng mà..."
Bà ta gớm thật, nay lại lên tiếng, chắc không ưa con bé vì là người đi theo tôi và Phúc. Con bé không buồn, nó lau dọn rồi hứng chịu vài lời của bà má. Tôi biết nó giúp chứ bà ta nói thế thì sao mà tôi nói thêm được, giờ đang mang thai, tôi cũng không có hơi đâu mà cãi nhau, nhịn được gì thì nhịn, sau tôi an ủi bé nó cũng được.
Bà má liếc ngang liếc dọc tôi, chắc không ưa ba mẹ con tôi, nói sao thì đây có phải cháu ruột hoàn toàn của bà ta đâu, cháu riêng của chồng mà lị, kệ mụ, tôi vẫn ăn.
Thức ăn mấy nay Phúc đều chuẩn bị riêng cho tôi, anh lấy cớ là tôi nghén và kén ăn thay cho việc tránh thức ăn ai đó đã động chạm, bỏ đồ mà tôi dị ứng..
Mấy nay cũng ổn, trừ cái việc mà ai cứ đi ra đi vào nói này nói kia tôi chứ cũng không có gì to tác. Thùy chăm sóc Thỏ giúp tôi, thời gian còn lại của con bé đều chú trọng vào tôi hết, thương con bé dễ sợ.
Tôi đang đi dạo thì thấy con Liên nó đi từ sau vào nhà, thấy nó cúi mặt, gần đi chạm tôi nó mới nhìn lên. Ôi trời đất thiêng địa, cái má của nó bị tán sưng đỏ hết lên, phù nề cả một bên má, mắt nó còn ẩm ẩm như mới khóc. Liên muốn bỏ đi thì bị tôi gặng hỏi:
"Ai đánh mà sưng gớm vậy?"
Nó không muốn trả lời, im lìm rồi bỏ đi một mạch. Sau tôi thấy bà Hai và bà Năm đi từ sau ra, nghi nghi là bị hai người đó tác động vật lí khi làm sai cái gì rồi nè. Tội nghiệp, sơ hở là bị đánh, nhớ cái hồi tôi mới về làm dâu cũng mém mấy lần bị đánh như thế, không có Phúc chống lưng chắc tôi thiếu sống thiếu chết ở đây.
Thấy họ, tôi bỏ đi vào trong mà không thèm chào. Vừa đi vừa nhìn cái bụng, đi ngang dãy lầu, bước vài bước thì tôi nghe tiếng nói của ai đó gần bốp điện thoại.
"Được, mai này sẽ dùng loại đó. Mà anh có chắc là nó sẽ thu nhiều khách không?"
"Vâng vâng. Được rồi, vậy cứ làm như thế đi, mốt tôi đi lấy."
Đính chính là giọng nói của Luân - chồng của bà Hai, nghe có điều mờ mờ ám ám, khi tôi nhìn lén thì thấy anh ta lắm lét quan sát xung quanh, giờ này có mấy bà đàn bà, như vợ anh ta, bà Năm và tôi hay đi quanh ngõ sau chứ có ai, chị Ba thì ở trên phòng cho con ăn, ai mà đi đi lại lại làm gì.
Hết mấy ngày tết vui vui thì tôi cùng gia đình về nhà, ba chồng với mấy ông anh cũng đi làm thường xuyên, có cái tên Luân là ở nhà, lấy cớ việc chăm sóc vợ mới bầu để ăn bám.
Tôi mấy hôm nay lúc nào cũng khó ngủ, chuyện là Phúc cho tôi tẩm bổ rất nhiều, hai đứa bé trong bụng cũng phát triển rất nhanh, tôi càng ngày càng mập, càng xấu hơn rồi. Nhiều lúc nhìn vào gương mà tôi tự ti chán, đang bầu nên yếu vía, nghĩ đến mấy việc đi mua hàng đều lôi khách cho bà chủ thì vui, còn nếu suy nghĩ linh tinh lại hại cho tâm trạng, lúc nào cũng sáng nắng chiều mưa, trưa trưa thì giông bão. Nằm nghiêng trên giường, Phúc lấy cái gối, nhẹ nhàng đặt cho tôi kẹp vào giữa hai chân. Anh nằm bên cạnh mà tôi xoa xoa cái bụng, hôm nào anh cũng ôm tôi và con ngủ cả, ấm êm cả buổi, mẹ con tôi hạnh phúc quá chừng, đêm nào cũng được anh chăm, đấm lưng, xoa bóp cho tôi đỡ mệt, thương chồng tôi lắm.
Tôi chợt suy nghĩ mãi, bèn hỏi:
"Anh này."
"Hửm?"
"Nếu như em càng mập hơn lúc này, xấu xí thì anh có chê em, rồi chán ghét em không?"
Phúc cười hiền, anh véo mũi tôi:
"Suy nghĩ linh tinh, em có da có thịt như này mới thích, lúc trước ốm quá. Huống hồ gì em đang nuôi cả hai đứa con, không ăn nhiều một chút thì chất đâu mà cho con khoẻ manh?"
"Nhưng mà, em thấy em xấu xí lắm. Khi mà cô Hai Mỹ đến, em cứ nhìn rồi tự ti..."
Đúng vậy, cô Hai Mỹ cũng là một phần khiến tôi tự ti. Sau tết vài hôm thì cô ta có đến thăm má chồng và mấy bà chị chồng, lúc đó tôi với chị Ba không vui ra mặt. Cô Hai Mỹ thấy cái bụng to của tôi thì xụ mặt, khuôn mặt lại len lõi những ý định xấu xa gì đó, gian manh, xảo quyệt.
Cô Hai Mỹ thân hình thì thon gọn, vòng nào ra vòng nấy, chả bù cho tôi, ba vòng như một. Lúc nào sang, má chồng tôi cũng có dịp chê bai thâm hình của tôi, nhưng lại được Phúc nói giúp, có khi đôi bên còn lớn tiếng với nhau, lúc nào kết thúc cũng chả vui.
Quay lại đây, anh nghe tôi nói, nhẹ nhàng thơm một cái vào bên má trái của tôi:
"Tất cả của em cho dù không bằng đi chăng nữa, thì thứ em mang trong mình là điều em có thể mang ra đánh bại được tất cả mọi thứ. Anh tự hào vì em mang trong mình giọt máu của anh, lúc em đẹp nhất là khi em sống đúng với chính mình."
Phúc vuốt ve khuôn mặt, giọng khàn khàn:
"Đừng suy nghĩ về mấy chuyện đó nữa nha em, giữ tốt tâm trạng để có thể giúp con khoẻ mạnh."
Tôi thì thầm thở, ôm anh thật chặt, gậy đầu nhẹ. Có lẽ...điều tôi thấy thứ tôi tự hào nhất chính là được ở bên cạnh Phúc, được lấy anh làm chồng tôi. Bên cạnh anh, vẫn là bình yên nhất...
*Loãng xoảng.
Tiếng thủy tinh vỡ toang, một cốc sữa đã bị rơi rớt, con bé Thùy đã làm vỡ nó. Cốc sữa đó là Phúc dặn chuẩn bị cho tôi, nhưng giờ bé nó lại làm vỡ rồi. Tôi chính mắt thấy con Liên nó va trúng, làm đỗ vỡ, ở gần nên thủy tinh va trúng phải chân tôi.
Phúc giật mình, anh xem xét tôi có sao không, tôi lắc đầu bảo không, may sao nó chỉ là những mảnh nhỏ li ti nên không ảnh hưởng gì đến. Trên bàn ăn ai cũng cau có, thái độ ra ngoài mặt, bà má mới lên giọng:
"Mần ăn gì mà không nên thân, bưng li sữa không mà cũng làm vỡ li."
Tôi nói đỡ giúp bé Thùy:
"Dạ thôi má, con bé chắc sảy tay..."
"Bớt nói giúp đi, người làm chứ có phải con cháu gì đâu mà bênh."
"Nhưng mà..."
Bà ta gớm thật, nay lại lên tiếng, chắc không ưa con bé vì là người đi theo tôi và Phúc. Con bé không buồn, nó lau dọn rồi hứng chịu vài lời của bà má. Tôi biết nó giúp chứ bà ta nói thế thì sao mà tôi nói thêm được, giờ đang mang thai, tôi cũng không có hơi đâu mà cãi nhau, nhịn được gì thì nhịn, sau tôi an ủi bé nó cũng được.
Bà má liếc ngang liếc dọc tôi, chắc không ưa ba mẹ con tôi, nói sao thì đây có phải cháu ruột hoàn toàn của bà ta đâu, cháu riêng của chồng mà lị, kệ mụ, tôi vẫn ăn.
Thức ăn mấy nay Phúc đều chuẩn bị riêng cho tôi, anh lấy cớ là tôi nghén và kén ăn thay cho việc tránh thức ăn ai đó đã động chạm, bỏ đồ mà tôi dị ứng..
Mấy nay cũng ổn, trừ cái việc mà ai cứ đi ra đi vào nói này nói kia tôi chứ cũng không có gì to tác. Thùy chăm sóc Thỏ giúp tôi, thời gian còn lại của con bé đều chú trọng vào tôi hết, thương con bé dễ sợ.
Tôi đang đi dạo thì thấy con Liên nó đi từ sau vào nhà, thấy nó cúi mặt, gần đi chạm tôi nó mới nhìn lên. Ôi trời đất thiêng địa, cái má của nó bị tán sưng đỏ hết lên, phù nề cả một bên má, mắt nó còn ẩm ẩm như mới khóc. Liên muốn bỏ đi thì bị tôi gặng hỏi:
"Ai đánh mà sưng gớm vậy?"
Nó không muốn trả lời, im lìm rồi bỏ đi một mạch. Sau tôi thấy bà Hai và bà Năm đi từ sau ra, nghi nghi là bị hai người đó tác động vật lí khi làm sai cái gì rồi nè. Tội nghiệp, sơ hở là bị đánh, nhớ cái hồi tôi mới về làm dâu cũng mém mấy lần bị đánh như thế, không có Phúc chống lưng chắc tôi thiếu sống thiếu chết ở đây.
Thấy họ, tôi bỏ đi vào trong mà không thèm chào. Vừa đi vừa nhìn cái bụng, đi ngang dãy lầu, bước vài bước thì tôi nghe tiếng nói của ai đó gần bốp điện thoại.
"Được, mai này sẽ dùng loại đó. Mà anh có chắc là nó sẽ thu nhiều khách không?"
"Vâng vâng. Được rồi, vậy cứ làm như thế đi, mốt tôi đi lấy."
Đính chính là giọng nói của Luân - chồng của bà Hai, nghe có điều mờ mờ ám ám, khi tôi nhìn lén thì thấy anh ta lắm lét quan sát xung quanh, giờ này có mấy bà đàn bà, như vợ anh ta, bà Năm và tôi hay đi quanh ngõ sau chứ có ai, chị Ba thì ở trên phòng cho con ăn, ai mà đi đi lại lại làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.