Chương 15
Thúy Vy06032008
06/10/2023
Từ khi có bảo mẫu chăm sóc cho Điềm Điềm, Dĩ Ái đã không còn thường xuyên
gặp mặt con bé nữa, thậm chí còn không thể bế con của chính mình sinh
ra, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của mẹ chồng.
Có nhiều lúc cô nghe con bé khóc đòi mẹ mà trong lòng đau nhói, chỉ muốn lao đến ôm con bé vào lòng nhưng cô lại không có cái quyền đó, mẹ chồng cô không cho phép, bà ấy dường như muốn hoàn toàn cắt đứt cái quyền làm mẹ của cô, khiến cho con bé quên đi người mẹ này.
Từ khi không có Điềm Điềm bên cạnh, Dĩ Ái cứ như là một người mất hồn, đâu đâu cô cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo vô tận. Nơi đây vốn dĩ không phải là chỗ để cô dung thân, cho dù là Cố gia hay Cung gia đều không phải, cô không có nhà, không có chỗ để đi, cứ như trên thế giới bao la này không có một nơi nào để cô có thể sống một xách vui vẻ, hạnh phúc.
Thế giới của cô từ nhiều năm trước đã không còn mang màu sắc sặc sỡ nữa mà chỉ là hai màu đen trắng lẫn lộn.
Có Điềm Điềm, ít ra cô còn cảm nhận được một chút ấm áp và niềm hạnh phúc quý giá từ sâu bên trong vực thẳm.
Nhưng không có Điềm Điềm, cho dù đứng dưới ánh nắng ấm áp cô vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo, buốt giá. Lòng người bạc bẽo, ánh mắt chán ghét ấy đã làm cho cô đau đến mức tê dại, cho dù có muốn khóc nước mắt cũng đã cạn kiệt, không còn một giọt.
Có lẽ... cô đã miễn nhiễm với những cơn đau từ thể xác và linh hồn, bởi vì... cô vốn dĩ chưa từng nhận được một bàn tay giúp cô chữa lành, cứu vớt cô khỏi hỗn độn tối tăm. Chưa từng có ai... nguyện đưa tay ra và nói, đưa tay cho tôi, tôi sẽ kéo cô lên, đưa cô ra ngoài ánh sáng.
Ngồi ở trong căn phòng rộng, cô như biến mình thành một tội nhân bị giam trong ngục tù, tất cả đều lạnh lẽo và u tối, chỉ có ánh trăng bên ngoài sáng là vẫn giữa được vẻ thuần khiết, thanh tao của nó, cũng chỉ có ánh trăng... nguyện ở cùng cô. Nó như một ánh đèn loe lói, như một ngọn hải đăng ở phương xa dẫn đường cho cô, đưa cô ra khỏi đám sương mù.
Nhưng tại sao đi mãi đi mãi mà cô vẫn chưa tìm được lối ra? Tại sao sao chứ? Cô đã sắp không chống cự nổi nữa rồi, hai chân cô đã mỏi nhừ, mọi sức lực đều bị rút cạn, trái tim vỡ nát cùng những vết thương chằng chịt trên người khiến cho cô ngã khụy, vậy mà trong bóng tối còn có những con quái vật to lớn, những ánh mắt ghê rợn đang nhìn chằm chằm vào cô, ép cô đến không thở nổi.
Dĩ Ái đứng bên cửa sổ, mờ mịt ngẩng đầu. Cô cũng muốn vứt bỏ tất cả, nhắm mắt lại, thả mình vào hư vô, tan thành bọt biển, tan thành khói bụi. Thế nhưng, buông bỏ sao lại khó đến thế, đau đớn đến thế? Cô không có cách nào mặc kệ tất cả mà chỉ thành toàn cho bản thân mình, cô... không có cách nào bỏ mặc Điềm Điềm, bởi vì cô không yên tâm để con bé ở lại nơi này.
Cơ mà cô lại không nỡ để con bé theo cô chịu khổ. Người khác thì cô ba mẹ ở phía sau làm hậu phương vững chắc, còn cô thì có cái gì? Cô không có gì cả thì làm sao có thể cho Điềm Điềm một cuộc sống tốt nhất, một tương lai sáng lạng?
Dĩ Ái ngồi trong căn phòng tối đen mù mịt trầm luân cho đến sáng cũng không có cách nào chợp mắt.
Chợt, cô đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng, cô như một kẻ mộng du, chậm rãi bước từng bước đến phòng của Điềm Điềm, nhẹ nhàng bước vào trong.
Có lẽ lúc nào bảo mẫu đã đi pha sữa cho con bé nên không ở trong phòng, chỉ có một mình Điềm Điềm ở trong phòng, quơ tay chân lung tung, còn vì đói mà mút tay.
Cung Trạch đi ra từ phòng làm việc, anh nhìn thấy cô bước vào phòng của Điềm Điềm liền tò mò đi theo.
Qua khe cửa, anh trông thấy cô vui vẻ cười đùa cùng Điềm Điềm, cô ôm lấy con trong lòng mà nâng niu, vỗ về. Ánh mắt dịu dàng như sắp tan chảy của cô khiến lòng anh đắng chát.
Một lúc sao, không hiểu vì cái gì, tuy cười nhưng mắt cô lại nhoè lệ, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thống khổ, đau thương. Sau đó, cô gục mặt vào người Điềm Điềm mà khóc, từng tiếng nấc nghẹn vang lên vỡ vụn khiến cõi lòng anh tan nát, cứ như có ai đó đang bóp chặt, đau đến không thở được.
Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, ngoảnh đầu đi không dám tiếp tục nhìn.
Đúng lúc, bảo mẫu vừa pha sữa trở về, nhìn thấy anh định lên tiếng thì anh lại làm hành động im lặng.
Bảo mẫu khó hiểu liếc qua khe cửa nhìn vào trong phòng, thì ra là thiếu phu nhân đang ở trong.
Tuy bảo mẫu đến đây không lâu nhưng ít nhiều cũng nhận ra bà chủ không thích cô, cố tình làm khó cô, nếu không, ai lại nỡ để một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải xa mẹ, còn không cho gặp mặt, đến bế con của mình cũng phải xin phép.
"Cứ để cô ấy ở lại thêm một lúc, đừng làm phiền cô ấy." Anh nhỏ giọng, ánh mắt lại đặt vào người phụ nữ đang nghẹn ngào ở bên trong.
Khi anh định rời đi, bảo mẫu kìm lòng không đặng mà lên tiếng, có chút e dè: "Cậu chủ, tôi thấy tinh thần của vợ anh không tốt, tôi thường thấy cô ấy ngồi thẫn thờ ở trong phòng một mình, nhiều lúc còn tự nói chuyện với bản thân. Anh xem... có phải nên quan tâm đến cô ấy một chút không?"
Cung Trạch hơi khựng lại, vẻ mặt điềm tĩnh nhất thời trở nên sợ hãi, sau một lúc mới lấy lại được trạng thái ban đầu, anh nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Có nhiều lúc cô nghe con bé khóc đòi mẹ mà trong lòng đau nhói, chỉ muốn lao đến ôm con bé vào lòng nhưng cô lại không có cái quyền đó, mẹ chồng cô không cho phép, bà ấy dường như muốn hoàn toàn cắt đứt cái quyền làm mẹ của cô, khiến cho con bé quên đi người mẹ này.
Từ khi không có Điềm Điềm bên cạnh, Dĩ Ái cứ như là một người mất hồn, đâu đâu cô cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo vô tận. Nơi đây vốn dĩ không phải là chỗ để cô dung thân, cho dù là Cố gia hay Cung gia đều không phải, cô không có nhà, không có chỗ để đi, cứ như trên thế giới bao la này không có một nơi nào để cô có thể sống một xách vui vẻ, hạnh phúc.
Thế giới của cô từ nhiều năm trước đã không còn mang màu sắc sặc sỡ nữa mà chỉ là hai màu đen trắng lẫn lộn.
Có Điềm Điềm, ít ra cô còn cảm nhận được một chút ấm áp và niềm hạnh phúc quý giá từ sâu bên trong vực thẳm.
Nhưng không có Điềm Điềm, cho dù đứng dưới ánh nắng ấm áp cô vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo, buốt giá. Lòng người bạc bẽo, ánh mắt chán ghét ấy đã làm cho cô đau đến mức tê dại, cho dù có muốn khóc nước mắt cũng đã cạn kiệt, không còn một giọt.
Có lẽ... cô đã miễn nhiễm với những cơn đau từ thể xác và linh hồn, bởi vì... cô vốn dĩ chưa từng nhận được một bàn tay giúp cô chữa lành, cứu vớt cô khỏi hỗn độn tối tăm. Chưa từng có ai... nguyện đưa tay ra và nói, đưa tay cho tôi, tôi sẽ kéo cô lên, đưa cô ra ngoài ánh sáng.
Ngồi ở trong căn phòng rộng, cô như biến mình thành một tội nhân bị giam trong ngục tù, tất cả đều lạnh lẽo và u tối, chỉ có ánh trăng bên ngoài sáng là vẫn giữa được vẻ thuần khiết, thanh tao của nó, cũng chỉ có ánh trăng... nguyện ở cùng cô. Nó như một ánh đèn loe lói, như một ngọn hải đăng ở phương xa dẫn đường cho cô, đưa cô ra khỏi đám sương mù.
Nhưng tại sao đi mãi đi mãi mà cô vẫn chưa tìm được lối ra? Tại sao sao chứ? Cô đã sắp không chống cự nổi nữa rồi, hai chân cô đã mỏi nhừ, mọi sức lực đều bị rút cạn, trái tim vỡ nát cùng những vết thương chằng chịt trên người khiến cho cô ngã khụy, vậy mà trong bóng tối còn có những con quái vật to lớn, những ánh mắt ghê rợn đang nhìn chằm chằm vào cô, ép cô đến không thở nổi.
Dĩ Ái đứng bên cửa sổ, mờ mịt ngẩng đầu. Cô cũng muốn vứt bỏ tất cả, nhắm mắt lại, thả mình vào hư vô, tan thành bọt biển, tan thành khói bụi. Thế nhưng, buông bỏ sao lại khó đến thế, đau đớn đến thế? Cô không có cách nào mặc kệ tất cả mà chỉ thành toàn cho bản thân mình, cô... không có cách nào bỏ mặc Điềm Điềm, bởi vì cô không yên tâm để con bé ở lại nơi này.
Cơ mà cô lại không nỡ để con bé theo cô chịu khổ. Người khác thì cô ba mẹ ở phía sau làm hậu phương vững chắc, còn cô thì có cái gì? Cô không có gì cả thì làm sao có thể cho Điềm Điềm một cuộc sống tốt nhất, một tương lai sáng lạng?
Dĩ Ái ngồi trong căn phòng tối đen mù mịt trầm luân cho đến sáng cũng không có cách nào chợp mắt.
Chợt, cô đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng, cô như một kẻ mộng du, chậm rãi bước từng bước đến phòng của Điềm Điềm, nhẹ nhàng bước vào trong.
Có lẽ lúc nào bảo mẫu đã đi pha sữa cho con bé nên không ở trong phòng, chỉ có một mình Điềm Điềm ở trong phòng, quơ tay chân lung tung, còn vì đói mà mút tay.
Cung Trạch đi ra từ phòng làm việc, anh nhìn thấy cô bước vào phòng của Điềm Điềm liền tò mò đi theo.
Qua khe cửa, anh trông thấy cô vui vẻ cười đùa cùng Điềm Điềm, cô ôm lấy con trong lòng mà nâng niu, vỗ về. Ánh mắt dịu dàng như sắp tan chảy của cô khiến lòng anh đắng chát.
Một lúc sao, không hiểu vì cái gì, tuy cười nhưng mắt cô lại nhoè lệ, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thống khổ, đau thương. Sau đó, cô gục mặt vào người Điềm Điềm mà khóc, từng tiếng nấc nghẹn vang lên vỡ vụn khiến cõi lòng anh tan nát, cứ như có ai đó đang bóp chặt, đau đến không thở được.
Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, ngoảnh đầu đi không dám tiếp tục nhìn.
Đúng lúc, bảo mẫu vừa pha sữa trở về, nhìn thấy anh định lên tiếng thì anh lại làm hành động im lặng.
Bảo mẫu khó hiểu liếc qua khe cửa nhìn vào trong phòng, thì ra là thiếu phu nhân đang ở trong.
Tuy bảo mẫu đến đây không lâu nhưng ít nhiều cũng nhận ra bà chủ không thích cô, cố tình làm khó cô, nếu không, ai lại nỡ để một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải xa mẹ, còn không cho gặp mặt, đến bế con của mình cũng phải xin phép.
"Cứ để cô ấy ở lại thêm một lúc, đừng làm phiền cô ấy." Anh nhỏ giọng, ánh mắt lại đặt vào người phụ nữ đang nghẹn ngào ở bên trong.
Khi anh định rời đi, bảo mẫu kìm lòng không đặng mà lên tiếng, có chút e dè: "Cậu chủ, tôi thấy tinh thần của vợ anh không tốt, tôi thường thấy cô ấy ngồi thẫn thờ ở trong phòng một mình, nhiều lúc còn tự nói chuyện với bản thân. Anh xem... có phải nên quan tâm đến cô ấy một chút không?"
Cung Trạch hơi khựng lại, vẻ mặt điềm tĩnh nhất thời trở nên sợ hãi, sau một lúc mới lấy lại được trạng thái ban đầu, anh nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.