Bên Anh Em Không Cần Giả Vờ Mạnh Mẽ
Chương 3: Là anh ta giúp mình???
Huỳnh Kim Loan
04/01/2021
Trong xe, không khí im lặng đến đáng sợ. Một người thì ngủ say không biếg trời trăng mây nước, một người thì vẻ mặt vẫn không xúc cảm. Người còn lại lúng túng không biết làm thế nào. Chợt Lưu Thiên lên tiếng phá tan bầu không khí:
"Chủ tịch, vị tiểu thư này..."
"Về biệt thự"\- vị Cố chủ tịch nào đó không nhanh không chậm phân phó.
"Vâng! À... ừm không biết tôi hỏi một chuyện được không thưa chủ tịch?" tuy sợ nhưng lòng hiếu kì còn nhiều hơn, trợ lý Lưu đánh bạo hỏi một câu.
"Nói" \- Vị chủ tịch nào đó nhắm hờ mắt buông duy nhất một từ \(quả là kiệm lời a, nói không dư một chữ\=.\=\)
"Là lúc nãy, làm sao người biết vị tiểu thư này không phải vợ tên kia." \- Lưu Thiên không dấu nổi tò mò nghe được hỏi liền nói luôn.
"Cậu nhìn cô ta thử xem."
"..... " \- nhìn gì bây giờ người ta ngủ rồi mà xếp.
"Ngu ngốc! Là trên mặt cô ta. Son của cô ta thì lem ra mặt dù cô ta từ hướng nhà vệ sinh đi ra, quần áo trên người có vài chỗ bị nhăn. Thêm nữa tên đàn ông kia dường như bị đánh rất đau nên đi đứng có phần không tự nhiên. Giờ cậu nói xem." \- mắt vị chủ tịch nào đó vẫn lười biếng nhắm lại chỉ mở miệng trả lời.
"À!" \- thật không ngờ chủ tịch cũng tâm lý thế chỉ nhìn sơ đã đoán ra được. Thật không hổ chủ tịch của Cố thị.
Reng reng reng
"Alo, Doanh! "\- Cố Phong nhìn điện thoại một cái, nhấn nút nghe rồi lười biếng lên tiếng
"Phong, cậu về rồi sao? Sao đi mà không báo với tôi một tiếng." \- người đầu dây bên kia lên tiếng.
"Mệt" \- anh lấy tay xoa hai thái dương lười biếng nói nên chỉ trả lời vỏn vẹn một từ .
"Ừ, về cẩn thận. Mai tôi qua tìm cậu sau." \- người bên kia hiểu ý nên không hỏi thêm gì.
" Được."
.......
Đến trước cửa một căn biệt thự rộng lớn.
"Chủ tịch, tới biệt thự rồi. Có cần tôi..." \- Lưu Thiên mở lời.
"Tôi tự làm. Cậu về đi." \- anh mở mắt nói với Lưu Thiên.
"Vâng. Chào chủ tịch."
Nói rồi anh mở cửa xe ra ngoài, đi sang bên kia mở cửa xe bế cô ra khỏi xe, trực tiếp đi thẳng vào nhà.
"Thiếu gia đã về" \- ông quản gia cung kính mở cửa cho anh.
"Ừm. Giúp tôi chuẩn bị ít nước ấm và một bộ quần áo thoải mái sau đó cho người giúp cô ấy lau mặt và thay đồ." \- anh dặn người quản gia rồi trực tiếp đi thẳng lên phòng.
Ông quản gia đơ mất mấy giây mới hoàn hồn. Thiếu gia lạnh lùng nhà ông vậy mà lại ôm theo một cô gái về nhà. Việc này nhất định phải báo cho phu nhân biết mới được. Nói rồi ông đi vào bếp dặn người chuẩn bị như thiếu gia nhà ông dặn dò. Người làm thấy vậy ai cũng ngạc nhiên, từ khi bọn họ vào làm trong biệt thự chưa hề thấy thiếu gia của bọn họ đưa nữ nhân nào về. Vậy mà hôm nay còn trực tiếp ôm người ta về phòng mình nữa. Thấy thế mấy người làm đó ai cũng vui mừng, chỉ trừ có một người.
Còn về anh và cô, sau khi bế cô lên phòng anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp cho cô. Có trời mới biết anh trước nay chưa từng ôn nhu với phụ nữ lạ như vậy. Người thấy được sự dịu dàng của anh cũng chỉ có mẹ và em gái anh. Bây giờ anh mới để ý gương mặt cô thật đẹp, đôi mày thanh thoát, mũi cao, đôi môi mỏng đỏ mọng. Gương mặt thật sắc sảo, mọi chi tiết trên khuôn mặt cô như được phác họa vậy đẹp đến mê người. Tóc búi cao, chỉ còn lại hai lọn xoăn nhỏ thả tự do trên khuôn mặt cô. Anh bất giác đưa tay vén hai lọn tóc cô ra phía sau, đưa tay mân mê khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cốc cốc cốc
"Thiếu gia, tôi tới giúp tiểu thư thay đồ." \- một người hầu gõ cửa phòng anh
Tiếng gõ cửa như đánh thức hành động trong vô thức kia của anh.Gì vậy chứ, anh đang làm hành động kì cục gì vậy. Sao tự nhiên anh lại không tự chủ mà nhìn ngắm cô đến say mê như vậy. Là say rượu, chắc chắn do anh uống nhiều rượu rồi, đúng là do rượu rồi.
" Vào đi"\- hoàn hồn lại anh mới đứng dậy đi đến bên chiếc tủ đối diện chiếc giường lấy một bộ đồ.
" Thiếu gia" \- một người làm trong nhà anh nhìn ước chừng ngoài 50 mở cửa bước vào cung kính cúi chào anh.
"Ừm, cô ấy bên đó."\- anh chỉ tay lên chiếc giường lớn chỉ một màu xám tro, nơi có một người con gái đang ngủ say như một nàng công chúa xinh đẹp bị mắc phải lời nguyền vậy. Sau đó anh thong thả mang theo bộ đồ đi vào phòng tắm.
"Thật xinh đẹp a. Không biết là thiên kim nhà nào nữa." \- người phụ nữ đặt chậu nước ấm lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường cùng với bộ quần áo mới sang bên cạnh nhìn cô một lượt rồi xuýt xoa.
Bà nhẹ nhàng lau đi vết son lem trên gương mặt cô. Sau đó lại lau xuống cổ rồi cả người cô. Như cảm nhận được có một chiếc khăn ấm mềm đang di chuyển trên cơ thể, cô giãn cơ mặt ra như biểu tình của sự thoải mái của bản thân. Người phụ nữ lau người cho cô sạch sẽ rồi thay giúp cô một bộ đồ thoải mái. Bà đắp chăn lại cho cô sau đó cẩn thận đem lễ phục của cô cùng thau nước ra khỏi phòng. Được một lát, tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại. Anh bước ra với bộ đồ thể thao thật thoải mái, mái tóc đen vẫn còn ướt vì vừa mới tắm xong, cổ còn một chiếc khăn bông trắng. Anh đến bên cửa sổ
kéo tấm rèm lớn lại rồi đi ra khỏi phòng. Anh đến thẳng thư phòng để giải quyết việc của công ty và ngủ luôn bên đó vì phòng anh đã có người chiếm mất rồi.
Sáng hôm sau, cô lờ mờ tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là một căn phòng lớn chỉ có một màu xám. Cô đang nằm trên một chiếc giường lạ, ở trong một căn phòng lạ. Đáng sợ hơn cả là cô không còn mặc chiếc đầm hôm qua nữa, mà đồ trang sức trên người cũng được tháo xuống cả. Như phản xạ có điều kiện, cô lật tấm chăn lên kiểm tra grap giường. May quá, không có bất cứ vết máu nào hết. Hơn nữa nếu cô thật thất thân rồi cũng không tên điên nào rảnh đến mức xong việc còn mặc đồ mới cho cô. \(tg: chị nghĩ xa ghê~.~\)
Thở phào nhẹ nhõm một cái, bỗng có tiếng gõ cửa:
\-"Tiểu thư! Cô dậy rồi sao. Tôi đem lễ phục của cô mà hôm qua tôi giặt lên để cô thay. Còn trang sức và túi của cô tôi để trên cái bàn đằng kia. Cô thay xong có thể xuống ăn sáng, thiếu gia chúng tôi đang chờ cô.
"À được! Phải rồi... ừm hôm qua... là bác giúp con thay đồ?" \- cô giọng tuy lạnh lùng nhưng vẫn không có ý xem thường hay lên giọng với bà.
" Đúng vậy, thiếu gia bảo tôi giúp cô thay bộ đồ cho thoải mái" \- bà mỉm cười khi thấy biểu tình của cô, tuy giọng nói rất lạnh lùng nhưng trên má lại hơi ửng đỏ rất đáng yêu nha.
"Phù! À có hơi kỳ nhưng cho hỏi thiếu gia mà bác nói có thể... ừm cho con biết tên anh ta không ạ? "\- cô bước xuống giường đón lấy bộ lễ phục từ người phụ nữ kia.
"... à là Cố Phong thiếu gia"\- bà có chút giật mình về câu hỏi của cô. Thế nào mà tối qua thiếu gia nhà bà lại mang về một cô gái xa lạ còn bị bất tỉnh chứ.
Như hiểu suy nghĩ của người phụ nữ kia cô nói luôn
"Là có vài sự cố nên con nhờ anh ta giúp đỡ, nhất thời quên hỏi tên anh ta thôi. À có thể cho con biết địa chỉ chỗ này để con nhờ người nhà đến đón được không vậy?"
"À được, Đây là số X đường XX. Vậy tôi ra ngoài trước, tiểu thư chuẩn bị xong thì mời xuống dùng bữa. " \- bà mỉm cười rồi đi ra ngoài cho cô thay đồ.
" Vậy mà lại là anh ta giúp mình, thật không ngờ a..." \- đang lẩm bẩm cảm thán thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Chủ tịch, vị tiểu thư này..."
"Về biệt thự"\- vị Cố chủ tịch nào đó không nhanh không chậm phân phó.
"Vâng! À... ừm không biết tôi hỏi một chuyện được không thưa chủ tịch?" tuy sợ nhưng lòng hiếu kì còn nhiều hơn, trợ lý Lưu đánh bạo hỏi một câu.
"Nói" \- Vị chủ tịch nào đó nhắm hờ mắt buông duy nhất một từ \(quả là kiệm lời a, nói không dư một chữ\=.\=\)
"Là lúc nãy, làm sao người biết vị tiểu thư này không phải vợ tên kia." \- Lưu Thiên không dấu nổi tò mò nghe được hỏi liền nói luôn.
"Cậu nhìn cô ta thử xem."
"..... " \- nhìn gì bây giờ người ta ngủ rồi mà xếp.
"Ngu ngốc! Là trên mặt cô ta. Son của cô ta thì lem ra mặt dù cô ta từ hướng nhà vệ sinh đi ra, quần áo trên người có vài chỗ bị nhăn. Thêm nữa tên đàn ông kia dường như bị đánh rất đau nên đi đứng có phần không tự nhiên. Giờ cậu nói xem." \- mắt vị chủ tịch nào đó vẫn lười biếng nhắm lại chỉ mở miệng trả lời.
"À!" \- thật không ngờ chủ tịch cũng tâm lý thế chỉ nhìn sơ đã đoán ra được. Thật không hổ chủ tịch của Cố thị.
Reng reng reng
"Alo, Doanh! "\- Cố Phong nhìn điện thoại một cái, nhấn nút nghe rồi lười biếng lên tiếng
"Phong, cậu về rồi sao? Sao đi mà không báo với tôi một tiếng." \- người đầu dây bên kia lên tiếng.
"Mệt" \- anh lấy tay xoa hai thái dương lười biếng nói nên chỉ trả lời vỏn vẹn một từ .
"Ừ, về cẩn thận. Mai tôi qua tìm cậu sau." \- người bên kia hiểu ý nên không hỏi thêm gì.
" Được."
.......
Đến trước cửa một căn biệt thự rộng lớn.
"Chủ tịch, tới biệt thự rồi. Có cần tôi..." \- Lưu Thiên mở lời.
"Tôi tự làm. Cậu về đi." \- anh mở mắt nói với Lưu Thiên.
"Vâng. Chào chủ tịch."
Nói rồi anh mở cửa xe ra ngoài, đi sang bên kia mở cửa xe bế cô ra khỏi xe, trực tiếp đi thẳng vào nhà.
"Thiếu gia đã về" \- ông quản gia cung kính mở cửa cho anh.
"Ừm. Giúp tôi chuẩn bị ít nước ấm và một bộ quần áo thoải mái sau đó cho người giúp cô ấy lau mặt và thay đồ." \- anh dặn người quản gia rồi trực tiếp đi thẳng lên phòng.
Ông quản gia đơ mất mấy giây mới hoàn hồn. Thiếu gia lạnh lùng nhà ông vậy mà lại ôm theo một cô gái về nhà. Việc này nhất định phải báo cho phu nhân biết mới được. Nói rồi ông đi vào bếp dặn người chuẩn bị như thiếu gia nhà ông dặn dò. Người làm thấy vậy ai cũng ngạc nhiên, từ khi bọn họ vào làm trong biệt thự chưa hề thấy thiếu gia của bọn họ đưa nữ nhân nào về. Vậy mà hôm nay còn trực tiếp ôm người ta về phòng mình nữa. Thấy thế mấy người làm đó ai cũng vui mừng, chỉ trừ có một người.
Còn về anh và cô, sau khi bế cô lên phòng anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp cho cô. Có trời mới biết anh trước nay chưa từng ôn nhu với phụ nữ lạ như vậy. Người thấy được sự dịu dàng của anh cũng chỉ có mẹ và em gái anh. Bây giờ anh mới để ý gương mặt cô thật đẹp, đôi mày thanh thoát, mũi cao, đôi môi mỏng đỏ mọng. Gương mặt thật sắc sảo, mọi chi tiết trên khuôn mặt cô như được phác họa vậy đẹp đến mê người. Tóc búi cao, chỉ còn lại hai lọn xoăn nhỏ thả tự do trên khuôn mặt cô. Anh bất giác đưa tay vén hai lọn tóc cô ra phía sau, đưa tay mân mê khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cốc cốc cốc
"Thiếu gia, tôi tới giúp tiểu thư thay đồ." \- một người hầu gõ cửa phòng anh
Tiếng gõ cửa như đánh thức hành động trong vô thức kia của anh.Gì vậy chứ, anh đang làm hành động kì cục gì vậy. Sao tự nhiên anh lại không tự chủ mà nhìn ngắm cô đến say mê như vậy. Là say rượu, chắc chắn do anh uống nhiều rượu rồi, đúng là do rượu rồi.
" Vào đi"\- hoàn hồn lại anh mới đứng dậy đi đến bên chiếc tủ đối diện chiếc giường lấy một bộ đồ.
" Thiếu gia" \- một người làm trong nhà anh nhìn ước chừng ngoài 50 mở cửa bước vào cung kính cúi chào anh.
"Ừm, cô ấy bên đó."\- anh chỉ tay lên chiếc giường lớn chỉ một màu xám tro, nơi có một người con gái đang ngủ say như một nàng công chúa xinh đẹp bị mắc phải lời nguyền vậy. Sau đó anh thong thả mang theo bộ đồ đi vào phòng tắm.
"Thật xinh đẹp a. Không biết là thiên kim nhà nào nữa." \- người phụ nữ đặt chậu nước ấm lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường cùng với bộ quần áo mới sang bên cạnh nhìn cô một lượt rồi xuýt xoa.
Bà nhẹ nhàng lau đi vết son lem trên gương mặt cô. Sau đó lại lau xuống cổ rồi cả người cô. Như cảm nhận được có một chiếc khăn ấm mềm đang di chuyển trên cơ thể, cô giãn cơ mặt ra như biểu tình của sự thoải mái của bản thân. Người phụ nữ lau người cho cô sạch sẽ rồi thay giúp cô một bộ đồ thoải mái. Bà đắp chăn lại cho cô sau đó cẩn thận đem lễ phục của cô cùng thau nước ra khỏi phòng. Được một lát, tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại. Anh bước ra với bộ đồ thể thao thật thoải mái, mái tóc đen vẫn còn ướt vì vừa mới tắm xong, cổ còn một chiếc khăn bông trắng. Anh đến bên cửa sổ
kéo tấm rèm lớn lại rồi đi ra khỏi phòng. Anh đến thẳng thư phòng để giải quyết việc của công ty và ngủ luôn bên đó vì phòng anh đã có người chiếm mất rồi.
Sáng hôm sau, cô lờ mờ tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là một căn phòng lớn chỉ có một màu xám. Cô đang nằm trên một chiếc giường lạ, ở trong một căn phòng lạ. Đáng sợ hơn cả là cô không còn mặc chiếc đầm hôm qua nữa, mà đồ trang sức trên người cũng được tháo xuống cả. Như phản xạ có điều kiện, cô lật tấm chăn lên kiểm tra grap giường. May quá, không có bất cứ vết máu nào hết. Hơn nữa nếu cô thật thất thân rồi cũng không tên điên nào rảnh đến mức xong việc còn mặc đồ mới cho cô. \(tg: chị nghĩ xa ghê~.~\)
Thở phào nhẹ nhõm một cái, bỗng có tiếng gõ cửa:
\-"Tiểu thư! Cô dậy rồi sao. Tôi đem lễ phục của cô mà hôm qua tôi giặt lên để cô thay. Còn trang sức và túi của cô tôi để trên cái bàn đằng kia. Cô thay xong có thể xuống ăn sáng, thiếu gia chúng tôi đang chờ cô.
"À được! Phải rồi... ừm hôm qua... là bác giúp con thay đồ?" \- cô giọng tuy lạnh lùng nhưng vẫn không có ý xem thường hay lên giọng với bà.
" Đúng vậy, thiếu gia bảo tôi giúp cô thay bộ đồ cho thoải mái" \- bà mỉm cười khi thấy biểu tình của cô, tuy giọng nói rất lạnh lùng nhưng trên má lại hơi ửng đỏ rất đáng yêu nha.
"Phù! À có hơi kỳ nhưng cho hỏi thiếu gia mà bác nói có thể... ừm cho con biết tên anh ta không ạ? "\- cô bước xuống giường đón lấy bộ lễ phục từ người phụ nữ kia.
"... à là Cố Phong thiếu gia"\- bà có chút giật mình về câu hỏi của cô. Thế nào mà tối qua thiếu gia nhà bà lại mang về một cô gái xa lạ còn bị bất tỉnh chứ.
Như hiểu suy nghĩ của người phụ nữ kia cô nói luôn
"Là có vài sự cố nên con nhờ anh ta giúp đỡ, nhất thời quên hỏi tên anh ta thôi. À có thể cho con biết địa chỉ chỗ này để con nhờ người nhà đến đón được không vậy?"
"À được, Đây là số X đường XX. Vậy tôi ra ngoài trước, tiểu thư chuẩn bị xong thì mời xuống dùng bữa. " \- bà mỉm cười rồi đi ra ngoài cho cô thay đồ.
" Vậy mà lại là anh ta giúp mình, thật không ngờ a..." \- đang lẩm bẩm cảm thán thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.