Chương 11
Trần Đình Phong
14/04/2023
Trong bầu không khí xa hoa đầy sang trọng ấy chỉ còn hai người đang châm chú vào bàn ăn mà thôi , thấy dáng vẽ nhàng nhã dùng cơm kia của Bạch Phong Lãng cô liền nhíu mày nói .
" Anh lừa tôi , rõ ràng đã hứa là sau này sẽ không làm phiền nữa cơ mà sao lại nói như thế ?"
Bạch Phong Lãng nhếch mép cười gian nói .
" Tôi không ép cô phải nhận lời , nếu lúc nảy cô không đồng ý thì có thể nói tôi không có che miệng cô lại nha !"
An Mật Mật cứng họng nhìn trăng trói nhưng chẳng có lời nào để phản bát cả , bỡi vì An Mật Mật thật sự bị cái giá của hắn thu hút mất , phải biết số tiền đó cho dù là cô có làm ba năm vẫn không thể kiếm được nha .
An Mật Mật củng chẳng giải thích gì nhiều mà hỏi .
" Chúng ta ký hợp đồng chắc hẳn củng có thời gian cụ thế chứ đúng không ? Thời gian là bao lâu ?"
Bạch Phong Lãng sắc mặt hờ hững nói .
" Một năm là được ! Cô đừng lo tôi không có hứng thú với con nít !"
Đương nhiên một năm thời gian là quá đủ cho việc nguyên cứu và tìm ra nguyên nhân về chứng bệnh mất ngủ kia của hắn tại sao lại khỏi khi ngủ cùng cô , nhưng những thứ này làm sao hắn có thể nói ra ngoài miệng được chứ .
An Mật Mật cảm thận được sự xem thường này của hắn nhưng cô củng chẳng quan tâm lắm chỉ cần không làm phiền đến mình là được .
Thời gian lại thấm thoát trôi qua ,khi hai người ăn xong chuẩn bị đứng dậy rời đi thì lại có âm thanh quen thuộc vang lên .
" Phong Lãng , đây là đồ dùng cho phụ nữ ông vừa bảo người đi mua ! Mau đưa cho vợ con , phòng hai đứa ở bên đó !"
Cảm nhận được cách xưng hô và hành động này thì sắc mặt An Mật Mật liền trắng xám như tro tàn , cô thật sự không muốn ở lại đây nha lại còn chung phòng với cái tên lưu manh này nữa chứ .
" Còn không mau vào , cô muốn ông tôi nghi ngờ hay sao ?"
Nói xong Bạch Phong Lãng liền nhận đồ nhanh chóng nắm bàn tay nhỏ nhắn của An Mật Mật đưa vào bên trong tiện hay đóng cửa lại .
Khi bước vào bên trong , xuất hiện trước mặt An Mật Mật là một chiếc giường cao lớn được lót bằng nềm trông rất êm ái mà sang trọng , phía bên tay phải có vài cái tủ quần áo được làm bằng gương từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được những bộ đồ sang trọng đầy đắc đỏ .
Phía bên tay phải là một chiếc ghế sofa rộng được đặc những tài liệu mà máy tính làm việc của hắn , nhưng đặc biết là ở cạch chiếc cửa sổ được làm bằng gương có thể ngắm khung cảnh bên ngoài kia, chỉ đặt một tấm gỗ nhỏ để nằm ngắm cảnh có lẽ nơi đây là đã là chỗ đơn sơ nhất trong căn phòng này rồi .
Bạch Phong Lãng vứt hết những món đồ trên tay xuống chiếc giường được làm bằng gỗ kia mà nói .
" Nhà tắm bên kia , chỗ ngủ của cô là ở đây !"
Nói xong hắn liền bước đến chiếc ghế sofa mà làm việc chẳng thèm quan tâm đến cô gái nhỏ kia có tức giận hay không ?.
Đương nhiên là An Mật Mật chẳng thèm tức giận với cái tên này , hiện tại cô chỉ là người ăn nhờ ở đậu tại đây cho chỗ ngủ là tốt lắm rồi còn muốn cái gì nữa chứ . Với lại có uống nhầm thuốc thì An Mật Mật mới muốn ngủ cùng cái tên kia .
An Mật Mật nhanh chóng sách giỏ đồ mà ông mua cho mình đi vào bên trong nhà tắm , nữa giờ đồng hồ trôi qua An Mật Mật cái đầu nhỏ cúi xuống khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt bước từ bên trong ra ngoài .
Sỡ dĩ cô đi lâu như thế là vì đống đồ mà ông mua chỉ là đồ ngủ nhưng mà hở hang đến mức một người như An Mật Mật không thể chịu nổi , cô chọn lựa cả nữa giờ mới có được một bộ đồ xem là kín đáo nhất trong đóng đồ hở hang đấy .
Tuy nói là kín đáo nhưng trên người cô củng chỉ là một chiếc quần đùi nhỏ màu xanh rất ngắn để lộ ra cặp chân dài trắng noãn , phía trên chỉ là chiếc áo ngắn cùng màu trông rất hợp mắt .
Nhưng điều làm cho An Mật Mật xấu hổ ở đây là bộ đồ rất mỏng chỉ cần Bạch Phong Lãng nhìn một cái là có thể thấy được nội thất bên trong , còn nhìn từ phía xa thì hình dáng nhỏ nhắn của An Mật Mật bị phai mờ bỡi phía dưới có cặp mông căn tròn đang vểnh cao như mời gọi , nhìn về phía trên lại thấy cặp gò bồng đào đang căn tròn vểnh cao như muốn thoát ra khỏi sự che chắn của lớp áo .
" Ực..ực...!"
Bạch Phong Lãng thấy được dáng vẽ này của An Mật Mật liền không kiềm được mà nuốt nước bọt , phải nói bình thường cô chỉ thích bận đồ rộng cho thoải mái nên hôm nay thấy hình ảnh này Bạch Phong Lãng mới không có định lực như thế .
Vài hơi thở sau hắn kìm chế lại tâm tình của mình mà hướng về phía An Mật Mật nói .
" Cô đến đây xem thử hợp đồng này có nơi nào cần chỉnh sửa không ?"
An Mật Mật liền chậm rãi đi đến khi nghe đến hợp đồng cô củng quên đi sự ngại ngùng khi nảy , ngồi xuống bên cạnh An Mật Mật liền châm chú đọc vào những điều khoản trên hợp đồng .
" Anh lừa tôi , rõ ràng đã hứa là sau này sẽ không làm phiền nữa cơ mà sao lại nói như thế ?"
Bạch Phong Lãng nhếch mép cười gian nói .
" Tôi không ép cô phải nhận lời , nếu lúc nảy cô không đồng ý thì có thể nói tôi không có che miệng cô lại nha !"
An Mật Mật cứng họng nhìn trăng trói nhưng chẳng có lời nào để phản bát cả , bỡi vì An Mật Mật thật sự bị cái giá của hắn thu hút mất , phải biết số tiền đó cho dù là cô có làm ba năm vẫn không thể kiếm được nha .
An Mật Mật củng chẳng giải thích gì nhiều mà hỏi .
" Chúng ta ký hợp đồng chắc hẳn củng có thời gian cụ thế chứ đúng không ? Thời gian là bao lâu ?"
Bạch Phong Lãng sắc mặt hờ hững nói .
" Một năm là được ! Cô đừng lo tôi không có hứng thú với con nít !"
Đương nhiên một năm thời gian là quá đủ cho việc nguyên cứu và tìm ra nguyên nhân về chứng bệnh mất ngủ kia của hắn tại sao lại khỏi khi ngủ cùng cô , nhưng những thứ này làm sao hắn có thể nói ra ngoài miệng được chứ .
An Mật Mật cảm thận được sự xem thường này của hắn nhưng cô củng chẳng quan tâm lắm chỉ cần không làm phiền đến mình là được .
Thời gian lại thấm thoát trôi qua ,khi hai người ăn xong chuẩn bị đứng dậy rời đi thì lại có âm thanh quen thuộc vang lên .
" Phong Lãng , đây là đồ dùng cho phụ nữ ông vừa bảo người đi mua ! Mau đưa cho vợ con , phòng hai đứa ở bên đó !"
Cảm nhận được cách xưng hô và hành động này thì sắc mặt An Mật Mật liền trắng xám như tro tàn , cô thật sự không muốn ở lại đây nha lại còn chung phòng với cái tên lưu manh này nữa chứ .
" Còn không mau vào , cô muốn ông tôi nghi ngờ hay sao ?"
Nói xong Bạch Phong Lãng liền nhận đồ nhanh chóng nắm bàn tay nhỏ nhắn của An Mật Mật đưa vào bên trong tiện hay đóng cửa lại .
Khi bước vào bên trong , xuất hiện trước mặt An Mật Mật là một chiếc giường cao lớn được lót bằng nềm trông rất êm ái mà sang trọng , phía bên tay phải có vài cái tủ quần áo được làm bằng gương từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được những bộ đồ sang trọng đầy đắc đỏ .
Phía bên tay phải là một chiếc ghế sofa rộng được đặc những tài liệu mà máy tính làm việc của hắn , nhưng đặc biết là ở cạch chiếc cửa sổ được làm bằng gương có thể ngắm khung cảnh bên ngoài kia, chỉ đặt một tấm gỗ nhỏ để nằm ngắm cảnh có lẽ nơi đây là đã là chỗ đơn sơ nhất trong căn phòng này rồi .
Bạch Phong Lãng vứt hết những món đồ trên tay xuống chiếc giường được làm bằng gỗ kia mà nói .
" Nhà tắm bên kia , chỗ ngủ của cô là ở đây !"
Nói xong hắn liền bước đến chiếc ghế sofa mà làm việc chẳng thèm quan tâm đến cô gái nhỏ kia có tức giận hay không ?.
Đương nhiên là An Mật Mật chẳng thèm tức giận với cái tên này , hiện tại cô chỉ là người ăn nhờ ở đậu tại đây cho chỗ ngủ là tốt lắm rồi còn muốn cái gì nữa chứ . Với lại có uống nhầm thuốc thì An Mật Mật mới muốn ngủ cùng cái tên kia .
An Mật Mật nhanh chóng sách giỏ đồ mà ông mua cho mình đi vào bên trong nhà tắm , nữa giờ đồng hồ trôi qua An Mật Mật cái đầu nhỏ cúi xuống khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt bước từ bên trong ra ngoài .
Sỡ dĩ cô đi lâu như thế là vì đống đồ mà ông mua chỉ là đồ ngủ nhưng mà hở hang đến mức một người như An Mật Mật không thể chịu nổi , cô chọn lựa cả nữa giờ mới có được một bộ đồ xem là kín đáo nhất trong đóng đồ hở hang đấy .
Tuy nói là kín đáo nhưng trên người cô củng chỉ là một chiếc quần đùi nhỏ màu xanh rất ngắn để lộ ra cặp chân dài trắng noãn , phía trên chỉ là chiếc áo ngắn cùng màu trông rất hợp mắt .
Nhưng điều làm cho An Mật Mật xấu hổ ở đây là bộ đồ rất mỏng chỉ cần Bạch Phong Lãng nhìn một cái là có thể thấy được nội thất bên trong , còn nhìn từ phía xa thì hình dáng nhỏ nhắn của An Mật Mật bị phai mờ bỡi phía dưới có cặp mông căn tròn đang vểnh cao như mời gọi , nhìn về phía trên lại thấy cặp gò bồng đào đang căn tròn vểnh cao như muốn thoát ra khỏi sự che chắn của lớp áo .
" Ực..ực...!"
Bạch Phong Lãng thấy được dáng vẽ này của An Mật Mật liền không kiềm được mà nuốt nước bọt , phải nói bình thường cô chỉ thích bận đồ rộng cho thoải mái nên hôm nay thấy hình ảnh này Bạch Phong Lãng mới không có định lực như thế .
Vài hơi thở sau hắn kìm chế lại tâm tình của mình mà hướng về phía An Mật Mật nói .
" Cô đến đây xem thử hợp đồng này có nơi nào cần chỉnh sửa không ?"
An Mật Mật liền chậm rãi đi đến khi nghe đến hợp đồng cô củng quên đi sự ngại ngùng khi nảy , ngồi xuống bên cạnh An Mật Mật liền châm chú đọc vào những điều khoản trên hợp đồng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.