Chương 69
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
02/06/2022
Thật ra chuyện xuất bản sách đã được Lý Văn Âm chuẩn bị từ trước lúc quay phim, cũng đúng như những gì cô ta nói trên weibo, cô ta đã tốn nhiều tâm huyết để ra mắt cuốn sách này. Chỉ là lợi nhuận xuất bản có hạn nên cô ta cũng không tận tâm tận lực như việc chuẩn bị cho bộ phim.
Lần trước gặp Sầm Sâm và Quý Minh Thư ở buổi salon tri ân của «Không Độ», sau hoạt động đó, nhóm chị em của Quý Minh Thư hùa nhau bôi đen cô ta, nói cô ta không biết xấu hổ xen vào hôn nhân của người khác, còn muốn quay phim điện ảnh làm người ta ghê tởm, cô ta chính là loại người yêu cũ trà xanh cao cấp, ai dính vào chính là bị xui xẻo.
Những lời bàn tán như thế này dù ít nhiều gì cũng ảnh hưởng không tốt với cô ta, chẳng qua cô ta và Quý Minh Thư vốn không liên quan gì nhiều, chung quy ảnh hưởng cũng chỉ ở mức độ nào đó. Huống chi, mấy năm trong chiến trường danh lợi có ai gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trong sạch chưa từng bị chỉ trích.
Lý Văn Âm không để ý đến những lời bàn tán này lắm, cô ta chỉ quan tâm việc Sầm Sâm đã ra tay vì Quý Minh Thư, để bụng việc Quý Minh Thư chẳng làm được gì mà chuyện tình yêu lại được mãn nguyện như ý.
Thật ra bình thường cô ta sống rất biết mình, biết mình đi đến được như ngày hôm nay cũng không phải dễ, rất nhiều chuyện trước khi làm đã phải cân nhắc kỹ, xung quanh cũng có vài người khuyên bảo… Nhưng dường như cứ gặp chuyện gì liên quan đến Quý Minh Thư và Sầm Sâm thì lại không được.
Cô ta không muốn Quý Minh Thư sống tốt.
–
Đêm khuya về tới nhà, đèn trong nhà sáng choang, mẹ của Lý Văn Âm là Phùng Thục Tú đang chăm hoa trên ban công.
Mấy năm nay Phùng Thục Tú sống trong nhung lụa, trong lúc rảnh rỗi cũng học cách chăm sóc hoa cỏ như nhà giàu, khí chất tu dưỡng đã khác xa góa phụ của tài xế và bà vú nhà họ Quý năm xưa nữa.
“Mẹ, con về rồi.” Lý Văn Âm vừa thay giày vừa nhìn điện thoại, lòng không yên lên tiếng chào.
Vì chuyện sách và phim khiến cô ta không có cả thời gian nghỉ Tết, trên đường về, cô ta vẫn còn thảo luận cùng biên tập về việc tặng sách trên các nền tảng khác nhau trong thời gian dự bán.
Phùng Thục Tú không quay đầu lại cũng không lên tiếng đáp lại nhưng lại như có mắt sau lưng, ngay lúc Lý Văn Âm chuẩn bị về phòng thì bà đột nhiên gọi lại: “Đứng lại.”
Lý Văn Âm dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn ban công rồi quay người trở lại phòng khách.
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khách, Lý Văn Âm hỏi mẹ: “Sao thế mẹ?”
“Con nói xem.” Vẻ mặt Phùng Thục Tú hững hờ, giọng cũng rất bình tĩnh.
Lý Văn Âm im lặng.
Thấy vẻ mặt cô ta đã biết thừa nhưng không có ý muốn nói, Phùng Thục Tú lại hỏi: “Mẹ đã nói với con đừng quay phim nhưng con lại không nghe, bây giờ lại còn chẳng nói chẳng rằng gì mà xuất bản sách, con cứ phải đắc tội tới bến với nhà họ Quý và nhà họ Sầm mới chịu đúng không?”
Lý Văn Âm cụp mắt, hững hờ giải thích: “Mẹ, mẹ nghĩ quá rồi đấy. Con và Quý Minh Thư cả đời này không ưa nhau, cho dù có đắc tội hay không thì cô ta cũng sẽ không hòa nhã với con.
“Với lại con xuất bản sách và quay phim cũng chỉ để kiếm tiền, để nâng cao danh tiếng, đẻ đi đến vị trí cao hơn. Con đâu có làm chuyện gì mất mặt, bọn họ có thể làm gì được con. Con cũng không phải cục bột mặc người ta nhào nặn thế nào cũng được.”
“Nói hay lắm! Tiền này dễ kiếm sao?” Phùng Thục Tú nhìn chằm chằm cô ta im lặng mấy giây, hạ giọng cảnh cáo: “Mẹ nói với con bao nhiêu lần, mình tầm nào thì làm việc tầm ấy, đừng có vọng tưởng đến những thứ không thuộc về con!”
Nghe vậy, Lý Văn Âm nhếch môi, đôi mắt vốn đang cụp xuống của cô nhướng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Phùng Thục Tú không chớp.
“Không phải mẹ cũng từ chối tiền trợ cấp, nhất quyết bám lấy nhà họ Quý làm bảo mẫu, vọng tưởng leo lên cành cào nên giờ mới có thể gả vào nhà họ Trâu sao? Con như bây giờ không phải là học từ mẹ sao?” Lý Văn Âm mỉa mai.
“Con học từ mẹ sao? Con học được bao nhiêu?” Phùng Thục Tú nhìn thẳng vào cô ta, không hề thấy thẹn vì bị cô châm chọc, hỏi ngược lại một câu rồi hít sâu một hơi, đưa cho cô ta một ví dụ thực tế, giọng nói thậm chí còn ôn hòa hơn lúc nãy mắng mỏ: “Nhà họ Trâu là sự lựa chọn tốt nhất trong khả năng của mẹ, cũng giống như nhà họ Nguyên là lựa chọn tốt nhất của con. Nhà họ Sầm đừng mờ tưởng nữa, cũng đừng có chăm chăm đối nghịch với Quý Minh Thư.”
Lý Văn Âm nhìn chằm chằm Phùng Thục Tú, cười khẩy như thể vừa nghe được điều gì đó cực kỳ buồn cười, nụ cười kia còn kéo dài mấy phút.
Nói đến đấy cũng khiến Lý Văn Âm cảm thấy buồn cười. Mấy năm này ngoài kia vẫn luôn có người bàn tán nói mẹ cô ta gian xảo và có bản lĩnh, từ một góa phụ của tài xế mang theo con chồng trước bay lên làm bảo mẫu nhà họ Quý rồi gả vào nhà họ Trâu làm phu nhân.
Nhà họ Trâu trong giới xã giao Bình Thành đi theo con đường của phần tử tri thức, nói dễ nghe là phần tử tri thức nhưng thực tế là nghèo mà sĩ diện.
Đặc biệt là bà lão Trâu còn sống nhăn răng đang đứng đầu trong nhà, vô cùng gai mắt bảo mẫu Phùng Thục Tú mang theo cả con chồng trước này, lúc đầu nếu không do cha dượng của Lý Văn Âm lấy cái chết ra ép thì cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thành.
Mặc dù cuối cùng cũng thành nhưng nhiều năm qua Phùng Thục Tú và Lý Văn Âm vẫn sống trong căn nhà ở ngoại thành như vợ bé nuôi bên ngoài thời cổ đại, ăn Tết cũng không cho về nhà tổ, mọi người ai cũng gai mắt họ.
Nhưng bị đối xử như vậy mà Phùng Thục Tú lại không giận cũng không oán, vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ với chồng, luôn luôn tỏ ra mãn nguyện, vẻ mặt lúc nào cũng như viết chữ ‘Đời này được gả cho anh là may mắn của em’.
Điều mà Lý Văn Âm không thích nhất ở mẹ cô ta chính là thói này, càng không thích tầm nhìn hạn hẹp của mẹ mình, lúc nào cũng ngắn cô ta bò lên cao hơn.
Ngoại trừ gia thế thì Lý Văn Âm này thua kém Quý Minh Thư chỗ nào? Dựa vào đâu mà ngày đầu tiên bước vào nhà họ Quý, Phùng Thục Tú phải tẩy não cô ta rằng gia thế hai người khác biệt, cả đời mình vĩnh viễn không thể có những thứ mà Quý Minh Thư có?
Đủ rồi.
Thật sự chịu đủ rồi.
Lý Văn Âm đột nhiên cầm túi xách đứng dậy, không nói một lời đi ra cửa.
Phùng Thục Tú ở đằng sau lại quát: “Đứng lại.”
Lý Văn Âm đứng im vẫn giữ tư thế chuẩn bị mở cửa, cũng không quay đầu.
“Tiểu Âm, đây là lần cuối mẹ khuyên con. Nói một cách công bằng, lâu nay mẹ cũng lo liệu không ít cho con trong phạm vi năng lực của mình, danh tiếng tốt, trình độ học vấn, nhà ở đất tốt, còn cả một đối tượng tốt như nhà họ Nguyên. Nhưng nếu như bản thân con không biết quý trọng, vì tâm tư cỏn con kia mà đối nghịch với Quý Minh Thư, vậy lúc con ngã mẹ tuyệt đối sẽ không giúp đỡ con hơn được nữa.”
Lý Văn Âm nhếch mép cười châm chọc.
Đây chính là mẹ cô ta, lúc không có tiền là một người thô thiển ích kỉ, lúc có tiền lại là một người khéo léo ích kỷ.
Sợ cô ta đắc tội Quý Minh Thư làm ảnh hưởng đến chất lượng sống của Trâu phu nhân là bà, thế là phải vội phủi sạch quan hệ với con gái ruột thịt duy nhất.
Nghe vậy, cô ta cũng không quay đầu mà chọn rời đi, đóng sầm cửa lại.
Phùng Thục Tú nhắm hai mắt dựa vào ghế sofa, thật sự không hiểu, tại sao đời này mình sáng suốt cẩn thận lại dạy được cô con gái Lý Văn Âm nhạy cảm, hiếu thắng, lòng tự tôn cao hơn trời như thế.
Thật ra cái tôi cao không phải là chuyện xấu, nhưng năng lực không với tới thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
–
Dự đoán của Phùng Thục Tú về Lý Văn Âm nhanh chóng thành sự thật.
Không gì khác, Quý Minh Thư kiên quyết thực hiện phương châm: ‘Nếu cuốn sách này lởn vởn trước mặt cô thêm một ngày thì đừng hòng mà cô vui vẻ cho’, đồng thời thực hiện bạo lực lạnh* 3 không “Không nói – Không nhìn – Không chung giường” với Sầm Sâm.
(*) Bạo lực lạnh: Hình thức bạo hành về mặt tinh thần bằng cách thờ ơ hoặc ngừng mọi giao tieeos với người kia. (Khác với chiến tranh lạnh là đôi bên cùng im lặng, thờ ơ với đối phương thì bạo hành lạnh chỉ mang tính một chiều.)
Làm lơ Sầm Sâm, Quý Minh Thư không thể làm gì khác hơn là chuyển sự chú ý sang đôi bạn fake và real của mình.
Cốc Khai Dương:???
Cốc Khai Dương: Chuyện này chồng em cũng vô tội mà, đừng làm quá lên.
Quý Minh Thư nói chuyện này trong nhóm, Cốc Khai Dương lại không đồng tình.
Nhưng Tương Thuần lại hiếm hoi một lần đứng cùng phe với cô.
Tương Tuần:???
Tương Thuần: Không không không!
Tương Thuần: Tổng biên tập Cốc, lần gần nhất cậu yêu đương nghiêm túc đang hoàng là khi nào vậy? À không, cậu có yêu bao giờ chưa…? Cậu thử nghĩ mà xem, ngày nào cậu cũng vô cùng săn sóc, về nhà là giặt quần áo, nấu nướng, lau nhà, nhìn thấy vết son trên áo bạn trai mà vẫn kiên định cho rằng là mấy đứa kỹ nữ bên ngoài cố ý để lại hãm hại, cậu xem như thế thì yêu được mấy ngày? Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, phụ nữ không hư đàn ông không yêu, càng giận càng yêu!!!
Quý Minh Thư: Tớ tuyên bố câu trên là thời khắc huy hoàng nhất của Tưởng ngố!
Cốc Khai Dương: …?
Cốc Khai Dương: Quỷ tin mấy cô.
Nhưng ảo ma nhất là, hình như Sầm Sâm chính là kiểu đàn ông trong câu ‘Phụ nữ không hư đàn ông không yêu’ kia. Quý Minh Thư tức giận, Sầm Sâm nhận hết trách nhiệm về mình vô điều kiện, còn hạ mình dỗ cô vui, đồng ý dùng mọi cách để Lý Văn Âm hủy xuất bản.
Thực tế, Lý Văn Âm đã cố tình tránh những rủi ro pháp lý trong quá trình sáng tác của cô ta, không để lại bất cứ sơ hở nào, dù cả thế giới đều biết Sầm Sâm chính là nguyên mẫu, nguyên mẫu không muốn xuất bản sách, quay thành phim thì cũng không có cách nào ngăn cô ta lại.
Cũng coi như là ông trời có mắt, Sầm Sâm chưa kịp ra tay thì sách của Lý Văn Âm đã xảy ra chuyện – sau một tuần mở đơn đặt trước, toàn bộ đều bất ngờ bị gỡ xuống khỏi các nền tảng bán sách.
Nghe nói nguyên nhân là do kiểm tra theo lệ không đạt chuẩn, nội dung trong sách có vài chỗ nằm ngoài quy định xuất bản.
Nói ra thì cả Lý Văn Âm và công ty xuất bản đều biết là có một số nội dung bị vi phạm, nhưng nhà xuất bản vẫn làm ngơ mắt nhắm mắt mở cho xuất bản. Ngẫu nhiên kiểm tra trúng sách cô ta, thế là không qua được.
Tin này quá bất ngờ, Lý Văn Âm đón nhận lượng lớn câu hỏi của người hâm mộ, gần như đẩy hết trách nhiệm cho nhà xuất bản.
Bên xuất bản quả thật có lòng riêng với nội dung kiểm duyệt, cũng không trốn trách nhiệm, nhưng sách này của Lý Văn Âm được họ làm rất tâm huyết.
Đầu tiên là bản in rất nhiều, với hiệu quả đặt trước rất tốt nên họ chi thêm tiền cho nhiều nhà máy in ở hai thành phố làm cùng lúc, cho đến hiện tại đã có gần năm chục ngàn sách đã được in.
Giấy chọn in cho sách của cô ta cũng là loại cao cấp, giá thành cao, trong đó còn có vài trang in màu, bìa được sử dụng công nghệ đặc biệt, đột nhiên bị thông báo bị gỡ, bên xuất bản đúng là lỗ đến rơi máu!
Nhưng trong lúc xui xẻo này, Lý Văn Âm không hề thương lượng với họ mà còn đổ vỏ lên đầu họ, để người hâm mộ đến mắng chửi, dĩ nhiên sao bọn họ có thể chịu được!
Weibo chính thức của nhà xuất bản đã trực tiếp lật mặt – nội dung gốc là do cô viết, cô cũng đã xem bản thảo cuối cùng, cô còn khẳng định có thể giữ lại nội dung đó, bây giờ còn thảo mai giả vờ làm người vô tội sao?
Người ta nói xong thì tung luôn nhật kí trò chuyện.
Lý Văn Âm cũng không phải là người ngu, người ta đổ vỏ lại không lẽ mình phải nhận lấy?
Cô ta tỉnh táo lại đăng một bài trên weibo nói xin lỗi, nhưng thực chất lại đang phủi sạch cái danh thảo mai, nói chuyện này đều là lỗi của mình, bản thân không có kinh nghiệm xuất bản, cứ nghĩ nhà xuất bản thông qua là không có vấn đề, tiện đó còn chia sẻ bản hợp đồng xuất bản gốc, làm rõ trách nhiệm đôi bên.
Trên hợp đồng xuất bản đã quy định số sách, nếu xảy ra vấn đề sẽ do bên nhà xuất bản chịu trách nhiệm.
Người hâm mộ của Lý Văn Âm đông đảo, nhà xuất bản lại thất thủ lần nữa.
Chỉ trong thời gian ngắn Lý Văn Âm đã có thể tỉnh táo lại, sách không xuất bản được cũng không sao, cô ta không bị tổn thất nhiều, đơn giản chỉ là không lấy được nhuận bút thôi. Cô ta còn có thể nhờ vào vụ việc lần này để tạo thanh thế phim điện ảnh.
Nhà xuất bản nhận ra việc này thì càng khó chịu.
Người phụ nữ này đúng là quyết tuyệt, đổ vỏ cho họ xong còn giẫm lên họ để nâng tiếng bộ phim lên? Ai cho phép cô ta lên được thì đó là cờ hó! Bọn họ không có nhiều fans như Lý Văn Âm, thế cũng không sao, mua tài khoản marketing, chia sẻ tặng quà!
Mặc dù không được xuất bản đã là chắc như đinh đóng cột, hai bên đều không có lợi, nhưng nhà xuất bản vẫn không nuốt trôi cục tức này, phải làm cho ai kia không yên thân.
Hai bên cứ đấu qua đấu lại ác liệt như vậy, cộng thêm việc bộ phim cùng tên của Lý Văn Âm đã khai máy, nam nữ chính cũng có tiếng, trong nhất thời khiến không ít người quan tâm đến chuyện này.
Lý Văn Âm cảm thấy mặc dù bản thân bị bôi đen không ít, nhưng đối với sức ảnh hưởng từ trên trời rơi xuống thế này, cô ta cũng rất hài lòng hoan nghênh.
Có sau ngày mười lăm tháng giêng, giới giải trí lại truyền ra tin tức bùng nổ ngay lập tức leo lên hot search khác – vụ bê bối tình dục của Tô Khác bị đưa ra ánh sáng!
Rốt cuộc là Tô Khác là ai? Có tác phẩm tiêu biểu gì? Có nổi hay không? Những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng nhất là anh ta là nam chính trong bộ phim đã khai máy của Lý Văn Âm.
Lần trước gặp Sầm Sâm và Quý Minh Thư ở buổi salon tri ân của «Không Độ», sau hoạt động đó, nhóm chị em của Quý Minh Thư hùa nhau bôi đen cô ta, nói cô ta không biết xấu hổ xen vào hôn nhân của người khác, còn muốn quay phim điện ảnh làm người ta ghê tởm, cô ta chính là loại người yêu cũ trà xanh cao cấp, ai dính vào chính là bị xui xẻo.
Những lời bàn tán như thế này dù ít nhiều gì cũng ảnh hưởng không tốt với cô ta, chẳng qua cô ta và Quý Minh Thư vốn không liên quan gì nhiều, chung quy ảnh hưởng cũng chỉ ở mức độ nào đó. Huống chi, mấy năm trong chiến trường danh lợi có ai gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trong sạch chưa từng bị chỉ trích.
Lý Văn Âm không để ý đến những lời bàn tán này lắm, cô ta chỉ quan tâm việc Sầm Sâm đã ra tay vì Quý Minh Thư, để bụng việc Quý Minh Thư chẳng làm được gì mà chuyện tình yêu lại được mãn nguyện như ý.
Thật ra bình thường cô ta sống rất biết mình, biết mình đi đến được như ngày hôm nay cũng không phải dễ, rất nhiều chuyện trước khi làm đã phải cân nhắc kỹ, xung quanh cũng có vài người khuyên bảo… Nhưng dường như cứ gặp chuyện gì liên quan đến Quý Minh Thư và Sầm Sâm thì lại không được.
Cô ta không muốn Quý Minh Thư sống tốt.
–
Đêm khuya về tới nhà, đèn trong nhà sáng choang, mẹ của Lý Văn Âm là Phùng Thục Tú đang chăm hoa trên ban công.
Mấy năm nay Phùng Thục Tú sống trong nhung lụa, trong lúc rảnh rỗi cũng học cách chăm sóc hoa cỏ như nhà giàu, khí chất tu dưỡng đã khác xa góa phụ của tài xế và bà vú nhà họ Quý năm xưa nữa.
“Mẹ, con về rồi.” Lý Văn Âm vừa thay giày vừa nhìn điện thoại, lòng không yên lên tiếng chào.
Vì chuyện sách và phim khiến cô ta không có cả thời gian nghỉ Tết, trên đường về, cô ta vẫn còn thảo luận cùng biên tập về việc tặng sách trên các nền tảng khác nhau trong thời gian dự bán.
Phùng Thục Tú không quay đầu lại cũng không lên tiếng đáp lại nhưng lại như có mắt sau lưng, ngay lúc Lý Văn Âm chuẩn bị về phòng thì bà đột nhiên gọi lại: “Đứng lại.”
Lý Văn Âm dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn ban công rồi quay người trở lại phòng khách.
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khách, Lý Văn Âm hỏi mẹ: “Sao thế mẹ?”
“Con nói xem.” Vẻ mặt Phùng Thục Tú hững hờ, giọng cũng rất bình tĩnh.
Lý Văn Âm im lặng.
Thấy vẻ mặt cô ta đã biết thừa nhưng không có ý muốn nói, Phùng Thục Tú lại hỏi: “Mẹ đã nói với con đừng quay phim nhưng con lại không nghe, bây giờ lại còn chẳng nói chẳng rằng gì mà xuất bản sách, con cứ phải đắc tội tới bến với nhà họ Quý và nhà họ Sầm mới chịu đúng không?”
Lý Văn Âm cụp mắt, hững hờ giải thích: “Mẹ, mẹ nghĩ quá rồi đấy. Con và Quý Minh Thư cả đời này không ưa nhau, cho dù có đắc tội hay không thì cô ta cũng sẽ không hòa nhã với con.
“Với lại con xuất bản sách và quay phim cũng chỉ để kiếm tiền, để nâng cao danh tiếng, đẻ đi đến vị trí cao hơn. Con đâu có làm chuyện gì mất mặt, bọn họ có thể làm gì được con. Con cũng không phải cục bột mặc người ta nhào nặn thế nào cũng được.”
“Nói hay lắm! Tiền này dễ kiếm sao?” Phùng Thục Tú nhìn chằm chằm cô ta im lặng mấy giây, hạ giọng cảnh cáo: “Mẹ nói với con bao nhiêu lần, mình tầm nào thì làm việc tầm ấy, đừng có vọng tưởng đến những thứ không thuộc về con!”
Nghe vậy, Lý Văn Âm nhếch môi, đôi mắt vốn đang cụp xuống của cô nhướng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Phùng Thục Tú không chớp.
“Không phải mẹ cũng từ chối tiền trợ cấp, nhất quyết bám lấy nhà họ Quý làm bảo mẫu, vọng tưởng leo lên cành cào nên giờ mới có thể gả vào nhà họ Trâu sao? Con như bây giờ không phải là học từ mẹ sao?” Lý Văn Âm mỉa mai.
“Con học từ mẹ sao? Con học được bao nhiêu?” Phùng Thục Tú nhìn thẳng vào cô ta, không hề thấy thẹn vì bị cô châm chọc, hỏi ngược lại một câu rồi hít sâu một hơi, đưa cho cô ta một ví dụ thực tế, giọng nói thậm chí còn ôn hòa hơn lúc nãy mắng mỏ: “Nhà họ Trâu là sự lựa chọn tốt nhất trong khả năng của mẹ, cũng giống như nhà họ Nguyên là lựa chọn tốt nhất của con. Nhà họ Sầm đừng mờ tưởng nữa, cũng đừng có chăm chăm đối nghịch với Quý Minh Thư.”
Lý Văn Âm nhìn chằm chằm Phùng Thục Tú, cười khẩy như thể vừa nghe được điều gì đó cực kỳ buồn cười, nụ cười kia còn kéo dài mấy phút.
Nói đến đấy cũng khiến Lý Văn Âm cảm thấy buồn cười. Mấy năm này ngoài kia vẫn luôn có người bàn tán nói mẹ cô ta gian xảo và có bản lĩnh, từ một góa phụ của tài xế mang theo con chồng trước bay lên làm bảo mẫu nhà họ Quý rồi gả vào nhà họ Trâu làm phu nhân.
Nhà họ Trâu trong giới xã giao Bình Thành đi theo con đường của phần tử tri thức, nói dễ nghe là phần tử tri thức nhưng thực tế là nghèo mà sĩ diện.
Đặc biệt là bà lão Trâu còn sống nhăn răng đang đứng đầu trong nhà, vô cùng gai mắt bảo mẫu Phùng Thục Tú mang theo cả con chồng trước này, lúc đầu nếu không do cha dượng của Lý Văn Âm lấy cái chết ra ép thì cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thành.
Mặc dù cuối cùng cũng thành nhưng nhiều năm qua Phùng Thục Tú và Lý Văn Âm vẫn sống trong căn nhà ở ngoại thành như vợ bé nuôi bên ngoài thời cổ đại, ăn Tết cũng không cho về nhà tổ, mọi người ai cũng gai mắt họ.
Nhưng bị đối xử như vậy mà Phùng Thục Tú lại không giận cũng không oán, vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ với chồng, luôn luôn tỏ ra mãn nguyện, vẻ mặt lúc nào cũng như viết chữ ‘Đời này được gả cho anh là may mắn của em’.
Điều mà Lý Văn Âm không thích nhất ở mẹ cô ta chính là thói này, càng không thích tầm nhìn hạn hẹp của mẹ mình, lúc nào cũng ngắn cô ta bò lên cao hơn.
Ngoại trừ gia thế thì Lý Văn Âm này thua kém Quý Minh Thư chỗ nào? Dựa vào đâu mà ngày đầu tiên bước vào nhà họ Quý, Phùng Thục Tú phải tẩy não cô ta rằng gia thế hai người khác biệt, cả đời mình vĩnh viễn không thể có những thứ mà Quý Minh Thư có?
Đủ rồi.
Thật sự chịu đủ rồi.
Lý Văn Âm đột nhiên cầm túi xách đứng dậy, không nói một lời đi ra cửa.
Phùng Thục Tú ở đằng sau lại quát: “Đứng lại.”
Lý Văn Âm đứng im vẫn giữ tư thế chuẩn bị mở cửa, cũng không quay đầu.
“Tiểu Âm, đây là lần cuối mẹ khuyên con. Nói một cách công bằng, lâu nay mẹ cũng lo liệu không ít cho con trong phạm vi năng lực của mình, danh tiếng tốt, trình độ học vấn, nhà ở đất tốt, còn cả một đối tượng tốt như nhà họ Nguyên. Nhưng nếu như bản thân con không biết quý trọng, vì tâm tư cỏn con kia mà đối nghịch với Quý Minh Thư, vậy lúc con ngã mẹ tuyệt đối sẽ không giúp đỡ con hơn được nữa.”
Lý Văn Âm nhếch mép cười châm chọc.
Đây chính là mẹ cô ta, lúc không có tiền là một người thô thiển ích kỉ, lúc có tiền lại là một người khéo léo ích kỷ.
Sợ cô ta đắc tội Quý Minh Thư làm ảnh hưởng đến chất lượng sống của Trâu phu nhân là bà, thế là phải vội phủi sạch quan hệ với con gái ruột thịt duy nhất.
Nghe vậy, cô ta cũng không quay đầu mà chọn rời đi, đóng sầm cửa lại.
Phùng Thục Tú nhắm hai mắt dựa vào ghế sofa, thật sự không hiểu, tại sao đời này mình sáng suốt cẩn thận lại dạy được cô con gái Lý Văn Âm nhạy cảm, hiếu thắng, lòng tự tôn cao hơn trời như thế.
Thật ra cái tôi cao không phải là chuyện xấu, nhưng năng lực không với tới thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
–
Dự đoán của Phùng Thục Tú về Lý Văn Âm nhanh chóng thành sự thật.
Không gì khác, Quý Minh Thư kiên quyết thực hiện phương châm: ‘Nếu cuốn sách này lởn vởn trước mặt cô thêm một ngày thì đừng hòng mà cô vui vẻ cho’, đồng thời thực hiện bạo lực lạnh* 3 không “Không nói – Không nhìn – Không chung giường” với Sầm Sâm.
(*) Bạo lực lạnh: Hình thức bạo hành về mặt tinh thần bằng cách thờ ơ hoặc ngừng mọi giao tieeos với người kia. (Khác với chiến tranh lạnh là đôi bên cùng im lặng, thờ ơ với đối phương thì bạo hành lạnh chỉ mang tính một chiều.)
Làm lơ Sầm Sâm, Quý Minh Thư không thể làm gì khác hơn là chuyển sự chú ý sang đôi bạn fake và real của mình.
Cốc Khai Dương:???
Cốc Khai Dương: Chuyện này chồng em cũng vô tội mà, đừng làm quá lên.
Quý Minh Thư nói chuyện này trong nhóm, Cốc Khai Dương lại không đồng tình.
Nhưng Tương Thuần lại hiếm hoi một lần đứng cùng phe với cô.
Tương Tuần:???
Tương Thuần: Không không không!
Tương Thuần: Tổng biên tập Cốc, lần gần nhất cậu yêu đương nghiêm túc đang hoàng là khi nào vậy? À không, cậu có yêu bao giờ chưa…? Cậu thử nghĩ mà xem, ngày nào cậu cũng vô cùng săn sóc, về nhà là giặt quần áo, nấu nướng, lau nhà, nhìn thấy vết son trên áo bạn trai mà vẫn kiên định cho rằng là mấy đứa kỹ nữ bên ngoài cố ý để lại hãm hại, cậu xem như thế thì yêu được mấy ngày? Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, phụ nữ không hư đàn ông không yêu, càng giận càng yêu!!!
Quý Minh Thư: Tớ tuyên bố câu trên là thời khắc huy hoàng nhất của Tưởng ngố!
Cốc Khai Dương: …?
Cốc Khai Dương: Quỷ tin mấy cô.
Nhưng ảo ma nhất là, hình như Sầm Sâm chính là kiểu đàn ông trong câu ‘Phụ nữ không hư đàn ông không yêu’ kia. Quý Minh Thư tức giận, Sầm Sâm nhận hết trách nhiệm về mình vô điều kiện, còn hạ mình dỗ cô vui, đồng ý dùng mọi cách để Lý Văn Âm hủy xuất bản.
Thực tế, Lý Văn Âm đã cố tình tránh những rủi ro pháp lý trong quá trình sáng tác của cô ta, không để lại bất cứ sơ hở nào, dù cả thế giới đều biết Sầm Sâm chính là nguyên mẫu, nguyên mẫu không muốn xuất bản sách, quay thành phim thì cũng không có cách nào ngăn cô ta lại.
Cũng coi như là ông trời có mắt, Sầm Sâm chưa kịp ra tay thì sách của Lý Văn Âm đã xảy ra chuyện – sau một tuần mở đơn đặt trước, toàn bộ đều bất ngờ bị gỡ xuống khỏi các nền tảng bán sách.
Nghe nói nguyên nhân là do kiểm tra theo lệ không đạt chuẩn, nội dung trong sách có vài chỗ nằm ngoài quy định xuất bản.
Nói ra thì cả Lý Văn Âm và công ty xuất bản đều biết là có một số nội dung bị vi phạm, nhưng nhà xuất bản vẫn làm ngơ mắt nhắm mắt mở cho xuất bản. Ngẫu nhiên kiểm tra trúng sách cô ta, thế là không qua được.
Tin này quá bất ngờ, Lý Văn Âm đón nhận lượng lớn câu hỏi của người hâm mộ, gần như đẩy hết trách nhiệm cho nhà xuất bản.
Bên xuất bản quả thật có lòng riêng với nội dung kiểm duyệt, cũng không trốn trách nhiệm, nhưng sách này của Lý Văn Âm được họ làm rất tâm huyết.
Đầu tiên là bản in rất nhiều, với hiệu quả đặt trước rất tốt nên họ chi thêm tiền cho nhiều nhà máy in ở hai thành phố làm cùng lúc, cho đến hiện tại đã có gần năm chục ngàn sách đã được in.
Giấy chọn in cho sách của cô ta cũng là loại cao cấp, giá thành cao, trong đó còn có vài trang in màu, bìa được sử dụng công nghệ đặc biệt, đột nhiên bị thông báo bị gỡ, bên xuất bản đúng là lỗ đến rơi máu!
Nhưng trong lúc xui xẻo này, Lý Văn Âm không hề thương lượng với họ mà còn đổ vỏ lên đầu họ, để người hâm mộ đến mắng chửi, dĩ nhiên sao bọn họ có thể chịu được!
Weibo chính thức của nhà xuất bản đã trực tiếp lật mặt – nội dung gốc là do cô viết, cô cũng đã xem bản thảo cuối cùng, cô còn khẳng định có thể giữ lại nội dung đó, bây giờ còn thảo mai giả vờ làm người vô tội sao?
Người ta nói xong thì tung luôn nhật kí trò chuyện.
Lý Văn Âm cũng không phải là người ngu, người ta đổ vỏ lại không lẽ mình phải nhận lấy?
Cô ta tỉnh táo lại đăng một bài trên weibo nói xin lỗi, nhưng thực chất lại đang phủi sạch cái danh thảo mai, nói chuyện này đều là lỗi của mình, bản thân không có kinh nghiệm xuất bản, cứ nghĩ nhà xuất bản thông qua là không có vấn đề, tiện đó còn chia sẻ bản hợp đồng xuất bản gốc, làm rõ trách nhiệm đôi bên.
Trên hợp đồng xuất bản đã quy định số sách, nếu xảy ra vấn đề sẽ do bên nhà xuất bản chịu trách nhiệm.
Người hâm mộ của Lý Văn Âm đông đảo, nhà xuất bản lại thất thủ lần nữa.
Chỉ trong thời gian ngắn Lý Văn Âm đã có thể tỉnh táo lại, sách không xuất bản được cũng không sao, cô ta không bị tổn thất nhiều, đơn giản chỉ là không lấy được nhuận bút thôi. Cô ta còn có thể nhờ vào vụ việc lần này để tạo thanh thế phim điện ảnh.
Nhà xuất bản nhận ra việc này thì càng khó chịu.
Người phụ nữ này đúng là quyết tuyệt, đổ vỏ cho họ xong còn giẫm lên họ để nâng tiếng bộ phim lên? Ai cho phép cô ta lên được thì đó là cờ hó! Bọn họ không có nhiều fans như Lý Văn Âm, thế cũng không sao, mua tài khoản marketing, chia sẻ tặng quà!
Mặc dù không được xuất bản đã là chắc như đinh đóng cột, hai bên đều không có lợi, nhưng nhà xuất bản vẫn không nuốt trôi cục tức này, phải làm cho ai kia không yên thân.
Hai bên cứ đấu qua đấu lại ác liệt như vậy, cộng thêm việc bộ phim cùng tên của Lý Văn Âm đã khai máy, nam nữ chính cũng có tiếng, trong nhất thời khiến không ít người quan tâm đến chuyện này.
Lý Văn Âm cảm thấy mặc dù bản thân bị bôi đen không ít, nhưng đối với sức ảnh hưởng từ trên trời rơi xuống thế này, cô ta cũng rất hài lòng hoan nghênh.
Có sau ngày mười lăm tháng giêng, giới giải trí lại truyền ra tin tức bùng nổ ngay lập tức leo lên hot search khác – vụ bê bối tình dục của Tô Khác bị đưa ra ánh sáng!
Rốt cuộc là Tô Khác là ai? Có tác phẩm tiêu biểu gì? Có nổi hay không? Những điều này đều không quan trọng.
Quan trọng nhất là anh ta là nam chính trong bộ phim đã khai máy của Lý Văn Âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.