Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
Chương 29: Ham mê
Thương Hải Nhất Thử
22/10/2024
Hắn không có tìm được thi thể kia, bà ta đã thực sự sống lại.
Hắn run rẩy đứng lên, một tay vịn giàn nho, cả người dựa vào đó thở hổn hển nhưng ngay khi thân thể mệt mỏi cực độ thì đầu óc lại bỗng bừng sáng: Không đúng, đó là một bà già da thịt đều sắp chảy nhão hết rồi, là “Thái bà bà” mà mọi người ở đây đều kính trọng, là người đầu tiên tới lão quân câu này. Một người như thế sao có thể, sao có thể…… làm một kỹ nữ chứ?
“Tiểu ca……”
Vì mải mê suy nghĩ nên hắn không chú ý một bóng người cách đó vài thước. Lúc này giọng nói quen thuộc vang lên khiến mỗi lỗ chân lông trên người hắn đều thít lại. Lòng hắn run sợ, hai mắt ngước nhìn, cả người cứng đờ như bị sét đánh.
Thái bà bà đứng ở đó, tay cũng vịn giàn nho giống hắn, cả người dựa lên dàn gỗ thành một góc độ xinh đẹp.
“Đúng là kẻ nhẫn tâm.” Ánh mặt trời xuyên qua lá cây trùng điệp và rọi lên mặt bà ta hóa thành vô số đốm sáng, thậm chí vuốt phẳng đống nếp nhăn.
“Niềm vui vẻ giường chiếu ngươi hưởng hết, ta cũng đã tận tình thế mà vì sao ngươi lại muốn giết ta? Còn vặn gãy cổ ta nữa?” Bà ta đi về phía trước một bước, trên mặt là nụ cười quỷ quyệt, “Ngươi có biết ba chị em chúng ta tới đây từ lúc nào không?”
Bà ta tiếp tục cười, ánh sáng trên mặt lắc lư, lông mày khô héo nhẹ nhướng lên, “Khi đó vẫn còn bốn nước, Đại Yến cũng chỉ là Yến quốc thôi. Đã hơn 200 năm rồi, chúng ta đã sống lâu như thế mà lại chết dễ dàng trên tay ngươi ấy hả?”
Có ánh nắng chiếu vào đôi mắt khô vàng kia nên tròng mắt như biến mất, chỉ để lại hai điểm sáng. Chúng nghiêng nghiêng nhìn hắn giống như hai thanh kiếm được tôi luyện. Bà ta cười, giày thêu để lại dấu vết nho nhỏ trên nền đất đỏ, còn người thì đi về phía hắn.
***
Lúc Vương Tư tìm được Lưu Trường Ương thì hoạt động chúc mừng vẫn đang diễn ra. Lúc này mặt trời đã sớm lặn, không trung treo đầy những vì sao lấp lánh xán lạn vĩnh hằng.
“Chết người rồi.” Mặt Vương Tư đen như mực, gân xanh trên trán gồ lên từng cây, “Điện hạ, thuộc hạ của ta bị người ta giết.”
Quân của phủ Đô Hộ chết ở lão quân câu, đầu bị đập nát như thi thể trên lưng con lạc đà. (Truyện này của trang RHP) Nhưng có điểm khác đó là kẻ kia chỉ nát nửa bên đầu, còn thuộc hạ của hắn thì nát cả mặt, đến độ không biết là ai với ai. Thế nên lúc tìm được thi thể hắn phải kiểm tra quân số, cuối cùng mới phát hiện ra kẻ bị giết chính là kẻ bị cảm nắng mặt trắng bệch.
Việc này dấy lên sóng to gió lớn ở lão quân câu. Quân của phủ Đô Hộ tuy không phải nhân vật tai to mặt lớn gì nhưng bọn họ mới tới nơi này một ngày đã mất một người nên lòng ai cũng khủng hoảng.
Huống chi nơi này không phải “chốn đào nguyên” sao? Một sơn cốc không tranh với đời, năm tháng bình yên lại cất giấu một tên hung phạm tàn bạo đến thế ư?
Vương Tư không thèm che giấu thân phận nữa mà dùng nhà của A Vinh như nơi thẩm vấn tạm thời và gọi mọi người có hiềm nghi ở lão quân câu tới tra hỏi.
Đương nhiên cái gọi là “có hiềm nghi” đều là do Vương Tư phán đoán từ thể trạng. Ở trong mắt một kẻ nửa đời làm trường sử của phủ Đô Hộ thì trong tình huống hai bên đều không có binh khí, muốn hạ gục một người chỉ có thể nhờ vào ưu thế hình thể.
Thế nên từng thanh niên trai tráng bị đưa tới nhà A Vinh hỏi cung. Ai cũng mang theo lo sợ và bất an nhìn căn phòng nhỏ tối om Vương Tư dùng làm phòng thẩm vấn.
Lúc Lưu Trường Ương xách một chùm nho đi vào phòng thì Vương Tư đang dựng ngược cặp mày rậm đập bàn quát một người trẻ tuổi đang run bần bật đứng trước mặt. Cái bàn cũng run lên giống như người kia, chắc nó sắp không chịu được mà chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ mất.
Lưu Trường Ương vặt một quả nho bỏ vào miệng, mắt liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tư và nhẹ nói, “Vương trường sử, mỗi ngày các ngươi đều tập võ vậy nói tới thể trạng thì những kẻ này chẳng có ai cường tráng khỏe mạnh hơn thuộc hạ của ngươi đâu.”
Vương Tư đứng dậy chắp tay với hắn và nói, “Nếu là đám thanh niên khỏe mạnh cường tráng của lão quân câu thì ắt cũng có vài phần sức, lại thêm vài người cùng ra tay hẳn có thể đánh được người.”
Lưu Trường Ương nhổ hạt nho rồi hoàn toàn không để ý mà nhắc nhở, “Cũng phải, nhưng chúng ta đã thống nhất cần giấu thân phận, hiện tại ngươi thẩm vấn công khai, gọi hết thanh niên trai tráng tới thế này thì có phải không thỏa đáng lắm không? Huống chi nơi này cũng đâu phải Đại Yến……”
Vương Tư cười lạnh một tiếng và thổi nhúm râu bên mép, “Không phải Đại Yến thì biến nó thành Đại Yến là được. Một khu vực nho nhỏ kẹp giữa hai nước lại chẳng có người đứng ra làm chủ thì một trường sử của phủ Đô Hộ đâu cần phải sợ làm gì.”
Nói xong đôi mắt hắn xoay tròn, tươi cười mang theo chút trào phúng, “À, cũng không phải không có người làm chủ đúng không? Ba bà già không răng kia chính là …. chủ nhân của lão quân câu đúng không? Nhưng chúng ta thẩm vấn nãy giờ rồi mà có thấy bọn họ tới nói câu nào đâu.”
Bộ dạng đắc ý của Vương Tư khiến Lưu Trường Ương thấy hơi phiền lòng vì thế hắn lại véo một quả nho bỏ vào miệng sau đó nhíu mày nói, “Vậy Vương trường sử nói xem vì sao bọn họ phải giết thuộc hạ của ngươi? Lại còn là vài người hợp lực nữa chứ? Hắn vừa đến nơi này một ngày nên đâu thể kết thù với người ta nhanh thế được?”
Vương Tư nắm chặt tay, miệng há ra một lúc mới nghẹn được vài từ, “Cái này…… thì khó mà nói.”
Lưu Trường Ương lười chẳng thèm mắng mà lườm hắn một cái mới đứng dậy định rời đi. Nhưng đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Tống Mê Điệt bước vào và đột ngột đối mặt với hắn. Nàng thấy thế lập tức dứt khoát xoay người chạy ngay, chẳng khác nào gặp ôn thần.
“Quay lại đây.” Nhưng ôn thần đâu dễ để nàng thoát như thế, huống chi vị ôn thần này còn đang cáu tiết. Vì thế hắn vừa ra lệnh nàng đã sợ quá phải dừng lại rồi chậm rì rì xoay người dịch tới cửa phòng.
“Điện hạ có gì dặn dò?”
Nụ cười trên mặt nàng còn khó coi hơn cả khóc. Lưu Trường Ương thấy thế rồi lại nhìn khuôn mặt kiêu căng của Vương Tư thì chỉ cảm thấy gian nan của cuộc đời này cũng đến thế mà thôi vì vậy hắn thở dài và chậm rãi nói, “Đình Úy quản tư pháp, vậy Tống đại nhân có ý tưởng gì về vụ án này không?”
“Không…… Không có ý tưởng gì hết. A Y muốn ta giúp nàng ấy lấy rổ kim chỉ nên ta chỉ tới lấy đồ rồi đi luôn.” Tống Mê Điệt trả lời một lèo, chân đã vọt tới cạnh tủ bát lấy rổ kim chỉ trên đó.
“Không nói thì cấm đi.”
Chỉ một câu nhàn nhạt này đã đánh tan ý tưởng tốc chiến tốc thắng của Tống Mê Điệt. Nàng đành phải đứng đó, trong lòng thầm mắng tên kia một vạn lần. Cuối cùng nàng chậm rì rì hỏi, “Vậy….. Vị vị quan sai kia có ham mê gì không?”
Vừa mới nói xong Lưu Trường Ương đã bật cười dọa nàng sợ run lên và cho rằng bản thân đã nói sai cái gì. Ai biết nàng lại nghe thấy hắn nói, “Nhìn đi, một cô ngốc còn hiểu rõ hơn trường sử đại nhân nhà ngươi. Vương trường sử, ngươi nói xem tên thuộc hạ kia của ngươi ngày thường thích cái gì?”
Vương Tư bị hắn hỏi thì không hiểu ra sao nên chỉ đành lẩm bẩm, “Hắn…… hắn thích uống rượu.”
Lưu Trường Ương không kiên nhẫn xua tay, “Cái này ta biết.”
Vương Tư bắt đầu khó xử cào cào đầu, “Uống…… uống rượu xong hắn thích tìm…… tìm đàn bà……” Nói xong thấy sắc mặt Lưu Trường Ương ngưng lại thế là hắn lập tức giải vây cho bản thân, “Ti chức đã mắng hắn rất nhiều lần nhưng điện hạ cũng biết tật xấu này không phải một sớm một chiều mà sửa được.”
“Cũng không phải tật xấu gì,” Lưu Trường Ương thưởng thức một quả nho, ánh mắt thu lại, đáy mắt lắng đọng, mi mắt rũ xuống, “Tức là tối qua sau khi uống rượu có khả năng hắn đã đi tìm đàn bà. Nhiều ngày không ăn mặn nên chắc hắn phải đói lắm.”
Những lời này giống như hắn tự lẩm bẩm nhưng Tống Mê Điệt lại chẳng hiểu gì: Rõ ràng hôm qua bọn họ vừa ăn thịt mà, sao Cảnh Vương điện hạ lại nói đã lâu không ăn mặn? Nhưng nàng lập tức thấy Vương trường sử ở phía đối diện nghiêm túc hơn hẳn nên hiểu đây không phải lúc mình có thể xen mồm. Nàng không dám nhiều lời nữa mà chỉ nhìn chằm chằm hai người kia.
Qua một lúc lâu Lưu Trường Ương mới ngẩng đầu, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi vẫn đứng ở góc phòng nghe bọn họ nói chuyện nãy giờ sau đó cất giọng ôn hòa hơn Vương Tư nhiều, “Không phải sợ, ngươi nói cho ta xem lão quân câu này có kỹ viện không?”
Người trẻ tuổi kia bị hắn hỏi thì sửng sốt. Vừa định nói chuyện Lưu Trường Ương đã bỏ thêm một câu, “Gái giang hồ cũng được tính.”
Hắn run rẩy đứng lên, một tay vịn giàn nho, cả người dựa vào đó thở hổn hển nhưng ngay khi thân thể mệt mỏi cực độ thì đầu óc lại bỗng bừng sáng: Không đúng, đó là một bà già da thịt đều sắp chảy nhão hết rồi, là “Thái bà bà” mà mọi người ở đây đều kính trọng, là người đầu tiên tới lão quân câu này. Một người như thế sao có thể, sao có thể…… làm một kỹ nữ chứ?
“Tiểu ca……”
Vì mải mê suy nghĩ nên hắn không chú ý một bóng người cách đó vài thước. Lúc này giọng nói quen thuộc vang lên khiến mỗi lỗ chân lông trên người hắn đều thít lại. Lòng hắn run sợ, hai mắt ngước nhìn, cả người cứng đờ như bị sét đánh.
Thái bà bà đứng ở đó, tay cũng vịn giàn nho giống hắn, cả người dựa lên dàn gỗ thành một góc độ xinh đẹp.
“Đúng là kẻ nhẫn tâm.” Ánh mặt trời xuyên qua lá cây trùng điệp và rọi lên mặt bà ta hóa thành vô số đốm sáng, thậm chí vuốt phẳng đống nếp nhăn.
“Niềm vui vẻ giường chiếu ngươi hưởng hết, ta cũng đã tận tình thế mà vì sao ngươi lại muốn giết ta? Còn vặn gãy cổ ta nữa?” Bà ta đi về phía trước một bước, trên mặt là nụ cười quỷ quyệt, “Ngươi có biết ba chị em chúng ta tới đây từ lúc nào không?”
Bà ta tiếp tục cười, ánh sáng trên mặt lắc lư, lông mày khô héo nhẹ nhướng lên, “Khi đó vẫn còn bốn nước, Đại Yến cũng chỉ là Yến quốc thôi. Đã hơn 200 năm rồi, chúng ta đã sống lâu như thế mà lại chết dễ dàng trên tay ngươi ấy hả?”
Có ánh nắng chiếu vào đôi mắt khô vàng kia nên tròng mắt như biến mất, chỉ để lại hai điểm sáng. Chúng nghiêng nghiêng nhìn hắn giống như hai thanh kiếm được tôi luyện. Bà ta cười, giày thêu để lại dấu vết nho nhỏ trên nền đất đỏ, còn người thì đi về phía hắn.
***
Lúc Vương Tư tìm được Lưu Trường Ương thì hoạt động chúc mừng vẫn đang diễn ra. Lúc này mặt trời đã sớm lặn, không trung treo đầy những vì sao lấp lánh xán lạn vĩnh hằng.
“Chết người rồi.” Mặt Vương Tư đen như mực, gân xanh trên trán gồ lên từng cây, “Điện hạ, thuộc hạ của ta bị người ta giết.”
Quân của phủ Đô Hộ chết ở lão quân câu, đầu bị đập nát như thi thể trên lưng con lạc đà. (Truyện này của trang RHP) Nhưng có điểm khác đó là kẻ kia chỉ nát nửa bên đầu, còn thuộc hạ của hắn thì nát cả mặt, đến độ không biết là ai với ai. Thế nên lúc tìm được thi thể hắn phải kiểm tra quân số, cuối cùng mới phát hiện ra kẻ bị giết chính là kẻ bị cảm nắng mặt trắng bệch.
Việc này dấy lên sóng to gió lớn ở lão quân câu. Quân của phủ Đô Hộ tuy không phải nhân vật tai to mặt lớn gì nhưng bọn họ mới tới nơi này một ngày đã mất một người nên lòng ai cũng khủng hoảng.
Huống chi nơi này không phải “chốn đào nguyên” sao? Một sơn cốc không tranh với đời, năm tháng bình yên lại cất giấu một tên hung phạm tàn bạo đến thế ư?
Vương Tư không thèm che giấu thân phận nữa mà dùng nhà của A Vinh như nơi thẩm vấn tạm thời và gọi mọi người có hiềm nghi ở lão quân câu tới tra hỏi.
Đương nhiên cái gọi là “có hiềm nghi” đều là do Vương Tư phán đoán từ thể trạng. Ở trong mắt một kẻ nửa đời làm trường sử của phủ Đô Hộ thì trong tình huống hai bên đều không có binh khí, muốn hạ gục một người chỉ có thể nhờ vào ưu thế hình thể.
Thế nên từng thanh niên trai tráng bị đưa tới nhà A Vinh hỏi cung. Ai cũng mang theo lo sợ và bất an nhìn căn phòng nhỏ tối om Vương Tư dùng làm phòng thẩm vấn.
Lúc Lưu Trường Ương xách một chùm nho đi vào phòng thì Vương Tư đang dựng ngược cặp mày rậm đập bàn quát một người trẻ tuổi đang run bần bật đứng trước mặt. Cái bàn cũng run lên giống như người kia, chắc nó sắp không chịu được mà chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ mất.
Lưu Trường Ương vặt một quả nho bỏ vào miệng, mắt liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tư và nhẹ nói, “Vương trường sử, mỗi ngày các ngươi đều tập võ vậy nói tới thể trạng thì những kẻ này chẳng có ai cường tráng khỏe mạnh hơn thuộc hạ của ngươi đâu.”
Vương Tư đứng dậy chắp tay với hắn và nói, “Nếu là đám thanh niên khỏe mạnh cường tráng của lão quân câu thì ắt cũng có vài phần sức, lại thêm vài người cùng ra tay hẳn có thể đánh được người.”
Lưu Trường Ương nhổ hạt nho rồi hoàn toàn không để ý mà nhắc nhở, “Cũng phải, nhưng chúng ta đã thống nhất cần giấu thân phận, hiện tại ngươi thẩm vấn công khai, gọi hết thanh niên trai tráng tới thế này thì có phải không thỏa đáng lắm không? Huống chi nơi này cũng đâu phải Đại Yến……”
Vương Tư cười lạnh một tiếng và thổi nhúm râu bên mép, “Không phải Đại Yến thì biến nó thành Đại Yến là được. Một khu vực nho nhỏ kẹp giữa hai nước lại chẳng có người đứng ra làm chủ thì một trường sử của phủ Đô Hộ đâu cần phải sợ làm gì.”
Nói xong đôi mắt hắn xoay tròn, tươi cười mang theo chút trào phúng, “À, cũng không phải không có người làm chủ đúng không? Ba bà già không răng kia chính là …. chủ nhân của lão quân câu đúng không? Nhưng chúng ta thẩm vấn nãy giờ rồi mà có thấy bọn họ tới nói câu nào đâu.”
Bộ dạng đắc ý của Vương Tư khiến Lưu Trường Ương thấy hơi phiền lòng vì thế hắn lại véo một quả nho bỏ vào miệng sau đó nhíu mày nói, “Vậy Vương trường sử nói xem vì sao bọn họ phải giết thuộc hạ của ngươi? Lại còn là vài người hợp lực nữa chứ? Hắn vừa đến nơi này một ngày nên đâu thể kết thù với người ta nhanh thế được?”
Vương Tư nắm chặt tay, miệng há ra một lúc mới nghẹn được vài từ, “Cái này…… thì khó mà nói.”
Lưu Trường Ương lười chẳng thèm mắng mà lườm hắn một cái mới đứng dậy định rời đi. Nhưng đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Tống Mê Điệt bước vào và đột ngột đối mặt với hắn. Nàng thấy thế lập tức dứt khoát xoay người chạy ngay, chẳng khác nào gặp ôn thần.
“Quay lại đây.” Nhưng ôn thần đâu dễ để nàng thoát như thế, huống chi vị ôn thần này còn đang cáu tiết. Vì thế hắn vừa ra lệnh nàng đã sợ quá phải dừng lại rồi chậm rì rì xoay người dịch tới cửa phòng.
“Điện hạ có gì dặn dò?”
Nụ cười trên mặt nàng còn khó coi hơn cả khóc. Lưu Trường Ương thấy thế rồi lại nhìn khuôn mặt kiêu căng của Vương Tư thì chỉ cảm thấy gian nan của cuộc đời này cũng đến thế mà thôi vì vậy hắn thở dài và chậm rãi nói, “Đình Úy quản tư pháp, vậy Tống đại nhân có ý tưởng gì về vụ án này không?”
“Không…… Không có ý tưởng gì hết. A Y muốn ta giúp nàng ấy lấy rổ kim chỉ nên ta chỉ tới lấy đồ rồi đi luôn.” Tống Mê Điệt trả lời một lèo, chân đã vọt tới cạnh tủ bát lấy rổ kim chỉ trên đó.
“Không nói thì cấm đi.”
Chỉ một câu nhàn nhạt này đã đánh tan ý tưởng tốc chiến tốc thắng của Tống Mê Điệt. Nàng đành phải đứng đó, trong lòng thầm mắng tên kia một vạn lần. Cuối cùng nàng chậm rì rì hỏi, “Vậy….. Vị vị quan sai kia có ham mê gì không?”
Vừa mới nói xong Lưu Trường Ương đã bật cười dọa nàng sợ run lên và cho rằng bản thân đã nói sai cái gì. Ai biết nàng lại nghe thấy hắn nói, “Nhìn đi, một cô ngốc còn hiểu rõ hơn trường sử đại nhân nhà ngươi. Vương trường sử, ngươi nói xem tên thuộc hạ kia của ngươi ngày thường thích cái gì?”
Vương Tư bị hắn hỏi thì không hiểu ra sao nên chỉ đành lẩm bẩm, “Hắn…… hắn thích uống rượu.”
Lưu Trường Ương không kiên nhẫn xua tay, “Cái này ta biết.”
Vương Tư bắt đầu khó xử cào cào đầu, “Uống…… uống rượu xong hắn thích tìm…… tìm đàn bà……” Nói xong thấy sắc mặt Lưu Trường Ương ngưng lại thế là hắn lập tức giải vây cho bản thân, “Ti chức đã mắng hắn rất nhiều lần nhưng điện hạ cũng biết tật xấu này không phải một sớm một chiều mà sửa được.”
“Cũng không phải tật xấu gì,” Lưu Trường Ương thưởng thức một quả nho, ánh mắt thu lại, đáy mắt lắng đọng, mi mắt rũ xuống, “Tức là tối qua sau khi uống rượu có khả năng hắn đã đi tìm đàn bà. Nhiều ngày không ăn mặn nên chắc hắn phải đói lắm.”
Những lời này giống như hắn tự lẩm bẩm nhưng Tống Mê Điệt lại chẳng hiểu gì: Rõ ràng hôm qua bọn họ vừa ăn thịt mà, sao Cảnh Vương điện hạ lại nói đã lâu không ăn mặn? Nhưng nàng lập tức thấy Vương trường sử ở phía đối diện nghiêm túc hơn hẳn nên hiểu đây không phải lúc mình có thể xen mồm. Nàng không dám nhiều lời nữa mà chỉ nhìn chằm chằm hai người kia.
Qua một lúc lâu Lưu Trường Ương mới ngẩng đầu, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi vẫn đứng ở góc phòng nghe bọn họ nói chuyện nãy giờ sau đó cất giọng ôn hòa hơn Vương Tư nhiều, “Không phải sợ, ngươi nói cho ta xem lão quân câu này có kỹ viện không?”
Người trẻ tuổi kia bị hắn hỏi thì sửng sốt. Vừa định nói chuyện Lưu Trường Ương đã bỏ thêm một câu, “Gái giang hồ cũng được tính.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.