Chương 16
mewzakuro
17/05/2013
Lâm Phong bước vào,khoác trên mình
chiếc áo sơ mi đen cài duy nhất có 1 nút ở giữa.Màu đen làm tôn lên vẻ
lôi cuốn và mạnh mẽ.Phía sau là Bảo Hoàng,trông Bảo hoàng chẳng kém Lâm
Phong.Đằng sau là đàn em của của Lâm Phong,bọn họ giơ lên vật biểu tượng của băng nhóm nào đó.Ngay lập tức,cả quán bar rộn lên những tiếng hoan
hô.Chắc là đánh thắng băng nào rồi đây.Bỗng bên cạnh tôi có nhóm đang
bàn luận:
_Đại ca mình giỏi thật
_Anh ấy không những giỏi mà đẹp trai phong lưa nữa-cô gái 1 mắt hình trái tim
_Thôi đi mẹ,đại ca đã có bạn gái rồi đấy-chàng trai1 dí vào trán cô gái 1
_Cái con Lục Tiểu Na đó àh hay là con nhỏ khác?-cô gái 2 mỉa mai
_Không biết nữa,đại ca thay bồ như thay áo sao mà biết được-chàng trai 2 nhún vai
_...
Cái gì!Không ngờ Lâm Phong có cái lịch sử “anh hùng” như vậy.Mình phải cẩn thận mới được.Tôi thầm nhủ đứng dậy đi theo nhóm đàn em của Lâm Phong.Đi thẳng vào trong cái phòng riêng thì bị đám bảo vệ chặn ở cửa hỏi:
_Cô không được vào trong,ra chỗ khác đi-bảo vệ 1
_Chăc lại là 1 trong đám bồ của đại gia đấy,ra chỗ khác chơi đi-bảo vệ 2 chen miệng vào
Tức không thể chịu nỗi xém muốn nhào vào tát 2 kẻ trước mắt mình.Dám so sánh mình với mấy con nhỏ tào lao đó.
_Có chuyện gì vậy?
Bảo Hoàng tiến gần chỗ tôi,ngạc nhiên nhìn vào 2 tên bảo vệ cũng hiểu ra vấn đề:
_Cô ấy là bạn của đại ca,mong xin lỗi đi
_Xin lỗi cô-2 tên bảo vện lúc nãy còn to miệng bây giờ run như cầy sấy
Có Bảo Hoàng đây,tôi phải lợi dụng ngay lúc này mới được:
_Bảo Hoàng,tớ có thể gặp Lâm Phong được không?-tôi cầu xin
_Không được,kể cả tớ còn không vào được nữa là,mà chắc cậu vào được đó.Vào đi,thượng lộ bình an-Bảo Hoàng vẫy tay chào tôi rồi bước đi
Cậu được lắm,nói chuyện có duyên ghê.Tôi sẽ xử cậu sau,bước vào đẩy cửa ở bên trong.Căn phòng này giống như cái phòng tiếp khách,ở trước mặt là phòng làm việc.Còn phía trước bàn làm việc là 2 ghế so fa đối diện nhau,ở giữa là chiếc bàn dùng để tiếp khách.Căn phòng màu trắng gây thiện cảm đới với người bước vào đây.Có một căn phòng nữa,tôi định bước đến gần vặn nắm cửa mở ra.Đập trước mắt tôi là cảnh kinh hoàng mà có lẽ suốt đời tôi vẫn mãi ám ảnh.Lâm Phong và con nhỏ Lục Tiểu Na đang làm cảnh xuân trước mặt tôi.Cổ họng nghẹn lại không thể nói được gì,tay tôi cuộn lại thành nắm đấm.Tôi từ từ đóng cửa lại,chạy ra khỏi chỗ này.Bỗng đụng trúng Bảo Hoàng,tôi ngã bổ chững,Bảo Hoàng đứng dậy đỡ tôi lên hỏi thăm:
_Cậu có sao không,sao lại chạy dữ vậy?
_Cậu có thể đưa tớ ra khỏi đây được không/?-tôi cúi mặt xuống
Bảo Hoàng ngạc nhiên,rồi nắm tay tôi dẫn đi đâu đó.Vòng qua ngược lại rồi quẹo trái,..Cuối cùng,Bảo Hoàng đưa tôi mũ bảo hiểm,tôi đội vào leo lên chiếc xe moto cuẩ Bảo Hoàng.Chiếc xe từ từ lăn bánh,gió vào buổi tối thật mát.Tôi nói với Bảo Hoàng:
_Đến đoạn đường Anh giùm tớ
Bảo Hoàng đi trên con đường quen thuộc ấy,gợi lên bao kỉ niệm.Khi đến đoạn gần nhà tôi,tôi nói Bảo Hoàng dừng lại.Sau khi cảm ơn và tạm biệt Bảo Hoàng,tôi đi về nhà mình.Chắc bố mẹ Hàn đã ngủ rồi,đêm nay sẽ là 1 đêm dài đây.
1 tuần sau
_Linh ơi,ra đây đi con-mẹ tôi gõ cửa
_Con đã nhốt mình trong phòng trong 1 tuần rồi đấy-bố tôi khuyên ngăn
Đúng!Tôi đã tự nhốt mình trong phòng 1 tuần trôi qua.Bố mẹ Dương khi biết tôi ở nhà bố mẹ Hàn thì liền đến lôi tôi về nhà nhưng tôi không chịu.Những người khác cố tiếp cận tôi,thất bại hết.Trong 1 tuần đó,tôi suy ngẫm lại tất cả những gì mình làm.Bất ngờ là tôi không khóc sau vụ việc đó.Trái tim tôi đã chai rạn từ đây,mọi vết thương mà Lâm Phong gạch từng vết trong tim tôi càng nhiều.Thật sự lúc đầu tôi nghĩ mình sẽ khóc nhưng khóc.Tôi làm tròn bộn phận mà bạn gái nên làm rồi.Bây giờ 1 Dương Tuyết Linh thay đổi hoàn toàn,tôi mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ,hôm nay thật đẹp trời.Tôi phải giải quyết ổn thỏa rắc rối của mình thôi.Tôi mặc một chiếc áo phông trắng có chữ,chiếc quần yếm loại vải denim,1 dây đeo trên vai 1 dây thả lỏng.Mang theo vài vụ kiện trông khá giống đầu gấu,tôi cột hết mái tốc dài lên thật gọn.Bước từng bước đến cửa,mở cửa ra đã gặp bố mẹ.Họ khá muefng là tôi ra khỏi phòng:
_Cuối cùng con cũng ra ngoài
_Con đi giải quyết 1 chút việc sẽ về nhà ngay
Tôi chạy vội xuống dưới nhà mang đôi giày thể thao trắng đen ưa thích.Bước đi đến con đường dẫn đến nơi tôi cần đi…
Đến nơi rồi,ngôi trường trông có vắng vì đây là giờ học mà.Tôi nhảy qua hàng rào trường,dáng vẻ hiên ngang đi lên lớp học của mình.Cái đám học sinh của mỗi lớp học tôi đi qua đều cố chen đầu ra ngoài mà nhìn.Khi đến gần cửa lớp,tôi đẩy 1 cách thô bạo nói với bà cô hồi trước bị tôi chọc tức:
_Tiết hôm nay cô có thể cho em 20 phút giải quyết việc của em được không?
Nó giống như 1 câu hỏi nhưng thực ra là câu uy hiếp.Bà cô có vẻ rất tức tối ,bất lực đứng đó gật đầu.Mọi người trong lớp ngạc nhiên muốn rớt 2 con mắt,có người thì sắp rơi qquai hàm luôn ấy.Nhẹ nhàng đến từng bước gần Lâm Phong,tôi cười và thông báo:
_Lâm Phong,chúng ta kết thúc rồi nhé!
Nghe câu nói của tôi xong,cái lớp bắt đầu ồn ào.Minh Tuấn và Hoàng Nguyên nhìn tôi như sinh vật lạ.Lâm Phong mặt đen xì hỏi tôi bằng chất giọng đáng sợ:
_Tại sao?
_Không còn hứng thú với cậu nữa
_Vậy bấy lâu nay cô không hề yêu tôi?
_Không hẳn là vậy,đã TỪNG yêu thôi.Từ nay chúng ta ai đi đường nấy
Tuyết Đan kéo tay tôi hỏi:
_Vì sao chị lại như vậy?Anh ấy đã rất lo lắng cho chị mà
_Bởi vì chị muốn thế thôi
_Tớ không tin,đằng sau lí do đó còn có gì nữa không?-Hải Quân đặt tay lên vai tôi
_1 câu hỏi khá thông minh đấy,tiếc thay tớ sẽ không trả lời cho các cậu đâu.Những người trong cuộc sẽ rõ hơn-tôi liếc Tiểu Na
Con nhỏ như biết tôi đang nhìn nó.Nó nói mỉa tôi:
_Chà,tôi có vần đề với cô hả,tiểu thư Tuyết Linh?
_Cái thứ ăn cơm trước kẻng như cô thì không đáng để tôi nói,mong bố mẹ cô có cháu bồng nhé
Tôi lại gần cửa sổ,nhảy xuống dưới đó.mọi người vội chạy ra xem tôi có sao không?Từ tầng 3 chứ ít gì.Tôi vẫy tay chào họ,đi từng bước đến cổng trường.Bây giờ trong lờn tôi thật sự…
Thanh thản…
Cảm ơn cậu nhé,Lâm Phong!Đã cho tôi biết tình yêu là gì,thật lòng cảm ơn cậu.Nắng chiếu vào khuôn mặt tôi,nó như xóa tan đi mọi nỗi đau mà tôi đã chịu đựng.
_Free!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau sự kiện đó,mọi thứ đều thay đổi.Tôi và con nhỏ Tiểu Na đổi chỗ cho nhau.Tiến Khanh cũng hay an ủi tôi về việc chia tay đó.Nhắc mới nhớ về việc gặp mặt đó,lâu rồi tôi chưa nói chuyện với nhũng người khác.Bắt đầu từ Minh Tuấn vậy;
__Chào cậu!
_Cậu đang nói chuyện với tôi đó àh-Minh Tuấn chỉ tay vào mình
_Bộ tớ đang tự kỉ 1 mình àh?
_Cậu lúc nào cũng lơ tụi tôi hết,vì vậy hãy tiếp tục công việc đó đi-Minh Tuấn đứng dậy bỏ đi
Thất bại!Tiếp nào còn những người khác nữa mà
_Chào Hoàng Nguyên!
_...
_Cậu có khoe không?
_Đừng bao giờ hỏi câu ngớ ngẩn đó với tôi
Tiếp nào,phải cố gắng lên
_Chào 2 em,Gia Vũ và Hoàng Ngôn
_Chị cút đi cho tụi tôi nhờ
_Tại sao lại nói như thế với chị chẳng phải chúng ta rất…
_Chuyện đó xưa rồi
Còn lại 2 người nũa
_Chào Andrew,chào Gia Phương
_Chào-Andrew vẫy tay chào lại còn Gia Phương cười khinh khỉnh với tôi
_Chúng ta có thể nói chuyện với nhau không?
_Đương nhiên/Không bao giờ-cả 2 nói cùng 1 lúc và tôi biết ai nói câu nào
_Đi thôi Andrew-gia Phương lôi Andrew đi
_Nhưng cậu ấy đang…
THẤT BẠI!THẤT BẠI!THẤT BẠI!
Mỗi khi tôi nói chuyện với họ đều kêu tôi biến đi hay tránh mặt tôi.Duy chỉ có Andrew còn nghe tôi nói chuyện.Buồn quá,nhớ lại hồi ấy họ còn quan tâm lo lắng đến tôi.Bây giờ,chẳng còn ai để ý đến tôi nữa.Chắc là chính tôi đã đánh mất đi hết tất cả rồi.Trách thì trách vì tôi không biết quý trọng những thứ mình có thôi.Nhìn bây giờ thì Lâm Phong vẫn bình thường như ngày nào,nét mặt không có dấu hiệu gì là buồn hết.Con nhỏ Tiểu Na chắc nó sung sướng muốn chết vì tôi đã trả Lâm Phong cho nó.
_Làm gì mà mặt chị bí xị dữ vậy?
Tiểu Khanh đến gần cửa lớp nói nhỏ với tôi,bởi vì tôi ngồi gần cửa lớp nên nghe nó nói.Tôi ngẩng mặt lên,Tiểu Khanh chỉ ra ngoài muốn nói chuyện với tôi.Vác cái xác ra khỏi lớp,Tiểu Khanh thì thầm với tôi:
_Chị ơi,mấy anh đó…đó…đó
_Làm gì à ấp úp dữ vậy,có gì cứ nói đi-tôi hối nó nói
_Mấy anh đó hình như không thèm quan tâm chị nữa
_Cái đó chị biết rồi,thôi chị đi về nhà lấy đồ đây
Giờ này cũng là giờ tan học rồi nên tôi về nhà bố mẹ Dương lấy đồ cá nhân.Về đến nhà,tôi định bước lên phòng,bố mẹ Dương ngồi trong phòng khách cùng với Tuyết Đan vẻ mặt nghiêm trọng cực kì.Tôi hỏi:
_Sao mọi người lại ngồi đây vậy?
_Ta hỏi con,cái này có phải con làm không?
Bố đưa cho tôi 1 vài báo,trong bài báo là bức ảnh riêng tư của Tuyết Đan bị tung lên với tiêu đề giật gân.Kí hiệu ở mỗi góc tấm hình là con bướm ngũ sắc và kèm theo chữ kí của tôi
_Tại sao chị lại đối xử với em như vậy hả?-Tuyết Đan khóc lóc hét vào mặt tôi
_Chị không có làm-tôi lắc đầu phủ nhận
_1 hacker nổi tiếng cũng không thể làm được,chỉ 1 mình chị biết mật mã và các bảo mật trong máy của em thôi
_Ta thất vọng về con quá,em đã làm gì con mà con lại đối xử như vậy
_Dương Tuyết Linh đâu rồi?
Tiếng nói đầy tức giận vang lên,tôi quay người lại Bảo Ly,Vương Tuyết,Vương Tinh,hải Quân và Tenki bước vào nhà.Bảo Ly ném vào mặt tôi con búp bê vải bị kim đâm:
_Cậu thất tình nên không có gì làm hay sao mà lại làm cái trò bẩn thỉu này hả/
_Vậy sao cậu lại khiến bố thất nghiệp chứ?-Vương Tuyết mắng nhiếc tôi
_Mấy cậu có chứng cớ gì nói tớ làm như vậy-tôi tra hỏi
_Con bút bê vải có chữ kí và kí hiệu của cậu,nó được đặt trước cửa nhà tôi.Loại vải này chỉ ó mình cậu dùng thôi
_Bố tôi nói cấp trên của bố tôi nói nhận được lệnh của cậu và có chữ kí của cậu hẳn hoi-Vương Tuyết giơ bức ảnh có chữ kí của tôi
Mọi việc sao lại thành ra thế này,tôi thật sự không có làm,ai đã muốn *** hại tôi.
_Cạu hại Vương Tuyết như vậy,thật sự tôi không thể làm bạn với cậu được nữa
_Có lẽ tôi cũng vậy-Hải Quân lắc đầu thất vọng nhìn tôi
Tenki không nói gì,tiến tới an ủi Tuyết Đan.Mẹ tôi nói:
_Con đi đi,cái nhà này không có đứa như con.Dám làm như vậy với người trong nhà,con thật là hư hỏng
Ở đay ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận,tôi lê bước chân rời khỏi căn nhà đó.Đầu tôi trống rỗng hoàn toàn,tại sao họ lại kết luận là tôi làm không điều tra gì hết.Tôi vừa mới về nhà bố mẹ Hàn thì gặp mẹ Hàn khóc,thấy tôi bèn nói:
_Con ơi,bố mẹ mất việc rồi
_Công việc đang tốt mà mẹ-đầu óc tôi choáng váng
_Công ty bố mẹ giảm biên chế…-mẹ nói ngập ngừng trong nước mắt
Bố bước ra khỏi phòng,nắm tay mẹ nói:
_Bây giờ bố và mẹ đều đã mất việc,em là không lo được cho con mãi
_Anh không cần đâu,con bé có bên đó lo mà
_Con bị đuổi khỏi nhà rồi
Nghe tin này,2 đấng sinh thành sốc nặng,ngất xỉu nhất thời.Lánh qua khỏi người bố mẹ,lên phòng tắm rửa.sau khi tắm xong,tôi ngã người ra gường tiếp thu từng sự việc 1 ngày hôm nay.Tất cả đều đến quá nhanh khiến tôi choáng ngợp.Bây giờ tôi chẳng còn ai nữa rồi,người yêu mất,bạn bè mất bây giờ đến cả gia đình tôi.Trong lòng cảm thấy khó chịu,có lẽ họ đã khóa hết tài khoản ngân hàng của tôi rồi cũng nên,tôi đứng dậy bật máy tính lên kiểm tra.Đúng như dự đoán,ttaast cả đều bị đóng băng cả.Có lẽ ngày mai tôi phải thay đổi chút ít về 1 số đều trong cuộc sống của tôi đây
_Em chắc chứ?
_Rất chắc chắn ạ
_Thật đáng tiếc nếu em rời khỏi đây
_Vâng,em cảm ơn thầy
Tôi rời khỏi phòng hiệu trưởng mang bao nhiêu tâm trạng khác nhau.Buồn,mệt,chán đại loại như vậy.Mọi người đi qua ném vào tôi ánh mắt thương hại,khinh bỉ,…Lơ là tốt nhất,quan tâm chẳng được ít lợi gì.
_Tuyết Linh
Quay lại đằng sau,Nhã Lâm và Tiến Khanh chạy đến chỗ tôi.Nhã Lâm hỏi tôi:
_Cậu không học ở đây nữa à?
_Ừ,2 người cố gắng học hành đàng hoàng,giữ sức khỏe tốt đấy-tôi khuyên nhủ
_Không…không có cách nào chị ở lại đây sao?-Tiến khanh ngập ngừng nhăn mặt
_Ở đây ư?!!!2 người chắc cũng biết tin tôi là 1 kẻ xấu hại bạn hại em,bị gia đình đoạn tuyết,mất người yêu với lại tiền học phí ở đại học Sea Rin tôi trả không nổi,chẳng còn lí do gì để ở lại-nhìn bầu trời trong sáng xen lẫn ảm đạm,tâm trạng cũng khá tốt
_Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe,mình sẽ gọi cho cậu đấy-Nhã Lâm nắm tay tôi nghẹn ngào
_Có việc gì chị hãy gọi cho em,em luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào-Tiến Khanh đặt tay lên vai tôi chắc nịch khẳng định
_Cảm ơn
Tôi sẽ ghi nhớ tấm lòng của 2 người nhưng có lẽ tôi sẽ không còn gặp lại cả 2 nữa.Nhã Lâm và Tiến Khanh tiễn tôi ra cổng trường,chúng tôi nói chuyện rất nhiều như bạn trăm năm gặp lại nhau vậy.Đi gần đến cổng trường,chúng tôi đụng trúng phải “họ”.Họ chắc mọi người biết là ai rồi Bọn họ có vẻ khá ngạc nhiên nhìn tôi vui vẻ như thế này.Tôi gật đầu chào rồi nhẹ nhàng lướt qua bọn họ đi ra ngoài cổng trường,rảo bước về nhà
“Linh cảm anh sẽ không còn gặp em nữa
Phải chăng linh cảm đó thật sự đúng…”
Về đến nhà,tôi gặp bố mẹ tôi bàn cái việc tôi sắp làm
_Chúng ta chuyển sang Nhật sống nhé bố mẹ
_Sao vậy con?-mẹ tôi thắc mắc
_Làm lại từ đâu như không có chuyện gì xảy ra,con là con của bố mẹ và không phải là con của bất kì ai cả-tôi cười
_Đúng đấy bà,chúng ta sang bên đấy có mầy người bạn đồng nghiệp giúp đỡ-bố tôi ôm 2 mẹ con trầm ấm nói
_Nếu 2 bố con đã muốn như vậy thì mẹ cũng sẽ làm theo-mẹ gật đầu lau nước mắt
Gia đình tôi dọn quần ào vào hành lí,chuyển giao căn nhà cho bên hàng xóm trông hộ.Về vụ vé máy bay,tôi đã chuẩn bị hết xong đâu vào đó rồi.Chúng tôi bắt taxi đến sân bay Tây Sơn Nhất,vừa luôn lúc ấy chuyến bay sắp cất cánh.Chúng tôi vội vàng đi lên máy bay,ngồi trong máy bay.Tôi nói với chính mình:
_Tạm biệt niềm vui và nỗi buồn ở đây,tôi đi đây…
1 tuần trôi qua
Gia đình tôi sống trong 1 khu chung cư hồi ấy chúng tôi đã từng sống.Tôi xin nhập học vào đại học Leo,do bảng thành tích khá tốt nên tôi được nhập học mà không cần trả học phí và còn chung lớp với Natsu với Mina nữa.Miễn sao giúp trường có thành tích là được.Bố mẹ tôi cuối cùng có việc làm,lương khá cao nên không lo bị đói.Bây giờ tóc tôi không còn màu đen tuyền nữa,mà thay vào đó là màu nâu xen lẫn vàng,trông rất cá tính đấy.Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm nhưng đến 1 hôm:
_Cái gì?
_Xin cậu hãy đi với mình được không?-Mina nài nỉ
_Tại sao phải là mình?-cười không ra nước mắt
_Chỉ đi giao lưa thôi mà đi chung cho vui-Natsu giải thích
_Được thôi,hẹn ở đâu?-chán nản đầu hàng
_Ở trước quán karaoke KiKi nhé,mai sáng 8h
Đi hát với chả hò,đành phải đi với tụi nó không thì lại bèo nheo điếc hết lỗ tai
Sáng 8h
Cả 2 bên có vẻ đến đúng giờ,bên đó có 2 nam 1 nữ.Natsu bắt tay chào hỏi rồi từ từ giới thiệu sơ qua về họ.Nhưng người tôi chú ý nhất là chàng trai Đài Loan gốc Việt,Hà Tử Du con của đại gia bên Đài Loan.Tính thì chưa biết là thế nào,tiếp xúc mới rõ được.Bọn tôi vào trong quán karaoke,mặc cho cái họ hát hét cái gì gì đó.Chỉ có tôi và Tử Du ngồi yên,tên này đẹp trai thật,nụ cười của hắn gây ấn tượng mạnh đến người trực diện.Tử Du xích gần tôi hỏi,cười cợt hỏi:
_Cô bị nụ cười tôi khớp hồn rồi hay sao mà nhìn tôi dữ vậy?
_Có bị khớp hồn nhưng không có nghĩa là tôi thích anh
_Chẳng có cô gái nào mà không tránh khỏi sự lôi cuốn của tôi cả-Tử Du tự đắc
_Phải có 1 ngoại lệ chứ-tôi mỉm cười nghiêng đầu về phía Tử Du
_Để xem-Tử Du cười đểu
_2 người làm gì thì thầm to nhỏ vậy,ra đây hát đi cho vui-chàng trai đi cùng kéo tôi và Tử Du ra
Tôi với Tử Du đều em dè nên từ chối,rồi đi về sứm hơn dự kiến.Tử Du đưa tôi về nhà,kể ra cậu ta cũng ga lăng đấy chứ.Tôi với cậu ta nói chuyện hợp nên rất thoải mái khi hỏi nhau:
_Nhìn cô rất là quen-Tử Du chợt suy ngẫm xem tôi là ai
_Vậy là ai?-tôi hỏi ngược lại
_Để tôi coi,hừm đúng rồi cô là tiểu thư Dương Tuyết Linh của tập đoàn Dương Gia nổi tiếng ở Việt Nam,bố tôi có nhắc đến cô,khong ngờ được gặp ở đây thật là diễm phúc của tôi-Tử Du ôm bụng cúi người cung kính dáng vẻ nhìn ngộ cực kì
_Bây giờ không còn nữa rồi-tôi cúi đầu đi tiếp
_Là sao?Có chuyện gì xảy ra đối với cô-tên đó hỏi dồn dập
_Cậu là người chậm thông tin nhất đấy,về mà điều tra hết về tôi đi.Tôi nghĩ cậu sẽ làm như vậy sau khi đưa tôi về nhà-tôi lắc đầu bó tay với tên này
_Quá thông minh,tôi kết cô rồi-Tử Du giơ ngón tay cái khâm phục
Tên này coi bộ cũng thú vị,kết hợp nhiều tính cách mà tôi đã từng gặp.Đến gần khu chung cư,tôi cảm ơn hắn:
_Mong sau chúng ta có thể gặp nhau lần nữa
_Chúng ta sẽ gặp nhau dài dài-câu nói đầu ẩn ý
Sau đó,Tử Du đi ngược hướng khu chung cư của tôi,vừa đi vừa huýt sáo.yêu đời gớm,hôm nay vui thật vì gặp 1 con người kì lạ và thú vị.
_Đại ca mình giỏi thật
_Anh ấy không những giỏi mà đẹp trai phong lưa nữa-cô gái 1 mắt hình trái tim
_Thôi đi mẹ,đại ca đã có bạn gái rồi đấy-chàng trai1 dí vào trán cô gái 1
_Cái con Lục Tiểu Na đó àh hay là con nhỏ khác?-cô gái 2 mỉa mai
_Không biết nữa,đại ca thay bồ như thay áo sao mà biết được-chàng trai 2 nhún vai
_...
Cái gì!Không ngờ Lâm Phong có cái lịch sử “anh hùng” như vậy.Mình phải cẩn thận mới được.Tôi thầm nhủ đứng dậy đi theo nhóm đàn em của Lâm Phong.Đi thẳng vào trong cái phòng riêng thì bị đám bảo vệ chặn ở cửa hỏi:
_Cô không được vào trong,ra chỗ khác đi-bảo vệ 1
_Chăc lại là 1 trong đám bồ của đại gia đấy,ra chỗ khác chơi đi-bảo vệ 2 chen miệng vào
Tức không thể chịu nỗi xém muốn nhào vào tát 2 kẻ trước mắt mình.Dám so sánh mình với mấy con nhỏ tào lao đó.
_Có chuyện gì vậy?
Bảo Hoàng tiến gần chỗ tôi,ngạc nhiên nhìn vào 2 tên bảo vệ cũng hiểu ra vấn đề:
_Cô ấy là bạn của đại ca,mong xin lỗi đi
_Xin lỗi cô-2 tên bảo vện lúc nãy còn to miệng bây giờ run như cầy sấy
Có Bảo Hoàng đây,tôi phải lợi dụng ngay lúc này mới được:
_Bảo Hoàng,tớ có thể gặp Lâm Phong được không?-tôi cầu xin
_Không được,kể cả tớ còn không vào được nữa là,mà chắc cậu vào được đó.Vào đi,thượng lộ bình an-Bảo Hoàng vẫy tay chào tôi rồi bước đi
Cậu được lắm,nói chuyện có duyên ghê.Tôi sẽ xử cậu sau,bước vào đẩy cửa ở bên trong.Căn phòng này giống như cái phòng tiếp khách,ở trước mặt là phòng làm việc.Còn phía trước bàn làm việc là 2 ghế so fa đối diện nhau,ở giữa là chiếc bàn dùng để tiếp khách.Căn phòng màu trắng gây thiện cảm đới với người bước vào đây.Có một căn phòng nữa,tôi định bước đến gần vặn nắm cửa mở ra.Đập trước mắt tôi là cảnh kinh hoàng mà có lẽ suốt đời tôi vẫn mãi ám ảnh.Lâm Phong và con nhỏ Lục Tiểu Na đang làm cảnh xuân trước mặt tôi.Cổ họng nghẹn lại không thể nói được gì,tay tôi cuộn lại thành nắm đấm.Tôi từ từ đóng cửa lại,chạy ra khỏi chỗ này.Bỗng đụng trúng Bảo Hoàng,tôi ngã bổ chững,Bảo Hoàng đứng dậy đỡ tôi lên hỏi thăm:
_Cậu có sao không,sao lại chạy dữ vậy?
_Cậu có thể đưa tớ ra khỏi đây được không/?-tôi cúi mặt xuống
Bảo Hoàng ngạc nhiên,rồi nắm tay tôi dẫn đi đâu đó.Vòng qua ngược lại rồi quẹo trái,..Cuối cùng,Bảo Hoàng đưa tôi mũ bảo hiểm,tôi đội vào leo lên chiếc xe moto cuẩ Bảo Hoàng.Chiếc xe từ từ lăn bánh,gió vào buổi tối thật mát.Tôi nói với Bảo Hoàng:
_Đến đoạn đường Anh giùm tớ
Bảo Hoàng đi trên con đường quen thuộc ấy,gợi lên bao kỉ niệm.Khi đến đoạn gần nhà tôi,tôi nói Bảo Hoàng dừng lại.Sau khi cảm ơn và tạm biệt Bảo Hoàng,tôi đi về nhà mình.Chắc bố mẹ Hàn đã ngủ rồi,đêm nay sẽ là 1 đêm dài đây.
1 tuần sau
_Linh ơi,ra đây đi con-mẹ tôi gõ cửa
_Con đã nhốt mình trong phòng trong 1 tuần rồi đấy-bố tôi khuyên ngăn
Đúng!Tôi đã tự nhốt mình trong phòng 1 tuần trôi qua.Bố mẹ Dương khi biết tôi ở nhà bố mẹ Hàn thì liền đến lôi tôi về nhà nhưng tôi không chịu.Những người khác cố tiếp cận tôi,thất bại hết.Trong 1 tuần đó,tôi suy ngẫm lại tất cả những gì mình làm.Bất ngờ là tôi không khóc sau vụ việc đó.Trái tim tôi đã chai rạn từ đây,mọi vết thương mà Lâm Phong gạch từng vết trong tim tôi càng nhiều.Thật sự lúc đầu tôi nghĩ mình sẽ khóc nhưng khóc.Tôi làm tròn bộn phận mà bạn gái nên làm rồi.Bây giờ 1 Dương Tuyết Linh thay đổi hoàn toàn,tôi mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ,hôm nay thật đẹp trời.Tôi phải giải quyết ổn thỏa rắc rối của mình thôi.Tôi mặc một chiếc áo phông trắng có chữ,chiếc quần yếm loại vải denim,1 dây đeo trên vai 1 dây thả lỏng.Mang theo vài vụ kiện trông khá giống đầu gấu,tôi cột hết mái tốc dài lên thật gọn.Bước từng bước đến cửa,mở cửa ra đã gặp bố mẹ.Họ khá muefng là tôi ra khỏi phòng:
_Cuối cùng con cũng ra ngoài
_Con đi giải quyết 1 chút việc sẽ về nhà ngay
Tôi chạy vội xuống dưới nhà mang đôi giày thể thao trắng đen ưa thích.Bước đi đến con đường dẫn đến nơi tôi cần đi…
Đến nơi rồi,ngôi trường trông có vắng vì đây là giờ học mà.Tôi nhảy qua hàng rào trường,dáng vẻ hiên ngang đi lên lớp học của mình.Cái đám học sinh của mỗi lớp học tôi đi qua đều cố chen đầu ra ngoài mà nhìn.Khi đến gần cửa lớp,tôi đẩy 1 cách thô bạo nói với bà cô hồi trước bị tôi chọc tức:
_Tiết hôm nay cô có thể cho em 20 phút giải quyết việc của em được không?
Nó giống như 1 câu hỏi nhưng thực ra là câu uy hiếp.Bà cô có vẻ rất tức tối ,bất lực đứng đó gật đầu.Mọi người trong lớp ngạc nhiên muốn rớt 2 con mắt,có người thì sắp rơi qquai hàm luôn ấy.Nhẹ nhàng đến từng bước gần Lâm Phong,tôi cười và thông báo:
_Lâm Phong,chúng ta kết thúc rồi nhé!
Nghe câu nói của tôi xong,cái lớp bắt đầu ồn ào.Minh Tuấn và Hoàng Nguyên nhìn tôi như sinh vật lạ.Lâm Phong mặt đen xì hỏi tôi bằng chất giọng đáng sợ:
_Tại sao?
_Không còn hứng thú với cậu nữa
_Vậy bấy lâu nay cô không hề yêu tôi?
_Không hẳn là vậy,đã TỪNG yêu thôi.Từ nay chúng ta ai đi đường nấy
Tuyết Đan kéo tay tôi hỏi:
_Vì sao chị lại như vậy?Anh ấy đã rất lo lắng cho chị mà
_Bởi vì chị muốn thế thôi
_Tớ không tin,đằng sau lí do đó còn có gì nữa không?-Hải Quân đặt tay lên vai tôi
_1 câu hỏi khá thông minh đấy,tiếc thay tớ sẽ không trả lời cho các cậu đâu.Những người trong cuộc sẽ rõ hơn-tôi liếc Tiểu Na
Con nhỏ như biết tôi đang nhìn nó.Nó nói mỉa tôi:
_Chà,tôi có vần đề với cô hả,tiểu thư Tuyết Linh?
_Cái thứ ăn cơm trước kẻng như cô thì không đáng để tôi nói,mong bố mẹ cô có cháu bồng nhé
Tôi lại gần cửa sổ,nhảy xuống dưới đó.mọi người vội chạy ra xem tôi có sao không?Từ tầng 3 chứ ít gì.Tôi vẫy tay chào họ,đi từng bước đến cổng trường.Bây giờ trong lờn tôi thật sự…
Thanh thản…
Cảm ơn cậu nhé,Lâm Phong!Đã cho tôi biết tình yêu là gì,thật lòng cảm ơn cậu.Nắng chiếu vào khuôn mặt tôi,nó như xóa tan đi mọi nỗi đau mà tôi đã chịu đựng.
_Free!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau sự kiện đó,mọi thứ đều thay đổi.Tôi và con nhỏ Tiểu Na đổi chỗ cho nhau.Tiến Khanh cũng hay an ủi tôi về việc chia tay đó.Nhắc mới nhớ về việc gặp mặt đó,lâu rồi tôi chưa nói chuyện với nhũng người khác.Bắt đầu từ Minh Tuấn vậy;
__Chào cậu!
_Cậu đang nói chuyện với tôi đó àh-Minh Tuấn chỉ tay vào mình
_Bộ tớ đang tự kỉ 1 mình àh?
_Cậu lúc nào cũng lơ tụi tôi hết,vì vậy hãy tiếp tục công việc đó đi-Minh Tuấn đứng dậy bỏ đi
Thất bại!Tiếp nào còn những người khác nữa mà
_Chào Hoàng Nguyên!
_...
_Cậu có khoe không?
_Đừng bao giờ hỏi câu ngớ ngẩn đó với tôi
Tiếp nào,phải cố gắng lên
_Chào 2 em,Gia Vũ và Hoàng Ngôn
_Chị cút đi cho tụi tôi nhờ
_Tại sao lại nói như thế với chị chẳng phải chúng ta rất…
_Chuyện đó xưa rồi
Còn lại 2 người nũa
_Chào Andrew,chào Gia Phương
_Chào-Andrew vẫy tay chào lại còn Gia Phương cười khinh khỉnh với tôi
_Chúng ta có thể nói chuyện với nhau không?
_Đương nhiên/Không bao giờ-cả 2 nói cùng 1 lúc và tôi biết ai nói câu nào
_Đi thôi Andrew-gia Phương lôi Andrew đi
_Nhưng cậu ấy đang…
THẤT BẠI!THẤT BẠI!THẤT BẠI!
Mỗi khi tôi nói chuyện với họ đều kêu tôi biến đi hay tránh mặt tôi.Duy chỉ có Andrew còn nghe tôi nói chuyện.Buồn quá,nhớ lại hồi ấy họ còn quan tâm lo lắng đến tôi.Bây giờ,chẳng còn ai để ý đến tôi nữa.Chắc là chính tôi đã đánh mất đi hết tất cả rồi.Trách thì trách vì tôi không biết quý trọng những thứ mình có thôi.Nhìn bây giờ thì Lâm Phong vẫn bình thường như ngày nào,nét mặt không có dấu hiệu gì là buồn hết.Con nhỏ Tiểu Na chắc nó sung sướng muốn chết vì tôi đã trả Lâm Phong cho nó.
_Làm gì mà mặt chị bí xị dữ vậy?
Tiểu Khanh đến gần cửa lớp nói nhỏ với tôi,bởi vì tôi ngồi gần cửa lớp nên nghe nó nói.Tôi ngẩng mặt lên,Tiểu Khanh chỉ ra ngoài muốn nói chuyện với tôi.Vác cái xác ra khỏi lớp,Tiểu Khanh thì thầm với tôi:
_Chị ơi,mấy anh đó…đó…đó
_Làm gì à ấp úp dữ vậy,có gì cứ nói đi-tôi hối nó nói
_Mấy anh đó hình như không thèm quan tâm chị nữa
_Cái đó chị biết rồi,thôi chị đi về nhà lấy đồ đây
Giờ này cũng là giờ tan học rồi nên tôi về nhà bố mẹ Dương lấy đồ cá nhân.Về đến nhà,tôi định bước lên phòng,bố mẹ Dương ngồi trong phòng khách cùng với Tuyết Đan vẻ mặt nghiêm trọng cực kì.Tôi hỏi:
_Sao mọi người lại ngồi đây vậy?
_Ta hỏi con,cái này có phải con làm không?
Bố đưa cho tôi 1 vài báo,trong bài báo là bức ảnh riêng tư của Tuyết Đan bị tung lên với tiêu đề giật gân.Kí hiệu ở mỗi góc tấm hình là con bướm ngũ sắc và kèm theo chữ kí của tôi
_Tại sao chị lại đối xử với em như vậy hả?-Tuyết Đan khóc lóc hét vào mặt tôi
_Chị không có làm-tôi lắc đầu phủ nhận
_1 hacker nổi tiếng cũng không thể làm được,chỉ 1 mình chị biết mật mã và các bảo mật trong máy của em thôi
_Ta thất vọng về con quá,em đã làm gì con mà con lại đối xử như vậy
_Dương Tuyết Linh đâu rồi?
Tiếng nói đầy tức giận vang lên,tôi quay người lại Bảo Ly,Vương Tuyết,Vương Tinh,hải Quân và Tenki bước vào nhà.Bảo Ly ném vào mặt tôi con búp bê vải bị kim đâm:
_Cậu thất tình nên không có gì làm hay sao mà lại làm cái trò bẩn thỉu này hả/
_Vậy sao cậu lại khiến bố thất nghiệp chứ?-Vương Tuyết mắng nhiếc tôi
_Mấy cậu có chứng cớ gì nói tớ làm như vậy-tôi tra hỏi
_Con bút bê vải có chữ kí và kí hiệu của cậu,nó được đặt trước cửa nhà tôi.Loại vải này chỉ ó mình cậu dùng thôi
_Bố tôi nói cấp trên của bố tôi nói nhận được lệnh của cậu và có chữ kí của cậu hẳn hoi-Vương Tuyết giơ bức ảnh có chữ kí của tôi
Mọi việc sao lại thành ra thế này,tôi thật sự không có làm,ai đã muốn *** hại tôi.
_Cạu hại Vương Tuyết như vậy,thật sự tôi không thể làm bạn với cậu được nữa
_Có lẽ tôi cũng vậy-Hải Quân lắc đầu thất vọng nhìn tôi
Tenki không nói gì,tiến tới an ủi Tuyết Đan.Mẹ tôi nói:
_Con đi đi,cái nhà này không có đứa như con.Dám làm như vậy với người trong nhà,con thật là hư hỏng
Ở đay ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận,tôi lê bước chân rời khỏi căn nhà đó.Đầu tôi trống rỗng hoàn toàn,tại sao họ lại kết luận là tôi làm không điều tra gì hết.Tôi vừa mới về nhà bố mẹ Hàn thì gặp mẹ Hàn khóc,thấy tôi bèn nói:
_Con ơi,bố mẹ mất việc rồi
_Công việc đang tốt mà mẹ-đầu óc tôi choáng váng
_Công ty bố mẹ giảm biên chế…-mẹ nói ngập ngừng trong nước mắt
Bố bước ra khỏi phòng,nắm tay mẹ nói:
_Bây giờ bố và mẹ đều đã mất việc,em là không lo được cho con mãi
_Anh không cần đâu,con bé có bên đó lo mà
_Con bị đuổi khỏi nhà rồi
Nghe tin này,2 đấng sinh thành sốc nặng,ngất xỉu nhất thời.Lánh qua khỏi người bố mẹ,lên phòng tắm rửa.sau khi tắm xong,tôi ngã người ra gường tiếp thu từng sự việc 1 ngày hôm nay.Tất cả đều đến quá nhanh khiến tôi choáng ngợp.Bây giờ tôi chẳng còn ai nữa rồi,người yêu mất,bạn bè mất bây giờ đến cả gia đình tôi.Trong lòng cảm thấy khó chịu,có lẽ họ đã khóa hết tài khoản ngân hàng của tôi rồi cũng nên,tôi đứng dậy bật máy tính lên kiểm tra.Đúng như dự đoán,ttaast cả đều bị đóng băng cả.Có lẽ ngày mai tôi phải thay đổi chút ít về 1 số đều trong cuộc sống của tôi đây
_Em chắc chứ?
_Rất chắc chắn ạ
_Thật đáng tiếc nếu em rời khỏi đây
_Vâng,em cảm ơn thầy
Tôi rời khỏi phòng hiệu trưởng mang bao nhiêu tâm trạng khác nhau.Buồn,mệt,chán đại loại như vậy.Mọi người đi qua ném vào tôi ánh mắt thương hại,khinh bỉ,…Lơ là tốt nhất,quan tâm chẳng được ít lợi gì.
_Tuyết Linh
Quay lại đằng sau,Nhã Lâm và Tiến Khanh chạy đến chỗ tôi.Nhã Lâm hỏi tôi:
_Cậu không học ở đây nữa à?
_Ừ,2 người cố gắng học hành đàng hoàng,giữ sức khỏe tốt đấy-tôi khuyên nhủ
_Không…không có cách nào chị ở lại đây sao?-Tiến khanh ngập ngừng nhăn mặt
_Ở đây ư?!!!2 người chắc cũng biết tin tôi là 1 kẻ xấu hại bạn hại em,bị gia đình đoạn tuyết,mất người yêu với lại tiền học phí ở đại học Sea Rin tôi trả không nổi,chẳng còn lí do gì để ở lại-nhìn bầu trời trong sáng xen lẫn ảm đạm,tâm trạng cũng khá tốt
_Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe,mình sẽ gọi cho cậu đấy-Nhã Lâm nắm tay tôi nghẹn ngào
_Có việc gì chị hãy gọi cho em,em luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào-Tiến Khanh đặt tay lên vai tôi chắc nịch khẳng định
_Cảm ơn
Tôi sẽ ghi nhớ tấm lòng của 2 người nhưng có lẽ tôi sẽ không còn gặp lại cả 2 nữa.Nhã Lâm và Tiến Khanh tiễn tôi ra cổng trường,chúng tôi nói chuyện rất nhiều như bạn trăm năm gặp lại nhau vậy.Đi gần đến cổng trường,chúng tôi đụng trúng phải “họ”.Họ chắc mọi người biết là ai rồi Bọn họ có vẻ khá ngạc nhiên nhìn tôi vui vẻ như thế này.Tôi gật đầu chào rồi nhẹ nhàng lướt qua bọn họ đi ra ngoài cổng trường,rảo bước về nhà
“Linh cảm anh sẽ không còn gặp em nữa
Phải chăng linh cảm đó thật sự đúng…”
Về đến nhà,tôi gặp bố mẹ tôi bàn cái việc tôi sắp làm
_Chúng ta chuyển sang Nhật sống nhé bố mẹ
_Sao vậy con?-mẹ tôi thắc mắc
_Làm lại từ đâu như không có chuyện gì xảy ra,con là con của bố mẹ và không phải là con của bất kì ai cả-tôi cười
_Đúng đấy bà,chúng ta sang bên đấy có mầy người bạn đồng nghiệp giúp đỡ-bố tôi ôm 2 mẹ con trầm ấm nói
_Nếu 2 bố con đã muốn như vậy thì mẹ cũng sẽ làm theo-mẹ gật đầu lau nước mắt
Gia đình tôi dọn quần ào vào hành lí,chuyển giao căn nhà cho bên hàng xóm trông hộ.Về vụ vé máy bay,tôi đã chuẩn bị hết xong đâu vào đó rồi.Chúng tôi bắt taxi đến sân bay Tây Sơn Nhất,vừa luôn lúc ấy chuyến bay sắp cất cánh.Chúng tôi vội vàng đi lên máy bay,ngồi trong máy bay.Tôi nói với chính mình:
_Tạm biệt niềm vui và nỗi buồn ở đây,tôi đi đây…
1 tuần trôi qua
Gia đình tôi sống trong 1 khu chung cư hồi ấy chúng tôi đã từng sống.Tôi xin nhập học vào đại học Leo,do bảng thành tích khá tốt nên tôi được nhập học mà không cần trả học phí và còn chung lớp với Natsu với Mina nữa.Miễn sao giúp trường có thành tích là được.Bố mẹ tôi cuối cùng có việc làm,lương khá cao nên không lo bị đói.Bây giờ tóc tôi không còn màu đen tuyền nữa,mà thay vào đó là màu nâu xen lẫn vàng,trông rất cá tính đấy.Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm nhưng đến 1 hôm:
_Cái gì?
_Xin cậu hãy đi với mình được không?-Mina nài nỉ
_Tại sao phải là mình?-cười không ra nước mắt
_Chỉ đi giao lưa thôi mà đi chung cho vui-Natsu giải thích
_Được thôi,hẹn ở đâu?-chán nản đầu hàng
_Ở trước quán karaoke KiKi nhé,mai sáng 8h
Đi hát với chả hò,đành phải đi với tụi nó không thì lại bèo nheo điếc hết lỗ tai
Sáng 8h
Cả 2 bên có vẻ đến đúng giờ,bên đó có 2 nam 1 nữ.Natsu bắt tay chào hỏi rồi từ từ giới thiệu sơ qua về họ.Nhưng người tôi chú ý nhất là chàng trai Đài Loan gốc Việt,Hà Tử Du con của đại gia bên Đài Loan.Tính thì chưa biết là thế nào,tiếp xúc mới rõ được.Bọn tôi vào trong quán karaoke,mặc cho cái họ hát hét cái gì gì đó.Chỉ có tôi và Tử Du ngồi yên,tên này đẹp trai thật,nụ cười của hắn gây ấn tượng mạnh đến người trực diện.Tử Du xích gần tôi hỏi,cười cợt hỏi:
_Cô bị nụ cười tôi khớp hồn rồi hay sao mà nhìn tôi dữ vậy?
_Có bị khớp hồn nhưng không có nghĩa là tôi thích anh
_Chẳng có cô gái nào mà không tránh khỏi sự lôi cuốn của tôi cả-Tử Du tự đắc
_Phải có 1 ngoại lệ chứ-tôi mỉm cười nghiêng đầu về phía Tử Du
_Để xem-Tử Du cười đểu
_2 người làm gì thì thầm to nhỏ vậy,ra đây hát đi cho vui-chàng trai đi cùng kéo tôi và Tử Du ra
Tôi với Tử Du đều em dè nên từ chối,rồi đi về sứm hơn dự kiến.Tử Du đưa tôi về nhà,kể ra cậu ta cũng ga lăng đấy chứ.Tôi với cậu ta nói chuyện hợp nên rất thoải mái khi hỏi nhau:
_Nhìn cô rất là quen-Tử Du chợt suy ngẫm xem tôi là ai
_Vậy là ai?-tôi hỏi ngược lại
_Để tôi coi,hừm đúng rồi cô là tiểu thư Dương Tuyết Linh của tập đoàn Dương Gia nổi tiếng ở Việt Nam,bố tôi có nhắc đến cô,khong ngờ được gặp ở đây thật là diễm phúc của tôi-Tử Du ôm bụng cúi người cung kính dáng vẻ nhìn ngộ cực kì
_Bây giờ không còn nữa rồi-tôi cúi đầu đi tiếp
_Là sao?Có chuyện gì xảy ra đối với cô-tên đó hỏi dồn dập
_Cậu là người chậm thông tin nhất đấy,về mà điều tra hết về tôi đi.Tôi nghĩ cậu sẽ làm như vậy sau khi đưa tôi về nhà-tôi lắc đầu bó tay với tên này
_Quá thông minh,tôi kết cô rồi-Tử Du giơ ngón tay cái khâm phục
Tên này coi bộ cũng thú vị,kết hợp nhiều tính cách mà tôi đã từng gặp.Đến gần khu chung cư,tôi cảm ơn hắn:
_Mong sau chúng ta có thể gặp nhau lần nữa
_Chúng ta sẽ gặp nhau dài dài-câu nói đầu ẩn ý
Sau đó,Tử Du đi ngược hướng khu chung cư của tôi,vừa đi vừa huýt sáo.yêu đời gớm,hôm nay vui thật vì gặp 1 con người kì lạ và thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.