Chương 2
Tình C
19/03/2023
Sau khi xây dựng lại, Hogwarts cũng không khác mấy so với hình dung của cậu.
Những kiến trúc đã bị hư hại nặng trong đại chiến dường như đã được khôi phục lại diện mạo giống hệt như thiết kế cũ, ngay cả phòng nhỏ của Hagrid cũng an ổn nằm trong góc trường học, khôi phục về hình dáng ban đầu. Tòa nhà hình tháp của học viện trông bề ngoài thì như cũ, nhưng vì lúc ấy Tử Thần Thực Tử đã phá hủy mấy chỗ, nên Mcgonagall đã cải tạo nó thành phòng đơn ký túc xá, cung cấp nơi ở cho các học sinh có nhu cầu — ví dụ như Harry vậy. Trước khi khai giảng, bà đã từng hỏi qua là cậu cần phòng ở riêng một mình không, nhưng Harry đã từ chối ý tốt của bà.
Rất nhiều người chú ý tới việc ngôi trường đã từng là trung tâm chiến tranh mở lại lớp học. Ngày khai giảng, các phóng viên của các tòa soạn báo lớn sôi nổi chạy tới chụp ảnh phỏng vấn, danh sách những vị khách thăm đặt lịch hẹn trước có thể xếp hàng từ bàn làm việc của Mcgonagall kéo dài tới trên mặt đất. Đương nhiên, ánh mắt của họ tập trung vào nhóm người Harry. Cũng may Ron và Hermione đã quen xử lý loại việc này, hai người cản họ lại dễ như trở bàn tay.
Mà tình trạng chân thật là, những cơn ác mộng gần như đã thành bạn của Harry. Cậu đã không còn cố tránh không gặp chúng nữa, nhưng cậu sẽ cố hết sức để giảm bớt thời gian bản thân chìm vào giấc ngủ, cũng chỉ cho phép mình ba ngày ngủ say một lần, để không liên tục quấy nhiễu đến những người cùng phòng khác. Những khi không thể nào đi vào giấc ngủ, cậu sẽ đi ra khỏi tòa nhà hình tháp, dùng áo khoác tàng hình, một mình đi dạo trên hành lang dài tăm tối.
Một tuần sau khi khai giảng, Harry đã tìm được một góc ở tầng hai. Cái góc đó có ba phía đều là tường, vừa đủ rộng để có thể chứa đựng một người vào bên trong. Sau lần đầu tiên Harry cuộn tròn ở trong cái hốc đó, đi vào giấc ngủ không mơ mộng, cậu liền coi chỗ này là chỗ trốn yêu thích — nhỏ hẹp, và ấm áp.
Cậu giống như bình thường, quấn chặt áo choàng quanh người, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt lại.
Đáng tiếc, gió lạnh cuối thu sẽ không ôn hòa như những ngọn gió mùa hè.
Khi Harry mở mắt ra, mới nhận ra tay chân mình đã bị đông lạnh rồi. Cậu nhanh chóng phóng bùa chú làm ấm người, lại kéo áo choàng vào càng chặt hơn một chút. Cậu tự ôm lấy thân thể lạnh đến phát run của mình, hắt xì một cái.
Tiếng hắt xì đột ngột đặc biệt rõ ràng trong hành lang yên ắng, cậu lập tức che miệng mình. Nhưng bóng đêm vẫn cứ yên tĩnh như vậy, trong suốt vài phút, không có thêm bất cứ thanh âm nào, thêm bất cứ người nào xuất hiện. Không biết tại sao mà một cảm xúc bi thương, cô độc chảy qua người cậu, giống như nước sông đột nhiên chảy tràn sau khi đê vỡ, Harry vùi mặt vào bàn tay mình rồi nghẹn ngào khóc.
Trong lúc mơ hồ, cậu nhớ tới những người thân đã rời bỏ cậu, nhớ tới những người bạn, nhớ tới khuôn mặt tươi cười vui sướng của nhóm Ron. Cùng lúc đó, cậu cũng nhớ tới hiện trạng lúc này của mình, khi cậu đang trốn trong góc tối khóc thút thít.
Cậu muốn được hạnh phúc hơn bất cứ ai.
Nhưng không biết vì sao, cậu luôn không thể với tới hạnh phúc.
"Ai ở đó?"
Harry ngừng thở.
Một vệt sáng đang tới gần từ nơi xa, nó xuyên qua bóng tối, không ngừng lao về phía trước, rồi nó ngừng lại ở gần chỗ của Harry. Thông qua bóng áo choàng bay phất phới, cậu có thể đoán được người này là ai, vì vậy nên Harry càng dùng sức che miệng mình, không để bất kì một tia hơi thở nào lọt ra khỏi lòng bàn tay.
Dưới ánh sáng của đũa phép, màu da của Snape dường như càng tái nhợt hơn, ông nhíu mày, mắt nhìn phía trước, giống như đang tự hỏi, hoặc đang cảm nhận gì đó. Ông nhìn xung quanh, rồi vài giây sau, cây đũa phép lóe ánh sáng trắng kia chiếu sáng tầm mắt của Harry.
Một bóng dáng màu đen xuất hiện bên chỗ rẽ.
"Đừng để ta phải tự mình ra tay, Potter."
Giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong không khí.
Harry không dám hít thở, chỉ có thể cách áo choàng nhìn về phía đôi mắt của Snape. Gần một phút yên tĩnh cứ thế trôi qua, giống như không ngại tốn thời gian ở nơi này, Snape cứ như vậy đứng chờ ngay tại chỗ. Lại qua vài giây yên lặng nữa, Harry thở dài trong lòng, kéo áo choàng xuống.
Harry không nhìn vào trong mắt người kia. Cậu chậm rãi đứng lên, thu gọn rồi vắt áo choàng lên trên tay mình, cúi đầu như một tù nhân đợi nghe tuyên án. Không qua bao lâu, cây đũa phép lóe sáng đã chống lên cằm cậu.
Không cách nào cự tuyệt, Harry chỉ có thể theo xúc cảm lạnh lẽo ấy, ngẩng đầu lên.
Trong mắt Snape là một màn đêm đen nhánh. Nhưng Harry có thể khẳng định, là ông ấy đã kinh ngạc trong nháy mắt khi thấy đôi mắt sưng đỏ của cậu.
Họ đối mặt nhau, không tiếng động.
Khi Harry sắp không chịu đựng nổi sự kỳ quái trong lòng, Snape dời đũa phép đi. Ông vẫn đứng tại chỗ, chăm chú nhìn Harry vài giây, sau đó ông xoay người đi nơi khác.
Không biết vì sao, có lẽ vì vô thức hiểu được ánh mắt của Snape, cũng có thể vì phát hiện ra bước chân cố ý chậm rãi của Snape, nên sau khi nhìn thân người đen thui kia đi xa được mấy mét, Harry nâng bước chân và đi theo ông.
Hành lang dài của Hogwarts vẫn tràn đầy bóng tối như xưa, nhưng bây giờ phía trước cậu có một bóng dáng có cảm giác tồn tại rất mạnh, nên Harry không cần dùng ma pháp chiếu sáng thì vẫn có thể đuổi kịp bước chân của Snape. Cậu không biết Snape muốn dẫn cậu đi đâu, nhưng nhìn đường đi bây giờ, thì hẳn là tới hầm.
Sau mấy ngã rẽ, đi qua cầu thang mấy tầng, trong vòng 10 phút, Harry đã đứng trước một cánh cửa lớn. Snape dùng đũa phép gõ hai cái vào họa tiết hình rắn, cánh cửa theo tiếng gõ mở ra.
Như cảm nhận được sự do dự của Harry, sau khi mở cửa, Snape đứng nghiêng, đôi mắt đen nhánh nhìn lướt qua bên trong, ý bảo Harry đi vào.
Cánh cửa khép lại sau người, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Snape treo áo choàng của mình lên giá áo cạnh cửa, sau đó đi vào trong một căn phòng. Harry nhìn ông ấy biến mất khỏi tầm mắt, rồi cẩn thận đi thêm vài bước, hai mắt mở to ra.
Nơi này là... chỗ ở của Snape?
Phòng này rõ ràng mang không khí của một nơi để đọc sách nghỉ ngơi, trong phòng là một cái sofa không quá lớn, còn có ba cánh cửa đi thông đến những phòng khác. Trang trí ở đây cũng âm u như trong tưởng tượng của Harry, toàn bộ không gian chỉ dựa vào ánh nến trên vách tường chiếu sáng. Nhưng mà, mức độ sạch sẽ thì thật ra nằm ngoài tưởng tượng của cậu — không phải là cậu tưởng tượng nơi ông sống sẽ rất bẩn, đương nhiên cậu không nghĩ thế, chỉ là Harry luôn cho rằng Snape là loại người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sẽ phát cuồng với sự ngăn nắp, nơi ông ở sẽ gọn gàng không sai lệch một ly, nhưng mà hiện thực ở đây, với những cuốn sách chất đống khắp nơi trên ghế sofa, trên bàn, trong phòng bếp, hiện thực ấy hoàn toàn đảo lộn ý nghĩ của cậu.
Nghe tiếng mở cửa, Harry nhìn qua.
Ma pháp đốt sáng lên lò sưởi trước sofa, một cái chăn bay ra từ trong căn phòng Snape đã đi vào, cái chăn ấy dừng ở trên sofa, vài giây sau, Snape đi ra bên ngoài.
Trong tay ông cầm một cái bình nhỏ, dường như trong bình chứa loại thuốc nào đó. Ông đặt cái chai lên trên bàn, không nói một lời với Harry, sau đó lại lần nữa biến mất vào trong căn phòng ông vừa mới ra khỏi. Và lúc này ông khóa cửa lại, Harry nghe được tiếng chú ngữ được niệm lên.
Trong không khí yên lặng và có chút bối rối không biết phải làm sao, Harry đặt sách vở trên sofa ra chỗ khác, rồi ngồi lên đó — không thể không thừa nhận rằng nó còn mềm mại hơn cậu nghĩ. Ánh lửa ấm áp làm thân thể vốn đang lạnh đến phát run chậm rãi khôi phục lại, Harry kéo chăn lên trên bả vai, với tay lấy cái lọ đặt trên bàn.
Màu lam nhạt, liều thuốc khoảng 10 ml. Harry mở nắp bình ra, gần như không suy xét gì mà cứ thế uống xuống. Vị chua mặn làm cậu nhíu mày, nhưng rất nhanh, một luồng cảm xúc thả lỏng xẹt qua, ngay sau đó là cơn buồn ngủ không thể bị ngăn cản.
Dù sẽ có ác mộng hay không, thì vào lúc này nó cũng không còn quan trọng. Harry lười biếng tháo kính xuống, nhưng cậu có thể biết được là khi còn chưa đặt xong cặp kính lên mặt bàn, cậu đã ngủ thiếp đi rồi.
Những kiến trúc đã bị hư hại nặng trong đại chiến dường như đã được khôi phục lại diện mạo giống hệt như thiết kế cũ, ngay cả phòng nhỏ của Hagrid cũng an ổn nằm trong góc trường học, khôi phục về hình dáng ban đầu. Tòa nhà hình tháp của học viện trông bề ngoài thì như cũ, nhưng vì lúc ấy Tử Thần Thực Tử đã phá hủy mấy chỗ, nên Mcgonagall đã cải tạo nó thành phòng đơn ký túc xá, cung cấp nơi ở cho các học sinh có nhu cầu — ví dụ như Harry vậy. Trước khi khai giảng, bà đã từng hỏi qua là cậu cần phòng ở riêng một mình không, nhưng Harry đã từ chối ý tốt của bà.
Rất nhiều người chú ý tới việc ngôi trường đã từng là trung tâm chiến tranh mở lại lớp học. Ngày khai giảng, các phóng viên của các tòa soạn báo lớn sôi nổi chạy tới chụp ảnh phỏng vấn, danh sách những vị khách thăm đặt lịch hẹn trước có thể xếp hàng từ bàn làm việc của Mcgonagall kéo dài tới trên mặt đất. Đương nhiên, ánh mắt của họ tập trung vào nhóm người Harry. Cũng may Ron và Hermione đã quen xử lý loại việc này, hai người cản họ lại dễ như trở bàn tay.
Mà tình trạng chân thật là, những cơn ác mộng gần như đã thành bạn của Harry. Cậu đã không còn cố tránh không gặp chúng nữa, nhưng cậu sẽ cố hết sức để giảm bớt thời gian bản thân chìm vào giấc ngủ, cũng chỉ cho phép mình ba ngày ngủ say một lần, để không liên tục quấy nhiễu đến những người cùng phòng khác. Những khi không thể nào đi vào giấc ngủ, cậu sẽ đi ra khỏi tòa nhà hình tháp, dùng áo khoác tàng hình, một mình đi dạo trên hành lang dài tăm tối.
Một tuần sau khi khai giảng, Harry đã tìm được một góc ở tầng hai. Cái góc đó có ba phía đều là tường, vừa đủ rộng để có thể chứa đựng một người vào bên trong. Sau lần đầu tiên Harry cuộn tròn ở trong cái hốc đó, đi vào giấc ngủ không mơ mộng, cậu liền coi chỗ này là chỗ trốn yêu thích — nhỏ hẹp, và ấm áp.
Cậu giống như bình thường, quấn chặt áo choàng quanh người, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt lại.
Đáng tiếc, gió lạnh cuối thu sẽ không ôn hòa như những ngọn gió mùa hè.
Khi Harry mở mắt ra, mới nhận ra tay chân mình đã bị đông lạnh rồi. Cậu nhanh chóng phóng bùa chú làm ấm người, lại kéo áo choàng vào càng chặt hơn một chút. Cậu tự ôm lấy thân thể lạnh đến phát run của mình, hắt xì một cái.
Tiếng hắt xì đột ngột đặc biệt rõ ràng trong hành lang yên ắng, cậu lập tức che miệng mình. Nhưng bóng đêm vẫn cứ yên tĩnh như vậy, trong suốt vài phút, không có thêm bất cứ thanh âm nào, thêm bất cứ người nào xuất hiện. Không biết tại sao mà một cảm xúc bi thương, cô độc chảy qua người cậu, giống như nước sông đột nhiên chảy tràn sau khi đê vỡ, Harry vùi mặt vào bàn tay mình rồi nghẹn ngào khóc.
Trong lúc mơ hồ, cậu nhớ tới những người thân đã rời bỏ cậu, nhớ tới những người bạn, nhớ tới khuôn mặt tươi cười vui sướng của nhóm Ron. Cùng lúc đó, cậu cũng nhớ tới hiện trạng lúc này của mình, khi cậu đang trốn trong góc tối khóc thút thít.
Cậu muốn được hạnh phúc hơn bất cứ ai.
Nhưng không biết vì sao, cậu luôn không thể với tới hạnh phúc.
"Ai ở đó?"
Harry ngừng thở.
Một vệt sáng đang tới gần từ nơi xa, nó xuyên qua bóng tối, không ngừng lao về phía trước, rồi nó ngừng lại ở gần chỗ của Harry. Thông qua bóng áo choàng bay phất phới, cậu có thể đoán được người này là ai, vì vậy nên Harry càng dùng sức che miệng mình, không để bất kì một tia hơi thở nào lọt ra khỏi lòng bàn tay.
Dưới ánh sáng của đũa phép, màu da của Snape dường như càng tái nhợt hơn, ông nhíu mày, mắt nhìn phía trước, giống như đang tự hỏi, hoặc đang cảm nhận gì đó. Ông nhìn xung quanh, rồi vài giây sau, cây đũa phép lóe ánh sáng trắng kia chiếu sáng tầm mắt của Harry.
Một bóng dáng màu đen xuất hiện bên chỗ rẽ.
"Đừng để ta phải tự mình ra tay, Potter."
Giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong không khí.
Harry không dám hít thở, chỉ có thể cách áo choàng nhìn về phía đôi mắt của Snape. Gần một phút yên tĩnh cứ thế trôi qua, giống như không ngại tốn thời gian ở nơi này, Snape cứ như vậy đứng chờ ngay tại chỗ. Lại qua vài giây yên lặng nữa, Harry thở dài trong lòng, kéo áo choàng xuống.
Harry không nhìn vào trong mắt người kia. Cậu chậm rãi đứng lên, thu gọn rồi vắt áo choàng lên trên tay mình, cúi đầu như một tù nhân đợi nghe tuyên án. Không qua bao lâu, cây đũa phép lóe sáng đã chống lên cằm cậu.
Không cách nào cự tuyệt, Harry chỉ có thể theo xúc cảm lạnh lẽo ấy, ngẩng đầu lên.
Trong mắt Snape là một màn đêm đen nhánh. Nhưng Harry có thể khẳng định, là ông ấy đã kinh ngạc trong nháy mắt khi thấy đôi mắt sưng đỏ của cậu.
Họ đối mặt nhau, không tiếng động.
Khi Harry sắp không chịu đựng nổi sự kỳ quái trong lòng, Snape dời đũa phép đi. Ông vẫn đứng tại chỗ, chăm chú nhìn Harry vài giây, sau đó ông xoay người đi nơi khác.
Không biết vì sao, có lẽ vì vô thức hiểu được ánh mắt của Snape, cũng có thể vì phát hiện ra bước chân cố ý chậm rãi của Snape, nên sau khi nhìn thân người đen thui kia đi xa được mấy mét, Harry nâng bước chân và đi theo ông.
Hành lang dài của Hogwarts vẫn tràn đầy bóng tối như xưa, nhưng bây giờ phía trước cậu có một bóng dáng có cảm giác tồn tại rất mạnh, nên Harry không cần dùng ma pháp chiếu sáng thì vẫn có thể đuổi kịp bước chân của Snape. Cậu không biết Snape muốn dẫn cậu đi đâu, nhưng nhìn đường đi bây giờ, thì hẳn là tới hầm.
Sau mấy ngã rẽ, đi qua cầu thang mấy tầng, trong vòng 10 phút, Harry đã đứng trước một cánh cửa lớn. Snape dùng đũa phép gõ hai cái vào họa tiết hình rắn, cánh cửa theo tiếng gõ mở ra.
Như cảm nhận được sự do dự của Harry, sau khi mở cửa, Snape đứng nghiêng, đôi mắt đen nhánh nhìn lướt qua bên trong, ý bảo Harry đi vào.
Cánh cửa khép lại sau người, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Snape treo áo choàng của mình lên giá áo cạnh cửa, sau đó đi vào trong một căn phòng. Harry nhìn ông ấy biến mất khỏi tầm mắt, rồi cẩn thận đi thêm vài bước, hai mắt mở to ra.
Nơi này là... chỗ ở của Snape?
Phòng này rõ ràng mang không khí của một nơi để đọc sách nghỉ ngơi, trong phòng là một cái sofa không quá lớn, còn có ba cánh cửa đi thông đến những phòng khác. Trang trí ở đây cũng âm u như trong tưởng tượng của Harry, toàn bộ không gian chỉ dựa vào ánh nến trên vách tường chiếu sáng. Nhưng mà, mức độ sạch sẽ thì thật ra nằm ngoài tưởng tượng của cậu — không phải là cậu tưởng tượng nơi ông sống sẽ rất bẩn, đương nhiên cậu không nghĩ thế, chỉ là Harry luôn cho rằng Snape là loại người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sẽ phát cuồng với sự ngăn nắp, nơi ông ở sẽ gọn gàng không sai lệch một ly, nhưng mà hiện thực ở đây, với những cuốn sách chất đống khắp nơi trên ghế sofa, trên bàn, trong phòng bếp, hiện thực ấy hoàn toàn đảo lộn ý nghĩ của cậu.
Nghe tiếng mở cửa, Harry nhìn qua.
Ma pháp đốt sáng lên lò sưởi trước sofa, một cái chăn bay ra từ trong căn phòng Snape đã đi vào, cái chăn ấy dừng ở trên sofa, vài giây sau, Snape đi ra bên ngoài.
Trong tay ông cầm một cái bình nhỏ, dường như trong bình chứa loại thuốc nào đó. Ông đặt cái chai lên trên bàn, không nói một lời với Harry, sau đó lại lần nữa biến mất vào trong căn phòng ông vừa mới ra khỏi. Và lúc này ông khóa cửa lại, Harry nghe được tiếng chú ngữ được niệm lên.
Trong không khí yên lặng và có chút bối rối không biết phải làm sao, Harry đặt sách vở trên sofa ra chỗ khác, rồi ngồi lên đó — không thể không thừa nhận rằng nó còn mềm mại hơn cậu nghĩ. Ánh lửa ấm áp làm thân thể vốn đang lạnh đến phát run chậm rãi khôi phục lại, Harry kéo chăn lên trên bả vai, với tay lấy cái lọ đặt trên bàn.
Màu lam nhạt, liều thuốc khoảng 10 ml. Harry mở nắp bình ra, gần như không suy xét gì mà cứ thế uống xuống. Vị chua mặn làm cậu nhíu mày, nhưng rất nhanh, một luồng cảm xúc thả lỏng xẹt qua, ngay sau đó là cơn buồn ngủ không thể bị ngăn cản.
Dù sẽ có ác mộng hay không, thì vào lúc này nó cũng không còn quan trọng. Harry lười biếng tháo kính xuống, nhưng cậu có thể biết được là khi còn chưa đặt xong cặp kính lên mặt bàn, cậu đã ngủ thiếp đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.