Chương 64
Hoa Dung
29/03/2024
"Hà ...đừng khóc, đừng khóc nữa mà em. Anh thương em, thương ba mẹ con em... Em giúp anh...giúp anh, đi tìm thầy chữa. Còn nữa, em tốt hơn hết...là đừng tiếp xúc gần với anh sau lúc này...nghe nha em, giúp anh nha vợ..."
Giọt nước tràn ly, tôi nhìn anh khốn khổ mà lòng sót bao nhiều, lòng như dao khứa, khứa đi cắt lại còn đau hơn là bị trời đày đọa. Chồng tôi, anh vẫn còn ý chí, vẫn còn có thể cho tôi những lời nói yêu thương ngay lúc này, an ủi ba mẹ con tôi không bị tổn thương.
Nhưng sao, lúc này tôi còn đau hơn bao giờ hết, anh như thế thì sao tôi không đau, cuộc đời tôi nhờ có anh thêm sắc màu, có Phúc tôi mới được là tôi như ngày hôm nay. có anh..hạnh phúc bao lâu không cảm nhận, anh đều cho tôi hết, Phúc đã bán cả linh hồn, trao tặng cho tôi rồi. Thương anh đang đau đớn nỉ non, thương con vì chịu sự buồn bã từ mẹ.
Tôi nhất định phải giúp anh, nhất định. Hai tay siết chặt vào bờ vai vững chắc, rộng rãi của anh, tôi gật đầu liên tục, hứa với Phúc:
"Được, em giúp anh, giúp anh giải cái này. Anh chờ em, nhất định em sẽ giúp anh."
Lập tức tôi nín khóc, lau đi hàng nước bên hai má, mồm nhanh chóng khuyên anh:
"Anh cứ giữ như này, anh cố đi anh. Nếu như anh phản kháng, chắc chắn bên kia sẽ bị tác dụng ngược, anh cố một chút. Em có nhờ thầy rồi, hôm nay thầy sẽ tới nhà để giúp vợ chồng mình, ráng nghe anh, ráng một thời gian nữa thôi."
Anh gật đầu. Vừa hay lúc đó, bên ngoài có người tông cửa chạy vào, chẳng ai khác ngoài chị Ba, chị đi cùng một người đàn ông trông cũng có tuổi. Phúc được cứu rồi, anh sẽ được giải bùa.
Bên cạnh còn có ba chồng, ông ấy sao lại xuất viện rồi, lại cùng chị Ba Hà đến đây cơ chứ. Nhưng tôi không thể suy nghĩ gì nhiều được nữa, vị thầy này lúc trước tôi đã cùng thương lượng nên cũng biết mặt ông.
Ông ấy ngồi xuống cạnh Phúc, bảo tôi đứng dậy, không được tiếp xúc với anh. Nghe lời ông, tôi đứng dậy khó khăn, bụng bầu cấn lại nên không thể nào ngồi rồi đứng được. Ba chồng và chị Ba thấy thế thì chạy lại, hai người phụ nhau một tay, cùng đỡ tôi đứng lên. Sau đó hai người đặt tôi ngồi xuống giường, cho khoẻ, ngồi xuống mà lưng tôi muốn rũ xương, nó đau mỏi cực kì.
Tôi hỏi về việc sao hai người họ lại cùng lên đến nơi này, việc ba tôi cũng chả nói cho chị à chị cũng biết. Chị nói chị nghe tin từ ba, xong cùng ông hợp lực để nhanh chóng giúp em trai. Chị Ba còn quăng luôn cả thằng cu Hưng ở nhà cho anh Ba trông, cùng ba chồng chạy lên này giúp. Tôi nghe mà sót chị với ba quá chừng.
Ở phía bên kia, Phúc như đang trong trạng thái bất tỉnh vậy, anh ngồi đó mà không chút động đậy, hai tay và đầu cùng nhau rũ xuống dưới đất như mất hồn. Ông thầy ổng thản nhiên, tay vân vê xem gì đó giúp cho Phúc, mò từ này sang kia, rồi mò đến móng tay, phần tóc, đến ngay chỗ tóc mai và móng tay thì ông dừng lại một hồi rất lâu. Đưa qua đưa lại, kiểm tra kĩ lưỡng về Phúc, sau đó ông ấy đứng lên nhìn tôi xa xăm, trầm ngâm một hồi rồi kiên định nói:
"Dính bùa yêu rồi, không có gì phải sốt sắn cả."
Khi ông nói thế, câu sau đá bay xa câu trước. Ba cha con nhìn nhau chưng hửng. Sao ông thầy này nói một câu nhẹ tênh, như là chuyện này là thường vậy. Nhưng mà ông nói thế thì tôi cũng nhẹ lòng hơn phân nửa, giải được thì giúp anh, chứ nhìn Phúc đau khổ tôi cũng đau theo, nhanh chóng kết thúc rồi gia đình nhỏ của chúng tôi sẽ quay lại như thuở ban đầu.
Ông ấy nhận ra những khuôn mặt ngờ nghệt, những cảm xúc không biết mói gì. Ông ấy liền gạc bỏ khuôn mặt nghiêm túc, hai tay đặt ra sau lưng, môi hả to, cười phá lên mà ghẹo chúng tôi:
"Haha, không có gì phải lo hết. Chuyện này cho nó ăn một vài món là hết ngay, nhóc quỷ bên kia muốn dùng bùa mà kém chuyên quá, làm sao lại bằng tôi. Nhìn ba cha con tái mặt mắc cười ghê nơi."
Tôi méo mó mặt, nghe ngóng mà bị ông làm xoay mòng mòng. Lúc nãy ông coi cho Phúc thì nghiêm trọng lắm, lúc này thì trêu đùa như ông bạn già đang trêu người bạn lão mình vậy.
Nhìn nhau mà không biết nói với nhau câu gì, giờ này không chỉ có ba người ngáo mà còn là năm người ngáo luôn, chắc hai đứa con của tôi đang cùng chung hội thuyền cùng mẹ nó đây này. Ba tôi nhìn ông ấy, gật gật đầu rồi chợt thở phào một hơi, môi ông vẫn không khỏi run run, hỏi:
"Vậy giờ phải làm sao?"
Ông thầy nghiêng mặt, xéo một bên mồm suy nghĩ. Lát sau cũng vỗ tay một cái bốp, thật thì không biết ông có phải là người có đam mê danh hài lại bị bắt đi làm thầy bùa không nữa, nhìn ông thoải mái quá.
"Có cách rồi. Chút nữa tôi làm ít tỏi, bỏ chút đồ vào ăn là hết ngay. Cái cô con gái áo vàng kia, đi chuẩn bị tỏi giúp bác, nhớ là bảy tép, mà là tép tỏi khô... À, chuẩn bị thêm một ít nhan, lò lửa than đã cháy hừng và thêm một bát chứa nước sôi với nước lạnh chung một cái nữa."
Người ông ấy đang nói đến là chị Ba, chị đang bận áo vàng, ông không biết tên nên gọi vầy luôn. Chị Ba nghe thì hiểu, ghi nhớ trong đầu, gật đầu rồi xin phép đi chuẩn bị đồ.
Tôi lúc này mới thở phào, nhìn Phúc bên đó tôi lại muốn đi đến, đỡ anh dậy. Lúc đứng lên thì thầy liền gọi tôi:
"Hà, con ngồi yên đi. Đừng có đi lại gần thằng Phúc."
Giọt nước tràn ly, tôi nhìn anh khốn khổ mà lòng sót bao nhiều, lòng như dao khứa, khứa đi cắt lại còn đau hơn là bị trời đày đọa. Chồng tôi, anh vẫn còn ý chí, vẫn còn có thể cho tôi những lời nói yêu thương ngay lúc này, an ủi ba mẹ con tôi không bị tổn thương.
Nhưng sao, lúc này tôi còn đau hơn bao giờ hết, anh như thế thì sao tôi không đau, cuộc đời tôi nhờ có anh thêm sắc màu, có Phúc tôi mới được là tôi như ngày hôm nay. có anh..hạnh phúc bao lâu không cảm nhận, anh đều cho tôi hết, Phúc đã bán cả linh hồn, trao tặng cho tôi rồi. Thương anh đang đau đớn nỉ non, thương con vì chịu sự buồn bã từ mẹ.
Tôi nhất định phải giúp anh, nhất định. Hai tay siết chặt vào bờ vai vững chắc, rộng rãi của anh, tôi gật đầu liên tục, hứa với Phúc:
"Được, em giúp anh, giúp anh giải cái này. Anh chờ em, nhất định em sẽ giúp anh."
Lập tức tôi nín khóc, lau đi hàng nước bên hai má, mồm nhanh chóng khuyên anh:
"Anh cứ giữ như này, anh cố đi anh. Nếu như anh phản kháng, chắc chắn bên kia sẽ bị tác dụng ngược, anh cố một chút. Em có nhờ thầy rồi, hôm nay thầy sẽ tới nhà để giúp vợ chồng mình, ráng nghe anh, ráng một thời gian nữa thôi."
Anh gật đầu. Vừa hay lúc đó, bên ngoài có người tông cửa chạy vào, chẳng ai khác ngoài chị Ba, chị đi cùng một người đàn ông trông cũng có tuổi. Phúc được cứu rồi, anh sẽ được giải bùa.
Bên cạnh còn có ba chồng, ông ấy sao lại xuất viện rồi, lại cùng chị Ba Hà đến đây cơ chứ. Nhưng tôi không thể suy nghĩ gì nhiều được nữa, vị thầy này lúc trước tôi đã cùng thương lượng nên cũng biết mặt ông.
Ông ấy ngồi xuống cạnh Phúc, bảo tôi đứng dậy, không được tiếp xúc với anh. Nghe lời ông, tôi đứng dậy khó khăn, bụng bầu cấn lại nên không thể nào ngồi rồi đứng được. Ba chồng và chị Ba thấy thế thì chạy lại, hai người phụ nhau một tay, cùng đỡ tôi đứng lên. Sau đó hai người đặt tôi ngồi xuống giường, cho khoẻ, ngồi xuống mà lưng tôi muốn rũ xương, nó đau mỏi cực kì.
Tôi hỏi về việc sao hai người họ lại cùng lên đến nơi này, việc ba tôi cũng chả nói cho chị à chị cũng biết. Chị nói chị nghe tin từ ba, xong cùng ông hợp lực để nhanh chóng giúp em trai. Chị Ba còn quăng luôn cả thằng cu Hưng ở nhà cho anh Ba trông, cùng ba chồng chạy lên này giúp. Tôi nghe mà sót chị với ba quá chừng.
Ở phía bên kia, Phúc như đang trong trạng thái bất tỉnh vậy, anh ngồi đó mà không chút động đậy, hai tay và đầu cùng nhau rũ xuống dưới đất như mất hồn. Ông thầy ổng thản nhiên, tay vân vê xem gì đó giúp cho Phúc, mò từ này sang kia, rồi mò đến móng tay, phần tóc, đến ngay chỗ tóc mai và móng tay thì ông dừng lại một hồi rất lâu. Đưa qua đưa lại, kiểm tra kĩ lưỡng về Phúc, sau đó ông ấy đứng lên nhìn tôi xa xăm, trầm ngâm một hồi rồi kiên định nói:
"Dính bùa yêu rồi, không có gì phải sốt sắn cả."
Khi ông nói thế, câu sau đá bay xa câu trước. Ba cha con nhìn nhau chưng hửng. Sao ông thầy này nói một câu nhẹ tênh, như là chuyện này là thường vậy. Nhưng mà ông nói thế thì tôi cũng nhẹ lòng hơn phân nửa, giải được thì giúp anh, chứ nhìn Phúc đau khổ tôi cũng đau theo, nhanh chóng kết thúc rồi gia đình nhỏ của chúng tôi sẽ quay lại như thuở ban đầu.
Ông ấy nhận ra những khuôn mặt ngờ nghệt, những cảm xúc không biết mói gì. Ông ấy liền gạc bỏ khuôn mặt nghiêm túc, hai tay đặt ra sau lưng, môi hả to, cười phá lên mà ghẹo chúng tôi:
"Haha, không có gì phải lo hết. Chuyện này cho nó ăn một vài món là hết ngay, nhóc quỷ bên kia muốn dùng bùa mà kém chuyên quá, làm sao lại bằng tôi. Nhìn ba cha con tái mặt mắc cười ghê nơi."
Tôi méo mó mặt, nghe ngóng mà bị ông làm xoay mòng mòng. Lúc nãy ông coi cho Phúc thì nghiêm trọng lắm, lúc này thì trêu đùa như ông bạn già đang trêu người bạn lão mình vậy.
Nhìn nhau mà không biết nói với nhau câu gì, giờ này không chỉ có ba người ngáo mà còn là năm người ngáo luôn, chắc hai đứa con của tôi đang cùng chung hội thuyền cùng mẹ nó đây này. Ba tôi nhìn ông ấy, gật gật đầu rồi chợt thở phào một hơi, môi ông vẫn không khỏi run run, hỏi:
"Vậy giờ phải làm sao?"
Ông thầy nghiêng mặt, xéo một bên mồm suy nghĩ. Lát sau cũng vỗ tay một cái bốp, thật thì không biết ông có phải là người có đam mê danh hài lại bị bắt đi làm thầy bùa không nữa, nhìn ông thoải mái quá.
"Có cách rồi. Chút nữa tôi làm ít tỏi, bỏ chút đồ vào ăn là hết ngay. Cái cô con gái áo vàng kia, đi chuẩn bị tỏi giúp bác, nhớ là bảy tép, mà là tép tỏi khô... À, chuẩn bị thêm một ít nhan, lò lửa than đã cháy hừng và thêm một bát chứa nước sôi với nước lạnh chung một cái nữa."
Người ông ấy đang nói đến là chị Ba, chị đang bận áo vàng, ông không biết tên nên gọi vầy luôn. Chị Ba nghe thì hiểu, ghi nhớ trong đầu, gật đầu rồi xin phép đi chuẩn bị đồ.
Tôi lúc này mới thở phào, nhìn Phúc bên đó tôi lại muốn đi đến, đỡ anh dậy. Lúc đứng lên thì thầy liền gọi tôi:
"Hà, con ngồi yên đi. Đừng có đi lại gần thằng Phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.