Chương 13
Tình C
19/03/2023
Khi đôi mắt Snape rơi xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của cậu và Ginny, Harry chợt có ham muốn muốn lập tức giãy bỏ tay ra.
Cuộc tuần tra kết thúc trong yên lành. Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối tuần, nên khi Ginny nói với Snape, xin phép để Harry và cô cùng trở lại Hang Sóc, Snape chỉ nhìn Harry trong chốc lát, nhưng không cự tuyệt.
Harry mơ hồ biết, nếu đêm nay đi Hang Sóc thì sẽ phát sinh chuyện gì. Cậu không hiểu rõ tâm trạng của mình là như thế nào, có kích động, có chờ mong, nhưng khi thấy Snape gật đầu đồng ý, trong lòng cậu lại hiện lên cảm giác mất mát không thể giải thích được.
Lúc họ trở về thì đã gần rạng sáng, trong Hang Sóc tối đen. Harry có thể cảm thấy bàn tay Ginny chảy ra mồ hôi trong lòng bàn tay cậu, cô lén lút mang Harry lên tầng 3, phóng bùa chú cách âm rồi khóa cửa, sau đó trong căn phòng tăm tối, cô hôn Harry.
Nhịp thở của Harry đã rối loạn. Cậu muốn gỡ kính ra, nhưng đôi tay lại vì tư thế ôm nên không cách nào nhúc nhích. Cậu có thể cảm thấy hơi thở của Ginny, trong xoang mũi cậu đều là hương vị ngọt ngào của cô.
Harry đã từng ở trong phòng này suốt mấy tháng nên cậu biết cái giường chỉ cách họ vài bước chân. Cậu có thể cảm nhận được là Ginny đang hy vọng cậu sẽ đến gần chỗ đó, nhưng cậu nỗ lực ổn định động tác của cô, tách hai người ra một chút. "Gin..."
"Harry..."
"Gin... Từ từ... Chúng ta — chúng ta có phải có chút quá nhanh —"
Ginny mỉm cười. "Anh ở trong phòng em mấy tháng rồi, mẹ nghĩ chúng ta sớm đã..."
Cô không nói hết, nhưng Harry đã hiểu đây là ý gì.
"Mẹ sẽ không để ý gì đâu, bà ấy đã sớm coi anh là người nhà của chúng em rồi." môi Ginny hồng nhuận, sát ngay môi Harry. Trên mặt cô mang một nụ cười hạnh phúc. "Chúng ta sẽ sớm tốt nghiệp, khi đó anh trở thành Thần Sáng, em cũng sẽ nhận lời mời gia nhập đội bóng... Chúng ta sẽ có một gia đình hoàn mỹ."
Nói xong, cô lại ôm lấy Harry.
Giữa lúc hôn môi, Harry theo như lời nói của Ginny, ảo tưởng về cuộc sống tương lai của bọn họ.
Cậu sẽ gia nhập Sở Thần Sáng, mỗi ngày sẽ qua lại giữa chiến trường cùng cuộc sống hàng ngày, nghe theo cấp trên chỉ huy, thề sống chết đồng thời cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội, bảo vệ những người dân không hề liên quan gì đến cậu. Ginny trở thành cầu thủ ngôi sao, họ sẽ cực kỳ bận rộn, có lẽ cô sẽ không có thời gian lắng nghe sự oán giận kêu ca của cậu — hoặc cũng có thể, là cậu căn bản sẽ không kể ra...
Họ sẽ có con cái... Ginny sẽ tự hào nói bố của bọn nhỏ là Chúa cứu thế nổi tiếng khắp thế giới. Nhưng mà, trên thực tế, cậu lại là một kẻ nhu nhược chỉ cần cầm đũa phép là sẽ run rẩy ...
Ván giường vướng cẳng chân Harry, làm cậu ngửa mặt ngã xuống.
Cảm giác nhói đau như tạch một tiếng, chặt đứt sợi dây cuối cùng trong óc Harry, ngay lập tức ấy, cậu không để ý đến cô bạn gái đã cùng cậu ngã xuống trên giường, cứ như vậy đột nhiên ngồi dậy.
Dường như Ginny bị hoảng sợ, ánh mắt mông lung ban nãy lúc này đã trở nên cực kỳ tỉnh táo. Cô giật mình nhìn về phía Harry.
"Cậu đang miêu tả hoạt động về đêm của cậu đối với một vị giáo sư đấy, Potter." Snape ngắt lời cậu. "Nếu cần ta nhắc nhở, thì hành vi của hai người cực kỳ không ổn khi cả hai vẫn còn chưa tốt nghiệp."
"Tôi đây xuất hiện trong phòng của ông vào giữa đêm khuya, chính chuyện này cũng đã đủ không ổn rồi đấy chứ?" Harry phản bác. "Đừng luôn chú ý mấy chi tiết đó, Snape. Hơn nữa là chính ông cho phép chúng tôi quay về."
"Là cho đi về, chứ không phải là cho phép hai người làm tình."
Khi nghe thấy một từ cuối cùng nhảy ra từ trong miệng Snape, mặt Harry không hiểu sao nóng bỏng lên. Cậu cứ như muốn che giấu nó, cầm lấy chén trà trên bàn. "... Chúng tôi không làm."
Harry tự vò vò tóc mình. "Tôi — lúc giữa chừng tôi đã đẩy Ginny ra. Tôi đã tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn với cô ấy, sau đó... tôi đã đẩy cô ấy ra, Merlin... Tôi giống con chó rơi xuống nước vậy, chạy trốn ngay trước mặt cô ấy —"
"Cậu hối hận không?"
Chú ý ánh mắt Harry đang nhìn mình, Snape nhìn trực diện vào mắt Harry. "Sau khi chạy trốn, cậu có cảm thấy hối hận không?"
Harry dừng một chút.
Không sai, sau khi chạy khỏi Hang Sóc, cậu tự ghét bản thân đến mức muốn dùng đũa phép chọc thủng trái tim mình, nhưng đó là vì cậu cảm thấy mình thật có lỗi với Ginny, cậu cảm thấy Ginny đáng có được những điều tốt đẹp hơn. Còn về hối hận...
Một lúc sau, Harry trả lời. "Không."
Snape nhìn cậu, gật đầu. Snape uống hết chút nước trà cuối cùng còn lại trong tách, rồi vẫy vẫy đũa phép, làm ly dĩa trên bàn bay về phòng bếp, sau đó ông đứng lên.
"Được rồi, nếu cậu đã làm lựa chọn chính xác, thì cũng không cần nói những chuyện còn lại nữa." Snape cầm cuốn sách vừa bị Harry dịch qua một bên, nhìn qua nó. "Ta cho phép cậu ở lại đây tối nay để bình tĩnh lại, Potter. Đồng thời cậu vẫn phải giữ yên lặng."
"Ông cho rằng đây là lựa chọn chính xác?" Harry rất nhanh quay đầu nhìn ông.
Snape gật đầu. "Nếu cậu không hối hận."
Một lát yên tĩnh, rồi Harry gật đầu. Khi thấy Snape chuẩn bị đi vào phòng ngủ, cậu lập tức gọi ông lại. "Từ từ — "
Snape dừng lại, xoay người.
"Ông... đừng đóng cửa được không?" Cảm giác xấu hổ làm Harry nhất thời muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nhưng đúng như vừa nói ban nãy, cậu cũng không hối hận khi làm như vậy. Harry cố gắng làm sự khát cầu tràn ngập trong ánh mắt của mình. "Tôi rất yên lặng, thật đấy, tuyệt đối không ngáy ngủ đâu. Tôi có thể cam đoan với ông là ông mở cửa cũng chẳng khác gì đóng cửa."
Không có hồi đáp.
Vài giây sau, hoặc như dài mấy thế kỷ, khi Harry cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy, Snape xoay người đi.
Cửa không bị đóng lại.
Cuộc tuần tra kết thúc trong yên lành. Có lẽ vì hôm nay là ngày cuối tuần, nên khi Ginny nói với Snape, xin phép để Harry và cô cùng trở lại Hang Sóc, Snape chỉ nhìn Harry trong chốc lát, nhưng không cự tuyệt.
Harry mơ hồ biết, nếu đêm nay đi Hang Sóc thì sẽ phát sinh chuyện gì. Cậu không hiểu rõ tâm trạng của mình là như thế nào, có kích động, có chờ mong, nhưng khi thấy Snape gật đầu đồng ý, trong lòng cậu lại hiện lên cảm giác mất mát không thể giải thích được.
Lúc họ trở về thì đã gần rạng sáng, trong Hang Sóc tối đen. Harry có thể cảm thấy bàn tay Ginny chảy ra mồ hôi trong lòng bàn tay cậu, cô lén lút mang Harry lên tầng 3, phóng bùa chú cách âm rồi khóa cửa, sau đó trong căn phòng tăm tối, cô hôn Harry.
Nhịp thở của Harry đã rối loạn. Cậu muốn gỡ kính ra, nhưng đôi tay lại vì tư thế ôm nên không cách nào nhúc nhích. Cậu có thể cảm thấy hơi thở của Ginny, trong xoang mũi cậu đều là hương vị ngọt ngào của cô.
Harry đã từng ở trong phòng này suốt mấy tháng nên cậu biết cái giường chỉ cách họ vài bước chân. Cậu có thể cảm nhận được là Ginny đang hy vọng cậu sẽ đến gần chỗ đó, nhưng cậu nỗ lực ổn định động tác của cô, tách hai người ra một chút. "Gin..."
"Harry..."
"Gin... Từ từ... Chúng ta — chúng ta có phải có chút quá nhanh —"
Ginny mỉm cười. "Anh ở trong phòng em mấy tháng rồi, mẹ nghĩ chúng ta sớm đã..."
Cô không nói hết, nhưng Harry đã hiểu đây là ý gì.
"Mẹ sẽ không để ý gì đâu, bà ấy đã sớm coi anh là người nhà của chúng em rồi." môi Ginny hồng nhuận, sát ngay môi Harry. Trên mặt cô mang một nụ cười hạnh phúc. "Chúng ta sẽ sớm tốt nghiệp, khi đó anh trở thành Thần Sáng, em cũng sẽ nhận lời mời gia nhập đội bóng... Chúng ta sẽ có một gia đình hoàn mỹ."
Nói xong, cô lại ôm lấy Harry.
Giữa lúc hôn môi, Harry theo như lời nói của Ginny, ảo tưởng về cuộc sống tương lai của bọn họ.
Cậu sẽ gia nhập Sở Thần Sáng, mỗi ngày sẽ qua lại giữa chiến trường cùng cuộc sống hàng ngày, nghe theo cấp trên chỉ huy, thề sống chết đồng thời cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội, bảo vệ những người dân không hề liên quan gì đến cậu. Ginny trở thành cầu thủ ngôi sao, họ sẽ cực kỳ bận rộn, có lẽ cô sẽ không có thời gian lắng nghe sự oán giận kêu ca của cậu — hoặc cũng có thể, là cậu căn bản sẽ không kể ra...
Họ sẽ có con cái... Ginny sẽ tự hào nói bố của bọn nhỏ là Chúa cứu thế nổi tiếng khắp thế giới. Nhưng mà, trên thực tế, cậu lại là một kẻ nhu nhược chỉ cần cầm đũa phép là sẽ run rẩy ...
Ván giường vướng cẳng chân Harry, làm cậu ngửa mặt ngã xuống.
Cảm giác nhói đau như tạch một tiếng, chặt đứt sợi dây cuối cùng trong óc Harry, ngay lập tức ấy, cậu không để ý đến cô bạn gái đã cùng cậu ngã xuống trên giường, cứ như vậy đột nhiên ngồi dậy.
Dường như Ginny bị hoảng sợ, ánh mắt mông lung ban nãy lúc này đã trở nên cực kỳ tỉnh táo. Cô giật mình nhìn về phía Harry.
"Cậu đang miêu tả hoạt động về đêm của cậu đối với một vị giáo sư đấy, Potter." Snape ngắt lời cậu. "Nếu cần ta nhắc nhở, thì hành vi của hai người cực kỳ không ổn khi cả hai vẫn còn chưa tốt nghiệp."
"Tôi đây xuất hiện trong phòng của ông vào giữa đêm khuya, chính chuyện này cũng đã đủ không ổn rồi đấy chứ?" Harry phản bác. "Đừng luôn chú ý mấy chi tiết đó, Snape. Hơn nữa là chính ông cho phép chúng tôi quay về."
"Là cho đi về, chứ không phải là cho phép hai người làm tình."
Khi nghe thấy một từ cuối cùng nhảy ra từ trong miệng Snape, mặt Harry không hiểu sao nóng bỏng lên. Cậu cứ như muốn che giấu nó, cầm lấy chén trà trên bàn. "... Chúng tôi không làm."
Harry tự vò vò tóc mình. "Tôi — lúc giữa chừng tôi đã đẩy Ginny ra. Tôi đã tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn với cô ấy, sau đó... tôi đã đẩy cô ấy ra, Merlin... Tôi giống con chó rơi xuống nước vậy, chạy trốn ngay trước mặt cô ấy —"
"Cậu hối hận không?"
Chú ý ánh mắt Harry đang nhìn mình, Snape nhìn trực diện vào mắt Harry. "Sau khi chạy trốn, cậu có cảm thấy hối hận không?"
Harry dừng một chút.
Không sai, sau khi chạy khỏi Hang Sóc, cậu tự ghét bản thân đến mức muốn dùng đũa phép chọc thủng trái tim mình, nhưng đó là vì cậu cảm thấy mình thật có lỗi với Ginny, cậu cảm thấy Ginny đáng có được những điều tốt đẹp hơn. Còn về hối hận...
Một lúc sau, Harry trả lời. "Không."
Snape nhìn cậu, gật đầu. Snape uống hết chút nước trà cuối cùng còn lại trong tách, rồi vẫy vẫy đũa phép, làm ly dĩa trên bàn bay về phòng bếp, sau đó ông đứng lên.
"Được rồi, nếu cậu đã làm lựa chọn chính xác, thì cũng không cần nói những chuyện còn lại nữa." Snape cầm cuốn sách vừa bị Harry dịch qua một bên, nhìn qua nó. "Ta cho phép cậu ở lại đây tối nay để bình tĩnh lại, Potter. Đồng thời cậu vẫn phải giữ yên lặng."
"Ông cho rằng đây là lựa chọn chính xác?" Harry rất nhanh quay đầu nhìn ông.
Snape gật đầu. "Nếu cậu không hối hận."
Một lát yên tĩnh, rồi Harry gật đầu. Khi thấy Snape chuẩn bị đi vào phòng ngủ, cậu lập tức gọi ông lại. "Từ từ — "
Snape dừng lại, xoay người.
"Ông... đừng đóng cửa được không?" Cảm giác xấu hổ làm Harry nhất thời muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nhưng đúng như vừa nói ban nãy, cậu cũng không hối hận khi làm như vậy. Harry cố gắng làm sự khát cầu tràn ngập trong ánh mắt của mình. "Tôi rất yên lặng, thật đấy, tuyệt đối không ngáy ngủ đâu. Tôi có thể cam đoan với ông là ông mở cửa cũng chẳng khác gì đóng cửa."
Không có hồi đáp.
Vài giây sau, hoặc như dài mấy thế kỷ, khi Harry cảm thấy mặt mình sắp bị thiêu cháy, Snape xoay người đi.
Cửa không bị đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.