Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Chương 24: Cô nương
Thương Hải Nhất Thử
22/10/2024
Rượu là rượu ngon, thịt là thịt ngon, có hai thứ ấy thì cuộc đời này có khác gì tiên. Thế nên các anh em khác lục tục đi rồi mà hắn vấn lưu luyến trong quán rượu nhỏ không muốn rời đi.
“Làm việc ở phủ Đô Hộ…… không…… không được tùy ý thế này……” Đầu lưỡi của hắn đã hơi xoắn lại, đôi mắt cũng mờ mịt như phủ một tầng lụa. Lúc nhìn lên ánh trăng trên bầu trời hắn đã thấy mấy cái bóng chồng lên nhau, lúc phân lúc hợp, lúc lại thành hai.
Hắn lắc lắc đầu muốn mùi rượu trên người tan đi, nhưng đương nhiên đó chỉ là việc vô ích. Lúc này hắn chống hai tay lên bàn, miễn cưỡng lệnh cho hai chân mình đứng thẳng, cả người lung lay đi ra ngoài.
“Khách quan, khách quan, ngài chưa đưa tiền.” Tiểu nhị chạy theo phía sau để đòi tiền nhưng hắn lại vung cánh tay đẩy đứa nhỏ choai choai lảo đảo.
“Cút, cút ngay…… tiền gì? Gia cùng Cảnh Vương điện hạ tới đây…… làm làm việc, đòi tiền thì tìm…… tìm hắn ấy……”
Tiểu nhị không nghe rõ cái tên say này nói gì, nhưng cũng biết hắn không dễ chọc vì thế quyết định sáng mai sẽ tới chỗ họ đòi tiền. Dù sao hôm nay cũng có một đám người mới vào đây nên hắn cũng biết họ đang ở đâu.
“Aizzz, khách quan, ngài đi chậm thôi.” Tiểu nhị bò dậy và thở dài đi vào trong quán. Lúc đi tới cửa hắn liếc mắt nhìn kẻ kia chỉ thấy bóng người đó bị kéo dài ra, cuối cùng lẫn vào bóng cây hai bên đường.
Trên đường chẳng có mấy ai, đa phần mọi người ở lão quân câu đều quen với việc mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn đi nghỉ. Ngay cả những kẻ tới quán rượu mua vui cũng không lưu luyến tới giờ Tý. Giờ phút này mọi người hầu như đều đã ở nhà ngủ từ lâu, thậm chí còn nằm mộng được mấy giấc rồi.
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên con đường lát đá, miệng rầm rì hát một bài ca biên quan: “Có rượu có thịt có cô nương, cô nương xấu quá chẳng ra gì……”
Bỗng nhiên bụng hắn căng lên thế là hắn vội ôm bụng chạy tới chỗ chân tường và thành thạo cởi lưng quần giải phóng vào bãi cỏ ven đường.
Đi tiểu xong hắn mới cảm thấy thoải mái. Hắn miễn cưỡng mặc xong quần rồi nhìn bãi cỏ cúi rạp người thì toét miệng cười, “Cô nương xấu quá chẳng ra gì, hê hê, ai thèm quan tâm xấu hay đẹp, cởi quần áo rồi thì ai cũng như ai, haizzz, đáng tiếc …… đáng tiếc……”
Hắn chống tay lên tường đứng thẳng người, miệng vẫn lo lẩm bẩm, “Đáng tiếc, đến bóng dáng cô nương cũng không thấy đâu.”
Vừa dứt lời hắn đã lau mặt và gãi gãi đầu sau đó cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu để tiếp tục xiêu vẹo tiến về phía trước.
“Cô nương…… Cô nương…… Nhưng cái nơi thâm sơn cùng cốc này tới lầu xanh còn không có thì lấy đâu ra cô nương……”
Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm tự nói và thi thoảng lại cười hai tiếng, mặt đỏ bừng. Mà có vẻ như vì hắn nói quá nhiều, quá chân thành nên thật sự có cô nương xuất hiện.
Lúc mới vừa nhìn thấy cô nương hắn còn không dám tin tưởng, bởi vì nàng kia xen lẫn bóng cây ven đường. Cái váy màu vàng đan xem bóng cây khiến hắn khó mà nhìn rõ. Thậm chí hắn còn tưởng đó là một con chim hoang nào đó, lông chim rực rỡ bị bóng đêm cắt thành những mảnh nhỏ vàng rực.
Mãi tới khi tới một ngã rẽ nàng ta nhẹ nhàng lắc eo, tà váy vung lên hắn mới thấy rõ là người. Đó quả thực là một người phụ nữ, tuy tấm lưng kia bị bóng tối giấu hơn nửa nhưng hắn vẫn nhìn ra.
“Cô nương, thật sự…… thật sự có cô nương……”
Hắn liều mạng xoa đôi mắt, sau khi xác định người đi cách đó không xa là thật chứ không phải ảo giác hắm lập tức há hốc miệng và kích động tới độ run rẩy. Bao nhiêu ý nghĩ cuồng vọng dâng lên trong lòng hắn.
“Cô nương……” Hắn gọi một tiếng. Thấy nàng kia đứng lại thế là một loạt những ý nghĩ lắc lư trong đầu hắn lập tức rơi xuống thành một tảng đá lớn, hoàn toàn không rời đi được.
Nàng kia không chạy, cũng không quay đầu lại. Điều này không giống trong tưởng tượng của hắn. Đa số phụ nữ đi lại trong đêm nghe thấy một người đàn ông xa lạ ngả ngớn gọi mình hẳn sẽ hơi hoảng hốt. Nhưng nàng này chỉ đứng bất động, thậm chí hắn còn thấy bả vai nàng run lên, giống như đang cười.
Tuy hắn không nghe được tiếng nàng cười.
Vì sao? Chẳng lẽ nàng ta là kỹ nữ? (Truyện này của trang RHP) Cũng không phải không có khả năng. Lão quân câu này tuy không có kỹ viện nhưng có đàn ông. Mà đàn ông thì khó tránh sẽ có những ham muốn. Mặc kệ đã thành thân hay chưa bọn họ cũng sẽ khát vọng. Bản thân hắn cũng là đàn ông nên hắn hiểu.
Thế nên dù say hắn vẫn nở nụ cười, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới lời ông lão điên ở thôn nọ đã nói: Lão quân câu có yêu tinh, nữ yêu tinh.
Hóa ra không phải kẻ kia nằm mộng mà đây là thật. Lão quân câu thực sự có phụ nữ, là cái loại phụ nữ mà đàn ông nào cũng thích.
Hắn dùng một bàn tay lau đi vị rượu còn sót lại trên khóe miệng: Một chuyến này đúng là không phí công đi ra ngoài, không chỉ có rượu thịt đã đời mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nghĩ thế nên hắn lập tức bước nhanh hơn, tuy vẫn xiêu vẹo nhưng khoảng cách với vị cô nương kia ngày càng gần hơn: “Cô nương, ngươi…… Ta……”
Hắn không biết phải bày tỏ ý nghĩ trong lòng như thế nào, dù sao trước kia khi làm loại chuyện này hắn cũng chẳng cần phải nói gì. Hai bên trao đổi một ánh mắt là coi như hiểu hết. Nhưng hiện tại nàng kia đang đưa lưng về phía hắn, vì không nhìn thấy mặt đối phương nên hắn cũng không biết phải tiếp tục thế nào. Đâu thể tiến lên ôm lấy người ta, lỡ đây chỉ là hiểu lầm thì sao? Đám anh em của phủ Đô Hộ có thể giúp hắn che giấu nhưng Cảnh Vương còn ở đây nên đâu có dễ lừa dối.
Cũng may thân thể cô nương kia khá thành thật. Hắn thấy bả vai nàng ta nhẹ run lên, chân chuyển hướng đi tới khu ruộng bậc thang ở bên ngoài thành. Một bàn tay nàng ta duỗi ra sau ngón tay nhẹ ngoắc một cái.
Cái này đúng là câu lòng người, lại vô cùng quyến rũ.
“Ấy, con mụ này thế nhưng thích như thế!” Hắn hết sức vui mừng, trong lòng chẳng ước gì hơn và lập tức đi theo. Hắn cũng không đi quá gần, chỉ đi theo phía sau chừng ba bước.
Một cơn gió thổi qua mang theo mùi hương của người phụ nữ kia. Hắn nhăn mũi, mày cũng hơi nhăn lại. Đây không phải mùi phấn son thường gặp, thậm chí không phải mùi hương liệu. Hắn cảm thấy thứ mùi này giống mùi vị ướt át, ẩm mốc của thứ gì đó bị bỏ lâu ngày trong rương, vĩnh viễn không được phơi ra nắng.
Nhưng cũng may hắn không phải kẻ bắt bẻ, có thể tìm được phụ nữ ở nơi thâm sơn cùng cốc này đã khiến hắn mỹ mãn thế nên chút mùi vị không đúng ấy cũng chẳng ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.
Hắn tiếp tục đi theo phía sau nàng kia như con cún con. Bóng dáng trước mặt rẽ ngang rẽ dọc, đi về phía mê cảnh động lòng người.
Rốt cuộc nhà cửa trùng điệp cũng biến mất như thủy triều lùi về phía sau, chỉ để lại bờ cát tràn đầy dục vọng trần trụi.
Hắn nhìn nàng kia bò lên một bờ ruộng bậc thang gần nhất và đưa lưng về phía mình. Nơi ấy là một mảnh ruộng đang lên đòng mềm mại ngọt ngào.
“Làm việc ở phủ Đô Hộ…… không…… không được tùy ý thế này……” Đầu lưỡi của hắn đã hơi xoắn lại, đôi mắt cũng mờ mịt như phủ một tầng lụa. Lúc nhìn lên ánh trăng trên bầu trời hắn đã thấy mấy cái bóng chồng lên nhau, lúc phân lúc hợp, lúc lại thành hai.
Hắn lắc lắc đầu muốn mùi rượu trên người tan đi, nhưng đương nhiên đó chỉ là việc vô ích. Lúc này hắn chống hai tay lên bàn, miễn cưỡng lệnh cho hai chân mình đứng thẳng, cả người lung lay đi ra ngoài.
“Khách quan, khách quan, ngài chưa đưa tiền.” Tiểu nhị chạy theo phía sau để đòi tiền nhưng hắn lại vung cánh tay đẩy đứa nhỏ choai choai lảo đảo.
“Cút, cút ngay…… tiền gì? Gia cùng Cảnh Vương điện hạ tới đây…… làm làm việc, đòi tiền thì tìm…… tìm hắn ấy……”
Tiểu nhị không nghe rõ cái tên say này nói gì, nhưng cũng biết hắn không dễ chọc vì thế quyết định sáng mai sẽ tới chỗ họ đòi tiền. Dù sao hôm nay cũng có một đám người mới vào đây nên hắn cũng biết họ đang ở đâu.
“Aizzz, khách quan, ngài đi chậm thôi.” Tiểu nhị bò dậy và thở dài đi vào trong quán. Lúc đi tới cửa hắn liếc mắt nhìn kẻ kia chỉ thấy bóng người đó bị kéo dài ra, cuối cùng lẫn vào bóng cây hai bên đường.
Trên đường chẳng có mấy ai, đa phần mọi người ở lão quân câu đều quen với việc mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn đi nghỉ. Ngay cả những kẻ tới quán rượu mua vui cũng không lưu luyến tới giờ Tý. Giờ phút này mọi người hầu như đều đã ở nhà ngủ từ lâu, thậm chí còn nằm mộng được mấy giấc rồi.
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên con đường lát đá, miệng rầm rì hát một bài ca biên quan: “Có rượu có thịt có cô nương, cô nương xấu quá chẳng ra gì……”
Bỗng nhiên bụng hắn căng lên thế là hắn vội ôm bụng chạy tới chỗ chân tường và thành thạo cởi lưng quần giải phóng vào bãi cỏ ven đường.
Đi tiểu xong hắn mới cảm thấy thoải mái. Hắn miễn cưỡng mặc xong quần rồi nhìn bãi cỏ cúi rạp người thì toét miệng cười, “Cô nương xấu quá chẳng ra gì, hê hê, ai thèm quan tâm xấu hay đẹp, cởi quần áo rồi thì ai cũng như ai, haizzz, đáng tiếc …… đáng tiếc……”
Hắn chống tay lên tường đứng thẳng người, miệng vẫn lo lẩm bẩm, “Đáng tiếc, đến bóng dáng cô nương cũng không thấy đâu.”
Vừa dứt lời hắn đã lau mặt và gãi gãi đầu sau đó cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu để tiếp tục xiêu vẹo tiến về phía trước.
“Cô nương…… Cô nương…… Nhưng cái nơi thâm sơn cùng cốc này tới lầu xanh còn không có thì lấy đâu ra cô nương……”
Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm tự nói và thi thoảng lại cười hai tiếng, mặt đỏ bừng. Mà có vẻ như vì hắn nói quá nhiều, quá chân thành nên thật sự có cô nương xuất hiện.
Lúc mới vừa nhìn thấy cô nương hắn còn không dám tin tưởng, bởi vì nàng kia xen lẫn bóng cây ven đường. Cái váy màu vàng đan xem bóng cây khiến hắn khó mà nhìn rõ. Thậm chí hắn còn tưởng đó là một con chim hoang nào đó, lông chim rực rỡ bị bóng đêm cắt thành những mảnh nhỏ vàng rực.
Mãi tới khi tới một ngã rẽ nàng ta nhẹ nhàng lắc eo, tà váy vung lên hắn mới thấy rõ là người. Đó quả thực là một người phụ nữ, tuy tấm lưng kia bị bóng tối giấu hơn nửa nhưng hắn vẫn nhìn ra.
“Cô nương, thật sự…… thật sự có cô nương……”
Hắn liều mạng xoa đôi mắt, sau khi xác định người đi cách đó không xa là thật chứ không phải ảo giác hắm lập tức há hốc miệng và kích động tới độ run rẩy. Bao nhiêu ý nghĩ cuồng vọng dâng lên trong lòng hắn.
“Cô nương……” Hắn gọi một tiếng. Thấy nàng kia đứng lại thế là một loạt những ý nghĩ lắc lư trong đầu hắn lập tức rơi xuống thành một tảng đá lớn, hoàn toàn không rời đi được.
Nàng kia không chạy, cũng không quay đầu lại. Điều này không giống trong tưởng tượng của hắn. Đa số phụ nữ đi lại trong đêm nghe thấy một người đàn ông xa lạ ngả ngớn gọi mình hẳn sẽ hơi hoảng hốt. Nhưng nàng này chỉ đứng bất động, thậm chí hắn còn thấy bả vai nàng run lên, giống như đang cười.
Tuy hắn không nghe được tiếng nàng cười.
Vì sao? Chẳng lẽ nàng ta là kỹ nữ? (Truyện này của trang RHP) Cũng không phải không có khả năng. Lão quân câu này tuy không có kỹ viện nhưng có đàn ông. Mà đàn ông thì khó tránh sẽ có những ham muốn. Mặc kệ đã thành thân hay chưa bọn họ cũng sẽ khát vọng. Bản thân hắn cũng là đàn ông nên hắn hiểu.
Thế nên dù say hắn vẫn nở nụ cười, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới lời ông lão điên ở thôn nọ đã nói: Lão quân câu có yêu tinh, nữ yêu tinh.
Hóa ra không phải kẻ kia nằm mộng mà đây là thật. Lão quân câu thực sự có phụ nữ, là cái loại phụ nữ mà đàn ông nào cũng thích.
Hắn dùng một bàn tay lau đi vị rượu còn sót lại trên khóe miệng: Một chuyến này đúng là không phí công đi ra ngoài, không chỉ có rượu thịt đã đời mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nghĩ thế nên hắn lập tức bước nhanh hơn, tuy vẫn xiêu vẹo nhưng khoảng cách với vị cô nương kia ngày càng gần hơn: “Cô nương, ngươi…… Ta……”
Hắn không biết phải bày tỏ ý nghĩ trong lòng như thế nào, dù sao trước kia khi làm loại chuyện này hắn cũng chẳng cần phải nói gì. Hai bên trao đổi một ánh mắt là coi như hiểu hết. Nhưng hiện tại nàng kia đang đưa lưng về phía hắn, vì không nhìn thấy mặt đối phương nên hắn cũng không biết phải tiếp tục thế nào. Đâu thể tiến lên ôm lấy người ta, lỡ đây chỉ là hiểu lầm thì sao? Đám anh em của phủ Đô Hộ có thể giúp hắn che giấu nhưng Cảnh Vương còn ở đây nên đâu có dễ lừa dối.
Cũng may thân thể cô nương kia khá thành thật. Hắn thấy bả vai nàng ta nhẹ run lên, chân chuyển hướng đi tới khu ruộng bậc thang ở bên ngoài thành. Một bàn tay nàng ta duỗi ra sau ngón tay nhẹ ngoắc một cái.
Cái này đúng là câu lòng người, lại vô cùng quyến rũ.
“Ấy, con mụ này thế nhưng thích như thế!” Hắn hết sức vui mừng, trong lòng chẳng ước gì hơn và lập tức đi theo. Hắn cũng không đi quá gần, chỉ đi theo phía sau chừng ba bước.
Một cơn gió thổi qua mang theo mùi hương của người phụ nữ kia. Hắn nhăn mũi, mày cũng hơi nhăn lại. Đây không phải mùi phấn son thường gặp, thậm chí không phải mùi hương liệu. Hắn cảm thấy thứ mùi này giống mùi vị ướt át, ẩm mốc của thứ gì đó bị bỏ lâu ngày trong rương, vĩnh viễn không được phơi ra nắng.
Nhưng cũng may hắn không phải kẻ bắt bẻ, có thể tìm được phụ nữ ở nơi thâm sơn cùng cốc này đã khiến hắn mỹ mãn thế nên chút mùi vị không đúng ấy cũng chẳng ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.
Hắn tiếp tục đi theo phía sau nàng kia như con cún con. Bóng dáng trước mặt rẽ ngang rẽ dọc, đi về phía mê cảnh động lòng người.
Rốt cuộc nhà cửa trùng điệp cũng biến mất như thủy triều lùi về phía sau, chỉ để lại bờ cát tràn đầy dục vọng trần trụi.
Hắn nhìn nàng kia bò lên một bờ ruộng bậc thang gần nhất và đưa lưng về phía mình. Nơi ấy là một mảnh ruộng đang lên đòng mềm mại ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.