Chương 1
Cửu Dạ
08/11/2016
Ngươi là 1 kẻ có giá trị thì thật tốt.
Nếu một ngày, ngươi đi tới 1 nơi rất tốt…
Nếu như chính mình có hai vị ca ca rất ưu tú, đệ đệ thông minh cùng muội muội khả ái, mà bản thân lại vô cùng bình thường, vậy thì phải kết luận cái gì đây?
—— bị lãng quên. Không sai.
Điểm ấy, tam hoàng tử Tử Liên tự mình hiểu rất rõ, từ nhỏ nguyện vọng của hắn chính là mặc kệ đai ca hay thậm chí là đệ đệ kế thừa vương vị, cứ đem hắn tới sát biên giới, hay tốt nhất là quên luôn hắn đi.
Chỉ cần ăn mặc có người hầu hạ, muốn cái gì có cái đó, hắn liền cảm thấy mỹ mãn… Nếu như có thể hai ngày cho hắn một lần đồ ăn vặt thật sự rất tốt, nhưng ba ngày 1 túi đồ ăn vặt đúng là quá ngược đãi người!
Buổi chiều, lại cùng 1 tiết mục trình diễn lần thứ hai. Tử Liên dưới mí mắt lão sư muốn trốn đi, ngượng nghịu tuyên bố: bổn hoàng tử ngày hôm nay không muốn đi học —— hắn chưa từng có một ngày làm bé ngoan mà ngồi ở trong phòng học. Lão sư sao có thể mặc hắn lại hoang phế việc học, cho nên vội vã bảo thị vệ tìm người.
Tam hoàng tử địa vị nói thấp không thấp nói cao cũng không cao, chỉ cần đừng để bị nhìn thấy, thì quá trình tìm người kia vị quốc vương có chút bạo lực cũng không có ý kiến gì.
Điểm ấy, tam hoàng tử Tử Liên cũng hiểu rất rõ, hắn biết nếu bị bắt được sẽ bị đánh, cộng thêm một tháng không có đồ ăn vặt.
Phía sau là một đoàn cấm vệ binh, Tử Liên tránh bọn thị nữ, hắn tiến vào đại hoa viên của phụ hoàng, thân thể nhỏ gầy chui vào bên dưới bụi cây thấp, nỗ lực mà bò.
“Tam điện hạ ngài ở nơi nào!”
Sớm biết vậy hắn sẽ không trốn ở đây, bọn lính đã trước hắn một bước vây quanh hoa viên, Tử Liên tiến vào rừng cây thì, một bàn tay ở phía sau, nắm được mắt cá chân hắn.
“Bắt được rồi!” Binh sĩ kia reo lên.
Tử Liên làm sao mà có khả năng để bị bắt trở lại, hắn tiện tay bẻ 1 cành cây mãnh mẽ chọc vào cái tay kia, còn hung hăng hướng mục tiêu mà đạp.
Binh sĩ bị đau, bàn tay thoáng buông ra, hắn thừa cơ bổ thêm một cước, sau đó thì cả tay lẫn chân đều cùng sử dụng hướng rừng cây bò vào, y phục bị dơ cũng không quan tâm. Nói cho cùng thì cũng sẽ có người tẩy thôi.
“Ngăn chặn lối ra! Đừng để cho tam điện hạ lại chạy thoát.” Rừng cây rậm rạp những người to lớn không thể đi vào, đội trưởng để lại vài người trấn thủ, mang theo số người còn lại đến lối ra của hoa viên ở bên kia.
Tam hoàng tử mỗi lần tìm đường chuồn đều như nhau, không ngoài hồ thì chính là hoa viên, leo tường các loại, cấm vệ binh dù dùng lưng để tính cũng tính ra. Nhưng kỳ quái chính là, bọn họ chưa có một lần nào bắt được người mà trở lại báo cáo kết quả công tác, chỉ có thể nói tam hoàng tử lại trốn mất!
Mới vừa tới lối ra hoa viên, Tử Liên từ bên dưới đám cây thấy vài đôi giày của quân lính ở bên ngoài đi tới đi lui, hắn liếm liếm đôi môi khô nứt, lại chui vào mặt khác của rừng cây ngay lập tức.
Những cái cây thấp mọc thành bụi rậm giống như hàng giậu bao lấy cả hoa viên, diện tích phi thường lớn, nếu như hắn trốn ở bên trong không động cũng không ra, cấm vệ binh chỉ có thể phóng hỏa thiêu rừng cây mới tìm được hắn.
Cấm vệ binh đương nhiên không dám phóng hỏa thiêu hoa viên mà hoàng hậu âu yếm, cho nên trận này mới giằng co như vậy, Tử Liên đã đứng ở thế bất bại.
Bò một hồi hắn tìm được một lối ra.
“Bên kia sao lại ầm ĩ như thế?”
“Lại là tam hoàng tử, hắn từ trong phòng học chạy trốn đến… Hiện tại cả đội cấm vệ binh đang tìm hắn!”
“Tam điện hạ này, đúng là phiền toái…”
Đối thoại của bọn thị nữ từ giữa rừng cây truyền vào tai Tử Liên, hắn khẽ vạch cành là đằng trước cho thưa bớt rồi liếc mắt ngoan trừng(1), bất đắc dĩ lại chuyển hướng lánh sang hướng khác.
Miệng hảo khát… Tử Liên ở trong lòng oán giận, đầu gối hắn đại khái là bị bong da, trên người cũng có vài vết thương, rõ ràng nghĩ chính mình không muốn tiếp tục bò nữa!
Miễn cưỡng bò thêm một đoạn, hắn cảm giác được cành lá xung quanh tương đối thưa thớt, kinh nghiệm phán đoán cho thấy phụ cận hẳn là nơi hắn có thể chui ra.
Phía trước đúng là có, hơn nữa đường đã có người giúp hắn khai thông tốt.
Một tiểu hài tử toàn thân bẩn thỉu lui vào giữa rừng cây, ôm lấy hai chân đem thân thể lui thành một viên cầu, con mắt thật to cảnh giác trừng nơi ánh dương quang chiếu vào.
… Ai a?
Cảm giác có người tới gần, tiểu hài tử giống như động vật bị chấn kinh, quay đầu kinh hoảng nhìn hắn.”Ngươi, ngươi là ai? Muốn tới bắt ta sao? !” Đối phương dùng thanh âm run rẩy hỏi.
Hắn mới là người muốn hỏi ni!
“…” Tử Liên không nói gì, chỉ nhìn tiểu hài tử liếc mắt 1 cái liền không hề để ý đến y. Tiểu hài tử bẩn thỉu này chui vào rừng cây đã đem cành cây đều lộng rối loạn, vừa vặn tạo ra khe hở có thể giúp hắn đi ra ngoài.
Hắn hướng lối ra mà bò, chỉ 1 thoáng hắn đã đến trước mặt tiểu hài tử bẩn thỉu kia, tiểu hài tử khẩn trương hướng lui về phía sau, mắt to chứa đầy nước mắt.
“Tránh ra.” Hắn đẩy đối phương ra, bản thân cố gắng vì mục đích từ trong rừng cây chui ra ngoài.
Thấy cảnh vật bên ngoài thì Tử Liên há hốc mồm, đây là đâu? … Bốn phía không có kiến trúc và pho tượng hoa lệ mà hắn quen thuộc, có phần trống trải… Theo Tử Liên nhận định thì chính là: keo kiệt. Xa hơn phía đất trống kia một chút thì có vài căn nhà trệt nhỏ, bên ngoài treo y phục bị giặt tới mức không nhìn ra được màu sắc.
Hắn không có khả năng chạy đến ngoài cung, ở đây chỉ có thể là nơi hạ nhân ở.
Phía sau đầu truyền đến thanh âm hi hi tô tô, cảm giác góc áo bị người nắm một chút. Hắn cúi đầu, thấy tiểu hài tử bẩn thỉu kia đang nắm lấy y phục của hắn, gắt gao dính tại bên chân hắn.
“!” Tử Liên phản xạ định hất chân, nhưng đối phương túm chặt không tha, ngẩng đầu hướng đôi mắt to thẳng trừng hắn, trong ánh mắt đã không có nước mắt, mà chuyển thành cầu xin.
“Cứu ta.” Tiểu hài tử nói.
Tử Liên nhíu mày, thân thủ muốn đẩy y ra. Có lẽ tiểu hài tử bẩn thỉu này biết hắn là ai, mặc hắn nắm tóc lại nhéo gương mặt nhưng thế nào cũng không chịu buông tay, cuối cùng còn ôm lấy chân hắn.
“Van cầu ngươi, cứu ta!”
Bân bịu một hồi Tử Liên mệt mỏi, dừng lại thở hổn hển mấy hơi thở. Tiểu hài tử bẩn thỉu nhìn hắn bất động, cho rằng hắn đã đáp ứng giúp mình, khuôn mặt liền tươi cười.
Tử Liên lúc này mới chú ý tới, tiểu hài tử bần thỉu này… Nói sao đây nhỉ? Ngũ quan thập phần thuận mắt, lông mi trên con mắt thật to kia vừa dài vừa cong, mái tóc như tơ vàng lại trơn truột mềm mại, da non mịn, xúc cảm vô cùng tốt.
Hắn nghĩ đến từ để hình dung! Không phải là giống như phụ hoàng đối với muội muội tán thưởng, đẹp đến mức như được điêu khắc từ thạch anh ra hay sao.
… Không lẽ y là đệ đệ của muội muội sao?
Đương nhiên không có khả năng, trong ấn tượng của Tử Liên, hoàng thất không có ai có mái mái tóc vàng đẹp như vậy.
“Uy! Có phải ở chỗ này hay không? !”
Nghe được tiếng kêu, Tử Liên cho rằng bọn lính đã tìm tới, nhìn bốn phía không có chỗ nào có thể ẩn núp, hắn không thể làm gì khác hơn là lại hướng rừng cây chui vào.
Tiểu hài tử bẩn thỉu xinh đẹp kia cứ ôm lấy đùi hắn, hắn động 1 tí, cũng sẽ đem đối phương tha đi theo. Có phiền hay không a! Tử Liên ở trong lòng mắng, tóm lấy phía sau đối phương đem y hướng bụi cây mà nhét vào.
Tiểu hài tử kia hiểu ý, ra sức bò vào rừng cây, vài đạo thân ảnh hướng bọn họ tới gần, tuy rằng những người đó y phục không giống cấm vệ binh, nhưng cầm trong tay là trường mâu(2) tốt xấu thì cũng là một binh sĩ. Tử Liên gấp đến độ cố sức đẩy mông tiểu hài tử kia, không để ý đối phương bị cành cây đâm vào liên tiếp kêu đau.
Đem tiểu hài tử nhét vào bụi cây xong, Tử Liên cũng chui vào. Nhưng hắn đúng là vẫn còn chậm một chút, mắt cá chân lại bị người bắt được.
Đáng hận! Hắn huơ tay muốn bắt lấy 1 gốc cây, tiểu hài tử thấy thế, quay đầu lại kéo hắn, lại bị hắn đánh ra.
Tiểu hài tử trừng lớn mắt, nhìn Tử Liên bị bọn lính kéo ra ngoài, hầu như thị không cần (phải) (*)nghĩ ngợi y bắt lấy cổ tay Tử Liên, lực đạo không phù hợp năm đó tựa hồ như muốn nói…
—— tuyệt đối, không buông ngươi ra.
Chú giải:
(1) ngoan trừng: ý là trừng 1 cách độc ác a
(2) trường mâu: cây giáo dài
(*)đây là nguyên văn, hem phải ta nga^^, công nhận anh Kim lúc còn nhỏ chưa kịp quen biết thì số trời đã định anh nà trung khuyển công rùi, hắc hắc
============================================
Đây là cảnh 2 người gặp nhau lần đầu^^, mới gặp mà Kim lúc đó đã có máu trung khuyển sau này tăng thêm vụ thê nô công a^^
Nếu một ngày, ngươi đi tới 1 nơi rất tốt…
Nếu như chính mình có hai vị ca ca rất ưu tú, đệ đệ thông minh cùng muội muội khả ái, mà bản thân lại vô cùng bình thường, vậy thì phải kết luận cái gì đây?
—— bị lãng quên. Không sai.
Điểm ấy, tam hoàng tử Tử Liên tự mình hiểu rất rõ, từ nhỏ nguyện vọng của hắn chính là mặc kệ đai ca hay thậm chí là đệ đệ kế thừa vương vị, cứ đem hắn tới sát biên giới, hay tốt nhất là quên luôn hắn đi.
Chỉ cần ăn mặc có người hầu hạ, muốn cái gì có cái đó, hắn liền cảm thấy mỹ mãn… Nếu như có thể hai ngày cho hắn một lần đồ ăn vặt thật sự rất tốt, nhưng ba ngày 1 túi đồ ăn vặt đúng là quá ngược đãi người!
Buổi chiều, lại cùng 1 tiết mục trình diễn lần thứ hai. Tử Liên dưới mí mắt lão sư muốn trốn đi, ngượng nghịu tuyên bố: bổn hoàng tử ngày hôm nay không muốn đi học —— hắn chưa từng có một ngày làm bé ngoan mà ngồi ở trong phòng học. Lão sư sao có thể mặc hắn lại hoang phế việc học, cho nên vội vã bảo thị vệ tìm người.
Tam hoàng tử địa vị nói thấp không thấp nói cao cũng không cao, chỉ cần đừng để bị nhìn thấy, thì quá trình tìm người kia vị quốc vương có chút bạo lực cũng không có ý kiến gì.
Điểm ấy, tam hoàng tử Tử Liên cũng hiểu rất rõ, hắn biết nếu bị bắt được sẽ bị đánh, cộng thêm một tháng không có đồ ăn vặt.
Phía sau là một đoàn cấm vệ binh, Tử Liên tránh bọn thị nữ, hắn tiến vào đại hoa viên của phụ hoàng, thân thể nhỏ gầy chui vào bên dưới bụi cây thấp, nỗ lực mà bò.
“Tam điện hạ ngài ở nơi nào!”
Sớm biết vậy hắn sẽ không trốn ở đây, bọn lính đã trước hắn một bước vây quanh hoa viên, Tử Liên tiến vào rừng cây thì, một bàn tay ở phía sau, nắm được mắt cá chân hắn.
“Bắt được rồi!” Binh sĩ kia reo lên.
Tử Liên làm sao mà có khả năng để bị bắt trở lại, hắn tiện tay bẻ 1 cành cây mãnh mẽ chọc vào cái tay kia, còn hung hăng hướng mục tiêu mà đạp.
Binh sĩ bị đau, bàn tay thoáng buông ra, hắn thừa cơ bổ thêm một cước, sau đó thì cả tay lẫn chân đều cùng sử dụng hướng rừng cây bò vào, y phục bị dơ cũng không quan tâm. Nói cho cùng thì cũng sẽ có người tẩy thôi.
“Ngăn chặn lối ra! Đừng để cho tam điện hạ lại chạy thoát.” Rừng cây rậm rạp những người to lớn không thể đi vào, đội trưởng để lại vài người trấn thủ, mang theo số người còn lại đến lối ra của hoa viên ở bên kia.
Tam hoàng tử mỗi lần tìm đường chuồn đều như nhau, không ngoài hồ thì chính là hoa viên, leo tường các loại, cấm vệ binh dù dùng lưng để tính cũng tính ra. Nhưng kỳ quái chính là, bọn họ chưa có một lần nào bắt được người mà trở lại báo cáo kết quả công tác, chỉ có thể nói tam hoàng tử lại trốn mất!
Mới vừa tới lối ra hoa viên, Tử Liên từ bên dưới đám cây thấy vài đôi giày của quân lính ở bên ngoài đi tới đi lui, hắn liếm liếm đôi môi khô nứt, lại chui vào mặt khác của rừng cây ngay lập tức.
Những cái cây thấp mọc thành bụi rậm giống như hàng giậu bao lấy cả hoa viên, diện tích phi thường lớn, nếu như hắn trốn ở bên trong không động cũng không ra, cấm vệ binh chỉ có thể phóng hỏa thiêu rừng cây mới tìm được hắn.
Cấm vệ binh đương nhiên không dám phóng hỏa thiêu hoa viên mà hoàng hậu âu yếm, cho nên trận này mới giằng co như vậy, Tử Liên đã đứng ở thế bất bại.
Bò một hồi hắn tìm được một lối ra.
“Bên kia sao lại ầm ĩ như thế?”
“Lại là tam hoàng tử, hắn từ trong phòng học chạy trốn đến… Hiện tại cả đội cấm vệ binh đang tìm hắn!”
“Tam điện hạ này, đúng là phiền toái…”
Đối thoại của bọn thị nữ từ giữa rừng cây truyền vào tai Tử Liên, hắn khẽ vạch cành là đằng trước cho thưa bớt rồi liếc mắt ngoan trừng(1), bất đắc dĩ lại chuyển hướng lánh sang hướng khác.
Miệng hảo khát… Tử Liên ở trong lòng oán giận, đầu gối hắn đại khái là bị bong da, trên người cũng có vài vết thương, rõ ràng nghĩ chính mình không muốn tiếp tục bò nữa!
Miễn cưỡng bò thêm một đoạn, hắn cảm giác được cành lá xung quanh tương đối thưa thớt, kinh nghiệm phán đoán cho thấy phụ cận hẳn là nơi hắn có thể chui ra.
Phía trước đúng là có, hơn nữa đường đã có người giúp hắn khai thông tốt.
Một tiểu hài tử toàn thân bẩn thỉu lui vào giữa rừng cây, ôm lấy hai chân đem thân thể lui thành một viên cầu, con mắt thật to cảnh giác trừng nơi ánh dương quang chiếu vào.
… Ai a?
Cảm giác có người tới gần, tiểu hài tử giống như động vật bị chấn kinh, quay đầu kinh hoảng nhìn hắn.”Ngươi, ngươi là ai? Muốn tới bắt ta sao? !” Đối phương dùng thanh âm run rẩy hỏi.
Hắn mới là người muốn hỏi ni!
“…” Tử Liên không nói gì, chỉ nhìn tiểu hài tử liếc mắt 1 cái liền không hề để ý đến y. Tiểu hài tử bẩn thỉu này chui vào rừng cây đã đem cành cây đều lộng rối loạn, vừa vặn tạo ra khe hở có thể giúp hắn đi ra ngoài.
Hắn hướng lối ra mà bò, chỉ 1 thoáng hắn đã đến trước mặt tiểu hài tử bẩn thỉu kia, tiểu hài tử khẩn trương hướng lui về phía sau, mắt to chứa đầy nước mắt.
“Tránh ra.” Hắn đẩy đối phương ra, bản thân cố gắng vì mục đích từ trong rừng cây chui ra ngoài.
Thấy cảnh vật bên ngoài thì Tử Liên há hốc mồm, đây là đâu? … Bốn phía không có kiến trúc và pho tượng hoa lệ mà hắn quen thuộc, có phần trống trải… Theo Tử Liên nhận định thì chính là: keo kiệt. Xa hơn phía đất trống kia một chút thì có vài căn nhà trệt nhỏ, bên ngoài treo y phục bị giặt tới mức không nhìn ra được màu sắc.
Hắn không có khả năng chạy đến ngoài cung, ở đây chỉ có thể là nơi hạ nhân ở.
Phía sau đầu truyền đến thanh âm hi hi tô tô, cảm giác góc áo bị người nắm một chút. Hắn cúi đầu, thấy tiểu hài tử bẩn thỉu kia đang nắm lấy y phục của hắn, gắt gao dính tại bên chân hắn.
“!” Tử Liên phản xạ định hất chân, nhưng đối phương túm chặt không tha, ngẩng đầu hướng đôi mắt to thẳng trừng hắn, trong ánh mắt đã không có nước mắt, mà chuyển thành cầu xin.
“Cứu ta.” Tiểu hài tử nói.
Tử Liên nhíu mày, thân thủ muốn đẩy y ra. Có lẽ tiểu hài tử bẩn thỉu này biết hắn là ai, mặc hắn nắm tóc lại nhéo gương mặt nhưng thế nào cũng không chịu buông tay, cuối cùng còn ôm lấy chân hắn.
“Van cầu ngươi, cứu ta!”
Bân bịu một hồi Tử Liên mệt mỏi, dừng lại thở hổn hển mấy hơi thở. Tiểu hài tử bẩn thỉu nhìn hắn bất động, cho rằng hắn đã đáp ứng giúp mình, khuôn mặt liền tươi cười.
Tử Liên lúc này mới chú ý tới, tiểu hài tử bần thỉu này… Nói sao đây nhỉ? Ngũ quan thập phần thuận mắt, lông mi trên con mắt thật to kia vừa dài vừa cong, mái tóc như tơ vàng lại trơn truột mềm mại, da non mịn, xúc cảm vô cùng tốt.
Hắn nghĩ đến từ để hình dung! Không phải là giống như phụ hoàng đối với muội muội tán thưởng, đẹp đến mức như được điêu khắc từ thạch anh ra hay sao.
… Không lẽ y là đệ đệ của muội muội sao?
Đương nhiên không có khả năng, trong ấn tượng của Tử Liên, hoàng thất không có ai có mái mái tóc vàng đẹp như vậy.
“Uy! Có phải ở chỗ này hay không? !”
Nghe được tiếng kêu, Tử Liên cho rằng bọn lính đã tìm tới, nhìn bốn phía không có chỗ nào có thể ẩn núp, hắn không thể làm gì khác hơn là lại hướng rừng cây chui vào.
Tiểu hài tử bẩn thỉu xinh đẹp kia cứ ôm lấy đùi hắn, hắn động 1 tí, cũng sẽ đem đối phương tha đi theo. Có phiền hay không a! Tử Liên ở trong lòng mắng, tóm lấy phía sau đối phương đem y hướng bụi cây mà nhét vào.
Tiểu hài tử kia hiểu ý, ra sức bò vào rừng cây, vài đạo thân ảnh hướng bọn họ tới gần, tuy rằng những người đó y phục không giống cấm vệ binh, nhưng cầm trong tay là trường mâu(2) tốt xấu thì cũng là một binh sĩ. Tử Liên gấp đến độ cố sức đẩy mông tiểu hài tử kia, không để ý đối phương bị cành cây đâm vào liên tiếp kêu đau.
Đem tiểu hài tử nhét vào bụi cây xong, Tử Liên cũng chui vào. Nhưng hắn đúng là vẫn còn chậm một chút, mắt cá chân lại bị người bắt được.
Đáng hận! Hắn huơ tay muốn bắt lấy 1 gốc cây, tiểu hài tử thấy thế, quay đầu lại kéo hắn, lại bị hắn đánh ra.
Tiểu hài tử trừng lớn mắt, nhìn Tử Liên bị bọn lính kéo ra ngoài, hầu như thị không cần (phải) (*)nghĩ ngợi y bắt lấy cổ tay Tử Liên, lực đạo không phù hợp năm đó tựa hồ như muốn nói…
—— tuyệt đối, không buông ngươi ra.
Chú giải:
(1) ngoan trừng: ý là trừng 1 cách độc ác a
(2) trường mâu: cây giáo dài
(*)đây là nguyên văn, hem phải ta nga^^, công nhận anh Kim lúc còn nhỏ chưa kịp quen biết thì số trời đã định anh nà trung khuyển công rùi, hắc hắc
============================================
Đây là cảnh 2 người gặp nhau lần đầu^^, mới gặp mà Kim lúc đó đã có máu trung khuyển sau này tăng thêm vụ thê nô công a^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.