Chương 74: Lạnh Lẽo !
Trần Đình Phong
07/06/2023
Nghe thấy âm thanh đầy ôn nhu này của mẹ mình trong lòng An Mật Mật bất giác thở dài một hơi có chút khó coi đáp.
" Mẹ còn biết rồi, con sẽ nói với Phong Lãng cùng nhau về thăm hai người có được không ?"
Đầu truyền bên kia bà An có chút vui vẽ đáp.
" Vậy được, con nghĩ ngơi đi mẹ làm bữa tối trước đây."
Nói xong đầu truyền bên kia bà An liên nhanh chóng tắt máy như sợ cô đổi ý vậy, sau khi tắt máy xong ánh mắt An Mật Mật lại có chút ảm đạm chẳng biết là suy nghĩ gì nữa.
Cô thật sự không hiểu nỗi nếu như mẹ mình biết cái tên Bạch Phong Lãng là thằng nhóc trước kia thì sẽ có biễu lộ như thế nào, tâm tình hiện tại của cô thật sự rất khó chịu chẳng biết sau này bản thân mình sẽ đối mặt với Bạch Phong Lãng như thế nào nữa.
Thấm thoát thời gian lại trôi qua thêm một lâc lâu cô từ trong cơn mơ mang tĩnh lại thì trời đã tối đen như mực bầu không khí có chút lạnh lẽo, An Mật Mật thở dài một hơi như suy nghĩ thông được mọi chuyện liền nhanh chóng đi vào phòng tắm thuận tay đóng cửa lại.
" Kẻo...kẹt.."
Khi An Mật Mật bước ra khoắc trên mình một chiếc váy dài màu đen phũ đầu gối trông rất đơn giãn nhưng không kém phần quyến rũ, cô chậm rãi bước xuống phòng khách đưa ánh mắt nhìn xung quanh thì chẳng biết từ lúc nào những món ăn quen thuộc đã trưng bày đầy bàn trông rất đẹp mắt.
Đôi đồng từ màu trà to tròn của An Mật Mật đưa về phía chiếc ghế sofa thì phát hiện chiếc túi xách tay của Bạch Phong Lãng điều đó chứng mình cái tên kia đã về lúc nào không hay. Mà khi An Mật Mật nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa xem tin tức giải trí một chút thì khuôn mặt điễn trai quen thuộc đến mức sợ hãi kia đã đi đến gần bên cạnh cô.
Tuy căn biệt thự này rộng lớn có rất nhiều người làm nhưng theo hắn căn dặn thì vào tối những người kia xong việc đã về hết chỉ còn An Mật Mật và Bạch Phong Lãng mà thôi.
Thấy An Mật Mật thất thần như thế hắn liền chậm rãi nằm xuống có chút mệt mỏi mà gối đầu lên cặp đùi trắng noãn kia của cô nhẹ nhàng nói.
" Em làm sao lại thất thần như thế ? Có phải là nhớ tôi quá hay không ?"
Giọng nói đầy ôn nhu này truyền đến bên tai làm có An Mật Mật liền có chút khó chịu, cô cố gắng hít sâu một hơi giọng nói có chút lạnh nhạt nói.
" Bạch Phong Lãng, từ trước tới giờ anh có nói dối tôi chuyện gì hay không ? Tôi muốn nghe lời nói thật của anh."
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn giống như búp bê kèm theo sự nghiêm túc kia của An Mật Mật trong lòng hắn bất giác siết chắc, đương nhiên ngày hôm nay Bạch Phong Lãng thừa biết cô đi gặp người tình cũ nhưng chẳng biết là vì sao An Mật Mật lại có vẽ mặt như thế.
Bạch Phong Lãng trước giờ chưa thấy vẽ mặt nghiêm túc này của An Mật Mật nên cũng chẳng muốn nói dối cô chỉ có chút ôn nhu kèm theo sự mệt mỏi đáp.
" Trước giờ tôi chỉ nói dối với em một lần mà thôi,nhưng cũng chỉ là vì muốn ở bên cạnh em mà thôi !"
Bạch Phong Lãng nói đến đây thì chợt dừng lại không dám nói ra nguyên nhân bản thân mình nói dối là chuyện gì, An Mật Mật nghe thế trái tim đập loạn nhịp trong lòng có chút dễ chịu vì trong cơn bất giác hắn đã thừa nhận việc đã nói dối cô.
Trong đầu An Mật Mật liền xuất hiện lại những ký ức xưa cũ nhớ lấy hũ kẹo mật ong trong tủ đã hết hạn từ lâu nhưng chỉ sau vài hôm đã không còn trong tủ nữa việc có lúc đầu cô cũng chẳng để ý lắm nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì như hiểu ra mọi chuyện .
An Mật Mật nghĩ như thế trên khóe miệng lại nhếch lên nở một nụ cười có chút diễu cợt đáp.
" Hũ kẹo mật tôi tặng anh lúc trước bỏ trong tủ đi đâu rồi, sao tôi tìm mãi không thấy ?"
Bạch Phong Lãng theo phản xạ không suy nghĩ gì mà nhanh chóng đáp.
" Tôi đã cất đi rồi, kẹo đó đã đến hạn xữ dụng rồi em không nên ăn."
Câu nói này vừa ra khỏi miệng Bạch Phong Lãng cảm thấy có chuyện không ổn đôi mặt đen nhánh của hắn liền mở ra nhìn vào khuôn mặt xinh xắn như búp bê của An Mật Mật đang cười diễu cợt.
Bạch Phong Lãng khuôn mặt trở nên lạnh lẽo trong lòng có chút quyết đoán nhanh chóng đè cô dưới thân mình giọng nói có chút gấp gáp nói.
" Là cái tên Chí Khiêm nói cho em biết có phải không ? Có phải em biết chuyện rồi lại muốn rời xa tôi hay không ? Có phải muốn trốn khỏi đây hay không ?"
Giọng nói hắn khàn đục có chút gấp gáp bàn tay to lớn của Bạch Phong Lãng bất giác rung rẫy giây phút này nếu như An Mật Mật giám thừa nhận thì chắn chắn sẽ giam cô lại mà mặt kệ hậu quả dù cho là sau này chịu sự căm ghét của cô.
Mà An Mật Mật thấy được biểu cảm này của hắn sắc mặt lại điềm tĩnh đến mức đáng sợ có chút lạnh nhạt nói.
" Bạch Phong Lãng anh đừng quên quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp đồng mà thôi giấy trắng mực đen anh còn không rõ hay sao chứ ? Khi nào hết thời hạn thì chúng ta lại chẳng còn quan hệ gì đáng nói cả anh lại nói cái gì mà muốn rời xa hay trốn chứ ?"
" Mẹ còn biết rồi, con sẽ nói với Phong Lãng cùng nhau về thăm hai người có được không ?"
Đầu truyền bên kia bà An có chút vui vẽ đáp.
" Vậy được, con nghĩ ngơi đi mẹ làm bữa tối trước đây."
Nói xong đầu truyền bên kia bà An liên nhanh chóng tắt máy như sợ cô đổi ý vậy, sau khi tắt máy xong ánh mắt An Mật Mật lại có chút ảm đạm chẳng biết là suy nghĩ gì nữa.
Cô thật sự không hiểu nỗi nếu như mẹ mình biết cái tên Bạch Phong Lãng là thằng nhóc trước kia thì sẽ có biễu lộ như thế nào, tâm tình hiện tại của cô thật sự rất khó chịu chẳng biết sau này bản thân mình sẽ đối mặt với Bạch Phong Lãng như thế nào nữa.
Thấm thoát thời gian lại trôi qua thêm một lâc lâu cô từ trong cơn mơ mang tĩnh lại thì trời đã tối đen như mực bầu không khí có chút lạnh lẽo, An Mật Mật thở dài một hơi như suy nghĩ thông được mọi chuyện liền nhanh chóng đi vào phòng tắm thuận tay đóng cửa lại.
" Kẻo...kẹt.."
Khi An Mật Mật bước ra khoắc trên mình một chiếc váy dài màu đen phũ đầu gối trông rất đơn giãn nhưng không kém phần quyến rũ, cô chậm rãi bước xuống phòng khách đưa ánh mắt nhìn xung quanh thì chẳng biết từ lúc nào những món ăn quen thuộc đã trưng bày đầy bàn trông rất đẹp mắt.
Đôi đồng từ màu trà to tròn của An Mật Mật đưa về phía chiếc ghế sofa thì phát hiện chiếc túi xách tay của Bạch Phong Lãng điều đó chứng mình cái tên kia đã về lúc nào không hay. Mà khi An Mật Mật nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa xem tin tức giải trí một chút thì khuôn mặt điễn trai quen thuộc đến mức sợ hãi kia đã đi đến gần bên cạnh cô.
Tuy căn biệt thự này rộng lớn có rất nhiều người làm nhưng theo hắn căn dặn thì vào tối những người kia xong việc đã về hết chỉ còn An Mật Mật và Bạch Phong Lãng mà thôi.
Thấy An Mật Mật thất thần như thế hắn liền chậm rãi nằm xuống có chút mệt mỏi mà gối đầu lên cặp đùi trắng noãn kia của cô nhẹ nhàng nói.
" Em làm sao lại thất thần như thế ? Có phải là nhớ tôi quá hay không ?"
Giọng nói đầy ôn nhu này truyền đến bên tai làm có An Mật Mật liền có chút khó chịu, cô cố gắng hít sâu một hơi giọng nói có chút lạnh nhạt nói.
" Bạch Phong Lãng, từ trước tới giờ anh có nói dối tôi chuyện gì hay không ? Tôi muốn nghe lời nói thật của anh."
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn giống như búp bê kèm theo sự nghiêm túc kia của An Mật Mật trong lòng hắn bất giác siết chắc, đương nhiên ngày hôm nay Bạch Phong Lãng thừa biết cô đi gặp người tình cũ nhưng chẳng biết là vì sao An Mật Mật lại có vẽ mặt như thế.
Bạch Phong Lãng trước giờ chưa thấy vẽ mặt nghiêm túc này của An Mật Mật nên cũng chẳng muốn nói dối cô chỉ có chút ôn nhu kèm theo sự mệt mỏi đáp.
" Trước giờ tôi chỉ nói dối với em một lần mà thôi,nhưng cũng chỉ là vì muốn ở bên cạnh em mà thôi !"
Bạch Phong Lãng nói đến đây thì chợt dừng lại không dám nói ra nguyên nhân bản thân mình nói dối là chuyện gì, An Mật Mật nghe thế trái tim đập loạn nhịp trong lòng có chút dễ chịu vì trong cơn bất giác hắn đã thừa nhận việc đã nói dối cô.
Trong đầu An Mật Mật liền xuất hiện lại những ký ức xưa cũ nhớ lấy hũ kẹo mật ong trong tủ đã hết hạn từ lâu nhưng chỉ sau vài hôm đã không còn trong tủ nữa việc có lúc đầu cô cũng chẳng để ý lắm nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì như hiểu ra mọi chuyện .
An Mật Mật nghĩ như thế trên khóe miệng lại nhếch lên nở một nụ cười có chút diễu cợt đáp.
" Hũ kẹo mật tôi tặng anh lúc trước bỏ trong tủ đi đâu rồi, sao tôi tìm mãi không thấy ?"
Bạch Phong Lãng theo phản xạ không suy nghĩ gì mà nhanh chóng đáp.
" Tôi đã cất đi rồi, kẹo đó đã đến hạn xữ dụng rồi em không nên ăn."
Câu nói này vừa ra khỏi miệng Bạch Phong Lãng cảm thấy có chuyện không ổn đôi mặt đen nhánh của hắn liền mở ra nhìn vào khuôn mặt xinh xắn như búp bê của An Mật Mật đang cười diễu cợt.
Bạch Phong Lãng khuôn mặt trở nên lạnh lẽo trong lòng có chút quyết đoán nhanh chóng đè cô dưới thân mình giọng nói có chút gấp gáp nói.
" Là cái tên Chí Khiêm nói cho em biết có phải không ? Có phải em biết chuyện rồi lại muốn rời xa tôi hay không ? Có phải muốn trốn khỏi đây hay không ?"
Giọng nói hắn khàn đục có chút gấp gáp bàn tay to lớn của Bạch Phong Lãng bất giác rung rẫy giây phút này nếu như An Mật Mật giám thừa nhận thì chắn chắn sẽ giam cô lại mà mặt kệ hậu quả dù cho là sau này chịu sự căm ghét của cô.
Mà An Mật Mật thấy được biểu cảm này của hắn sắc mặt lại điềm tĩnh đến mức đáng sợ có chút lạnh nhạt nói.
" Bạch Phong Lãng anh đừng quên quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp đồng mà thôi giấy trắng mực đen anh còn không rõ hay sao chứ ? Khi nào hết thời hạn thì chúng ta lại chẳng còn quan hệ gì đáng nói cả anh lại nói cái gì mà muốn rời xa hay trốn chứ ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.