Chương 72: Chuẩn Bị !
Trần Đình Phong
05/06/2023
Đầu truyền bên kia người đang nói chuyện với An Mật Mật nếu không phải là
Chí Khiêm thì còn ai vào đây chứ, mà nghe thấy giọng nói đầy lạnh nhạt
của An Mật Mật thì Chí Khiêm liền cười khổ đáp.
" Mật Mật, đương nhiên là anh có chuyện quan trọng mới muốn gặp em ! Nếu anh nói người mà em muốn tìm kiếm nhiều năm nay hiện tại đã có thông tin rồi, nhưng sợ anh nói ra em sẽ không tin ấy chứ ?"
" Thình...thịch.."
Âm thanh này truyền đến bên tai làm cho trái tim nhỏ nhắn của An Mật Mật bất giác đập loạn nhịp, nhiều năm như thế rồi cô thật sự muốn tìm hiểu xem thằng nhóc năm đó mà bản thân quen biết trong bệnh viện sống như thế nào ? Bản thân cô muốn biết tại sao năm đó lại đối với gia đình mình như thế.
Lúc còn nhỏ An Mật Mật chưa hiểu chuyện nên liền nghĩ làm hỏng đồ bản thân mình bồi thường là điều nên làm vậy nên bao nhiêu năm nay vẩn ôm lỗi lầm vào thân mình. Nhưng từ khi hiểu chuyện thì cô hiểu sự việc năm đó bản thân mình thật sự có lỗi nhưng rõ ràng là thằng nhóc năm xưa gia thế khủng như thế có vệ sĩ đi theo còn thèm hay để ý đến số tiền ít ỏi mà gia đình cô bồi thường hay sao ?
Rõ ràng là năm đó mặc dù ba và cô đã quỳ xuống cầu xin tạm hoãn khoảng bồi thường để mẹ mình được phẩu thuật tốt nhất vậy mà cũng không được, An Mật Mật dám khẳng định thằng nhóc năm đó làm như thế là vì muốn ép mẹ cô vào đường chết mới thôi. Cho dù hiện tại An Mật Mật không có ý trả thù gì quá lớn nhưng cô rất muốn thằng nhóc có tâm tính hung ác như thế còn sống hay không.
An Mật Mật đã suy nghĩ rất nhiều việc nhưng mà có một việc bản thân cô chưa bao giờ hướng đến đó là năm đó thằng nhóc đó cũng chỉ năm sáu tuổi đầu mà thôi, làm sao suy nghĩ được chu đáo như những người trưởng thành được cơ chứ.
An Mật Mật nghĩ một hồi lâu lại lấy lại tâm tính bình tĩnh nói.
" Chí Khiêm, tôi muốn nói cho anh biết có dù giúp tôi điều tra chuyện này thành công đi chăng nữa thì chuyện tình cảm chúng ta cũng không thể nào hàn gắng được nữa ! Chuyện đã qua lâu như thế rồi anh đừng để ý tôi nữa."
Tuy giọng nói của An Mật Mật vẩn còn lạnh lùng như mà đã có chút nhẹ nhàng, mà đầu truyền bên kia Chí Khiêm liền nở nụ cười đắng chát vì bản thân thừa biết An Mật Mật cố chấp như thế nào từ việc cô nhờ vã bản thân mình cũng thấy được một hai.
Nhưng mà Chí Khiêm nhìn ra cái vẽ cố chấp kia của An Mật Mật trong lòng có chút cười khổ chẳng biết là sau khi cô biết được sự thật thì sẽ như thế nào nữa, nhưng mà Chí Khiêm vẫn còn tình cảm với An Mật Mật nên cho dù có như thế nào cũng muốn nói cho cô sự thật này.
Nghĩ như thế đầu truyền bên kia Chí Khiêm cười khổ nói.
" Được..được..được anh nghe theo ý em còn không được hay sao ? Ba ngày sau em đến nơi cũ là được."
An Mật Mật nghe như thế cũng chẳng nhíu mày mà bình thản đáp.
" Được, nếu không có gì thì tôi tắt máy trước đấy."
Nói xong An Mật Mật như sợ người khác đổi ý mà nhanh chóng tắt máy đôi đồng tử màu trà của cô có chút lóe sáng như suy nghĩ thứ gì đó, khoảng một lác sau An Mật Mật lấy lại tâm tình bình thản nhìn về khuôn mặt điễn trai kia của Bạch Phong Lãng nở một nụ cười nhu thuận rồi nhanh chóng lao vào nhà tắm.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua được vài ngày đương nhiên là Bạch Phong Lãng và An Mật Mật đều đã về nhà căn biệt thự chính của hắn, ngày hôm nay đương nhiên có công việc nên sáng sớm Bạch Phong Lãng đã đến tập đoàn chỉ còn một mình An Mật Mật ở nhà mà thôi.
Còn về phần An Mật Mật phía bên thuê cô và Bạch Phong Lãng đã gửi tiền phí, đương nhiên về phần tập đoàn làm quảng cáo kia cũng gửi cho An Mật Mật một số tiền khá hậu hỉnh bỡi vì đưa được tin độc quyền.
Mà đương nhiên là An Mật Mật sau khi có tiền đã hoàn toàn trả lại khoản nợ mà bản thân đã mượn của Bạch Phong Lãng, đương nhiên với cái tính cách cao ngạo của tên kia là không nhận rồi. Nhưng dưới sự năng nỉ cả nữa ngày của An Mật Mật nên hắn liền cười khổ đành nhận lấy mà thôi.
An Mật Mật nhớ là ngày hôm nay có hẹn với Chi Khiêm ở nơi cũ nên nhanh chóng lao vào nhà tắm thuận tay đóng cửa lại, đương nhiên An Mật Mật chẳng còn tình cảm gì với Chí Khiêm nhưng thứ cô muốn đó là thông tin nhiều năm mình đã tìm kiếm.
" Kẻo...kẹt.."
Khi An Mật Mật bước ra khoắc trên mình một chiếc váy dài qua đầu gối máu tím trông rất kín đáo nhưng chẳng thiếu đi sự quyến rũ, đương nét trên thân An Mật Mật tuy đã được váy che khuất nhưng những phần căng tròn lòi lỏm kia làm cho người khác càng thêm say đắm.
Nhưng An Mật Mật nào biết lái xe cơ chứ nên cô chỉ đành cười khổ nhờ chú quảng gia khá lớn tuổi đưa bản thân đến chỗ hẹn, đương nhiên An Mật Mật chẳng có điều gì che dấu cả .
" Mật Mật, đương nhiên là anh có chuyện quan trọng mới muốn gặp em ! Nếu anh nói người mà em muốn tìm kiếm nhiều năm nay hiện tại đã có thông tin rồi, nhưng sợ anh nói ra em sẽ không tin ấy chứ ?"
" Thình...thịch.."
Âm thanh này truyền đến bên tai làm cho trái tim nhỏ nhắn của An Mật Mật bất giác đập loạn nhịp, nhiều năm như thế rồi cô thật sự muốn tìm hiểu xem thằng nhóc năm đó mà bản thân quen biết trong bệnh viện sống như thế nào ? Bản thân cô muốn biết tại sao năm đó lại đối với gia đình mình như thế.
Lúc còn nhỏ An Mật Mật chưa hiểu chuyện nên liền nghĩ làm hỏng đồ bản thân mình bồi thường là điều nên làm vậy nên bao nhiêu năm nay vẩn ôm lỗi lầm vào thân mình. Nhưng từ khi hiểu chuyện thì cô hiểu sự việc năm đó bản thân mình thật sự có lỗi nhưng rõ ràng là thằng nhóc năm xưa gia thế khủng như thế có vệ sĩ đi theo còn thèm hay để ý đến số tiền ít ỏi mà gia đình cô bồi thường hay sao ?
Rõ ràng là năm đó mặc dù ba và cô đã quỳ xuống cầu xin tạm hoãn khoảng bồi thường để mẹ mình được phẩu thuật tốt nhất vậy mà cũng không được, An Mật Mật dám khẳng định thằng nhóc năm đó làm như thế là vì muốn ép mẹ cô vào đường chết mới thôi. Cho dù hiện tại An Mật Mật không có ý trả thù gì quá lớn nhưng cô rất muốn thằng nhóc có tâm tính hung ác như thế còn sống hay không.
An Mật Mật đã suy nghĩ rất nhiều việc nhưng mà có một việc bản thân cô chưa bao giờ hướng đến đó là năm đó thằng nhóc đó cũng chỉ năm sáu tuổi đầu mà thôi, làm sao suy nghĩ được chu đáo như những người trưởng thành được cơ chứ.
An Mật Mật nghĩ một hồi lâu lại lấy lại tâm tính bình tĩnh nói.
" Chí Khiêm, tôi muốn nói cho anh biết có dù giúp tôi điều tra chuyện này thành công đi chăng nữa thì chuyện tình cảm chúng ta cũng không thể nào hàn gắng được nữa ! Chuyện đã qua lâu như thế rồi anh đừng để ý tôi nữa."
Tuy giọng nói của An Mật Mật vẩn còn lạnh lùng như mà đã có chút nhẹ nhàng, mà đầu truyền bên kia Chí Khiêm liền nở nụ cười đắng chát vì bản thân thừa biết An Mật Mật cố chấp như thế nào từ việc cô nhờ vã bản thân mình cũng thấy được một hai.
Nhưng mà Chí Khiêm nhìn ra cái vẽ cố chấp kia của An Mật Mật trong lòng có chút cười khổ chẳng biết là sau khi cô biết được sự thật thì sẽ như thế nào nữa, nhưng mà Chí Khiêm vẫn còn tình cảm với An Mật Mật nên cho dù có như thế nào cũng muốn nói cho cô sự thật này.
Nghĩ như thế đầu truyền bên kia Chí Khiêm cười khổ nói.
" Được..được..được anh nghe theo ý em còn không được hay sao ? Ba ngày sau em đến nơi cũ là được."
An Mật Mật nghe như thế cũng chẳng nhíu mày mà bình thản đáp.
" Được, nếu không có gì thì tôi tắt máy trước đấy."
Nói xong An Mật Mật như sợ người khác đổi ý mà nhanh chóng tắt máy đôi đồng tử màu trà của cô có chút lóe sáng như suy nghĩ thứ gì đó, khoảng một lác sau An Mật Mật lấy lại tâm tình bình thản nhìn về khuôn mặt điễn trai kia của Bạch Phong Lãng nở một nụ cười nhu thuận rồi nhanh chóng lao vào nhà tắm.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua được vài ngày đương nhiên là Bạch Phong Lãng và An Mật Mật đều đã về nhà căn biệt thự chính của hắn, ngày hôm nay đương nhiên có công việc nên sáng sớm Bạch Phong Lãng đã đến tập đoàn chỉ còn một mình An Mật Mật ở nhà mà thôi.
Còn về phần An Mật Mật phía bên thuê cô và Bạch Phong Lãng đã gửi tiền phí, đương nhiên về phần tập đoàn làm quảng cáo kia cũng gửi cho An Mật Mật một số tiền khá hậu hỉnh bỡi vì đưa được tin độc quyền.
Mà đương nhiên là An Mật Mật sau khi có tiền đã hoàn toàn trả lại khoản nợ mà bản thân đã mượn của Bạch Phong Lãng, đương nhiên với cái tính cách cao ngạo của tên kia là không nhận rồi. Nhưng dưới sự năng nỉ cả nữa ngày của An Mật Mật nên hắn liền cười khổ đành nhận lấy mà thôi.
An Mật Mật nhớ là ngày hôm nay có hẹn với Chi Khiêm ở nơi cũ nên nhanh chóng lao vào nhà tắm thuận tay đóng cửa lại, đương nhiên An Mật Mật chẳng còn tình cảm gì với Chí Khiêm nhưng thứ cô muốn đó là thông tin nhiều năm mình đã tìm kiếm.
" Kẻo...kẹt.."
Khi An Mật Mật bước ra khoắc trên mình một chiếc váy dài qua đầu gối máu tím trông rất kín đáo nhưng chẳng thiếu đi sự quyến rũ, đương nét trên thân An Mật Mật tuy đã được váy che khuất nhưng những phần căng tròn lòi lỏm kia làm cho người khác càng thêm say đắm.
Nhưng An Mật Mật nào biết lái xe cơ chứ nên cô chỉ đành cười khổ nhờ chú quảng gia khá lớn tuổi đưa bản thân đến chỗ hẹn, đương nhiên An Mật Mật chẳng có điều gì che dấu cả .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.