Chương 34
Thúy Vy06032008
14/10/2023
Tại Cung thị, ở phòng làm việc.
"Cung tổng, có người gửi cho anh một bưu kiện." Trợ lí của anh bước vào, cầm trên tay là một bưu kiện nặc danh, không biết danh tính của người gửi.
"Không có tên?" Cung Trạch nghi hoặc nhận lấy.
"Là người của bên giao hàng giao đến, tôi có hỏi bọn họ nhưng bọn họ nói không biết, có cần kiểm tra trước không?" Quản lí lo lắng, sợ là do bên đối thủ giở trò, bên trong là những thứ không được sạch sẽ.
Anh khoát tay, nhẹ giọng nói: "Không càn, cậu ra ngoài trước đi."
"Vậy... được."
"Cạch!"
Sau khi quản lí ra ngoài anh mới bắt đầu bóc kiện hàng, bên trong là một túi đựng hồ sơ bằng giấy. Trước khi mở ra, gương mặt anh vẫn còn rất bình tĩnh nhưng khi mở ra, những thứ bên trong đã khiến cho chân mày anh cau lại, sắc mặt khó coi.
Đó là những bức hình của Dĩ Ái và Châu Khâm được chụp ở triển lãm tranh, những bức ảnh đó cho thấy người này có dụng ý và dã tâm, cố ý chụp những cảnh thân mật của hai người, do góc chụp, có một tấm gây hiểu lầm rất lớn, giống như hai người họ đang hôn nhau.
Anh đương nhiên có thể nhận ra nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui, nắm tay, xoa đầu, thân mật đến vậy, còn cười nói với anh ta? Trong khi đó cô đối với anh lại sợ sệt, lãng tránh?
"Khốn nạn!" Anh siết chặt những tấm ảnh trong tay, đập mạnh xuống bàn như đang tìm cách trút giận.
Cho dù như thế nào thì cô vẫn là vợ của anh, vậy mà lại dám ra ngoài thân mật cùng người đàn ông khác, cô xem anh là cái gì chứ?
Rốt cuộc thì đến bây giờ anh vẫn không hiểu, tại sao mình phải quan tâm đến cô, lo lắng cho cô, thậm chí là ghen tuông vô cơ vì cô? Tại sao chứ? Cô có cái gì xứng đáng để anh làm vậy? Anh cứ như một kẻ điên vậy, thật sự là sắp điên luôn rồi.
Anh là một kẻ điên bá đạo, thích chiếm hữu, ép người khác phải luôn làm theo ý mình, cho dù anh thích hay không thích, cần hay không cần vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh, phục tùng anh. Tình yêu của anh chính là một cái lòng giam, là một cái dây gai có đầy hoa và hương thơm, vừa dịu dàng khiến cô bị phân tán nỗi đau nhưng cũng đồng thời khiến cô chết dần chết mòn, bị rút cạn hết máu tươi.
Anh không biết được cái gọi là yêu thương này của anh đã làm tổn thương cô như thế nào. Một khi trong lòng đã sinh ra nỗi sợ thì làm sao có thể vui vẻ cùng anh thân mật? Chính là cái kiểu, tiến một bước là vực thẳm, lùi một bước là bóng đen vô tận ở phía sau, mà anh chính là người tạo ra những thứ đó.
Anh tự cho rằng bản thân mình cao quý, tình yêu của anh chính là một đặc ân, là một thứ gì đó vô cùng cao cả mà cô buộc phải đón nhận, cô phải cảm thấy hạnh phúc và vui sướng. Nhưng anh lại không hề biết, để chữa lành cho một người, cứu vớt cô ấy ra khỏi bóng tối không phải là một chút lòng thương hại dùng để bố thí mà anh phải đánh cược tất cả, đánh cược con tim và sức lực, kiên nhẫn, thấu hiểu, bao dung, thậm chí là chấp nhận mất tất cả, chấp nhận bị từ chối, thế mà... một điều ở anh cũng không có, anh không cho cô được những thứ cô muốn mà chỉ áp đặt cô làm theo ý muốn của anh. Anh không có đủ lòng tin cũng không có đủ kiên nhẫn, tất cả chỉ là do anh tự biên tự diễn, tự phóng đại lên rồi cho mình là đúng, sau đó tự mình chìm trong phiền muộn, cảm thấy là cô đang phản bội mình, cảm thấy cô giả tạo và dơ bẩn.
"Cạch!"
Anh chôn mặt mình vào lòng bàn tay, không để ý đến mọi thứ xung quanh, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, anh lạnh giọng: "Ra ngoài!"
Cô ta đóng cửa lại, từng bước từng bước đi đến chỗ của Cung Trạch, đôi giày cao gót cứ vang lên tiếng lộc cộc, trong khoảng không im lặng lại bị cô ta phá vỡ.
"Tôi nói là cô cút ra ngoài!" Anh tức giận gào lên, ánh mắt chứa đầy lửa hận.
Cô ta hơi giật mình, sau đó lại mỉm cười dịu ngọt: "Em là Nhan Ngọc Viên đây, đến em anh cũng muốn đuổi sao?" Cô ta đi đến gần hơn: "Sao anh lại tức giận đến vậy?"
Anh phớt lờ cô ta, đi đến bên cửa kính châm một điếu thuốc: "Không liên quan đến cô."
Cô ta nhìn lên bàn làm việc của anh, giả vờ bất ngờ rồi cầm những tấm ảnh lên: "A! Đây không phải là vợ của anh sao? Cô ấy... không phải chứ? Em nghe dì nói là cô ấy nhân cách không tốt, lúc đó em còn không tin, vậy mà không ngờ cô ấy lại làm ra những chuyện này, cô ấy có còn xem anh ra gì không vậy?"
Cung Trạch rít một ngụm, phả ra làn khói trắng xoá, ánh mắt moè mịt nhìn vào xa xăm, không nói lời nào.
Cô ta lại cong môi, giọng ngọt ngào dụ hoặc: "Em biết là anh với cô ấy không có tình cảm, em cũng biết là anh cực kì ghét cô ấy. Hay là anh nhanh chóng ly hôn đi! Em nhất định sẽ không như cô ấy, em sẽ là một người vợ tốt. Còn Điềm Điềm, con bé là con của anh, em đương nhiên sẽ xem con bé như con ruột mà đối xử tốt với con bé. Anh nghĩ thế nào?"
Thấy anh không trả lời, cô ta lại càng thêm gấp gáp, cô ta vội vàng lên tiếng, có chút giống như đang ép buộc anh phải đồng ý: "Không lẽ anh muốn Điềm Điềm có một người mẹ như vậy sao? Em cũng không phải là có ý gì đâu, em chỉ không muốn anh tiếp tục bị cô ấy lợi dụng, tiếp tục phải chịu đựng cuộc hôn nhân không có kết quả này."
Anh dùng tay khẩy khẩy tàn thuốc, trong lòng đã bình thản hơn rất nhiều, cũng đã ngộ ra một điều: "Cô nói xong chưa?"
"Hả?" Cô ta không hiểu ý anh nên có chút ngẩn ra.
Anh quay người lại, dùng ánh mắt chết chóc nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run: "Là do cô làm phải không? Những tấm ảnh này... là do cô gửi tới đúng chứ?"
Cô ta hơi run lên, sau đó lại bình tĩnh mỉm cười, lao đến ôm chầm lấy anh: "Cung Trạch, em yêu anh. Em chỉ muốn anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ấy, cô ấy chỉ đang giả vờ đáng thương để níu giữ anh mà thôi. Chắc chắn cô ta không hề thật lòng yêu anh đâu, chỉ có em, chỉ có em, từ đầu đến cuối luôn yêu anh, dõi theo anh, cũng chỉ có em mới là cô gái xứng đáng ở bên cạnh anh mà thôi."
Anh siết chặt hai tay không muốn chạm vào người cô ta, răng nghiến chặt, phát ra âm thanh mất kiên nhẫn: "Buông tôi ra!!!"
"Em không buông, em sẽ ôm anh cho đến khi nào anh đồng ý ly hôn, đồng ý cưới em mới thôi." Cô ta cứng đầu, lại ôm chặt anh hơn.
"Cô quậy đủ chưa?" Cung Trạch bắt đầu phẫn nộ, anh dùng sức đẩy cô ta ra, khiến cô ta ngã ở dưới sàn, dáng vẻ chật vật vô cùng.
"Cung Trạch... anh vì cái gì mà đối xử với em như vậy? Anh vì Cố Dĩ Ái sao?" Cô ta hét lên, khoé mắt đỏ joe, môi mím chặt vô cùng đáng thương, cô ta đang muốn anh cảm thấy hối hận mà đi đến đỡ cô ta dậy.
Trong lúc đó anh dường như đã nhìn thấy bóng dáng của Dĩ Ái ở ngay trước mặt, dáng vẻ yêu đuối và đáng thương, đôi mắt chứa lệ như sắp bật khóc. Nhưng chỉ một giay anh đã nhận ra người ở trước mặt không phải là cô, bởi vì cô luôn che giấu sự yếu đuối và mỏng manh của mình, luôn tỏ ra mạnh mẽ để anh không phát hiện ra, chứ không phải là sự giả tạo như Nhan Ngọc Viên.
"Cho dù không có Dĩ Ái tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô. Tốt nhất cô nên tỉnh táo lại và trở về hiện thực đi, đừng tự lừa gạt bản thân mình nữa. Những chiêu trò của cô, không có tác dụng với tôi." Anh nhàn nhạt nói, đôi mắt ảm đạm, còn chán ghét đến mức không muốn nhìn cô ta.
"Cung Trạch, em không tin. Rõ ràng là anh cũng thích em, lúc trước rõ ràng anh nói là anh thích mẫu con gái dễ thương, ngoan ngoãn, có học thức, anh còn nói anh thích một cô gái hiểu chuyện, đặc biệt là có thể khiến mẹ anh thích, đó không phải là em sao?" Nhan Ngọc Viên thao thao bất tuyệt, cô ta không tin anh lại không có tình cảm với mình, cô ta càng không tin một người như Dĩ Ái lại có thể bước vào tim của anh, vị trí đó vốn dĩ là của cô ta.
"Cô nói xong chưa? Nói xong thì mau cút ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi." Anh lạnh nhạt, cũng không định sẽ đỡ cô ta đứng dậy, mặc cô ta tự nói tự nghe, anh cũng chẳng thèm để ý đến.
"Em vẫn chưa nói xong, em sẽ không đi." Cô ta hét lên, nước mắt chảy dài trên gò mở, nó như là một hiệu ứng sống động, khiến cô ta càng thêm xinh đệp và mong manh dễ vỡ, cho dù là bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ muốn bảo vệ.
Nhưng anh lại không phải một trong những người đàn ông đó, anh là Cung Trạch.
"Cô không đi? Được, vậy thì tôi đi." Anh bỏ tay vào túi, một mạch bước ra khỏi phòng làm việc, một chút do dự, một cái ngoảnh mặt lại cũng không có, hững hờ và vô tình đến đáng sợ.
"Rầm!"
Khi cánh cửa đóng sập lại, cô ta vội vàng lau đi nước mắt sau đó tự mình đứng dậy, trong đáy mắt ẩn hiện sự không cam tâm và câm phẫn.
Một Nhan tiểu thư cao quý như cô ta lại thua kém một người phụ nữ đê tiện? Điều đó là không có khả năng.
"Cung Trạch, anh chỉ có thể là của em."
"Cung tổng, có người gửi cho anh một bưu kiện." Trợ lí của anh bước vào, cầm trên tay là một bưu kiện nặc danh, không biết danh tính của người gửi.
"Không có tên?" Cung Trạch nghi hoặc nhận lấy.
"Là người của bên giao hàng giao đến, tôi có hỏi bọn họ nhưng bọn họ nói không biết, có cần kiểm tra trước không?" Quản lí lo lắng, sợ là do bên đối thủ giở trò, bên trong là những thứ không được sạch sẽ.
Anh khoát tay, nhẹ giọng nói: "Không càn, cậu ra ngoài trước đi."
"Vậy... được."
"Cạch!"
Sau khi quản lí ra ngoài anh mới bắt đầu bóc kiện hàng, bên trong là một túi đựng hồ sơ bằng giấy. Trước khi mở ra, gương mặt anh vẫn còn rất bình tĩnh nhưng khi mở ra, những thứ bên trong đã khiến cho chân mày anh cau lại, sắc mặt khó coi.
Đó là những bức hình của Dĩ Ái và Châu Khâm được chụp ở triển lãm tranh, những bức ảnh đó cho thấy người này có dụng ý và dã tâm, cố ý chụp những cảnh thân mật của hai người, do góc chụp, có một tấm gây hiểu lầm rất lớn, giống như hai người họ đang hôn nhau.
Anh đương nhiên có thể nhận ra nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui, nắm tay, xoa đầu, thân mật đến vậy, còn cười nói với anh ta? Trong khi đó cô đối với anh lại sợ sệt, lãng tránh?
"Khốn nạn!" Anh siết chặt những tấm ảnh trong tay, đập mạnh xuống bàn như đang tìm cách trút giận.
Cho dù như thế nào thì cô vẫn là vợ của anh, vậy mà lại dám ra ngoài thân mật cùng người đàn ông khác, cô xem anh là cái gì chứ?
Rốt cuộc thì đến bây giờ anh vẫn không hiểu, tại sao mình phải quan tâm đến cô, lo lắng cho cô, thậm chí là ghen tuông vô cơ vì cô? Tại sao chứ? Cô có cái gì xứng đáng để anh làm vậy? Anh cứ như một kẻ điên vậy, thật sự là sắp điên luôn rồi.
Anh là một kẻ điên bá đạo, thích chiếm hữu, ép người khác phải luôn làm theo ý mình, cho dù anh thích hay không thích, cần hay không cần vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh, phục tùng anh. Tình yêu của anh chính là một cái lòng giam, là một cái dây gai có đầy hoa và hương thơm, vừa dịu dàng khiến cô bị phân tán nỗi đau nhưng cũng đồng thời khiến cô chết dần chết mòn, bị rút cạn hết máu tươi.
Anh không biết được cái gọi là yêu thương này của anh đã làm tổn thương cô như thế nào. Một khi trong lòng đã sinh ra nỗi sợ thì làm sao có thể vui vẻ cùng anh thân mật? Chính là cái kiểu, tiến một bước là vực thẳm, lùi một bước là bóng đen vô tận ở phía sau, mà anh chính là người tạo ra những thứ đó.
Anh tự cho rằng bản thân mình cao quý, tình yêu của anh chính là một đặc ân, là một thứ gì đó vô cùng cao cả mà cô buộc phải đón nhận, cô phải cảm thấy hạnh phúc và vui sướng. Nhưng anh lại không hề biết, để chữa lành cho một người, cứu vớt cô ấy ra khỏi bóng tối không phải là một chút lòng thương hại dùng để bố thí mà anh phải đánh cược tất cả, đánh cược con tim và sức lực, kiên nhẫn, thấu hiểu, bao dung, thậm chí là chấp nhận mất tất cả, chấp nhận bị từ chối, thế mà... một điều ở anh cũng không có, anh không cho cô được những thứ cô muốn mà chỉ áp đặt cô làm theo ý muốn của anh. Anh không có đủ lòng tin cũng không có đủ kiên nhẫn, tất cả chỉ là do anh tự biên tự diễn, tự phóng đại lên rồi cho mình là đúng, sau đó tự mình chìm trong phiền muộn, cảm thấy là cô đang phản bội mình, cảm thấy cô giả tạo và dơ bẩn.
"Cạch!"
Anh chôn mặt mình vào lòng bàn tay, không để ý đến mọi thứ xung quanh, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, anh lạnh giọng: "Ra ngoài!"
Cô ta đóng cửa lại, từng bước từng bước đi đến chỗ của Cung Trạch, đôi giày cao gót cứ vang lên tiếng lộc cộc, trong khoảng không im lặng lại bị cô ta phá vỡ.
"Tôi nói là cô cút ra ngoài!" Anh tức giận gào lên, ánh mắt chứa đầy lửa hận.
Cô ta hơi giật mình, sau đó lại mỉm cười dịu ngọt: "Em là Nhan Ngọc Viên đây, đến em anh cũng muốn đuổi sao?" Cô ta đi đến gần hơn: "Sao anh lại tức giận đến vậy?"
Anh phớt lờ cô ta, đi đến bên cửa kính châm một điếu thuốc: "Không liên quan đến cô."
Cô ta nhìn lên bàn làm việc của anh, giả vờ bất ngờ rồi cầm những tấm ảnh lên: "A! Đây không phải là vợ của anh sao? Cô ấy... không phải chứ? Em nghe dì nói là cô ấy nhân cách không tốt, lúc đó em còn không tin, vậy mà không ngờ cô ấy lại làm ra những chuyện này, cô ấy có còn xem anh ra gì không vậy?"
Cung Trạch rít một ngụm, phả ra làn khói trắng xoá, ánh mắt moè mịt nhìn vào xa xăm, không nói lời nào.
Cô ta lại cong môi, giọng ngọt ngào dụ hoặc: "Em biết là anh với cô ấy không có tình cảm, em cũng biết là anh cực kì ghét cô ấy. Hay là anh nhanh chóng ly hôn đi! Em nhất định sẽ không như cô ấy, em sẽ là một người vợ tốt. Còn Điềm Điềm, con bé là con của anh, em đương nhiên sẽ xem con bé như con ruột mà đối xử tốt với con bé. Anh nghĩ thế nào?"
Thấy anh không trả lời, cô ta lại càng thêm gấp gáp, cô ta vội vàng lên tiếng, có chút giống như đang ép buộc anh phải đồng ý: "Không lẽ anh muốn Điềm Điềm có một người mẹ như vậy sao? Em cũng không phải là có ý gì đâu, em chỉ không muốn anh tiếp tục bị cô ấy lợi dụng, tiếp tục phải chịu đựng cuộc hôn nhân không có kết quả này."
Anh dùng tay khẩy khẩy tàn thuốc, trong lòng đã bình thản hơn rất nhiều, cũng đã ngộ ra một điều: "Cô nói xong chưa?"
"Hả?" Cô ta không hiểu ý anh nên có chút ngẩn ra.
Anh quay người lại, dùng ánh mắt chết chóc nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run: "Là do cô làm phải không? Những tấm ảnh này... là do cô gửi tới đúng chứ?"
Cô ta hơi run lên, sau đó lại bình tĩnh mỉm cười, lao đến ôm chầm lấy anh: "Cung Trạch, em yêu anh. Em chỉ muốn anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ấy, cô ấy chỉ đang giả vờ đáng thương để níu giữ anh mà thôi. Chắc chắn cô ta không hề thật lòng yêu anh đâu, chỉ có em, chỉ có em, từ đầu đến cuối luôn yêu anh, dõi theo anh, cũng chỉ có em mới là cô gái xứng đáng ở bên cạnh anh mà thôi."
Anh siết chặt hai tay không muốn chạm vào người cô ta, răng nghiến chặt, phát ra âm thanh mất kiên nhẫn: "Buông tôi ra!!!"
"Em không buông, em sẽ ôm anh cho đến khi nào anh đồng ý ly hôn, đồng ý cưới em mới thôi." Cô ta cứng đầu, lại ôm chặt anh hơn.
"Cô quậy đủ chưa?" Cung Trạch bắt đầu phẫn nộ, anh dùng sức đẩy cô ta ra, khiến cô ta ngã ở dưới sàn, dáng vẻ chật vật vô cùng.
"Cung Trạch... anh vì cái gì mà đối xử với em như vậy? Anh vì Cố Dĩ Ái sao?" Cô ta hét lên, khoé mắt đỏ joe, môi mím chặt vô cùng đáng thương, cô ta đang muốn anh cảm thấy hối hận mà đi đến đỡ cô ta dậy.
Trong lúc đó anh dường như đã nhìn thấy bóng dáng của Dĩ Ái ở ngay trước mặt, dáng vẻ yêu đuối và đáng thương, đôi mắt chứa lệ như sắp bật khóc. Nhưng chỉ một giay anh đã nhận ra người ở trước mặt không phải là cô, bởi vì cô luôn che giấu sự yếu đuối và mỏng manh của mình, luôn tỏ ra mạnh mẽ để anh không phát hiện ra, chứ không phải là sự giả tạo như Nhan Ngọc Viên.
"Cho dù không có Dĩ Ái tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô. Tốt nhất cô nên tỉnh táo lại và trở về hiện thực đi, đừng tự lừa gạt bản thân mình nữa. Những chiêu trò của cô, không có tác dụng với tôi." Anh nhàn nhạt nói, đôi mắt ảm đạm, còn chán ghét đến mức không muốn nhìn cô ta.
"Cung Trạch, em không tin. Rõ ràng là anh cũng thích em, lúc trước rõ ràng anh nói là anh thích mẫu con gái dễ thương, ngoan ngoãn, có học thức, anh còn nói anh thích một cô gái hiểu chuyện, đặc biệt là có thể khiến mẹ anh thích, đó không phải là em sao?" Nhan Ngọc Viên thao thao bất tuyệt, cô ta không tin anh lại không có tình cảm với mình, cô ta càng không tin một người như Dĩ Ái lại có thể bước vào tim của anh, vị trí đó vốn dĩ là của cô ta.
"Cô nói xong chưa? Nói xong thì mau cút ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi." Anh lạnh nhạt, cũng không định sẽ đỡ cô ta đứng dậy, mặc cô ta tự nói tự nghe, anh cũng chẳng thèm để ý đến.
"Em vẫn chưa nói xong, em sẽ không đi." Cô ta hét lên, nước mắt chảy dài trên gò mở, nó như là một hiệu ứng sống động, khiến cô ta càng thêm xinh đệp và mong manh dễ vỡ, cho dù là bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ muốn bảo vệ.
Nhưng anh lại không phải một trong những người đàn ông đó, anh là Cung Trạch.
"Cô không đi? Được, vậy thì tôi đi." Anh bỏ tay vào túi, một mạch bước ra khỏi phòng làm việc, một chút do dự, một cái ngoảnh mặt lại cũng không có, hững hờ và vô tình đến đáng sợ.
"Rầm!"
Khi cánh cửa đóng sập lại, cô ta vội vàng lau đi nước mắt sau đó tự mình đứng dậy, trong đáy mắt ẩn hiện sự không cam tâm và câm phẫn.
Một Nhan tiểu thư cao quý như cô ta lại thua kém một người phụ nữ đê tiện? Điều đó là không có khả năng.
"Cung Trạch, anh chỉ có thể là của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.