Chương 5
mewzakuro
17/05/2013
Lại là giấc mơ đó!Tôi bật dậy thở hổn hển,trán lấm tấm mồ hôi.Trong giấc mơ,tôi thấy 1 coi gái nhảy xuống vực sau lưng cô ta có 5 người chạy
đến.Gương mặt họ đau khổ tột cùng nhưng tôi không thấy rõ gương mặt
họ.Có khi tôi thấy có 1 cô bé chơi chung với 3 chàng trai rồi chơi với 2 cô bé nhìn dễ thương lắm.Giấc mơ đó đã ám ảnh tôi khi tôi còn nhỏ.Mỗi
mảnh giấc mơ đó cắt đoạn lúc thế này lúc thế kia.Tôi nhìn vào đồng hồ
giờ mới chỉ có 6h.Tôi bước xuống làm vệ sinh cá nhân,thay đồng phục xong tôi xuống dưới nhà.Mẹ thấy tôi gọi lại:
_Này Linh,con lại đây ăn sáng đi rồi hãy đi học-mẹ nói
_Thôi con chỉ cần ổ bánh mì này là đủ rồi-tôi giơ ổ bánh mì lên rồi bước ra khỏi nhà
Sáng đi bộ thật là thoải mái,gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc tôi.Các bạn chắc hẳn rất ngạc nhiên vì tôi lại nói vậy.Vì khi ở trường cũ tôi luôn đi học trễ nên lúc nào cũng vào sổ đen của chú bảo vệ.Tôi đang đi bỗng nhiên có vật gì đó nhảy ra khiến tôi sợ quá đá vật đó.Sao đó có tiếng hét kinh hoàng làm chim phải xỉu,cửa sỗ bị nứt 1 đường:
_HÀN TUYẾT LINH!Sao cậu dám đá mình hả?-cái giọng này không lẫn vào đâu được bà 8 Vương Tuyết
_Ai biểu cậu hù tớ làm gì,đó là phản xạ tự nhiên của tớ mà-vừa nói tôi vừa đỡ Vương Tuyết dậy,phủi bụi trên người cố bạn
Hễ ai làm gì đó bất ngờ đối với tôi,tôi đá ngay mà khoing suy nghĩ.Chắc vì do học võ nên phản xạ tự nhiên của tôi cũng hình thành từ đó mà ra.Nhớ lại hồi tôi 15 tuổi,vì ba muốn tôi bất ngờ nên đã hù tôi,không lâu sau đó mặt oing đã in dấu chân của tôi.Kể từ đó,ông không bao giờ dám hù tôi nữa.Đến trường rồi,tôi bước vào với Vương Tuyết thấy ngay cái cảnh tưởng khó đỡ nổi.Mặt thằng nào cũng có trái tim tổ bố,miệng chảy nước dãi.Còn mấy bà thì tức tối,ghen tị,hâm mộ cũng có.Tôi nhìn xung quanh xem có hot girl nào không.Vương Tuyết kéo tay tôi hỏi:
_Này này,tìm cái gì vậy?
_Tìm con nhỏ hot girl,sao lại để tình trạng này xảy ra vậy-đầu tôi quay qua quay lại tìm kiếm
_Cậu giả ngu hay là không biết vậy?-Vương Tuyết hắng giọng lên nói
_Giả ngu cái gì?Cậu cùng tớ tìm nhỏ hot girl đó là ai đi-tôi giục Vương Tuyết
_Người bọn nó nhìn là cậu chứ ai nữa-Vương Tuyết cốc vào đầu tôi
_Thiệt hả?Sao cậu biết được chứ lở như...-tôi chưa kịp nói đã bị Vương Tuyết kéo đi
_Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy,cậu chú kĩ ánh mắt tụi nó hướng ra ở đâu đi-Vương Tuyết nói
Tôi nhìn đằng sau,tụi nó tụi nó đang nhìn chúng tôi.Khi đã vào lớp,tôi vẫn còn thấy những ánh mắt đó.Bọn này có vấn đề hay sao ý.Vương Tuyết nhìn tôi hỏi:
_Có đúng như tớ nói không-Vương Tuyết đắc chí
_Ờ ờ sao lạ quá dữ vậy?-tôi ngạc nhiên
Bảo Ly đến chỗ chúng tôi,cười nói:
_Sẽ có 1 bất ngờ lớn đấy chuẩn bị đi 2 tình yêu của tôi-Bảo Ly nháy mắt rồi vào lớp luôn
_Bất ngờ gì vậy?Tiết lộ tí đi mà-Bà 8 Vương Tuyết đuổi theo Bảo Ly kì kèo
Đúng là máu 8 của nhỏ đã ăn sâu vào nhỏ mất rồi.Tôi để cặp cạnh Bảo Ly rồi nằm xuống đánh 1 giấc.Chuông reng vào lớp,cô giáo bước vào nói:
_Hôm nay có 4 em học sinh mới chuyển vào lớp ta,chădc tất cả đều biết mặt nhau rồi,nào các em vào đây giới thiệu đi-cô giáo nói vọng ra ngoài nói với 4 học sinh đó
4 người bước vào sau đó là những tiếng hét + gào rú kinh hoàng.
_Mình là Dương Tuyết Đan,mong các bạn giúp đỡ
_Nguyễn Lâm Phong
_Trần Minh Tuấn,chúng ta sẽ gặp nhau dài dài đấy
_Phan Nguyên Tinh,gửi đến các bạn nụ hôn của tôi
Không lâu sau,các bạn còn lại đã ngất xỉu tại chỗ,đám con trai mắt hình trái tim,đán gái miệng chảy nước dãi.Ồn quá đi mất!Tôi mở mắt ra thấy Bảo Ly ngồi bịt miệng cười.Còn Vương Tuyết lấy điện thoại chụp lấy chụp để cái chi đó.Quay sang cả lớp thấy viễn cảnh khó hiểu.Ngước lên xem nguyên nhân gây ra cái cảnh này,1giây,2giây,...Tôi quay sang Bảo Ly hỏi:
_Cái thằng đứng bên phải cuối cùng tên gì vậy?-mặt tôi sa sẩm
_Phan Nguyên Tinh,con trai tập đoàn Phan Gia chuyên về rượu.Lúc nào hắn cũng cầm ly rượu vang hết cả-Bảo Ly lật lại bộ nhớ của mình nói
Chính là tên biến thái gọi tôi là em iu này em iu nọ.Sao mấy người này lại ở đây nhất là Tuyết Đan,em ấy nhỏ tuổi hơn chúng tôi mà.Như hiểu được suy nghĩ của tôi Bảo Ly nói:
_Nhảy lớp lên bằng mình đấy-Bảo Ly tỏ vẻ chuyện ấy rất dỗi bình thường
_Toàn những nhân vật máu mặt chuyển vào lớp mình không àh-Vương Tuyết vui sướng
_Cái lũ rắc rối thì đúng hơn-tôi thở dài
Cô giáo thấy lớp học không được khả quan lắm,gọi cho y tế trường.Sau đó,có mấy người vác mấy bạn bị ngất lên bệnh viện của trường.Hiện tại chỉ còn lại 3 chúng tôi và 4 người mới.Bà cô đi ra khỏi lớp rồi nói với chúng tôi:
_Hôm nay lớp ta được nghỉ,về nhà nhớ học bài đấy-cô nhắc nhở
Chỉ còn lại chừng đấy người,tôi leo lên bài chính giữa hỏi 4 người đang đứng trên bục:
_Tất cả hãy giải thích cho tôi vì sao lại chuyển vào lớp này hả-tôi lên giọng chất vấn từng người
_Em chỉ muốn học với 2 chị nên mới chuyển vào đây-Tuyết Đan cúi đầu lí nhí nói
_Học bên đó chán quá nên chuyển đại ai ngờ trúng lớp này-Lâm Phong nói mặt không biểu lộ cảm xúc
_Tôi có lí do riêng nên mới chuyển xuống-Minh Tuấn cười nham hiểm
_Còn tôi vì em nên mới chuyển xuống đây,1 ngày khoing gặp em tôi bùn lắm-Nguyên Tinh cười nháy mắt với tôi
_Tại mấy người mà các bạn trong lớp phải xuống bệnh viện hết đấy-tôi nói tức tối
_Chẳng phải cậu muốn nghỉ lắm sao,giấu làm gì cho mệt,phải cảm ơn mấy cậu ấy mới đúng chứ-Bảo Ly chen vào
Cậu không nói không ai nghỉ cậu câm đâu,Bảo Ly!Đã thế mấy bọn kia lại cười nữa chứ.Tôi hận các người,các người không chọc tức tôi thì chắc các người ngứa ngáy lắm chắc.Tôi tức tối cầm bước ra ngoài,đang đi ra con đuờng về nhà,nghe nhiều bước chân đi theo mình.Quay lại đằng sau,OMG!Té ra cái đám người chọc ngoáy tôi đang đi lẽo đẽo đằng sau tôi.Tôi tức tối hét to:
_Tại sao lại đi theo tôi hả?
_Đây đâu phải đường của cậu nên chúng tôi đi được mà-đồng thanh nói
_Mấy người,mấy người...-tức không thể nói nên lời
_Cậu bị nói lắp hồi nào vậy-Vương Tuyết trêu tôi
Tôi bỏ đi sang làn đường bên kia,không chú ý đến chiếc xe đang bóp im ỏi tiến về phía mình,quay sang tôi thấy chiếc xe phanh gấp gần sát người tôi.Tôi thấy mặt ông chú đỏ tía hét lên:
_Mù rồi à mà không thấy xe vậy
_Dạ cháu chưa mù,tại chú đi quá rồi chứ,đèn đỏ chứ phải đèn xanh đâu-tôi chỉ lên cột giao thông
Ông chú nhìn theo tay tôi,thấy đúng vậy liền cười trừ xin lỗi.Tôi nhún vai rồi đi tiếp.Cái mọi đó mắt chữ A miệng chữ O.Tôi đi được đoạn xa rồi mới trở lại trạng thái ban đầu.Cả bọn chạy theo tôi rồi kéo tôi lại soi mói:
_Cậu không sao chứ?Cậu liều quá đấy-Bảo Ly lo lắng
_Có bị trầy gì không?-Vương Tuyết xoay người tôi
_Chị có bị sốt không vậy?-Tuyết Đan sờ trán tôi
_Nè,cô bị điếc hay sao mà không nghe tiếng còi vậy-Lâm Phong mặt sốt sắng
_Cô có bộ gan rất lớn đấy-Minh Tuấn ngạc nhiên hâm phục
_Em làm tim tôi như nhảy ra luôn-Nguyên Tinh lấy tay ôm ngực phục họa
_Cái người nói xong chưa?-tôi giằng giọng
_Xin lỗi mà,cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được-đồng thanh tập 2
_Muốn làm gì phải không?Tôi muốn...
1 ly,2 ly,3 ly rồi 4 ly...Tôi chẳng biết mình đã ăn mấy ly nữa,nhìn sang đống ly chồng chất bên cạnh.Hơn 10 ly đấy nhỉ.Cả bọn nhìn tôi chằm chằm,mắt như muốn rơi ra.Bả Ly im im nãy giờ cuối cùng lên tiếng:
_Tuyết Linh,mày đi chết đi
_Xin lỗi ta sống thọ lắm-tôi cười thản nhiên
_Ăn chừng này là chưa vỡ bụng là hên cho cô rồi đó-Lâm Phong chen vào
_Chắc em là cung Kim Ngưa đấy,ăn còn hơn cả trâu nữa-Lâm Tinh hóng hớt
_Đúng đúng-cả bọn gật gật
Những người ăn trong quán nhìn tôi trông thật quán đản.Tôi dị không thể có lỗ nào chui xuống.Tôi bảo họ tính tiền xong rồi ra khỏi quán.Lúc đấy cũng đã 8 h,tôi đành tạm biệt họ đi về.Lâm Phong chỉ kéo tay tôi lại nói:
_Đi theo tôi
_Này!Đi đâu đã chứ-tôi bị lôi xộc xệch không đáng tiếc
Có lẽ đến nơi rồi,tôi ngước lên thấy đồng cỏ rất đẹp,gió thổi vi vu làm cỏ như nhảy múa với thiên nhiên vậy.Lúc tôi đang ngắm nghía cái chốn này thì Lâm Phong đã ngồi xuống trước mặt tôi.Tôi cũng bắt chước hắn ngồi xuống ngẩng mặt lên trời.Thời gian như ngưng đọng chẳng ai nói với ai câu nào cả.Lâm Phong hỏi tôi:
_Tại sao mặt trăng và mặt trời lại không ở bên nhau được?
_Cậu có bị thần kinh không vậy?Đương nhiên vì mỗi bên phải cai quản lãnh thổ của mình,nhưng bên cạnh đó còn có những vì sao luôn luôn ở bên mặt trăng và mây ở bên mặt trời,chẳng có mặt nào là cô đơn cả-tôi giải thích cho tên ngố rừng này
_Dù có các vì sao ở bên mặt trăng thì mặt trăng không vui vẻ,những vì sao đó không bằng mặt trời-Lâm Phong chìm đắm trong suy nghĩ của mình
Cái tên này có bị chập mạch không vậy ta?Không dưng đi hỏi mặt trăng với mặt trời ở bên nhau.Ăn nói kiểu gì chẳng biết nữa,mấy bé fan của hắn mà biết hắn bị điên khùng thế này chắc khóc lóc,kêu gào
_Ở đây có đẹp không?-Lâm Phong hỏi
Tên này làm người ta giật mình,như mấy con ma xó hù người khác ấy
_Đẹp,mà sao?-tôi nói
_Nơi đây là lúc tôi gặp mối tình đầu của tôi đấy,hồi còn nhỏ cô ấy nhìn dễ thương lắm,vẻ ngoài yếu đuối như khiến người khác muốn bảo vệ cô ấy vậy-Lâm Phong nói nét mặt trở nên thật dịu dàng hơn trước
Nhìn mặt hắn,tôi cảm thấy nhói ở trong tim,cô gái đó là ai vậy nhỉ?Khiến cho tên này từ hổ thành thỏ.Mặt hắn đẹp trai quá,đúng lúc ấy hắn quay lại nhìn tôi.Tôi đỏ mặt quay sang chỗ khác,híc dị quá đi mất.Chắc hắn đang cười nhạo tôi đây mà.Hắn đứng dậy bước đi,tôi vội đuổi theo gọi với hắn:
_Đi đâu vậy tên khỉ ngố kia?
_Đi về-Lâm Phong trả lời lạnh nhạt
Chẳng giống hắn lúc nãy,lạnh lùng quá đi mất.Cứ như 2 con người khác hiện hữa trong hắn vậy.Hắn bị bệnh đa nhân cách cũng nên.Bỗng hắn dừng lại,lạnh lùng nói:
_Tụi bây là người của bảng đảng nào?
Băng nào mày không cần biết,chỉ cần mày giao địa bàng ở khu D cho tao thì tao sẽ chẳng đụng gì mày-tên thủ lĩnh khinh khỉnh
_Giao à?Mơ ngàn thu nữa đi cưng-Lâm Phong cười nhạt
Tên thủ lĩnh tức nổ 2 đom đóm mắt quát lên:
_Tui bây đâu,đánh nó cho tao
Cả đám hơn chục người xông vào phía Phong.Chợt cũng có 1 đám người đi về phía Lâm Phong,cung kính chào sau đó được lệnh chủ xông lên đánh luôn.Màn đánh nhau đẫm máu,màu đỏ nhuộm lên cỏ ngày 1 nhiều hơn.Bầu trời đêm như muốn xem vở kịch đã lẩn trốn vào đám mây đêm.Máu máu máu!Tôi thấy cô bé nằm dưới đất,máu bê bết,tưởng chừng đã chết rồi ấy chứ.Nhưng cô bé không chết,nước mắt hòa chung với máu.Tôi ôm đầu,khẽ rên lên vài tiếng.Bỗng Lâm Phong ôm tôi vào lòng,chân đá vào tên đánh lén tôi.Bộ ngực này sao mà cứng quá vậy nhỉ?Ấm áp biết bao nhiêu,sướng quá đi mất!Có lẽ nào tôi đã thích tên này rồi sao,tim tôi đập như nhảy hip hop.Tại sao tên nhìn gần lại càng đẹp trai kinh khủng,dù biết hắn đẹp trai rồi nhưng có cần đẹp quá vậy.Vẻ đẹp nam tính đầy quyến rũ!Tôi đang chìm trong suy nghĩ của mình,1 giọng nói chế giễu vang lên:
_Cô đừng có nằm im trong người tôi nữa,thấy tôi đẹp trai quá rồi-Lâm Phong cười
Tôi đỏ mặt hất người tên đó.mặt đỏ lựng không dám nhìn vào mặt hắn.Tôi nhìn quanh,đống người nằm ngổn ngang đầy máu.Xử nhanh vậy nhỉ?Công nhận bang Hắc Long Hội của tên khỉ này cũng chuyên nghiệp dữ.Tên thuộc hạ chào hắn nói 1 số chuyện,hắn chỉ gật đầu rồi quay sang nói điện thoại với ai đó.Tên thuộc hạ tiến về phía tôi nói:
_Đi theo tôi,tôi sẽ đưa cô về-tên thuộc hạ nói
_Ờ...ừ-tôi ngập ngừng
Tôi nhìn Lâm Phong 1 hồi lâu,hắn chẳng bận tâm gì cả,hắn đang nói với ai đó,nụ cười trông dịu dàng làm sao.Tại tại sao khi ở bên tôi hắn lại không nở nụ cười như vậy?Tên thuộc hạ hắng giọng kéo tôi về thực tại.Tôi đi theo tên thuộc hạ,phóng xe đi trên con đường đày chông gai.Tên thuộc hạ và tôi im lặng chẳng nói gì cả,tôi đành lên tiếng trước:
_Anh...
_Gọi tên là Hoàng,cô thắc mắc vì sao đại ca lại cười như vậy đúng không?-Hoàng nắm thóp ý nghĩ của tôi
_Cô nên tránh xa đại ca đi,kể cả tên Minh Tuấn của bang Bạch Long Hội,sẽ có 4 người sắp trở lại nơi này-Hoàng nói
_Họ là ai mà quan trọng vậy?-tôi hỏi
_Khi họ về thì cô sẽ biết ngay thôi-Hoàng cười bí ẩn-cô là Dương Tuyết Linh của tập đoàn Dương Gia àh?
_Dương cái gì mà Dương,tôi họ Hàn tên Linh.Hàn Tuyết Linh-tôi gầm lên
_Hỏi chơi thôi,cô chẳng giống cô ấy chút nào,cô ấy rất dịu dàng-ánh mắt Hoàng trở nên khí hiểu
Trời đất,cô ta là ai mà lắm người nói vậy nè.Tới nhà,tên Hoàng đó thả tôi ra rồi phóng xe đi mất.Sao bầu trời đêm chẳng còn ngôi sao nào,như báo động sẽ có 1 cơn bão sẽ ập lên đầu tôi.Định quay đầu vào nhà,tên Minh Tuấn lù lù đứng trước mặt tôi,Minh Tuấn cười bí hiểm nói:
_Mai là chủ nhật cô rảnh chứ?
_Rảnh mà sao vậy?-tôi hỏi
_Ở cổng công viên Blue Rain lúc 8h,cấm cô đến trễ-tên đó đe dọa
_Nè...-tôi chưa kịp nói gì cả tên đó đã đi mất tiêu rồi
Tên khó hiểu,lũc nào cũng cười bí hiểm.Mong là ngày mai chẳng có chuyện gì xảy ra.Tôi lén vào nhà,lên lầu tắm,lăn ra ngủ chờ đợi ngày mai tới.
Lâu chết đi được,tên chết dẫm này!Hắn đã bắt tôi đợi gần cả nửa tiếng.Mắc công tôi phải dậy sớm thế này,nếu không tôi đã đang ngủ trên chiếc gường yêu qúy của mình rồi.Chắc lại cho mình leo cây đây mà,về nhà thôi,mình chẳng phải là đứa ngốc mà đứng đây đợi tên tinh tinh rảnh rỗi.Tôi định quay đầu lại về nhà thì nghe tiếng hét chói tai của mấy đứa con gái.Chuyện gì thế này?Tôi nhìn đám con gái đó đang chảy nước dãy vì tên con trai đang mang trêb người bộ quần áo rất thời thượng,tóc hơi xoăn xoăn,môi mỏng hơn cả con gái,da trắng,làm tôn lên vẻ đẹp trai của tên đó.Nhìn kĩ sao mà quen quá,gặp ở đâu rồi nhỉ?Tên đó tiến tới chỗ tôi hỏi:
_Cô đợi lâu không?-tên đó hỏi
_Cậu là ai?Tự nhiên hỏi tôi đợi lâu không là sao?-tôi ngạc nhiên
_Cô có bị chập mạch không đó?Đùa vừa vừa thôi nhá-giọng nói của tên đó trở nên bực mình
_Tôi rảnh để đùa với anh àh?Tôi đi dây,bực mình sáng đã gặp tên điên-tôi nói với tên đó rồi sải bước đi
Sao sau lưng có sát khí dữ vậy nè,lạnh sống lưng chết mất.Bỗng nhiên có tiếng hét lên đầy bực tức:
_HÀN TUYẾT LINH,TÔI LÀ MINH TUẤN ĐÂY
Mắt tôi như muốn rớt ra khỏi,tôi chạy đến Minh Tuấn,xoay người hắn 1 vòng,tay sờ như đã hiểu ra vấn đề.Minh Tuấn cười hỏi:
_Thấy tôi đẹp trai quá nên nhận không ra chứ gì-Minh Tuấn hất tóc ra đằng sau mặt ngẩng lên giời tự đắc
_Ừ đúng là đẹp trai thiệt nhưng...-tôi ngập ngừng
_Nhưng sao nói đi-Minh Tuấn vẫn giũ nguyên tư thế ban đầu
_Nhưng giống con gái hơn đấy-tôi liền chạy nói to lên
Không biết mấy phút hắn mới tiêu hóa được câu nói của tôi.Hắn đứng bất động,mặt đỏ như gấc,hét với công suất 1000W:
_CÔ NÓI CÁI GÌ?CÔ MÀ ĐỂ TÔI BẮT ĐƯỢC LÀ COI NHƯ CÔ TOI RỒI ĐẤY
_Hố hố có ngon thì lại đây bắt tui nè-tôi lè lưỡi với hắn
Hắn đuổi theo tôi,tôi chạy trốn hắn.Thật không khác Tom&Jerry,đương nhiên các bạn cũng biết ai là Jerry rồi đấy.Tôi đang chạy bỗng dưng dừng lại với khi nhìn thấy cảnh tượng khá hãi hùng.Hắn chạy đến chỗ tôi,nắm lấy tay tôi hả hê nói:
_Tôi bắt được cô rồi nhé...-đang nói hắn cũng im luôn như tôi
Tôi quay sang nhìn thấy,mặt hắn đáng sợ thiệt như nhìn thấy thứ mình ghét nhất trên đời này.Cô gái từ đám đông đó bước đến chỗ Minh Tuấn nói:
_Lâu ngày không gặp anh trông anh cũng phong độ hẳn nha,bồ mới của anh đó àh?-cô gái chỉ vào tôi
_Không liên quan đến cô,mà cô ở đây làm cái quái gì?-Minh Tuấn tức giận
_Tụ tập lại chứ còn gì nữa?Tam đại hoàng tử và tam đại công chúa đều ở đây đông đủ cả rồi đấy-cô nàng nói to với đám người đằng đó
Đám người đó không xa lạ đối với tôi,đó chính là Lâm Phong,và 1 chàng trai lạ cùng 2 con nhỏ khác.Minh Tuấn cười đểu nói:
_Nực cười,có đầy đủ trong óc tưởng tượng của cô đấy
_Vậy àh?Cứ để coi-cô ta nói rồi quay mặt đi
Lâm Phong chẳng để ý đến tôi,hắn đang nói chuyện với 1 trong 3 cô gái đó.Trông họ có vẻ thân thiết,trong lòng tôi bỗng thấy khó chịu thế nào ấy.Hình ảng của họ xa dần thì ra Minh Tuấn đã kéo tôi ra khỏi công viên này.Vào trong quán coffe đối diện công viên.Gọi đồ uống xong,hắn trầm tư suy nghĩ,tôi thấy thắc mắc nên hỏi:
_Nè,cô ta là ai mà anh có vẻ ghét cô ta lắm nhỉ
_Tôi hận cô ta thì đúng hơn-Minh Tuấn vừa khuất ly coffe vừa nói
_Cô ta đã làm gì anh àh?-tôi uống ly nước
_Tại vì cô ta đã phá hủy cuộc đời tôi-Minh Tuấn trầm hẳn
_Phá hủy...
Bỗng nhiên Minh Tuấn rút điện thoại ra nhìn thấy cái gì đó,mặt trắng bệt.Hắn đứng dậy,tính tiền rồi đi về luôn.Tôi cũng đi về chứ ngồi lại đây làm gì.Trên đường về nhà,tôi suy nghĩ không biết vì sao họ lại kì lạ như vậy,lúc thấy họ tôi bắt đầu cảm giác đau đầu.Linh cảm của tôi cho thấy họ sẽ thay đổi cuộc sống của tôi.
_Này Linh,con lại đây ăn sáng đi rồi hãy đi học-mẹ nói
_Thôi con chỉ cần ổ bánh mì này là đủ rồi-tôi giơ ổ bánh mì lên rồi bước ra khỏi nhà
Sáng đi bộ thật là thoải mái,gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc tôi.Các bạn chắc hẳn rất ngạc nhiên vì tôi lại nói vậy.Vì khi ở trường cũ tôi luôn đi học trễ nên lúc nào cũng vào sổ đen của chú bảo vệ.Tôi đang đi bỗng nhiên có vật gì đó nhảy ra khiến tôi sợ quá đá vật đó.Sao đó có tiếng hét kinh hoàng làm chim phải xỉu,cửa sỗ bị nứt 1 đường:
_HÀN TUYẾT LINH!Sao cậu dám đá mình hả?-cái giọng này không lẫn vào đâu được bà 8 Vương Tuyết
_Ai biểu cậu hù tớ làm gì,đó là phản xạ tự nhiên của tớ mà-vừa nói tôi vừa đỡ Vương Tuyết dậy,phủi bụi trên người cố bạn
Hễ ai làm gì đó bất ngờ đối với tôi,tôi đá ngay mà khoing suy nghĩ.Chắc vì do học võ nên phản xạ tự nhiên của tôi cũng hình thành từ đó mà ra.Nhớ lại hồi tôi 15 tuổi,vì ba muốn tôi bất ngờ nên đã hù tôi,không lâu sau đó mặt oing đã in dấu chân của tôi.Kể từ đó,ông không bao giờ dám hù tôi nữa.Đến trường rồi,tôi bước vào với Vương Tuyết thấy ngay cái cảnh tưởng khó đỡ nổi.Mặt thằng nào cũng có trái tim tổ bố,miệng chảy nước dãi.Còn mấy bà thì tức tối,ghen tị,hâm mộ cũng có.Tôi nhìn xung quanh xem có hot girl nào không.Vương Tuyết kéo tay tôi hỏi:
_Này này,tìm cái gì vậy?
_Tìm con nhỏ hot girl,sao lại để tình trạng này xảy ra vậy-đầu tôi quay qua quay lại tìm kiếm
_Cậu giả ngu hay là không biết vậy?-Vương Tuyết hắng giọng lên nói
_Giả ngu cái gì?Cậu cùng tớ tìm nhỏ hot girl đó là ai đi-tôi giục Vương Tuyết
_Người bọn nó nhìn là cậu chứ ai nữa-Vương Tuyết cốc vào đầu tôi
_Thiệt hả?Sao cậu biết được chứ lở như...-tôi chưa kịp nói đã bị Vương Tuyết kéo đi
_Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy,cậu chú kĩ ánh mắt tụi nó hướng ra ở đâu đi-Vương Tuyết nói
Tôi nhìn đằng sau,tụi nó tụi nó đang nhìn chúng tôi.Khi đã vào lớp,tôi vẫn còn thấy những ánh mắt đó.Bọn này có vấn đề hay sao ý.Vương Tuyết nhìn tôi hỏi:
_Có đúng như tớ nói không-Vương Tuyết đắc chí
_Ờ ờ sao lạ quá dữ vậy?-tôi ngạc nhiên
Bảo Ly đến chỗ chúng tôi,cười nói:
_Sẽ có 1 bất ngờ lớn đấy chuẩn bị đi 2 tình yêu của tôi-Bảo Ly nháy mắt rồi vào lớp luôn
_Bất ngờ gì vậy?Tiết lộ tí đi mà-Bà 8 Vương Tuyết đuổi theo Bảo Ly kì kèo
Đúng là máu 8 của nhỏ đã ăn sâu vào nhỏ mất rồi.Tôi để cặp cạnh Bảo Ly rồi nằm xuống đánh 1 giấc.Chuông reng vào lớp,cô giáo bước vào nói:
_Hôm nay có 4 em học sinh mới chuyển vào lớp ta,chădc tất cả đều biết mặt nhau rồi,nào các em vào đây giới thiệu đi-cô giáo nói vọng ra ngoài nói với 4 học sinh đó
4 người bước vào sau đó là những tiếng hét + gào rú kinh hoàng.
_Mình là Dương Tuyết Đan,mong các bạn giúp đỡ
_Nguyễn Lâm Phong
_Trần Minh Tuấn,chúng ta sẽ gặp nhau dài dài đấy
_Phan Nguyên Tinh,gửi đến các bạn nụ hôn của tôi
Không lâu sau,các bạn còn lại đã ngất xỉu tại chỗ,đám con trai mắt hình trái tim,đán gái miệng chảy nước dãi.Ồn quá đi mất!Tôi mở mắt ra thấy Bảo Ly ngồi bịt miệng cười.Còn Vương Tuyết lấy điện thoại chụp lấy chụp để cái chi đó.Quay sang cả lớp thấy viễn cảnh khó hiểu.Ngước lên xem nguyên nhân gây ra cái cảnh này,1giây,2giây,...Tôi quay sang Bảo Ly hỏi:
_Cái thằng đứng bên phải cuối cùng tên gì vậy?-mặt tôi sa sẩm
_Phan Nguyên Tinh,con trai tập đoàn Phan Gia chuyên về rượu.Lúc nào hắn cũng cầm ly rượu vang hết cả-Bảo Ly lật lại bộ nhớ của mình nói
Chính là tên biến thái gọi tôi là em iu này em iu nọ.Sao mấy người này lại ở đây nhất là Tuyết Đan,em ấy nhỏ tuổi hơn chúng tôi mà.Như hiểu được suy nghĩ của tôi Bảo Ly nói:
_Nhảy lớp lên bằng mình đấy-Bảo Ly tỏ vẻ chuyện ấy rất dỗi bình thường
_Toàn những nhân vật máu mặt chuyển vào lớp mình không àh-Vương Tuyết vui sướng
_Cái lũ rắc rối thì đúng hơn-tôi thở dài
Cô giáo thấy lớp học không được khả quan lắm,gọi cho y tế trường.Sau đó,có mấy người vác mấy bạn bị ngất lên bệnh viện của trường.Hiện tại chỉ còn lại 3 chúng tôi và 4 người mới.Bà cô đi ra khỏi lớp rồi nói với chúng tôi:
_Hôm nay lớp ta được nghỉ,về nhà nhớ học bài đấy-cô nhắc nhở
Chỉ còn lại chừng đấy người,tôi leo lên bài chính giữa hỏi 4 người đang đứng trên bục:
_Tất cả hãy giải thích cho tôi vì sao lại chuyển vào lớp này hả-tôi lên giọng chất vấn từng người
_Em chỉ muốn học với 2 chị nên mới chuyển vào đây-Tuyết Đan cúi đầu lí nhí nói
_Học bên đó chán quá nên chuyển đại ai ngờ trúng lớp này-Lâm Phong nói mặt không biểu lộ cảm xúc
_Tôi có lí do riêng nên mới chuyển xuống-Minh Tuấn cười nham hiểm
_Còn tôi vì em nên mới chuyển xuống đây,1 ngày khoing gặp em tôi bùn lắm-Nguyên Tinh cười nháy mắt với tôi
_Tại mấy người mà các bạn trong lớp phải xuống bệnh viện hết đấy-tôi nói tức tối
_Chẳng phải cậu muốn nghỉ lắm sao,giấu làm gì cho mệt,phải cảm ơn mấy cậu ấy mới đúng chứ-Bảo Ly chen vào
Cậu không nói không ai nghỉ cậu câm đâu,Bảo Ly!Đã thế mấy bọn kia lại cười nữa chứ.Tôi hận các người,các người không chọc tức tôi thì chắc các người ngứa ngáy lắm chắc.Tôi tức tối cầm bước ra ngoài,đang đi ra con đuờng về nhà,nghe nhiều bước chân đi theo mình.Quay lại đằng sau,OMG!Té ra cái đám người chọc ngoáy tôi đang đi lẽo đẽo đằng sau tôi.Tôi tức tối hét to:
_Tại sao lại đi theo tôi hả?
_Đây đâu phải đường của cậu nên chúng tôi đi được mà-đồng thanh nói
_Mấy người,mấy người...-tức không thể nói nên lời
_Cậu bị nói lắp hồi nào vậy-Vương Tuyết trêu tôi
Tôi bỏ đi sang làn đường bên kia,không chú ý đến chiếc xe đang bóp im ỏi tiến về phía mình,quay sang tôi thấy chiếc xe phanh gấp gần sát người tôi.Tôi thấy mặt ông chú đỏ tía hét lên:
_Mù rồi à mà không thấy xe vậy
_Dạ cháu chưa mù,tại chú đi quá rồi chứ,đèn đỏ chứ phải đèn xanh đâu-tôi chỉ lên cột giao thông
Ông chú nhìn theo tay tôi,thấy đúng vậy liền cười trừ xin lỗi.Tôi nhún vai rồi đi tiếp.Cái mọi đó mắt chữ A miệng chữ O.Tôi đi được đoạn xa rồi mới trở lại trạng thái ban đầu.Cả bọn chạy theo tôi rồi kéo tôi lại soi mói:
_Cậu không sao chứ?Cậu liều quá đấy-Bảo Ly lo lắng
_Có bị trầy gì không?-Vương Tuyết xoay người tôi
_Chị có bị sốt không vậy?-Tuyết Đan sờ trán tôi
_Nè,cô bị điếc hay sao mà không nghe tiếng còi vậy-Lâm Phong mặt sốt sắng
_Cô có bộ gan rất lớn đấy-Minh Tuấn ngạc nhiên hâm phục
_Em làm tim tôi như nhảy ra luôn-Nguyên Tinh lấy tay ôm ngực phục họa
_Cái người nói xong chưa?-tôi giằng giọng
_Xin lỗi mà,cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được-đồng thanh tập 2
_Muốn làm gì phải không?Tôi muốn...
1 ly,2 ly,3 ly rồi 4 ly...Tôi chẳng biết mình đã ăn mấy ly nữa,nhìn sang đống ly chồng chất bên cạnh.Hơn 10 ly đấy nhỉ.Cả bọn nhìn tôi chằm chằm,mắt như muốn rơi ra.Bả Ly im im nãy giờ cuối cùng lên tiếng:
_Tuyết Linh,mày đi chết đi
_Xin lỗi ta sống thọ lắm-tôi cười thản nhiên
_Ăn chừng này là chưa vỡ bụng là hên cho cô rồi đó-Lâm Phong chen vào
_Chắc em là cung Kim Ngưa đấy,ăn còn hơn cả trâu nữa-Lâm Tinh hóng hớt
_Đúng đúng-cả bọn gật gật
Những người ăn trong quán nhìn tôi trông thật quán đản.Tôi dị không thể có lỗ nào chui xuống.Tôi bảo họ tính tiền xong rồi ra khỏi quán.Lúc đấy cũng đã 8 h,tôi đành tạm biệt họ đi về.Lâm Phong chỉ kéo tay tôi lại nói:
_Đi theo tôi
_Này!Đi đâu đã chứ-tôi bị lôi xộc xệch không đáng tiếc
Có lẽ đến nơi rồi,tôi ngước lên thấy đồng cỏ rất đẹp,gió thổi vi vu làm cỏ như nhảy múa với thiên nhiên vậy.Lúc tôi đang ngắm nghía cái chốn này thì Lâm Phong đã ngồi xuống trước mặt tôi.Tôi cũng bắt chước hắn ngồi xuống ngẩng mặt lên trời.Thời gian như ngưng đọng chẳng ai nói với ai câu nào cả.Lâm Phong hỏi tôi:
_Tại sao mặt trăng và mặt trời lại không ở bên nhau được?
_Cậu có bị thần kinh không vậy?Đương nhiên vì mỗi bên phải cai quản lãnh thổ của mình,nhưng bên cạnh đó còn có những vì sao luôn luôn ở bên mặt trăng và mây ở bên mặt trời,chẳng có mặt nào là cô đơn cả-tôi giải thích cho tên ngố rừng này
_Dù có các vì sao ở bên mặt trăng thì mặt trăng không vui vẻ,những vì sao đó không bằng mặt trời-Lâm Phong chìm đắm trong suy nghĩ của mình
Cái tên này có bị chập mạch không vậy ta?Không dưng đi hỏi mặt trăng với mặt trời ở bên nhau.Ăn nói kiểu gì chẳng biết nữa,mấy bé fan của hắn mà biết hắn bị điên khùng thế này chắc khóc lóc,kêu gào
_Ở đây có đẹp không?-Lâm Phong hỏi
Tên này làm người ta giật mình,như mấy con ma xó hù người khác ấy
_Đẹp,mà sao?-tôi nói
_Nơi đây là lúc tôi gặp mối tình đầu của tôi đấy,hồi còn nhỏ cô ấy nhìn dễ thương lắm,vẻ ngoài yếu đuối như khiến người khác muốn bảo vệ cô ấy vậy-Lâm Phong nói nét mặt trở nên thật dịu dàng hơn trước
Nhìn mặt hắn,tôi cảm thấy nhói ở trong tim,cô gái đó là ai vậy nhỉ?Khiến cho tên này từ hổ thành thỏ.Mặt hắn đẹp trai quá,đúng lúc ấy hắn quay lại nhìn tôi.Tôi đỏ mặt quay sang chỗ khác,híc dị quá đi mất.Chắc hắn đang cười nhạo tôi đây mà.Hắn đứng dậy bước đi,tôi vội đuổi theo gọi với hắn:
_Đi đâu vậy tên khỉ ngố kia?
_Đi về-Lâm Phong trả lời lạnh nhạt
Chẳng giống hắn lúc nãy,lạnh lùng quá đi mất.Cứ như 2 con người khác hiện hữa trong hắn vậy.Hắn bị bệnh đa nhân cách cũng nên.Bỗng hắn dừng lại,lạnh lùng nói:
_Tụi bây là người của bảng đảng nào?
Băng nào mày không cần biết,chỉ cần mày giao địa bàng ở khu D cho tao thì tao sẽ chẳng đụng gì mày-tên thủ lĩnh khinh khỉnh
_Giao à?Mơ ngàn thu nữa đi cưng-Lâm Phong cười nhạt
Tên thủ lĩnh tức nổ 2 đom đóm mắt quát lên:
_Tui bây đâu,đánh nó cho tao
Cả đám hơn chục người xông vào phía Phong.Chợt cũng có 1 đám người đi về phía Lâm Phong,cung kính chào sau đó được lệnh chủ xông lên đánh luôn.Màn đánh nhau đẫm máu,màu đỏ nhuộm lên cỏ ngày 1 nhiều hơn.Bầu trời đêm như muốn xem vở kịch đã lẩn trốn vào đám mây đêm.Máu máu máu!Tôi thấy cô bé nằm dưới đất,máu bê bết,tưởng chừng đã chết rồi ấy chứ.Nhưng cô bé không chết,nước mắt hòa chung với máu.Tôi ôm đầu,khẽ rên lên vài tiếng.Bỗng Lâm Phong ôm tôi vào lòng,chân đá vào tên đánh lén tôi.Bộ ngực này sao mà cứng quá vậy nhỉ?Ấm áp biết bao nhiêu,sướng quá đi mất!Có lẽ nào tôi đã thích tên này rồi sao,tim tôi đập như nhảy hip hop.Tại sao tên nhìn gần lại càng đẹp trai kinh khủng,dù biết hắn đẹp trai rồi nhưng có cần đẹp quá vậy.Vẻ đẹp nam tính đầy quyến rũ!Tôi đang chìm trong suy nghĩ của mình,1 giọng nói chế giễu vang lên:
_Cô đừng có nằm im trong người tôi nữa,thấy tôi đẹp trai quá rồi-Lâm Phong cười
Tôi đỏ mặt hất người tên đó.mặt đỏ lựng không dám nhìn vào mặt hắn.Tôi nhìn quanh,đống người nằm ngổn ngang đầy máu.Xử nhanh vậy nhỉ?Công nhận bang Hắc Long Hội của tên khỉ này cũng chuyên nghiệp dữ.Tên thuộc hạ chào hắn nói 1 số chuyện,hắn chỉ gật đầu rồi quay sang nói điện thoại với ai đó.Tên thuộc hạ tiến về phía tôi nói:
_Đi theo tôi,tôi sẽ đưa cô về-tên thuộc hạ nói
_Ờ...ừ-tôi ngập ngừng
Tôi nhìn Lâm Phong 1 hồi lâu,hắn chẳng bận tâm gì cả,hắn đang nói với ai đó,nụ cười trông dịu dàng làm sao.Tại tại sao khi ở bên tôi hắn lại không nở nụ cười như vậy?Tên thuộc hạ hắng giọng kéo tôi về thực tại.Tôi đi theo tên thuộc hạ,phóng xe đi trên con đường đày chông gai.Tên thuộc hạ và tôi im lặng chẳng nói gì cả,tôi đành lên tiếng trước:
_Anh...
_Gọi tên là Hoàng,cô thắc mắc vì sao đại ca lại cười như vậy đúng không?-Hoàng nắm thóp ý nghĩ của tôi
_Cô nên tránh xa đại ca đi,kể cả tên Minh Tuấn của bang Bạch Long Hội,sẽ có 4 người sắp trở lại nơi này-Hoàng nói
_Họ là ai mà quan trọng vậy?-tôi hỏi
_Khi họ về thì cô sẽ biết ngay thôi-Hoàng cười bí ẩn-cô là Dương Tuyết Linh của tập đoàn Dương Gia àh?
_Dương cái gì mà Dương,tôi họ Hàn tên Linh.Hàn Tuyết Linh-tôi gầm lên
_Hỏi chơi thôi,cô chẳng giống cô ấy chút nào,cô ấy rất dịu dàng-ánh mắt Hoàng trở nên khí hiểu
Trời đất,cô ta là ai mà lắm người nói vậy nè.Tới nhà,tên Hoàng đó thả tôi ra rồi phóng xe đi mất.Sao bầu trời đêm chẳng còn ngôi sao nào,như báo động sẽ có 1 cơn bão sẽ ập lên đầu tôi.Định quay đầu vào nhà,tên Minh Tuấn lù lù đứng trước mặt tôi,Minh Tuấn cười bí hiểm nói:
_Mai là chủ nhật cô rảnh chứ?
_Rảnh mà sao vậy?-tôi hỏi
_Ở cổng công viên Blue Rain lúc 8h,cấm cô đến trễ-tên đó đe dọa
_Nè...-tôi chưa kịp nói gì cả tên đó đã đi mất tiêu rồi
Tên khó hiểu,lũc nào cũng cười bí hiểm.Mong là ngày mai chẳng có chuyện gì xảy ra.Tôi lén vào nhà,lên lầu tắm,lăn ra ngủ chờ đợi ngày mai tới.
Lâu chết đi được,tên chết dẫm này!Hắn đã bắt tôi đợi gần cả nửa tiếng.Mắc công tôi phải dậy sớm thế này,nếu không tôi đã đang ngủ trên chiếc gường yêu qúy của mình rồi.Chắc lại cho mình leo cây đây mà,về nhà thôi,mình chẳng phải là đứa ngốc mà đứng đây đợi tên tinh tinh rảnh rỗi.Tôi định quay đầu lại về nhà thì nghe tiếng hét chói tai của mấy đứa con gái.Chuyện gì thế này?Tôi nhìn đám con gái đó đang chảy nước dãy vì tên con trai đang mang trêb người bộ quần áo rất thời thượng,tóc hơi xoăn xoăn,môi mỏng hơn cả con gái,da trắng,làm tôn lên vẻ đẹp trai của tên đó.Nhìn kĩ sao mà quen quá,gặp ở đâu rồi nhỉ?Tên đó tiến tới chỗ tôi hỏi:
_Cô đợi lâu không?-tên đó hỏi
_Cậu là ai?Tự nhiên hỏi tôi đợi lâu không là sao?-tôi ngạc nhiên
_Cô có bị chập mạch không đó?Đùa vừa vừa thôi nhá-giọng nói của tên đó trở nên bực mình
_Tôi rảnh để đùa với anh àh?Tôi đi dây,bực mình sáng đã gặp tên điên-tôi nói với tên đó rồi sải bước đi
Sao sau lưng có sát khí dữ vậy nè,lạnh sống lưng chết mất.Bỗng nhiên có tiếng hét lên đầy bực tức:
_HÀN TUYẾT LINH,TÔI LÀ MINH TUẤN ĐÂY
Mắt tôi như muốn rớt ra khỏi,tôi chạy đến Minh Tuấn,xoay người hắn 1 vòng,tay sờ như đã hiểu ra vấn đề.Minh Tuấn cười hỏi:
_Thấy tôi đẹp trai quá nên nhận không ra chứ gì-Minh Tuấn hất tóc ra đằng sau mặt ngẩng lên giời tự đắc
_Ừ đúng là đẹp trai thiệt nhưng...-tôi ngập ngừng
_Nhưng sao nói đi-Minh Tuấn vẫn giũ nguyên tư thế ban đầu
_Nhưng giống con gái hơn đấy-tôi liền chạy nói to lên
Không biết mấy phút hắn mới tiêu hóa được câu nói của tôi.Hắn đứng bất động,mặt đỏ như gấc,hét với công suất 1000W:
_CÔ NÓI CÁI GÌ?CÔ MÀ ĐỂ TÔI BẮT ĐƯỢC LÀ COI NHƯ CÔ TOI RỒI ĐẤY
_Hố hố có ngon thì lại đây bắt tui nè-tôi lè lưỡi với hắn
Hắn đuổi theo tôi,tôi chạy trốn hắn.Thật không khác Tom&Jerry,đương nhiên các bạn cũng biết ai là Jerry rồi đấy.Tôi đang chạy bỗng dưng dừng lại với khi nhìn thấy cảnh tượng khá hãi hùng.Hắn chạy đến chỗ tôi,nắm lấy tay tôi hả hê nói:
_Tôi bắt được cô rồi nhé...-đang nói hắn cũng im luôn như tôi
Tôi quay sang nhìn thấy,mặt hắn đáng sợ thiệt như nhìn thấy thứ mình ghét nhất trên đời này.Cô gái từ đám đông đó bước đến chỗ Minh Tuấn nói:
_Lâu ngày không gặp anh trông anh cũng phong độ hẳn nha,bồ mới của anh đó àh?-cô gái chỉ vào tôi
_Không liên quan đến cô,mà cô ở đây làm cái quái gì?-Minh Tuấn tức giận
_Tụ tập lại chứ còn gì nữa?Tam đại hoàng tử và tam đại công chúa đều ở đây đông đủ cả rồi đấy-cô nàng nói to với đám người đằng đó
Đám người đó không xa lạ đối với tôi,đó chính là Lâm Phong,và 1 chàng trai lạ cùng 2 con nhỏ khác.Minh Tuấn cười đểu nói:
_Nực cười,có đầy đủ trong óc tưởng tượng của cô đấy
_Vậy àh?Cứ để coi-cô ta nói rồi quay mặt đi
Lâm Phong chẳng để ý đến tôi,hắn đang nói chuyện với 1 trong 3 cô gái đó.Trông họ có vẻ thân thiết,trong lòng tôi bỗng thấy khó chịu thế nào ấy.Hình ảng của họ xa dần thì ra Minh Tuấn đã kéo tôi ra khỏi công viên này.Vào trong quán coffe đối diện công viên.Gọi đồ uống xong,hắn trầm tư suy nghĩ,tôi thấy thắc mắc nên hỏi:
_Nè,cô ta là ai mà anh có vẻ ghét cô ta lắm nhỉ
_Tôi hận cô ta thì đúng hơn-Minh Tuấn vừa khuất ly coffe vừa nói
_Cô ta đã làm gì anh àh?-tôi uống ly nước
_Tại vì cô ta đã phá hủy cuộc đời tôi-Minh Tuấn trầm hẳn
_Phá hủy...
Bỗng nhiên Minh Tuấn rút điện thoại ra nhìn thấy cái gì đó,mặt trắng bệt.Hắn đứng dậy,tính tiền rồi đi về luôn.Tôi cũng đi về chứ ngồi lại đây làm gì.Trên đường về nhà,tôi suy nghĩ không biết vì sao họ lại kì lạ như vậy,lúc thấy họ tôi bắt đầu cảm giác đau đầu.Linh cảm của tôi cho thấy họ sẽ thay đổi cuộc sống của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.