Chương 23: Pn2
Cửu Dạ
09/11/2016
Phiên ngoại IF
“Chủ nhân.”
“…” Đang ăn hạch đào.
“Ta một mực nghĩ về vấn đề của ngài, nếu như ta mới là chủ tử, thì sẽ thế nào.”
“…” Vẫn như cũ tiếp tục ăn hạch đào.
“Chủ nhân, ngài đừng trách ta thích loạn tưởng, ta nghĩ rất có thể…”
Mặc dù có hai người ca ca rất ưu tú, đệ đệ thông minh và muội muội rất khả ái, nhưng tài năng của Kim cũng chưa từng bị bất luận kẻ nào che giấu.
—— bởi vì hắn so với các huynh đệ càng thêm ưu tú.
Còn nhỏ tuổi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã khiến rất nhiều người ái mộ, càng không cần phải nói tới bản lĩnh nếu y đã gặp qua là không quên được cùng tài năng luyện võ, giới quý tộc phỏng đoán, vị trí thái tử sớm muộn cũng là của y.
Chiều hôm nay, Kim tan học xong, ngay trước khi tới chỗ luyện võ, lại muốn trốn vào hoa viên tản bộ.
“Bắt hắn lại!”
“Đừng để cho hắn chạy!”
Bên cạnh truyền đến thanh âm của vệ binh đang thét to, bụi cây bên cạnh một trận rung động, sàn sạt, một thiếu niên người nhỏ gầy từ bụi cây chui ra, thiếu chút nữa là đụng vào y.
“!” Thiếu niên trừng to mắt, trên mái tóc quăn đỏ thẫm mất trật tự của hắn có vài chiếc lá, xem ra rất là chật vật.
“A! … Ngươi là ai?” Kim chưa thấy qua thiếu niên này, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của hắn, hẳn là tiểu hài tử của hạ nhân, sao lại gặp phải ở chỗ này?
“Ở chỗ này!” Thanh âm thét to lần thứ hai vang lên, mấy tên binh sĩ tạp dịch hướng bọn họ chạy tới, thiếu niên nhỏ gầy cả kinh, trên gương mặt bình tĩnh lộ ra một tia kinh hoảng, hắn vượt qua Kim, chui vào 1 chỗ để trốn.
Tự mình cũng không nghĩ tới lý do, Kim đưa tay nắm lấy hắn, “Chờ một chút!”
Thiếu niên sống chết phủi đi, nhưng khí lực hắn tựa hồ không nhiều, dĩ nhiên vẩy không ra Kim so với hắn còn thấp hơn một cái đầu.
“Ngươi đừng trốn, bọn họ vì sao muốn bắt ngươi?”
“…” Thiếu niên không có trả lời, xoay người lại, liều mạng đá đạp y.
Lúc này, binh sĩ tạp dịch đã đuổi tới, Kim cảm giác tay thiếu niên run nhè nhẹ.
“… Cứu ta.”
Thiếu niên nói, ngữ điệu yếu đuối là cho lòng y siết lại.
“Chuyện gì xảy ra?” Y nhìn về phía binh sĩ tạp dịch đang vây quanh, lạnh lùng hỏi.
Binh sĩ tạp dịch đều nhận ra được tam hoàng tử, thấy y, lập tức quỳ xuống, cúi đầu không dám nhìn Kim.
Trong đó một người cố lấy dũng khí nói: “Bẩm báo tam điện hạ, đây là tạp chủng của một nữ nhân giặt quần áo thấp hèn cùng người khác sống tạm bợ mà ra, nữ nhân thấp hèn đó nuôi không nổi, ủy thác chúng ta đem hắn đi bán…. Nhưng tạp chủng này lại chạy!”
“Tạp chủng?” Kim nghe binh sĩ tạp dịch nói mà nhíu mày, “Các ngươi dự định đem hắn bán đi đâu?”
Binh sĩ tạp dịch đáp: “Không, không rõ lắm… Có lẽ bán cho bọn buôn người.”
Kim liếc mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên nhỏ gầy không nói một câu, cúi đầu, cũng không muốn bỏ tay y ra.
Thiếu niên này có 1 đôi mắt xám nhạt trong suốt đạm nhiên, tóc quăn màu hồng rối tung, giống như đóa hoa trong bụi cỏ, màu da vô cùng tái nhợt, làm y trong lúc nhất thời nhìn trân trối.
Cảm giác thật mỹ lệ… Tuy rằng cũng không phải tướng mạo thập phần xuất sắc.
Bên tai còn quanh quẩn câu thiếu niên kia nhẹ giọng nói “Cứu ta”, Kim xiết chặt tay thiếu niên, y nhất định sẽ cứu hắn!
“Như vậy đi, các ngươi đem hắn bán cho ta là được rồi.” Kim nói:
Binh sĩ tạp dịch cúi đầu, cung kính cùng cẩn thận nói: “Điện, điện hạ nếu ngài muốn hắn, cứ trực tiếp mang về, chúng ta… không dám bán a!”
“Cái này không thể được, như vậy các ngươi làm sao mà ăn nói a?”
Binh sĩ tạp dịch không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện đưa ra một giá, Kim bảo tùy tùng lo việc này, chính mình lại lôi kéo tay thiếu niên dẫn hắn trở về.
“Tiểu ca ca, ngươi tên là gì?” Kim cười khanh khách hỏi, không có đem thiếu niên trở thành người hầu mà y mua, nghĩ rằng đây là bạn chơi cùng của mình.
“…” Thiếu niên không nói.
Kim chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một lần nữa, “Ta là Kim, ngươi sau này trực tiếp gọi tên của ta là được rồi… Vậy còn ngươi? Ta phải xưng hô với ngươi như thế nào.”
Thiếu niên hạ mắt nhìn tay bị Kim kéo, một hồi, hắn nói: “Tạp chủng.”
“Tạp chủng? !” Kim sửng sốt, “Ngươi không có tên sao?”
“…” Thiếu niên trầm mặc, hắn lắc đầu.
“Như vậy a…” Kim rất yêu thương, thiếu niên trầm mặc này trong lòng hẳn là có rất nhiều chua xót.”Như vậy đi, ta giúp ngươi đặt tên được không?”
“…”
Không trả lời, Kim cho rằng hắn đáp ứng, nên nói: “Tóc ngươi có màu đẹp như đóa hoa, vậy gọi ngươi là『 Tử Liên 』 được không?”
Thiếu niên quay đầu đi.
Kim tươi cười nói: “Tử Liên, vậy gọi ngươi là Tử Liên!”
“… Kim.” Tử Liên đột nhiên cắt đứt lời Kim nói.
“Vâng?”
“Ta khát.”
“Hảo.” Kim rót trà cho Tử Liên, tiếp tục nói.
Trở lại tẩm cung, Kim không có khắc nào quên người hầu của y, không chỉ giúp hắn an bài gian phòng tốt nhất, còn bảo các nữ nhân trù phòng chiếu cố hắn, 3 bữa cơm đều hỏi han ân cần, quả thực rất cẩn thận.
Thị nữ và thủ vệ đều nói: Kim thực sự là chủ tử tốt có tâm địa thiện lương!
Sáng sớm, Kim giúp muội muội khóc đến nước mắt ngang dọc đi tìm thỏ cưng của nàng, bất tri bất giác tiến vào phòng của Tử Liên.
Y không thấy Tử Liên, hỏi vài người, mới biết được Tử Liên bị đội trưởng cấm vệ binh kéo đi luyện võ, nhớ tới thân thể Tử Liên gầy teo lại yếu ớt, làm sao chịu được loại khổ này, y vội vã đi ngăn cản, hoàn toàn quên chuyện đang làm.
Bên cạnh trường luyện võ, đội trưởng cấm vệ binh đem trường kiếm dùng để luyện tập đưa cho Tử Liên, hắn không quen nhìn Tử Liên không làm gì mà hưởng phúc, quyết định phải hảo hảo huấn luyện hắn.
“Lại đây, cầm đi.”
Tử Liên nghiêng đầu nhìn 1 lát, rồi mới tiếp nhận kiếm, thế nhưng một thanh kiếm này quá nặng so với hắn, không thể nắm được, tay buông xuống, kiếm liền rơi xuống đất.
“Xuất lực a! Như một nam tử hán!” Đội trưởng vỗ lưng Tử Liên, muốn hắn nỗ lực lên.
Tử Liên không có biện pháp, ai kêu hắn ăn chính là bánh mì của người ta cho, chỉ phải càng thêm dùng lực đem thanh kiếm giơ lên, còn chưa có nâng được…, cổ tay đã bị đau, hình như là chuột rút, hắn cũng không cầm được nữa, buông tay ra, trường kiếm bị rơi sấp xuống trên mặt đất.
Tử Liên thập phần buồn bực, dùng cước đá thanh kiếm kia, phát ra tính tình của tiểu hài tử.
Một màn này, vừa vặn bị Kim thấy, đội trưởng vừa muốn giáo huấn Tử Liên, Kim đã trước một bước đi tới.
“Tử Liên ——” y ôm lấy thắt lưng Tử Liên, kiểm chôn ở trước ngực hắn cọ a cọ.”Ngươi sao có thể khả ái như vậy!” Ngẩng đầu lên, 2 gò má đều hồng lên, “Ngươi không cần ngủ ở phòng hạ nhân, từ hôm nay trở đi, theo ta cùng nhau ngủ đi!”
“Ngươi cái gì cũng không cần học, chỉ cần hầu hạ ta, theo ta ngủ là tốt rồi.”
“Cái gì?” Tử Liên ngốc lăng, nhìn đội trưởng lại nhìn Kim, không biết làm sao.
Hắn cái gì cũng không cần học, thậm chí không cần tận lực làm Kim vui, chỉ cần bồi ngủ sao?
Nếu như Kim mới là chủ nhân, trước tiên không nói đến việc có thể hay không, hoặc là vấn đề ai sẽ yêu trước, nhưng có thể khẳng định chắc chắn chính là, Tử Liên nhất định sẽ sớm mất đi sự ngây thơ chất phác của hắn…
Tử Liên giận tái mặt, cây hạch đào cầm trong tay vứt sang một bên.”…”
“Chủ nhân?”
Hắn nắm lên xác hạch đào trên bàn, xoay người, một đường ném vào mặt Kim.”Ngươi, ngươi là đồ hạ nhân chết tiệt!” Đỏ mặt, Tử Liên buồn bực mắng.” Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho ta!” Tránh đi ôm ấp của Kim, Tử Liên tay chân cùng sử dụng đẩy y ra, đem y đuổi ra ngoài cửa, bính một tiếng đóng cửa phòng.
Kim cười khổ, bất đắc dĩ gõ nhẹ cánh cửa, “Chủ nhân, chủ nhân” thanh âm ngữ điệu động tác thần thái, vô cùng sống động như 1 con đại khuyển bị chủ nhân nhốt ở ngoài cửa, không vào được mà cào cào cánh cửa.
“Chủ nhân.”
“Chủ nhân…”
“Câm miệng!” Tử Liên ở trên cánh cửa vô tội đá một cước, “Từ hôm nay trở đi, ngươi ngủ ở ngoài cửa cho ta, không cho ngươi vào đây!”
“Ai~? !” Kim kêu rên.
Y lại… làm sai cái gì nữa sao?
Phiên ngoại 《IF》 hoàn
——TOÀN VĂN HOÀN——
*tung bông tung hoa*, ta đã hoàn thành nhiệm vụ^^. Beautiful còn 1 cái lời cuối sách của tác giả nữa nhưng ta lười bởi vậy sẽ không dịch^^. Mà nó cũng chả có liên quan gì đâu^^. Chỉ là tác giả 8 với chúng ta thui^^. Ta thì mần tới đây sức cùng lực kiệt rùi, văn của truyện này phải nói là còn khó hơn cả bộ Bồi tẩm thừa tướng, ta ngất lên ngất xuống cả đống lần vì Qt đại nhân dịch mà ta hem hiểu cái chi hết.
Bộ này tuy không có kịch tính hay ngược gì cho cam nhưng nó vẫn để lại cho ta nhiều cảm xúc về cái gì gọi là đáng và không đáng^^. Nhưng đã nói ở giới thiệu tuy rằng không giống thanh thủy văn lắm nhưng câu chuyện cứ tự nhiên mà diễn ra, ý nghĩa cũng khá sâu sắc. Nói chung ta hy vọng là các nàng sẽ thích truyện này^^, sau khi đọc nó.
P.S: Vì nó vốn dĩ là quà ta tặng cho các phu quân của ta, cho nên ta sẽ không share bản full^^.
= = = = Toàn văn hoàn = = = =
“Chủ nhân.”
“…” Đang ăn hạch đào.
“Ta một mực nghĩ về vấn đề của ngài, nếu như ta mới là chủ tử, thì sẽ thế nào.”
“…” Vẫn như cũ tiếp tục ăn hạch đào.
“Chủ nhân, ngài đừng trách ta thích loạn tưởng, ta nghĩ rất có thể…”
Mặc dù có hai người ca ca rất ưu tú, đệ đệ thông minh và muội muội rất khả ái, nhưng tài năng của Kim cũng chưa từng bị bất luận kẻ nào che giấu.
—— bởi vì hắn so với các huynh đệ càng thêm ưu tú.
Còn nhỏ tuổi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã khiến rất nhiều người ái mộ, càng không cần phải nói tới bản lĩnh nếu y đã gặp qua là không quên được cùng tài năng luyện võ, giới quý tộc phỏng đoán, vị trí thái tử sớm muộn cũng là của y.
Chiều hôm nay, Kim tan học xong, ngay trước khi tới chỗ luyện võ, lại muốn trốn vào hoa viên tản bộ.
“Bắt hắn lại!”
“Đừng để cho hắn chạy!”
Bên cạnh truyền đến thanh âm của vệ binh đang thét to, bụi cây bên cạnh một trận rung động, sàn sạt, một thiếu niên người nhỏ gầy từ bụi cây chui ra, thiếu chút nữa là đụng vào y.
“!” Thiếu niên trừng to mắt, trên mái tóc quăn đỏ thẫm mất trật tự của hắn có vài chiếc lá, xem ra rất là chật vật.
“A! … Ngươi là ai?” Kim chưa thấy qua thiếu niên này, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của hắn, hẳn là tiểu hài tử của hạ nhân, sao lại gặp phải ở chỗ này?
“Ở chỗ này!” Thanh âm thét to lần thứ hai vang lên, mấy tên binh sĩ tạp dịch hướng bọn họ chạy tới, thiếu niên nhỏ gầy cả kinh, trên gương mặt bình tĩnh lộ ra một tia kinh hoảng, hắn vượt qua Kim, chui vào 1 chỗ để trốn.
Tự mình cũng không nghĩ tới lý do, Kim đưa tay nắm lấy hắn, “Chờ một chút!”
Thiếu niên sống chết phủi đi, nhưng khí lực hắn tựa hồ không nhiều, dĩ nhiên vẩy không ra Kim so với hắn còn thấp hơn một cái đầu.
“Ngươi đừng trốn, bọn họ vì sao muốn bắt ngươi?”
“…” Thiếu niên không có trả lời, xoay người lại, liều mạng đá đạp y.
Lúc này, binh sĩ tạp dịch đã đuổi tới, Kim cảm giác tay thiếu niên run nhè nhẹ.
“… Cứu ta.”
Thiếu niên nói, ngữ điệu yếu đuối là cho lòng y siết lại.
“Chuyện gì xảy ra?” Y nhìn về phía binh sĩ tạp dịch đang vây quanh, lạnh lùng hỏi.
Binh sĩ tạp dịch đều nhận ra được tam hoàng tử, thấy y, lập tức quỳ xuống, cúi đầu không dám nhìn Kim.
Trong đó một người cố lấy dũng khí nói: “Bẩm báo tam điện hạ, đây là tạp chủng của một nữ nhân giặt quần áo thấp hèn cùng người khác sống tạm bợ mà ra, nữ nhân thấp hèn đó nuôi không nổi, ủy thác chúng ta đem hắn đi bán…. Nhưng tạp chủng này lại chạy!”
“Tạp chủng?” Kim nghe binh sĩ tạp dịch nói mà nhíu mày, “Các ngươi dự định đem hắn bán đi đâu?”
Binh sĩ tạp dịch đáp: “Không, không rõ lắm… Có lẽ bán cho bọn buôn người.”
Kim liếc mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên nhỏ gầy không nói một câu, cúi đầu, cũng không muốn bỏ tay y ra.
Thiếu niên này có 1 đôi mắt xám nhạt trong suốt đạm nhiên, tóc quăn màu hồng rối tung, giống như đóa hoa trong bụi cỏ, màu da vô cùng tái nhợt, làm y trong lúc nhất thời nhìn trân trối.
Cảm giác thật mỹ lệ… Tuy rằng cũng không phải tướng mạo thập phần xuất sắc.
Bên tai còn quanh quẩn câu thiếu niên kia nhẹ giọng nói “Cứu ta”, Kim xiết chặt tay thiếu niên, y nhất định sẽ cứu hắn!
“Như vậy đi, các ngươi đem hắn bán cho ta là được rồi.” Kim nói:
Binh sĩ tạp dịch cúi đầu, cung kính cùng cẩn thận nói: “Điện, điện hạ nếu ngài muốn hắn, cứ trực tiếp mang về, chúng ta… không dám bán a!”
“Cái này không thể được, như vậy các ngươi làm sao mà ăn nói a?”
Binh sĩ tạp dịch không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện đưa ra một giá, Kim bảo tùy tùng lo việc này, chính mình lại lôi kéo tay thiếu niên dẫn hắn trở về.
“Tiểu ca ca, ngươi tên là gì?” Kim cười khanh khách hỏi, không có đem thiếu niên trở thành người hầu mà y mua, nghĩ rằng đây là bạn chơi cùng của mình.
“…” Thiếu niên không nói.
Kim chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một lần nữa, “Ta là Kim, ngươi sau này trực tiếp gọi tên của ta là được rồi… Vậy còn ngươi? Ta phải xưng hô với ngươi như thế nào.”
Thiếu niên hạ mắt nhìn tay bị Kim kéo, một hồi, hắn nói: “Tạp chủng.”
“Tạp chủng? !” Kim sửng sốt, “Ngươi không có tên sao?”
“…” Thiếu niên trầm mặc, hắn lắc đầu.
“Như vậy a…” Kim rất yêu thương, thiếu niên trầm mặc này trong lòng hẳn là có rất nhiều chua xót.”Như vậy đi, ta giúp ngươi đặt tên được không?”
“…”
Không trả lời, Kim cho rằng hắn đáp ứng, nên nói: “Tóc ngươi có màu đẹp như đóa hoa, vậy gọi ngươi là『 Tử Liên 』 được không?”
Thiếu niên quay đầu đi.
Kim tươi cười nói: “Tử Liên, vậy gọi ngươi là Tử Liên!”
“… Kim.” Tử Liên đột nhiên cắt đứt lời Kim nói.
“Vâng?”
“Ta khát.”
“Hảo.” Kim rót trà cho Tử Liên, tiếp tục nói.
Trở lại tẩm cung, Kim không có khắc nào quên người hầu của y, không chỉ giúp hắn an bài gian phòng tốt nhất, còn bảo các nữ nhân trù phòng chiếu cố hắn, 3 bữa cơm đều hỏi han ân cần, quả thực rất cẩn thận.
Thị nữ và thủ vệ đều nói: Kim thực sự là chủ tử tốt có tâm địa thiện lương!
Sáng sớm, Kim giúp muội muội khóc đến nước mắt ngang dọc đi tìm thỏ cưng của nàng, bất tri bất giác tiến vào phòng của Tử Liên.
Y không thấy Tử Liên, hỏi vài người, mới biết được Tử Liên bị đội trưởng cấm vệ binh kéo đi luyện võ, nhớ tới thân thể Tử Liên gầy teo lại yếu ớt, làm sao chịu được loại khổ này, y vội vã đi ngăn cản, hoàn toàn quên chuyện đang làm.
Bên cạnh trường luyện võ, đội trưởng cấm vệ binh đem trường kiếm dùng để luyện tập đưa cho Tử Liên, hắn không quen nhìn Tử Liên không làm gì mà hưởng phúc, quyết định phải hảo hảo huấn luyện hắn.
“Lại đây, cầm đi.”
Tử Liên nghiêng đầu nhìn 1 lát, rồi mới tiếp nhận kiếm, thế nhưng một thanh kiếm này quá nặng so với hắn, không thể nắm được, tay buông xuống, kiếm liền rơi xuống đất.
“Xuất lực a! Như một nam tử hán!” Đội trưởng vỗ lưng Tử Liên, muốn hắn nỗ lực lên.
Tử Liên không có biện pháp, ai kêu hắn ăn chính là bánh mì của người ta cho, chỉ phải càng thêm dùng lực đem thanh kiếm giơ lên, còn chưa có nâng được…, cổ tay đã bị đau, hình như là chuột rút, hắn cũng không cầm được nữa, buông tay ra, trường kiếm bị rơi sấp xuống trên mặt đất.
Tử Liên thập phần buồn bực, dùng cước đá thanh kiếm kia, phát ra tính tình của tiểu hài tử.
Một màn này, vừa vặn bị Kim thấy, đội trưởng vừa muốn giáo huấn Tử Liên, Kim đã trước một bước đi tới.
“Tử Liên ——” y ôm lấy thắt lưng Tử Liên, kiểm chôn ở trước ngực hắn cọ a cọ.”Ngươi sao có thể khả ái như vậy!” Ngẩng đầu lên, 2 gò má đều hồng lên, “Ngươi không cần ngủ ở phòng hạ nhân, từ hôm nay trở đi, theo ta cùng nhau ngủ đi!”
“Ngươi cái gì cũng không cần học, chỉ cần hầu hạ ta, theo ta ngủ là tốt rồi.”
“Cái gì?” Tử Liên ngốc lăng, nhìn đội trưởng lại nhìn Kim, không biết làm sao.
Hắn cái gì cũng không cần học, thậm chí không cần tận lực làm Kim vui, chỉ cần bồi ngủ sao?
Nếu như Kim mới là chủ nhân, trước tiên không nói đến việc có thể hay không, hoặc là vấn đề ai sẽ yêu trước, nhưng có thể khẳng định chắc chắn chính là, Tử Liên nhất định sẽ sớm mất đi sự ngây thơ chất phác của hắn…
Tử Liên giận tái mặt, cây hạch đào cầm trong tay vứt sang một bên.”…”
“Chủ nhân?”
Hắn nắm lên xác hạch đào trên bàn, xoay người, một đường ném vào mặt Kim.”Ngươi, ngươi là đồ hạ nhân chết tiệt!” Đỏ mặt, Tử Liên buồn bực mắng.” Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho ta!” Tránh đi ôm ấp của Kim, Tử Liên tay chân cùng sử dụng đẩy y ra, đem y đuổi ra ngoài cửa, bính một tiếng đóng cửa phòng.
Kim cười khổ, bất đắc dĩ gõ nhẹ cánh cửa, “Chủ nhân, chủ nhân” thanh âm ngữ điệu động tác thần thái, vô cùng sống động như 1 con đại khuyển bị chủ nhân nhốt ở ngoài cửa, không vào được mà cào cào cánh cửa.
“Chủ nhân.”
“Chủ nhân…”
“Câm miệng!” Tử Liên ở trên cánh cửa vô tội đá một cước, “Từ hôm nay trở đi, ngươi ngủ ở ngoài cửa cho ta, không cho ngươi vào đây!”
“Ai~? !” Kim kêu rên.
Y lại… làm sai cái gì nữa sao?
Phiên ngoại 《IF》 hoàn
——TOÀN VĂN HOÀN——
*tung bông tung hoa*, ta đã hoàn thành nhiệm vụ^^. Beautiful còn 1 cái lời cuối sách của tác giả nữa nhưng ta lười bởi vậy sẽ không dịch^^. Mà nó cũng chả có liên quan gì đâu^^. Chỉ là tác giả 8 với chúng ta thui^^. Ta thì mần tới đây sức cùng lực kiệt rùi, văn của truyện này phải nói là còn khó hơn cả bộ Bồi tẩm thừa tướng, ta ngất lên ngất xuống cả đống lần vì Qt đại nhân dịch mà ta hem hiểu cái chi hết.
Bộ này tuy không có kịch tính hay ngược gì cho cam nhưng nó vẫn để lại cho ta nhiều cảm xúc về cái gì gọi là đáng và không đáng^^. Nhưng đã nói ở giới thiệu tuy rằng không giống thanh thủy văn lắm nhưng câu chuyện cứ tự nhiên mà diễn ra, ý nghĩa cũng khá sâu sắc. Nói chung ta hy vọng là các nàng sẽ thích truyện này^^, sau khi đọc nó.
P.S: Vì nó vốn dĩ là quà ta tặng cho các phu quân của ta, cho nên ta sẽ không share bản full^^.
= = = = Toàn văn hoàn = = = =
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.